Rơi Vào Tay Em
Chương 53

Edit: Thanh

=============

Một giờ sáng, Khương Từ lặng lẽ chạy về nhà, cô sợ đánh thức bà nội nên vào nhà cũng không dám bật đèn, nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa lại, đổi dép lê, mượn ánh trăng đi đến bên ngoài phòng ngủ của bà nội, nhẹ nhàng vặn cửa ra, nhìn thấy bà nội đã ngủ say mới yên tâm rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trở lại phòng ngủ, cô theo bản năng đi tới bên cạnh cửa sổ, kéo màn cửa ra liền thấy Thẩm Thính Nam vẫn chưa đi.

Cô mở cửa sổ ra, lấy điện thoại gọi cho Thẩm Thính Nam.

Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Thính Nam ngồi trong xe hút thuốc, tay phải gác lên cửa sổ xe, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, đèn đường bên ngoài tiểu khu chiếu xuống, Khương Từ cách đó không xa có thể mượn ánh đèn đường nhìn thấy góc nghiêng đẹp trai của Thẩm Thính Nam, còn có điếu thuốc đang cháy giữa ngón tay anh.

Thẩm Thính Nam nhận điện thoại, giọng nói trầm thấp êm tai, “Đến nhà rồi?”

Khương Từ dạ một tiếng, nói: “Thẩm Thính Nam, sao anh còn chưa đi?”

Thẩm Thính Nam nghe vậy liền quay đầu, cách cửa sổ xe nhìn vào bên trong tiểu khu.

Thị lực anh tốt, lại thêm tòa Khương Từ sống ở ven đường, Thẩm Thính Nam liếc mắt liền thấy Khương Từ đang nằm nhoài trên bệ cửa sổ gọi điện thoại với anh, ánh mắt hai người chạm nhau, khóe môi đều không kìm được cong lên, Thẩm Thính Nam đùa cô, “Trốn ở đó nhìn anh à.”

Khương Từ cười, nói: “Em chỉ muốn xem anh đã đi thôi chưa.”

Lại có chút không vui nói: “Đêm hôm khuya khoắt mà anh hút thuốc cái gì.”

Thẩm Thính Nam cười cười, ngoan ngoãn dập thuốc, thấp giọng hỏi: “Bà nội thì sao? Đã ngủ chưa?”

Khương Từ ừ một tiếng, nói: “Bà ngủ rồi.”

Thẩm Thính Nam từ trên xe bước xuống, ném tàn thuốc đã dập vào thùng rác, đi tới gần Khương Từ một chút để nhìn cô rõ hơn.

Anh đút tay vào túi quần đứng dưới lầu, tay cầm điện thoại, mắt nhìn Khương Từ, “Đi ngủ sớm một chút, sáng mai bảy giờ rưỡi anh tới đón em, đừng có cho anh leo cây nữa.”

Khương Từ nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn Thẩm Thính Nam, trong đêm khuya yên tĩnh như vậy, cô có thể nhìn anh như thế này, nghe anh nói chuyện, có thể hẹn chuyện ngày mai, trong lòng cô vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc tràn ngập trong mắt không thể che giấu được.

Cô vốn chỉ biết mình yêu Thẩm Thính Nam, sau khi đánh mất và tìm lại được, cô mới nhận ra mình yêu anh sâu đậm đến nhường nào, cũng biết tình yêu của anh cũng không hề ít hơn cô.

Cô nhìn anh, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói một câu, “Thẩm Thính Nam, xin lỗi anh.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy thì sửng sốt một chút, nhìn Khương Từ, “Sao thế?”

Khương Từ cảm thấy vô cùng có lỗi, nói: “Tự ý nói chia tay, tứ ý thay anh quyết định, là em không tốt, sau này em sẽ không như vậy nữa.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, nghiêm túc nói: “Khương Từ, em không cần nói xin lỗi với anh, em đã chịu quá nhiều tủi thân vì anh, vì người trong nhà anh, cuối cùng còn bị ép phải rời xa anh một cách đau đớn như vậy. Phải xin lỗi thì cũng nên là anh xin lỗi em.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, bỗng nhiên cô rất muốn xuống lầu, rất muốn ôm anh.

Hai người nhìn nhau một lúc, Thẩm Thính Nam lên tiếng trước, “Đi vào ngủ đi, muộn lắm rồi.”

Khương Từ nhẹ nhàng ừ một tiếng, dặn anh: “Anh cũng về sớm một chút, lái xe cẩn thận, đến nhà thì gửi tin nhắn cho em.”

“Được.” Thẩm Thính Nam đáp một tiếng, lại nói: “Đi vào ngủ đi.”

Khương Từ có chút lưu luyến không nỡ, đóng cửa sổ lại, bỗng nhiên lên tiếng, “Thẩm Thính Nam.”

Thẩm Thính Nam còn chưa đi, anh vẫn đứng đó.

Khương Từ có chút ngượng ngùng, trốn phía sau màn cửa, cách điện thoại nói lời tâm tình với Thẩm Thính Nam.

Ba chữ “Em yêu anh”, đây là lần đầu tiên Thẩm Thính Nam nghe Khương Từ nói, trong mắt anh kìm lòng không đặng tràn ra ý cười, thấp giọng hỏi: “Nói gì thế? Anh không nghe rõ, nói lại lần nữa đi.”

Khương Từ cong môi, biết Thẩm Thính Nam đang cố ý chọc cô, nói: “Lời hay không nói hai lần, không nghe rõ thì thôi —— “

“Anh cũng yêu em.” Cô còn chưa nói xong thì lời tỏ tình của Thẩm Thính Nam đã truyền vào tai cô, “Anh cũng yêu em, Khương Từ.”

Trong mắt Khương Từ cũng tràn ngập ý cười, khóe môi cong cong, cả trái tim đều bị ngọt ngào và hạnh phúc chiếm giữ.

Tối hôm đó Khương Từ mơ một giấc mơ đẹp, hôm sau thức dậy, cô gội đầu tắm rửa, sấy khô tóc xong liền ngồi trước bàn trang điểm nghiêm túc trang điểm, bình thường cô trang điểm nhiều nhất năm phút đã xong, hôm nay lại trang điểm đặc biệt lâu, mất nửa tiếng, lại làm tóc thêm 20 phút nữa, lúc thay quần áo xong ra khỏi phòng ngủ đã là bảy giờ mười.

Cô đeo túi xách, lén lút nhét hộ khẩu vào túi, lúc đầu cô chỉ muốn len lén chuồn ra cửa, kết quả vừa ra khỏi phòng ngủ liền nhìn thấy bà nội đã rời giường.

Bà nội Khương cũng vừa thức dậy, đang đứng trước bàn uống nước, nhìn thấy Khương Từ ra thì hỏi: “Tiểu Từ, tối qua sao con về muộn thế? Có phải lại làm thêm giờ không?”

Thật ra tối qua Khương Từ vẫn luôn nghĩ xem có nên nói với bà nội chuyện cô và Thẩm Thính Nam muốn đi đăng ký kết hôn không, cho đến lúc nãy khi ra cửa, cô vẫn muốn lén bà nội trốn đi, nhưng lúc này nhìn thấy bà, bỗng nhiên cô không muốn giấu nữa.

Bà nội là người thân yêu nhất của cô trên đời này, cô muốn cùng bà nội chia sẻ hạnh phúc nên nói thẳng: “Bà nội, tối hôm qua con ở với Thẩm Thính Nam.”

Bà nội Khương nghe vậy liền sửng sốt, bà ấy ngẩng đầu nhìn Khương Từ.

Khương Từ nói: “Bà nội, trước đó con đã nói dối bà, lúc bà hỏi Thẩm Thính Nam có liên lạc với con không, con nói không có, đó là nói dối. Con vừa về Dung Thành không lâu thì Thẩm Thính Nam đã đến tìm con, gần đây bọn con vẫn luôn liên lạc với nhau, nhưng đến tối hôm qua mới chính thức làm hòa.”

“Bà nội, con biết bà không muốn con hẹn hò với Thẩm Thính Nam, nhưng con thật sự không còn cách nào, khoảng thời gian rời xa anh ấy, mỗi ngày của con đều trôi qua rất đau khổ, đêm nào cũng không ngủ được, cho đến ngày con và Thẩm Thính Nam quay lại với nhau, con mới cảm thấy mình như được sống lại lần nữa.”

Bà nội Khương nghe xong thì thở dài, nói: “Thật ra bà đã sớm đoán được con và Thính Nam sẽ không dễ dàng cắt đứt như vậy, cho nên hôm đó bà mới hỏi con, nó có còn liên lạc với con không.”

“Thật ra sao bà có thể không biết chứ, từ lúc về Dung Thành con chưa từng vui vẻ ngày nào, mặc dù trước mặt bà con luôn cười, nhưng bà nội biết, trong lòng con đang rỉ máu, con dùng công việc bận rộn để làm mình tê liệt, nhưng buổi tối lại trốn trong phòng lén khóc, bà nội đều biết cả.”

Khương Từ ngẩn người, cô cho rằng mình che giấu rất tốt nhưng không ngờ bà nội vẫn biết chuyện cô trốn trong phòng khóc.

Bà nội Khương nói xong thì không khỏi đỏ mắt, nói: “Con luôn băn khoăn vì bà, sợ bà sẽ lo lắng, ngay cả khóc cũng không dám khóc thành tiếng, nhưng mỗi sáng sau khi con đi làm bà vào phòng con, luôn sờ được cái gối đã ướt đẫm nước mắt.”

Bà đi tới trước mặt Khương Từ, đau lòng nhìn cô, như trút được gánh nặng, nói: “Thật ra vừa rồi con nói con và Thính Nam đã làm hòa, trong lòng bà nội đã thở phào nhẹ nhõm.”

Bà nắm chặt tay Khương Từ, thở dài nói: “Chuyện tình cảm nam nữ thật sự không thể khống chế được, quanh đi quẩn lại đều giống như định mệnh vậy.”

Khương Từ có lỗi nhìn bà nội, áy náy nói: “Con xin lỗi bà nội, khiến bà lo lắng cho con rồi.”

Bà nội Khương lắc đầu, nói: “Đời này bà nội chỉ có một tâm nguyện duy nhất chính là hi vọng mỗi ngày con đều vui vẻ, nếu đã quyết định quay lại với Thính Nam thì bà nội sẽ tôn trọng quyết định của con, bà nội không có nguyện vọng gì khác, chỉ hi vọng có thể thấy con sống hạnh phúc và vui vẻ.”

Hai mắt Khương Từ nóng lên, gật đầu nói: “Con biết rồi bà nội, bà đừng lo lắng cho con.”

Cô nói chuyện muốn đi đăng ký kết hôn với Thẩm Thính Nam cho bà nội, bà nội hơi ngạc nhiên, “Hai đứa cứ như vậy mà đi đăng ký kết hôn sao? Là chủ ý của ai?”

Khương Từ nói: “Thẩm Thính Nam ạ.”

Bà nội Khương hỏi: “Vậy trong nhà thằng bé thì sao? Đã nói thế nào?”

Khương Từ nói: “Thẩm Thính Nam nói không cần nói với họ.”

Cô do dự một chút, vẫn đem chuyện Thẩm Thính Nam đã cắt đứt với người nhà nói cho bà nội biết.

Bà nội Khương nghe xong thì rất kinh ngạc, một lúc lâu sau bà mới lên tiếng, “Bà đã đánh giá thấp tình cảm của nó dành cho con rồi.”

Khương Từ giải thích chuyện của cô và Thẩm Thính Nam xong, lúc ra cửa đã bảy giờ rưỡi, cô đi ra khỏi tiểu khu liền nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang đứng bên cạnh xe chờ mình, thấy cô đi ra, anh cười trêu ghẹo cô, “Hôm nay cũng không tệ lắm, thế mà lại không đến trễ.”

Khương Từ đi tới trước mặt Thẩm Thính Nam, mỉm cười hỏi: “Anh đến lúc nào thế?”

Thẩm Thính Nam nói: “Khoảng nửa tiếng trước.”

Anh vừa nhìn đã nhận ra hôm nay Khương Từ trang điểm, đáy mắt lướt qua ý cười, hỏi: “Mấy giờ em dậy?”

Khương Từ liếc mắt liền nhìn ra Thẩm Thính Nam đang cười cái gì, nhất định là anh đã nhìn ra hôm nay cô ăn diện rất tỉ mỉ, cô không muốn thừa nhận mình đã ăn diện tỉ mỉ vì hôm nay, ra vẻ nói: “Khoảng bảy giờ nhỉ.”

Nói xong cô mới phát hiện hôm nay Thẩm Thính Nam đeo cà vạt, bình thường anh không thích thắt cà vạt, trừ khi có hội nghị hoặc trường hợp gì đó quan trọng.

Khương Từ sờ lên cà vạt của Thẩm Thính Nam, cười nhìn anh, “Sao hôm nay anh ăn mặc nghiêm túc thế.”

Không chỉ thắt cà vạt mà còn ăn mặc rất chỉnh tề, bộ kẹp cà vạt và khuy măng sét cũng không thiếu.

Thẩm Thính Nam một tay đút túi quần, tay kia đưa lên nhéo cằm Khương Từ, nhìn cô nói: “Em nói xem? Em nói hôm nay là ngày gì?”

Khương Từ “ây da” một tiếng, vội vàng kéo tay Thẩm Thính Nam xuống, “Anh đừng có chạm lung tung vào lớp trang điểm của em, em trang điểm cả nửa tiếng đó.”

Thẩm Thính Nam cười nhìn cô, nói: “Không phải bảy giờ em mới rời giường à?”

Khương Từ mất hứng liếc anh một cái, “Anh nhất định phải vạch trần em mới vui vẻ hả?”

Ý cười trong mắt Thẩm Thính Nam càng sâu, ánh mắt anh nhìn cô lúc nào cũng như đang nhìn một món bảo bối quý giá, không keo kiệt khen cô, “Rất xinh đẹp, mới sáng sớm mà em muốn mê hoặc ai thế?”

Trong cuộc đời không tính là quá dài của Khương Từ, trừ bà nội thì Thẩm Thính Nam là người khen cô nhiều nhất. Anh chưa bao giờ keo kiệt trong việc biểu đạt tình yêu với cô, cách anh nhìn cô sẽ luôn khiến cô cảm nhận rõ ràng rằng mình được yêu, cô thắng một vụ án, anh sẽ khen cô thật giỏi, cô bôn ba vì người bị hại không thể thanh toán phí luật sư, anh sẽ nói kiếp trước luật sư Khương của chúng ta là thiên sứ à? Lúc cô tập trung làm việc, anh đang chăm chú nhìn cô, lúc bị cô bắt gặp thì anh sẽ cười, không chút chột dạ nói: “Ai bảo em đáng yêu như thế, làm anh bị mê hoặc đến mức không thể tập trung làm việc được.”

Nghĩ đến việc quãng đời còn lại ngày nào cũng có thể gặp được Thẩm Thính Nam, Khương Từ bỗng nhiên không nhịn được ôm anh, Thẩm Thính Nam ngẩn ngơ trước cái ôm bất ngờ của Khương Từ, theo bản năng đưa tay ôm lại cô, cúi đầu nhìn cô, trong giọng nói mang theo ý cười, “Sao thế?”

Khương Từ lắc đầu, vùi mặt trong ngực Thẩm Thính Nam, hai tay ôm anh chặt hơn, nói, “Chỉ là em đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.”

Thẩm Thính Nam cười cười, dịu dàng xoa gáy cô, nói: “Chút nữa đăng ký kết hôn xong anh dẫn em đến chỗ này.”

Mười giờ sáng, Khương Từ và Thẩm Thính Nam làm xong thủ tục kết hôn, sau khi nhận được giấy chứng nhận, Khương Từ đi toilet, nói Thẩm Thính Nam ra cửa đợi cô.

Chỉ trong hai phút đó, Thẩm Thính Nam một tay đút túi dựa vào cửa cục dân chính, đăng hai tờ giấy đăng ký hết hôn lên vòng bạn bè, ngoài che số CMND trên giấy đăng ký kết hôn thì tên và ảnh chụp anh không che gì cả, cứ quang minh chính đại như vậy đăng lên vòng bạn bè.

Anh là người đã mấy năm không đăng bài trong vòng bạn bè, anh đăng giấy đăng ký kết hôn lên cũng không cần được chúc phúc, chỉ là muốn quang minh chính đại công khai Khương Từ.

Đăng giấy đăng ký kết hôn lên chưa được vài giây, tin nhắn Wechat của anh đã nổ tung, nhóm gia đình dường như cũng nổ tung, anh ấn mở nhìn thoáng qua sau đó không nói gì mà trực tiếp rời khỏi nhóm.

Rời khỏi hai nhóm gia đình, cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh.

Anh tắt điện thoại rồi nhét vào túi.

Một lúc sau có cuộc gọi đến, anh lấy điện thoại ra nhìn tên người gọi rồi nhấn trả lời.

Trình Tĩnh Nhàn ở đầu bên kia điện thoại không kiềm chế được cảm xúc, lớn tiếng quát: “Thẩm Thính Nam, con muốn làm mẹ tức chết đúng không? Ai cho con không nói tiếng nào mà đã đi đăng ký kết hôn?!”

Thẩm Thính Nam lười biếng nói: “Chẳng lẽ con đăng ký kết hôn còn phải báo cáo trước với mẹ sao?”

Trình Tĩnh Nhàn tức giận đến đỏ mặt, thở hổn hển, “Không chọc mẹ tức chết thì con không cam tâm đúng không?”

Thẩm Thính Nam không hề bị lay động, thản nhiên nói: “Cho nên mẹ tự giữ gìn sức khỏe, dù sao mẹ có tức giận thế nào thì cũng sẽ không thay đổi được gì đâu.”

Nhìn thấy Khương Từ từ nhà vệ sinh ra, anh nói với Trình Tĩnh Nhàn: “Con có việc, cúp đây.”

Khương Từ tươi cười đi tới trước mặt Thẩm Thính Nam, cười hỏi anh, “Anh gọi điện thoại với ai thế?”

Thẩm Thính Nam cười, không trả lời cô, nắm tay Khương Từ, nói: “Đi, anh dẫn em đến chỗ này.”

“Đi đâu?”

Khương Từ bị Thẩm Thính Nam dắt ra ngoài, nói: “Đến nơi em liền biết.”

Vì sáng nay muốn đi đăng ký kết hôn nên Khương Từ đã xin Lưu Yến nghỉ một ngày, đăng ký kết hôn xong cô cũng không có việc gì, Thẩm Thính Nam cứ thần thần bí bí nên cô không hỏi nữa, theo anh lên xe.

Nửa giờ sau, xe lái vào một tiểu khu cao cấp ở đường Hòe An, Khương Từ chợt nhớ tới tấm thiệp bên trong bó hoa Thẩm Thính Nam tặng cô lúc trước có viết, anh hỏi cô có muốn mua nhà mới mở bán ở đường Hòe An để làm phòng tân hôn không.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, Thẩm Thính Nam lên tiếng trước, “Ngày mai sẽ mở bán, anh đã xem hai căn có vị trí cũng không tệ, chút nữa em xem em thích căn nào hơn.

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Anh thật sự muốn định cư ở Dung Thành sao?”

Thẩm Thính Nam nói: “Anh ở đâu cũng được cả, chủ yếu là em, em muốn ở lại Dung Thành thì chúng ta sẽ sống ở Dung Thành, nếu sau này em muốn đến nơi khác chúng ta cũng có thể cùng nhau chuyển đến đó.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, đột nhiên cô không nhịn được tiến đến hôn lên mặt anh, Thẩm Thính Nam ôm eo cô, tâm trạng rất tốt, khóe môi đã cong lên nhưng ngoài miệng vẫn nói với cô, “Anh đang lái xe đó.”

Khương Từ cười, nói: “Anh lái của anh đi, ai bảo anh ôm em đâu.”

Cô lùi ra khỏi bên cạnh Thẩm Thính Nam, ngoan ngoãn ngồi lại xuống chỗ của mình.

Ánh mắt Thẩm Thính Nam vẫn tập trung trên đường, tiểu khu rộng rãi, việc phân chia làn đường người và phương tiện được thực hiện rất tốt, xe chạy suốt quãng đường mà không va chạm vào bất kỳ chiếc xe hay người nào.

Xe dừng trong hầm đậu xe, Thẩm Thính Nam dẫn Khương Từ lên lầu.

Hai người vào thang máy, Khương Từ hỏi anh, “Anh xem nhà ở tầng mấy thế?”

Thẩm Thính Nam nói: “Tầng 7 và 8”

Tất cả nhà trong tiểu khu này đều là mỗi nhà một tầng, cao nhất cũng chỉ có 10 tầng, Thẩm Thính Nam đã lên xem thử, tầng có tầm nhìn thoải mái nhất chính là tầng 7 và 8.

Anh nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Em thích tầng mấy?”

Khương Từ nói: “Tầng nào cũng được, chút nữa chúng ta xem thử.”

Thẩm Thính Nam ừ một tiếng, nói: “Thật ra em thích tầng nào cũng được, dù sao cũng phải mua hết.”

Khương Từ nghe vậy, không hiểu hỏi: “Sao lại phải mua hết?”

Thẩm Thính Nam nói: “Anh muốn mua hai căn, ở lầu trên lầu dưới với bà nội, vừa thuận tiện cho chúng ta, em cũng có thể nhìn thấy bà nội mỗi ngày.”

Thật ra thì Khương Từ đã cân nhắc qua vấn đề này, sau khi kết hôn cho dù cô và Thẩm Thính Nam sống ở đâu, cô cũng sẽ mua một phòng ở gần đó cho bà nội, như vậy cô và Thẩm Thính Nam vừa có thể trải qua thế giới hai người, vừa có thể nhìn thấy bà nội mỗi ngày.

Cô không ngời Thẩm Thính Nam đã cân nhắc giúp cô, cô không khỏi vui vẻ, nhìn anh nói: “Thẩm Thính Nam, sao anh lại hiểu em thế?”

Thẩm Thính Nam cười, nhéo mặt cô, “Em nói xem? Ở bên cạnh em lâu như vậy, anh có thể không biết em lo lắng chuyện gì nhất sao?”

Sở dĩ nói người ta không bao giờ yêu một người mà không có lý do, Thẩm Thính Nam yêu Khương Từ, anh chưa bao giờ chỉ nói suông, anh biết chỗ yếu đuối của cô, cũng biết cô để ý chuyện gì nhất, anh sẽ yêu một căn nhà mà thích cả con quạ đậu trên nóc nhà*, sẽ giúp cô lo cho bà nội.

(* 爱屋及乌: Vì yêu thích một căn nhà mà thích cả con quạ đậu trên nóc nhà. Ví với việc yêu ai hoặc thứ gì thì yêu cả những người hoặc sự vật có liên quan. Cũng được dùng để chỉ thứ tình cảm mù quáng thiên vị.)

Cô nhìn Thẩm Thính Nam, trong lòng được lấp đầy bởi ấm áp và hạnh phúc, Thẩm Thính Nam nhìn cô, nhéo cằm cô, “Nghĩ gì thế hả? Sao cứ nhìn anh thế.”

Khương Từ khẽ cười, nói: “Không có gì.”

Cô nghiêm túc hỏi: “Có điều nhà ở đây bao nhiêu tiền một căn thế? Rất đắt sao? Lúc nào sẽ giao nhà?”

Thẩm Thính Nam nói: “Một tay giao tiền một tay giao nhà, ký hợp đồng xong người ta sẽ giao nhà. Em không cần quan tâm đ ến vấn đề tiền, cứ để anh mua.”

Khương Từ muốn mua cùng với Thẩm Thính Nam, cô mở miệng, vừa định nói chuyện thì Thẩm Thính Nam đã cắt lời cô, “Từ giờ trở đi, anh muốn tiêu tiền cho em thế nào thì sẽ tiêu thế ấy, em không được từ chối.”

Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam rất nghiêm túc nói chuyện này với cô như vậy, cô không nhịn được cười, nói: “Vậy em sẽ mua nhà của bà nội.”

Thẩm Thính Nam không đồng ý, đúng lúc thang máy đã tới, anh dắt cô ra ngoài, nói: “Trước kia em kiêng dè người nhà anh, không muốn tiêu tiền của anh thì thôi đi, nhưng bây giờ tiền của anh chính là của anh, anh muốn tiêu cho em thế nào là chuyện của anh, em chỉ được chấp nhận, không được từ chối.”

Khương Từ nói: “Vậy nhà bà nội ở anh phải viết tên anh.”

Thẩm Thính Nam không trả lời cô, anh dắt cô đi vào xem nhà, nói: “Em xem trước đi, nếu không thích chúng ta lại xem căn khác.”

Khương Từ không có chút nghi ngờ nào về ánh mắt của Thẩm Thính Nam, nhà anh nhìn trúng đương nhiên sẽ rất tốt, cô dạo mỗi phòng một vòng, lúc ra, cô nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang dựa vào lan can ngoài ban công hóng gió, cô cười đi qua, Thẩm Thính Nam ôm cô vào lòng, giơ tay lau đi lớp bụi trắng không biết cọ phải từ đâu trên mặt Khương Từ, cười hỏi: “Thế nào? Vẫn thích chứ?”

Khương Từ vui vẻ gật đầu, “Em rất thích, cách bài trí trong nhà rất đặc biệt, ánh sáng mỗi phòng đều rất tốt, nhưng có vẻ hơi lớn, hai người chúng ta ở có phải có hơi trống trãi không?”

Thẩm Thính Nam nói: “Sao có thể chứ, sau khi chuyển vào thì đồ đạc sẽ nhiều hơn, lúc đó em sẽ cảm thấy vừa vặn thôi.”

Khương Từ suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, cô ấy đặc biệt thích khung cảnh nhìn từ tầng này, phòng khách hướng ra ban công, phía xa có núi, giống như đang sống trong rừng vậy.

Người tư vấn bất động sản rất sáng suốt, chỉ cần nhìn một cái là biết nhà có mua được hay không đều là do Khương Từ quyết định, vô cùng nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ, “Bà Thẩm, căn này thật sự rất tốt, đây là tòa nhà tốt nhất trong tiểu khu của chúng tôi, phong thuỷ cực kỳ tốt, cả thành phố Dung Thành không thể tìm được nơi nào tốt hơn, hơn nữa phong cảnh nhìn từ phòng khách cũng rất đẹp, lại không bị thứ gì che cả, ánh sáng mỗi phòng đều rất tốt, có thể nói là hoàn toàn không tìm ra được khuyết điểm.”

Sợ Khương Từ không mua, nói thêm: “Bà Thẩm đừng do dự, nếu cô thích thì hãy quyết định trước, những gì cô thấy là những gì cô sẽ nhận được, đến ngày mai ký hợp đồng xong liền có thể nhận phòng, nếu trang trí nhanh thì mùa hè đã có thể chuyển vào ở.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, cười, “Thế nào hả bà Thẩm? Có mua không đây?”

Khương Từ bỗng nhiên bị gọi là bà Thẩm, không khỏi có chút thẹn thùng, cô gật đầu, quyết định, “Mua đi.”

Nhân viên tư vấn bất động sản vui đến mức cười toe toét, liên tục nói: “Vậy tôi lập hóa đơn cho hai người ngay, anh quẹt thẻ sao ạ? Mời hai người qua bên này nghỉ ngơi một lúc, tôi sẽ đến bộ phận bán hàng lấy hợp đồng và máy quẹt thẻ.”

Đương nhiên không thể để khách hàng lớn tự mình đến bộ phận bán hàng ký hợp đồng được, anh ta nhất định phải tự đi một chuyến mang mọi thứ lên rồi.

Căn nhà này được quyết định nhanh chóng, có được giấy chứng nhận bất động sản cũng rất nhanh.

*

Hôm đó là sinh nhật Khương Từ, buổi trưa cô ăn cơm với bà nội, buổi tối cùng Thẩm Thính Nam ăn tối bên ngoài dưới ánh nến, sau đó đi xem phim, lúc đến chỗ Thẩm Thính Nam ở đã là rạng sáng.

Sau khi tới nhà, Khương Từ muốn đi tắm trước, nhưng Thẩm Thính Nam lại dẫn cô đến ghế sô pha ngồi, anh đặt cô ngồi lên đùi mình, cúi người lấy thứ gì đó từ ngăn kéo bàn trà ra, nói: “Không cần vội, anh có thứ này tặng em.”

Khương Từ nhìn thấy Thẩm Thính Nam lấy túi tài liệu ra, lúc đầu cô không nhận ra đó là gì, cô nhận lấy, vừa mở vừa hỏi: “Gì thế?”

Khi cô mở túi hồ sơ ra và nhìn thấy thứ bên trong là gì, cô liền biết.

Hóa ra là giấy chứng nhận bất động sản.

Cô có chút bất ngờ, hỏi: “Sao lại xong nhanh thế.”

Cô vô thức mở giấy chứng nhận bất động sản, thấy trên đó chủ sở hữu tài sản chỉ có tên cô.

Cô không khỏi sửng sốt một chút, mở một bản khác ra, phát hiện trong đó cũng chỉ có tên mình.

Cô nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Sao lại viết tên em?”

Thẩm Thính Nam cười, nhìn cô, “Không viết tên em thì viết tên ai?”

Khương Từ nói: “Đương nhiên là viết tên anh rồi, em cũng đâu có trả tiền.”

Thẩm Thính Nam cười, đưa tay bóp bóp mặt cô, nói: “Đồ ngốc, viết tên em không phải rất bình thường à, không phải anh đã nói mọi thứ của anh đều là của em sao, anh cam tâm tình nguyện cho em, không cho phép em từ chối.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, qua một lúc lâu, cô đột nhiên hỏi anh, “Thẩm Thính Nam, có thứ gì mà anh vô cùng thích không?”

Thẩm Thính Nam cười nhìn cô, hỏi: “Sao thế? Muốn tặng quà cho anh à?”

Khương Từ nghiêm túc gật đầu, nói: “Trước giờ luôn là anh tặng quà cho em, em cũng không biết nên tặng gì cho anh.”

Thẩm Thính Nam không có sở thích gì đặc biệt, nên bình thường Khương Từ chỉ có thể mua cho anh những vật dụng cần thiết hàng ngày như quần áo, cà vạt, khuy măng sét, cô rất muốn tặng quà gì đó đắt một chút, thứ duy nhất cô nghĩ ra chính là xe, nhưng xe Thẩm Thính Nam thích đều quá đắt, tạm thời cô thật sự không mua nổi.

Trong mắt Thẩm Thính Nam mang theo ý cười, ôm eo Khương Từ, nhìn cô nói: “Có chứ.”

Mắt Khương Từ sáng rực lên, nghiêm túc hỏi: “Gì thế?”

Còn nói: “Phải đắt tiền một chút đó.”

Thẩm Thính Nam cười, cúi đầu hôn cô, thấp giọng nói: “Em nói xem là gì? Đương nhiên là em rồi.”

Khương Từ không biết, Thẩm Thính Nam quả thật là một người có rất ít sở thích, anh không có bất kỳ h@m muốn vật chất nào chứ đừng nói đến h@m muốn ăn uống, sở thích duy nhất của anh, chính là cô.

Từ lúc bắt đầu yêu cô, nó như một cơn nghiện, cả đời này anh không thể bỏ được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương