Rơi Vào Ánh Sáng
Chương 11


"Anh muốn xem Ti vi không?" Tôi hỏi: "Tôi sẽ làm việc trong phòng".
Tần Sâm lắc đầu: "Tôi không xem, cô ở đây đi."
"Vậy bây giờ anh làm gì?" Tôi lại hỏi.
Tần Sâm chưa nghĩ ra lúc này mình sẽ làm gì, hoàn cảnh không chi phối, không có nỗi lo về thời gian.

Hắn nhún vai:"Ngồi một lát?"
"Switch ở đầu giường tôi", Tay chỉ chỉ nói: "Nếu anh muốn chơi thì có thể chơi".

Nhưng nhìn qua Tần Sâm không hề có hứng với trò chơi điện tử.

"Vậy anh sẽ nấu cơm chứ?" Tôi hỏi.
Tần Sâm mờ mịt gật gật đầu.
"Vậy anh đi nấu cơm", tôi thở dài, mở App giao hàng tươi sống, đưa cho hắn:"Trước tiên nhìn xem ăn gì, sau đó đặt đơn---cái gì tôi cũng ăn được, anh nhìn xem mình muốn ăn gì, sau đó người giao hàng đến thì nấu cơm, tôi muốn làm việc".

Tần Sâm cầm lấy chiếc di động, chần trừ nói:"Có thể...nhưng tôi nấu cơm chưa chắc đã ngon".

Tôi bĩu môi:"Có thể nấu là được.

Tôi không nói chuyện với anh được, phải làm việc rồi".

Tần Sâm gật gật đầu, cầm di động tôi đi sang một bên, tôi ngồi thẳng lên, click mở tài liệu làm việc, bắt đầu xử lý từng cái một.

Thời gian Tần Sâm chọn đồ ăn hơi lâu so với tôi nghĩ, một lúc sau mới cầm di động của tôi đưa qua, muốn tôi bấm nhập mật mã trả tiền, tôi liếc mắt một cái, nói: 082759.
"Sao cô lại..." Tần Sâm trừng mắt: "Sao cô lại nói mật mã cho tôi biết?"
"Có sao đâu" Tôi đẩy người ra: "Được rồi, được rồi, anh qua bên kia chờ đi, đừng có quấy rầy tôi làm việc".

Chưa đến nửa giờ, đồ nấu ăn đã được giao cho Tần Sâm.

Hắn xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào phòng bếp, bắt đầu mân mê.

Tôi có hơi lo lắng, nhưng nghiêng tai nghe ngóng một lúc, bên trong không phát ra âm thanh nào không bình thường, tôi mặc kệ người lăn lộn ở bên trong, chuyên tâm làm việc.

Chờ tới lúc công việc thu thập xong bảy tám phần, Tần Sâm cũng mang thành quả của mình lên bàn ăn, đang ngồi nghiêm chỉnh chờ đợi, tôi lời nhác vươn vai, khép lại notebook, đi đến trước bàn ăn cảm thán:"Thơm quá...anh làm món gì?"
"Khoai tây hầm xương sườn, đậu que xào thịt, còn có măng tây xào".


Tần Sâm nói.

"Tôi đi lấy cơm".

Tôi đi theo vào phòng bếp lấy bộ đồ ăn, bên trong dọn dẹp ngăn nắp gọn gàng, sàn nhà và máy hút khói đều đã được lau sạch sẽ.
"Thế nào?" Tần Sâm thấp thỏm nhìn tôi.
Tuy rằng trên bàn bày biện tương đối đẹp, nhưng hương vị xác thật giống như lời hắn nói, nhưng cũng không khó ăn, tôi nuốt đồ ăn vào trong bụng, nói:"Cũng được...xương sườn khá tốt, so với tôi còn ngon hơn, bữa tối tôi làm cho anh ăn sẽ biết..."
Tần Sâm nở nụ cười: "Không quá khó ăn là được."
Xác định Tần Sâm thích đồ ăn có xương là đúng, hắn nhai sườn sụn nát rồi nuốt vào, răng cũng quá tốt nhỉ, trong lòng tôi cảm thán.

"Để tôi rửa chén đi".

Tôi đứng lên, ngăn bàn tay hắn đang thu dọn bàn:"Anh đi nghỉ ngơi một chút".

"Để tôi rửa, không mệt".

Tần Sâm nói.

"Haiz, tôi muốn hoạt động".

Tôi nói:"Ngồi lâu một chỗ muốn eo muốn đứt ra rồi...".
Tần Sâm không kiên trì thêm nữa, nhưng vẫn yên lặng cầm giẻ lau bàn.

Cho tới khi tay tôi đầy bọt nước đi ra khỏi phòng bếp, Tần Sâm đang ngồi phát ngốc trên sô pha, tôi không thích nhìn dáng vẻ của hắn khi không có việc gì làm, chỉ cần người ngồi yên sẽ lộ ra dáng vẻ không màng mọi thứ, bề ngoài còn tốt, nhưng bên trong thì không biết đang tự do bay lượn ở nơi nào.
"Tần Sâm" Tôi gọi hắn một tiếng: "Trên giá sách có nhiều sách, nếu anh đọc thì có thể lấy xem".

"Được".

Tuy ngoài miệng Tần Sâm nói vậy, nhưng người vẫn ngồi bất động.
"Hoặc có thể ra công viên tản bộ, rất ít người".

Tôi bổ sung thêm.


Biểu cảm của Tần Sâm có chút quái dị, nhịn một lát, cuối cùng vẫn hỏi:"Tôi đang quấy rầy cô à?"
"Không phải".

Tôi khó hiểu trả lời.
"Vậy vì sao cứ muốn cách xa tôi?" Hắn nhíu mày.
"Không phải muốn cách xa anh".

Tôi giải thích cho hắn:"Tôi không muốn nhìn thấy anh phát ngốc, biểu cảm của anh...nhìn qua thật là...tôi không muốn anh phân tán sự chú ý".

Tần Sâm nhìn chằm chằm tôi trong chốc lát, xác định là lời nói thật lòng, hắn rầu rĩ mở miệng:"Được, tôi đi đọc sách".

Đi tới tùy ý chọn một quyển sách, tôi liếc mắt.

Là tiểu thuyết trinh thám của Agatha Christy.

Đây là lựa chọn không tồi, cũng rất thú vị, chắc là không có tình tiết nào kích thích đến hắn...tôi thoáng yên tâm.
"Tôi có thể ngồi bên cạnh được không" Hắn hỏi.
"Đương nhiên có thể." Tôi trả lời.
Tôi đặt notebook trên bàn trà, mình ngồi khoanh chân dưới đất làm việc.

Tần Sâm nhìn theo dáng vẻ của tôi, cũng ngồi xuống, đem quyển sách gác ở trên đùi lật xem.

Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn tiếng tôi gõ bàn phím lạch cạch, cùng âm thanh lật sách rất nhẹ nhàng, có lúc ngẫu nhiên thất thần nhìn sang, tôi phát hiện hắn không quá tập chung vào việc đọc sách, tay sẽ không tự giác rũ xuống, tầm mắt lang thang tản ra không có mục tiêu, ánh mắt bén nhọn sẽ dừng lại một điểm cố định nào đó trên trang giấy, giống như đang nhìn vào màn hình, nhìn xuyên thấu qua nó đến một việc gì đó, lúc này tôi ho nhẹ một tiếng, hoặc là cầm chén sứ trên bàn để uống nước.

Tần Sâm sẽ vì động tác của tôi mà run lên, lại bị kéo về hiện thực.
Hoàn thành xong công việc, tôi nằm bò trên sô pha chơi di động.

Tần Sâm vẫn ngồi trên sàn nhà, hắn đưa lưng về phía tôi, giống như cảm thấy như vậy không quá an toàn, thỉnh thoảng luôn ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt đen kịt, vì thế tôi lại trượt xuống dưới ngồi bên cạnh hắn.

Một hồi lăn lộn như vậy, ban ngày đã trôi qua.

Buổi tối tôi xung phong đảm nhận việc nấu cơm, Tần Sâm ăn xong một miếng, biểu cảm trở nên rất vi điệu.

"Tôi nghĩ cô chỉ khiêm tốn mà thôi".

Hắn nói: "Vì tôi nấu cơm chẳng ra làm sao".
Tôi nhún vai: "Dù sao chín là được."
"Đúng thật, tiêu chuẩn của cô so với nhà ăn tân binh của tôi không khác lắm, chín là được".

Tần Sâm lại nói.
Tôi cười cười buông tay: "Dù sao cũng ăn để sống..."
Tần Sâm thở dài: "Về sau vẫn là để tôi nấu cơm đi."
Tôi đương nhiên không có gì dị nghị.
Sau bữa cơm tối, hai người lại dạo quanh công viên một vòng, buổi tối người đi lại nhiều hơn so với ban ngày, nhưng may có bóng đêm che phủ, ai cũng không thấy rõ mặt ai, nên Tần Sâm cũng không hề khẩn trương, chỉ trầm mặc hơn so với ban ngày.
Nhưng trầm mặc cũng không phải là chuyện gì xấu.

Tôi nghiêng đầu lặng lẽ nhìn hắn, mặt mày hắn giấu trong gió đêm mềm mại, yên bình, giống như một con mèo nhỏ lưu lạc lẩn trốn, được cất giấu trong góc phòng.

——
"Tần Sâm!" Tôi ở trong phòng mình gọi.
Hắn vừa tắm rửa xong, thò ra từ trong toilet với cái đầu ướt đẫm:"Làm sao vậy?"
"Chúng ta ngủ cùng nhau đi".

Tôi nói.
Hai mắt Tần Sâm lập tức mở lớn hết mức nhìn tôi, giọt nước chảy qua lông mày trượt vào trong ánh mắt, nhìn càng thêm đen bóng thanh thuần: "Cô...cô nói gì cơ?"
"Dù sao nửa đêm tỉnh dậy anh sẽ tìm tôi" tôi gẩy gẩy tóc: "Sau đó ngồi xổm ở mép giường nhìn...ai mà bị nhìn chằm chằm như vậy còn có thể ngủ được sao".

"Về sau sẽ không như vậy nữa" Tần Sâm nói.
"Chúng ta cùng nhau ngủ đi." Tôi nói.
Tần Sâm nhìn qua thật không vui, lông mày dính vào nhau, ánh mắt rơi ở chỗ thấp, môi mím thành một đường thẳng tắp, tôi đeo dép lê đi qua, hắn vẫn đang đứng bên trong toilet.

"Như vậy thì sao?" Tôi dựa vào cạnh cửa hỏi hắn.
"Tôi cảm thấy như vậy không tốt." Tần Sâm nói.
"Vì sao?"
"Tuy rằng tôi không thể...!Nhưng là mặc kệ như thế nào, tôi còn là nam..."
"Dừng một chút" Tôi đánh gãy lời, cau mày nhìn hắn: "Anh cảm thấy chúng ta là quan hệ gì?"
Tần Sâm trầm mặc, vấn đề của tôi giống như lưỡi dao cùn thái qua da thịt hắn, gian nan cùng đau đớn theo bản năng muốn tránh đi, nhưng tôi ngăn chặn cánh cửa có thể thoát ra, là chỗ duy nhất có thể đi về phòng, hắn không biết phải làm sao đứng ở giữa một luồng hơi nóng, làn da bị hun tới mức hiện lên màu đỏ nhạt, bọt nước chảy xuống theo, từng dòng chảy xuống không dứt.
Tôi vẫn không lên tiếng, hắn bị không khí này ép tới mức không thở nổi, cuối cùng cũng mở miệng nói:"Tôi không biết".

Tôi vẫn không nói gì, chỉ không buông tha nhìn chằm chằm hắn, gian nan trên mặt hắn càng sâu, từ trong ánh mắt tràn ra ngoài, theo giọt nước đi xuống chảy đầy mặt, tích ở khóe môi, ép hắn bắt đầu run rẩy, thanh âm như dán ở yết hầu cọ ra ngoài, quả thật cũng so sánh được với sự hèn mọn:"Cô nói cái gì thì chính là cái đó".

"Cái gì theo tôi nói thì chính là cái đó...nếu tôi nói cái gì cũng không phải, vậy cũng không tính?" Tôi đề cao âm thanh hỏi.
Hắn không lên tiếng, bọt nước trên lông mi tí tách rơi xuống.


"Nếu tôi muốn anh đi, có phải anh sẽ đi đúng không?" Tôi hỏi.
"Ừm" Tần Sâm trả lời nhỏ tới mức không thể nghe thấy.

Đi đâu? hắn có thể đi nơi nào? Căn bản hắn chẳng có nơi để đi.

Nhưng vẻ mặt của hắn nói cho tôi biết, hắn đang nói thật, hơn nữa hắn cảm thấy một ngày nào đó tôi sẽ làm hắn rời đi...Lông mi hắn đang run rẩy, môi bị răng cắn thành một vệt trắng bệch nho nhỏ, bao bọc bởi màu hồng, ánh mắt hắn trống rỗng, cuối cùng nhìn qua linh hồn của hắn...Không, tôi không phải là chỗ về của hắn, ý nghĩ này không phải hắn không nghĩ, mà là hắn không dám.

Ở sâu trong não hắn vẫn có âm thanh vô chủ quanh quẩn nói mê, âm thanh kia một lần lại một lần xoay chuyển.

Giống như nước rót đầy vào thân thể hắn, hiện giờ đến đôi mắt, đầu ngón tay, toàn thân trên dưới mỗi một lỗ chân lông đều tràn ra, ngay cả tôi cũng nghe thấy----Tần Sâm, một ngày nào đó cô sẽ buông tay, cô sẽ rời đi, tựa như sinh mệnh tốt nhất của tôi biến mất, Tần Sâm, tay mày không nắm được bất cứ thứ gì...
Tôi tiến lên nắm lấy tay hắn.
Tay hắn lạnh lẽo ẩm ướt, bị tôi nắm lấy liền căng lên, chui vào giữa khe hở ngón tay chặt chẽ nắm chặt, nhưng thân thể hắn không hề động đậy, giống như bị đóng đinh tại chỗ.
"Tần Sâm, anh không được đi".

Tôi nói:"Tiền của anh đều ở chỗ tôi, anh muốn đi đâu, không được đi".

"Vốn dĩ tôi không cần tiền đó".

Tần Sâm nói.

Ngón tay hắn giật giật, tận lực rãn ra nắm chặt mu bàn tay tôi.
"Chứng minh thân phận của anh ở đây, giấy xuất ngũ và thẻ đều ở đây, tôi giấu hết đi rồi".

Tôi giữ chặt hắn bằng một tay khác:"Anh đừng nghĩ sẽ đi".
"...Rõ ràng chúng ở trong ngăn kéo giá sách." Tần Sâm nói.
"Em thích anh, cho nên anh đừng đi".

Tôi nói.

Tần Sâm kịch liệt rùng mình một cái, tay hắn bỗng nhiên trở nên nóng bỏng, giống như quá nhiều sức sống mãnh liệt được một lực đẩy mạnh mẽ không có kết cấu nhét đầy vào thân thể, ngọn lửa sáng ngời được bật lên nóng cháy đem hắn thiêu đốt, bọt nước hóa thành hơi nước, nóng tới mức hắn không thể nhấp môi, đôi mắt chật vật hết nhắm vào rồi mở ra, một lần nữa nhìn vào tôi, giống như ở trong mưa vẽ một bức tranh không có khả năng hoàn thành một bức họa.

"Em...em nói dối, nếu thích tôi, vậy vì sao em chưa bao giờ hôn tôi?"
Âm thanh Tần Sâm run rẩy hỏi tôi.
Tôi đi lên phía trước một bước, hôn lên bờ môi hắn.
Mới đầu hắn vẫn không nhúc nhích, sau đó vòng lấy eo tôi, tiếp theo cánh tay vòng ra phía sau lưng.

Ngực hắn nóng bỏng, xương bả vai rất cứng, nhưng môi lại mềm, nước mắt lạnh băng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương