Rơi Vào Tay Em
Chương 12

Edit: Thanh

================

Khương Từ luôn rất tự giác, cho nên từ sau ngày đó ở nhà hàng Tây vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Thẩm Thính Nam và mẹ anh, cô đã không còn liên lạc với Thẩm Thính Nam nữa.

Cô ở lại trường thêm nửa tháng, tìm một công việc gia sư bán thời gian trong mùa hè, kiếm đủ tiền mua vé máy bay và tiền sinh hoạt liền về quê ở với bà nội.

Những ngày được sống với bà nội ở quê là khoảng thời gian thoải mái nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô, dường như chỉ có về đây, về lại nơi quen thuộc, nơi mà cô đã lớn lên, cô mới có thể thật sự cảm thấy an toàn.

Tiếc là những ngày thoải mái và dễ chịu luôn có kết thúc, cảm giác chưa được bao lâu đã sắp đến ngày vào học.

Tới gần ngày khai giảng, cô cũng giống tất cả học sinh không muốn khai giảng, than phiền với lãnh đạo bộ giáo dục —— tại sao nghỉ hè chỉ có hai tháng? Vì sao không phải bốn tháng hay sáu tháng vậy chứ?

Bà nội cười vì lòng tham không đáy của cô, nói: “Sao con không dứt khoát nói nghỉ một năm đi, như vậy thì mãi mãi không cần quay về trường học nữa rồi.”

Khương Từ chống cằm ngồi trên bậc thang ngay cửa ra vào, cười híp mắt nói: “Được vậy thì quá tốt rồi.”

Bà nội vừa cười cô vừa lấy lạp xưởng và sườn heo khô phơi nắng từ mái hiên xuống, cho vào túi ni lông sạch.

Khương Từ thấy bà nội lấy xuống rất nhiều, không khỏi hỏi: “Bà nội, bà lấy những món này xuống định bỏ vào tủ lạnh sao? Nhưng không phải mấy năm qua chúng ta đều phơi dưới mái hiên như vậy sao?”

Bà nội Khương nói: “Không phải, bà muốn để con đem một chút về cho cậu Thẩm. Con xem người ta đã giúp chúng ta nhiều như vậy, bà cũng không có cơ hội tự mình đi cảm ơn cậu ấy, đợi lát nữa bà qua thôn bên cạnh mua ít gà vịt ở quê, đến lúc đó con mang về cùng với lạp xưởng và sườn heo, đưa cho cậu Thẩm.”

Khương Từ nghe vậy có chút ngây ngẩn cả người, cô nhìn thấy bà nội còn đang nhét lạp xưởng và sườn vào túi, một túi không nhét được, liền lấy ra một túi mới, vội vàng đứng dậy nắm lấy tay bà nội, nói: “Bà nội, không cần đâu, Thẩm Thính Nam không quen ăn mấy thứ này, bình thường bọn họ đều ăn những thứ như thịt bò thịt cá, rất ít khi ăn thịt heo.”

Bà nội Khương vẫn không ngừng bỏ vào túi, nói: “Đây đều là thịt khô mà, cũng là đặc sản ở chỗ chúng ta, con lấy về cho cậu Thẩm nếm thử cũng được. Nếu cậu Thẩm thích thì mùa xuân năm sau bà lại làm nhiều thêm một chút.”

Thấy bà nội nhiệt tình muốn mang quà cho Thẩm Thính Nam như vậy, Khương Từ không đành lòng gạt bỏ ý tốt của bà nội, cô cũng không nói gì nữa, chỉ nói: “Vậy bà đừng bỏ nhiều quá, giữ lại một ít cho mình ăn nữa.”

Bà nội Khương cho gần hết lạp xưởng và sườn vào túi rồi nói: “Bà ở nhà một mình cũng không ăn được bao nhiêu, hơn nữa nửa năm sau còn làm nữa mà, con lấy về cho cậu Thẩm ăn thử đi, nhìn xem cậu ấy thích vị nào, chờ đến mùa đông bà sẽ làm riêng cho cậu ấy một ít.”

Khương Từ hiểu bà nội mình, trong lòng bà cảm ơn một người chính là muốn mang hết những đồ tốt trong nhà cho người ta. Cô nhìn bà nội khom người ở bên kia sắp xếp những thứ này, đột nhiên cảm thấy xót xa, cô ngồi xổm xuống, nhận lấy đồ trong tay bà nội, nói: “Để con xếp cho, bà đi nghỉ ngơi đi.”

Bà nội Khương không thể ngồi yên, nói: “Vậy được, con xếp trước đi, bà qua thôn bên cạnh nhìn xem có ai bán gà vịt địa phương không.”

Nói xong, bà liền lấy mấy cái túi sạch sẽ ra cửa.

Khương Từ nhìn bóng lưng còng của bà nội, không khỏi kêu lên: “Bà nội, bà đừng mua nhiều quá, bọn họ rất ít ăn cơm ở nhà.”

Đáng tiếc nhắc nhở của Khương Từ cũng không có tác dụng gì với bà nội. Một bà lão như bà ấy đi qua thôn bên cạnh một chuyến, lúc về không chỉ ôm theo một con gà, một con vịt, một con ngỗng, mà còn mang về một rổ trứng gà.

Khương Từ nhìn bà nội giúp mình sắp xếp những thứ này, cô luống cuống, sửng sốt một hồi lâu, mới dở khóc dở cười nói: “Bà nội, nhiều đồ như vậy sao con cầm được?”

Lúc bà nội Khương đi qua thôn bên cạnh mua đồ không cảm thấy có bao nhiêu, lúc đem về sắp xếp mới phát hiện mang đi có chút bất tiện, bà suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không để ngày mai bà cầm lên trấn gửi đi.”

Khương Từ bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cầm lên trấn còn phải bắt xe, cũng rất phiền phức.”

Cô về phòng ngủ lôi thêm một cái vali ra, bỏ lạp xưởng và sườn heo vào trước, lại cho gà vịt địa phương vào, cuối cùng để lại rổ trứng gà, nói: “Bà nội, bà giữ trứng gà lại ăn đi, cái này mang theo thật sự rất bất tiện, trên đường mà bị bể thì rất phiền.”

Bà nội Khương gật gật đầu, lại nhớ ra gì đó, bà vào bếp lấy mấy quả trứng ngỗng, bọc kỹ vào trong túi bỏ vào ba lô của Khương Từ, nói: “Vậy con lấy mấy quả trứng ngỗng này đi, ở ngoài không dễ mua trứng ngỗng đâu, con giữ lại vài quả, cho cậu Thẩm vài quả đi.”

Khương Từ thấy bà nội nhiệt tình như vậy cũng không đành lòng từ chối, đành phải gật đầu nói: “Được ạ.”

Ngày 3 tháng 9 trường học khai giảng, Khương Từ mua vé máy bay về Bắc Thành vào ngày 2, lúc đến sân bay Bắc Thành đã là ba giờ chiều.

Máy bay hạ cánh, đầu tiên cô đến băng chuyền hành lý lấy hành lý, vốn dĩ cô chỉ mang một chiếc vali về nhà, nhưng vì phải bỏ đồ bà nội cho Thẩm Thính Nam nên sách vở và quần áo của cô đều chỉ có thể bỏ vào cặp sách.

Lấy hành lý xong, cô đã có chút mệt mỏi không muốn nhúc nhích, cô ngồi xổm trong góc ôm vali một lúc, nhân tiện gọi điện cho Thẩm Thính Nam.

Đã hai tháng kể từ lần cuối hai người gặp nhau.

Điện thoại reo vài hồi mới bắt máy, lúc đó Thẩm Thính Nam đang có việc xã giao bên ngoài, nhìn thấy Khương Từ gọi điện thoại đến, anh cầm điện thoại đi ra ngoài quán cà phê, nhấc máy, hỏi: “Sao vậy? “

Bây giờ lại nghe thấy giọng nói của Thẩm Thính Nam, Khương Từ đã mất đi cảm giác hồi hộp khi gọi điện cho anh trước đây, thay vào đó là một chút mỏi mệt, cô có chút xấu hổ khi liên lạc lại với Thẩm Thính Nam, giải thích: “Là thế này, bà em có mang cho anh một chút đặc sản, bây giờ anh có nhà không? Em mang tới cho anh được chứ?”

Thẩm Thính Nam nói: “Bây giờ sao? Giờ tôi đang ở ngoài.”

Khương Từ sửng sốt một chút: “À… Vậy sao.”

Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy em mang tới cho anh trước nhé? Trong nhà anh có ai không?”

Cô thực sự không muốn mang nhiều đồ như vậy về trường, muốn đưa đồ cho Thẩm Thính Nam trước.

Thẩm Thính Nam nói: “Không có ai, mật mã vẫn không đổi, cô qua đó trước đi, có lẽ khoảng sáu giờ tôi sẽ về, cô ở nhà đợi tôi một lúc, buổi tối cùng nhau ăn cơm.”

Khương Từ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: “Được.”

Sau khi cúp điện thoại, cuối cùng cô cũng đứng dậy khỏi mặt đất, xách cặp sách và kéo vali đi ra ngoài.

Khi ra ngoài sân bay, cô bắt một chiếc taxi bên đường và đi thẳng đến khu nhà của Thẩm Thính Nam.

Lúc lấy vali ra khỏi xe, nó nặng đến mức suýt chút nữa đã đập vào chân cô, tài xế nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Có cần tôi giúp không?”

“Không cần không cần, cảm ơn.” Khương Từ lấy hành lý xong, giúp đóng cốp xe lại.

Tài xế lái xe đi, cô kéo hành lý đi thẳng vào tiểu khu.

Nhân viên bảo vệ ở cổng theo thông lệ yêu cầu cô đăng ký, cô để đồ đạc của mình xuống, đăng ký tên và số chứng minh thư của mình ở cổng, sau đó cuối cùng cũng được cho qua.

Lúc đến cửa nhà Thẩm Thính Nam cô đã vô cùng mệt mỏi.

Tháng 9 ở Bắc Thành vẫn còn nóng, cô đi một đường lên đây, quần áo đã ướt sũng.

Cô đổi dép ngoài cửa sau đó mới xách hành lý vào nhà, sợ làm bẩn nhà của Thẩm Thính Nam nên cô trực tiếp mang đồ vào phòng bếp.

Cô ngồi nghỉ ngơi trên sàn nhà lạnh lẽo trong phòng bếp nghỉ mệt một lúc, sau đó mới ngồi xổm xuống đất mở vali, định lấy đồ ra bỏ vào tủ lạnh trước.

Cô sắp xếp đồ trong phòng bếp một lúc lâu, vừa cho sườn vào tủ lạnh thì trong phòng khách truyền đến tiếng mở cửa.

Khương Từ không khỏi sững sờ, còn tưởng Thẩm Thính Nam đã về.

Cô đứng dậy khỏi mặt đất, đi đến phòng khách, theo bản năng gọi, “Thẩm…”

Lời còn chưa nói ra cô đã đứng sững ngay tại chỗ.

Cô nhìn thấy mẹ Thẩm Thính Nam đứng ngoài cửa, bỗng nhiên có chút hoảng loạn.

Trình Tĩnh Nhàn nhìn thấy Khương Từ ở đây cũng bất giác cau mày, bà ấy nhìn cô hỏi: “Cô là con gái Chu Vân?”

Khương Từ hoàn hồn, khẽ gật đầu, cố gắng mỉm cười, trả lời: “Đúng vậy, con là Khương Từ.”

Lại lễ phép gọi một tiếng: “Chào dì ạ.”

Trình Tĩnh Nhàn nhìn cô, hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

Khương Từ giải thích nói: “Là thế này, hôm nay con mới từ Dung Thành về, bà nội bảo con mang theo chút đặc sản cho Thẩm Thính Nam nên con đem tới cho anh ấy trước.”

“Bà nội cô?”

Khương Từ gật đầu, giải thích nói: “Là như vậy dì, năm ngoái bà nội con đột ngột xuất huyết não té xỉu, là Thẩm Thính Nam giúp nhà con mời bác sĩ nên bà nội vẫn luôn rất biết ơn anh ấy, nhưng bà ấy ở xa nên không có cơ hội trực tiếp cảm ơn Thẩm Thính Nam, liền bảo con mang theo một chút đặc sản dưới quê lên.”

Vậy mà Trình Tĩnh Nhàn lại không biết chuyện này, bà đi vào nhà, đi đến trước mặt Khương Từ, nhìn thoáng qua rương hành lý trong bếp.

Vì đi trên đường mấy tiếng đồng hồ nên gà, vịt, ngỗng đông lạnh đã tan hết, làm cho vali đều là nước đá, nhìn đúng là có hơi bừa bộn.

Khương Từ ngượng ngùng nói: “Xin lỗi dì, trên đường có thể là chậm trễ mấy tiếng, hơn nữa thời tiết bây giờ có chút nóng nên đá bị tan một chút, có điều con vừa kiểm tra rồi, đồ ăn vẫn còn rất tốt, hơn nữa cũng rất tươi.”

Vừa nói, cô vừa ngồi xổm xuống đất, nhặt một con gà đã rã đông một nửa chuẩn bị bỏ vào tủ lạnh, nói: “Đông lạnh lại là được.”

“Cô Khương.”

Khương Từ bỗng nhiên sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Trình Tĩnh Nhàn.

Trình Tĩnh Nhàn nhìn cô, bình tĩnh nói: “Đầu tiên rất cảm ơn cô đã mang theo mấy thứ này từ xa tới như vậy, có điều có lẽ cô không hiểu Thính Nam nhỉ, nó không ăn những thứ này.”

Khương Từ ngạc nhiên nhìn Trình Tĩnh Nhàn, cô khựng lại mấy giây rồi giải thích: “Nhưng đây đều là gà vịt bản địa được nuôi thả ở quê, chúng được nuôi bằng lúa gạo, không cho ăn đồ ăn, cũng không tiêm thuốc gì cả, sẽ không làm sức khỏe…”

“Cô Khương.” Trình Tĩnh Nhàn ngắt lời Khương Từ, nói: “Tôi đã nói trước giờ Thính Nam không ăn những thứ này, rất cảm ơn lòng tốt của bà nội cô, có điều cô vẫn nên mang về đi, nếu không để ở đây ném đi cũng tiếc.”

Khương Từ nhìn Trình Tĩnh Nhàn, trầm mặc một lúc, cô bỗng nhiên hiểu ra.

Cô gật đầu, nói: “Được ạ.”

Cô dọn đồ vào vali lại. Nhìn thấy trong vali vẫn còn hai gói lạp xưởng và sườn heo lớn, chần chờ một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Trình Tĩnh Nhàn, hỏi: “Vậy những này...”

Trình Tĩnh Nhàn nói: “Đem về hết đi, nhà tôi không có ai ăn những thứ hun khói này cả.”

Khương Từ “dạ” một tiếng, vùi đầu tiếp tục thu dọn đồ.

Trình Tĩnh Nhàn nhìn thấy còn một ít sườn heo hun khói trong tủ lạnh, khom người lấy ra bỏ vào vali của Khương Từ, nói: “Mấy thứ này cũng đem đi đi.”

“Được.” Khương Từ mặt không thay đổi đáp một tiếng, cô sắp xếp gọn đồ, đóng vali lại, đứng dậy đi ra ban công lấy khăn lau sạch nước trên sàn, giặt sạch khăn rồi xách vali đi ra khỏi phòng bếp.

Nhìn thấy Trình Tĩnh Nhàn ngồi trên ghế sa lon uống trà, lần đầu tiên cô mất đi lễ phép, không chào hỏi đã trực tiếp rời khỏi nhà Thẩm Thính Nam.

*

Lúc Thẩm Thính Nam về nhà đã sáu giờ tối, vốn dĩ anh định thay quần áo trước rồi mới dẫn Khương Từ ra ngoài ăn.

Nhưng sau khi anh về nhà lại không nhìn thấy Khương Từ, ngược lại nhìn thấy mẹ anh đang ngồi trên ghế salon xem tivi.

Anh không khỏi sửng sốt, sau đó hỏi: “Sao mẹ lại tới đây?”

Trình Tĩnh Nhàn không vui nhìn thoáng qua Thẩm Thính Nam, nói: “Sao thế? Mẹ không thể tới chỗ con à?”

Thẩm Thính Nam nói: “Mẹ qua đây dù sao cũng phải nói với con một tiếng chứ.”

Anh đổi giày vào nhà, ném chìa khóa xe lên tủ trước cửa, nhìn thoáng trong nhà, ánh mắt cuối cùng rơi trên người mẹ, hỏi: “Mẹ có thấy Khương Từ không?”

Trình Tĩnh Nhàn “Ừ” một tiếng, nói: “Cô gái đó mang đặc sản dưới quê gì đó lên cho con, mấy con gà vịt ngỗng đều tan đá hết, nhét vào vali tất cả đều là vi khuẩn, còn cái gì mà đồ hun khói, ăn bệnh ung thư, mẹ nói cô ta cầm đi rồi.”

Thẩm Thính Nam không khỏi nhíu mày, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm mẹ mình, hỏi: “Có phải mẹ hơi quá đáng rồi không?”

Trình Tĩnh Nhàn nói: “Mẹ chỉ muốn cho con nhóc đó biết khó mà lui, đừng có cả ngày hao tâm tổn trí lấy lòng con nữa. Mẹ nó dụ dỗ ba con đầu óc mê muội thì thôi đi, còn muốn kéo con xuống nước, mẹ thấy đến lúc đó con và ba con chắp tay giao toàn bộ tài sản nhà họ Thẩm cho người khác thì hay rồi.”

Thẩm Thính Nam cau mày nhìn mẹ anh, im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được nói một câu, “Con thấy hai năm nay mẹ càng ngày càng vô lý rồi.”

Anh nói xong cũng xoay người, trực tiếp ra cửa.

*

Bảy giờ tối, Khương Từ ở căn tin trường mua một ít mì gói cùng bánh mì, chuẩn bị mang về ký túc xá ăn.

Cô đang đi về phía ký túc xá, đột nhiên nghe thấy phía sau có người bấm còi, cô theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy xe của Thẩm Thính Nam.

Cách cửa sổ xe, ánh mắt cô đối diện với ánh mắt Thẩm Thính Nam, cô bất giác mím môi, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Vì lúc này đang là giờ cơm nên sân trường rất nhiều người, Thẩm Thính Nam lái xe rất chậm, thỉnh thoảng phải nhường đường cho người qua đường, vì vậy nửa ngày anh cũng không đuổi kịp Khương Từ.

Anh dứt khoát theo ở phía sau không ngừng bóp còi, Khương Từ đi về phía trước một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được dừng lại.

Cô quay người đi tới trước xe của Thẩm Thính Nam, hiếm khi nghiêm mặt nhìn anh, nói: “Anh biết điều chút được không hả, trong trường học không thể bấm còi.”

Thẩm Thính Nam dừng xe, ánh mắt nhìn Khương Từ lóe lên ý cười, nói: “Hóa ra cô nghe thấy à? Tôi tưởng cô còn trẻ mà đã lãng tai.”

Khương Từ mím môi nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Anh tìm tôi à?”

Thẩm Thính Nam nói: “Không thì sao? Gọi cho cô cô cũng không nghe nên đành phải đến đây.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, im lặng không nói chuyện.

Thẩm Thính Nam nói: “Lên xe đi, đi ăn cơm trước.”

Khương Từ nói: “Không cần, tôi ăn rồi.”

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm Khương Từ một lúc rồi hỏi cô: “Đồ của tôi thì sao?”

Khương Từ hỏi: “Đồ gì?”

Thẩm Thính Nam nói: “Không phải cô nói bà cô gửi cho tôi chút đặc sản sao? Đưa tôi đi.”

Thực ra trong lòng Khương Từ biết rõ, là mẹ Thẩm Thính Nam xúc phạm cô, cô không thể trách anh được.

Nhưng hôm nay cô thật sự rất tức giận, không thể không giận chó đánh mèo.

Cô nhìn Thẩm Thính Nam nói: “Mẹ anh nói trước giờ anh không ăn mấy thứ đó, bảo tôi mang về.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói một câu, “Xin lỗi cô.”

Khương Từ nói: “Không sao.”

Cô nhìn Thẩm Thính Nam, nói tiếp: “Có điều tôi nghĩ sau này chúng ta không cần gặp nhau nữa đâu. Tôi thật sự rất cảm ơn lúc đó anh đã cứu bà nội tôi, tặng quà lấy lòng anh cũng đơn thuần chỉ vì muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình. Tôi chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng một đồng nào của nhà họ Thẩm các người, cũng chưa từng nghĩ tới muốn lấy thứ gì của các người.”

“Tiền thiếu anh tôi vẫn sẽ cố gắng nhanh chóng tích góp đủ để trả cho anh, trừ chuyện đó ra thì tôi nghĩ chúng ta đừng gặp nhau nữa.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, hỏi ngược lại cô một câu, “Vì mẹ tôi sao?”

Khương Từ lắc đầu, cô nhìn Thẩm Thính Nam, có chút khó chịu nói: “Thẩm Thính Nam, thật ra tôi thật sự không quá thích người nhà họ Thẩm các người, người nhà họ Thẩm của anh như có mắt mọc trên đỉnh đầu, ai cũng phòng tôi như phòng trộm, nhưng tôi thề với trời, tôi chưa từng lấy bất cứ thứ gì từ nhà họ Thẩm của anh, thậm chí ngay cả một cây kim, một sợi chỉ cũng không có.”

“Thành thật mà nói, những ngày tôi sống trong nhà họ Thẩm là khoảng thời gian không vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi. Các người nghĩ rằng các người bố thí cho tôi một căn phòng lớn để ở thì tôi nên cảm động rơi nước mắt, cảm ơn các người sao, nhưng tôi chưa từng đòi hỏi chỗ ăn ở, tôi cũng không thích căn phòng lớn của các người, đối với tôi mà nói, căn phòng lớn của nhà anh như một lồng giam lạnh như băng không có chút nhiệt độ nào vậy.”

“Còn anh, Thẩm Thính Nam.” Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, đột nhiên tự giễu cười, nói: “Thật ra tôi biết anh cũng rất ghét tôi.”

“Anh không cần vội vàng phủ nhận. Anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Ở vườn sau nhà anh, em gái anh đổ oan cho tôi trộm dây chuyền của cô ta, lúc đó anh rất thờ ơ lạnh nhạt, khi thấy em gái anh tìm được dây chuyền trên người tôi, ánh mắt anh nhìn tôi như nhìn rác rưởi, vô cùng chán ghét.”

“Còn một chuyện có lẽ anh không biết. Có một lần tôi bị lạc đường ở nhà anh, không cẩn thận đi vào sân của anh, tôi nghe được anh đang nói chuyện điện thoại với bạn, nghe thấy anh nói anh đã sớm điều tra mẹ tôi, biết bà ấy ngủ với đàn ông để leo lên, còn tôi cũng là mẹ nào con nấy, xứng đáng với cái danh đồ mồi chài. Có lẽ trong mắt những người thượng lưu như anh, hễ chúng tôi tiếp cận mấy người thì cũng là vì tiền, nhưng thật ra có lẽ mấy người chưa từng nghĩ tới, không phải ai cũng quan tâm đ ến tiền của mấy người.”

Thẩm Thính Nam không nghĩ tới Khương Từ vậy mà lại từng nghe được cuộc điện thoại của anh và bạn.

Anh nhìn cô một lúc lâu nhưng vẫn không biết nên nói gì.

Đúng là những lời đó đã phát ra từ miệng anh, anh không thể biện minh cho mình.

Anh nhìn Khương Từ chằm chằm một lúc, thành khẩn xin lỗi: “Tôi thừa nhận mình có nói những lời đó, cũng có điều tra mẹ cô. Tôi không có ý kiến gì về chuyện mẹ cô, nhưng đối với cô, lúc đầu quả thật tôi đã có thành kiến với cô, tôi thật lòng xin lỗi cô.”

Khương Từ gật đầu, nói: “Cảm ơn, tôi nhận lời xin lỗi của anh.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, muốn nói thêm gì đó, nhưng lần đầu tiên anh phát hiện mình cũng có lúc không nói nên lời.

Một lúc sau, anh cố gắng làm dịu bầu không khí, nói: “Chúng ta đi ăn trước nhé? Tôi biết gần trường cô có một nhà hàng tư nhân rất ngon, tôi mời cô ăn cơm?”

Khương Từ lắc đầu, nói: “Không cần.”

Cô nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc nói: “Thẩm Thính Nam, tôi rất cảm ơn anh khi đó đã cứu bà nội tôi, nhưng tôi nghĩ chúng ta không thích hợp làm bạn, càng không có duyên phận làm anh em, cho nên dừng lại ở đây đi, hơn nữa sau này tôi cũng sẽ không về nhà họ Thẩm nên có lẽ sau này chúng ta sẽ không có cơ hội gặp nhau nữa đâu.”

Sau khi nói xong, cô nhìn Thẩm Thính Nam, khẽ mỉm cười, nói: “Tạm biệt, Thẩm Thính Nam.”

Cô nói xong cũng xoay người, không quay đầu lại đi về phía trước.

Thẩm Thính Nam ngồi trong xe, nhìn bóng lưng dần đi xa của Khương Từ.

Anh không biết tại sao lồ ng ngực có chút đau buồn, ngồi trong xe bực bội châm điếu thuốc.

Hút xong nửa điếu thuốc, anh dập tắt tàn thuốc và lái xe rời khỏi trường học của Khương Từ.

——————–

Thẩm Thính Nam: Cảm ơn tôi luôn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương