Rồi Anh Sẽ Hối Hận
-
C27: Nhẹ nhàng cẩn thận
Trương Thịnh Hàm cầm tô cháo lên vừa khuấy đều vừa thổi rồi đặt lại xuống bàn.
“Rồi đấy! Anh ăn đi còn uống thuốc nữa chứ?”
Thục Thanh Di lại cầm thìa lên tiếp tục công cuộc ăn hết tô cháo thịt bằm của mình.
“Biết rồi, biết rồi! Thì thuốc vẫn còn nằm đó có chạy đi đâu đâu?”
Sau khi ăn xong, vì không muốn buổi tối đi ngủ phải vật vã với cơn đau nhức nên anh đã uống thuốc ngay. Sau khi uống xong, anh đến sô pha mở ti vi xem tin tức. Việc nhà đã làm xong cả, nên Trương Thịnh Hàm cũng không còn việc gì nữa mà chăm lại bình hoa. Bản tin thời sự mới nhất đưa tin về cổ phiếu của tập đoàn Thục gia đang dẫn đầu, ông Thục được mời sang Úc để gặp gỡ đối tác quan trọng. Cô vừa nghe đã biết, người được nói tới chính là cha của Thục Thanh Di.
Anh không thích xem nhất chính là loại tin tức này, nên liền chuyển kênh khác, kết quả lại dừng ngay kênh hoạt hình Tom and Jerry. Thục Thanh Di lẩm bẩm.
“Hoạt hình hửm? Để xem nào!”
Anh ngồi chăm chú xem phim hoạt hình, xem đến mức thuốc bắt đầu có tác dụng rồi buồn ngủ. Trương Thịnh Hàm mang trái cây tươi mát đến đặt xuống bàn, Thục Thanh Di cầm lên cắn một miếng táo rồi uống chút nước ngọt cho tỉnh ra. Cô ngồi bên cạnh, nhìn màn hình ti vi mà cười.
“Anh cũng xem hoạt hình nữa ư?”
“Còn xem nhiều là khác. Ý cô là sao? Nói tôi trẻ trâu chứ gì?”
Thục Thanh Di lườm một cái, ngã lưng ra tựa vào thành ghế sô pha mà xem. Tình tiết trong phim hoạt hình Tom and Jerry đối với người như anh mà nói là không gây cười nổi, nhưng lại có cảm giác thư giãn. Vậy nên thay vì chọn xem mấy loại phim tình cảm sướt mướt hay phim hành động kịch tính, hoặc phim kinh dị thì đây chính là lựa chọn hàng đầu.
Thuốc giảm đau nhức này phát huy công dụng mạnh mẽ nhất là khi người uống nó vào giấc ngủ. Vậy nên lúc này, Thục Thanh Di kì thực thấy mình đã sắp không mở to mắt được nữa. Anh dứt khoát đặt điều khiển ti vi lên bàn, ngã đầu nằm xuống. Nhưng không biết là vô tình hay cố ý, lại nằm lên đùi của Trương Thịnh Hàm.
“Này! Anh làm gì thế?”
Thục Thanh Di càu nhàu, giọng buồn ngủ.
“Ngủ chứ làm gì? Tự nhiên ngáp ngắn ngáp dài luôn rồi nè!”
“Nhưng mà anh…”
Cô muốn nói rằng thứ mà anh vừa nằm lên là đùi của cô, hoàn toàn không phải gối. Hơn nữa nếu anh đã buồn ngủ vậy rồi, thì vẫn nên lên phòng. Nhưng còn chưa nói được gì thì Thục Thanh Di đã nhắm mắt, cứ thế mà ngủ luôn. Vì uống thuốc vào nên anh dễ ngủ hơn hẳn, ngủ cũng rất sâu. Trương Thịnh Hàm rũ mắt nhìn người đang nằm trên đùi mình, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp. Con người này chính là dù có lạnh lùng ra sao, cộc tính thế nào, có đang nhăn nhó hay đang khó chịu cũng toát lên khí chất rất khó cưỡng.
Lòng bàn tay anh bị thương là do cô, nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa thể hỏi rõ vì sao khi đó anh lại kịp thời xuất hiện. Lần trước lúc quản gia Chu gọi cô lên xe nói chuyện cũng thế.
Thục Thanh Di này, là siêu nhân hay sao? Hay anh ta là người có thể nhìn thấy được mình sẽ gặp những ai và xảy ra chuyện gì?
Trương Thịnh Hàm nghĩ lung tung, muốn ngồi dậy nhưng nhìn lại thì không thể, nói không nỡ thì đúng hơn. Cô đưa tay ra, vừa chạm lên tóc của anh thì đột nhiên khựng lại.
“Mong rằng cô Trương nhớ thật rõ, những gì cô đã nói với tôi hôm nay.”
“Rằng cô chỉ là người giúp việc ở cạnh Thục thiếu gia, không hơn không kém.”
Không hơn không kém.
Trương Thịnh Hàm thu tay về, quay mặt nhìn đi hướng khác. Dù có ở trong căn nhà này thêm bao lâu nữa, dù ngày ngày có nhìn thấy Thục Thanh Di bao nhiêu lần hay nhìn anh từ từ thay đổi ra sao. Thì cô, cũng không thể làm gì khác, chính là không thể tiến tới bước nào.
Cũng không biết qua bao lâu, mà Trương Thịnh Hàm ngồi nguyên tư thế đó đã ngủ mất, đèn phòng khách vẫn mở sáng lên như vậy. Thục Thanh Di trở mình, nhíu mày vì ánh sáng của chùm đèn pha lê trên cao.
Mình… Ngủ từ bao giờ ấy nhỉ?
Anh ngồi dậy, sau đó quay đầu nhìn rồi ngạc nhiên. Hóa ra từ lúc ngã lưng nằm xuống sô pha, anh đã nằm lên đùi Trương Thịnh Hàm thay vì nằm gối. Và cái con người ngốc nghếch này, thay vì có thể rời đi thì lại ngồi yên một chỗ tới khi ngủ gật.
Khờ tới vậy luôn ư?
Thục Thanh Di cong khóe môi, hình như là đang cười. Anh đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống, cũng ngủ được một giấc rồi nên cảm thấy thoải mái hơn. Anh đưa tay ra nghịch tóc cô, là cẩn thận se lọn tóc mai trước trán rồi khẽ gọi.
“Này! Trương Thịnh Hàm!”
Cô có vẻ ngủ rất ngon, một tay chống lên thành ghế sô pha rồi tựa đầu vào, cứ vậy mà ngủ.
“Này! Lên phòng mà ngủ đi!”
Cô vẫn không có phản ứng gì. Thục Thanh Di thở dài, chống cằm nghĩ nghĩ, khoảng cách của hai người vô thức rất gần. Anh nhìn lòng bàn tay bị thương của mình đang băng bó, chỉ có chỗ đó thôi chắc cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Lát sau, Thục Thanh Di cật lực đi đến chỗ công tắc để tắt đèn chính, chỉ để lại đèn ngủ màu vàng. Quầng sáng đủ lớn để anh thấy rõ lối đi lên lầu. Anh đi từng bước chắc chắn, chậm rãi mang theo con người ngủ quên trời đất kia lên lầu. Bằng một khả năng nào đó, mà Thục Thanh Di lại có thể bế Trương Thịnh Hàm lên dù lòng bàn tay đang bị thương.
Anh đặt cô nằm xuống giường, dùng tay lành lặn kéo chăn lên rồi mở đèn ngủ. Nhìn xuống tay đang quấn băng của mình, có lẽ vì dùng sức nhiều và cử động mạnh nên nó đã rướm máu. Thục Thanh Di thầm mắng.
“Gì nữa vậy? Đừng có mà rách ra đấy nhé!”
Anh vừa nói vừa quay lưng rời khỏi phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
…
“Rồi đấy! Anh ăn đi còn uống thuốc nữa chứ?”
Thục Thanh Di lại cầm thìa lên tiếp tục công cuộc ăn hết tô cháo thịt bằm của mình.
“Biết rồi, biết rồi! Thì thuốc vẫn còn nằm đó có chạy đi đâu đâu?”
Sau khi ăn xong, vì không muốn buổi tối đi ngủ phải vật vã với cơn đau nhức nên anh đã uống thuốc ngay. Sau khi uống xong, anh đến sô pha mở ti vi xem tin tức. Việc nhà đã làm xong cả, nên Trương Thịnh Hàm cũng không còn việc gì nữa mà chăm lại bình hoa. Bản tin thời sự mới nhất đưa tin về cổ phiếu của tập đoàn Thục gia đang dẫn đầu, ông Thục được mời sang Úc để gặp gỡ đối tác quan trọng. Cô vừa nghe đã biết, người được nói tới chính là cha của Thục Thanh Di.
Anh không thích xem nhất chính là loại tin tức này, nên liền chuyển kênh khác, kết quả lại dừng ngay kênh hoạt hình Tom and Jerry. Thục Thanh Di lẩm bẩm.
“Hoạt hình hửm? Để xem nào!”
Anh ngồi chăm chú xem phim hoạt hình, xem đến mức thuốc bắt đầu có tác dụng rồi buồn ngủ. Trương Thịnh Hàm mang trái cây tươi mát đến đặt xuống bàn, Thục Thanh Di cầm lên cắn một miếng táo rồi uống chút nước ngọt cho tỉnh ra. Cô ngồi bên cạnh, nhìn màn hình ti vi mà cười.
“Anh cũng xem hoạt hình nữa ư?”
“Còn xem nhiều là khác. Ý cô là sao? Nói tôi trẻ trâu chứ gì?”
Thục Thanh Di lườm một cái, ngã lưng ra tựa vào thành ghế sô pha mà xem. Tình tiết trong phim hoạt hình Tom and Jerry đối với người như anh mà nói là không gây cười nổi, nhưng lại có cảm giác thư giãn. Vậy nên thay vì chọn xem mấy loại phim tình cảm sướt mướt hay phim hành động kịch tính, hoặc phim kinh dị thì đây chính là lựa chọn hàng đầu.
Thuốc giảm đau nhức này phát huy công dụng mạnh mẽ nhất là khi người uống nó vào giấc ngủ. Vậy nên lúc này, Thục Thanh Di kì thực thấy mình đã sắp không mở to mắt được nữa. Anh dứt khoát đặt điều khiển ti vi lên bàn, ngã đầu nằm xuống. Nhưng không biết là vô tình hay cố ý, lại nằm lên đùi của Trương Thịnh Hàm.
“Này! Anh làm gì thế?”
Thục Thanh Di càu nhàu, giọng buồn ngủ.
“Ngủ chứ làm gì? Tự nhiên ngáp ngắn ngáp dài luôn rồi nè!”
“Nhưng mà anh…”
Cô muốn nói rằng thứ mà anh vừa nằm lên là đùi của cô, hoàn toàn không phải gối. Hơn nữa nếu anh đã buồn ngủ vậy rồi, thì vẫn nên lên phòng. Nhưng còn chưa nói được gì thì Thục Thanh Di đã nhắm mắt, cứ thế mà ngủ luôn. Vì uống thuốc vào nên anh dễ ngủ hơn hẳn, ngủ cũng rất sâu. Trương Thịnh Hàm rũ mắt nhìn người đang nằm trên đùi mình, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp. Con người này chính là dù có lạnh lùng ra sao, cộc tính thế nào, có đang nhăn nhó hay đang khó chịu cũng toát lên khí chất rất khó cưỡng.
Lòng bàn tay anh bị thương là do cô, nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa thể hỏi rõ vì sao khi đó anh lại kịp thời xuất hiện. Lần trước lúc quản gia Chu gọi cô lên xe nói chuyện cũng thế.
Thục Thanh Di này, là siêu nhân hay sao? Hay anh ta là người có thể nhìn thấy được mình sẽ gặp những ai và xảy ra chuyện gì?
Trương Thịnh Hàm nghĩ lung tung, muốn ngồi dậy nhưng nhìn lại thì không thể, nói không nỡ thì đúng hơn. Cô đưa tay ra, vừa chạm lên tóc của anh thì đột nhiên khựng lại.
“Mong rằng cô Trương nhớ thật rõ, những gì cô đã nói với tôi hôm nay.”
“Rằng cô chỉ là người giúp việc ở cạnh Thục thiếu gia, không hơn không kém.”
Không hơn không kém.
Trương Thịnh Hàm thu tay về, quay mặt nhìn đi hướng khác. Dù có ở trong căn nhà này thêm bao lâu nữa, dù ngày ngày có nhìn thấy Thục Thanh Di bao nhiêu lần hay nhìn anh từ từ thay đổi ra sao. Thì cô, cũng không thể làm gì khác, chính là không thể tiến tới bước nào.
Cũng không biết qua bao lâu, mà Trương Thịnh Hàm ngồi nguyên tư thế đó đã ngủ mất, đèn phòng khách vẫn mở sáng lên như vậy. Thục Thanh Di trở mình, nhíu mày vì ánh sáng của chùm đèn pha lê trên cao.
Mình… Ngủ từ bao giờ ấy nhỉ?
Anh ngồi dậy, sau đó quay đầu nhìn rồi ngạc nhiên. Hóa ra từ lúc ngã lưng nằm xuống sô pha, anh đã nằm lên đùi Trương Thịnh Hàm thay vì nằm gối. Và cái con người ngốc nghếch này, thay vì có thể rời đi thì lại ngồi yên một chỗ tới khi ngủ gật.
Khờ tới vậy luôn ư?
Thục Thanh Di cong khóe môi, hình như là đang cười. Anh đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống, cũng ngủ được một giấc rồi nên cảm thấy thoải mái hơn. Anh đưa tay ra nghịch tóc cô, là cẩn thận se lọn tóc mai trước trán rồi khẽ gọi.
“Này! Trương Thịnh Hàm!”
Cô có vẻ ngủ rất ngon, một tay chống lên thành ghế sô pha rồi tựa đầu vào, cứ vậy mà ngủ.
“Này! Lên phòng mà ngủ đi!”
Cô vẫn không có phản ứng gì. Thục Thanh Di thở dài, chống cằm nghĩ nghĩ, khoảng cách của hai người vô thức rất gần. Anh nhìn lòng bàn tay bị thương của mình đang băng bó, chỉ có chỗ đó thôi chắc cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Lát sau, Thục Thanh Di cật lực đi đến chỗ công tắc để tắt đèn chính, chỉ để lại đèn ngủ màu vàng. Quầng sáng đủ lớn để anh thấy rõ lối đi lên lầu. Anh đi từng bước chắc chắn, chậm rãi mang theo con người ngủ quên trời đất kia lên lầu. Bằng một khả năng nào đó, mà Thục Thanh Di lại có thể bế Trương Thịnh Hàm lên dù lòng bàn tay đang bị thương.
Anh đặt cô nằm xuống giường, dùng tay lành lặn kéo chăn lên rồi mở đèn ngủ. Nhìn xuống tay đang quấn băng của mình, có lẽ vì dùng sức nhiều và cử động mạnh nên nó đã rướm máu. Thục Thanh Di thầm mắng.
“Gì nữa vậy? Đừng có mà rách ra đấy nhé!”
Anh vừa nói vừa quay lưng rời khỏi phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook