Rơi Vào Tay Em
-
Chương 40
Edit: Thanh
================
Máy bay đến Bắc Thành đã là ba giờ chiều, tài xế đã sớm chờ ở sân bay, sau khi lên xe bọn họ liền đi thẳng tới bệnh viện, Thẩm Thính Nam đã liên hệ bác sĩ giúp bà nội kiểm tra toàn diện trước.
Kết quả kiểm tra giống với kết quả ở Dung Thành, tình hình không quá lạc quan. Nhưng vì phát hiện kịp thời nên tế bào ung thư vẫn chưa di căn đến mức không thể cứu vãn, bác sĩ nghiêm túc nói với Khương Từ: “Với tình hình trước mắt của bà cụ Khương, làm phẫu thuật có cơ hội chữa khỏi nhất định, nhưng vì bà cô đã lớn tuổi, nên rủi ro cũng rất lớn, cô phải suy nghĩ kỹ.”
Khương Từ hỏi: “Cơ hội được chữa khỏi sau khi phẫu thuật là bao nhiêu? Bà tôi có thể sống được bao lâu nếu không phẫu thuật?”
Bác sĩ trả lời: “Cơ hội phẫu thuật thành công chỉ khoảng 50 phần trăm, nếu không phẫu thuật, có lẽ còn nhiều nhất nửa năm.”
Khương Từ ngơ ngác ngồi đó, sắc mặt trắng bệch, rất lâu cũng không nói ra lời.
Thẩm Thính Nam nghiêm túc nhìn bác sĩ, hỏi: “Có cách nào để tăng tỷ lệ chữa khỏi của phẫu thuật không? Chi phí bao nhiêu không quan trọng.”
Bác sĩ Chiêm nói: “Tổng giám đốc Thẩm, đây không phải vấn đề tiền, chúng tôi làm bác sĩ đương nhiên hi vọng có thể chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân 100%, nhưng dù sao cũng là một ca phẫu thuật lớn, không ai dám đảm bảo.”
Thẩm Thính Nam hỏi: “Nếu như điều trị duy trì* thì có cách nào để kéo dài tuổi thọ không?”
(*Liệu pháp duy trì là phương pháp chữa ung thư bằng thuốc.)
Bác sĩ Chiêm lắc đầu, “Với tình hình bây giờ thì tế bào ung thư đã đang lan rộng, nếu không có can thiệp phẫu thuật, lại thêm bà cụ Khương tuổi đã lớn, chỉ sợ…”
Từ phòng bác sĩ ra, cuối cùng Khương Từ cũng không nhịn được nữa mà bật khóc, Thẩm Thính Nam đau lòng ôm cô vào ngực, Khương Từ vùi mặt lên vai Thẩm Thính Nam, khóc hỏi anh, “Thẩm Thính Nam, sao lại khó khăn như vậy, có phải kiếp trước em đã làm chuyện rất xấu xa không, sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với em như vậy, em cứ nghĩ cuộc sống cuối cùng cũng đã tốt hơn, tại sao còn muốn cướp đi bà nội, tại sao chứ…”
Thẩm Thính Nam đau lòng, anh xoa gáy Khương Từ, thấp giọng nói: “Bà nội sẽ không sao, không phải bác sĩ nói có 50% khả năng khỏi bệnh sao, chúng ta sẽ tìm được bác sĩ giỏi nhất, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Khương Từ vùi mặt vào vai Thẩm Thính Nam, cô vẫn khóc không ngừng, không nói nên lời.
Thẩm Thính Nam lại nói: “Người lớn tuổi ai cũng sẽ bị bệnh, nhất là người già, hơn tám mươi tuổi sẽ dễ gặp khó khăn hơn, vượt qua được rồi là có thể kéo dài thêm nhiều năm tuổi thọ. “
Khương Từ nghe vậy thì ngẩng đầu lên khỏi vai Thẩm Thính Nam, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, “Thật sao?”
Thẩm Thính Nam nghiêm túc “Ừ” một tiếng, đưa tay lau nước mắt cho Khương Từ, nói: “Năm bà ngoại anh 86 tuổi cũng bị bệnh nặng một trận, lúc đó người nhà anh tưởng bà sẽ chết nhưng ca mổ đã thành công. Bây giờ bà đã chín mươi tuổi, mỗi ngày đều tràn đầy sức sống, cơ thể còn tốt hơn so với trước khi bị bệnh.”
“Thật sao?” Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một tia hi vọng.
Thẩm Thính Nam cười, lau nước mắt cho cô, nói: “Anh lừa em làm gì, nếu em không tin thì anh dẫn em về gặp bà ngoại anh, em tự hỏi bà ấy.”
Khương Từ biết Thẩm Thính Nam đang an ủi cô, nhưng cô nghe anh nói vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Ca phẫu thuật của bà được lên kế hoạch vào giữa tháng 1, vài ngày trước khi phẫu thuật, Khương Từ đã lo lắng đến mức gần như không ăn không ngủ, cô gầy đi mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Thẩm Thính Nam thực sự không nhìn nổi nữa, hôm đó sau khi tan làm, anh đến gặp bà nội xong liền cưỡng ép đưa Khương Từ về nhà, tắm rửa thay quần áo cho cô, lại trông coi cô ăn tối.
Nhưng trong đầu Khương Từ đều là ca phẫu thuật của bà nội, cô thực sự ăn không vô, Thẩm Thính Nam ngồi đối diện nghiêm túc nhìn cô, “Tình trạng của em bây giờ còn tệ hơn cả bà nội, anh vừa phải lo lắng cho bà nội vừa phải lo lắng cho em.”
Anh đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Khương Từ, bưng bát trên bàn lên, múc một muỗng cháo đút cho cô, “Em nghe lời nào, ăn nhiều một chút, nếu không đến lúc bà nội khỏe thì em lại bị bệnh, đến lúc đó ai dẫn bà nội ra ngoài chơi đây?”
Khương Từ cúi đầu rơi nước mắt, ngoan ngoãn ăn một ngụm cháo.
Thẩm Thính Nam khen cô, “Thật ngoan. Lúc nãy tắm cho em, em có biết mình gầy đi bao nhiêu rồi không?”
Khương Từ nhỏ giọng nói: “Bây giờ em không có khẩu vị.”
Thẩm Thính Nam nói: “Lúc càng không đói bụng thì càng phải ăn, nếu không bà nội nhìn thấy em như vậy cũng sẽ đau lòng.”
Thẩm Thính Nam kiên nhẫn đút cho Khương Từ ăn một bát cháo, sau đó bóc vài con tôm luộc đút cô, Khương Từ ôm đầu gối ngồi trên ghế, nhìn tôm Thẩm Thính Nam đút tới, cô lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em không muốn ăn nữa đâu Thẩm Thính Nam, no lắm rồi.”
Thẩm Thính Nam nói: “Ăn hết mấy con tôm này đã, dạo này em chẳng ăn gì, bổ sung nhiều protein một chút.”
Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam đã lột cho cô, đút tới bên miệng, cô đành phải ngoan ngoãn ăn.
Lột tôm cho Khương Từ xong, Thẩm Thính Nam lại đút cho cô chút trái cây, cô đã no đến mức không thể ăn thêm nữa, anh mới thu tay lại, đứng dậy đi vào bếp rửa tay, khi quay lại thì ôm Khương Từ từ trên ghế lên, nói: “Vào phòng khách ngồi đi.”
Khương Từ “Dạ” một tiếng, ôm cổ Thẩm Thính Nam, để anh ôm cô đến phòng khách.
Thẩm Thính Nam đặt Khương Từ lên sô pha, sau đó mở tivi giúp cô, chuyển đến một bộ phim tài liệu mà bình thường cô thích xem, xoa đầu cô, nói: “Em ngoan ngoãn xem tivi một lúc, đừng suy nghĩ lung tung, anh đi tắm.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Được.”
Lúc Thẩm Thính Nam vào phòng tắm, Khương Từ thấy thời gian còn sớm nên lấy điện thoại gọi video cho bà nội.
Video được kết nối rất nhanh, bà nội còn chưa ngủ, đang ngồi dựa vào giường xem tivi, nhận điện thoại, nhìn thấy cháu gái, bà cười, “Tiểu Từ, còn chưa ngủ hả.”
Khương Từ lắc đầu, nói: “Con nhớ bà quá.”
Bà nội Khương cười nói: “Con mới đi chưa được hai tiếng, hơn nữa không phải ngày mai con còn tới à?”
Khương Từ nói: “Hai tiếng cũng rất nhớ bà.”
Dạo này cô vẫn luôn ở bệnh viện với bà nội, rất sợ sau này không còn cơ hội nhìn nữa, tối nay Thẩm Thính Nam thực sự không nhìn nổi nữa nên mới ép cô về nhà nghỉ ngơi.
Bà nội Khương cười hiền từ nói: “Mấy ngày nay con không ngủ ngon, tối nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng lo cho bà, có dì Nguyệt ở đây chăm sóc bà rồi, con đừng lo lắng.”
Dì Nguyệt là nhân viên chăm sóc Thẩm Thính Nam mời cho bà nội, dì làm việc rất cẩn thận, tính cách cũng rất tốt, nói chuyện rất hợp ý với bà nội.
Khương Từ mỉm cười gật đầu, nói: “Dạ, vậy bà cũng nghỉ ngơi sớm một chút nhé, đừng xem tivi quá muộn, mấy ngày nữa phải phẫu thuật rồi, mấy ngày nay bà phải giữ gìn sức khỏe thật tốt.”
Bà nội Khương nói: “Bà biết rồi, con yên tâm đi.”
Lúc Thẩm Thính Nam tắm xong ra, Khương Từ vừa gọi video với bà nội xong, ngẩng đầu thấy Thẩm Thính Nam đi tới, cô đưa tay trái cho anh, Thẩm Thính Nam kéo tay cô, cười nhìn cô, “Sao thế?”
Khương Từ nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Thẩm Thính Nam, ôm em đi.”
Thẩm Thính Nam cúi người ôm Khương Từ lên, nhìn cô, “Đi ngủ nhé?”
Khương Từ nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Dạ.”
Thẩm Thính Nam ôm Khương Từ về phòng ngủ, hai người cùng nhau lên giường, sau khi nằm xuống, Khương Từ tự động dựa vào ngực Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam cũng đưa tay ôm lấy cô, anh ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô, thấp giọng nói: “Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon.”
Tay trái của Khương Từ vòng qua eo Thẩm Thính Nam, má áp vào cánh tay anh, nhắm mắt lại, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Thẩm Thính Nam, thật may là có anh ở đây.”
Cô không biết nếu chỉ có một mình cô sẽ phải đối mặt với nỗi sợ hãi và đau khổ như thế nào trong khoảng thời gian này. May mắn có Thẩm Thính Nam ở đây, lúc cô sợ hãi vẫn có thể trốn trong vòng tay anh, anh là nơi trú ẩn an toàn của cô, là nhà của cô, nơi cô có thể che mưa che nắng.
Thẩm Thính Nam không kìm được ôm Khương Từ chặt hơn, nghiêng đầu hôn lên tai cô, nhẹ nhàng nói: “Anh ở đây, anh sẽ luôn ở đây.”
*
Vào ngày bà nội phẫu thuật, Khương Từ lo lắng ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, tay nắm chặt kết bình an mà sáng sớm hôm nay trời còn chưa sáng Thẩm Thính Nam đã dẫn cô đến ngôi chùa trên núi để cầu. Thẩm Thính Nam nói với cô, ngôi chùa đó rất linh nghiệm, chỉ cần thành tâm cầu nguyện, Phật Tổ sẽ nghe thấy lời cầu nguyện của cô.
Cô nắm thật chặt kết bình an, cầu nguyện trong lòng, Thẩm Thính Nam vẫn luôn ở bên cạnh cô, anh nắm tay cô, cho cô sức mạnh.
Phẫu thuật từ chín giờ sáng mãi đến ba giờ chiều vẫn chưa kết thúc, lúc đó thư ký Lý đến báo cáo công việc, thấy anh ấy có việc gấp, Khương Từ sợ trì hoãn công việc của Thẩm Thính Nam nên nói anh đi trước.
Thẩm Thính Nam nói: “Chờ bà nội ra rồi nói.” Anh ngẩng đầu nhìn về phía thư ký Lý, nói: “Cậu ra ngoài chờ tôi.”
Thư ký Lý muốn nói lại thôi, gật đầu nói: “Vâng.”
Khương Từ sợ mình làm chậm trễ chuyện của anh, nghiêm túc nói với anh: “Anh đi làm việc trước đi, em có thể ở một mình.”
Thẩm Thính Nam nói: “Không phải chuyện gì lớn, không cần gấp, chờ bà nội ra rồi nói.”
Bốn giờ rưỡi chiều, cuối cùng phòng phẫu thuật cũng mở cửa.
Khoảnh khắc Khương Từ nhìn thấy cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, tìm cô suýt chút nữa đã ngừng đập, cho đến khi nhìn thấy nụ cười trên mặt các bác sĩ, cô lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô chạy tới hỏi: “Bác sĩ, bà nội tôi thế nào?”
Bác sĩ Chiêm cười nói: “Cuộc phẫu thuật rất thành công, bà Khương có lẽ không nỡ bỏ lại cô cháu gái này, trong quá trình phẫu thuật, ý chí của bà rất kiên cường, kế tiếp phải dưỡng bệnh thật tốt, khôi phục tốt thì nhanh nhất là một tháng nữa sẽ được xuất viện.”
Khương Từ vui vẻ đến mức bật khóc, cô kích động nắm lấy tay Thẩm Thính Nam, vui vẻ nhìn anh, “Thẩm Thính Nam, bà nội không sao rồi.”
Thẩm Thính Nam cười, ánh mắt nhìn cô đều là ý cười cưng chiều, nói: “Anh đã nói sẽ không có chuyện gì mà.”
Khương Từ không giấu được nụ cười rạng rỡ, hỏi bác sĩ, “Bây giờ tôi có thể gặp bà nội một chút được không?”
Bác sĩ Chiêm cười gật đầu, nói: “Có thể.”
Khương Từ giữ chặt tay Thẩm Thính Nam, nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em đi xem bà nội trước, anh đi bận việc của anh đi, trên đường chú ý an toàn.”
Thẩm Thính Nam “Ừm” một tiếng, đưa tay xoa đầu Khương Từ, nói: “Tối anh xong việc sẽ đến.”
“Được.”
Lúc Khương Từ đến nhìn bà nội, bà nội vừa hết thuốc mê, vài bác sĩ đang kiểm tra cho bà, Khương Từ ở bên cạnh chờ, thấy các bác sĩ kiểm tra rất cẩn thận, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, bà nội tôi không sao chứ?”
Bác sĩ trả lời: “Không sao đâu, chỉ là theo dõi theo lệ sau phẫu thuật thôi.”
Khương Từ nghe vậy thì bình tĩnh lại, chờ bác sĩ kiểm tra cho bà nội xong, cô mới ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng nắm chặt tay bà nội, cười dịu dàng nhìn bà, nhỏ giọng hỏi: “Bà thấy thế nào rồi? Bà có thấy ổn không?”
Bà nội Khương nhẹ nhàng gật đầu, vì vừa phẫu thuật nên cơ thể vẫn còn hơi yếu, bà nói nhỏ: “Bà rất khỏe, đừng lo lắng.”
Khương Từ nhìn bà nội, nước mắt lại không nhịn được dâng lên, cô cố nén không để nước mắt rơi xuống, nói nhỏ: “Bà phải dưỡng bệnh phải thật tốt, đợi bà xuất viện con sẽ dẫn bà đi chơi ở Bắc Thành, Bắc Thành có rất nhiều đồ ăn ngon và chỗ vui chơi, còn có nhiều thắng cảnh nổi tiếng nữa, đến lúc đó bà nhất định sẽ thích. Có điều bây giờ bà phải chăm sóc cơ thể thật tốt, đến lúc đó mới có sức đi dạo khắp nơi.”
Bà nội Khương vẫn có thể thấy cháu gái rất vui vẻ, bà mỉm cười gật đầu, đồng ý nói: “Được.”
Dì Nguyệt ở bên cạnh cười nói: “Cô Tiểu Từ hiếu thảo như thế, nhất định ông trời sẽ phù hộ bà nội sống lâu trăm tuổi.”
Khương Từ vui vẻ cười, lúc nói đến đây, cô đột nhiên nhớ tới, cô đeo kết bình an lên cổ tay bà nội, nói: “Kết bình an này là sáng hôm nay Thẩm Thính Nam dẫn con lên chùa trên núi cầu, Thẩm Thính Nam nói chùa đó rất linh nghiệm, lúc bà đang phẫu thuật, con vẫn luôn nắm chặt kết bình an này, không ngừng cầu nguyện trong lòng, không ngờ lại linh nghiệm thật, bác sĩ nói ca phẫu thuật của bà rất thành công, khối u đã được cắt bỏ hoàn toàn.”
Dì Nguyệt nói: “Kỹ thuật của bác sĩ Chiêm thật sự rất tốt, sợ là cả nước cũng không tìm được một chuyên gia ung thư nổi tiếng hơn bác sĩ Chiêm đâu. Hơn nữa tôi nghe bác sĩ vừa kiểm tra cơ thể cho bà nội cô nói, trước đó tổng giám đốc Thẩm cũng đã mời một số chuyên gia nổi tiếng khác ở Bắc Thành tới hội chẩn, trước khi phẫu thuật cũng họp rất nhiều lần để bàn bạc phương án phẫu thuật, cho nên ca phẫu thuật hôm nay mới thuận lợi như vậy.”
Khương Từ biết chuyện Thẩm Thính Nam mời chuyên gia hội chẩn, tối hôm đó anh còn cố ý mời mấy vị bác sĩ đó ăn cơm, trịnh trọng nhờ cậy họ.
Bà nội Khương không biết, khi nghe những lời đó bà thấy rất có lỗi, tự trách vì đã gây thêm phiền phức cho Thẩm Thính Nam.
Khương Từ ghé vào bên giường đắp chăn cho bà nội, nói: “Bà đừng nghĩ như vậy, Thẩm Thính Nam là bạn trai con, cũng xem như là nửa cháu trai của bà, bà nói vậy trái lại giống như đang xem anh ấy là người ngoài vậy.”
Cô sợ bà nội cảm thấy gánh nặng, nói với bà: “Chuyện quan trọng nhất bà cần làm bây giờ chính là dưỡng bệnh thật tốt, sớm ngày khỏe mạnh, như thế con và Thính Nam mới yên tâm được.”
Bà nội Khương gật đầu, nói: “Được.”
Lúc sáu giờ, Thẩm Thính Nam gọi điện thoại tới hỏi tình hình của bà nội.
Khương Từ cầm điện thoại ngồi trên hành lang bên ngoài phòng bệnh, nói với giọng thoải mái khó thấy: “Bác sĩ nói tình hình bà nội còn tốt hơn dự kiến, buổi chiều đã ngủ một chút, bây giờ tinh thần khá tốt.”
Thẩm Thính Nam nghe vậy thì yên tâm, nói: “Vậy là tốt rồi.”
Khương Từ hỏi: “Anh xong việc chưa? Đã ăn tối chưa?”
Thẩm Thính Nam nói: “Vừa họp xong, vẫn chưa kịp ăn.”
Anh lại nói với Khương Từ: “Tiểu Từ, anh phải đi công tác một chuyến, đến Luân Đôn, có lẽ một tuần sau sẽ về, anh để thư ký Lý lại cho em, có chuyện gì em cứ nói với cậu ấy, có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.”
Khương Từ nghe Thẩm Thính Nam nói phải đi công tác lâu như vậy, cô rất không nỡ, nhưng cô cũng biết gần đây anh đã vì cô mà trì hoãn công việc quá lâu, cô nói: “Vậy anh phải chú ý an toàn, trước khi lên máy bay thì gửi tin nhắn cho em, đến Luân Đôn rồi cũng gửi tin nhắn cho em.”
Lúc đó Thẩm Thính Nam đã ngồi trên xe đến sân bay, nghe thấy giọng nói của Khương Từ, bỗng nhiên anh cũng rất không muốn đi, anh khẽ ừm một tiếng, nói: “Được.”
*
Mấy ngày Thẩm Thính Nam đi công tác, Khương Từ cũng không về nhà, mỗi ngày cô ở bệnh viện với bà nội, nhân tiện lấy máy tính nộp hồ sơ.
Dù sao thì bà nội cũng đã trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, việc điều trị tiếp theo và thuốc men rất có thể sẽ tốn rất nhiều tiền, bây giờ cô phải nhanh chóng tìm một công việc kiếm tiền, nhờ vào lý lịch xuất sắc của mình, rất nhanh đã nhận được offer của một công ty trong vòng tròn đỏ*, ngày phỏng vấn kết thúc, cô đến trung tâm thương mại, dạo quanh khu quần áo nam rất lâu, mua một chiếc áo sơ mi mới cho Thẩm Thính Nam.
(*Vòng tròn đỏ 红圈所: đề cập đến những công ty luật hàng đầu ở Trung Quốc.)
Gần đây vì chuyện bà nội nên cô quên mất sinh nhật của Thẩm Thính Nam, muốn chờ anh về sẽ bù đắp cho anh.
Thẩm Thính Nam về nước ngày 27 tháng 1, anh xuống máy bay định về nhà tắm rửa thay quần áo trước rồi mới đến bệnh viện thăm Khương Từ và bà nội.
Không ngờ vừa mở cửa ra, anh liền sửng sốt trước ánh nến lung linh trong phòng, hoa, nến và bánh sinh nhật đã được bày biện trên bàn ăn.
Anh còn chưa kịp phản ứng, Khương Từ đột nhiên từ sau cửa nhảy ra, định hù dọa anh, nhưng anh đã ôm cô vào lòng, cười nhìn cô: “Em làm gì vậy?”
Lúc này anh mới phát hiện ra đêm nay Khương Từ có chút khác lạ, cô mặc một chiếc váy hai dây bằng lụa màu đen, mái tóc xoăn dài đến eo xõa trên tấm lưng tr ắng nõn xinh đẹp, dáng người cô rất đẹp, cao 1m73, ngực ra ngực, eo ra eo, mông ra mông, tối nay cô mặc một chiếc váy dài gợi cảm như vậy, khiến dáng người của cô càng thêm lả lướt hấp dẫn, ánh mắt Thẩm Thính Nam rơi vào cảnh xuân trước ngực cô, ánh mắt vô thức sâu thẳm, hai tay ôm eo Khương Từ siết chặt, cúi đầu hôn cô, giọng khàn khàn, “Vừa về đã trêu chọc anh?”
Khương Từ cười, hai tay đặt trên vai Thẩm Thính Nam, đẩy anh ra một chút, nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc nói: “Không phải gần đây bà nội xảy ra chuyện sao, em cũng quên mất sinh nhật anh.”
Thẩm Thính Nam hiểu ra, mỉm cười nhìn vào mắt Khương Từ, nói: “Bù đắp cho anh à?”
Khương Từ gật đầu, cô dắt Thẩm Thính Nam đến trước bàn ăn, sau đó tặng quà đã chuẩn bị xong cho anh.
Thẩm Thính Nam thấy cái túi liền đoán được là gì, anh cười nhận lấy, mở quà ra, là một chiếc áo sơ mi trắng rất hợp gu thẩm mỹ của anh.
Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam đang nghiêm túc nhìn, cô mong đợi hỏi anh, “Có thích không?”
Thẩm Thính Nam ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt có ý cười, nói: “Em nói xem? Sao lại hiểu thẩm mỹ của anh thế?”
Khương Từ cười, nói: “Ở bên anh lâu như vậy, em phải biết anh thích phong cách gì chứ.”
Cô đưa tay giúp Thẩm Thính Nam cởi nút áo, nói: “Thay cho em xem thử nào.”
Thẩm Thính Nam cười, ôm chầm lấy eo Khương Từ, cúi đầu hôn cô một lúc, sau đó nhìn cô, cười khẽ, nói: “Chút nữa đi, anh đi tắm rồi sẽ thay.”
Khương Từ nói: “Vậy đi thổi nến trước.”
Cô dẫn Thẩm Thính Nam đến bên bàn ăn, giúp anh kéo ghế ra, nói: “Mời thọ tinh ngồi.”
Thẩm Thính Nam bị chọc cười, ngồi xuống ghế.
Khương Từ bưng bánh sinh nhật đến trước mặt Thẩm Thính Nam, sau đó cầm bật lửa cán dài đốt nến, ánh nến phản chiếu trên khuôn mặt Khương Từ, Thẩm Thính Nam bị Khương Từ mê hoặc đến mức không thể rời mắt.
Sau khi đốt nến xong, Khương Từ đặt bật lửa xuống, cô đứng trước mặt Thẩm Thính Nam, mỉm cười nói với anh: “Em hát chúc mừng sinh nhật anh nhé.”
Thẩm Thính Nam cười, ôm cả người Khương Từ ngồi lên đùi anh, nói: “Được.”
Một tay Khương Từ ôm cổ Thẩm Thính Nam, nghiêm túc hỏi anh, “Anh muốn nghe phiên bản nào?”
Thẩm Thính Nam cười nhìn cô, nói: “Còn có thể chọn?”
Khương Từ cười, nói: “Có bản tiếng Trung, bản tiếng Anh, bản tiếng Pháp.”
Thẩm Thính Nam cười, nói: “Vậy hát mỗi bản một lần đi.”
Khương Từ nhìn anh, hừ cười một tiếng, nói: “Anh thật tham lam.”
Mặc dù nói vậy nhưng cô vẫn nghiêm túc hát hết ba phiên bản bài hát sinh nhật, cuối cùng nhìn vào mắt Thẩm Thính Nam, nói với anh: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ, Thẩm Thính Nam.”
Thẩm Thính Nam nhìn vào mắt Khương Từ, cả trái tim anh đã đắm chìm trong đó, lúc đó anh rất muốn cầu hôn cô, nhưng trong tay lại không có nhẫn.
Khương Từ nói tiếp: “Còn có, chuyện của bà nội, thật sự rất cảm ơn anh.”
Thẩm Thính Nam nghe xong lời này, hơi nhướng mày, không vui nhìn cô, nói: “Chúng ta có quan hệ gì? Em nói cảm ơn với anh?”
Khương Từ nghiêm túc nói: “Em biết, em biết hai chúng ta có quan hệ rất rất thân mật, nhưng em vẫn muốn nói cảm ơn anh, giữa người yêu cũng phải nói cảm ơn, không phải sao?”
Thẩm Thính Nam nhìn cô một lúc, cuối cùng không nhịn được cười, nói: “Được thôi, dù sao luật sư bọn em ăn nói khéo léo, anh không nói lại em.”
Khương Từ cười, vòng tay ôm cổ Thẩm Thính Nam, nói tiếp: “Em đã chuyển ba trăm ngàn vào thẻ anh, anh nhận được chưa?”
Thẩm Thính Nam nghe vậy thì sững sờ một chút, hỏi: “Lúc nào?”
Anh một tay ôm eo Khương Từ, vươn tay lấy điện thoại từ trong túi quần ra, bấm vào tin nhắn, quả nhiên bên trong có thông tin nhận tiền của ngân hàng.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, càng ngày càng không vui, “Lại tính toán rõ ràng với anh như vậy?”
Khương Từ nói: “Em đã nói rồi mà, em đã coi hóa đơn của bệnh viện, em biết ba trăm ngàn này không đủ, có điều bây giờ em không có nhiều hơn, phần còn lại sau này em sẽ từ từ trả được không?”
Thẩm Thính Nam bị cô chọc tức, “Anh nói muốn em trả tiền lúc nào? Hai chúng ta đã ở bên nhau, bà nội cũng không chỉ là bà nội của em, cũng là bà nội của anh, anh trả tiền chữa bệnh cho bà, có vấn đề gì sao?”
Khương Từ bất giác mím môi, đây là lần đầu tiên cô bị Thẩm Thính Nam nói đến không biết nên phản bác thế nào.
Thẩm Thính Nam nhìn cô chằm chằm, sau một lúc, anh thở dài bất lực, nói: “Tốt xấu gì em cũng phải cho anh thực hiện trách nhiệm của một người bạn trai chứ, anh nghĩ đến cảm nhận của em, em cũng phải nghĩ đến cảm nhận của anh một chút, đừng tính toán rõ ràng với anh như vậy. Em cứ tính toán rõ ràng với anh như vậy sẽ khiến anh cảm thấy em đã sẵn sàng chia tay với anh bất cứ lúc nào.”
“Em đâu có.” Khương Từ cũng không vui, nói: “Em chưa từng nghĩ vậy.”
“Vậy sau này em đừng tính toán rõ ràng với anh như vậy nữa, anh tiêu tiền cho em không phải là đương nhiên sao? Em lấy đâu ra gánh nặng như vậy?”
Khương Từ trầm mặc rất lâu, cuối cùng cũng không kiên trì nữa, nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Vậy được rồi, nhưng ba trăm ngàn em đã chuyển cho anh, anh không được trả lại em, sau này em sẽ tự trả chi phí điều trị cho bà nội.”
Thẩm Thính Nam: “… Thì ra anh nói nửa ngày đều vô ích rồi?”
Khương Từ cười, nhìn Thẩm Thính Nam, chợt nhớ tới một việc quan trọng, cô vui vẻ chia sẻ với anh, “Đúng rồi, em tìm được công việc mới rồi, thứ hai sẽ đi làm.”
Thẩm Thính Nam hỏi: “Ở đâu?”
“Kim Đỗ.”
Thẩm Thính Nam cười bóp bóp mặt Khương Từ, nói: “Luật sư Khương lợi hại thế, chờ ngày em đi làm phải chúc mừng một chút.”
Khương Từ hỏi: “Chúc mừng thế nào?”
Thẩm Thính Nam còn rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Mở tiệc?”
Khương Từ bị anh chọc cười, nói: “Có cần khoa trương vậy không, anh đừng có làm, em không tới đâu đó.”
Thẩm Thính Nam cười, ôm Khương Từ từ trên ghế đứng dậy, Khương Từ kêu lên một tiếng, đưa tay ôm cổ anh, hỏi: “Làm gì thế?”
Thẩm Thính Nam ôm cô đi về phòng ngủ, nói: “Em nói làm gì? Cả đêm em ăn mặc gợi cảm như vậy trêu chọc anh, em nói xem anh muốn làm gì?”
================
Máy bay đến Bắc Thành đã là ba giờ chiều, tài xế đã sớm chờ ở sân bay, sau khi lên xe bọn họ liền đi thẳng tới bệnh viện, Thẩm Thính Nam đã liên hệ bác sĩ giúp bà nội kiểm tra toàn diện trước.
Kết quả kiểm tra giống với kết quả ở Dung Thành, tình hình không quá lạc quan. Nhưng vì phát hiện kịp thời nên tế bào ung thư vẫn chưa di căn đến mức không thể cứu vãn, bác sĩ nghiêm túc nói với Khương Từ: “Với tình hình trước mắt của bà cụ Khương, làm phẫu thuật có cơ hội chữa khỏi nhất định, nhưng vì bà cô đã lớn tuổi, nên rủi ro cũng rất lớn, cô phải suy nghĩ kỹ.”
Khương Từ hỏi: “Cơ hội được chữa khỏi sau khi phẫu thuật là bao nhiêu? Bà tôi có thể sống được bao lâu nếu không phẫu thuật?”
Bác sĩ trả lời: “Cơ hội phẫu thuật thành công chỉ khoảng 50 phần trăm, nếu không phẫu thuật, có lẽ còn nhiều nhất nửa năm.”
Khương Từ ngơ ngác ngồi đó, sắc mặt trắng bệch, rất lâu cũng không nói ra lời.
Thẩm Thính Nam nghiêm túc nhìn bác sĩ, hỏi: “Có cách nào để tăng tỷ lệ chữa khỏi của phẫu thuật không? Chi phí bao nhiêu không quan trọng.”
Bác sĩ Chiêm nói: “Tổng giám đốc Thẩm, đây không phải vấn đề tiền, chúng tôi làm bác sĩ đương nhiên hi vọng có thể chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân 100%, nhưng dù sao cũng là một ca phẫu thuật lớn, không ai dám đảm bảo.”
Thẩm Thính Nam hỏi: “Nếu như điều trị duy trì* thì có cách nào để kéo dài tuổi thọ không?”
(*Liệu pháp duy trì là phương pháp chữa ung thư bằng thuốc.)
Bác sĩ Chiêm lắc đầu, “Với tình hình bây giờ thì tế bào ung thư đã đang lan rộng, nếu không có can thiệp phẫu thuật, lại thêm bà cụ Khương tuổi đã lớn, chỉ sợ…”
Từ phòng bác sĩ ra, cuối cùng Khương Từ cũng không nhịn được nữa mà bật khóc, Thẩm Thính Nam đau lòng ôm cô vào ngực, Khương Từ vùi mặt lên vai Thẩm Thính Nam, khóc hỏi anh, “Thẩm Thính Nam, sao lại khó khăn như vậy, có phải kiếp trước em đã làm chuyện rất xấu xa không, sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với em như vậy, em cứ nghĩ cuộc sống cuối cùng cũng đã tốt hơn, tại sao còn muốn cướp đi bà nội, tại sao chứ…”
Thẩm Thính Nam đau lòng, anh xoa gáy Khương Từ, thấp giọng nói: “Bà nội sẽ không sao, không phải bác sĩ nói có 50% khả năng khỏi bệnh sao, chúng ta sẽ tìm được bác sĩ giỏi nhất, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Khương Từ vùi mặt vào vai Thẩm Thính Nam, cô vẫn khóc không ngừng, không nói nên lời.
Thẩm Thính Nam lại nói: “Người lớn tuổi ai cũng sẽ bị bệnh, nhất là người già, hơn tám mươi tuổi sẽ dễ gặp khó khăn hơn, vượt qua được rồi là có thể kéo dài thêm nhiều năm tuổi thọ. “
Khương Từ nghe vậy thì ngẩng đầu lên khỏi vai Thẩm Thính Nam, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, “Thật sao?”
Thẩm Thính Nam nghiêm túc “Ừ” một tiếng, đưa tay lau nước mắt cho Khương Từ, nói: “Năm bà ngoại anh 86 tuổi cũng bị bệnh nặng một trận, lúc đó người nhà anh tưởng bà sẽ chết nhưng ca mổ đã thành công. Bây giờ bà đã chín mươi tuổi, mỗi ngày đều tràn đầy sức sống, cơ thể còn tốt hơn so với trước khi bị bệnh.”
“Thật sao?” Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một tia hi vọng.
Thẩm Thính Nam cười, lau nước mắt cho cô, nói: “Anh lừa em làm gì, nếu em không tin thì anh dẫn em về gặp bà ngoại anh, em tự hỏi bà ấy.”
Khương Từ biết Thẩm Thính Nam đang an ủi cô, nhưng cô nghe anh nói vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Ca phẫu thuật của bà được lên kế hoạch vào giữa tháng 1, vài ngày trước khi phẫu thuật, Khương Từ đã lo lắng đến mức gần như không ăn không ngủ, cô gầy đi mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Thẩm Thính Nam thực sự không nhìn nổi nữa, hôm đó sau khi tan làm, anh đến gặp bà nội xong liền cưỡng ép đưa Khương Từ về nhà, tắm rửa thay quần áo cho cô, lại trông coi cô ăn tối.
Nhưng trong đầu Khương Từ đều là ca phẫu thuật của bà nội, cô thực sự ăn không vô, Thẩm Thính Nam ngồi đối diện nghiêm túc nhìn cô, “Tình trạng của em bây giờ còn tệ hơn cả bà nội, anh vừa phải lo lắng cho bà nội vừa phải lo lắng cho em.”
Anh đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Khương Từ, bưng bát trên bàn lên, múc một muỗng cháo đút cho cô, “Em nghe lời nào, ăn nhiều một chút, nếu không đến lúc bà nội khỏe thì em lại bị bệnh, đến lúc đó ai dẫn bà nội ra ngoài chơi đây?”
Khương Từ cúi đầu rơi nước mắt, ngoan ngoãn ăn một ngụm cháo.
Thẩm Thính Nam khen cô, “Thật ngoan. Lúc nãy tắm cho em, em có biết mình gầy đi bao nhiêu rồi không?”
Khương Từ nhỏ giọng nói: “Bây giờ em không có khẩu vị.”
Thẩm Thính Nam nói: “Lúc càng không đói bụng thì càng phải ăn, nếu không bà nội nhìn thấy em như vậy cũng sẽ đau lòng.”
Thẩm Thính Nam kiên nhẫn đút cho Khương Từ ăn một bát cháo, sau đó bóc vài con tôm luộc đút cô, Khương Từ ôm đầu gối ngồi trên ghế, nhìn tôm Thẩm Thính Nam đút tới, cô lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em không muốn ăn nữa đâu Thẩm Thính Nam, no lắm rồi.”
Thẩm Thính Nam nói: “Ăn hết mấy con tôm này đã, dạo này em chẳng ăn gì, bổ sung nhiều protein một chút.”
Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam đã lột cho cô, đút tới bên miệng, cô đành phải ngoan ngoãn ăn.
Lột tôm cho Khương Từ xong, Thẩm Thính Nam lại đút cho cô chút trái cây, cô đã no đến mức không thể ăn thêm nữa, anh mới thu tay lại, đứng dậy đi vào bếp rửa tay, khi quay lại thì ôm Khương Từ từ trên ghế lên, nói: “Vào phòng khách ngồi đi.”
Khương Từ “Dạ” một tiếng, ôm cổ Thẩm Thính Nam, để anh ôm cô đến phòng khách.
Thẩm Thính Nam đặt Khương Từ lên sô pha, sau đó mở tivi giúp cô, chuyển đến một bộ phim tài liệu mà bình thường cô thích xem, xoa đầu cô, nói: “Em ngoan ngoãn xem tivi một lúc, đừng suy nghĩ lung tung, anh đi tắm.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Được.”
Lúc Thẩm Thính Nam vào phòng tắm, Khương Từ thấy thời gian còn sớm nên lấy điện thoại gọi video cho bà nội.
Video được kết nối rất nhanh, bà nội còn chưa ngủ, đang ngồi dựa vào giường xem tivi, nhận điện thoại, nhìn thấy cháu gái, bà cười, “Tiểu Từ, còn chưa ngủ hả.”
Khương Từ lắc đầu, nói: “Con nhớ bà quá.”
Bà nội Khương cười nói: “Con mới đi chưa được hai tiếng, hơn nữa không phải ngày mai con còn tới à?”
Khương Từ nói: “Hai tiếng cũng rất nhớ bà.”
Dạo này cô vẫn luôn ở bệnh viện với bà nội, rất sợ sau này không còn cơ hội nhìn nữa, tối nay Thẩm Thính Nam thực sự không nhìn nổi nữa nên mới ép cô về nhà nghỉ ngơi.
Bà nội Khương cười hiền từ nói: “Mấy ngày nay con không ngủ ngon, tối nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng lo cho bà, có dì Nguyệt ở đây chăm sóc bà rồi, con đừng lo lắng.”
Dì Nguyệt là nhân viên chăm sóc Thẩm Thính Nam mời cho bà nội, dì làm việc rất cẩn thận, tính cách cũng rất tốt, nói chuyện rất hợp ý với bà nội.
Khương Từ mỉm cười gật đầu, nói: “Dạ, vậy bà cũng nghỉ ngơi sớm một chút nhé, đừng xem tivi quá muộn, mấy ngày nữa phải phẫu thuật rồi, mấy ngày nay bà phải giữ gìn sức khỏe thật tốt.”
Bà nội Khương nói: “Bà biết rồi, con yên tâm đi.”
Lúc Thẩm Thính Nam tắm xong ra, Khương Từ vừa gọi video với bà nội xong, ngẩng đầu thấy Thẩm Thính Nam đi tới, cô đưa tay trái cho anh, Thẩm Thính Nam kéo tay cô, cười nhìn cô, “Sao thế?”
Khương Từ nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Thẩm Thính Nam, ôm em đi.”
Thẩm Thính Nam cúi người ôm Khương Từ lên, nhìn cô, “Đi ngủ nhé?”
Khương Từ nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Dạ.”
Thẩm Thính Nam ôm Khương Từ về phòng ngủ, hai người cùng nhau lên giường, sau khi nằm xuống, Khương Từ tự động dựa vào ngực Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam cũng đưa tay ôm lấy cô, anh ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô, thấp giọng nói: “Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon.”
Tay trái của Khương Từ vòng qua eo Thẩm Thính Nam, má áp vào cánh tay anh, nhắm mắt lại, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Thẩm Thính Nam, thật may là có anh ở đây.”
Cô không biết nếu chỉ có một mình cô sẽ phải đối mặt với nỗi sợ hãi và đau khổ như thế nào trong khoảng thời gian này. May mắn có Thẩm Thính Nam ở đây, lúc cô sợ hãi vẫn có thể trốn trong vòng tay anh, anh là nơi trú ẩn an toàn của cô, là nhà của cô, nơi cô có thể che mưa che nắng.
Thẩm Thính Nam không kìm được ôm Khương Từ chặt hơn, nghiêng đầu hôn lên tai cô, nhẹ nhàng nói: “Anh ở đây, anh sẽ luôn ở đây.”
*
Vào ngày bà nội phẫu thuật, Khương Từ lo lắng ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, tay nắm chặt kết bình an mà sáng sớm hôm nay trời còn chưa sáng Thẩm Thính Nam đã dẫn cô đến ngôi chùa trên núi để cầu. Thẩm Thính Nam nói với cô, ngôi chùa đó rất linh nghiệm, chỉ cần thành tâm cầu nguyện, Phật Tổ sẽ nghe thấy lời cầu nguyện của cô.
Cô nắm thật chặt kết bình an, cầu nguyện trong lòng, Thẩm Thính Nam vẫn luôn ở bên cạnh cô, anh nắm tay cô, cho cô sức mạnh.
Phẫu thuật từ chín giờ sáng mãi đến ba giờ chiều vẫn chưa kết thúc, lúc đó thư ký Lý đến báo cáo công việc, thấy anh ấy có việc gấp, Khương Từ sợ trì hoãn công việc của Thẩm Thính Nam nên nói anh đi trước.
Thẩm Thính Nam nói: “Chờ bà nội ra rồi nói.” Anh ngẩng đầu nhìn về phía thư ký Lý, nói: “Cậu ra ngoài chờ tôi.”
Thư ký Lý muốn nói lại thôi, gật đầu nói: “Vâng.”
Khương Từ sợ mình làm chậm trễ chuyện của anh, nghiêm túc nói với anh: “Anh đi làm việc trước đi, em có thể ở một mình.”
Thẩm Thính Nam nói: “Không phải chuyện gì lớn, không cần gấp, chờ bà nội ra rồi nói.”
Bốn giờ rưỡi chiều, cuối cùng phòng phẫu thuật cũng mở cửa.
Khoảnh khắc Khương Từ nhìn thấy cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, tìm cô suýt chút nữa đã ngừng đập, cho đến khi nhìn thấy nụ cười trên mặt các bác sĩ, cô lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô chạy tới hỏi: “Bác sĩ, bà nội tôi thế nào?”
Bác sĩ Chiêm cười nói: “Cuộc phẫu thuật rất thành công, bà Khương có lẽ không nỡ bỏ lại cô cháu gái này, trong quá trình phẫu thuật, ý chí của bà rất kiên cường, kế tiếp phải dưỡng bệnh thật tốt, khôi phục tốt thì nhanh nhất là một tháng nữa sẽ được xuất viện.”
Khương Từ vui vẻ đến mức bật khóc, cô kích động nắm lấy tay Thẩm Thính Nam, vui vẻ nhìn anh, “Thẩm Thính Nam, bà nội không sao rồi.”
Thẩm Thính Nam cười, ánh mắt nhìn cô đều là ý cười cưng chiều, nói: “Anh đã nói sẽ không có chuyện gì mà.”
Khương Từ không giấu được nụ cười rạng rỡ, hỏi bác sĩ, “Bây giờ tôi có thể gặp bà nội một chút được không?”
Bác sĩ Chiêm cười gật đầu, nói: “Có thể.”
Khương Từ giữ chặt tay Thẩm Thính Nam, nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em đi xem bà nội trước, anh đi bận việc của anh đi, trên đường chú ý an toàn.”
Thẩm Thính Nam “Ừm” một tiếng, đưa tay xoa đầu Khương Từ, nói: “Tối anh xong việc sẽ đến.”
“Được.”
Lúc Khương Từ đến nhìn bà nội, bà nội vừa hết thuốc mê, vài bác sĩ đang kiểm tra cho bà, Khương Từ ở bên cạnh chờ, thấy các bác sĩ kiểm tra rất cẩn thận, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, bà nội tôi không sao chứ?”
Bác sĩ trả lời: “Không sao đâu, chỉ là theo dõi theo lệ sau phẫu thuật thôi.”
Khương Từ nghe vậy thì bình tĩnh lại, chờ bác sĩ kiểm tra cho bà nội xong, cô mới ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng nắm chặt tay bà nội, cười dịu dàng nhìn bà, nhỏ giọng hỏi: “Bà thấy thế nào rồi? Bà có thấy ổn không?”
Bà nội Khương nhẹ nhàng gật đầu, vì vừa phẫu thuật nên cơ thể vẫn còn hơi yếu, bà nói nhỏ: “Bà rất khỏe, đừng lo lắng.”
Khương Từ nhìn bà nội, nước mắt lại không nhịn được dâng lên, cô cố nén không để nước mắt rơi xuống, nói nhỏ: “Bà phải dưỡng bệnh phải thật tốt, đợi bà xuất viện con sẽ dẫn bà đi chơi ở Bắc Thành, Bắc Thành có rất nhiều đồ ăn ngon và chỗ vui chơi, còn có nhiều thắng cảnh nổi tiếng nữa, đến lúc đó bà nhất định sẽ thích. Có điều bây giờ bà phải chăm sóc cơ thể thật tốt, đến lúc đó mới có sức đi dạo khắp nơi.”
Bà nội Khương vẫn có thể thấy cháu gái rất vui vẻ, bà mỉm cười gật đầu, đồng ý nói: “Được.”
Dì Nguyệt ở bên cạnh cười nói: “Cô Tiểu Từ hiếu thảo như thế, nhất định ông trời sẽ phù hộ bà nội sống lâu trăm tuổi.”
Khương Từ vui vẻ cười, lúc nói đến đây, cô đột nhiên nhớ tới, cô đeo kết bình an lên cổ tay bà nội, nói: “Kết bình an này là sáng hôm nay Thẩm Thính Nam dẫn con lên chùa trên núi cầu, Thẩm Thính Nam nói chùa đó rất linh nghiệm, lúc bà đang phẫu thuật, con vẫn luôn nắm chặt kết bình an này, không ngừng cầu nguyện trong lòng, không ngờ lại linh nghiệm thật, bác sĩ nói ca phẫu thuật của bà rất thành công, khối u đã được cắt bỏ hoàn toàn.”
Dì Nguyệt nói: “Kỹ thuật của bác sĩ Chiêm thật sự rất tốt, sợ là cả nước cũng không tìm được một chuyên gia ung thư nổi tiếng hơn bác sĩ Chiêm đâu. Hơn nữa tôi nghe bác sĩ vừa kiểm tra cơ thể cho bà nội cô nói, trước đó tổng giám đốc Thẩm cũng đã mời một số chuyên gia nổi tiếng khác ở Bắc Thành tới hội chẩn, trước khi phẫu thuật cũng họp rất nhiều lần để bàn bạc phương án phẫu thuật, cho nên ca phẫu thuật hôm nay mới thuận lợi như vậy.”
Khương Từ biết chuyện Thẩm Thính Nam mời chuyên gia hội chẩn, tối hôm đó anh còn cố ý mời mấy vị bác sĩ đó ăn cơm, trịnh trọng nhờ cậy họ.
Bà nội Khương không biết, khi nghe những lời đó bà thấy rất có lỗi, tự trách vì đã gây thêm phiền phức cho Thẩm Thính Nam.
Khương Từ ghé vào bên giường đắp chăn cho bà nội, nói: “Bà đừng nghĩ như vậy, Thẩm Thính Nam là bạn trai con, cũng xem như là nửa cháu trai của bà, bà nói vậy trái lại giống như đang xem anh ấy là người ngoài vậy.”
Cô sợ bà nội cảm thấy gánh nặng, nói với bà: “Chuyện quan trọng nhất bà cần làm bây giờ chính là dưỡng bệnh thật tốt, sớm ngày khỏe mạnh, như thế con và Thính Nam mới yên tâm được.”
Bà nội Khương gật đầu, nói: “Được.”
Lúc sáu giờ, Thẩm Thính Nam gọi điện thoại tới hỏi tình hình của bà nội.
Khương Từ cầm điện thoại ngồi trên hành lang bên ngoài phòng bệnh, nói với giọng thoải mái khó thấy: “Bác sĩ nói tình hình bà nội còn tốt hơn dự kiến, buổi chiều đã ngủ một chút, bây giờ tinh thần khá tốt.”
Thẩm Thính Nam nghe vậy thì yên tâm, nói: “Vậy là tốt rồi.”
Khương Từ hỏi: “Anh xong việc chưa? Đã ăn tối chưa?”
Thẩm Thính Nam nói: “Vừa họp xong, vẫn chưa kịp ăn.”
Anh lại nói với Khương Từ: “Tiểu Từ, anh phải đi công tác một chuyến, đến Luân Đôn, có lẽ một tuần sau sẽ về, anh để thư ký Lý lại cho em, có chuyện gì em cứ nói với cậu ấy, có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.”
Khương Từ nghe Thẩm Thính Nam nói phải đi công tác lâu như vậy, cô rất không nỡ, nhưng cô cũng biết gần đây anh đã vì cô mà trì hoãn công việc quá lâu, cô nói: “Vậy anh phải chú ý an toàn, trước khi lên máy bay thì gửi tin nhắn cho em, đến Luân Đôn rồi cũng gửi tin nhắn cho em.”
Lúc đó Thẩm Thính Nam đã ngồi trên xe đến sân bay, nghe thấy giọng nói của Khương Từ, bỗng nhiên anh cũng rất không muốn đi, anh khẽ ừm một tiếng, nói: “Được.”
*
Mấy ngày Thẩm Thính Nam đi công tác, Khương Từ cũng không về nhà, mỗi ngày cô ở bệnh viện với bà nội, nhân tiện lấy máy tính nộp hồ sơ.
Dù sao thì bà nội cũng đã trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, việc điều trị tiếp theo và thuốc men rất có thể sẽ tốn rất nhiều tiền, bây giờ cô phải nhanh chóng tìm một công việc kiếm tiền, nhờ vào lý lịch xuất sắc của mình, rất nhanh đã nhận được offer của một công ty trong vòng tròn đỏ*, ngày phỏng vấn kết thúc, cô đến trung tâm thương mại, dạo quanh khu quần áo nam rất lâu, mua một chiếc áo sơ mi mới cho Thẩm Thính Nam.
(*Vòng tròn đỏ 红圈所: đề cập đến những công ty luật hàng đầu ở Trung Quốc.)
Gần đây vì chuyện bà nội nên cô quên mất sinh nhật của Thẩm Thính Nam, muốn chờ anh về sẽ bù đắp cho anh.
Thẩm Thính Nam về nước ngày 27 tháng 1, anh xuống máy bay định về nhà tắm rửa thay quần áo trước rồi mới đến bệnh viện thăm Khương Từ và bà nội.
Không ngờ vừa mở cửa ra, anh liền sửng sốt trước ánh nến lung linh trong phòng, hoa, nến và bánh sinh nhật đã được bày biện trên bàn ăn.
Anh còn chưa kịp phản ứng, Khương Từ đột nhiên từ sau cửa nhảy ra, định hù dọa anh, nhưng anh đã ôm cô vào lòng, cười nhìn cô: “Em làm gì vậy?”
Lúc này anh mới phát hiện ra đêm nay Khương Từ có chút khác lạ, cô mặc một chiếc váy hai dây bằng lụa màu đen, mái tóc xoăn dài đến eo xõa trên tấm lưng tr ắng nõn xinh đẹp, dáng người cô rất đẹp, cao 1m73, ngực ra ngực, eo ra eo, mông ra mông, tối nay cô mặc một chiếc váy dài gợi cảm như vậy, khiến dáng người của cô càng thêm lả lướt hấp dẫn, ánh mắt Thẩm Thính Nam rơi vào cảnh xuân trước ngực cô, ánh mắt vô thức sâu thẳm, hai tay ôm eo Khương Từ siết chặt, cúi đầu hôn cô, giọng khàn khàn, “Vừa về đã trêu chọc anh?”
Khương Từ cười, hai tay đặt trên vai Thẩm Thính Nam, đẩy anh ra một chút, nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc nói: “Không phải gần đây bà nội xảy ra chuyện sao, em cũng quên mất sinh nhật anh.”
Thẩm Thính Nam hiểu ra, mỉm cười nhìn vào mắt Khương Từ, nói: “Bù đắp cho anh à?”
Khương Từ gật đầu, cô dắt Thẩm Thính Nam đến trước bàn ăn, sau đó tặng quà đã chuẩn bị xong cho anh.
Thẩm Thính Nam thấy cái túi liền đoán được là gì, anh cười nhận lấy, mở quà ra, là một chiếc áo sơ mi trắng rất hợp gu thẩm mỹ của anh.
Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam đang nghiêm túc nhìn, cô mong đợi hỏi anh, “Có thích không?”
Thẩm Thính Nam ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt có ý cười, nói: “Em nói xem? Sao lại hiểu thẩm mỹ của anh thế?”
Khương Từ cười, nói: “Ở bên anh lâu như vậy, em phải biết anh thích phong cách gì chứ.”
Cô đưa tay giúp Thẩm Thính Nam cởi nút áo, nói: “Thay cho em xem thử nào.”
Thẩm Thính Nam cười, ôm chầm lấy eo Khương Từ, cúi đầu hôn cô một lúc, sau đó nhìn cô, cười khẽ, nói: “Chút nữa đi, anh đi tắm rồi sẽ thay.”
Khương Từ nói: “Vậy đi thổi nến trước.”
Cô dẫn Thẩm Thính Nam đến bên bàn ăn, giúp anh kéo ghế ra, nói: “Mời thọ tinh ngồi.”
Thẩm Thính Nam bị chọc cười, ngồi xuống ghế.
Khương Từ bưng bánh sinh nhật đến trước mặt Thẩm Thính Nam, sau đó cầm bật lửa cán dài đốt nến, ánh nến phản chiếu trên khuôn mặt Khương Từ, Thẩm Thính Nam bị Khương Từ mê hoặc đến mức không thể rời mắt.
Sau khi đốt nến xong, Khương Từ đặt bật lửa xuống, cô đứng trước mặt Thẩm Thính Nam, mỉm cười nói với anh: “Em hát chúc mừng sinh nhật anh nhé.”
Thẩm Thính Nam cười, ôm cả người Khương Từ ngồi lên đùi anh, nói: “Được.”
Một tay Khương Từ ôm cổ Thẩm Thính Nam, nghiêm túc hỏi anh, “Anh muốn nghe phiên bản nào?”
Thẩm Thính Nam cười nhìn cô, nói: “Còn có thể chọn?”
Khương Từ cười, nói: “Có bản tiếng Trung, bản tiếng Anh, bản tiếng Pháp.”
Thẩm Thính Nam cười, nói: “Vậy hát mỗi bản một lần đi.”
Khương Từ nhìn anh, hừ cười một tiếng, nói: “Anh thật tham lam.”
Mặc dù nói vậy nhưng cô vẫn nghiêm túc hát hết ba phiên bản bài hát sinh nhật, cuối cùng nhìn vào mắt Thẩm Thính Nam, nói với anh: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ, Thẩm Thính Nam.”
Thẩm Thính Nam nhìn vào mắt Khương Từ, cả trái tim anh đã đắm chìm trong đó, lúc đó anh rất muốn cầu hôn cô, nhưng trong tay lại không có nhẫn.
Khương Từ nói tiếp: “Còn có, chuyện của bà nội, thật sự rất cảm ơn anh.”
Thẩm Thính Nam nghe xong lời này, hơi nhướng mày, không vui nhìn cô, nói: “Chúng ta có quan hệ gì? Em nói cảm ơn với anh?”
Khương Từ nghiêm túc nói: “Em biết, em biết hai chúng ta có quan hệ rất rất thân mật, nhưng em vẫn muốn nói cảm ơn anh, giữa người yêu cũng phải nói cảm ơn, không phải sao?”
Thẩm Thính Nam nhìn cô một lúc, cuối cùng không nhịn được cười, nói: “Được thôi, dù sao luật sư bọn em ăn nói khéo léo, anh không nói lại em.”
Khương Từ cười, vòng tay ôm cổ Thẩm Thính Nam, nói tiếp: “Em đã chuyển ba trăm ngàn vào thẻ anh, anh nhận được chưa?”
Thẩm Thính Nam nghe vậy thì sững sờ một chút, hỏi: “Lúc nào?”
Anh một tay ôm eo Khương Từ, vươn tay lấy điện thoại từ trong túi quần ra, bấm vào tin nhắn, quả nhiên bên trong có thông tin nhận tiền của ngân hàng.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, càng ngày càng không vui, “Lại tính toán rõ ràng với anh như vậy?”
Khương Từ nói: “Em đã nói rồi mà, em đã coi hóa đơn của bệnh viện, em biết ba trăm ngàn này không đủ, có điều bây giờ em không có nhiều hơn, phần còn lại sau này em sẽ từ từ trả được không?”
Thẩm Thính Nam bị cô chọc tức, “Anh nói muốn em trả tiền lúc nào? Hai chúng ta đã ở bên nhau, bà nội cũng không chỉ là bà nội của em, cũng là bà nội của anh, anh trả tiền chữa bệnh cho bà, có vấn đề gì sao?”
Khương Từ bất giác mím môi, đây là lần đầu tiên cô bị Thẩm Thính Nam nói đến không biết nên phản bác thế nào.
Thẩm Thính Nam nhìn cô chằm chằm, sau một lúc, anh thở dài bất lực, nói: “Tốt xấu gì em cũng phải cho anh thực hiện trách nhiệm của một người bạn trai chứ, anh nghĩ đến cảm nhận của em, em cũng phải nghĩ đến cảm nhận của anh một chút, đừng tính toán rõ ràng với anh như vậy. Em cứ tính toán rõ ràng với anh như vậy sẽ khiến anh cảm thấy em đã sẵn sàng chia tay với anh bất cứ lúc nào.”
“Em đâu có.” Khương Từ cũng không vui, nói: “Em chưa từng nghĩ vậy.”
“Vậy sau này em đừng tính toán rõ ràng với anh như vậy nữa, anh tiêu tiền cho em không phải là đương nhiên sao? Em lấy đâu ra gánh nặng như vậy?”
Khương Từ trầm mặc rất lâu, cuối cùng cũng không kiên trì nữa, nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Vậy được rồi, nhưng ba trăm ngàn em đã chuyển cho anh, anh không được trả lại em, sau này em sẽ tự trả chi phí điều trị cho bà nội.”
Thẩm Thính Nam: “… Thì ra anh nói nửa ngày đều vô ích rồi?”
Khương Từ cười, nhìn Thẩm Thính Nam, chợt nhớ tới một việc quan trọng, cô vui vẻ chia sẻ với anh, “Đúng rồi, em tìm được công việc mới rồi, thứ hai sẽ đi làm.”
Thẩm Thính Nam hỏi: “Ở đâu?”
“Kim Đỗ.”
Thẩm Thính Nam cười bóp bóp mặt Khương Từ, nói: “Luật sư Khương lợi hại thế, chờ ngày em đi làm phải chúc mừng một chút.”
Khương Từ hỏi: “Chúc mừng thế nào?”
Thẩm Thính Nam còn rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Mở tiệc?”
Khương Từ bị anh chọc cười, nói: “Có cần khoa trương vậy không, anh đừng có làm, em không tới đâu đó.”
Thẩm Thính Nam cười, ôm Khương Từ từ trên ghế đứng dậy, Khương Từ kêu lên một tiếng, đưa tay ôm cổ anh, hỏi: “Làm gì thế?”
Thẩm Thính Nam ôm cô đi về phòng ngủ, nói: “Em nói làm gì? Cả đêm em ăn mặc gợi cảm như vậy trêu chọc anh, em nói xem anh muốn làm gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook