Rồi Anh Sẽ Hối Hận
-
C23: Không hơn không kém
Trương Thịnh Hàm nhận được lương tháng đầu tiên khi làm việc tại nhà của Thục Thanh Di. Cầm trong tay số tiền lớn như vậy, trong lòng khó tránh khỏi nhiều cảm xúc khó nói. Đây là tiền do chính tay cô làm ra, là do chính sức lao động của cô mà thành.
Như đã giao hẹn từ trước, Thục Thanh Di hứa sẽ cho cô nghỉ phép hai ngày để lo chu toàn phần xây lại mộ cho mẹ. Anh nhìn trong nhà không còn bóng dáng của cô, cảm thấy có gì đó không đúng. Đi qua đi lại vài vòng, cuối cùng mắt dừng lại ở chiếc điện thoại đặt trên bàn. Cầm lên vào mục danh bạ, nghĩ nghĩ một lúc lâu rồi tìm đến số của Trương Thịnh Hàm.
Nên gọi hay nên nhắn tin?
Gọi thì nói cái gì? Nhắn tin thì nhắn cái gì?
Thục Thanh Di vò đầu, lần đầu tiên thấy mình bế tắc tới vậy. Anh quyết định soạn một dòng tin nhắn, gửi qua.
[Này! Xong việc thì phải quay lại làm sớm đấy nhé! Còn đi Thái với tôi nữa đó!]
Trương Thịnh Hàm về nhà dọn dẹp xong, bắt đầu liên hệ với những người trước đây xây mộ cho mẹ của mình. Lần này cô muốn dọn sạch cỏ xung quanh, trồng một ít hoa thạch thảo trắng mà mẹ thích, làm một cái mái che chắc chắn. Việc xây mộ được tiến hành ngay vì trời vẫn còn sớm. Cô rất chăm chỉ, tuy đã có người làm giúp nhưng vẫn muốn xắn tay lên làm những việc vặt.
“Em không cần làm đâu! Để bọn anh được rồi!”
“Phải đó! Bác Trương trước đây khi còn sống rất tốt với gia đình bọn anh. Bọn anh giúp xây lại mộ cho bác, là đang muốn đáp ơn thôi!”
Trương Thịnh Hàm cảm động mỉm cười. Cô và mọi người đang làm cùng nhau, thì bất ngờ có một người lạ mặt đi tới. Người này là một người đàn ông trung niên tóc hoa râm, mặc âu phục rất sang trọng.
“Cô là Trương Thịnh Hàm phải không?”
Cô ngoảnh lại lại nhìn.
“Dạ phải! Là tôi!”
—
Thục Thanh Di lúc này ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, nên ngồi ở phòng khách nghịch hoa. Là mấy bông hoa hồng vẫn còn tươi trong bình mà Trương Thịnh Hàm đã cắm. Sáng nay lúc cô rời đi, anh ngoài mặt thì dặn dò cô cẩn thận có người lạ theo dõi, nhưng vẫn thấy không ổn. Người này thường ngày quá ngốc, đến cả việc gặp rắc rối còn không biết giải quyết ra sao. Nếu trường hợp đó thật sự xảy ra, chỉ e là cô sẽ rơi vào bế tắc.
Điện thoại sáng lên, Thục Thanh Di mở khóa thì thấy tin nhắn của một dãy số. Đây là số điện thoại của người mà anh vừa liên hệ vào hôm qua, là người đi theo đảm bảo an toàn cho Trương Thịnh Hàm.
[Người này anh có quen không? Ông ta vừa tiếp cận Trương Thịnh Hàm và mời cô ấy đi đâu đó.]
Đây là… Quản gia Chu?
Thục Thanh Di biến sắc, đứng bật dậy khỏi ghế rồi nhìn tấm ảnh mà người kia gửi qua. Trong ảnh chụp lại Trương Thịnh Hàm đang cùng mọi người ở khu nghĩa trang xây lại mộ cho mẹ, có một người đàn ông trung niên đến và nói chuyện với cô. Quản gia Chu, chính là người ở bên cạnh bà Thục.
Anh siết chặt điện thoại trong tay rồi đi vội ra hầm đỗ xe.
—
Trương Thịnh Hàm đi cùng quản gia Chu vào trong xe ngồi, lúc này cô vẫn chưa hiểu chuyện gì lắm, cho đến khi ông ta hỏi.
“Thục thiếu gia trả cô bao nhiêu tiền để làm việc cho cậu ấy?”
Thục thiếu gia? Vậy ra, đây là người của mẹ anh ta bảo đến đây để gặp mình ư?
“Ông hỏi chuyện đó để làm gì?”
Cô có vẻ không thoải mái mà hỏi. Quản gia Chu nhìn cô, gương mặt này thật sự ngây thơ và thuần khiết, từ ánh mắt cho đến cách nói chuyện và thái độ đều vậy. Có vẻ như bà Thục đã quá lo xa khi nghĩ rằng con trai mình bị người khác dụ dỗ và tiếp cận.
“Không có gì. Chỉ là bà chủ muốn quan tâm đến con trai mình chút thôi!”
Trương Thịnh Hàm cười nhẹ một cái.
“Nếu bà ấy thật sự muốn thì đi mà gặp anh ta! Tôi chỉ là người giúp việc, không giúp được gì cả!”
“Vậy thì cô hãy nhớ cho rõ, những gì mà cô nói hôm nay.”
Cô nhìn quản gia Chu, nhíu này khó hiểu.
“Rằng cô chỉ là người giúp việc của cậu ấy, không hơn không kém.”
Cộc! Cộc!
Tiếng đập cửa xe bất ngờ khiến cả Trương Thịnh Hàm và ông ta đều ngạc nhiên. Hai người vừa nhìn ra, thì trông thấy Thục Thanh Di đang ở bên ngoài với dáng vẻ nổi giận. Anh đập cửa liên tục không ngừng, miệng lớn tiếng gọi.
“Mở cửa ra! Mau!”
Cửa xe vừa mở, việc đầu tiên mà anh làm chính là kéo Trương Thịnh Hàm ra bên ngoài. Cô choáng váng một hồi lâu mới đứng vững được, sau đó liền nghe thấy tiếng của Thục Thanh Di chất vấn người của mình.
“Ông làm cái gì? Ai cho phép ông xuất hiện ở đây?”
Quản gia Chu rất điềm tĩnh, môi còn nở nụ cười.
“Tôi chỉ là theo lệnh bà chủ đến làm quen với người làm của cậu mà thôi. Thật không ngờ, chỉ vì một cô người làm mà cậu chủ xuất hiện nhanh tới vậy.”
Thục Thanh Di đã cứng họng, mắt nhìn chằm chằm ông ta. Quả thật anh có phần nóng nảy quá, quên mất rằng bà Thục là người rất đa nghi, cả người đi bên cạnh bà ấy cũng vậy. Anh vẫn như thường lệ đứng chắn trước mặt Trương Thịnh Hàm, nói.
“Chuyện đó thì chẳng liên quan gì mẹ tôi cả. Phiền ông về mà nói với bà ấy, đừng xen vào cuộc sống của tôi thêm bất cứ lần nào.”
Nó rồi, anh quay sang bảo cô.
“Còn đứng đây làm gì nữa? Đi!”
Hai người vừa đi chưa bao lâu, thì quản gia Chu đã lên tiếng nhắc nhở.
“Cô Trương à! Hi vọng cô sẽ ghi nhớ những gì mình nói khi nãy.”
Rằng mình, chỉ là người giúp việc của Thục Thanh Di, không hơn không kém.
…
Như đã giao hẹn từ trước, Thục Thanh Di hứa sẽ cho cô nghỉ phép hai ngày để lo chu toàn phần xây lại mộ cho mẹ. Anh nhìn trong nhà không còn bóng dáng của cô, cảm thấy có gì đó không đúng. Đi qua đi lại vài vòng, cuối cùng mắt dừng lại ở chiếc điện thoại đặt trên bàn. Cầm lên vào mục danh bạ, nghĩ nghĩ một lúc lâu rồi tìm đến số của Trương Thịnh Hàm.
Nên gọi hay nên nhắn tin?
Gọi thì nói cái gì? Nhắn tin thì nhắn cái gì?
Thục Thanh Di vò đầu, lần đầu tiên thấy mình bế tắc tới vậy. Anh quyết định soạn một dòng tin nhắn, gửi qua.
[Này! Xong việc thì phải quay lại làm sớm đấy nhé! Còn đi Thái với tôi nữa đó!]
Trương Thịnh Hàm về nhà dọn dẹp xong, bắt đầu liên hệ với những người trước đây xây mộ cho mẹ của mình. Lần này cô muốn dọn sạch cỏ xung quanh, trồng một ít hoa thạch thảo trắng mà mẹ thích, làm một cái mái che chắc chắn. Việc xây mộ được tiến hành ngay vì trời vẫn còn sớm. Cô rất chăm chỉ, tuy đã có người làm giúp nhưng vẫn muốn xắn tay lên làm những việc vặt.
“Em không cần làm đâu! Để bọn anh được rồi!”
“Phải đó! Bác Trương trước đây khi còn sống rất tốt với gia đình bọn anh. Bọn anh giúp xây lại mộ cho bác, là đang muốn đáp ơn thôi!”
Trương Thịnh Hàm cảm động mỉm cười. Cô và mọi người đang làm cùng nhau, thì bất ngờ có một người lạ mặt đi tới. Người này là một người đàn ông trung niên tóc hoa râm, mặc âu phục rất sang trọng.
“Cô là Trương Thịnh Hàm phải không?”
Cô ngoảnh lại lại nhìn.
“Dạ phải! Là tôi!”
—
Thục Thanh Di lúc này ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, nên ngồi ở phòng khách nghịch hoa. Là mấy bông hoa hồng vẫn còn tươi trong bình mà Trương Thịnh Hàm đã cắm. Sáng nay lúc cô rời đi, anh ngoài mặt thì dặn dò cô cẩn thận có người lạ theo dõi, nhưng vẫn thấy không ổn. Người này thường ngày quá ngốc, đến cả việc gặp rắc rối còn không biết giải quyết ra sao. Nếu trường hợp đó thật sự xảy ra, chỉ e là cô sẽ rơi vào bế tắc.
Điện thoại sáng lên, Thục Thanh Di mở khóa thì thấy tin nhắn của một dãy số. Đây là số điện thoại của người mà anh vừa liên hệ vào hôm qua, là người đi theo đảm bảo an toàn cho Trương Thịnh Hàm.
[Người này anh có quen không? Ông ta vừa tiếp cận Trương Thịnh Hàm và mời cô ấy đi đâu đó.]
Đây là… Quản gia Chu?
Thục Thanh Di biến sắc, đứng bật dậy khỏi ghế rồi nhìn tấm ảnh mà người kia gửi qua. Trong ảnh chụp lại Trương Thịnh Hàm đang cùng mọi người ở khu nghĩa trang xây lại mộ cho mẹ, có một người đàn ông trung niên đến và nói chuyện với cô. Quản gia Chu, chính là người ở bên cạnh bà Thục.
Anh siết chặt điện thoại trong tay rồi đi vội ra hầm đỗ xe.
—
Trương Thịnh Hàm đi cùng quản gia Chu vào trong xe ngồi, lúc này cô vẫn chưa hiểu chuyện gì lắm, cho đến khi ông ta hỏi.
“Thục thiếu gia trả cô bao nhiêu tiền để làm việc cho cậu ấy?”
Thục thiếu gia? Vậy ra, đây là người của mẹ anh ta bảo đến đây để gặp mình ư?
“Ông hỏi chuyện đó để làm gì?”
Cô có vẻ không thoải mái mà hỏi. Quản gia Chu nhìn cô, gương mặt này thật sự ngây thơ và thuần khiết, từ ánh mắt cho đến cách nói chuyện và thái độ đều vậy. Có vẻ như bà Thục đã quá lo xa khi nghĩ rằng con trai mình bị người khác dụ dỗ và tiếp cận.
“Không có gì. Chỉ là bà chủ muốn quan tâm đến con trai mình chút thôi!”
Trương Thịnh Hàm cười nhẹ một cái.
“Nếu bà ấy thật sự muốn thì đi mà gặp anh ta! Tôi chỉ là người giúp việc, không giúp được gì cả!”
“Vậy thì cô hãy nhớ cho rõ, những gì mà cô nói hôm nay.”
Cô nhìn quản gia Chu, nhíu này khó hiểu.
“Rằng cô chỉ là người giúp việc của cậu ấy, không hơn không kém.”
Cộc! Cộc!
Tiếng đập cửa xe bất ngờ khiến cả Trương Thịnh Hàm và ông ta đều ngạc nhiên. Hai người vừa nhìn ra, thì trông thấy Thục Thanh Di đang ở bên ngoài với dáng vẻ nổi giận. Anh đập cửa liên tục không ngừng, miệng lớn tiếng gọi.
“Mở cửa ra! Mau!”
Cửa xe vừa mở, việc đầu tiên mà anh làm chính là kéo Trương Thịnh Hàm ra bên ngoài. Cô choáng váng một hồi lâu mới đứng vững được, sau đó liền nghe thấy tiếng của Thục Thanh Di chất vấn người của mình.
“Ông làm cái gì? Ai cho phép ông xuất hiện ở đây?”
Quản gia Chu rất điềm tĩnh, môi còn nở nụ cười.
“Tôi chỉ là theo lệnh bà chủ đến làm quen với người làm của cậu mà thôi. Thật không ngờ, chỉ vì một cô người làm mà cậu chủ xuất hiện nhanh tới vậy.”
Thục Thanh Di đã cứng họng, mắt nhìn chằm chằm ông ta. Quả thật anh có phần nóng nảy quá, quên mất rằng bà Thục là người rất đa nghi, cả người đi bên cạnh bà ấy cũng vậy. Anh vẫn như thường lệ đứng chắn trước mặt Trương Thịnh Hàm, nói.
“Chuyện đó thì chẳng liên quan gì mẹ tôi cả. Phiền ông về mà nói với bà ấy, đừng xen vào cuộc sống của tôi thêm bất cứ lần nào.”
Nó rồi, anh quay sang bảo cô.
“Còn đứng đây làm gì nữa? Đi!”
Hai người vừa đi chưa bao lâu, thì quản gia Chu đã lên tiếng nhắc nhở.
“Cô Trương à! Hi vọng cô sẽ ghi nhớ những gì mình nói khi nãy.”
Rằng mình, chỉ là người giúp việc của Thục Thanh Di, không hơn không kém.
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook