Resident Evil 2 - Vịnh Caliban
-
Chương 19: Đoạn kết
Dịch giả: Lioncoeur, Hoa Thần, Christie, Twiness_nast, Beautiful_ada, Machinator
Ba người đàn ông nghiêm nghị ngồi cạnh chiếc bàn gỗ sồi, người thứ tư đứng cạnh cửa sổ và trầm ngâm nhìn ra ngoài bầu trời buổi sáng u ám. Người đàn ông đứng cạnh cửa sổ có thể nhìn thấy những người còn lại phản chiếu qua kính, tự hỏi rằng liệu những người kia có để ý thấy mình đang quan sát họ kĩ lưỡng không; rõ ràng họ rất thận trọng, nhưng trông họ thật sự uể oải khi cứ mãi nhìn những thứ di chuyển xung quanh.
Sau khi đã thảo luận qua điện thoại, người mặc đồ màu xanh nước biển lên tiếng trước, hướng thẳng về phía người lớn tuổi có bộ râu chải chuốt.
“Chúng ta có cần bàn chi tiết về vấn đề này không?”.Người đồ xanh hỏi.
Người có râu thở dài:“Tôi tin rằng bản báo cáo đã phản ánh đầy đủ chúng.” Ông ta hờ hững nói.
Người đang uống trà ngắt ngang, đập chiếc cốc đánh rầm xuống. Nước trà nóng sóng cả ra bên ngoài, làm biến dạng hình chiếc ô trang trí bên thành cốc.
“Tôi không nghĩ đó là một ý tưởng khôn ngoan nếu đánh giá thấp tầm quan trọng của cái… khó khăn này”.Người uống trà nói. “Đặc biệt không, khi mà có những nhân tố bất ổn hiện tại trong sự phát triển….”
Người đồ xanh gật đầu:“Tôi đồng ý. Những thứ như thế này luôn có nguy cơ vượt khỏi tầm kiểm soát. Đầu tiên là những cái liên quan tới Raccoon, bây giờ lại là Vịnh…”
Người có râu cắt ngang lời nói của ông ta bằng một cái nhìn sắc lẻm. Người đồ xanh, hết sức bối rối, tự hắng giọng, mặt đỏ lên như thể đang cố gắng bình tĩnh lại vậy.
“Theo cách nói như vậy, tôi tin rằng nên có những điều tra kĩ lưỡng hơn về những vấn đề này. Ông có nghĩ thế không, ông Trent?”
Người đứng cạnh cửa sổ quay lại, tự hỏi làm thế nào những người này có thể xoay sở để tới được cái vị trí hiện nay của họ. Ông không cười, biết rằng họ sẽ khó chịu như thế nào khi ông không cười.
“Tôi e rằng mình phải quay lại gặp các ông về chuyện đó”,Trent điềm tĩnh nói.
Người đồ xanh nhanh nhẹn gật đầu:“Tất nhiên rồi, hãy cứ dùng tất cả thời gian ông cần, không phải vội vã, tôi nói đúng chứ?”
Không nói thêm lời nào nữa, Trent quay người và đi ra khỏi phòng, bề ngoài ra vẻ đáng kính và chuẩn mực như họ mong đợi ở ông, như họ muốn ông như vậy. Trong thâm tâm, ông tự hỏi liệu cuộc chơi có thể kéo dài bao lâu nữa.
-- Hết Tập 2 --
Ba người đàn ông nghiêm nghị ngồi cạnh chiếc bàn gỗ sồi, người thứ tư đứng cạnh cửa sổ và trầm ngâm nhìn ra ngoài bầu trời buổi sáng u ám. Người đàn ông đứng cạnh cửa sổ có thể nhìn thấy những người còn lại phản chiếu qua kính, tự hỏi rằng liệu những người kia có để ý thấy mình đang quan sát họ kĩ lưỡng không; rõ ràng họ rất thận trọng, nhưng trông họ thật sự uể oải khi cứ mãi nhìn những thứ di chuyển xung quanh.
Sau khi đã thảo luận qua điện thoại, người mặc đồ màu xanh nước biển lên tiếng trước, hướng thẳng về phía người lớn tuổi có bộ râu chải chuốt.
“Chúng ta có cần bàn chi tiết về vấn đề này không?”.Người đồ xanh hỏi.
Người có râu thở dài:“Tôi tin rằng bản báo cáo đã phản ánh đầy đủ chúng.” Ông ta hờ hững nói.
Người đang uống trà ngắt ngang, đập chiếc cốc đánh rầm xuống. Nước trà nóng sóng cả ra bên ngoài, làm biến dạng hình chiếc ô trang trí bên thành cốc.
“Tôi không nghĩ đó là một ý tưởng khôn ngoan nếu đánh giá thấp tầm quan trọng của cái… khó khăn này”.Người uống trà nói. “Đặc biệt không, khi mà có những nhân tố bất ổn hiện tại trong sự phát triển….”
Người đồ xanh gật đầu:“Tôi đồng ý. Những thứ như thế này luôn có nguy cơ vượt khỏi tầm kiểm soát. Đầu tiên là những cái liên quan tới Raccoon, bây giờ lại là Vịnh…”
Người có râu cắt ngang lời nói của ông ta bằng một cái nhìn sắc lẻm. Người đồ xanh, hết sức bối rối, tự hắng giọng, mặt đỏ lên như thể đang cố gắng bình tĩnh lại vậy.
“Theo cách nói như vậy, tôi tin rằng nên có những điều tra kĩ lưỡng hơn về những vấn đề này. Ông có nghĩ thế không, ông Trent?”
Người đứng cạnh cửa sổ quay lại, tự hỏi làm thế nào những người này có thể xoay sở để tới được cái vị trí hiện nay của họ. Ông không cười, biết rằng họ sẽ khó chịu như thế nào khi ông không cười.
“Tôi e rằng mình phải quay lại gặp các ông về chuyện đó”,Trent điềm tĩnh nói.
Người đồ xanh nhanh nhẹn gật đầu:“Tất nhiên rồi, hãy cứ dùng tất cả thời gian ông cần, không phải vội vã, tôi nói đúng chứ?”
Không nói thêm lời nào nữa, Trent quay người và đi ra khỏi phòng, bề ngoài ra vẻ đáng kính và chuẩn mực như họ mong đợi ở ông, như họ muốn ông như vậy. Trong thâm tâm, ông tự hỏi liệu cuộc chơi có thể kéo dài bao lâu nữa.
-- Hết Tập 2 --
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook