Rơi Vào Tay Ác Nam
Chương 18

“Là thật , quan gia, ta — ta thật là chi nữ của Hạ Thừa Viễn_Hạ Vương gia, mời các đại nhân ngươi bảo khoái mã đi tới phủ Hạ Vương gia ở Kim Lăng thì có thể kiểm chứng lời nói của ta là thật hay giả.” Hạ Vũ Lâm liều mình khẩn cầu,“Còn có Hạ lão tướng quân, hai gia đình chúng tôi là bạn cũ,ca ca và tỷ tỷ của ta cũng đến Nam Xương, nhất định là nghỉ ngơi ở quý phủ của lão tướng quân, có thể đến tìm ông ấy,ông ấy cũng biết chuyện ta rời nhà……”

“Được được được, vậy cô nương theo chúng ta đi một chuyến đến phủ nha của đại nhân.”

“Cám ơn! Cám ơn quan gia!” Nước mắt nàng rơi như mưa liên tiếp gật đầu cảm ơn.

Đám người Lâm Doanh Quân thấy các nàng đi theo nha dịch rời đi, ai cũng tức giận đến nghiến răng dương.

Nhưng mà nàng thật là chi nữ của Hạ Vương gia sao? Bằng không tội giả mạo hoàng thân quốc thích là tốt, nàng hẳn là sẽ không ngốc đến dùng sinh mệnh chính mình để nói giỡn nha?

※※※

Chủ tớ Hạ Vũ Lâm bị đưa đến sau phòng công đường phủ nha Nam Xương, khi nhìn thấy hai người Tào Tông Lệ và Giản Nhữ , trên mặt chủ tớ một chút huyết sắc cũng không có.

“Tiểu…… Tiểu thư, bọn họ không phải — không phải –” Uyển Lăng ấp úng nói không ra lời, nữ nhân một thân đỏ tươi kia không phải là người đến kỹ viện mua người để chôn cùng vong thân sao, mà đại nhân kia lại là người ngày đó trong đội ngũ đưa tang,nam tử âm lãnh đứng ở trước mắt, nghe nói người chết là huynh trưởng của hắn……

Hạ Vũ Lâm dây thanh cũng tê liệt , lão thiên gia đang giỡn với nàng sao? Nghĩ đã thoát đi nguy hiểm, không nghĩ tới lại rơi vào tay người càng nguy hiểm hơn.

“Hạ tiểu thư, vừa rồi thủ hạ đã đem mọi chuyện nói với ta, ta cũng cho người đi mời Hạ lão tướng quân lại đây,nhưng……” Hắn cố ý kéo dài câu,“Hy vọng lời của cô là thật , bằng không giả mạo hoàng thân quốc thích chính là tội chết.”

“Là thật , đại nhân.” Nàng run rẩy trả lời, cảm thấy được chính mình như Hạ Vũ Lâm nhát gan luống cuống trước đó.

“Uống chén trà nóng đi.” Giản Nhữ cười dối trá, bưng “chén trà” đến trước mặt Hạ Vũ Lâm.

Nàng kinh hồn táng đảm nghĩ đến nàng từng đem bản thân trở thành vật bồi táng, trong long run rẩy không ngừng, không biết nàng có ý gì không,trong long vô cùng bất an!

“Chén trà này xem như ta bồi tội , nếu cô thật sự là thiên kim Vương gia, chuyện lúc trước tôi đắc tội với cô,mong cô đừng so đo với tôi.” Vẻ mặt Giản Nhữ thành khẩn.

Hạ Vũ Lâm như được người ta quan tâm mà lo sợ nhìn nàng.

“Nếu không so đo thì hãy uống chén trà này, miễn cho lòng ta bất ổn, chỉ sợ trong lòng cô có một chút vướng mắc, hướng Hạ Vương gia cáo trạng đi, đến lúc đó cái đầu này của ta sẽ không bảo đảm, Ack — như vậy đi, ta kính cô trước.” Mặt khác Giản Nhữ rót cho mình một chén trà, ngửa đầu uống sạch.

Nhìn thấy Giản Nhữ cười khiêm tốn thành khẩn, cô đành phải cầm lấy chén trà uống một ngụm.

“Tiểu thư!” Uyển Lăng kinh hoảng giữ chặt tay nàng, thấp giọng nói,“Có được không? Nếu trong trà này có độc……”

“Không đâu , nàng cũng uống một ly .” Nàng thì thào trả lời, ngại ngùng nhìn về phía Giản Nhữ, lại nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Giản Nhữ và Tào Tông Tệ thấy thế rất nhanh trao đổi ánh mắt một chút,trong long âm thầm mừng thầm.

“Đại nhân, Hạ lão tướng quân đến đây.” Một gã nha dịch tiến vào phòng thông báo.

Tào Tông Lệ vội vàng đứng dậy, đứng ở trước cửa chính chờ đón.

Chỉ chốc lát sau, một thân tơ lụa màu tím Hạ Quan Đình đi theo Tào Tông Lệ đi nhanh vào trong, vừa thấy đến vẻ mặt sầu lo của Hạ Vũ Lâm, khuôn mặt ác liệt nháy mắt biến đổi,gương mặt hiện lên nụ cười vui mừng,“Ông trời, thật là con,Vũ Lâm,Ái Lâm đưa ta một bức họa như đúc!”

“Đại tỷ con thật sự đi tìm Hạ lão tướng quân!” Nước mắt của nàng lại lần nữa doanh tròng.

“Đúng vậy, còn có đại ca của con, Ack –”Ông dừng một chút,“Chờ một chút, ta phải phái khoái mã đi ngăn lại Ngạn Quân và huynh của con, bọn họ biết được tin tức con, đã cưỡi khoái mã đi xuống.”

“Hạ lão tướng quân, nếu đã xác định thân phận Hạ tiểu thư, vậy ta dùng bồ câu đưa tin đến các nha môn khác, không phải nhanh hơn thông báo bọn họ trở về.” Tào Tông Lệ chắp tay nói.

Hạ Quan Đình lắc đầu,“Không, chuyện Hạ tiểu thư rời nhà, không nên để nhiều người biết.”

“Vậy cũng đơn giản, chúng ta chỉ cần nhờ bồ câu đưa tin trong đó viết rõ, việc tìm người đã có tiến triển,mau chóng trở về tướng quân phủ, người ngoài cho dù nhìn vào cũng không biết tìm người nào.”

Hắn lấy phi cáp truyền lại tin tức, tự nhiên bọn họ sẽ sớm hội hợp sớm rời đi phủ Nam Xương, để tránh cho Hạ Vũ Lâm ở Nam Xương phát bệnh mất đi, đến lúc đó hắn là tri phủ địa phương không muốn quan tâm đến cũng khó .

“Tào tri phủ nói chính xác, bất quá bọn họ giục ngựa chạy ước chừng cũng chỉ có nửa ngày thời giờ mà thôi, về phẩn những nơi cách Nam Xương quá xa, dùng bồ câu đưa tin hẳn là phải qua nhiều trấn.”

“Ta hiểu được, ta lập tức đi làm.” Tào Tông Lệ hướng Hạ Quan Đình chắp tay hành lễ, nhìn sang Giản Nhữ lấy mắt ý bảo, hai người trước sau rời khỏi phòng.

Hạ Vũ Lâm cảm kích đưa mắt nhìn người vẻ ngoài uy nghiêm,“Cám ơn ngài nguyện ý giúp đỡ, bằng không Vũ Lâm thật không biết nên làm thế nào cho phải?”

Hắn lắc đầu,“Đừng nói như vậy, sau này chờ Ngạn Quân và Ái Lâm thành thân, chúng ta sẽ trở thành người một nhà .”

“Rầm!” Một tiếng, đầu óc nàng thoáng chốc trống rỗng, Hạ thiếu gia và đại tỷ muốn thành hôn?

Hắn vuốt râu gật đầu,“Tìm được con chính là song hỷ lâm môn, phu nhân Hạ Vương gia nhất định cười đến cười toe tóe .”

“Nhưng –” Nàng không phản bác được, thì ra vị cô nương xinh đẹp lúc trước chính là đại tỷ của nàng, có thể thấy cô nương có được Hạ Ngạn Quân chính là tỷ tỷ của nàng, nhưng chuyện này rất tàn nhẫn, nàng rất khổ sở, nàng thật sự không biết làm sao nhận chuyện thật tàn khốc này……

“Ta biết con rất kinh ngạc, nhưng mà chuyện con rời nhà làm thể xác và tinh thần của cha mẹ con đều bị thương bọn họ bị bệnh nhẹ, vừa vặn Ái Lâm và huynh trưởng đến dây, nàng và Ngạn Quân vừa thấy liền có hảo cảm, chúng ta đều cho rằng việc thành thân cũng tốt, xem có thể tổ chức tiệc vui có mang đến vận may hay không, để cho chúng ta có thể nhanh tìm được con, kết quả thật đúng là ……” Hạ Quan Đình thao thao bất tuyệt nói xong, nhưng Hạ Vũ Lâm căn bản không có tâm tình nghe tiếp .

Nàng rất muốn khóc,Hạ Ngạn Quân trở thành tỷ phu của nàng,vậy tình yêu của nàng thì sao nha?

“Tiểu thư –” Uyển lăng gắt gao cầm tay nàng,nhìn cánh hoa nàng mím chặt, đem nước mắt áp lực nước mắt nuốt vào trong bụng.

“Đúng rồi, các con mấy tháng thời gian này đều ở nơi nào?” Hạ Quan Đình đột nhiên chuyển đề tài, hai người toàn bộ ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ hắn đến lúc này còn không biết nàng chính là nữ tử chôn cùng ở Tụ Hoa Quán?

“Tào tri phủ hắn nói nha dịch là ở trên đường gặp con cầu cứu, cho nên đưa con mang về trong phủ , nhưng ta không biết mấy ngày này các con đi nơi nào, cuộc sống trải qua như thế nào?”

“Hạ lão tướng quân, tiểu thư nhà ta nàng……”

“Im miệng, Uyển Lăng.” Hạ Vũ Lâm nuốt xuống chu xót, cắt đứt lời của nàng, Tào tri phủ đương nhiên không tốt bụng nói với Hạ lão tướng quân nàng chính là nữ tử chôn cùng, về phần chính mình thì càng không thể nói, đại tỷ một khi biết chuyện nàng và Hạ Ngạn Quân, làm sao có thể thành thân với Hạ Ngạn Quân nha?

Nếu nàng nói tất cả ra chẳng phải phá hư hạnh phúc của tỷ tỷ?

“Tiểu thư? Vì sao không cho em nói?” Uyển Lăng khó hiểu hạ giọng nói.

“Con ở…..“Hạ Vũ Lâm vội vàng suy nghĩ, thấp thỏm nói lại,” Hạ lão tướng quân, kỳ thật là mấy tháng qua chúng con gặp phải người xấu, bất quá thật may mắn , chúng con thừa cơ bỏ chạy , dọc theo đường đi du sơn ngoạn thủy, đang muốn về nhà lại bị người ta trộm túi tiền , vừa vặn ở trên đường đi Uyển Lăng cùng một ít nữ tử nổi lên tranh chấp, thiếu chút nữa gây chuyện lớn, cho nên con vừa thấy nha dịch liền vội tự bộc lộ thân phận, đầu tiên là ngăn cản các nàng tranh chấp , Thứ hai là chúng có thể thấy Hạ lão tướng quân, giúp chúng con trở về nha……”

Uyển Lăng sững sờ nhìn Hạ Vũ Lâm nói tới êm tai, nhìn nàng nói như sự thật nhưng sự thật rõ ràng không phải như thế, tiểu thư vì sao phải nói dối?

Hôm sau, ngựa không ngừng vó trở về Nam Xương ,Hạ Ngạn Quân và huynh muội Hạ Thành Hữu rốt cục đã đến trước phủ Định Quốc tướng quân.

Bọn họ đi suốt một ngày, mới từ trong tay Hà huyện lệnh lấy bức thư do tri phủ Nam Xương dùng bồ câu đưa đến, vừa đọc được nội dung, ba người liền vội vàng quay lại.Mặc dù trong thư không ghi rõ nhưng huynh muội Hạ Thành Hữu tin Hạ lão tướng quân chính là muốn bọn họ hồi phủ,nhất định có tin tức tốt .

Nhìn thấy huynh muội bọn họ tươi cười vội vàng xuống ngựa chạy vào bên trong phủ, vẻ nặng Hạ Ngạn Quân liền có chút nặng nề.

Hắn tin tưởng trong thư cái gọi là “Có tiến triển” nhất định là việc tìm được chủ tớ Hạ Vũ Lâm, đây đối với hắn mà nói không phải tin tức tốt?

Hắn thảm rồi ! Cha hắn nhất định cũng biết chuyện hắn nhốt nàng trong Tụ Hoa Quán mấy tháng liền .

Hạ Ngạn Quân tâm tình phiền não xuống ngựa,bước chân nặng nề đi vào bên trong, không nghĩ tới Uyển Lăng ở trước một bụi hoa bên cạnh đại sảnh,nhìn hắn liên tiếp ngoắc tay.

Thấy được nàng thì biết Hạ Vũ Lâm đã ở nơi này , trong lòng hắn toàn bộ nguội lạnh !

Hắn kéo căng khuôn mặt tuấn tú đi về phía nàng,“Tiểu thư nhà ngươi đâu?”

Nàng chỉa chỉa đại sảnh,“Ở bên trong, nhìn thấy Đại tiểu thư nhà ta và đại thiếu gia khóc thành một đoàn.”

“Vậy ngươi bảo ta làm gì?”

Nàng xấu hổ cười,“Là tiểu thư muốn ta nhắn nhủ,nàng muốn ta nói cho ngài biết, xin ngài quên chuyện mấy tháng qua ở Tụ Hoa Quán, còn muốn ngài khi nhìn thấy cô ấy, nên giả bộ như không biết.”

Tại sao? Nàng muốn phủ nhận tất cả chuyện bọn họ trong lúc đó? Hắn thở hổn hển xoay người, đi nhanh vào trong sảnh.

Nhưng bên trong đang trình diễn một màn cảm động thân nhân lâu ngày gặp lại, hắn chỉ có thể đứng thẳng bất động ở một bên.

Qua một hồi lâu,Hạ Thành Hữu hốc mắt ửng đỏ mới vội vàng kéo Hạ Vũ Lâm đi đến trước mặt hắn,“Đây là con trai của Hạ lão tướng quân_ Hạ Ngạn Quân, lần này đến Nam Xương vì tìm muội nên đã làm phiền hắn không ít, muội phải cám ơn người ta nha.”

Hạ Ngạn Quân hé ra khuôn mặt tuấn tú nhìn không ra là vui hay buồn,Hạ Vũ Lâm cũng ấp úng nói:“Đa tạ Hạ thiếu gia.”

Mà lúc này Hạ Quan Đình vừa vặn từ bên ngoài tiến vào, cầm trong tay một lá thư màu trắng do bồ câu đưa tin, vừa vặn dời đi lực chú ý của Hạ Thành Hữu, bởi vì lá thư do quý phủ Hạ Vương gia dùng bồ câu đưa tin.

Hạ Ái Lâm cũng chú ý tới , bởi vậy vui vẻ theo sát ca ca đi đến bên người Hạ lão tướng quân, ba người cùng nhau đọc lá thư này.

Lửa giận nén đầy cả bụng Hạ Ngạn Quân thừa dịp cơ hội này, giả vờ sờ soạn cái trán một chút,sau đó nhìn xuống Hạ Vũ Lâm nói giọng châm biếm:“Nàng vừa mới nói cám ơn chính là chỉ cái này sao?”

Nàng áy náy cúi đầu không nói.

Hắn liếc mắt bên kia thấy huynh muội Hạ Thành Hữu đang thảo luận, hắn nhìn chằm chằm vào nàng nói:“Nàng ngẩng đầu lên nhìn ta một chút,nàng nhờ Uyển Lăng nói với ta những lời đó là có ý gì? Nàng tính quên hết những chuyện xảy ra giữa chúng ta sao?”

Nàng ngẩng đầu lên nhưng ánh mắt vẫn không dám đối diện với hắn, chỉ sợ làm cho người ta để ý,“Ta — ta nghĩ làm như vậy đối tất cả mọi người đều tốt nha.”

Hắn nghiến răng nghiến lợi đ hỏi lại:“Cái gì gọi là tốt đối với tất cả mọi người?”

“Một ngày,hai ngày nữa cha chàng theo cha ta dùng bồ câu đưa tin qua lại để biết tin tức, cha ta an bài vị hôn phu tương lai…… thiếu gia Chu Triết Nho và phụ thân của hắn đã ở am ni cô tại Hàng Châu nhiều ngày trước.”

“A! Ta biết, huynh và cha của muội nói với Chu gia nàng ở am ni cô đó để dưỡng bệnh.” Vẻ mặt hắn khinh thường.

Nàng mím môi có chút luống cuống,“Cha ta cũng phái người gửi thư cho Vân Trần sư thái, nói ta rời nhà mấy tháng nay, ta…… ta luôn luôn ở bên trong am dưỡng bệnh ……”

Hắn khẽ cắn môi, vẻ mặt khó chịu,“Ta hiểu được, nói một câu dài như vậy chính là muốn ta câm miệng,đừng để cho những người khác biết trước khi vào Chu gia nàng đã ở chung với ta một chỗ vài tháng trời,để tránh làm hỏng hôn sự của nàng có đúng hay không?”

“Không, không phải!” Nàng khổ sở lắc đầu.

“Vũ Lâm,Ngạn Quân, các ngươi cũng đều lại đây,Hạ Vương gia gửi thư nói phụ tử Chu gia sáng nay đã khởi hành tới Hàng Châu , chúng ta cũng phải có hành động nhanh lên.” Hạ Quan Đình quay đầu nhìn hai người, lúc này mới chú ý tới vẻ mặt hai người có chút quái dị.

Hạ Ngạn Quân quay đầu, hít một hơi thật sâu, áp lực đầy cõi lòng lửa giận cũng vậy, sau đó mới đi đến phụ thân.

Mà Hạ Vũ Lâm chỉ cúi đầu, che dấu hốc mắt ửng đỏ, nhẹ nhàng đi sát phía sau hắn, rồi đi đến bên cạnh tỷ tỷ.

Vẻ mặt Hạ Quan Đình nghi hoặc nhìn hai người.

Hạ Ngạn Quân đứng ở bên cạnh Hạ Vũ Lâm, bởi vậy cũng thấy rõ quanh hốc mắt nàng phiếm đỏ, nàng đau khổ sao?

“Vũ lâm,muội làm sao vậy? Tại sao lại khóc?” Hạ Ái Lâm cũng chú ý tới .

Nàng nghẹn ngào một tiếng mở miệng nói:“Không có việc gì, chẳng qua chỉ nghĩ lại việc có thể gặp được mọi người,nước mắt lại chảy ra thôi.”

Hạ Ái Lâm cười cười,“Chúng ta vừa khóc vừa cười, đã khóc đến có một chậu nước mắt, đừng khóc nữa.”

“Ừm.” Nàng gật gật đầu, hai hàng lông mi không vây không được lệ nóng vẫn chảy lã chã xuống, mà một cái khăn thêu cũng lập tức xuất hiện ở trước mặt nàng.

“Lau đi!” Giọng của Hạ Ngạn Quân cũng đi theo vang lên.

Hạ Ái Lâm đối cử chỉ của hắn cảm thấy có chút kinh ngạc, dù sao trong khoảng thời gian này bọn họ cùng ra cùng vào, cũng chưa thấy hắn có động tác dịu dàng như thế với nàng nha.

Hạ Vũ Lâm có thể cảm thấy ánh mắt tỷ tỷ nghi hoặc nhìn qua nàng và Hạ Ngạn Quân,trong lòng trống rỗng,nàng vội vàng cầm lấy khăn tùy ý lau qua lại một chút, liền vội trả lại cho Hạ Ngạn Quân,“Cám ơn Hạ thiếu gia.”

Nhưng hắn nhíu lại mày rậm, cầm lấy khăn thêu nhưng không có bỏ vào trong tay áo, mà dịu dàng lau nước mắt có dính lại ở trên mặt nàng.

Động tác này làm cho mọi người đàm luận đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc nhìn một màn này.

Mãi cho đến Hạ Ngạn Quân thu hồi khăn thêu,Hạ Quan Đình mới hồi phục lại tinh thần, thấp giọng mắng hắn một câu,“Nàng là em vợ tương lai của con,đừng quên hành động đúng mực, cũng đừng quên thu hồi hoa tâm của con!”

Hạ Ngạn Quân lẳng lặng không có cãi lại, tâm tình của hắn rất tệ cũng rất buồn phiền, hắn hy vọng giờ này khắc này chỉ có hắn và Hạ Vũ Lâm hai người, hắn còn có thể ôm nàng hồi, hôn nàng……

Một bên Hạ Vũ Lâm nói nhớ quá nên khóc, một bên Hạ Ngạn Quân lau nước mắt cho nàng, mà tay hắn hắn lau nước mắt thật dịu dàng, làm nàng không thể tự khống chế hồi tưởng lại những gì xảy ra trong Tụ Hoa Quán.

“Hạ lão tướng quân,cháu nghĩ Hạ thiếu gia cũng không có ý gì khác……” Hạ Thành Hữu theo bản năng muốn nói chuyện giúp Hạ Ngạn Quân, không nghĩ tới hắn đột nhiên bĩu môi sừng cắt đứt lời nói của hắn.

“Hai ngày này liên tục lên đường, con mệt mỏi,con muốn về phòng đi ngủ một giấc.” Nói xong, hắn mặt không chút thay đổi xoay người hướng bên kia hành lang dài đi.

“Chúng ta cùng nhau đến Hàng Châu.”

Hắn phút chốc dừng lại cước bộ, quay đầu lại nhìn phụ thân,“Chúng ta?”

“Ừm, phụ tử Chu gia đã đi trước trước một bước đến am ni cô,Vũ Lâm con bé nhất định phải đến trước bọn họ……”

“Bằng không cuộc hôn sự kia sẽ không có phải không?” Hắn lạnh lùng cắt đứt lời của phụ thân, vẻ mặt châm biếm nhìn sang Hạ Vũ Lâm liếc mắt một cái,“Ta chúc phúc nàng, ta muốn đi ngủ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương