Rơi Vào Trái Tim Em
-
Chương 109: Kết Thúc
Tầm nhìn Của Chu Phạm rơi vào bóng tối, Lương Thù Tuyển giơ tay lên đỡ cái mũ cô đội.
Chu Phạm túm lấy tay anh, nói: "Ai là công chúa. Lương Thù Tuyển, anh không được nói lung tung."
Lương Thù Tuyển hừ cười một tiếng, nói: "Sao anh nhắm mắt lại đều có thể nắm lấy tay anh—" Anh thấp giọng nói: "Tối hôm qua cũng vậy, còn làm nũng, nói đau quá.”
Chu Phạm lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua, nặng nề gãi gãi lòng bàn tay Lương Thù Tuyển: "Ai làm nũng.” Cô nói từ từ: "Nó đã rất đau. " Giọng điệu của cô trở nên thấp hơn: "Em là lần đầu tiên một lần nữa."
Lương Thù Tuyển cười ra tiếng: "Ai không phải là lần đầu tiên." Anh lười biếng kéo giai điệu gọi Chu Phạm: " Công chúa làm nũng.
Chu Phạm dùng quần áo che mặt: "Anh đừng ầm ĩ nữa.”
Lương Thù Tuyển lười cười một tiếng: "Chu Phạm, em lại làm nũng.”
Chu Phạm không lên tiếng.
Lương Thù Tuyển đến gần cô: "Tức giận rồi sao?”
Chu Phạm buông tay anh ra, muốn đi lấy mận chua trong cặp. Lương Thù Tuyển một giây sau lại nắm chặt tay cô, nói: "Chu Phạm, tức giận cũng không thể buông tay anh ra.”
"Em nào dễ dàng tức giận như vậy." Chu Phạm kéo khóa túi xách ra: "Chỉ muốn lấy một quả mai chua ra ăn."
"Ồ." Lương Thù Tuyển nói: "Lấy cho anh một viên.
"Được." Chu Phạm đổ ra hai quả mai chua, liếc nhìn anh ta một cái: "Sao anh lại lo lắng việc em buông tay anh ra như vậy? Em không tức giận chút nào.”
Cô đặt mận chua vào lòng bàn tay của Lương Thù Tuyển, thản nhiên nói: "Sau này em sẽ không buông tay anh nữa.
Lương Thù Tuyển liếc cô một cái, anh nhếch môi: "Ồ, công chúa làm nũng lên tiếng.”
Chu Phạm nhét mận chua vào miệng anh: "Phiền chết đi được, ai là công chúa làm nũng"
"Là công chúa Chu Phạm làm nũng." Lương Thù Tuyển lên tiếng, anh dừng một chút: "Là công chúa làm nũng của anh.
Chu Phạm đặt mận chua vào môi mình, cười ra tiếng: "Ai muốn làm nũng công chúa của anh chứ, em cũng không nói muốn làm. ”
Lương Thù Tuyển liếc cô một cái, dừng lại một thời gian ngắn: "Thật không muốn làm sao?”
Chu Phạm liếm một ngụm mận chua, cùng ánh mắt anh đụng vào, chậm rãi chớp chớp mắt: "Làm đi.”
Lương Thù Tuyển cười đến bả vai khẽ run rẩy, trong cổ họng phun ra tiếng cười khẽ: "Em thật sự đáng yêu như vậy. ”
Ngón tay Chu Phạm vẽ màn hình điện thoại di động: "Không đáng yêu như em đâu." Cô nói: "Còn muốn em mở mắt nhìn anh, còn bảo em kêu lên, còn không ngừng." Cô nghiêng đầu nhìn anh: "Lương Thù Tuyển, anh sao ngang ngược như vậy?”
"Không phải không cho nhắc tới chuyện tối hôm qua sao." Lương Thù Tuyển hỏi.
"Không." Chu Phạm nói: "Không được nhắc đến, em chỉ có chút cảm xúc.” Cô dừng lại: "Đừng đề cập đến nó, dừng lại ở đó." "
"Được." Lương Thù Tuyển giơ tay lên thân mật ôm lấy mái tóc của cô: "Làm nũng công chúa không cho nhắc tới. ”
Chu Phạm làm bộ sắc mặt: "Lương Thù Tuyển, có thể đừng gọi em là làm nũng công chúa..." Cô vỗ chân anh, giương mắt nhìn anh: "Em là công chúa làm nũng, vậy anh là cái gì?"
Lương Thù Tuyển chậm rãi hạ mắt xuống, yết hầu theo đó lăn qua: "Anh là cái gì?”
Anh tiến lại gần Chu Phạm, nói: "Nam nhân của làm nũng công chúa.”
"Không biết xấu hổ." Lỗ tai Chu Phạm lại nóng lên.
"Sao lại không biết xấu hổ?" Lương Thù Tuyển sờ sờ vành tai cô: "Nóng quá, Chu Phạm.
Anh nói: "Anh nói đó là người đàn ông của em làm em nóng như vậy?" Anh nhếch môi: "Vậy sau này sẽ trở thành thân phận khác.”
Lương Thù Tuyển giọng nói đè thấp cười: "Vậy anh phải làm sao bây giờ, Chu Phạm.”
Lời nói của anh giống như ngọn lửa buộc vào trong lòng Chu Phạm, nóng thành như này.
Cô không trả lời anh, nghiêng đầu nhìn cánh đồng mà đường sắt cao tốc đi qua.
Lương Thù Tuyển từng bước áp sát, tiến lại gần nhìn cô, lười biếng: "Làm sao bây giờ, Chu Phạm.”
Anh chạm vào vành tai cô: "Tội nghiệp đến chết. Nhiệt độ nóng thành núi lửa.
Chu Phạm nhắm mắt lại, giống như không nghe thấy lời anh nói.
Một lúc lâu sau, cô chậm rãi phun ra một câu: "Làm nũng công chúa không cho anh nhắc
tới cái này, anh đừng nói nữa.”
Lương Thù Tuyển lại sờ vành tai cô, hỏi: "Cái khuyên tai thỏ kia sao không đeo? ”
Anh nói: "Người đàn ông của em đã tặng nó."
Chu Phạm nghiêng đầu nhìn anh: "Lương Thù Tuyển, anh có thể nói chuyện cho đứng đắn hay không.”
Lương Thù Tuyển cười: "Không khỏi chọc như vậy, trước kia sao lại không phát hiện.” Anh dừng một chút, cười khẽ: "Được, làm nũng công chúa không cho đề cập đến thì không đề cập tới.
Chu Phạm thấy anh không hồn nhiên, liền trả lời đề tài vừa rồi của anh: "Bông tai thỏ em bỏ vào trong hộp rồi" Cô nói: "Quá trân quý, không muốn đeo nó đi ra, đợi lát nữa dính vào thứ bẩn thỉu.”
Lương Thù Tuyển nói với cô: "Thế nào? Em định để nó trong tủ à?” Anh nói:"Thỉnh thoảng tặng cho nó một nén hương?" "
Chu Phạm cười: "Không, em cảm thấy rất quý giá". Cô nói; "Em nghĩ rằng em sẽ trân trọng nó trong suốt cuộc đời mình"
"Không cho người khác xem."
Lương Thù Tuyển oh oh một tiếng: "Như vậy.
"Vâng." Chu Phạm nói: "Em không muốn đeo nó sau này."
Cô cúi đầu gạt lòng bàn tay Lương Thù Tuyển: "Luyến tiếc, sợ sẽ bị hỏng, Lương Thù
Tuyển, em quá luyến tiếc.
Lương Thù Tuyển giơ tay lên ôm cô: "Đem cửa hàng kia mua cho em, được không?”
Anh nói: "Mua cùng nhau cũng không đáng giá một vài đô la."
Chu Phạm: "Không phải chuyện tiền bạc." Cô nhìn thẳng vào anh: "Là anh quá quý giá." Cô cúi đầu: "Em sợ sẽ làm bẩn những thứ anh đã cho em trước đây."
Lương Thù Tuyển yết hầu khẽ động, ôm Chu Phạm vào lòng anh, ngón tay vuốt môi cô:
"Có gì luyến tiếc?
Anh cầm lấy áo khoác, che mặt anh và Chu Phạm, hai người trốn dưới áo khoác hôn môi.
Quang cảnh không còn rõ ràng, đường sắt cao tốc giống như đi qua một đường hầm thật dài, trong một mảnh trời tối, anh vừa hôn vừa nói: "Chu Phạm, em là đáng giá nhất. Đường hầm kết thúc, nghênh đón ánh sáng, mặt Chu Phạm dán vào mặt anh, áo khoác của Lương Thù Tuyển vẫn phủ bọn họ như trước, ai cũng không nhìn thấy hai người hôn
nhau.
Chu Phạm ở trong áo khoác cắn môi Lương Thù Tuyển: "Tối hôm qua quá đau, sau này nhẹ một chút đi, làm nũng công chúa chịu không nổi.
Lương Thù Tuyển cười khẽ một tiếng, nồng nhiệt hôn cô: "Chịu không nổi thì luyện nhiều hơn." Anh vừa hôn vừa nói: "Làm nũng công chúa ở đâu cũng có thể làm nũng, ở trên giường không được. ”
Chu Phạm mài môi hắn: "Lương Thù Tuyển, anh thật sự”
Lương Thù Tuyển: "Thế nào? ”
Đầu lưỡi Chu Phạm luồn vào: "Anh không sợ em khóc ra sao?”
"Sợ." Lương Thù Tuyển đè lại gáy cô, hôn cô một cách tàn nhẫn: "Sợ em không khóc.”
Chấm dứt nụ hôn này, chân Chu Phạm mềm nhũn, Lương Thù Tuyển ôm hai chân cô đặt
lên đùi anh.
Lương Thù Tuyển đặt áo khoác sang một bên, nói: "Chu Phạm, môi cậu rất mềm.
Chu Phạm đặt hai chân lên đùi anh nắm lấy tay anh nói: "Anh đừng lúc nào cũng nói
những lời như vậy.”
Cô nói: "Anh đừng làm em xấu hổ."
"Ồ. " Lương Thù Tuyển gật đầu: "Biết rồi.”
"Ừm." Chu Phạm cũng gật đầu.
Lương Thù Tuyển lại nghiêng đầu nhìn cô: "Nhưng hôn em thật sự rất thoải mái. ”
Chu Phạm mím môi dưới: "Lương Thù Tuyển, anh thật sự quá đáng.”
Lương Thù Tuyển nhẹ nhàng ừ một tiếng, bỗng nhiên nói: "Tối hôm qua sợ làm em đau,
anh cũng không quá hung ác.
Chu Phạm không muốn cùng anh bàn luận đề tài này, lườm anh một cái.
Lương Thù Tuyển sờ tóc cô, cười lười biếng: "Làm nũng công chúa thật sự quá kiều diễm.
Chu Phạm nhắm mắt lại: "Thật sự muốn đi ngủ, đừng làm ầm ĩ với em.”
Lương Thù Tuyển ừ một tiếng: "Chúc ngủ ngon, làm nũng công chúa."
Đến thành phố Tây Kinh sắc trời đã rất ảm đạm, Chu Phạm nắm tay Lương Thù Tuyển,
nghiêng đầu nói: "Lương Thù Tuyển, khi nào rảnh rỗi, chúng ta cùng nhau trở về trung
học Toại Nam đi.
Lương Thù Tuyển xách vali, ngước mắt nhìn cô: "Nhớ trường trung học à?
"Không phải." Chu Phạm cong môi: "Bỗng nhiên rất muốn trở về một chuyến, ừm, không
có nguyên nhân gì.
"Được." Lương Thù Tuyển nói: "Chờ xong việc trong thời gian này, liền cùng làm nũng
công chúa trở về.”
Chu Phạm kéo tay anh: "Được, Lương Thù Tuyển.”
Cô nghĩ rằng sự hối tiếc luôn luôn được bù đắp.
Đêm đầu tiên của tháng 11, bởi vì mấy ngày đó liên tục không có lớp học, Chu Phạm cùng
Lương Thù Tuyển ngồi tàu cao tốc trở về thành phố Toại Nam.
Bố mẹ Chu Phạm cũng trở về nhà, đêm đó Chu Phạm ở trong nhà.
Tối hôm đó, Chu Phạm ngồi trong phòng ngủ, nghĩ đến chuyện ngày mốt muốn cùng Lương Thù Tuyển trở về trung học Toại Nam.
Cô khom lưng mở tủ quần áo lấy đồng phục ở tầng dưới cùng ra, đi đến phòng đặt máy giặt, ném đồng phục học sinh đi giặt.
Trần Tuệ Huệ liếc nhìn cô một cái: "Sao đang yên đang lành cầm đồng phục học sinh ra giặt? »
Chu Phạm gãi gãi lòng bàn tay: "Ngày mốt, con muốn đi trung học Toại Nam, quay một bộ phim tài liệu, phải mặc đồng phục học sinh.”
"À." Trần Tuệ Huệ đi dép lê lên tầng hai: "Đi ngủ sớm đi.
"Ừm." Chu Phạm gật đầu, cũng đi dép lê trở về phòng ngủ.
Cô lấy ra phong bì và giấy màu vàng vừa mua, đèn bàn màu trắng chiếu sáng mặt bàn, cô
nghiêm túc viết từng nét từng nét
Cho Lương Thù Tuyển lớp 127
Chu Phạm viết rất nghiêm túc. Đoạn đầu tiên mở đầu là:
Lớp 12, lớp 7 Lương Thù Tuyển xin chào, tôi là Chu Phạm lớp 12, lớp 5. Bạn có thể nghĩ
rằng lá thư này quá đột ngột, nhưng chúng ta có thể đi ra ngoài vào thứ Bảy? Tôi rất muốn làm quen với bạn.
Viết nước mắt của Chu Phạm rơi xuống, làm ướt mặt sau tờ giấy. Cô lại đổi tờ giấy, đêm
khuya tiếp tục viết bức thư này, viết cho Lương Thù Tuyển mười tám tuổi, viết cho Lương Thù Tuyển có bức thư bị xé nát kia.
Cô muốn vượt qua khoảng cách hai năm này, nói cho Lương Thù Tuyển biết, cô thật sự
quá ngu ngốc, cô nên sớm quen biết anh.
Bàn tay cầm bút của Chu Phạm ma sát tờ giấy, hốc mắt cô chua xót, tiếp tục viết đoạn cuối
cùng:
Vâng, mong được gặp nhau vào thứ Bảy. Chu Phạm lớp 12, lớp 5.
Viết thư xong, Chu Phạm nhét giấy vào phong bì, cầm trong tay cân nhắc.
Cô khẽ nói một câu: "Đây mới là quỹ đạo chính xác.
Lần gặp mặt đầu tiên của cô và Lương Thù Tuyển vốn nên ở trung học Toại Nam, chứ
không phải trên đường sắt cao tốc đến Đại học Tây Kinh.
Ngày hôm sau, Lương Thù Tuyển đến công ty ở trung tâm thành phố gặp bạn bè, Chu
Phạm vẫn ở nhà tiếp tục hoàn thiện bức thư kia.
Chín giờ tối, cô cất đồng phục học sinh vào phòng ngủ, xịt một ít nước hoa có mùi chanh
lên đồng phục học sinh, tay chạm vào chữ ký của Lương Thù Tuyển, ánh mắt cô giật giật.
Cô không nói với Lương Thù Tuyển ngày mai cô sẽ mặc đồng phục học sinh, bởi vì cô muốn cho anh một bất ngờ, mặc đồng phục học sinh đưa cho anh bức thư.
Bỗng nhiên, cửa phòng ngủ của Chu Phạm bị gõ, Trần Tuệ Huệ nói: "Ngủ chưa? ”
Chu Phạm: "Chưa, mẹ.
"Ừm, vậy ta vào nhé."
Chu Phạm nhét đồng phục học sinh vào trong chăn.
Trần Tuệ Huệ ngồi xuống sô pha, giương mắt nhìn Chu Phạm.
"Có phải khi còn bé ta quan tâm quá ít đến con không?"
Bà nói: "Ta cảm thấy hình như con đã thay đổi rất nhiều kể từ khi con đi học đại học. Con
trở nên vui vẻ hơn và cười nhiều hơn.
Chu Phạm ngượng ngùng xoa xoa sống mũi: "Cũng không có, không khác gì với trước đây.
""
Trần Tuệ Huệ đi tới vuốt tóc Chu Phạm: "Là lỗi của mẹ, cùng ba con quanh năm ở nước ngoài, cũng không quan tâm đến con và Chu Dự Gia.” Bà lại thở dài: "Khoảng thời gian các con thiếu chút nữa bị bọn buôn người bắt đi, ta không ở bên cạnh các con, hai đứa nuôi thỏ, thỏ cũng chết rồi.”
Chu Phạm ngữ khí ôn hòa: "Không có việc gì, mẹ, mẹ đừng quá tự trách.’
Có lẽ trước kia cô sẽ trách Trần Tuệ Huệ, nhưng hiện tại, hình như Chu Phạm cũng không
trách còn trách bà nữa.
Có lẽ lớn lên là như vậy, những người trước đây sẽ đổ lỗi, bây giờ dường như tất cả đều
đặt xuống.
"Ừm, được, Phạm Phạm thật sự hiểu chuyện." Trần Tuệ Huệ sờ đầu cô: "Trước kia mẹ cảm thấy, ở đại học tận lực không cần yêu đương. Nhưng mẹ bây giờ nghĩ rằng nếu con thích một ai đó, con có thể cố gắng nói chuyện với cậu ta.
"Ừ?" Chu Phạm cơ hồ chưa từng cùng Trần Tuệ Huệ tán gẫu qua loại đề tài này, cô sửng sốt một chút.
"Mẹ nói vậy..." Bà nói: " Nhưng các cô gái vẫn phải bảo vệ bản thân khi họ đang yêu."
Bà liếc nhìn Chu Phạm: "Con phải chắc chắn rằng anh ta yêu con, con biết không?”
Chu Phạm chậm rãi gật đầu: " Vâng, biết rồi. ”
"Ừm." Trần Tuệ Huệ nói: "Nhưng bây giờ loại nam sinh này rất ít, trong đại học rất nhiều nam sinh hẳn là đều không quá nghiêm túc đối với tình yêu." Bà lại nhìn Chu Phạm: "Cho nên con nhất định phải có ánh mắt cao, không thể để con trai lừa gạt, biết không? Con là một cô gái tốt, nói về tiêu chuẩn bạn trai cũng phải cao một chút. Con biết không?
Chu Phạm ừ một tiếng, ngón tay kẹt ở khe sô pha.
"Ừm... Ngoài ra, nếu sau này nói về bạn trai, nhất định phải mang về nhà.” Trần Tuệ Huệ nói: "Con có thể có thêm vài mối tình, so sánh một chút, mới biết cái nào là tốt nhất. ”
Chu Phạm rất ít khi phản bác lời nói của bà, lần này lại phản bác: "Không cần so sánh.” Lương Thù Tuyển chính là người tốt nhất.
Điện thoại di động của Trần Tuệ Huệ vang lên, cô đi ra ngoài nghe điện thoại, quay đầu lại nhìn lướt qua Chu Phạm: "Ngủ đi, ngày mai không phải còn phải đi trung học Toại Nam quay phim tài liệu.
"Vâng."
Chu Phạm đóng cửa phòng ngủ lại, sau khi trả lời tin nhắn của Lương Thù Tuyển, cô lấy phong thư ra xem lại một lần nữa, nhìn liền cong môi, qua vài phút hốc mắt lại chua xót.
Vào đêm, cô đóng gói phong bì.
Lại giơ tay lấy khuyên tai thỏ ra khỏi hộp, một hồi lâu mới ngủ.
Trong giấc mơ của mình, cô mơ thấy những bông hoa xinh đẹp của hồ Trần Liên.
Hoa nở trên mặt đất khô cằn, bay theo gió.
Khoảnh khắc cô tỉnh lại, vừa lúc ánh mặt trời cũng dần sáng.
Chu Phạm bò dậy đi tới trước gương thay đồng phục học sinh của Trường trung học Toại Nam.
Là màu xanh trắng rất cổ điển, cô mặc rất thích hợp, trên đồng phục học sinh có rất nhiều chữ ký bày ra, cô lại chỉ có thể nhìn thấy của Lương Thù Tuyển.
Bởi vì hiện tại còn không muốn cho người trong nhà biết sự tồn tại của Lương Thù Tuyển, Chu Phạm liền không cho Lương Thù Tuyển đến cửa nhà đón cô, cô bảo anh ở ven đường chờ cô, hai người cùng nhau đi xe buýt đến trung học Toại Nam.
Hôm nay là thứ Hai.
Chu Phạm mặc đồng phục học sinh, đeo khuyên tai thỏ, trong túi có một lá thư màu vàng, hơn bảy giờ năm phút ra ngoài.
Lúc nhìn thấy Lương Thù Tuyển, Lương Thù Tuyển kéo tay cô, ánh mắt giật giật: "Chu Phạm, sao lại mặc đồng phục học sinh? ”
Chu Phạm bị anh nắm tay, cô cong môi nở nụ cười, cho Lương Thù Tuyển một kinh hỉ, không định nói cho anh biết trước. Vì vậy, cô nói: "Em chụp bài tập về nhà. Đợi lát nữa anh chụp cho em, tuần sau bài tập về nhà sẽ hoàn thành. ”
"Ồ, " Lương Thùy Tuyển xoa đầu cô: "Được, anh vừa tưởng rằng mình trở về quá khứ.” Chu Phạm liếc anh một cái.
Lương Thù Tuyển chạm vào khuyên tai thỏ của cô: "Không phải nói sau này cũng không đeo sao.
"Hôm nay đặc biệt hơn một chút." Chu Phạm nói: "Làm bài tập về nhà, đeo khuyên tai đẹp hơn một chút."
"Ồ." Xe buýt đi trung học Toại Nam tới, Chu Phạm và Lương Thù Tuyển dắt tay lên xe, ngồi ở vị trí hai người bên trái.
Trên xe buýt có rất nhiều học sinh mặc đồng phục học sinh, chỉ là đồng phục học sinh không giống Chu Phạm, bởi vì bọn họ mặc sau khi được sửa lại.
Chu Phạm chống cằm nhìn phong cảnh bên ngoài, Lương Thù Tuyển kéo tay cô nghịch điện thoại di động.
Một lúc sau, cô mở cửa sổ xe ra, Lương Thù Tuyển bỗng nhiên nhìn điện thoại nói chuyện.
"Chu Phạm, về sau, người ở bên cạnh em, có thể vĩnh viễn là anh hay không."
Tay Chu Phạm còn đặt ở trên cửa sổ xe, cô sửng sốt vài giây, nói: "Sao bỗng nhiên nói cái này.”
Lương Thù Tuyển di chuyển tầm mắt lên đồng phục học sinh của cô, nói: "Em biết không, trên đồng phục học sinh này của em, anh đã ký tên.
Chu Phạm liếc anh một cái, Lương Thù Tuyển giơ tay ấn vào vị trí kia: "Người đàn ông của em năm lớp 12 đã ký tên vào đây rồi.
Chu Phạm chớp chớp mắt, thuận thế nhìn chữ ký kia, môi cô giật giật, lại không biết nên nói cái gì.
Một lúc lâu sau, cô tìm thấy giọng nói của mình: "Lương Thù Tuyển.”
Lương Thù Tuyển cười một tiếng: "Làm nũng công chúa hôm nay sao không làm nũng.”
Bầu không khí mà cô tạo ra, hiện tại lại bị anh phá hư, Chu Phạm liếc mắt nhìn anh một
cái.
Lương Thù Tuyển nhếch môi dưới: "Chu Phạm, tòa nhà giảng dạy năm thứ hai trước kia của em bị bỏ hoang, đợi lát nữa chúng ta sẽ đến đó chụp ảnh? ”
Chu Phạm liếc anh một cái: "Ừm.”
Vừa vặn xe buýt đến trung học Toại Nam.
Bởi vì Lương Thù Tuyển đã liên lạc với trường học, Chu Phạm liền bị anh nắm tay thông suốt đi vào trường học.
Cô ngước mắt lên nhìn những người xung quanh.
Dáng người cao ngất, chiếc cằm cứng rắn sắc bén, đường cong tùy ý lưu loát, cả người thoạt nhìn mệt mỏi đạm mạc. Nhưng hết lần này tới lần khác nghiêng mặt nhìn vào mắt cô, lại hàm chứa một chút ý tứ không giống nhau.
Anh tiến lại gần hôn cô, ở trước cổng trường trung học Toại Nam.
Chu Phạm: "Có rất nhiều học sinh ở đây. ”
Lương Thù Tuyển che áo khoác trong tay hai người, đưa Chu Phạm vào trong bụi cây nhỏ
ở cửa, hôn lên môi cô trong áo khoác.
Giọng nói của anh có một chút khàn khàn: "Anh muốn hôn em ở đây." "
Qua vài giây, Chu Phạm lại nghe được anh nói.
"Cả lúc ở trường trung học đều muốn làm như vậy."
Lương Thủ Tuyển nói: "Nghĩ đến phát điên.
Dưới chân Chu Phạm giẫm lên lá cây nhỏ, cô trốn trong áo khoác nặng nề hôn lên môi Lương Thù Tuyển.
Hai người trong bụi cây trộm hôn nhau, hoàn thành việc nối tiếc không được làm ở trường
trung học.
Chu Phạm cùng Lương Thù Tuyển có quá nhiều tiếc nuối, có thể bổ sung dần dần.
Nhận nụ hôn xong, Chu Phạm thở hổn hển: "Sẽ bị thầy giáo nhìn thấy phải mời phụ
huynh.”
Lương Thù tuyển đưa tay chạm vào đồng phục học sinh của cô: "Mời công chúa làm nũng chúng ta đến đài chủ tịch xem xét.
Chu Phạm phát hiện Lương Thù Tuyển thật sự càng ngày càng thích gọi cô là làm nũng công chúa, rõ ràng cô cũng không tính là một người quá yếu đuối.
Cô kiễng chân, thổi một hơi thở bên tai Lương Thù Tuyển.
"Bạn trai của công chúa làm nũng cũng đi kiểm điểm."
Lương Thù Tuyển cười một tiếng, ôm lấy cô lại thực hiện một nụ hôn nồng nhiệt dưới áo
khoác.
Hai người nắm tay nhau tản bộ trên sân thể dục. Bây giờ là thời gian tự học, tiếng đọc sách vang vọng.
Chu Phạm siết chặt lòng bàn tay của Lương Thù Tuyển: "Rốt cuộc cũng nắm được tay anh trên sân thể dục trung học Toại Nam.
Lương Thù Tuyển nghiêng đầu nhìn cô: "Lời này không phải nên nói sao?”
Anh dừng một chút, lặp lại câu nói trước đó đã từng nói: "Chu Phạm, em vốn đang mặc
đồng phục học sinh, anh có thể nắm tay em.”
Chu Phạm cúi đầu ừ một tiếng.
Lương Thù Tuyển: "Kỳ thật cũng không tính là tiếc nuối.”
Chu Phạm nhìn anh: "Vì sao không tính, em cảm thấy rất đáng tiếc.
Lương Thù Tuyển nói: "Vốn đã làm tốt tính toán cả đời này đều không nắm được tay em..."
Anh cười một tiếng: "Hiện tại có thể nắm được coi như nguyện vọng.”
Ánh nắng mặt trời thứ hai rất tươi sáng, cắt một lỗ hổng màu đỏ trên bầu trời.
Sống mũi Chu Phạm chua xót.
Lương Thù Tuyển giơ tay ôm cô vào lòng: "Cho nên, chúng ta không tính là tiếc nuối.”
Yết hầu của anh khẽ động: "Coi như giấc mộng đẹp của anh thành hiện thực.”
Vào lúc 10 giờ, lễ chào cờ vào thứ Hai đã được tổ chức theo kế hoạch. Lương Thù Tuyển được hiệu trưởng mời phát biểu trên bục chủ tịch.
Chu Phạm nhìn anh xuất hiện trên đài chủ tịch trung học Toại Nam, vốn là mấy năm trước có thể nhìn thấy, nhưng hiện tại mới được nhìn thấy.
Cô chớp chớp mắt, toàn bộ hành trình nhìn chằm chằm Lương Thù Tuyển, vài phút trước
khi bài phát biểu kết thúc, Chu Phạm xoay người rời khỏi sân thể dục, đi đến tòa nhà giảng dạy lớp 12 trước đây.
Cô nghe được thanh âm của Lương Thù Tuyển từ đài phát thanh của trường, truyền khắp
mọi ngóc ngách của trung học Toại Nam.
"Thiếu niên nên dũng cảm -"
Chu Phạm đứng trên lầu giảng dạy lớp 12 trước Lương Thù Tuyển, mô phỏng bộ dáng lúc
trước anh ném tờ giấy kia xuống. Khi đó tất cả mọi người đều đang xé sách tập thể, anh
chỉ ném một tờ giấy xuống.
Một vài phút sau, điện thoại di động của cô đổ chuông.
Lương Thù Tuyển gửi tới một tin nhắn.
[Đến bên tòa nhà giảng dạy lớp 12 của em)
Chu Phạm trả lời: "Em đang ở tòa nhà giảng dạy lớp 12 của anh, Lương Thù Tuyển, anh
tới đây đi!"
Vài giây sau, Lương Thù Tuyển trả lời: [Được]
Hiện tại học sinh trường trung học Toại Nam đều đang nâng cao cờ trên sân thể dục, Chu
Phạm đứng ở hành lang tòa nhà cao tầng, từ trong túi lấy ra một phong thư.
Cô ấn một góc phong bì xuống, vuốt thẳng nó chờ Lương Thù Tuyển tới.
Lương Thù Tuyển xuống dưới lầu một phút.
Chu Phạm nhìn thấy một người đàn ông cao ngất, cô vẫy tay với anh, không tính là lớn
tiếng hộ: "Lương Thù Tuyển! ”
Chu Phạm ném phong thư xuống, cong môi cười với Lương Thù Tuyển.
"Thư cho anh."
Vì thế, Lương Thù Tuyển hơn hai năm sau nhận được bức thư này từ Chu Phạm.
Lương Thù Tuyển hướng mắt lên nhìn cô, nữ sinh anh thầm mến cười rộ lên rất đẹp, mắt
cong cong, lông mi dưới ánh mặt trời có vẻ rõ ràng.
Cô đứng ở vị trí đứng trước đây của anh và ném bức thư cho anh.
Lương Thù Tuyển yết hầu khẽ đi động, giơ tay nhận lấy lá thư này, hai năm sau môi khẽ
hạ xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.
Hai phút sau Chu Phạm chạy xuống, vẫy tay với Lương Thù Tuyển: "Mở ra xem? ”
Lương Thù Tuyển liếc cô một cái, cô đeo khuyên tai thỏ anh tặng, cũng mặc đồng phục
học sinh, giống như hai năm trước cô chạy tới tìm anh.
Ánh mắt Lương Thù Tuyển giật giật.
Chu Phạm đang muốn hỏi Lương Thù Tuyển vì sao không xem, Lương Thù Tuyển bỗng nhiên lại túm lấy tay cô đi về phía tòa nhà giảng dạy lớp 12 trước đó của Chu Phạm.
Chu Phạm nghiêng đầu nhìn anh: "Lương Thù Tuyển, đi tòa nhà giảng dạy bỏ hoang năm
lớp 12 của em sao?”
Lương Thù Tuyển ừ một tiếng.
Vì thế hai người đến dưới lầu giảng dạy thứ hai của Chu Phạm.
Tòa nhà giảng dạy này thực sự đã bị bỏ hoang.
Chu Phạm cắn môi dưới: "Chúng ta thật sự đến đó sao?” Cô nghiêng đầu nhìn anh: "Nó đã
bị bỏ hoang." "
Lương Thù Tuyển đưa tay lấy túi xách của cô: "Đã hỏi qua người khác, không có nguy
hiểm.”
"Ồ." Chu Phạm nói: "Vì vậy, em sẽ làm bài tập ở đây?" .
Cô cười: "Lương Thù Tuyển, anh chụp em đi.
"Được." Anh lấy máy ảnh từ túi của cô.
Lương Thù Tuyển: "Trước đó đến lớp 12 của em.”
"Được." Chu Phạm nói.
Hai người nắm tay đi đến phòng học trước của Chu Phạm.
Chu Phạm siết chặt lòng bàn tay Lương Thù Tuyển, chính là trong phòng học này, cô xé bỏ
bức thư Lương Thù Tuyển viết cho cô.
Cô nghiêng đầu nhìn anh một cái: "Bức thư em vừa ném cho anh, lấy danh nghĩa Chu
Phạm hai năm trước viết cho anh. A không đúng, em hiện tại là năm thứ hai, hẳn là ba năm trước.”
Chu Phạm nói: "Em nghĩ rằng lá thư này đã nhận được ba năm trước đây, có thể bù đắp cho sự hối tiếc mà chúng ta ở trường trung học."
Lương Thù Tuyển cầm chìa khóa đi vào phòng học.
Hôm nay mặt trời thật sáng, ánh nắng đến thùng rác cũng được chiếu tới.
Anh lấy máy ảnh ra chụp cô: "Đi đến vị trí ngồi thường xuyên nhất của em lúc học lớp 12.
Chu Phạm sửng sốt một chút, đi về phía vị trí ngồi thường xuyên nhất của cô.
"Đi xem ngăn kéo." Lương Thù Tuyển nói.
Chu Phạm khom lưng đưa tay lấy, vài giây sau, cô nhìn thấy một phong bì màu vàng quen
thuộc.
Nước mắt Chu Phạm rơi xuống.
Lương Thù Tuyển nói: "Mở ra.
Anh dừng lại: "Anh đã viết thư tỏ tình cho em năm lớp 12, vẫn không nói cho em biết. Lá
thư này, em sẽ nhận được. ”
Tay Chu Phạm có chút run rẩy, mở phong thư ra, nhìn thấy bức thư này cũng đến từ ba
năm trước, cô từng xé nhầm.
Phải, đáng lẽ cô sẽ nhận được lá thư này.
Thì ra Lương Thù Tuyển gọi cô đến phòng học trước đó của cô, là muốn đem lá thư này
một lần nữa giao cho cô.
Ngay cả khi cô đã từng chà đạp trái tim của của trong thùng rác tối tăm. Nhưng dường
như anh vẫn muốn cô biết anh thầm mến và thích cô.
Chu Phạm cảm động đến cổ họng chua xót, cô giương mắt nhìn anh, nhìn thấy môi Lương
Thù Tuyển giật giật, không thèm để ý mà nói ra chuyện anh viết thư tỏ tình.
Ngay cả khi anh là bên bị tổn thương.
Thậm chí, Lương Thù Tuyển buông máy ảnh xuống, đi tới duỗi cánh tay ôm lấy cô.
"Trước đây anh đã không bảo vệ được cho em. " Anh vuốt tóc của cô: "Anh nên bảo vệ cho
em."
Nếu cô được bảo vệ tốt, cô ấy không có một thời gian đen tối như vậy trong năm thứ hai.
Chính anh đã không bảo vệ cho cô.
Chu Phạm nghẹn ngào: "Không phải như vậy, là em không nên xé bỏ thư của anh.”
Lương Thù Tuyển lau nước mắt của cô, cười ra tiếng: "Khóc cái gì.
Anh nói: "Thật là kiều diễm."
Chu Phạm rơi lệ: "Anh không hiểu." Cô ghé vào vai Lương Thù Tuyển: "Em thật sự rất
thương anh." Cô đứt quãng nói: "Lương Thù Tuyển, em thật sự rất thương anh.
Lương Thù Tuyển nói: "Vậy em đau lòng cái gì." Anh siết chặt lòng bàn tay cô: "Đây không
phải là anh nắm lấy tay em sao?”
"Có cần phải khóc không?"
Chu Phạm: "Trên thế giới sao lại có loại người như anh.”
Lương Thù Tuyển nhấc mắt lên: "Sao lại không có? Tôi chưa chết. ”
Chu Phạm bị anh chọc cười ra tiếng, Lương Thù Tuyển lấy máy ảnh chụp ảnh cùng cô
trong lớp học.
Anh điều khiển thông số, máy ảnh định hình, ánh mặt trời vừa vặn, chiếu lên trên mặt hai người.
Chu Phạm cong môi, nước mắt còn chưa rơi hết.
Lương Thù Tuyển ở bên cạnh cô, vén mắt lên máy ảnh, mí mắt một mí có vẻ rất lạnh lùng.
Chu Phạm cầm máy ảnh tới xem ảnh vừa chụp được.
Lương Thù Tuyển dẫn cô ra khỏi lớp học. Chu Phạm xách máy ảnh chụp ảnh cho Lương Thù Tuyển.
Trong ảnh, Lương Thù Tuyển rất ngầu, ánh mắt sắc bén, đuôi lông mày ấn lên trên một
chút, cả người thoạt nhìn cực kỳ có khí thế, cũng cực kỳ đẹp trai.
Đột nhiên một chiếc lá bay rơi trên đầu.
Chu Phạm nhặt lá cây lên, ngẩng đầu lên, Lương Thù Tuyển vươn tay về phía cô.
Ánh nắng mặt trời sáng ngời đẹp đến kỳ lạ, dưới lầu lục đục có học sinh đi vào tòa nhà
giảng dạy khác.
Chu Phạm cong môi dưới hướng về phía Lương Thù Tuyển.
Cô mỉm cười và nắm lấy tay anh, bàn tay ấm áp truyền cho cô can đảm để sống hạnh
phúc sau này.
Lương Thù Tuyển nắm tay cô, hai người đi về hướng cổng trường.
Chu Phạm quay đầu lại nhìn trung học Toại Nam, khẽ phun ra một câu: "May mà tìm
được anh.
Lương Thù Tuyển hỏi cô nói gì.
Chu Phạm nghiêng đầu hôn anh một cái.
"Em nói, hôm nay ánh mặt trời thật rực rỡ." Lương Thù Tuyển hướng mắt lên nhìn cô. Chu Phạm siết chặt tay anh, cùng ánh mắt anh chạm nhau.
Lương Thù Tuyển hôn cô, nghe được môi Chu Phạm vừa hôn anh vừa phát ra thanh âm.
"May mắn là chúng ta rốt cục ở cùng một chỗ."
-HOÀN-
Chu Phạm túm lấy tay anh, nói: "Ai là công chúa. Lương Thù Tuyển, anh không được nói lung tung."
Lương Thù Tuyển hừ cười một tiếng, nói: "Sao anh nhắm mắt lại đều có thể nắm lấy tay anh—" Anh thấp giọng nói: "Tối hôm qua cũng vậy, còn làm nũng, nói đau quá.”
Chu Phạm lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua, nặng nề gãi gãi lòng bàn tay Lương Thù Tuyển: "Ai làm nũng.” Cô nói từ từ: "Nó đã rất đau. " Giọng điệu của cô trở nên thấp hơn: "Em là lần đầu tiên một lần nữa."
Lương Thù Tuyển cười ra tiếng: "Ai không phải là lần đầu tiên." Anh lười biếng kéo giai điệu gọi Chu Phạm: " Công chúa làm nũng.
Chu Phạm dùng quần áo che mặt: "Anh đừng ầm ĩ nữa.”
Lương Thù Tuyển lười cười một tiếng: "Chu Phạm, em lại làm nũng.”
Chu Phạm không lên tiếng.
Lương Thù Tuyển đến gần cô: "Tức giận rồi sao?”
Chu Phạm buông tay anh ra, muốn đi lấy mận chua trong cặp. Lương Thù Tuyển một giây sau lại nắm chặt tay cô, nói: "Chu Phạm, tức giận cũng không thể buông tay anh ra.”
"Em nào dễ dàng tức giận như vậy." Chu Phạm kéo khóa túi xách ra: "Chỉ muốn lấy một quả mai chua ra ăn."
"Ồ." Lương Thù Tuyển nói: "Lấy cho anh một viên.
"Được." Chu Phạm đổ ra hai quả mai chua, liếc nhìn anh ta một cái: "Sao anh lại lo lắng việc em buông tay anh ra như vậy? Em không tức giận chút nào.”
Cô đặt mận chua vào lòng bàn tay của Lương Thù Tuyển, thản nhiên nói: "Sau này em sẽ không buông tay anh nữa.
Lương Thù Tuyển liếc cô một cái, anh nhếch môi: "Ồ, công chúa làm nũng lên tiếng.”
Chu Phạm nhét mận chua vào miệng anh: "Phiền chết đi được, ai là công chúa làm nũng"
"Là công chúa Chu Phạm làm nũng." Lương Thù Tuyển lên tiếng, anh dừng một chút: "Là công chúa làm nũng của anh.
Chu Phạm đặt mận chua vào môi mình, cười ra tiếng: "Ai muốn làm nũng công chúa của anh chứ, em cũng không nói muốn làm. ”
Lương Thù Tuyển liếc cô một cái, dừng lại một thời gian ngắn: "Thật không muốn làm sao?”
Chu Phạm liếm một ngụm mận chua, cùng ánh mắt anh đụng vào, chậm rãi chớp chớp mắt: "Làm đi.”
Lương Thù Tuyển cười đến bả vai khẽ run rẩy, trong cổ họng phun ra tiếng cười khẽ: "Em thật sự đáng yêu như vậy. ”
Ngón tay Chu Phạm vẽ màn hình điện thoại di động: "Không đáng yêu như em đâu." Cô nói: "Còn muốn em mở mắt nhìn anh, còn bảo em kêu lên, còn không ngừng." Cô nghiêng đầu nhìn anh: "Lương Thù Tuyển, anh sao ngang ngược như vậy?”
"Không phải không cho nhắc tới chuyện tối hôm qua sao." Lương Thù Tuyển hỏi.
"Không." Chu Phạm nói: "Không được nhắc đến, em chỉ có chút cảm xúc.” Cô dừng lại: "Đừng đề cập đến nó, dừng lại ở đó." "
"Được." Lương Thù Tuyển giơ tay lên thân mật ôm lấy mái tóc của cô: "Làm nũng công chúa không cho nhắc tới. ”
Chu Phạm làm bộ sắc mặt: "Lương Thù Tuyển, có thể đừng gọi em là làm nũng công chúa..." Cô vỗ chân anh, giương mắt nhìn anh: "Em là công chúa làm nũng, vậy anh là cái gì?"
Lương Thù Tuyển chậm rãi hạ mắt xuống, yết hầu theo đó lăn qua: "Anh là cái gì?”
Anh tiến lại gần Chu Phạm, nói: "Nam nhân của làm nũng công chúa.”
"Không biết xấu hổ." Lỗ tai Chu Phạm lại nóng lên.
"Sao lại không biết xấu hổ?" Lương Thù Tuyển sờ sờ vành tai cô: "Nóng quá, Chu Phạm.
Anh nói: "Anh nói đó là người đàn ông của em làm em nóng như vậy?" Anh nhếch môi: "Vậy sau này sẽ trở thành thân phận khác.”
Lương Thù Tuyển giọng nói đè thấp cười: "Vậy anh phải làm sao bây giờ, Chu Phạm.”
Lời nói của anh giống như ngọn lửa buộc vào trong lòng Chu Phạm, nóng thành như này.
Cô không trả lời anh, nghiêng đầu nhìn cánh đồng mà đường sắt cao tốc đi qua.
Lương Thù Tuyển từng bước áp sát, tiến lại gần nhìn cô, lười biếng: "Làm sao bây giờ, Chu Phạm.”
Anh chạm vào vành tai cô: "Tội nghiệp đến chết. Nhiệt độ nóng thành núi lửa.
Chu Phạm nhắm mắt lại, giống như không nghe thấy lời anh nói.
Một lúc lâu sau, cô chậm rãi phun ra một câu: "Làm nũng công chúa không cho anh nhắc
tới cái này, anh đừng nói nữa.”
Lương Thù Tuyển lại sờ vành tai cô, hỏi: "Cái khuyên tai thỏ kia sao không đeo? ”
Anh nói: "Người đàn ông của em đã tặng nó."
Chu Phạm nghiêng đầu nhìn anh: "Lương Thù Tuyển, anh có thể nói chuyện cho đứng đắn hay không.”
Lương Thù Tuyển cười: "Không khỏi chọc như vậy, trước kia sao lại không phát hiện.” Anh dừng một chút, cười khẽ: "Được, làm nũng công chúa không cho đề cập đến thì không đề cập tới.
Chu Phạm thấy anh không hồn nhiên, liền trả lời đề tài vừa rồi của anh: "Bông tai thỏ em bỏ vào trong hộp rồi" Cô nói: "Quá trân quý, không muốn đeo nó đi ra, đợi lát nữa dính vào thứ bẩn thỉu.”
Lương Thù Tuyển nói với cô: "Thế nào? Em định để nó trong tủ à?” Anh nói:"Thỉnh thoảng tặng cho nó một nén hương?" "
Chu Phạm cười: "Không, em cảm thấy rất quý giá". Cô nói; "Em nghĩ rằng em sẽ trân trọng nó trong suốt cuộc đời mình"
"Không cho người khác xem."
Lương Thù Tuyển oh oh một tiếng: "Như vậy.
"Vâng." Chu Phạm nói: "Em không muốn đeo nó sau này."
Cô cúi đầu gạt lòng bàn tay Lương Thù Tuyển: "Luyến tiếc, sợ sẽ bị hỏng, Lương Thù
Tuyển, em quá luyến tiếc.
Lương Thù Tuyển giơ tay lên ôm cô: "Đem cửa hàng kia mua cho em, được không?”
Anh nói: "Mua cùng nhau cũng không đáng giá một vài đô la."
Chu Phạm: "Không phải chuyện tiền bạc." Cô nhìn thẳng vào anh: "Là anh quá quý giá." Cô cúi đầu: "Em sợ sẽ làm bẩn những thứ anh đã cho em trước đây."
Lương Thù Tuyển yết hầu khẽ động, ôm Chu Phạm vào lòng anh, ngón tay vuốt môi cô:
"Có gì luyến tiếc?
Anh cầm lấy áo khoác, che mặt anh và Chu Phạm, hai người trốn dưới áo khoác hôn môi.
Quang cảnh không còn rõ ràng, đường sắt cao tốc giống như đi qua một đường hầm thật dài, trong một mảnh trời tối, anh vừa hôn vừa nói: "Chu Phạm, em là đáng giá nhất. Đường hầm kết thúc, nghênh đón ánh sáng, mặt Chu Phạm dán vào mặt anh, áo khoác của Lương Thù Tuyển vẫn phủ bọn họ như trước, ai cũng không nhìn thấy hai người hôn
nhau.
Chu Phạm ở trong áo khoác cắn môi Lương Thù Tuyển: "Tối hôm qua quá đau, sau này nhẹ một chút đi, làm nũng công chúa chịu không nổi.
Lương Thù Tuyển cười khẽ một tiếng, nồng nhiệt hôn cô: "Chịu không nổi thì luyện nhiều hơn." Anh vừa hôn vừa nói: "Làm nũng công chúa ở đâu cũng có thể làm nũng, ở trên giường không được. ”
Chu Phạm mài môi hắn: "Lương Thù Tuyển, anh thật sự”
Lương Thù Tuyển: "Thế nào? ”
Đầu lưỡi Chu Phạm luồn vào: "Anh không sợ em khóc ra sao?”
"Sợ." Lương Thù Tuyển đè lại gáy cô, hôn cô một cách tàn nhẫn: "Sợ em không khóc.”
Chấm dứt nụ hôn này, chân Chu Phạm mềm nhũn, Lương Thù Tuyển ôm hai chân cô đặt
lên đùi anh.
Lương Thù Tuyển đặt áo khoác sang một bên, nói: "Chu Phạm, môi cậu rất mềm.
Chu Phạm đặt hai chân lên đùi anh nắm lấy tay anh nói: "Anh đừng lúc nào cũng nói
những lời như vậy.”
Cô nói: "Anh đừng làm em xấu hổ."
"Ồ. " Lương Thù Tuyển gật đầu: "Biết rồi.”
"Ừm." Chu Phạm cũng gật đầu.
Lương Thù Tuyển lại nghiêng đầu nhìn cô: "Nhưng hôn em thật sự rất thoải mái. ”
Chu Phạm mím môi dưới: "Lương Thù Tuyển, anh thật sự quá đáng.”
Lương Thù Tuyển nhẹ nhàng ừ một tiếng, bỗng nhiên nói: "Tối hôm qua sợ làm em đau,
anh cũng không quá hung ác.
Chu Phạm không muốn cùng anh bàn luận đề tài này, lườm anh một cái.
Lương Thù Tuyển sờ tóc cô, cười lười biếng: "Làm nũng công chúa thật sự quá kiều diễm.
Chu Phạm nhắm mắt lại: "Thật sự muốn đi ngủ, đừng làm ầm ĩ với em.”
Lương Thù Tuyển ừ một tiếng: "Chúc ngủ ngon, làm nũng công chúa."
Đến thành phố Tây Kinh sắc trời đã rất ảm đạm, Chu Phạm nắm tay Lương Thù Tuyển,
nghiêng đầu nói: "Lương Thù Tuyển, khi nào rảnh rỗi, chúng ta cùng nhau trở về trung
học Toại Nam đi.
Lương Thù Tuyển xách vali, ngước mắt nhìn cô: "Nhớ trường trung học à?
"Không phải." Chu Phạm cong môi: "Bỗng nhiên rất muốn trở về một chuyến, ừm, không
có nguyên nhân gì.
"Được." Lương Thù Tuyển nói: "Chờ xong việc trong thời gian này, liền cùng làm nũng
công chúa trở về.”
Chu Phạm kéo tay anh: "Được, Lương Thù Tuyển.”
Cô nghĩ rằng sự hối tiếc luôn luôn được bù đắp.
Đêm đầu tiên của tháng 11, bởi vì mấy ngày đó liên tục không có lớp học, Chu Phạm cùng
Lương Thù Tuyển ngồi tàu cao tốc trở về thành phố Toại Nam.
Bố mẹ Chu Phạm cũng trở về nhà, đêm đó Chu Phạm ở trong nhà.
Tối hôm đó, Chu Phạm ngồi trong phòng ngủ, nghĩ đến chuyện ngày mốt muốn cùng Lương Thù Tuyển trở về trung học Toại Nam.
Cô khom lưng mở tủ quần áo lấy đồng phục ở tầng dưới cùng ra, đi đến phòng đặt máy giặt, ném đồng phục học sinh đi giặt.
Trần Tuệ Huệ liếc nhìn cô một cái: "Sao đang yên đang lành cầm đồng phục học sinh ra giặt? »
Chu Phạm gãi gãi lòng bàn tay: "Ngày mốt, con muốn đi trung học Toại Nam, quay một bộ phim tài liệu, phải mặc đồng phục học sinh.”
"À." Trần Tuệ Huệ đi dép lê lên tầng hai: "Đi ngủ sớm đi.
"Ừm." Chu Phạm gật đầu, cũng đi dép lê trở về phòng ngủ.
Cô lấy ra phong bì và giấy màu vàng vừa mua, đèn bàn màu trắng chiếu sáng mặt bàn, cô
nghiêm túc viết từng nét từng nét
Cho Lương Thù Tuyển lớp 127
Chu Phạm viết rất nghiêm túc. Đoạn đầu tiên mở đầu là:
Lớp 12, lớp 7 Lương Thù Tuyển xin chào, tôi là Chu Phạm lớp 12, lớp 5. Bạn có thể nghĩ
rằng lá thư này quá đột ngột, nhưng chúng ta có thể đi ra ngoài vào thứ Bảy? Tôi rất muốn làm quen với bạn.
Viết nước mắt của Chu Phạm rơi xuống, làm ướt mặt sau tờ giấy. Cô lại đổi tờ giấy, đêm
khuya tiếp tục viết bức thư này, viết cho Lương Thù Tuyển mười tám tuổi, viết cho Lương Thù Tuyển có bức thư bị xé nát kia.
Cô muốn vượt qua khoảng cách hai năm này, nói cho Lương Thù Tuyển biết, cô thật sự
quá ngu ngốc, cô nên sớm quen biết anh.
Bàn tay cầm bút của Chu Phạm ma sát tờ giấy, hốc mắt cô chua xót, tiếp tục viết đoạn cuối
cùng:
Vâng, mong được gặp nhau vào thứ Bảy. Chu Phạm lớp 12, lớp 5.
Viết thư xong, Chu Phạm nhét giấy vào phong bì, cầm trong tay cân nhắc.
Cô khẽ nói một câu: "Đây mới là quỹ đạo chính xác.
Lần gặp mặt đầu tiên của cô và Lương Thù Tuyển vốn nên ở trung học Toại Nam, chứ
không phải trên đường sắt cao tốc đến Đại học Tây Kinh.
Ngày hôm sau, Lương Thù Tuyển đến công ty ở trung tâm thành phố gặp bạn bè, Chu
Phạm vẫn ở nhà tiếp tục hoàn thiện bức thư kia.
Chín giờ tối, cô cất đồng phục học sinh vào phòng ngủ, xịt một ít nước hoa có mùi chanh
lên đồng phục học sinh, tay chạm vào chữ ký của Lương Thù Tuyển, ánh mắt cô giật giật.
Cô không nói với Lương Thù Tuyển ngày mai cô sẽ mặc đồng phục học sinh, bởi vì cô muốn cho anh một bất ngờ, mặc đồng phục học sinh đưa cho anh bức thư.
Bỗng nhiên, cửa phòng ngủ của Chu Phạm bị gõ, Trần Tuệ Huệ nói: "Ngủ chưa? ”
Chu Phạm: "Chưa, mẹ.
"Ừm, vậy ta vào nhé."
Chu Phạm nhét đồng phục học sinh vào trong chăn.
Trần Tuệ Huệ ngồi xuống sô pha, giương mắt nhìn Chu Phạm.
"Có phải khi còn bé ta quan tâm quá ít đến con không?"
Bà nói: "Ta cảm thấy hình như con đã thay đổi rất nhiều kể từ khi con đi học đại học. Con
trở nên vui vẻ hơn và cười nhiều hơn.
Chu Phạm ngượng ngùng xoa xoa sống mũi: "Cũng không có, không khác gì với trước đây.
""
Trần Tuệ Huệ đi tới vuốt tóc Chu Phạm: "Là lỗi của mẹ, cùng ba con quanh năm ở nước ngoài, cũng không quan tâm đến con và Chu Dự Gia.” Bà lại thở dài: "Khoảng thời gian các con thiếu chút nữa bị bọn buôn người bắt đi, ta không ở bên cạnh các con, hai đứa nuôi thỏ, thỏ cũng chết rồi.”
Chu Phạm ngữ khí ôn hòa: "Không có việc gì, mẹ, mẹ đừng quá tự trách.’
Có lẽ trước kia cô sẽ trách Trần Tuệ Huệ, nhưng hiện tại, hình như Chu Phạm cũng không
trách còn trách bà nữa.
Có lẽ lớn lên là như vậy, những người trước đây sẽ đổ lỗi, bây giờ dường như tất cả đều
đặt xuống.
"Ừm, được, Phạm Phạm thật sự hiểu chuyện." Trần Tuệ Huệ sờ đầu cô: "Trước kia mẹ cảm thấy, ở đại học tận lực không cần yêu đương. Nhưng mẹ bây giờ nghĩ rằng nếu con thích một ai đó, con có thể cố gắng nói chuyện với cậu ta.
"Ừ?" Chu Phạm cơ hồ chưa từng cùng Trần Tuệ Huệ tán gẫu qua loại đề tài này, cô sửng sốt một chút.
"Mẹ nói vậy..." Bà nói: " Nhưng các cô gái vẫn phải bảo vệ bản thân khi họ đang yêu."
Bà liếc nhìn Chu Phạm: "Con phải chắc chắn rằng anh ta yêu con, con biết không?”
Chu Phạm chậm rãi gật đầu: " Vâng, biết rồi. ”
"Ừm." Trần Tuệ Huệ nói: "Nhưng bây giờ loại nam sinh này rất ít, trong đại học rất nhiều nam sinh hẳn là đều không quá nghiêm túc đối với tình yêu." Bà lại nhìn Chu Phạm: "Cho nên con nhất định phải có ánh mắt cao, không thể để con trai lừa gạt, biết không? Con là một cô gái tốt, nói về tiêu chuẩn bạn trai cũng phải cao một chút. Con biết không?
Chu Phạm ừ một tiếng, ngón tay kẹt ở khe sô pha.
"Ừm... Ngoài ra, nếu sau này nói về bạn trai, nhất định phải mang về nhà.” Trần Tuệ Huệ nói: "Con có thể có thêm vài mối tình, so sánh một chút, mới biết cái nào là tốt nhất. ”
Chu Phạm rất ít khi phản bác lời nói của bà, lần này lại phản bác: "Không cần so sánh.” Lương Thù Tuyển chính là người tốt nhất.
Điện thoại di động của Trần Tuệ Huệ vang lên, cô đi ra ngoài nghe điện thoại, quay đầu lại nhìn lướt qua Chu Phạm: "Ngủ đi, ngày mai không phải còn phải đi trung học Toại Nam quay phim tài liệu.
"Vâng."
Chu Phạm đóng cửa phòng ngủ lại, sau khi trả lời tin nhắn của Lương Thù Tuyển, cô lấy phong thư ra xem lại một lần nữa, nhìn liền cong môi, qua vài phút hốc mắt lại chua xót.
Vào đêm, cô đóng gói phong bì.
Lại giơ tay lấy khuyên tai thỏ ra khỏi hộp, một hồi lâu mới ngủ.
Trong giấc mơ của mình, cô mơ thấy những bông hoa xinh đẹp của hồ Trần Liên.
Hoa nở trên mặt đất khô cằn, bay theo gió.
Khoảnh khắc cô tỉnh lại, vừa lúc ánh mặt trời cũng dần sáng.
Chu Phạm bò dậy đi tới trước gương thay đồng phục học sinh của Trường trung học Toại Nam.
Là màu xanh trắng rất cổ điển, cô mặc rất thích hợp, trên đồng phục học sinh có rất nhiều chữ ký bày ra, cô lại chỉ có thể nhìn thấy của Lương Thù Tuyển.
Bởi vì hiện tại còn không muốn cho người trong nhà biết sự tồn tại của Lương Thù Tuyển, Chu Phạm liền không cho Lương Thù Tuyển đến cửa nhà đón cô, cô bảo anh ở ven đường chờ cô, hai người cùng nhau đi xe buýt đến trung học Toại Nam.
Hôm nay là thứ Hai.
Chu Phạm mặc đồng phục học sinh, đeo khuyên tai thỏ, trong túi có một lá thư màu vàng, hơn bảy giờ năm phút ra ngoài.
Lúc nhìn thấy Lương Thù Tuyển, Lương Thù Tuyển kéo tay cô, ánh mắt giật giật: "Chu Phạm, sao lại mặc đồng phục học sinh? ”
Chu Phạm bị anh nắm tay, cô cong môi nở nụ cười, cho Lương Thù Tuyển một kinh hỉ, không định nói cho anh biết trước. Vì vậy, cô nói: "Em chụp bài tập về nhà. Đợi lát nữa anh chụp cho em, tuần sau bài tập về nhà sẽ hoàn thành. ”
"Ồ, " Lương Thùy Tuyển xoa đầu cô: "Được, anh vừa tưởng rằng mình trở về quá khứ.” Chu Phạm liếc anh một cái.
Lương Thù Tuyển chạm vào khuyên tai thỏ của cô: "Không phải nói sau này cũng không đeo sao.
"Hôm nay đặc biệt hơn một chút." Chu Phạm nói: "Làm bài tập về nhà, đeo khuyên tai đẹp hơn một chút."
"Ồ." Xe buýt đi trung học Toại Nam tới, Chu Phạm và Lương Thù Tuyển dắt tay lên xe, ngồi ở vị trí hai người bên trái.
Trên xe buýt có rất nhiều học sinh mặc đồng phục học sinh, chỉ là đồng phục học sinh không giống Chu Phạm, bởi vì bọn họ mặc sau khi được sửa lại.
Chu Phạm chống cằm nhìn phong cảnh bên ngoài, Lương Thù Tuyển kéo tay cô nghịch điện thoại di động.
Một lúc sau, cô mở cửa sổ xe ra, Lương Thù Tuyển bỗng nhiên nhìn điện thoại nói chuyện.
"Chu Phạm, về sau, người ở bên cạnh em, có thể vĩnh viễn là anh hay không."
Tay Chu Phạm còn đặt ở trên cửa sổ xe, cô sửng sốt vài giây, nói: "Sao bỗng nhiên nói cái này.”
Lương Thù Tuyển di chuyển tầm mắt lên đồng phục học sinh của cô, nói: "Em biết không, trên đồng phục học sinh này của em, anh đã ký tên.
Chu Phạm liếc anh một cái, Lương Thù Tuyển giơ tay ấn vào vị trí kia: "Người đàn ông của em năm lớp 12 đã ký tên vào đây rồi.
Chu Phạm chớp chớp mắt, thuận thế nhìn chữ ký kia, môi cô giật giật, lại không biết nên nói cái gì.
Một lúc lâu sau, cô tìm thấy giọng nói của mình: "Lương Thù Tuyển.”
Lương Thù Tuyển cười một tiếng: "Làm nũng công chúa hôm nay sao không làm nũng.”
Bầu không khí mà cô tạo ra, hiện tại lại bị anh phá hư, Chu Phạm liếc mắt nhìn anh một
cái.
Lương Thù Tuyển nhếch môi dưới: "Chu Phạm, tòa nhà giảng dạy năm thứ hai trước kia của em bị bỏ hoang, đợi lát nữa chúng ta sẽ đến đó chụp ảnh? ”
Chu Phạm liếc anh một cái: "Ừm.”
Vừa vặn xe buýt đến trung học Toại Nam.
Bởi vì Lương Thù Tuyển đã liên lạc với trường học, Chu Phạm liền bị anh nắm tay thông suốt đi vào trường học.
Cô ngước mắt lên nhìn những người xung quanh.
Dáng người cao ngất, chiếc cằm cứng rắn sắc bén, đường cong tùy ý lưu loát, cả người thoạt nhìn mệt mỏi đạm mạc. Nhưng hết lần này tới lần khác nghiêng mặt nhìn vào mắt cô, lại hàm chứa một chút ý tứ không giống nhau.
Anh tiến lại gần hôn cô, ở trước cổng trường trung học Toại Nam.
Chu Phạm: "Có rất nhiều học sinh ở đây. ”
Lương Thù Tuyển che áo khoác trong tay hai người, đưa Chu Phạm vào trong bụi cây nhỏ
ở cửa, hôn lên môi cô trong áo khoác.
Giọng nói của anh có một chút khàn khàn: "Anh muốn hôn em ở đây." "
Qua vài giây, Chu Phạm lại nghe được anh nói.
"Cả lúc ở trường trung học đều muốn làm như vậy."
Lương Thủ Tuyển nói: "Nghĩ đến phát điên.
Dưới chân Chu Phạm giẫm lên lá cây nhỏ, cô trốn trong áo khoác nặng nề hôn lên môi Lương Thù Tuyển.
Hai người trong bụi cây trộm hôn nhau, hoàn thành việc nối tiếc không được làm ở trường
trung học.
Chu Phạm cùng Lương Thù Tuyển có quá nhiều tiếc nuối, có thể bổ sung dần dần.
Nhận nụ hôn xong, Chu Phạm thở hổn hển: "Sẽ bị thầy giáo nhìn thấy phải mời phụ
huynh.”
Lương Thù tuyển đưa tay chạm vào đồng phục học sinh của cô: "Mời công chúa làm nũng chúng ta đến đài chủ tịch xem xét.
Chu Phạm phát hiện Lương Thù Tuyển thật sự càng ngày càng thích gọi cô là làm nũng công chúa, rõ ràng cô cũng không tính là một người quá yếu đuối.
Cô kiễng chân, thổi một hơi thở bên tai Lương Thù Tuyển.
"Bạn trai của công chúa làm nũng cũng đi kiểm điểm."
Lương Thù Tuyển cười một tiếng, ôm lấy cô lại thực hiện một nụ hôn nồng nhiệt dưới áo
khoác.
Hai người nắm tay nhau tản bộ trên sân thể dục. Bây giờ là thời gian tự học, tiếng đọc sách vang vọng.
Chu Phạm siết chặt lòng bàn tay của Lương Thù Tuyển: "Rốt cuộc cũng nắm được tay anh trên sân thể dục trung học Toại Nam.
Lương Thù Tuyển nghiêng đầu nhìn cô: "Lời này không phải nên nói sao?”
Anh dừng một chút, lặp lại câu nói trước đó đã từng nói: "Chu Phạm, em vốn đang mặc
đồng phục học sinh, anh có thể nắm tay em.”
Chu Phạm cúi đầu ừ một tiếng.
Lương Thù Tuyển: "Kỳ thật cũng không tính là tiếc nuối.”
Chu Phạm nhìn anh: "Vì sao không tính, em cảm thấy rất đáng tiếc.
Lương Thù Tuyển nói: "Vốn đã làm tốt tính toán cả đời này đều không nắm được tay em..."
Anh cười một tiếng: "Hiện tại có thể nắm được coi như nguyện vọng.”
Ánh nắng mặt trời thứ hai rất tươi sáng, cắt một lỗ hổng màu đỏ trên bầu trời.
Sống mũi Chu Phạm chua xót.
Lương Thù Tuyển giơ tay ôm cô vào lòng: "Cho nên, chúng ta không tính là tiếc nuối.”
Yết hầu của anh khẽ động: "Coi như giấc mộng đẹp của anh thành hiện thực.”
Vào lúc 10 giờ, lễ chào cờ vào thứ Hai đã được tổ chức theo kế hoạch. Lương Thù Tuyển được hiệu trưởng mời phát biểu trên bục chủ tịch.
Chu Phạm nhìn anh xuất hiện trên đài chủ tịch trung học Toại Nam, vốn là mấy năm trước có thể nhìn thấy, nhưng hiện tại mới được nhìn thấy.
Cô chớp chớp mắt, toàn bộ hành trình nhìn chằm chằm Lương Thù Tuyển, vài phút trước
khi bài phát biểu kết thúc, Chu Phạm xoay người rời khỏi sân thể dục, đi đến tòa nhà giảng dạy lớp 12 trước đây.
Cô nghe được thanh âm của Lương Thù Tuyển từ đài phát thanh của trường, truyền khắp
mọi ngóc ngách của trung học Toại Nam.
"Thiếu niên nên dũng cảm -"
Chu Phạm đứng trên lầu giảng dạy lớp 12 trước Lương Thù Tuyển, mô phỏng bộ dáng lúc
trước anh ném tờ giấy kia xuống. Khi đó tất cả mọi người đều đang xé sách tập thể, anh
chỉ ném một tờ giấy xuống.
Một vài phút sau, điện thoại di động của cô đổ chuông.
Lương Thù Tuyển gửi tới một tin nhắn.
[Đến bên tòa nhà giảng dạy lớp 12 của em)
Chu Phạm trả lời: "Em đang ở tòa nhà giảng dạy lớp 12 của anh, Lương Thù Tuyển, anh
tới đây đi!"
Vài giây sau, Lương Thù Tuyển trả lời: [Được]
Hiện tại học sinh trường trung học Toại Nam đều đang nâng cao cờ trên sân thể dục, Chu
Phạm đứng ở hành lang tòa nhà cao tầng, từ trong túi lấy ra một phong thư.
Cô ấn một góc phong bì xuống, vuốt thẳng nó chờ Lương Thù Tuyển tới.
Lương Thù Tuyển xuống dưới lầu một phút.
Chu Phạm nhìn thấy một người đàn ông cao ngất, cô vẫy tay với anh, không tính là lớn
tiếng hộ: "Lương Thù Tuyển! ”
Chu Phạm ném phong thư xuống, cong môi cười với Lương Thù Tuyển.
"Thư cho anh."
Vì thế, Lương Thù Tuyển hơn hai năm sau nhận được bức thư này từ Chu Phạm.
Lương Thù Tuyển hướng mắt lên nhìn cô, nữ sinh anh thầm mến cười rộ lên rất đẹp, mắt
cong cong, lông mi dưới ánh mặt trời có vẻ rõ ràng.
Cô đứng ở vị trí đứng trước đây của anh và ném bức thư cho anh.
Lương Thù Tuyển yết hầu khẽ đi động, giơ tay nhận lấy lá thư này, hai năm sau môi khẽ
hạ xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.
Hai phút sau Chu Phạm chạy xuống, vẫy tay với Lương Thù Tuyển: "Mở ra xem? ”
Lương Thù Tuyển liếc cô một cái, cô đeo khuyên tai thỏ anh tặng, cũng mặc đồng phục
học sinh, giống như hai năm trước cô chạy tới tìm anh.
Ánh mắt Lương Thù Tuyển giật giật.
Chu Phạm đang muốn hỏi Lương Thù Tuyển vì sao không xem, Lương Thù Tuyển bỗng nhiên lại túm lấy tay cô đi về phía tòa nhà giảng dạy lớp 12 trước đó của Chu Phạm.
Chu Phạm nghiêng đầu nhìn anh: "Lương Thù Tuyển, đi tòa nhà giảng dạy bỏ hoang năm
lớp 12 của em sao?”
Lương Thù Tuyển ừ một tiếng.
Vì thế hai người đến dưới lầu giảng dạy thứ hai của Chu Phạm.
Tòa nhà giảng dạy này thực sự đã bị bỏ hoang.
Chu Phạm cắn môi dưới: "Chúng ta thật sự đến đó sao?” Cô nghiêng đầu nhìn anh: "Nó đã
bị bỏ hoang." "
Lương Thù Tuyển đưa tay lấy túi xách của cô: "Đã hỏi qua người khác, không có nguy
hiểm.”
"Ồ." Chu Phạm nói: "Vì vậy, em sẽ làm bài tập ở đây?" .
Cô cười: "Lương Thù Tuyển, anh chụp em đi.
"Được." Anh lấy máy ảnh từ túi của cô.
Lương Thù Tuyển: "Trước đó đến lớp 12 của em.”
"Được." Chu Phạm nói.
Hai người nắm tay đi đến phòng học trước của Chu Phạm.
Chu Phạm siết chặt lòng bàn tay Lương Thù Tuyển, chính là trong phòng học này, cô xé bỏ
bức thư Lương Thù Tuyển viết cho cô.
Cô nghiêng đầu nhìn anh một cái: "Bức thư em vừa ném cho anh, lấy danh nghĩa Chu
Phạm hai năm trước viết cho anh. A không đúng, em hiện tại là năm thứ hai, hẳn là ba năm trước.”
Chu Phạm nói: "Em nghĩ rằng lá thư này đã nhận được ba năm trước đây, có thể bù đắp cho sự hối tiếc mà chúng ta ở trường trung học."
Lương Thù Tuyển cầm chìa khóa đi vào phòng học.
Hôm nay mặt trời thật sáng, ánh nắng đến thùng rác cũng được chiếu tới.
Anh lấy máy ảnh ra chụp cô: "Đi đến vị trí ngồi thường xuyên nhất của em lúc học lớp 12.
Chu Phạm sửng sốt một chút, đi về phía vị trí ngồi thường xuyên nhất của cô.
"Đi xem ngăn kéo." Lương Thù Tuyển nói.
Chu Phạm khom lưng đưa tay lấy, vài giây sau, cô nhìn thấy một phong bì màu vàng quen
thuộc.
Nước mắt Chu Phạm rơi xuống.
Lương Thù Tuyển nói: "Mở ra.
Anh dừng lại: "Anh đã viết thư tỏ tình cho em năm lớp 12, vẫn không nói cho em biết. Lá
thư này, em sẽ nhận được. ”
Tay Chu Phạm có chút run rẩy, mở phong thư ra, nhìn thấy bức thư này cũng đến từ ba
năm trước, cô từng xé nhầm.
Phải, đáng lẽ cô sẽ nhận được lá thư này.
Thì ra Lương Thù Tuyển gọi cô đến phòng học trước đó của cô, là muốn đem lá thư này
một lần nữa giao cho cô.
Ngay cả khi cô đã từng chà đạp trái tim của của trong thùng rác tối tăm. Nhưng dường
như anh vẫn muốn cô biết anh thầm mến và thích cô.
Chu Phạm cảm động đến cổ họng chua xót, cô giương mắt nhìn anh, nhìn thấy môi Lương
Thù Tuyển giật giật, không thèm để ý mà nói ra chuyện anh viết thư tỏ tình.
Ngay cả khi anh là bên bị tổn thương.
Thậm chí, Lương Thù Tuyển buông máy ảnh xuống, đi tới duỗi cánh tay ôm lấy cô.
"Trước đây anh đã không bảo vệ được cho em. " Anh vuốt tóc của cô: "Anh nên bảo vệ cho
em."
Nếu cô được bảo vệ tốt, cô ấy không có một thời gian đen tối như vậy trong năm thứ hai.
Chính anh đã không bảo vệ cho cô.
Chu Phạm nghẹn ngào: "Không phải như vậy, là em không nên xé bỏ thư của anh.”
Lương Thù Tuyển lau nước mắt của cô, cười ra tiếng: "Khóc cái gì.
Anh nói: "Thật là kiều diễm."
Chu Phạm rơi lệ: "Anh không hiểu." Cô ghé vào vai Lương Thù Tuyển: "Em thật sự rất
thương anh." Cô đứt quãng nói: "Lương Thù Tuyển, em thật sự rất thương anh.
Lương Thù Tuyển nói: "Vậy em đau lòng cái gì." Anh siết chặt lòng bàn tay cô: "Đây không
phải là anh nắm lấy tay em sao?”
"Có cần phải khóc không?"
Chu Phạm: "Trên thế giới sao lại có loại người như anh.”
Lương Thù Tuyển nhấc mắt lên: "Sao lại không có? Tôi chưa chết. ”
Chu Phạm bị anh chọc cười ra tiếng, Lương Thù Tuyển lấy máy ảnh chụp ảnh cùng cô
trong lớp học.
Anh điều khiển thông số, máy ảnh định hình, ánh mặt trời vừa vặn, chiếu lên trên mặt hai người.
Chu Phạm cong môi, nước mắt còn chưa rơi hết.
Lương Thù Tuyển ở bên cạnh cô, vén mắt lên máy ảnh, mí mắt một mí có vẻ rất lạnh lùng.
Chu Phạm cầm máy ảnh tới xem ảnh vừa chụp được.
Lương Thù Tuyển dẫn cô ra khỏi lớp học. Chu Phạm xách máy ảnh chụp ảnh cho Lương Thù Tuyển.
Trong ảnh, Lương Thù Tuyển rất ngầu, ánh mắt sắc bén, đuôi lông mày ấn lên trên một
chút, cả người thoạt nhìn cực kỳ có khí thế, cũng cực kỳ đẹp trai.
Đột nhiên một chiếc lá bay rơi trên đầu.
Chu Phạm nhặt lá cây lên, ngẩng đầu lên, Lương Thù Tuyển vươn tay về phía cô.
Ánh nắng mặt trời sáng ngời đẹp đến kỳ lạ, dưới lầu lục đục có học sinh đi vào tòa nhà
giảng dạy khác.
Chu Phạm cong môi dưới hướng về phía Lương Thù Tuyển.
Cô mỉm cười và nắm lấy tay anh, bàn tay ấm áp truyền cho cô can đảm để sống hạnh
phúc sau này.
Lương Thù Tuyển nắm tay cô, hai người đi về hướng cổng trường.
Chu Phạm quay đầu lại nhìn trung học Toại Nam, khẽ phun ra một câu: "May mà tìm
được anh.
Lương Thù Tuyển hỏi cô nói gì.
Chu Phạm nghiêng đầu hôn anh một cái.
"Em nói, hôm nay ánh mặt trời thật rực rỡ." Lương Thù Tuyển hướng mắt lên nhìn cô. Chu Phạm siết chặt tay anh, cùng ánh mắt anh chạm nhau.
Lương Thù Tuyển hôn cô, nghe được môi Chu Phạm vừa hôn anh vừa phát ra thanh âm.
"May mắn là chúng ta rốt cục ở cùng một chỗ."
-HOÀN-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook