Rơi Vào Mê Luyến - Khương Thâm, Bao Giờ Anh Mới Cưới?
-
Chương 6: Chuyển về lục khiên thành sống
" Tôi cứ nghĩ anh thanh cao lắm.. " Lâm Kiều Ân lạnh giọng khẳng định điều mình nói là thật, nhưng ngược lại với suy tưởng của cô. Người đàn ông đó không những tàn độc còn mang trong mình dục vọng to lớn. Thậm trí đến cả ánh mắt hắn nhìn lên thân xác cô, hoàn toàn khiến kẻ đối diện đắm đuối nhưng đối lại với cô hoàn toàn là khinh miệt.
Cánh tay Lục Khương Thâm buông dần cánh tay người thiếu nữ. Ánh mắt hắn trầm xuống tựa như giữa màn đêm ánh đèn bỗng chợt ngụp xuống.. Thực sự có một thứ tâm trạng khó hiểu lướt qua.
Hắn rời xe, đạp cánh cửa đóng lại với sự nóng giận nhất thời.
Giữa cái không gian se lạnh, Lục Khương Thâm dựa người vào thân xe châm điếu thuốc. Con người hắn khi đó không rõ mang theo tâm trạng gì nhưng ánh mắt luôn hướng xuống mắt đường. Nhìn qua nếu hắn mang một thân phận khác thì khi này nội tâm trong hắn chắc hẳn đang rất tồi, nhưng với kẻ như hắn có gì đáng để buồn? Hắn có gia đình, hắn có tiền tài, có thể nắm được mạng người trong tay.. Có thể khiến mọi người phục tùng nhưng rốt hắn như nào? Như nào mới đúng về con người hắn?
Từ trong xe điều duy nhất Lâm Kiều Ân thấy được là bóng lưng rộng của người đàn ông, cô không cho phép mình nghĩ nhiều về hắn. Càng không thể nhìn hắn buồn, khi đó bản thân ngỡ đâu có chút rung cảm.
Bởi hắn là đàn ông, không tránh được!
Phải giữ khoảng cách, đến đây là lấy mạng nhất quyết không lâm vào bẫy tình!
Không gian lắng lại, cả người Lâm Kiều Ân đều có cảm giác tấy lên. Ở bên hắn một đêm như rắc lên thân mình cả bầu trời ô nhục, không giết được còn đem mạng đặt mình vào vòng ngắm của hắn. Ở hiện tại ham muốn giết hắn trong cô vẫn dâng cao nhưng nhận ra mọi thứ đều không còn đơn giản như hồi đầu. Bởi bên hắn mọi thứ tầm thường đều hóa chông gai!
[ ... ]
Lục Khiên thành về đêm như mang một bản sắc ngát người, khung trời trầm lắng nghe tiếng gió cũng đủ thấy sự yên bình.
Nó vốn dĩ được đặt ở xa thành phố, gần như một vật thể cô độc ngự trị cả một mảnh đất.
Lâm Kiều Ân đứng trên ban công lầu ba, phòng của cô chỉ là một không gian nhỏ nhưng cũng đủ để coi là tiện nghi. Xem ra hắn cũng không tồi, ít nhất cũng để cho cô một chiếc chăn mỏng và phòng tắm lạnh ngắt.
Từ đây nhìn xuống dưới như đối lập nhau nhưng không lấy đi được chút quan tâm từ người thiếu nữ. Cô ngồi xuống giữa ban công không có một thanh sắt chắn trước để giữ an toàn. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn lên khung trời thiếu ánh sao, ánh trăng cũng bị mây đen che phủ. Đêm nay có nguy cơ sẽ mưa lớn, thật đáng sợ.
Màn hình điện thoại Lâm Kiều Ân khẽ sáng lên, chẳng có gì ngoài một tin nhắn rác. Giờ cô mới ngầm hiểu ở chốn của người đàn ông này cũng có chút cô độc. Không rượu, không thuốc, không có đến một số điện thoại để gọi điện cho ai đó. Dù chỉ nói chuyện phiếm cũng đủ để thấy mình không lẻ bóng. Nhưng cho đến cuối cùng đó cũng chỉ là suy nghĩ của cô, hình như mãi là vậy.
Lúc này có thể nói chuyện với bà ngoại thì thật là tốt.. Nhưng cô nhận ra, giờ này bà cũng đã ngủ. Kể cả khi thức dậy cũng không thể liên lạc, không thể.
Cánh cửa gỗ khẽ mở ra, tuy là căn phòng bỏ nhưng bề ngoài nhìn vào qua cánh cửa thì nó cũng như bao căn phòng khác. Đúng là bề ngoài đánh giá bên trong mang cái đối ngược khó nhận ra.
" Ông chủ hỏi cô muốn ăn đêm không? " Người phụ nữ trạc 60 tuổi hé cánh cửa ra hỏi, bà ta không bước vào trong chỉ dám đứng ngoài. Dù chỉ là một phép tắc lịch sự tối thiểu nhưng lại khiến căn phòng tạo ra cảm giác ghẻ lạnh.
Lâm Kiều Ân khẽ quay người lại, đôi chân cô thả xuống hỏi mặt ban công đung đưa theo nhịp. " Không cần đâu.. "
Cánh cửa đóng lại một cách nhẹ nhàng, gió đêm cũng thổi lộng hơn. Khung cảnh bên dưới dù bị thiên nhiên đe dọa nhưng vẫn mang một vẻ đẹp thanh cao. Hoa trong bồn vẫn được trồng theo một loài trải dài, ghế vẫn có đôi.. Mọi thứ đều hòa hợp, còn cô hình như lẻ bóng thành một thể.
Cả một ngày chưa bỏ gì vào bụng, cũng không thấy đói. Cả một ngày chưa được ngủ nhưng không thấy mệt mỏi. Đôi khi cô cũng tự hỏi sao bản thân mình lại lạ thế? Nhưng cuối cùng vẫn không có câu trả lời vào hợp tình.
Lâm Kiều Ân đứng dậy, đôi mắt lạnh lẽo nhìn xuống thảm có xanh mướt phía xa. Rồi định quay người bước vào thì đụng phải ánh mắt của một người con gái. Nhìn cô ta cũng tầm tuổi mình nhưng lại mang một màu sắc đẹp đến lạ. Giữa một khung trời lạnh cô ta có thể cười nói với người đàn ông đó, thậm trí có thể hòa hợp với thiên nhiên. Từng đóa hoa được cô ấy âu yếm đều mang một sức sống mãnh liệt. Đêm đầu đông nhưng lại nở rộ như mùa hạ.
Rất nhanh người con gái đó kéo lấy tay áo người đàn ông, rồi chỉ tay về phía Lâm Kiều Ân. Nhưng khi người đàn ông quay lại nơi đó trống trơn chỉ có gió thổi qua. Vẻ mặt hắn lạnh tanh, xoa đầu người con gái rồi bước vào bên trong.
Phía trên cao, hơi lạnh lùa vào nhiều hơn. Căn phòng cũng dần được phủ bằng sự lạnh lẽo.
Lâm Kiều Ân tựa người vào tường, trên môi khẽ nở nụ cười tươi rồi tắt dần . Cô lại cảm nhận được sự đơn độc ở một nơi giam cầm, cô sợ cái không gian như này đủ rồi nhưng họ vần chọn nơi thiếu ánh sáng nhất nhốt cô vào. Nơi đây đến cả ánh đèn cũng mờ sáng, hắn đâu phải thiếu tiền?
Lâm Kiều Ân thẫn thờ đi đến chỗ vali chọn tạm lấy một bộ đồ ấm rồi bước vào trong phòng tắm.
Dòng nước lạnh ngắt tiếp xúc với cơ thể người thiếu nữ dần thành quen, cô không run lên cũng không có biểu cảm gì chỉ để mình dưới dòng nước. Cô chỉ biết nó rất lạnh , lạnh đến mức thân xác đều nổi da gà lên. Nhưng cô không quan tâm, vẫn để mình lắng dưới đó.
Tiếng cửa mở ra khiến Lâm Kiều Ân có chút cảm xúc, cô tắt vội vòi nước rồi giật lấy chiếc khăn tắm cuốn ngang người. Những bước chân cô cũng lùi lại vào bức tường lạnh lẽo, nhưng dần nhận ra sau tiếng đóng cửa không hề có âm thanh nào. Hiên tại cô vẫn chưa an tâm, cũng chỉ biết mau chóng mặc đồ vào rồi bước ra ngoài.
Dưới ánh trăng yếu ớt, hơi lạnh của gió làm nổi bật lên hình dáng người đàn ông ngoài ban công. Bóng lưng hắn phản chiếu chiếc bóng đen trải dài suốt một lối đi, thoảng thêm mùi thuốc lá khiến không gian trở nên hãi hùng đôi phần.
Lâm Kiều Ân không bước đến, cô dựa lưng vào cánh cửa phòng nhìn bóng lưng hắn. Mới nãy không lâu còn thân mật với người con gái khác, giờ chạy lên đây không phải quá hèn mọn sao? Trước giờ cô cứ nghĩ với hắn phụ nữ chưa ai lọt mắt, chưa từng âu yếm lại gần nhưng lần này thì khó nói trước.
" Cảm giác thế nào ? " Lục Khương Thâm quay người lại, điếu thuốc trên tay hắn sắp tàn nhưng vần đỏ hồng lên. Có thể nói đó là hơi ấm duy nhất ở nơi đây. Đôi mày hắn khi này hơi cau lại, thái độ xem ra có chút hài lòng nhưng lại khiến người thiếu nữ khẽ nở nụ cười rồi cúi đầu xuống.
Lâm Kiều Ân khẽ đứng thẳng dậy, cô nhấc đôi bàn chân trần trên sàn đá lạnh lẽo bước đến gần người đàn ông. Đôi mắt cũng đưa lên nhìn gương mặt tuấn mĩ khiến người đời dung túng, rồi nở nụ cười. Bàn tay phải khi đó cũng nhanh nhảu lấy điếu thuốc kẹp trên tay người đàn ông.
" Nói ra cũng không đủ cho ngài hiểu, ngài muốn thử dùng phòng tắm ở đây chứ? "
Cánh tay Lục Khương Thâm buông dần cánh tay người thiếu nữ. Ánh mắt hắn trầm xuống tựa như giữa màn đêm ánh đèn bỗng chợt ngụp xuống.. Thực sự có một thứ tâm trạng khó hiểu lướt qua.
Hắn rời xe, đạp cánh cửa đóng lại với sự nóng giận nhất thời.
Giữa cái không gian se lạnh, Lục Khương Thâm dựa người vào thân xe châm điếu thuốc. Con người hắn khi đó không rõ mang theo tâm trạng gì nhưng ánh mắt luôn hướng xuống mắt đường. Nhìn qua nếu hắn mang một thân phận khác thì khi này nội tâm trong hắn chắc hẳn đang rất tồi, nhưng với kẻ như hắn có gì đáng để buồn? Hắn có gia đình, hắn có tiền tài, có thể nắm được mạng người trong tay.. Có thể khiến mọi người phục tùng nhưng rốt hắn như nào? Như nào mới đúng về con người hắn?
Từ trong xe điều duy nhất Lâm Kiều Ân thấy được là bóng lưng rộng của người đàn ông, cô không cho phép mình nghĩ nhiều về hắn. Càng không thể nhìn hắn buồn, khi đó bản thân ngỡ đâu có chút rung cảm.
Bởi hắn là đàn ông, không tránh được!
Phải giữ khoảng cách, đến đây là lấy mạng nhất quyết không lâm vào bẫy tình!
Không gian lắng lại, cả người Lâm Kiều Ân đều có cảm giác tấy lên. Ở bên hắn một đêm như rắc lên thân mình cả bầu trời ô nhục, không giết được còn đem mạng đặt mình vào vòng ngắm của hắn. Ở hiện tại ham muốn giết hắn trong cô vẫn dâng cao nhưng nhận ra mọi thứ đều không còn đơn giản như hồi đầu. Bởi bên hắn mọi thứ tầm thường đều hóa chông gai!
[ ... ]
Lục Khiên thành về đêm như mang một bản sắc ngát người, khung trời trầm lắng nghe tiếng gió cũng đủ thấy sự yên bình.
Nó vốn dĩ được đặt ở xa thành phố, gần như một vật thể cô độc ngự trị cả một mảnh đất.
Lâm Kiều Ân đứng trên ban công lầu ba, phòng của cô chỉ là một không gian nhỏ nhưng cũng đủ để coi là tiện nghi. Xem ra hắn cũng không tồi, ít nhất cũng để cho cô một chiếc chăn mỏng và phòng tắm lạnh ngắt.
Từ đây nhìn xuống dưới như đối lập nhau nhưng không lấy đi được chút quan tâm từ người thiếu nữ. Cô ngồi xuống giữa ban công không có một thanh sắt chắn trước để giữ an toàn. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn lên khung trời thiếu ánh sao, ánh trăng cũng bị mây đen che phủ. Đêm nay có nguy cơ sẽ mưa lớn, thật đáng sợ.
Màn hình điện thoại Lâm Kiều Ân khẽ sáng lên, chẳng có gì ngoài một tin nhắn rác. Giờ cô mới ngầm hiểu ở chốn của người đàn ông này cũng có chút cô độc. Không rượu, không thuốc, không có đến một số điện thoại để gọi điện cho ai đó. Dù chỉ nói chuyện phiếm cũng đủ để thấy mình không lẻ bóng. Nhưng cho đến cuối cùng đó cũng chỉ là suy nghĩ của cô, hình như mãi là vậy.
Lúc này có thể nói chuyện với bà ngoại thì thật là tốt.. Nhưng cô nhận ra, giờ này bà cũng đã ngủ. Kể cả khi thức dậy cũng không thể liên lạc, không thể.
Cánh cửa gỗ khẽ mở ra, tuy là căn phòng bỏ nhưng bề ngoài nhìn vào qua cánh cửa thì nó cũng như bao căn phòng khác. Đúng là bề ngoài đánh giá bên trong mang cái đối ngược khó nhận ra.
" Ông chủ hỏi cô muốn ăn đêm không? " Người phụ nữ trạc 60 tuổi hé cánh cửa ra hỏi, bà ta không bước vào trong chỉ dám đứng ngoài. Dù chỉ là một phép tắc lịch sự tối thiểu nhưng lại khiến căn phòng tạo ra cảm giác ghẻ lạnh.
Lâm Kiều Ân khẽ quay người lại, đôi chân cô thả xuống hỏi mặt ban công đung đưa theo nhịp. " Không cần đâu.. "
Cánh cửa đóng lại một cách nhẹ nhàng, gió đêm cũng thổi lộng hơn. Khung cảnh bên dưới dù bị thiên nhiên đe dọa nhưng vẫn mang một vẻ đẹp thanh cao. Hoa trong bồn vẫn được trồng theo một loài trải dài, ghế vẫn có đôi.. Mọi thứ đều hòa hợp, còn cô hình như lẻ bóng thành một thể.
Cả một ngày chưa bỏ gì vào bụng, cũng không thấy đói. Cả một ngày chưa được ngủ nhưng không thấy mệt mỏi. Đôi khi cô cũng tự hỏi sao bản thân mình lại lạ thế? Nhưng cuối cùng vẫn không có câu trả lời vào hợp tình.
Lâm Kiều Ân đứng dậy, đôi mắt lạnh lẽo nhìn xuống thảm có xanh mướt phía xa. Rồi định quay người bước vào thì đụng phải ánh mắt của một người con gái. Nhìn cô ta cũng tầm tuổi mình nhưng lại mang một màu sắc đẹp đến lạ. Giữa một khung trời lạnh cô ta có thể cười nói với người đàn ông đó, thậm trí có thể hòa hợp với thiên nhiên. Từng đóa hoa được cô ấy âu yếm đều mang một sức sống mãnh liệt. Đêm đầu đông nhưng lại nở rộ như mùa hạ.
Rất nhanh người con gái đó kéo lấy tay áo người đàn ông, rồi chỉ tay về phía Lâm Kiều Ân. Nhưng khi người đàn ông quay lại nơi đó trống trơn chỉ có gió thổi qua. Vẻ mặt hắn lạnh tanh, xoa đầu người con gái rồi bước vào bên trong.
Phía trên cao, hơi lạnh lùa vào nhiều hơn. Căn phòng cũng dần được phủ bằng sự lạnh lẽo.
Lâm Kiều Ân tựa người vào tường, trên môi khẽ nở nụ cười tươi rồi tắt dần . Cô lại cảm nhận được sự đơn độc ở một nơi giam cầm, cô sợ cái không gian như này đủ rồi nhưng họ vần chọn nơi thiếu ánh sáng nhất nhốt cô vào. Nơi đây đến cả ánh đèn cũng mờ sáng, hắn đâu phải thiếu tiền?
Lâm Kiều Ân thẫn thờ đi đến chỗ vali chọn tạm lấy một bộ đồ ấm rồi bước vào trong phòng tắm.
Dòng nước lạnh ngắt tiếp xúc với cơ thể người thiếu nữ dần thành quen, cô không run lên cũng không có biểu cảm gì chỉ để mình dưới dòng nước. Cô chỉ biết nó rất lạnh , lạnh đến mức thân xác đều nổi da gà lên. Nhưng cô không quan tâm, vẫn để mình lắng dưới đó.
Tiếng cửa mở ra khiến Lâm Kiều Ân có chút cảm xúc, cô tắt vội vòi nước rồi giật lấy chiếc khăn tắm cuốn ngang người. Những bước chân cô cũng lùi lại vào bức tường lạnh lẽo, nhưng dần nhận ra sau tiếng đóng cửa không hề có âm thanh nào. Hiên tại cô vẫn chưa an tâm, cũng chỉ biết mau chóng mặc đồ vào rồi bước ra ngoài.
Dưới ánh trăng yếu ớt, hơi lạnh của gió làm nổi bật lên hình dáng người đàn ông ngoài ban công. Bóng lưng hắn phản chiếu chiếc bóng đen trải dài suốt một lối đi, thoảng thêm mùi thuốc lá khiến không gian trở nên hãi hùng đôi phần.
Lâm Kiều Ân không bước đến, cô dựa lưng vào cánh cửa phòng nhìn bóng lưng hắn. Mới nãy không lâu còn thân mật với người con gái khác, giờ chạy lên đây không phải quá hèn mọn sao? Trước giờ cô cứ nghĩ với hắn phụ nữ chưa ai lọt mắt, chưa từng âu yếm lại gần nhưng lần này thì khó nói trước.
" Cảm giác thế nào ? " Lục Khương Thâm quay người lại, điếu thuốc trên tay hắn sắp tàn nhưng vần đỏ hồng lên. Có thể nói đó là hơi ấm duy nhất ở nơi đây. Đôi mày hắn khi này hơi cau lại, thái độ xem ra có chút hài lòng nhưng lại khiến người thiếu nữ khẽ nở nụ cười rồi cúi đầu xuống.
Lâm Kiều Ân khẽ đứng thẳng dậy, cô nhấc đôi bàn chân trần trên sàn đá lạnh lẽo bước đến gần người đàn ông. Đôi mắt cũng đưa lên nhìn gương mặt tuấn mĩ khiến người đời dung túng, rồi nở nụ cười. Bàn tay phải khi đó cũng nhanh nhảu lấy điếu thuốc kẹp trên tay người đàn ông.
" Nói ra cũng không đủ cho ngài hiểu, ngài muốn thử dùng phòng tắm ở đây chứ? "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook