Rơi Vào Trái Tim Em
Chương 102:

Buổi tối, Chu Phạm nhận được điện thoại của một người bạn trung học, nói lớp trưởng trung học làm cho một bữa tiệc họp lớp, thời gian ấn định vào ngày 6, hỏi Chu Phạm có đến hay không.

Vé tàu cao tốc của Chu Phạm là ngày 7, nghĩ đến việc nhiều người trong lớp trung học không gặp lại, gặp một lần cũng rất tốt, liền đồng ý đi dự buổi họp lớp.

Không nghĩ tới ngày Lương Thù Tuyển là ngày 5 tạm thời có việc phải trở về trường học một chuyến, sự tình đến có chút gấp gáp, ngày thứ năm cậu phải trở về thành phố Tây Kinh.

Chu Phạm nói với anh, cô phải tham gia hội bạn cùng lớp vào ngày 6, ngày 7 lại trở về thành phố Tây Kinh, bảo anh không cần lo lắng cho cô. Lương Thù Tuyển vốn còn muốn bận rộn xong liền trở về thành phố Toại Nam tìm cô, Chu Phạm nói không cần phiền toái như vậy, cô trực tiếp ngồi tàu cao tốc trở về là được.

Sáng ngày thứ 5, Chu Phạm đưa Lương Thù Tuyển đến ga tàu cao tốc, cô cong môi hôn anh.

Cô cầm một tờ giấy vô dụng trong tay, trong khi chờ tàu cao tốc với anh ở ga tàu, cô vừa ngước mắt lên nói chuyện, trong tay vui vẻ xé tờ giấy.

Lương Thù Tuyển nhìn tờ giấy bị xé nát trong tay cô cố ý nhìn vài lần, Chu Phạm nói: "Em sẽ vứt vào thùng rác, anh không cần lo lắng em vứt rác bừa bãi.”

Lương Thù Tuyển lười biếng cười xoa tóc cô: "Ừm.”

Chu Phạm không hiểu vì sao tờ giấy trong tay cô bị xé nát, luôn khiến anh chú ý.

Cô nghiêng đầu, cùng Lương Thù Tuyển hôn nhau tại chỗ, bên cạnh có một thùng rác, cô ném hết giấy vụn vào thùng rác.

Lúc hôn Lương Thù Tuyển, cô nhìn thấy anh cuối cùng lại liếc mắt vào tờ giấy vụn. Chu Phạm chỉ trích anh và cô hôn môi đều không nghiêm túc, cô sắp náo loạn, Lương Thù Tuyển lại hôn tới, hôn Chu Phạm không nói được.

Chiều ngày 6, Chu Phạm đi dự buổi họp lớp. Địa điểm của hội bạn cùng lớp được đặt tại một quán thịt nướng, cô hướng Lương Thù Tuyển nói một cái.

Chu Phạm và bạn bè trung học vừa ăn thịt nướng vừa nói chuyện phiếm, trò chuyện những chuyện xảy ra ở trường đại học, sau đó lại nói chuyện có bạn trai hay không. Chu Phạm cười tủm tỉm nghe những người bạn khác chia sẻ câu chuyện tình yêu của họ, cuối cùng mọi người lại hỏi cô có yêu đương hay không.

Chu Phạm cong môi, ngữ khí rất ôn nhu: "Có.”

"Oa, là ai nha, có thể bắt được đại mỹ nữ như cậu." Những người khác ồn ào.

Chu Phạm nói ra tên Lương Thù Tuyển, những người còn lại đều mở to mắt.

"Là học trưởng sao?"

"Mẹ kiếp, Phạm Phạm, cậu và Lương Thù Tuyển học trưởng yêu đương rồi."

"Là Lương Thù Tuyển ở trung học Toại Nam?"

Chu Phạm gật gật đầu, bị nhiều người hỏi như vậy, cô cũng thản nhiên, không chút nhăn nhó: "Ừ, là anh ấy.”

Những người còn lại ồn ào không chịu nổi, ai nấy đều kinh ngạc.

Dù sao Lương Thù Tuyển cũng ở trung học Toại Nam, thật đúng là một đại nhân vật.

Nhưng Chu Phạm cũng tò mò, bởi vì cô học trung học thực sự chưa từng nghe nói qua tên của anh.

Cô hỏi: "Tất cả các bạn đều biết anh ấy trước đây? Mọi người đầu biết nhau ở trường trung học à? ”

Có người hỏi: "Phạm Phạm, cậu không biết anh ấy ở trường trung học?"

Chu Phạm nói: "Đại học mới biết. ”

Giọng nói của các cô gái khác liên tiếp vang lên.

"Còn tưởng rằng hai người học trung học liền quen biết."

"Lương Thù Tuyển ở trung học Toại Nam thật sự rất có danh tiếng."

"Rất nhiều người thầm mến anh ấy, những người muốn hướng anh ấy tỏ tình cũng có rất nhiều, anh ấy đều cự tuyệt."

"Đúng vậy. Tớ biết, tớ nói cho các cậu biết, tớ đã từng nhìn thấy Lương Thù Tuyển cự tuyệt Dương Chân Y. Chỉ là Dương Chân Y, các cậu cũng biết là ai đi, một đại mỹ nữ, trước kia cô ấy đã tỏ tình với Lương Thù Tuyển."

Trong cuộc họp bạn cùng lớp, tin đồn luôn luôn là nhiều nhất, cũng là người được bàn luận nhiều nhất. Những người còn lại phản ứng rất cao.

"Tôi thao, Dương Chân Y còn tỏ tình với Lương Thù Tuyển a."

Cô gái kia tiếp tục nói: "Đúng vậy, tớ tận mắt nhìn thấy, Lương Thù Tuyển tại chỗ liền cự tuyệt cô ấy, nhưng vẫn giữ mặt mũi cho Dương Chân Y. Anh ấy đã từ chối cô ấy, nhưng không làm cô ấy xấu hổ.”

"Oa. Nam sinh như vậy không nhiều lắm, hiện tại rất nhiều nam sinh liền ỷ vào bộ dạng đẹp trai của mình, lấy tâm ý của con gái người khác làm đề tài buôn chuyện."

"Đúng vậy, nhưng nếu Lương Thù Tuyển lấy tâm ý của con gái người khác làm chò cười, vậy miệng anh ấy đều phải đều rất hỗn, thích anh ấy nhiều cô gái như vậy."

Chu Phạm bị những lời này chọc cười, cuối cùng cuộc trò chuyện của mọi người lại tập trung vào cô.

"Thật sự là rất hâm mộ Phạm Phạm, có bạn trai như vậy thật sự rất hạnh phúc đi."

- Đúng vậy, rất hâm mộ!

Chu Phạm cười: "Không sao đâu, các cậu cũng sẽ tìm được người thích hợp nhất và thích nhất.”

"Ai, Phạm Phạm có người bắt đầu bát quái.

"Vậy hai người là ai tỏ tình a? Ai thích ai trước?”

Chu Phạm suy nghĩ một chút, chậm chạp vài giây, nói: "Là tớ, tớ thích anh ấy trước.”

Tất cả mọi người đều gật gật đầu: "Tớ cũng cảm thấy như vậy, loại người như Lương Thù Tuyển hẳn là sẽ không thích nữ sinh trước, hẳn là muốn nữ sinh đuổi theo anh ấy.

Mấy người lại nói một câu, nhao nhao đồng ý.

Cho đến khi nữ sinh ngồi ở bên cạnh bàn bỗng nhiên nói một câu: "Nhưng là Lương Thù Tuyển viết thư cho cậu trước.”

Chu Phạm ngước mắt nhìn nữ sinh kia, cho rằng cô nói là bị tai thỏ học kỳ năm lớp 12, nhưng không ngờ nữ sinh nói tiếp: "Ngày lễ kỉ niệm của trường, anh ấy đã gửi thư cho cậu. Hôm đó, tớ cảm thấy không khỏe, trở lại lớp học vô tình nhìn thấy.”

Lễ kỉ niệm trường trung học Toại Nam là học kỳ tiếp theo, cho nên nữ sinh này nói không phải là một lần khuyên tai thỏ.

Nhưng học kỳ tiếp theo cô cũng không nhận được thư của Lương Thù Tuyển.

Chu Phạm cong mỗi xuống: "Cậu hẳn là nhìn lầm đi.”

Nữ sinh đeo kính gọng màu đen: "Tớ không thể nhìn nhầm Lương Thù Tuyển." Cô ta mở môi: "Tớ cũng đã thầm yêu anh ấy ở trường trung học.

Chu Phạm chậm lại một giây, nữ sinh lại tiếp tục cười: "Nhưng bây giờ đã qua rất lâu rồi, chúc cậu và anh ấy mãi mãi ở bên nhau nha.”

Những người còn lại nhãn lực rất cao, vui vẻ nhiệt tình, mọi chuyện liền đi qua.

Mọi người ầm ĩ lên lầu quán karaoke uống rượu, Chu Phạm cùng bạn bè cũng đi lên.

Đến trong KTV, Chu Phạm vẫn nghĩ đến lời nói của nữ sinh vừa rồi, cho đến khi KTV chấm dứt, trong đầu cô vẫn luôn suy nghĩ câu nói kia.

Nghĩ đến cuối cùng, biểu tình của cô càng ngày càng nghiêm túc, khóe miệng nhếch lên,

cô cậy cậy móng tay, trong đầu loạn thành một đoàn.

Hẳn là không thể nào như vậy, không có khả năng này.

Chu Phạm không dám xác định đáp án kia.

Nếu ngày kỷ niệm trường thật sự là thư Lương Thù Tuyển gửi cho cô... Nhưng nó không

thể.

Chu Phạm nghĩ đến đáp án kia, tay chân cô đều trở nên lạnh lẽo. Cô nuốt xuống cổ họng, uống một ngụm nước khoáng vừa lấy ra khỏi tủ lạnh, cổ họng cũng lạnh lẽo.

Nếu bây giờ cô đi hỏi cô bạn kia, đem sự tình hỏi rõ ràng, Chu Phạm sẽ cảm thấy có chút không tốt lắm, dù sao cô bạn kia cũng đã từng thầm mến Lương Thù Tuyển trong quá

khứ.

Nhưng có vẻ như không ai có thể nói với cô sự thật ngoại trừ cô bạn đó.

Đồng thời, cô cũng rất sợ câu trả lời đó.

Nếu như lá thư được gửi vào ngày kỉ niệm của trường, thật sự là Lương Thù Tuyển viết

cho cô.



Chóp mũi Chu Phạm chua xót, vậy hình như cô coi bức thư anh viết là thư của đám người Trương Thịnh quấy rối cô, không chút lưu tình ném vào thùng rác, ngay cả nhìn cũng

không thèm

nhìn.

Học kỳ trước sở dĩ giữ lại bông tai thỏ, cũng nghiêm túc đối xử với bức thư kia là bởi vì khi đó đám người Trương Thịnh còn chưa quấn lấy cô.

Nhưng từ học kỳ cuối năm lớp 12, Trương Thịnh bắt đầu quấn lấy cô, Chu Phạm đều sợ người viết thư cho cô, cho nên tất cả cô đều bị xé bỏ.

Cô nhớ rằng lễ kỷ niệm của trường đã nhận được hai phong bì màu vàng, nhưng cô xé chúng thành từng mảnh.

Chu Phạm rất muốn làm rõ nguyên nhân sự việc, nhưng Trương Thịnh đã bị nhốt trong

tù.

Cô ngước mắt nhìn lướt qua, cô bạn đeo kính gọng đen cũng rời đi.

Chu Phạm bỗng nhiên lại nhớ tới mấy ngày trước cùng Chu Dự Gia gặp phải nhóm người

đầu tóc đỏ vàng. Cô nhớ lại những gì mấy tên đó nói.

"Đúng vậy, học kỳ thứ hai của chị gái, Trương Thịnh không phải bảo chúng ta đi đưa thư sao? Tôi thấy một nam sinh nhét thư vào ngăn kéo của chị gái.

Chu Phạm cắn mạnh khóe môi dưới, lông mày nhíu chặt, tim chua xót tê dại. Bây giờ cô ấy

rất muốn tìm mấy tên tóc vàng, tóc đỏ và làm rõ tất cả những điều này.

Cô ấn đầu, hít sâu một hơi, nếu ngày đó thật sự là thư Lương Thù Tuyển đưa cho cô?

Chu Phạm thậm chí không dám nghĩ, cô thật sợ chuyện này.

Cô một mình đi xuống dưới lầu KTV, không khí bên ngoài khô nóng, hô hấp của cô đều trở

nên sôi trào. Trái tim thúc đẩy cô nhanh chóng tìm ra tất cả mọi thứ, nhưng đồng thời cô

sợ câu trả lời.

Là thật sự rất sợ cô đem tâm ý Của Lương Thù Tuyển xé nát, cô không muốn như vậy, cô

không phải cố ý.

Chóp mũi Chu Phạm lại chua xót.

"Yo, Chu Phạm."

Chu Phạm sờ sờ sống mũi, trái tim bỗng nhiên đập nhanh một nhịp, cô thong thả nghiêng

đầu nhìn về phía người trước mắt.

Trương Thịnh.

Trong tay anh ta cầm một con dao nhỏ, con dao nhỏ dưới ánh sáng của quầy thịt nướng

tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Quầy thịt nướng này kinh doanh không tốt, các bạn cùng lớp lại

ở trên lầu KTV.

Anh ta tiếp cận Chu Phạm: "Là ngươi xúi giục cô ta tố cáo lão tử đi.

Trương Thịnh cười một tiếng: "Nhưng cũng không được bao lâu, có phải anh rất buồn

không?”

Chu Phạm quay người bỏ chạy.

Trương Thịnh cách cửa quán KTV rất gần, cô không có khả năng chạy vào trong quán.

Cô chạy đến nơi đông người, nhưng cũng không có nhiều người lắm, cô vừa chạy vừa la hét, lại cầm điện thoại di động gọi 110.

Cô nhìn lại một cái, Trương Thịnh liền đuổi theo phía sau cô, mỉm cười: "Chu Phạm, chạy cái gì. Cô cho rằng cô có thể chạy thoát được tôi sao? ”

Tiếng la hét của cô đã thu hút sự chú ý của một số người, nhưng dường như không ai

muốn giúp cô. Khuôn mặt của người lạ trở nên lạnh lùng, họ dường như đeo mặt nạ và dường như họ không thể nghe thấy tiếng la hét của cô để đến giúp đỡ.

Hô hấp của cô nhiễu loạn, Chu Phạm chạy đến chảy mồ hôi, cả người bối rối không chịu

nổi. Sau lưng có ác quỷ đuổi theo, bên cạnh lại không có người có thể giúp cô.

"Trong tay anh ta có dao." Chu Phạm hô.

Thật vất vả mới chạy đến chỗ có người hơi nhiều hơn một chút, Chu Phạm chạy trốn

không thở nổi, cô gọi điện thoại 110, nhưng trong lúc chạy bộ hoảng loạn lại không cẩn thận tắt màn hình.

Nữ sinh rốt cuộc không có khí lực lớn như nam nhân, chạy cũng không nhanh bằng nam nhân. Chỉ chốc lát sau, Trương Thịnh đuổi theo Chu Phạm, túm lấy quần áo cô, Chu Phạm

bị kéo xuống đất, đầu gối bị trầy xước đến chảy máu.

Cô choáng váng, đầu đập vào giày Trương Thịnh.

Mở mắt ra, Trương Thịnh nhìn chằm chằm cô, anh ta cười lạnh.

"Chu Phạm, cô đừng tưởng rằng, hồi trung học tìm người đánh lão tử một trận, lão tử thật

sự không thù." Anh ta lắc con dao: "Khuôn mặt đẹp như vậy, sẽ như thế nào nếu bị cắt một con dao đây."

Con dao lắc lư trước mắt, cô nhìn những người xung quanh, có một số cô gái đi về phía cô.

Chu Phạm mím môi dưới, đang lúc cô không biết làm cách nào, hoảng sợ vạn phần:

Một giọng nói chuyền đến.

Chu Phạm liền yên tâm.

Cô hé mắt nhìn người đối diện chạy tới, người đàn ông thân hình cao lớn, cao ngất cứng

rắn, vừa nhìn đã làm cho người ta có cảm giác an toàn.

Chu Phạm nhìn chằm chằm vào môi Lương Thù Tuyển, nghe được giọng nói của anh.

Không tản mạn, cũng không cà lơ phất phơ, ngữ khí đứng đắn, giống như là nói được làm

được.

"Nếu ngươi dám động đến cô ấy một chút, ta bảo đảm hôm nay ngươi sẽ chết ở đây." Lương Thù Tuyển đến gần cô, Trương Thịnh đem dao sáng lên: "Yo, bạn trai sao?.

Một giây sau, Lương Thù Tuyển hung hăng đạp chân Trương Thịnh, ôm Chu Phạm vào lòng anh.

Anh đã báo cảnh sát.

Chu Phạm được Lương Thù Tuyển ôm vào trong ngực, mỗi cô đều có chút trắng bệch.

Lương Thù Tuyển nhìn lướt qua vết máu trên đầu gối cô, tiến lên lại không chút lưu tình đạp anh ta ngã xuống đất.

Chu Phạm quay lưng lại kiểm tra thương thế, mấy cô gái kia đi tới, trong đó có sinh viên y khoa, thay Chu Phạm nhìn vết thương trên đầu gối và trán.

Đợi cô quay đầu lại, Lương Thù Tuyển đã cao cao tại thượng đứng trước mặt Trương

Thịnh, ngực Trương Thịnh bị anh đá bị thương. Họ dường như đang nói chuyện, nhưng cô ở quá xa không thể nghe thấy.

Lương Thù Tuyển lau bụi bám trên quần, nhìn anh ta một chút, giống như đang nhìn rác



rưởi.

Giọng nói của anh thản nhiên: "Từ khi nào bắt đầu quấn lấy bạn gái của tôi.”

Trương Thịnh lúc đầu không nói gì.

Lương Thù Tuyển đến gần anh ta, đôi mắt mỏng manh tràn ngập lệ khí, thoạt nhìn quầy

người: "Tốt nhất là nói thật.

Trương Thịnh: "Hồi trung học.”

Lương Thù Tuyển lại đá anh ta một cước, lực không nhẹ. Anh cười: "Trường trung học

ah." "

Anh nhấc cổ áo Trương Thịnh lên, lại giống như đang chê Trương Thịnh làm bẩn quần áo của anh, lại buông anh ta ra, ném xuống đất: "Khi nào? Làm cái gì? Quấn thế nào?” Trương Thịnh trước kia khi học nghề, cũng thường xuyên đi theo đại ca nào đó đánh nhau, đánh không ít trận, cũng là người xếp hạng cao trong giới hạ lưu. Nhưng anh ta chưa từng gặp qua người có biểu tình như Lương Thù Tuyển. Biểu tình nhạt nhẽo, một bộ dáng không có biểu tình. Nhưng hạ thủ lại không hề lưu tình,

giống như thật muốn mạng của anh ta.

Biểu tình không hề hung dữ, nhưng trong ánh mắt tràn ngập đều là cảm xúc cực độ tức giận giống như loại quá mức tức giận này, nhưng chính là bởi vì quá tức giận, mà

dẫn đến cực độ không có biểu tình, bởi vì đã tức giận đến cực điểm, hận không thể lấy mạng anh ta.

Anh đành phải thành thật khai báo.

"Học kỳ thứ hai bắt đầu, không quấy rầy cô ấy nhiều, liền viết chút gì đó cho cô ấy."

Lương Thù Tuyển nhìn anh ta như một con kiến: "Viết cái gì.”

Trương Thịnh giật giật: "Viết thư, mời cô ấy tan học ra ngoài chơi. Tôi không có ý gì, tôi

thích cô ấy.”

Lương Thù Tuyển nhấc mí mắt lên: "Học kỳ thứ hai của cô ấy, ngày lễ kỷ niệm, đã viết thư

sao?”

Trương Thịnh nhớ lại: "Viết.”

Cuối cùng là cảnh sát giữ Lương Thùy Tuyển lại.

Nhưng biểu tình của Lương Thù Tuyển vẫn nhạt nhẽo như trước, anh buông tay cảnh sát

ra. Sau khi hoàn thành biên bản, ra khỏi cơ quan công an.

Anh đưa Chu Phạm đến bệnh viện.

Trên đường đến bệnh viện, anh trầm mặc cúi đầu nhìn vết thương trên đầu gối và trán

Chu Phạm.

Một lúc lâu sau, anh nhìn Chu Phạm, đưa tay ôm cô vào trong ngực.

Nước mắt Chu Phạm chậm rãi rơi xuống, cũng không biết vì sao khóc. Vừa rồi cô không

nghe thấy Trương Thịnh nói chuyện với anh, nhưng đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lương Thù Tuyển đánh nhau.

Lúc trước cô nghe Trịnh Tử Kim nói qua, Lương Thù Tuyển rất ít khi đánh nhau, loại

người như anh ngay cả đánh nhau, cũng có không ít người thay anh đánh, bình thường anh chỉ cần ở bên cạnh nhìn là được, có đôi khi ngay cả anh cũng không muốn nhìn. Nước mắt Chu Phạm rơi trên vai Lương Thù Tuyển, vài giây sau, cô nghe thấy Lương Thù Tuyển nói một tiếng xin lỗi.

Đây cũng là lần đầu tiên Chu Phạm nghe thấy Lương Thù Tuyển nói xin lỗi.

Cô giật mình vài giây, môi giật giật: "Lương Thù Tuyển, anh không có lỗi với em.”

Nếu bức thư lúc kỷ niệm của trường thực sự là anh viết, cô đã chà đạp lên trái tim của

anh, cô cũng có lỗi với anh.

Bỗng nhiên, Chu Phạm nhớ tới một chi tiết.

Khoảng thời gian này, Lương Thù Tuyển luôn cố ý vô tình nhìn chằm chằm tờ giấy bị xé

nát trong lòng bàn tay cô. Lần đó trong rạp chiếu phim, anh đảo qua tờ rơi mà cô vô tình

xé toạc.

Hôm qua, ngay cả khi hôn nhau, anh đã quét qua tờ giấy vụn mà cô ném vào thùng rác.

Đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm nổ, bên ngoài ào ào nổi lên mưa lớn. Trong nháy mắt đó, Chu Phạm chợt hiểu được Hình như Lương Thù Tuyển có bóng ma với tờ giấy cô xé nát.

Bởi vì trước đây cô từng hung hăng xé nát tình cảm thầm kín của anh khi còn trẻ.

Vì vậy, tất cả điều này dường như được giải thích.

Năm đó cô thật sự từng xé nát thư tỏ tình anh viết cho cô, không thèm để ý ném vào

thùng rác bẩn thỉu.

Cổ họng Chu Phạm khô rát, được Lương Thù Tuyển ôm vào trong ngực.

Cô bỗng nhiên nhớ tới cô đã từng tản mạn hỏi Lương Thù Tuyển, có phải không chủ động

tỏ tình với nữ sinh hay không.

Lương Thù Tuyển trả lời cô, anh từng viết thư tỏ tình cho nữ sinh.

Cho nên, anh thật sự viết thư tỏ tình cho nữ sinh, nữ sinh kia chính là Chu Phạm.

Nhưng cô chẳng những không có lĩnh hội được tâm ý của anh, hơn nữa còn đem tâm ý

của anh chà đạp ở lòng bàn chân.

Chu Phạm nghĩ tới tâm tình khi đó của Lương Thù Tuyển, dũng khí của anh thật vất vả

tích lũy khi còn trẻ, đem thư tỏ tình để trong ngăn kéo.

Nhưng đối phương ngay cả nhìn cũng không nhìn liền xé nát, vài năm sau hai người bắt

đầu yêu đương, đối phương nhẹ nhàng hỏi anh có phải chưa từng tỏ tình với nữ sinh hay

không.

Chu Phạm hận không thể giết cô lúc trước hỏi Lương Thù Tuyển như vậy, cách làm như

vậy của cô, không thể nghi ngờ là rắc muối lên vết thương của anh.

Làm thế nào cô ấy có thể hỏi ra được.

Nước mắt Chu Phạm lăn xuống, rơi trên vai Lương Thù Tuyển.

Lương Thù Tuyển nhìn cô, thay cô lau nước mắt, cười: "Khóc cái gì.”

Nước mắt Chu Phạm rơi càng thêm lợi hại, thấp giọng nói: "Lương Thù Tuyển, vì sao anh

lại tốt như vậy.

Lương Thù Tuyển lau đi nước mắt của cô, cười: "Sao lại nói như thế, bị dọa cho choáng

váng?”

Anh ôm Chu Phạm vào trong ngực: "Chu Phạm, vậy anh sẽ dỗ dành em? ”

Lương Thù Tuyển nhìn cô: "Anh hôn em, được không.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương