Rơi Vào Hoàng Hôn
-
Chương 24
Edit: Doãn.
Ngày hôm sau tôi đi theo Tô Dung Dữ, trong đầu đã chuẩn bị sẵn các vấn đề cụ thể cần hỏi.
"Đêm nào cũng đều có giáo quan canh gác, nhóc ngã xuống đó mà không có ai để ý à?" Tôi hỏi.
"Không có, lúc đó chắc là ngay thời điểm đổi ca, em đã dùng mười phút loay hoay ở chỗ đấy, không có người nào qua lại cả."
"Tối đó là mấy giờ?"
"Lúc em ngã xuống là ba giờ, lúc quay về là ba giờ mười bảy." Thằng nhóc suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc đáp.
"Vị trí chính xác của nắp cống nằm ở đâu?"
"Ngay chỗ ngoặt trước khu ký túc xá, nắp cống thứ hai."
"Nhóc có chắc mình đang ở bên ngoài không?"
"Ừm, em trông thấy một chiếc xe ô tô, là một chiếc xe ô tô đang chạy."
"Chuyện này tôi sẽ nói với anh tôi, sau khi quyết định xong xuôi sẽ tìm nhóc bàn bạc thêm lần nữa, được không?"
"Ừm." Thằng nhóc gật đầu, chuẩn bị trở về.
"Dung Dữ." Tôi ngăn thằng nhóc lại, "Cảm ơn cậu."
Thằng nhóc mỉm cười, là nụ cười mà rất lâu rồi tôi không gặp.
Tôi tìm một chỗ vắng vẻ lặng lẽ kể toàn bộ ngọn ngành cho anh trai tôi nghe, anh trầm mặc vài giây, nói, "Đêm nay vào lúc hai giờ năm mươi lăm, chúng ta ra chỗ nọ xem thử xem có phải đúng là giáo quan đổi ca vào giờ đó không."
Tôi đáp được, anh trai tôi không nặng không nhẹ bóp niết tay tôi, tôi có thể cảm nhận được anh rất căng thẳng.
Tôi cũng căng thẳng, nhưng tôi thích sự căng thẳng này.
Tắt đèn, tôi yên lặng nằm trên giường, nếu có thể ra ngoài, tôi không dám nghĩ, mặc dù tôi chỉ mới ở đây được hai tháng, nhưng tôi lại cảm thấy đã lâu cực kỳ lâu rồi, lâu đến mức khiến tôi gần như tê liệt.
Không rõ đã qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng anh trai tôi đứng dậy đi ra ngoài, tôi đếm thầm ba trăm sáu mươi giây trong đầu rồi đứng lên bám theo sau.
Tôi ngó đồng hồ, ba giờ đúng, tôi đi đến nhà vệ sinh, dọc đường không hề bắt gặp giáo quan, tôi cố tình nhấn nhá lại nhà vệ sinh chốc lát, quay về lúc ba giờ mười phút, không có ai canh gác cả.
Trở lại phòng, tôi thấy anh trai tôi đã nằm trên giường ngủ rồi, tôi đoán bên phía anh hẳn cũng rất thuận lợi, nếu không thì chúng tôi không thể nào còn nguyên vẹn ở trong kí túc xá được.
Trước khi chìm vào giấc mộng tôi thử nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh trăng đêm nay mông lung mờ ảo, thật đẹp.
Hôm sau anh trai tôi lén lút nói với tôi, phòng trực ban không có ai theo dõi giám sát, dự đoán ban đầu của chúng tôi nằm trong khoảng 2:55 đến 3:15, trong hai mươi phút này không có người nào đứng canh gác, vì vậy việc chúng tôi cần làm tối nay chính là xuống dưới nắp cống xem xét, sẵn tiện tính toán thời gian.
Buổi tối tôi đem kế hoạch kể cho Tô Dung Dữ, tôi hỏi ý kiến của thằng nhóc, thằng nhóc chớp mắt bảo, "Em sẽ nghe theo mấy anh."
Tôi có hơi buồn cười, "Nhóc không sợ tụi anh trốn sao?"
Thằng nhóc lắc đầu, "Mấy anh sẽ không làm thế." Còn nói đến chắc nịch.
"Không phải anh đã dặn nhóc là không được tin tưởng bất kì ai sao?" Tôi vô cùng lo lắng biểu hiện của thằng nhóc này.
"Anh và anh Tu Viễn không giống." Thằng nhóc nở nụ cười non nớt, ở một nơi thế này mà vẫn có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, không dễ dàng.
Tôi còn chưa kịp mở miệng đáp, cách đó không xa đã vang lên một giọng nói cắt ngang, "Hai người làm gì đó!"
Một tên giáo quan hùng hùng hổ hổ xông về phía chúng tôi, Tô Dung Dữ giật mình, vẻ mặt lộ rõ sợ hãi, theo bản năng lùi ra sau mấy bước, tôi chỉ hơi nhíu mày, cùng lắm cũng là một trận đòn mà thôi.
Đột nhiên có một bóng người từ bên cạnh nhào ra, sức lực cực kỳ mạnh, cứ thế đụng giáo quan ngã xoàng xuống đất.
"Xin lỗi xin lỗi giáo quan! Tôi không phải cố ý đâu!" Người đó vội vàng nói.
Tôi lẫn Tô Dung Dữ đều nhận ra, người đó là Trần Dĩnh.
"Chạy! Dung Dữ! Chạy mau!" Tôi hiểu được ý của anh ta, kéo Tô Dung Dữ chạy khỏi thao trường theo hướng khác, tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau ngày càng nhỏ, sau đó lại chuyển thành tiếng thắt lưng.
Chúng tôi dừng tại một điểm mù giám sát nghe ngóng một lát, tôi hít sâu hai hơi, nghĩ thế nào cũng không thông tại sao Trần Dĩnh lại muốn giúp chúng tôi, anh ta luôn nhắm mắt làm ngơ những chuyện này, sống y hệt không khí vậy.
Tôi và Tô Dung Dữ loạng choạng quay lại thao trường.
Anh trai tôi nhìn thấy tôi, ánh mắt rõ ràng chất chứa sự lo lắng, tôi nhướng mày, tỏ ý thằng nhóc vẫn ổn.
Ban đêm vào lúc 2:55, biết rằng trong phòng giám sát không có ai, tôi cùng anh trai tôi cùng nhau ra khỏi cửa.
"Em thấp hơn anh, em đi xuống, anh ở trên đây canh chừng, nếu có chuyện gì xảy ra thì anh hãy đạp lên nắp cống." Tôi nói với anh trai tôi, anh trai tôi do dự thoáng chốc, nhưng vẫn gật đầu.
Ở trên chắc chắn an toàn hơn ở dưới một chút, tôi khống muốn để anh trai tôi đi xuống, khẳng định anh trai tôi cũng nghĩ như vậy, song tôi thật sự thấp hơn anh.
Anh trai tôi di chuyển nắp cống sang một bên, tôi leo xuống thang, cho đến khi anh đóng nắp cống lại, tôi đã không còn nhìn rõ được đường đi xuống nữa.
Tôi không có dụng cụ chiếu sáng, phía dưới tối mù tối mịt, rất hẹp, chỉ có một con đường, tôi mò mẫm đi tiếp, đi được khoảng tầm mười bước chân, tôi lại chạm được một cái thang nữa, tôi trèo lên đó, dùng rất nhiều sức mới có thể mở nắp cống ra.
Tôi dường như trông thấy một thế giới khác, là con đường cao tốc, bên cạnh trồng một cây liễu, vầng trăng lúc này đang yên tĩnh treo mình trên ngọn liễu.
Tôi dám cam đoan chỗ này là bên ngoài, tuy rằng tôi muốn rời đi đến mức tóc cũng sắp rụng gần hết rồi, nhưng tôi vẫn xuyên qua bóng đêm để trở về, anh trai tôi vẫn ở nơi đó, Dung Dữ vẫn ở nơi đó.
Tôi đẩy đẩy nắp cống, anh trai tôi nhanh chóng mở ra, kéo tôi đứng lên, tôi xem đồng hồ, bây giờ là 3:17, trái tim tôi run rẩy một trận, nhưng may là chưa có ai đến đây.
Thời điểm Tống Dung Dữ leo lên là 3:17, nói như thế, trong thời gian từ 2:55 đến 3:20 sẽ không có người canh gác và tuần tra.
Sau khi trở về tôi dùng xà phòng rửa sạch rêu xanh dính trên tay, lên giường nằm trước 3:20.
Tôi nhấc chân sau đó chạm vào mắt cá chân trống rỗng, lúc đến đây được vài ngày thì hình xăm ấy đã bị tẩy sạch.
Ra ngoài có thể xăm lại lần nữa.
Sắp phải rời khỏi nơi này rồi sao? Tôi nghĩ.
Ngày hôm sau tôi đi theo Tô Dung Dữ, trong đầu đã chuẩn bị sẵn các vấn đề cụ thể cần hỏi.
"Đêm nào cũng đều có giáo quan canh gác, nhóc ngã xuống đó mà không có ai để ý à?" Tôi hỏi.
"Không có, lúc đó chắc là ngay thời điểm đổi ca, em đã dùng mười phút loay hoay ở chỗ đấy, không có người nào qua lại cả."
"Tối đó là mấy giờ?"
"Lúc em ngã xuống là ba giờ, lúc quay về là ba giờ mười bảy." Thằng nhóc suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc đáp.
"Vị trí chính xác của nắp cống nằm ở đâu?"
"Ngay chỗ ngoặt trước khu ký túc xá, nắp cống thứ hai."
"Nhóc có chắc mình đang ở bên ngoài không?"
"Ừm, em trông thấy một chiếc xe ô tô, là một chiếc xe ô tô đang chạy."
"Chuyện này tôi sẽ nói với anh tôi, sau khi quyết định xong xuôi sẽ tìm nhóc bàn bạc thêm lần nữa, được không?"
"Ừm." Thằng nhóc gật đầu, chuẩn bị trở về.
"Dung Dữ." Tôi ngăn thằng nhóc lại, "Cảm ơn cậu."
Thằng nhóc mỉm cười, là nụ cười mà rất lâu rồi tôi không gặp.
Tôi tìm một chỗ vắng vẻ lặng lẽ kể toàn bộ ngọn ngành cho anh trai tôi nghe, anh trầm mặc vài giây, nói, "Đêm nay vào lúc hai giờ năm mươi lăm, chúng ta ra chỗ nọ xem thử xem có phải đúng là giáo quan đổi ca vào giờ đó không."
Tôi đáp được, anh trai tôi không nặng không nhẹ bóp niết tay tôi, tôi có thể cảm nhận được anh rất căng thẳng.
Tôi cũng căng thẳng, nhưng tôi thích sự căng thẳng này.
Tắt đèn, tôi yên lặng nằm trên giường, nếu có thể ra ngoài, tôi không dám nghĩ, mặc dù tôi chỉ mới ở đây được hai tháng, nhưng tôi lại cảm thấy đã lâu cực kỳ lâu rồi, lâu đến mức khiến tôi gần như tê liệt.
Không rõ đã qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng anh trai tôi đứng dậy đi ra ngoài, tôi đếm thầm ba trăm sáu mươi giây trong đầu rồi đứng lên bám theo sau.
Tôi ngó đồng hồ, ba giờ đúng, tôi đi đến nhà vệ sinh, dọc đường không hề bắt gặp giáo quan, tôi cố tình nhấn nhá lại nhà vệ sinh chốc lát, quay về lúc ba giờ mười phút, không có ai canh gác cả.
Trở lại phòng, tôi thấy anh trai tôi đã nằm trên giường ngủ rồi, tôi đoán bên phía anh hẳn cũng rất thuận lợi, nếu không thì chúng tôi không thể nào còn nguyên vẹn ở trong kí túc xá được.
Trước khi chìm vào giấc mộng tôi thử nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh trăng đêm nay mông lung mờ ảo, thật đẹp.
Hôm sau anh trai tôi lén lút nói với tôi, phòng trực ban không có ai theo dõi giám sát, dự đoán ban đầu của chúng tôi nằm trong khoảng 2:55 đến 3:15, trong hai mươi phút này không có người nào đứng canh gác, vì vậy việc chúng tôi cần làm tối nay chính là xuống dưới nắp cống xem xét, sẵn tiện tính toán thời gian.
Buổi tối tôi đem kế hoạch kể cho Tô Dung Dữ, tôi hỏi ý kiến của thằng nhóc, thằng nhóc chớp mắt bảo, "Em sẽ nghe theo mấy anh."
Tôi có hơi buồn cười, "Nhóc không sợ tụi anh trốn sao?"
Thằng nhóc lắc đầu, "Mấy anh sẽ không làm thế." Còn nói đến chắc nịch.
"Không phải anh đã dặn nhóc là không được tin tưởng bất kì ai sao?" Tôi vô cùng lo lắng biểu hiện của thằng nhóc này.
"Anh và anh Tu Viễn không giống." Thằng nhóc nở nụ cười non nớt, ở một nơi thế này mà vẫn có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, không dễ dàng.
Tôi còn chưa kịp mở miệng đáp, cách đó không xa đã vang lên một giọng nói cắt ngang, "Hai người làm gì đó!"
Một tên giáo quan hùng hùng hổ hổ xông về phía chúng tôi, Tô Dung Dữ giật mình, vẻ mặt lộ rõ sợ hãi, theo bản năng lùi ra sau mấy bước, tôi chỉ hơi nhíu mày, cùng lắm cũng là một trận đòn mà thôi.
Đột nhiên có một bóng người từ bên cạnh nhào ra, sức lực cực kỳ mạnh, cứ thế đụng giáo quan ngã xoàng xuống đất.
"Xin lỗi xin lỗi giáo quan! Tôi không phải cố ý đâu!" Người đó vội vàng nói.
Tôi lẫn Tô Dung Dữ đều nhận ra, người đó là Trần Dĩnh.
"Chạy! Dung Dữ! Chạy mau!" Tôi hiểu được ý của anh ta, kéo Tô Dung Dữ chạy khỏi thao trường theo hướng khác, tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau ngày càng nhỏ, sau đó lại chuyển thành tiếng thắt lưng.
Chúng tôi dừng tại một điểm mù giám sát nghe ngóng một lát, tôi hít sâu hai hơi, nghĩ thế nào cũng không thông tại sao Trần Dĩnh lại muốn giúp chúng tôi, anh ta luôn nhắm mắt làm ngơ những chuyện này, sống y hệt không khí vậy.
Tôi và Tô Dung Dữ loạng choạng quay lại thao trường.
Anh trai tôi nhìn thấy tôi, ánh mắt rõ ràng chất chứa sự lo lắng, tôi nhướng mày, tỏ ý thằng nhóc vẫn ổn.
Ban đêm vào lúc 2:55, biết rằng trong phòng giám sát không có ai, tôi cùng anh trai tôi cùng nhau ra khỏi cửa.
"Em thấp hơn anh, em đi xuống, anh ở trên đây canh chừng, nếu có chuyện gì xảy ra thì anh hãy đạp lên nắp cống." Tôi nói với anh trai tôi, anh trai tôi do dự thoáng chốc, nhưng vẫn gật đầu.
Ở trên chắc chắn an toàn hơn ở dưới một chút, tôi khống muốn để anh trai tôi đi xuống, khẳng định anh trai tôi cũng nghĩ như vậy, song tôi thật sự thấp hơn anh.
Anh trai tôi di chuyển nắp cống sang một bên, tôi leo xuống thang, cho đến khi anh đóng nắp cống lại, tôi đã không còn nhìn rõ được đường đi xuống nữa.
Tôi không có dụng cụ chiếu sáng, phía dưới tối mù tối mịt, rất hẹp, chỉ có một con đường, tôi mò mẫm đi tiếp, đi được khoảng tầm mười bước chân, tôi lại chạm được một cái thang nữa, tôi trèo lên đó, dùng rất nhiều sức mới có thể mở nắp cống ra.
Tôi dường như trông thấy một thế giới khác, là con đường cao tốc, bên cạnh trồng một cây liễu, vầng trăng lúc này đang yên tĩnh treo mình trên ngọn liễu.
Tôi dám cam đoan chỗ này là bên ngoài, tuy rằng tôi muốn rời đi đến mức tóc cũng sắp rụng gần hết rồi, nhưng tôi vẫn xuyên qua bóng đêm để trở về, anh trai tôi vẫn ở nơi đó, Dung Dữ vẫn ở nơi đó.
Tôi đẩy đẩy nắp cống, anh trai tôi nhanh chóng mở ra, kéo tôi đứng lên, tôi xem đồng hồ, bây giờ là 3:17, trái tim tôi run rẩy một trận, nhưng may là chưa có ai đến đây.
Thời điểm Tống Dung Dữ leo lên là 3:17, nói như thế, trong thời gian từ 2:55 đến 3:20 sẽ không có người canh gác và tuần tra.
Sau khi trở về tôi dùng xà phòng rửa sạch rêu xanh dính trên tay, lên giường nằm trước 3:20.
Tôi nhấc chân sau đó chạm vào mắt cá chân trống rỗng, lúc đến đây được vài ngày thì hình xăm ấy đã bị tẩy sạch.
Ra ngoài có thể xăm lại lần nữa.
Sắp phải rời khỏi nơi này rồi sao? Tôi nghĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook