Rơi Vào Tay Em
-
Chương 35
Edit: Thanh
================
Sáng hôm sau, Khương Từ và Thẩm Thính Nam đi lấy xe trước sau đó lại về nhà Khương Từ sắp xếp hành lý.
Vì chỉ là một chuyến du lịch ngắn ngày nên Khương Từ chỉ đơn giản thu dọn hai bộ đồ ngủ và một vài chiếc váy để ra ngoài, khi cô thu dọn đồ đạc, Thẩm Thính Nam ngồi trên ghế trước bàn làm việc chờ cô.
Anh khom người nhìn cô thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng còn giúp cô sắp xếp lại hành lý, Khương Từ thu dọn quần áo muốn đem đi xong, sau đó đi đến tủ đầu giường lấy đồ lót, mặc dù cô đã hẹn hò với Thẩm Thính Nam được một thời gian, nhưng khi đụng đến những đồ riêng tư này, cô vẫn có chút xấu hổ, cô vò thành một cục, ngồi xổm trước hành lý nhét vào ngăn kéo thật nhanh, động tác của cô rất nhanh nhưng Thẩm Thính Nam vẫn nhìn thấy, anh không nhịn được cười, đưa tay xoa đầu Khương Từ, nói: “Em giấu gì thế?”
Khương Từ ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc nói: “Đồ riêng tư, không cho anh nhìn được.”
Thẩm Thính Nam cúi người, ánh mắt cười như không cười nhìn cô, Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, lỗ tai bất giác đỏ lên, hỏi: “Anh cười cái gì?”
Ý cười trong mắt Thẩm Thính Nam càng sâu, xoa xoa đầu cô, nói: “Cười em ngốc.”
Khương Từ thông minh nhận ra câu này của Thẩm Thính Nam là có ý gì, tai cô càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói: “Anh mới ngốc.”
Mặc dù hôm nay Khương Từ mới lấy xe, nhưng vẫn chưa đăng ký, cho dù có đăng ký, thì trực tiếp lái xe lên đường cao tốc cũng không tốt, sợ lỡ như có xảy ra hư hỏng gì đó, cho nên hai người vẫn lái xe của Thẩm Thính Nam đi du lịch.
Chỗ du lịch cách Dung Thành không xa, đi trên đường cao tốc hai tiếng đã đến. Hai người ra ngoài lúc mười giờ sáng, lúc đến khách sạn vừa đúng một giờ chiều.
Sau khi đăng ký tại quầy lễ tân, nhân viên dẫn họ đến nhà gỗ nhỏ độc lập.
Khách sạn được xây dựng trong một khu rừng, mỗi nhà gỗ nhỏ đều độc lập, bên ngoài nhà gỗ là một không gian mở với sàn gỗ, một chiếc võng được buộc giữa hai cây cột gỗ, Khương Từ bước vào nhà gỗ nhỏ hai người đã đặt, vừa nhìn thấy bố cục trong phòng cô đã rất thích, cô nhìn quanh một chút, càng nhìn càng hài lòng, cuối cùng cô ra khoảng sân bên ngoài nhà gỗ, nhìn thấy võng liền không nhịn được nằm xuống.
Thẩm Thính Nam ở bên trong cất hành lý, vừa ra liền nhìn thấy Khương Từ đã thoải mái nằm trên võng, Khương Từ nhìn thấy Thẩm Thính Nam ra thì vui vẻ gọi anh, “Thẩm Thính Nam, anh đẩy võng cho em đi.”
Thẩm Thính Nam cười, trêu chọc cô, “Không đẩy.”
Anh đi đến cột gỗ nơi mắc võng, hai tay đút túi quần, cười nhìn Khương Từ.
Không có người đẩy, Khương Từ nằm trên võng cũng không đung đưa được, cô nhấc chân đá nhẹ Thẩm Thính Nam một cái, làm nũng nói: “Anh giúp em đẩy một chút đi mà, em cũng đã nằm lên rồi.”
Thẩm Thính Nam vẫn đứng yên, cười nhìn cô, nói đùa, “Xin anh đi.”
Khương Từ nói: “Xin anh đó Thẩm Thính Nam.”
Cô lại đá đá Thẩm Thính Nam, nói: “Chút nữa em đẩy cho anh.”
Cuối cùng Thẩm Thính Nam cũng không nhịn được cười, rút tay ra khỏi túi quần, giúp Khương Từ đẩy võng, võng đung đưa, Khương Từ vui vẻ nở nụ cười hạnh phúc.
Thẩm Thính Nam nhìn cô, bỗng nhiên nhớ đến những chuyện lúc nhỏ của Khương Từ mà bà nội Khương đã nói với anh, ai có thể nhìn ra được, cô gái xuất sắc như thế trước mắt này lại từng có một tuổi thơ khó khăn như vậy.
Khương Từ cảm nhận được Thẩm Thính Nam đẩy càng ngày càng chậm, cô nhìn Thẩm Thính Nam mới phát hiện anh đang nhìn mình, cô đưa chân đá anh, cười nói: “Anh đang nhìn gì thế hả? Không được lười biếng.”
Thẩm Thính Nam cười, lại đẩy giúp Khương Từ mấy cái sau đó cúi người ôm cô ra khỏi võng, Khương Từ cười vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Thính Nam, nhìn anh, “Anh làm gì thế?”
Thẩm Thính Nam ôm cô về phòng lấy thẻ phòng, nói: “Ra ngoài ăn cơm.”
Khu thắng cảnh núi Minh Nguyệt đã được hoàn thiện, mặc dù nơi đây không quá lớn nhưng có đủ khu ăn chơi, hai người tìm nhà hàng ăn trưa, buổi chiều đi dạo trong khu thắng cảnh, lúc đầu Khương Từ vẫn rất hăng hái, lôi kéo Thẩm Thính Nam đi xem chỗ này chỗ kia, Thẩm Thính Nam cũng vô cũng kiên nhẫn đi dạo với cô, kết quả mới đi tới cuối phố Khương Từ đã không đi nổi nữa, cô ngồi trên ghế ven đường nghỉ mệt.
Thẩm Thính Nam một tay đút túi, tay kia nắm tay Khương Từ, đứng trước mặt nhìn cô, đáy mắt mang theo ý cười, nói: “Mới đó đã không nổi rồi? Là ai lúc ăn trưa nói với anh một khu du lịch nhỏ như vậy đi dạo một chút liền hết hả.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, tìm lí do thoái thác cho lời nói hùng hồn vừa rồi của mình, nói: “Chủ yếu là do nóng quá thôi, anh nhìn xem tóc em ướt hết rồi này.”
Thẩm Thính Nam lấy khăn giấy trong túi quần ra, giúp Khương Từ lau mồ hôi trên cổ và trán, nói: “Em ngồi đây một lúc đi, anh đi mua nước cho em.”
“Em đi với anh.” Khương Từ từ trên ghế đứng lên, kéo Thẩm Thính Nam, nói: “Lúc nãy em thấy phía trước có 7-Eleven.”
Hai người đi vào cửa hàng tiện lợi 7-Eleven, bên trong có điều hòa, Khương Từ lập tức cảm thấy rất mát, cô nhịn không được đứng dưới máy lạnh một lúc, nhưng lại bị Thẩm Thính Nam lôi ra, nói: “Vừa phơi nắng xong liền đứng dưới máy lạnh, em không sợ bị cảm nắng à.”
“Em chỉ đứng một lúc…”
“Không được.”
Khương Từ không lay chuyển được Thẩm Thính Nam, đành phải để anh kéo cô đi vào trong.
Lúc Thẩm Thính Nam đi lấy nước, cô đến trước tủ lạnh chọn kem, Thẩm Thính Nam lấy nước xong liền thấy Khương Từ đã chọn một túi kem, thấy anh tới cô còn cười đưa cho anh xem, nói: “Em chọn được mấy cây kem rồi nè, buổi tối chúng ta vừa ngắm sao vừa ăn.”
Thẩm Thính Nam cười cô, nói: “Em muốn ăn kem thay cơm à?”
Nói thêm: “Không phải em sắp đến tháng rồi sao?”
Khương Từ ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
Thẩm Thính Nam nói: “Lần trước nhìn thấy em ghi trong điện thoại.”
Anh cũng không muốn làm Khương Từ mất hứng, để tùy cô chọn kem cô thích, chỉ nói: “Ăn ít thôi.”
Nói đến đây, anh nhớ tới nói với Khương Từ: “Một thời gian nữa em về Bắc Thành với anh một chút, anh đã liên hệ một số chuyên gia phụ khoa, để họ khám chứng đau bụng kinh cho em.”
Khương Từ nghe vậy thì “Ồ” một tiếng, bỗng nhiên cô nhớ đến một ít chuyện, tâm trạng lập tức sa sút. Nhưng Thẩm Thính Nam không nhận ra, anh dắt cô đi dạo một vòng trong cửa hàng tiện lợi, hỏi cô còn muốn mua gì không, Khương Từ lắc đầu, nói: “Không còn.”
Thẩm Thính Nam nói: “Vậy chút nữa muốn mua gì chúng ta lại quay lại, dù sao cũng gần.”
Khương Từ “Ừm” một tiếng, nói: “Được.”
Hai người đi thanh toán, vì bên ngoài thật sự quá nóng nên không ra ngoài đi dạo nữa mà quay về nhà gỗ nằm điều hòa.
Hai người đi dạo bên ngoài nửa buổi trưa, đều đổ mồ hôi cả người, sau khi về phòng Khương Từ đi tắm trước. Đèn trong phòng tắm của khách sạn rất sáng, Khương Từ đứng dưới vòi sen, để cho dòng nước ấm áp từ đầu cô chảy xuống, cô cúi đầu nhìn đùi phải của mình, dưới ánh đèn sáng, phía trên có một vết sẹo vẫn còn khá rõ ràng.
Cô chạm vào, có thể sờ được một vết sẹo lồi lõm.
Bỗng nhiên tâm trạng cô rất nặng nề, lồ ng ngực ngột ngạt như bị đá đè. Thật ra cô cũng không phải quá để ý, nhưng dưới ánh đèn sáng thế này, cô không chắc lúc Thẩm Thính Nam nhìn thấy có để ý không.
Cô tắm thật lâu, sau khi thay đồ ngủ xong ra ngoài, cô nhìn thấy Thẩm Thính Nam ngồi trên sô pha gọi điện thoại, không biết người ở đâu kia là ai, nhưng anh đang nói chuyện công việc, cô không qua đó làm phiền anh, đi tới giường, cởi dép ra rồi chui vào chăn.
Vì biết Thẩm Thính Nam thích sạch sẽ nên lúc đặt khách sạn cô cố ý tiêu tiền để khách sạn giúp cô đổi một bộ chăn ga gối nệm mới, chăn bông mềm mại, thơm tho, lành lạnh, rất dễ chịu.
Cô nằm nghiêm trên gối, nhìn Thẩm Thính Nam.
Vốn Thẩm Thính Nam đang bàn chuyện, lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy Khương Từ đang nhìn anh, anh kết thúc cuộc gọi, nói với người bên kia: “Cứ như vậy trước đi, chờ mấy ngày nữa tôi về Bắc Thành họp rồi nói tiếp.”
Cúp điện thoại, anh đến bên giường, chống hai tay lên giường cúi người hôn lên mắt Khương Từ, ánh mắt nhìn cô mang theo ý cười, thấp giọng hỏi: “Cứ nhìn anh làm gì?”
Khương Từ vẫn nhìn anh, cười nói: “Ai bảo anh đẹp trai như thế.”
Thẩm Thính Nam cười nhẹ một tiếng, lại cúi người hôn lên môi Khương Từ một cái, nói: “Ngủ một lát đi, anh đi tắm.”
Khương Từ gật đầu, có chút lưu luyến nhìn Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam vào phòng tắm, lúc anh ra Khương Từ vẫn chưa ngủ, nhìn thấy Thẩm Thính Nam tắm xong đi ra, hai người nhìn nhau, điều hòa trong phòng mở rất thấp, không khí mập mờ khắp nơi.
Mặc dù bình thường hai người cũng thường ở chung, nhưng đều là mỗi người một phòng, ra ngoài du lịch nên đặt giường lớn, tối nay phải ngủ trên một chiếc giường.
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, mấy giây sau cô dịch qua bên cạnh, nhìn Thẩm Thính Nam nhẹ giọng hỏi: “Anh có muốn ngủ trưa một lúc không?”
Thẩm Thính Nam nhìn ra được sự căng thẳng trong mắt Khương Từ, anh ngồi xuống mép giường, nắm chặt tay cô, chăm chú nhìn cô, nói: “Nếu em không muốn, anh ngủ trên sô pha cũng được.”
Khương Từ lắc đầu, nói: “Không sao.”
Cô cười nhìn vào mắt Thẩm Thính Nam, nói: “Em biết anh thích sạch sẽ nên lúc đặt phòng đã cố ý kêu khách sạn giúp chúng ta đổi ga giường và chăn mới rồi.”
Thẩm Thính Nam cười nhìn Khương Từ, bóp mặt cô, đùa cô, “Có tính toán trước thế à.”
Khương Từ nhếch môi cười, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Lên đây đi, chúng ta cùng ngủ.”
Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, đứng dậy đi sạc điện thoại trước, sau đó mới trở lại giường, vén chăn lên nằm xuống cạnh Khương Từ.
Sau khi Thẩm Thính Nam nằm xuống, Khương Từ chủ động nằm vào lòng anh, Thẩm Thính Nam ôm lấy cô, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
Hai người không nói gì, điều hòa trong phòng thổi gió, Khương Từ nhắm mắt lại dựa vào ngực Thẩm Thính Nam, qua một lúc, cô vẫn không nhịn được từ trên giường ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Thẩm Thính Nam, có một chuyện, em muốn nói với anh.”
Thẩm Thính Nam thấy cô đột nhiên nghiêm túc, không nhịn được sửng sốt một chút, sau đó cũng ngồi dậy, hỏi: “Sao thế?”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, bất giác mím môi, do dự một hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng, “Anh có nhớ em đã từng nói với anh, sức khoẻ của em không tốt nên mỗi lần tới tháng đều đau, em cũng đã khám bác sĩ, những vấn đề khác đều không nghiêm trọng, nhưng có thể không dễ thụ thai.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô thật sâu, “Cho nên?”
Khương Từ nói: “Cho nên em cảm thấy chuyện này không nên giấu giếm anh, anh có quyền được biết, nếu sau này chúng ta thật sự có thể đi đến bước kết hôn, em có thể sẽ không thể sinh con. Nếu anh cần con cái, em nghĩ em không phải một ứng cử viên sáng giá, anh phải suy nghĩ cẩn thận.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, “Cho nên em nghiêm túc như vậy chính là muốn nói với anh chuyện này?”
Khương Từ gật đầu, nói: “Đây là chuyện rất quan trọng. Em không biết anh có thích con nít không, cũng không biết anh có nhiệm vụ nối dõi tông đường không. Em xin lỗi vì lúc đầu đã không nghĩ đến việc nói chuyện này với anh, nhưng bây giờ anh biết có lẽ cũng chưa muộn, nếu như anh ——”
Câu tiếp theo cô còn chưa nói hết đã bị Thẩm Thính Nam kéo qua, cô ngồi quỳ trước mặt anh, anh ngẩng đầu hôn cô thật sâu, cô dần dần buông bỏ phòng ngự, hai tay vịn lên vai anh.
Qua thật lâu, Thẩm Thính Nam buông cô ra, anh nhìn sâu vào mắt cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Khương Từ, anh không thích con nít, cũng không có nhiệm vụ phải nối dõi tông đường, trong nhà cũng không có ngai vàng phải thừa kế. Người anh yêu là em, không phải những thứ tầm thường này, nếu anh quan tâm đ ến những thứ này, anh đã không đợi đến khi em xuất hiện.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, nhịn không được hỏi anh, “Sao anh lại yêu em?”
Thẩm Thính Nam không muốn nói mấy lời yêu thương này, nhưng Khương Từ hỏi, anh liền nói cho cô, anh nhìn vào mắt cô, nói: “Đối với anh, em giống như một vòng xoáy, anh không biết mình đã bị em hấp dẫn từ khi nào, em kiên cường, em yếu đuối, em bướng bỉnh, em cố gắng, em chính nghĩa, em tốt bụng, em thỉnh thoảng bốc đồng đến mức làm người ta tức giận, em đáng yêu, em dịu dàng, đến khi anh phát hiện mình đã yêu em, thì anh đã bị em khống chế chặt chẽ, không nhìn thấy người khác được nữa.”
Anh nhìn Khương Từ, nói: “Cho nên bây giờ em nói với anh những chuyện này là đang coi thường anh, cũng là đang đánh giá thấp tình cảm của anh với em.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Chẳng qua là em cảm thấy, anh có quyền được biết.”
Thẩm Thính Nam nói: “Bây giờ anh biết rồi, anh cũng nói thẳng với em, anh không thích con nít, không có càng tốt, không ai quấy rầy thế giới hai người của chúng ta, yên tĩnh biết bao nhiêu.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, cuối cùng cũng không nhịn được cười, cô thuận thế ngồi xuống đùi anh, hỏi: “Vậy nếu sau này em có thể mang thai thì sao?”
Thẩm Thính Nam ôm eo cô, nói: “Vậy cũng do em quyết định.”
Anh dịu dàng nhìn Khương Từ, nói: “Cơ thể là của em, em muốn sinh thì sinh, không muốn thì thôi, anh không có tư cách yêu cầu em phải làm gì, không làm gì.”
Trong lòng Khương Từ bỗng nhiên ấm áp, cô nhìn Thẩm Thính Nam, qua một lúc thì tò mò hỏi: “Thẩm Thính Nam, anh không lớn lên với mẹ đúng không? Hai người không giống nhau chút nào.”
Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, cầm tay Khương Từ, nói: “Anh lớn lên với bà ngoại, lúc anh còn nhỏ ba mẹ đã cãi nhau, ý muốn khống chế của mẹ anh rất mạnh, tình cảm với ba anh không tốt, bà ngoại đón anh đến bên cạnh, anh trưởng thành bên cạnh bà ấy, sau đó ra nước ngoài học.”
Khương Từ “Ồ” một tiếng, nói: “Thảo nào em cảm thấy anh rất không giống một đứa trẻ được mẹ anh nuôi nấng, cũng không quá giống chú Thẩm.”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, một lúc sau anh áy náy nói: “Anh cũng không tốt, lúc trước anh mới điều tra được một số chuyện của mẹ em đã có thành kiến với bà ấy, lần đầu tiên gặp em lại hiểu lầm em lấy trộm dây chuyền của Thẩm Tình nên cũng từng có thành kiến với em.”
Khương Từ nói: “Đó là chuyện bình thường thôi, dù sao danh tiếng lúc trước của mẹ em đúng là không tốt lắm, mà anh còn tận mắt nhìn thấy Thẩm Tình tìm được dây chuyền trong túi em, ghét em cũng là chuyện rất bình thường. Có điều sau đó anh biết em không lấy, không phải cũng rất hối hận xin lỗi em rồi sao, còn thường tốt với em.”
Thẩm Thính Nam nhướng mày, nhìn Khương Từ, “Em nhìn ra rồi à?”
Khương Từ mỉm cười, lắc đầu, nói: “Lúc đầu em không nhìn ra, sau này cảm nhận được anh thích em nên em mới nhớ lại những chuyện lúc chúng ta mới quen biết, mới chậm trễ nhận ra. Em nói rõ ràng trước đây không lâu anh còn rất ghét em, sao đột nhiên lại quan tâm đ ến chuyện của em, sợ em không an toàn nên không cho em bán rượu ở quán bar, em làm thêm ở nhà hàng Tây thì anh tới mua rượu giúp em kiếm được tiền hoa hồng, sau này bà nội em bị bệnh anh lại giúp em không chút do dự, rồi đến sau này nữa, em hát ở nhà hàng Tây, anh sợ em bị quấy rối, còn thường hay đến ngồi xem em.”
Thẩm Thính Nam cười, nhìn Khương Từ, nói: “Hóa ra em biết à? Anh còn tưởng em không nhìn ra chút nào.”
Khương Từ cười nói: “Thật ra anh trực tiếp xin lỗi em, chẳng phải em sẽ biết ngay sao?”
Thẩm Thính Nam nói: “Anh chưa từng xin lỗi em sao? Anh đuổi theo em đến trường học, chân thành nói xin lỗi em, em có để ý đến anh không? Chạy đến buổi quyên góp của khoa em, mời em tới tham gia sinh nhật anh em cũng không chịu tới.”
Khương Từ nhớ lại khi đó, bỗng nhiên không nhịn được bật cười.
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Thẩm Thính Nam, sinh nhật anh là ngày nào thế?”
Thẩm Thính Nam nói: “Còn sớm, ngày 3 tháng 1.”
Khương Từ “Ồ” một tiếng, thầm nhớ kỹ trong lòng.
Kể chuyện này xong, Khương Từ nhớ ra vẫn còn một chuyện rất quan trọng, cô nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Vẫn còn một chuyện.”
Thẩm Thính Nam thấy cô lại nghiêm túc như vậy, không nhịn được cười, nói: “Còn chuyện gì?”
Khương Từ nắm váy ngủ trên gối, do dự thật lâu, cô lấy can đảm sau đó nắm chặt tay Thẩm Thính Nam đặt lên đùi phải của cô cách váy ngủ, cô nhìn anh, hỏi: “Anh sờ thử xem.”
Lúc đầu Thẩm Thính Nam vẫn chưa kịp phản ứng, cho đến khi ngón tay anh cảm nhận được một vết sẹo.
Anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Khương Từ, trong ánh mắt có sự khó hiểu, đau lòng, thương tiếc, giọng anh có chút run rẩy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Khương Từ nói: “Lúc nhỏ, vào mùa đông em nấu nước cho ba, không cẩn thận làm đổ nước sôi nên bị phỏng.”
Ánh mắt Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ đầy đau lòng, thấp giọng hỏi: “Anh có thể nhìn không?”
Khương Từ nhẹ nhàng gật đầu, cô do dự một chút sau đó chậm rãi kéo váy lên, vết sẹo của cô bây giờ đã không còn đỏ, nhưng dưới ánh đèn sáng vẫn rất rõ ràng.
Lúc Thẩm Thính Nam nhìn thấy vết sẹo kia, anh chỉ cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó bóp chặt, đau đớn từ trái tim truyền đến cổ họng. Tay anh có chút run rẩy, đưa tay chạm vào, anh không thể nào tưởng tượng được khi còn bé Khương Từ đã sống thế nào.
Khương Từ thấy anh không sợ vết sẹo của mình, mũi cô có chút chua xót, cô không nhịn được nói hết với Thẩm Thính Nam: “Thật ra nếu như lúc đó em đến bệnh viện xử lý ngay thì sẽ không nghiêm trọng như vậy, nhưng em không dám nói với ba, tối hôm đó trở nên rất nghiêm trọng, lại không có tiền mua thuốc nên em lén lấy kem đánh răng trong nhà r để bôi lên, lúc đó ngày nào cũng đau, em cùng tưởng chân em hỏng luôn rồi, nhưng may là cuối cùng chỉ để lại sẹo thôi.”
Thẩm Thính Nam bỗng nhiên không kiềm chế được rơi nước mắt, nước mắt anh rơi xuống vết sẹo của Khương Từ, cô nhìn thấy, nhẹ nhàng nắm chặt tay Thẩm Thính Nam, cười nói: “Có điều đã hết đau từ lâu rồi, chỉ là có hơi xấu, không thể mặc quần đùi và váy ngắn được.”
Thẩm Thính Nam cầm ngược lại tay Khương Từ, đau lòng không chịu nổi nhìn cô nói: “Không xấu chút nào, em muốn mặc quần đùi hay váy ngắn đều được, chỉ cần em thích đều có thể mặc.”
Khương Từ khẽ mỉm cười, nói: “Không phải ai cũng giống anh, em không thích bị người khác nhìn chằm chằm.”
Thẩm Thính Nam gật đầu, nói: “Được, em không muốn thì không cần cho người khác nhìn.”
Tối hôm đó, Khương Từ nằm trong lòng Thẩm Thính Nam nói chuyện với anh rất lâu, chuyện từ khi cô còn nhỏ cho đến khi cô lớn lên, Thẩm Thính Nam đều yên lặng lắng nghe, ôm cô cả đêm không buông tay.
Bên ngoài ngôi nhà trên cây là một khu rừng nhỏ, tiếng ve kêu trong đêm hè khiến màn đêm càng thêm tĩnh lặng, Khương Từ nói đến mệt, lúc cô dựa vào lòng trong ngực Thẩm Thính Nam sắp ngủ, nghe thấy anh thì thầm vào tai cô: “Tiểu Từ.”
“Dạ?” Khương Từ mơ mơ màng màng đáp lại.
Thẩm Thính Nam nghiêng đầu dịu dàng hôn lên vành tai cô, nhẹ giọng nói: “Sau khi trở về, em có thể dành chút thời gian cùng anh về Bắc Thành không?”
Khương Từ tỉnh táo hơn một chút, mở mắt ra nhìn Thẩm Thính Nam, không hiểu hỏi: “Đến Bắc Thành làm gì?”
Thẩm Thính Nam dịu dàng nhìn cô, dùng ngón tay cái xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Anh muốn dẫn em đi gặp bà ngoại.”
Khương Từ nghe Thẩm Thính Nam nói muốn dẫn cô đi gặp người lớn xong thì rất sợ hãi, cô lắc đầu theo bản năng, Thẩm Thính Nam nói: “Em đừng sợ, bà ngoại không giống với mẹ anh, em tin anh, bà ấy sẽ thích em.”
================
Sáng hôm sau, Khương Từ và Thẩm Thính Nam đi lấy xe trước sau đó lại về nhà Khương Từ sắp xếp hành lý.
Vì chỉ là một chuyến du lịch ngắn ngày nên Khương Từ chỉ đơn giản thu dọn hai bộ đồ ngủ và một vài chiếc váy để ra ngoài, khi cô thu dọn đồ đạc, Thẩm Thính Nam ngồi trên ghế trước bàn làm việc chờ cô.
Anh khom người nhìn cô thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng còn giúp cô sắp xếp lại hành lý, Khương Từ thu dọn quần áo muốn đem đi xong, sau đó đi đến tủ đầu giường lấy đồ lót, mặc dù cô đã hẹn hò với Thẩm Thính Nam được một thời gian, nhưng khi đụng đến những đồ riêng tư này, cô vẫn có chút xấu hổ, cô vò thành một cục, ngồi xổm trước hành lý nhét vào ngăn kéo thật nhanh, động tác của cô rất nhanh nhưng Thẩm Thính Nam vẫn nhìn thấy, anh không nhịn được cười, đưa tay xoa đầu Khương Từ, nói: “Em giấu gì thế?”
Khương Từ ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc nói: “Đồ riêng tư, không cho anh nhìn được.”
Thẩm Thính Nam cúi người, ánh mắt cười như không cười nhìn cô, Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, lỗ tai bất giác đỏ lên, hỏi: “Anh cười cái gì?”
Ý cười trong mắt Thẩm Thính Nam càng sâu, xoa xoa đầu cô, nói: “Cười em ngốc.”
Khương Từ thông minh nhận ra câu này của Thẩm Thính Nam là có ý gì, tai cô càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói: “Anh mới ngốc.”
Mặc dù hôm nay Khương Từ mới lấy xe, nhưng vẫn chưa đăng ký, cho dù có đăng ký, thì trực tiếp lái xe lên đường cao tốc cũng không tốt, sợ lỡ như có xảy ra hư hỏng gì đó, cho nên hai người vẫn lái xe của Thẩm Thính Nam đi du lịch.
Chỗ du lịch cách Dung Thành không xa, đi trên đường cao tốc hai tiếng đã đến. Hai người ra ngoài lúc mười giờ sáng, lúc đến khách sạn vừa đúng một giờ chiều.
Sau khi đăng ký tại quầy lễ tân, nhân viên dẫn họ đến nhà gỗ nhỏ độc lập.
Khách sạn được xây dựng trong một khu rừng, mỗi nhà gỗ nhỏ đều độc lập, bên ngoài nhà gỗ là một không gian mở với sàn gỗ, một chiếc võng được buộc giữa hai cây cột gỗ, Khương Từ bước vào nhà gỗ nhỏ hai người đã đặt, vừa nhìn thấy bố cục trong phòng cô đã rất thích, cô nhìn quanh một chút, càng nhìn càng hài lòng, cuối cùng cô ra khoảng sân bên ngoài nhà gỗ, nhìn thấy võng liền không nhịn được nằm xuống.
Thẩm Thính Nam ở bên trong cất hành lý, vừa ra liền nhìn thấy Khương Từ đã thoải mái nằm trên võng, Khương Từ nhìn thấy Thẩm Thính Nam ra thì vui vẻ gọi anh, “Thẩm Thính Nam, anh đẩy võng cho em đi.”
Thẩm Thính Nam cười, trêu chọc cô, “Không đẩy.”
Anh đi đến cột gỗ nơi mắc võng, hai tay đút túi quần, cười nhìn Khương Từ.
Không có người đẩy, Khương Từ nằm trên võng cũng không đung đưa được, cô nhấc chân đá nhẹ Thẩm Thính Nam một cái, làm nũng nói: “Anh giúp em đẩy một chút đi mà, em cũng đã nằm lên rồi.”
Thẩm Thính Nam vẫn đứng yên, cười nhìn cô, nói đùa, “Xin anh đi.”
Khương Từ nói: “Xin anh đó Thẩm Thính Nam.”
Cô lại đá đá Thẩm Thính Nam, nói: “Chút nữa em đẩy cho anh.”
Cuối cùng Thẩm Thính Nam cũng không nhịn được cười, rút tay ra khỏi túi quần, giúp Khương Từ đẩy võng, võng đung đưa, Khương Từ vui vẻ nở nụ cười hạnh phúc.
Thẩm Thính Nam nhìn cô, bỗng nhiên nhớ đến những chuyện lúc nhỏ của Khương Từ mà bà nội Khương đã nói với anh, ai có thể nhìn ra được, cô gái xuất sắc như thế trước mắt này lại từng có một tuổi thơ khó khăn như vậy.
Khương Từ cảm nhận được Thẩm Thính Nam đẩy càng ngày càng chậm, cô nhìn Thẩm Thính Nam mới phát hiện anh đang nhìn mình, cô đưa chân đá anh, cười nói: “Anh đang nhìn gì thế hả? Không được lười biếng.”
Thẩm Thính Nam cười, lại đẩy giúp Khương Từ mấy cái sau đó cúi người ôm cô ra khỏi võng, Khương Từ cười vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Thính Nam, nhìn anh, “Anh làm gì thế?”
Thẩm Thính Nam ôm cô về phòng lấy thẻ phòng, nói: “Ra ngoài ăn cơm.”
Khu thắng cảnh núi Minh Nguyệt đã được hoàn thiện, mặc dù nơi đây không quá lớn nhưng có đủ khu ăn chơi, hai người tìm nhà hàng ăn trưa, buổi chiều đi dạo trong khu thắng cảnh, lúc đầu Khương Từ vẫn rất hăng hái, lôi kéo Thẩm Thính Nam đi xem chỗ này chỗ kia, Thẩm Thính Nam cũng vô cũng kiên nhẫn đi dạo với cô, kết quả mới đi tới cuối phố Khương Từ đã không đi nổi nữa, cô ngồi trên ghế ven đường nghỉ mệt.
Thẩm Thính Nam một tay đút túi, tay kia nắm tay Khương Từ, đứng trước mặt nhìn cô, đáy mắt mang theo ý cười, nói: “Mới đó đã không nổi rồi? Là ai lúc ăn trưa nói với anh một khu du lịch nhỏ như vậy đi dạo một chút liền hết hả.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, tìm lí do thoái thác cho lời nói hùng hồn vừa rồi của mình, nói: “Chủ yếu là do nóng quá thôi, anh nhìn xem tóc em ướt hết rồi này.”
Thẩm Thính Nam lấy khăn giấy trong túi quần ra, giúp Khương Từ lau mồ hôi trên cổ và trán, nói: “Em ngồi đây một lúc đi, anh đi mua nước cho em.”
“Em đi với anh.” Khương Từ từ trên ghế đứng lên, kéo Thẩm Thính Nam, nói: “Lúc nãy em thấy phía trước có 7-Eleven.”
Hai người đi vào cửa hàng tiện lợi 7-Eleven, bên trong có điều hòa, Khương Từ lập tức cảm thấy rất mát, cô nhịn không được đứng dưới máy lạnh một lúc, nhưng lại bị Thẩm Thính Nam lôi ra, nói: “Vừa phơi nắng xong liền đứng dưới máy lạnh, em không sợ bị cảm nắng à.”
“Em chỉ đứng một lúc…”
“Không được.”
Khương Từ không lay chuyển được Thẩm Thính Nam, đành phải để anh kéo cô đi vào trong.
Lúc Thẩm Thính Nam đi lấy nước, cô đến trước tủ lạnh chọn kem, Thẩm Thính Nam lấy nước xong liền thấy Khương Từ đã chọn một túi kem, thấy anh tới cô còn cười đưa cho anh xem, nói: “Em chọn được mấy cây kem rồi nè, buổi tối chúng ta vừa ngắm sao vừa ăn.”
Thẩm Thính Nam cười cô, nói: “Em muốn ăn kem thay cơm à?”
Nói thêm: “Không phải em sắp đến tháng rồi sao?”
Khương Từ ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
Thẩm Thính Nam nói: “Lần trước nhìn thấy em ghi trong điện thoại.”
Anh cũng không muốn làm Khương Từ mất hứng, để tùy cô chọn kem cô thích, chỉ nói: “Ăn ít thôi.”
Nói đến đây, anh nhớ tới nói với Khương Từ: “Một thời gian nữa em về Bắc Thành với anh một chút, anh đã liên hệ một số chuyên gia phụ khoa, để họ khám chứng đau bụng kinh cho em.”
Khương Từ nghe vậy thì “Ồ” một tiếng, bỗng nhiên cô nhớ đến một ít chuyện, tâm trạng lập tức sa sút. Nhưng Thẩm Thính Nam không nhận ra, anh dắt cô đi dạo một vòng trong cửa hàng tiện lợi, hỏi cô còn muốn mua gì không, Khương Từ lắc đầu, nói: “Không còn.”
Thẩm Thính Nam nói: “Vậy chút nữa muốn mua gì chúng ta lại quay lại, dù sao cũng gần.”
Khương Từ “Ừm” một tiếng, nói: “Được.”
Hai người đi thanh toán, vì bên ngoài thật sự quá nóng nên không ra ngoài đi dạo nữa mà quay về nhà gỗ nằm điều hòa.
Hai người đi dạo bên ngoài nửa buổi trưa, đều đổ mồ hôi cả người, sau khi về phòng Khương Từ đi tắm trước. Đèn trong phòng tắm của khách sạn rất sáng, Khương Từ đứng dưới vòi sen, để cho dòng nước ấm áp từ đầu cô chảy xuống, cô cúi đầu nhìn đùi phải của mình, dưới ánh đèn sáng, phía trên có một vết sẹo vẫn còn khá rõ ràng.
Cô chạm vào, có thể sờ được một vết sẹo lồi lõm.
Bỗng nhiên tâm trạng cô rất nặng nề, lồ ng ngực ngột ngạt như bị đá đè. Thật ra cô cũng không phải quá để ý, nhưng dưới ánh đèn sáng thế này, cô không chắc lúc Thẩm Thính Nam nhìn thấy có để ý không.
Cô tắm thật lâu, sau khi thay đồ ngủ xong ra ngoài, cô nhìn thấy Thẩm Thính Nam ngồi trên sô pha gọi điện thoại, không biết người ở đâu kia là ai, nhưng anh đang nói chuyện công việc, cô không qua đó làm phiền anh, đi tới giường, cởi dép ra rồi chui vào chăn.
Vì biết Thẩm Thính Nam thích sạch sẽ nên lúc đặt khách sạn cô cố ý tiêu tiền để khách sạn giúp cô đổi một bộ chăn ga gối nệm mới, chăn bông mềm mại, thơm tho, lành lạnh, rất dễ chịu.
Cô nằm nghiêm trên gối, nhìn Thẩm Thính Nam.
Vốn Thẩm Thính Nam đang bàn chuyện, lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy Khương Từ đang nhìn anh, anh kết thúc cuộc gọi, nói với người bên kia: “Cứ như vậy trước đi, chờ mấy ngày nữa tôi về Bắc Thành họp rồi nói tiếp.”
Cúp điện thoại, anh đến bên giường, chống hai tay lên giường cúi người hôn lên mắt Khương Từ, ánh mắt nhìn cô mang theo ý cười, thấp giọng hỏi: “Cứ nhìn anh làm gì?”
Khương Từ vẫn nhìn anh, cười nói: “Ai bảo anh đẹp trai như thế.”
Thẩm Thính Nam cười nhẹ một tiếng, lại cúi người hôn lên môi Khương Từ một cái, nói: “Ngủ một lát đi, anh đi tắm.”
Khương Từ gật đầu, có chút lưu luyến nhìn Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam vào phòng tắm, lúc anh ra Khương Từ vẫn chưa ngủ, nhìn thấy Thẩm Thính Nam tắm xong đi ra, hai người nhìn nhau, điều hòa trong phòng mở rất thấp, không khí mập mờ khắp nơi.
Mặc dù bình thường hai người cũng thường ở chung, nhưng đều là mỗi người một phòng, ra ngoài du lịch nên đặt giường lớn, tối nay phải ngủ trên một chiếc giường.
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, mấy giây sau cô dịch qua bên cạnh, nhìn Thẩm Thính Nam nhẹ giọng hỏi: “Anh có muốn ngủ trưa một lúc không?”
Thẩm Thính Nam nhìn ra được sự căng thẳng trong mắt Khương Từ, anh ngồi xuống mép giường, nắm chặt tay cô, chăm chú nhìn cô, nói: “Nếu em không muốn, anh ngủ trên sô pha cũng được.”
Khương Từ lắc đầu, nói: “Không sao.”
Cô cười nhìn vào mắt Thẩm Thính Nam, nói: “Em biết anh thích sạch sẽ nên lúc đặt phòng đã cố ý kêu khách sạn giúp chúng ta đổi ga giường và chăn mới rồi.”
Thẩm Thính Nam cười nhìn Khương Từ, bóp mặt cô, đùa cô, “Có tính toán trước thế à.”
Khương Từ nhếch môi cười, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Lên đây đi, chúng ta cùng ngủ.”
Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, đứng dậy đi sạc điện thoại trước, sau đó mới trở lại giường, vén chăn lên nằm xuống cạnh Khương Từ.
Sau khi Thẩm Thính Nam nằm xuống, Khương Từ chủ động nằm vào lòng anh, Thẩm Thính Nam ôm lấy cô, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
Hai người không nói gì, điều hòa trong phòng thổi gió, Khương Từ nhắm mắt lại dựa vào ngực Thẩm Thính Nam, qua một lúc, cô vẫn không nhịn được từ trên giường ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Thẩm Thính Nam, có một chuyện, em muốn nói với anh.”
Thẩm Thính Nam thấy cô đột nhiên nghiêm túc, không nhịn được sửng sốt một chút, sau đó cũng ngồi dậy, hỏi: “Sao thế?”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, bất giác mím môi, do dự một hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng, “Anh có nhớ em đã từng nói với anh, sức khoẻ của em không tốt nên mỗi lần tới tháng đều đau, em cũng đã khám bác sĩ, những vấn đề khác đều không nghiêm trọng, nhưng có thể không dễ thụ thai.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô thật sâu, “Cho nên?”
Khương Từ nói: “Cho nên em cảm thấy chuyện này không nên giấu giếm anh, anh có quyền được biết, nếu sau này chúng ta thật sự có thể đi đến bước kết hôn, em có thể sẽ không thể sinh con. Nếu anh cần con cái, em nghĩ em không phải một ứng cử viên sáng giá, anh phải suy nghĩ cẩn thận.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, “Cho nên em nghiêm túc như vậy chính là muốn nói với anh chuyện này?”
Khương Từ gật đầu, nói: “Đây là chuyện rất quan trọng. Em không biết anh có thích con nít không, cũng không biết anh có nhiệm vụ nối dõi tông đường không. Em xin lỗi vì lúc đầu đã không nghĩ đến việc nói chuyện này với anh, nhưng bây giờ anh biết có lẽ cũng chưa muộn, nếu như anh ——”
Câu tiếp theo cô còn chưa nói hết đã bị Thẩm Thính Nam kéo qua, cô ngồi quỳ trước mặt anh, anh ngẩng đầu hôn cô thật sâu, cô dần dần buông bỏ phòng ngự, hai tay vịn lên vai anh.
Qua thật lâu, Thẩm Thính Nam buông cô ra, anh nhìn sâu vào mắt cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Khương Từ, anh không thích con nít, cũng không có nhiệm vụ phải nối dõi tông đường, trong nhà cũng không có ngai vàng phải thừa kế. Người anh yêu là em, không phải những thứ tầm thường này, nếu anh quan tâm đ ến những thứ này, anh đã không đợi đến khi em xuất hiện.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, nhịn không được hỏi anh, “Sao anh lại yêu em?”
Thẩm Thính Nam không muốn nói mấy lời yêu thương này, nhưng Khương Từ hỏi, anh liền nói cho cô, anh nhìn vào mắt cô, nói: “Đối với anh, em giống như một vòng xoáy, anh không biết mình đã bị em hấp dẫn từ khi nào, em kiên cường, em yếu đuối, em bướng bỉnh, em cố gắng, em chính nghĩa, em tốt bụng, em thỉnh thoảng bốc đồng đến mức làm người ta tức giận, em đáng yêu, em dịu dàng, đến khi anh phát hiện mình đã yêu em, thì anh đã bị em khống chế chặt chẽ, không nhìn thấy người khác được nữa.”
Anh nhìn Khương Từ, nói: “Cho nên bây giờ em nói với anh những chuyện này là đang coi thường anh, cũng là đang đánh giá thấp tình cảm của anh với em.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Chẳng qua là em cảm thấy, anh có quyền được biết.”
Thẩm Thính Nam nói: “Bây giờ anh biết rồi, anh cũng nói thẳng với em, anh không thích con nít, không có càng tốt, không ai quấy rầy thế giới hai người của chúng ta, yên tĩnh biết bao nhiêu.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, cuối cùng cũng không nhịn được cười, cô thuận thế ngồi xuống đùi anh, hỏi: “Vậy nếu sau này em có thể mang thai thì sao?”
Thẩm Thính Nam ôm eo cô, nói: “Vậy cũng do em quyết định.”
Anh dịu dàng nhìn Khương Từ, nói: “Cơ thể là của em, em muốn sinh thì sinh, không muốn thì thôi, anh không có tư cách yêu cầu em phải làm gì, không làm gì.”
Trong lòng Khương Từ bỗng nhiên ấm áp, cô nhìn Thẩm Thính Nam, qua một lúc thì tò mò hỏi: “Thẩm Thính Nam, anh không lớn lên với mẹ đúng không? Hai người không giống nhau chút nào.”
Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, cầm tay Khương Từ, nói: “Anh lớn lên với bà ngoại, lúc anh còn nhỏ ba mẹ đã cãi nhau, ý muốn khống chế của mẹ anh rất mạnh, tình cảm với ba anh không tốt, bà ngoại đón anh đến bên cạnh, anh trưởng thành bên cạnh bà ấy, sau đó ra nước ngoài học.”
Khương Từ “Ồ” một tiếng, nói: “Thảo nào em cảm thấy anh rất không giống một đứa trẻ được mẹ anh nuôi nấng, cũng không quá giống chú Thẩm.”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, một lúc sau anh áy náy nói: “Anh cũng không tốt, lúc trước anh mới điều tra được một số chuyện của mẹ em đã có thành kiến với bà ấy, lần đầu tiên gặp em lại hiểu lầm em lấy trộm dây chuyền của Thẩm Tình nên cũng từng có thành kiến với em.”
Khương Từ nói: “Đó là chuyện bình thường thôi, dù sao danh tiếng lúc trước của mẹ em đúng là không tốt lắm, mà anh còn tận mắt nhìn thấy Thẩm Tình tìm được dây chuyền trong túi em, ghét em cũng là chuyện rất bình thường. Có điều sau đó anh biết em không lấy, không phải cũng rất hối hận xin lỗi em rồi sao, còn thường tốt với em.”
Thẩm Thính Nam nhướng mày, nhìn Khương Từ, “Em nhìn ra rồi à?”
Khương Từ mỉm cười, lắc đầu, nói: “Lúc đầu em không nhìn ra, sau này cảm nhận được anh thích em nên em mới nhớ lại những chuyện lúc chúng ta mới quen biết, mới chậm trễ nhận ra. Em nói rõ ràng trước đây không lâu anh còn rất ghét em, sao đột nhiên lại quan tâm đ ến chuyện của em, sợ em không an toàn nên không cho em bán rượu ở quán bar, em làm thêm ở nhà hàng Tây thì anh tới mua rượu giúp em kiếm được tiền hoa hồng, sau này bà nội em bị bệnh anh lại giúp em không chút do dự, rồi đến sau này nữa, em hát ở nhà hàng Tây, anh sợ em bị quấy rối, còn thường hay đến ngồi xem em.”
Thẩm Thính Nam cười, nhìn Khương Từ, nói: “Hóa ra em biết à? Anh còn tưởng em không nhìn ra chút nào.”
Khương Từ cười nói: “Thật ra anh trực tiếp xin lỗi em, chẳng phải em sẽ biết ngay sao?”
Thẩm Thính Nam nói: “Anh chưa từng xin lỗi em sao? Anh đuổi theo em đến trường học, chân thành nói xin lỗi em, em có để ý đến anh không? Chạy đến buổi quyên góp của khoa em, mời em tới tham gia sinh nhật anh em cũng không chịu tới.”
Khương Từ nhớ lại khi đó, bỗng nhiên không nhịn được bật cười.
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Thẩm Thính Nam, sinh nhật anh là ngày nào thế?”
Thẩm Thính Nam nói: “Còn sớm, ngày 3 tháng 1.”
Khương Từ “Ồ” một tiếng, thầm nhớ kỹ trong lòng.
Kể chuyện này xong, Khương Từ nhớ ra vẫn còn một chuyện rất quan trọng, cô nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Vẫn còn một chuyện.”
Thẩm Thính Nam thấy cô lại nghiêm túc như vậy, không nhịn được cười, nói: “Còn chuyện gì?”
Khương Từ nắm váy ngủ trên gối, do dự thật lâu, cô lấy can đảm sau đó nắm chặt tay Thẩm Thính Nam đặt lên đùi phải của cô cách váy ngủ, cô nhìn anh, hỏi: “Anh sờ thử xem.”
Lúc đầu Thẩm Thính Nam vẫn chưa kịp phản ứng, cho đến khi ngón tay anh cảm nhận được một vết sẹo.
Anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Khương Từ, trong ánh mắt có sự khó hiểu, đau lòng, thương tiếc, giọng anh có chút run rẩy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Khương Từ nói: “Lúc nhỏ, vào mùa đông em nấu nước cho ba, không cẩn thận làm đổ nước sôi nên bị phỏng.”
Ánh mắt Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ đầy đau lòng, thấp giọng hỏi: “Anh có thể nhìn không?”
Khương Từ nhẹ nhàng gật đầu, cô do dự một chút sau đó chậm rãi kéo váy lên, vết sẹo của cô bây giờ đã không còn đỏ, nhưng dưới ánh đèn sáng vẫn rất rõ ràng.
Lúc Thẩm Thính Nam nhìn thấy vết sẹo kia, anh chỉ cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó bóp chặt, đau đớn từ trái tim truyền đến cổ họng. Tay anh có chút run rẩy, đưa tay chạm vào, anh không thể nào tưởng tượng được khi còn bé Khương Từ đã sống thế nào.
Khương Từ thấy anh không sợ vết sẹo của mình, mũi cô có chút chua xót, cô không nhịn được nói hết với Thẩm Thính Nam: “Thật ra nếu như lúc đó em đến bệnh viện xử lý ngay thì sẽ không nghiêm trọng như vậy, nhưng em không dám nói với ba, tối hôm đó trở nên rất nghiêm trọng, lại không có tiền mua thuốc nên em lén lấy kem đánh răng trong nhà r để bôi lên, lúc đó ngày nào cũng đau, em cùng tưởng chân em hỏng luôn rồi, nhưng may là cuối cùng chỉ để lại sẹo thôi.”
Thẩm Thính Nam bỗng nhiên không kiềm chế được rơi nước mắt, nước mắt anh rơi xuống vết sẹo của Khương Từ, cô nhìn thấy, nhẹ nhàng nắm chặt tay Thẩm Thính Nam, cười nói: “Có điều đã hết đau từ lâu rồi, chỉ là có hơi xấu, không thể mặc quần đùi và váy ngắn được.”
Thẩm Thính Nam cầm ngược lại tay Khương Từ, đau lòng không chịu nổi nhìn cô nói: “Không xấu chút nào, em muốn mặc quần đùi hay váy ngắn đều được, chỉ cần em thích đều có thể mặc.”
Khương Từ khẽ mỉm cười, nói: “Không phải ai cũng giống anh, em không thích bị người khác nhìn chằm chằm.”
Thẩm Thính Nam gật đầu, nói: “Được, em không muốn thì không cần cho người khác nhìn.”
Tối hôm đó, Khương Từ nằm trong lòng Thẩm Thính Nam nói chuyện với anh rất lâu, chuyện từ khi cô còn nhỏ cho đến khi cô lớn lên, Thẩm Thính Nam đều yên lặng lắng nghe, ôm cô cả đêm không buông tay.
Bên ngoài ngôi nhà trên cây là một khu rừng nhỏ, tiếng ve kêu trong đêm hè khiến màn đêm càng thêm tĩnh lặng, Khương Từ nói đến mệt, lúc cô dựa vào lòng trong ngực Thẩm Thính Nam sắp ngủ, nghe thấy anh thì thầm vào tai cô: “Tiểu Từ.”
“Dạ?” Khương Từ mơ mơ màng màng đáp lại.
Thẩm Thính Nam nghiêng đầu dịu dàng hôn lên vành tai cô, nhẹ giọng nói: “Sau khi trở về, em có thể dành chút thời gian cùng anh về Bắc Thành không?”
Khương Từ tỉnh táo hơn một chút, mở mắt ra nhìn Thẩm Thính Nam, không hiểu hỏi: “Đến Bắc Thành làm gì?”
Thẩm Thính Nam dịu dàng nhìn cô, dùng ngón tay cái xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Anh muốn dẫn em đi gặp bà ngoại.”
Khương Từ nghe Thẩm Thính Nam nói muốn dẫn cô đi gặp người lớn xong thì rất sợ hãi, cô lắc đầu theo bản năng, Thẩm Thính Nam nói: “Em đừng sợ, bà ngoại không giống với mẹ anh, em tin anh, bà ấy sẽ thích em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook