Resident Evil 1 - Âm Mưu Của Tập Đoàn Umbrella
-
Chương 19
Dịch giả: Seraphy, GtaMaster, Jr, Hoa Thần, JediDarkLord
Jill ngạc nhiên khi thấy Wesker tự nhiên ngưng nói và gục xuống sàn và rồi cô thấy Barry đang nhìn Wesker với ánh mắt căm thù, tay anh vẫn còn lăm lăm khẩu Colt.
Jill cúi xuống gỡ khẩu Beretta khỏi tay Wesker rồi giắt vào bao súng ở thắt lưng.
Barry xoay sang nhìn Jill, ánh mắt của anh ta ẩn chứa sự xin lỗi và xấu hổ:
“Jill, tôi thành thật xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên tin lời của Wesker.”
Jill nhìn Barry một lúc rồi nghĩ về hai đứa con gái của anh. Chúng cũng trạc tuổi của hai đứa trẻ nhà McGee….
“Không sao đâu”. Cuối cùng Jill cũng nói. “Anh đã trở lại là mình, điều đó mới quan trọng.”
Barry trả lại Jill vũ khí của cô rồi cả hai cùng nhìn xuống Wesker đang nằm trên sàn. Hắn vẫn còn sống nhưng đã bất tỉnh.
Barry hỏi Jill: “Chắc cô không có cái còng nào đâu nhỉ?”
Jill lắc đầu trả lời: “Chắc chúng ta nên vào trong phòng thí nghiệm xem thử, có lẽ sẽ có vài đoạn dây điện hay dây cáp nào đó xài được. Ngoài ra em cũng tò mò muốn biết xem thứ vũ khí tuyệt vời mà hắn nói đến là gì.…”
Jill xoay người sang rồi bấm nút mở cửa, cô thấy có dấu hiệu cảnh báo có vi trùng ngay dưới chân. Hai cánh cửa mở ra và cả hai bước vào
“Wow…”
Cả hai vừa bước vào một căn phòng lớn với trần nhà cao vút, trong phòng là cả đống bảng điều khiển và hệ thống dây nối chằng chịt giữa các thùng hình ống bằng thủy tinh. Có tám cái thùng ngay giữa phòng, tuy rỗng nhưng mỗi cái đủ lớn để có thể chứa một người trưởng thành bên trong.
Barry cúi xuống cắt một mớ dây cáp trong khi Jill đi vòng quanh phòng để xem xét các thiết bị kỹ thuật - và cô khựng lại, xém chút nữa là đã há hốc mồm ra.
Ở cuối phòng là một cái thùng lớn hơn cả, cao gần 3m, có một cái bảng điều khiển ở trước và bên trong có một vật cũng cao khoảng đó. Đó là một con quái vật.
“Jill, tôi lấy đủ dây rồi nè. Tôi…”
Barry dừng lại bên Jill, câu nói của anh ta ngập ngừng khi nhìn thấy cái vật kinh tởm bên trong cái thùng. Cả hai không cưỡng lại được sự tò mò nên cùng bước lại gần hơn để xem xét.
Con quái vật cao nhưng thân hình rất cân đối, ít ra là qua thân hình đầy cơ bắp và đôi chân dài của nó, nó có vẻ bề ngoài của một con người. Một bên tay của nó bị biến đổi thành một cái móng lớn và dài quá đầu gối, cánh tay còn lại tuy bình thường nhưng cũng to gấp mấy lần người thường. Tại vị trí của quả tim của nó có một khối u nhô ra, và Jill nhận ra rằng đó chính là tim của nó. Quả tim đang phồng ra rồi xẹp xuống theo một nhịp chậm.
Jill dừng lại trước tấm kính, thấy kinh tởm về con quái vật. Cô có thể thấy vô số những sẹo lớn ở trên tay chân nó, những vết sẹo của những cuộc phẫu thuật. Bộ phận sinh dục của nó đã bị cắt. Jill ngước lên nhìn vào mặt nó và thấy vài khúc thịt đã bị cắt mất. Môi của nó cũng bị cắt nên trông nó như đang nhe răng cười với cô vậy.
“Tyrant”, Barry nói thì thầm.
Jill quay sang nhìn Barry và thấy anh ta đang cúi nhìn cái bảng điều khiển đang nối với cái thùng bằng một đống dây nhợ.
Jill quay sang nhìn con Tyrant một lần nữa, cảm thấy ghê tởm và đáng tiếc. Cho dù bây giờ nó là cái gì đi nữa thì nó cũng đã từng là một người đàn ông. Và Umbrella đã biến anh ta trở thành một thứ đáng sợ như thế này.
“Chúng ta không thể để nó như vậy được”, Jill nói khẽ và Barry gật đầu.
Jill cúi xuống nhìn lại vào vô số những nút bấm và cần gạt trên bảng điều khiển. Phải có một nút nào đó để chấm dứt sự sống của nó.
Có một hàng sáu cái cần gạt màu đỏ ở cuối bảng điều khiển và Barry gạt thử một cái. Chằng có gì xảy ra cả, Barry quay sang nhìn Jill và cô gật đầu. Barry dùng cả bàn tay gạt luôn năm cái còn lại xuống.
Bỗng một tiếng ầm vang lên.
Cả hai quay ra nhìn xung quanh và thấy con Tyrant đang dùng cánh tay người của nó đập vào lớp kính lần nữa. Những vết nứt xuất hiện ngay chỗ nó đấm và lan rộng ra mặc dù tấm kính phải dày đến vài ly.
“Thôi chết rồi.”
Barry kéo tay Jill khi con Tyrant khom người xuống chuẩn bị húc vào tấm kính.
“Chạy!”, Barry la lên.
Và cả hai cùng chạy, Jill tự trách mình rằng sao không cản Barry đừng gạt mấy cái nút đó. Barry đập mạnh tay vào nút mở cửa và cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Đằng sau lưng hai người tiếng kính vỡ vang lên loảng xoảng.
Hai người chạy vào hành lang, cảm thấy khiếp sợ. Barry đập vào nút bấm để cửa đóng lại.
Và Jill thấy Wesker đã biến mất.
Wesker di chuyển một cách khó nhọc về phía phòng phát điện, đầu hắn đau như búa bổ, hắn cảm thấy tay chân mình yếu ớt như không còn chút sức lực nào cả.
“Thằng Barry khốn kiếp… Bọn chúng đã lấy súng của mình.”
Wesker tỉnh lại khi Jill và Barry vừa bước vào phòng. Hắn vừa đi một cách khó nhọc về phía thang máy vừa nguyền rủa Jill và Barry, vừa nguyền rủa tập đoàn Umbrella vì để xảy ra một mớ hỗn độn thế này, vừa tự nguyền rủa chính bản thân hắn sao không giết phứt hết bọn S.T.A.R.S trong khi hắn có thể.
“Chuyện này chưa kết thúc đâu, tao vẫn còn kiểm soát mọi chuyện, đây là cuộc chơi của tao....”
Cái va ly chứa các mẫu vật thí nghiệm đã bị hai đứa nó lấy đi, và giờ này chắc chúng đã tiêu hủy nó rồi. Cả Tyrant cũng vậy. Sinh vật tuyệt vời đó sẽ trở nên yếu ớt và chết một khi việc bơm adrenaline bị ngừng lại. Còn không thì bọn chúng cũng bắn vào tim nó, và nó sẽ chết ngay tức khắc mà chưa hề ra trận một lần nào…
Wesker lần mò đến cánh cửa dẫn vào phòng phát điện rồi đứng dựa vào nó thở dốc. Máu từ tai hắn chảy xuống cằm, hắn lắc lắc đầu để tỉnh táo trở lại.
Tuy hắn không còn các mẫu thí nghiệm nhưng hắn vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình. Đó là một chuyện hết sức quan trọng đối với hắn, chỉ vì đây là cuộc chơi của hắn và hắn phải thắng bằng mọi giá.
“…hệ thống tự hủy, cẩn thận bọn khỉ…”
Hắn cần phải cẩn trọng với bọn Ma2 này. Wesker mở cửa và lần mò tiến về phía trước. Đầu hắn vẫn còn đau, nền nhà như đang chuyển động xiêu vẹo qua lại. Wesker lần theo thanh vịn và tiến về phía phòng trong. Những cái máy này như đang giễu cợt hắn bằng những tiếng hơi nước thoát ra nghe xè xè. Hắn cố đi thật nhanh nhưng xem ra chân hắn không hoạt động như mong muốn.
Một cái móng vuốt quạt xuống đầu hắn và xén đi mất một mớ tóc của Wesker. Hắn cảm thấy một dung dịch nóng đang chảy xuống sau cổ và cơn đau ở đầu như tăng thêm lên.
“Lấy súng của tao, hai đứa khốn nạn đã lấy mất súng của tao…”
Wesker đến được bên cánh cửa và vừa mở nó ra thì có một cái gì đó nặng đập vào lưng hắn làm hắn ngã vào căn phòng bên trong. Hắn ngã xuống sàn nhà lót sắt lạnh ngắt và nghe thấy một tiếng rít điếc tai vang lên. Những cái móng vuốt dày cui đâm vào lưng Wesker và hắn quay lại tát mạnh vào mặt con vật đang muốn giết hắn.
Hắn dùng hết sức đấm mạnh vào mồm con khỉ làm nó nhảy về phía sau rồi nhảy trở lại lên trần nhà.
Wesker cố gắng đứng dậy, từng cơn đau mới ập vào hắn làm hắn muốn nôn mửa. Bầu không khí trong này quá nóng, những cái tua bin chạy liên tục không ngơi nghỉ nhưng cuối cùng thì hắn cũng thấy được cánh cửa dẫn ra phòng sau, cánh cửa dẫn đến sự kết thúc nhiệm vụ của hắn.
“Tất cả bọn S.T.A.R.S sẽ chết, bị thổi tung thành từng mảnh trong khi ta bay đi chỗ khác và trở thành một người giàu có…”.
Wesker mở cửa và lê bước đến cái bàn điều khiển đang phát sáng ở cuối góc phòng. Ở đây yên tĩnh và cũng mát hơn ở ngoài kia. Những cái máy lớn trong này như đang ngân nga với hắn vì chúng có công dụng khác với những cái máy ngoài kia. Những chiếc máy này sẽ giúp hắn giành lại vị trí điều khiển của hắn.
Tiếng động từ cánh cửa đang mở đằng sau lưng hắn như biến mất khi hắn đến gần bàn điều khiển. Mấy ngón tay của Wesker như tê dại đi khi hắn chạm vào vào bàn phím trên bàn.
Wesker lần mò ra những chiếc chìa khóa cần thiết, mật mã nhanh chóng hiện lên màn hình màu xanh sau một vài sai sót nhỏ của hắn. Một giọng nữ mượt mà vang lên thông báo với hắn quá trình đếm ngược sẽ bắt đầu sau 30 giây nữa. Cảm thấy đầu óc quay cuồng, Wesker cố gắng nhớ lại cách thay đổi hệ thống hẹn giờ. Toàn bộ chỗ này sẽ tự động nổ trong năm phút nhưng hắn phải thay đổi nó để có đủ thời gian mà chạy khỏi đây.
Bỗng sau lưng hắn có tiếng kêu rít lên.
Wesker xoay người lại, cảm thấy sững sờ, bốn con khỉ biến dạng lao vào hắn. Chúng vụt những cánh tay ra khi đến gần hắn. Một cơn đau thấu xương xuyên qua chân hắn làm hắn ngã xuống sàn sắt giá lạnh.
“Chuyện này không thể xảy ra được.”
Một con khỉ nhảy lên ngực hắn và bỗng nhiên Wesker cả thấy khó thở, và không nhấc nổi tay lên để đẩy nó ra. Một cơn đau nữa ở chân trái hắn, một con khỉ đã phạt đi cả một khúc thịt của hắn bằng cái móng của nó. Hai con còn lại cứ chạy vòng quanh hắn như hai đứa trẻ với một nỗi hân hoan man dại.
Bỗng nhiên Wesker thấy như có máu trong mắt của hắn, mọi vật xung quanh bỗng đỏ rực, quay cuồng và trở nên mờ ảo, đầu óc hắn.
“Tyrant đã đến.”
Wesker có thể cảm thấy điều đó, có thể cảm thấy có vật gì đó lớn và đầy uy lực chạm vào hắn. Hắn bật cười man dại qua cơn đau đớn, hắn cố gắng mở mắt nhìn nhưng chỉ thấy một màu đỏ rực, hắn muốn nhìn thấy cảnh những con khỉ bị tàn sát từng con một nhưng Wesker chỉ có thể cảm thấy được một cái bóng to lớn bao phủ lấy hắn và xuyên qua hắn. Hắn có thể tưởng tượng thấy cảnh Tyrant đang cúi xuống nhấc hắn lên khỏi cơn đau này.
“Ta vẫn đang điều khiển mọi việc, để ta thấyyyyy.”
Nhưng bóng tối bỗng bao phủ mắt hắn và Wesker không còn nghĩ ngợi gì nữa.
“…S.T.A.R.S đội Alpha, đội Bravo, có ai không nếu các bạn không trả lời được thì hãy làm dấu hiệu gì đó đi! Trực thăng đang bắt đầu hết nhiên liệu rồi đây, có ai nghe được không? Đây là Brad. Nhắc lại đội Alpha…”
Rebecca bấm nút điện đàm rồi nói nhanh: “Brad! Có một bãi đáp trực thăng tại ngôi biệt thự của Spencer, cậu phải đến đó ngay! Brad, cậu nghe không.”
Có một tiếng trả lời eo éo nhưng bị lạc mất vì sóng vô tuyến. Rebecca chỉ nghe được chữ “Nghe” còn khúc còn lại bị lạc mất.
“Tôi nghe?”, hay là, “Có ai nghe thấy không?”
Chẳng có cách nào để biết được. Bối rối và lo lắng, Rebecca vừa nắm chặt cái điện đàm vừa hy vọng rằng Brad đã nghe được.
Đột nhiên tiếng chuông báo động vang lên khắp phòng từ những chiếc loa bí mật giấu đâu đó trên trần nhà, làm Rebecca nhảy dựng lên trong căn phòng lạnh lẽo này. Bỗng có một tiếng click ở cánh cửa dẫn ra bãi đáp trực thăng. Rebecca chụp lấy tay nắm và xoay mạnh nó, cánh cửa bật mở, nó đã được mở khóa.
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, nói chậm và rõ ràng trong khi tiếng chuông báo động vẫn đang vang đến chói tai.
“Hệ thống tự hủy đã được khỏi động. Tất cả các nhân viên tiến hành di tản ngay lập tức hoặc khóa hệ thống tự hủy lại. Các bạn có năm phút. Hệ thống tự hủy đã được khỏi động.”
Rebecca đứng cạnh chiếc cửa dẫn ra bãi đáp mà mắt cửa nhìn vào cái cầu thang leo đợi Chris trong khi mẩu tin trên được đọc đi đọc lại. Cô đợi anh chui lên.
Tuy Chris vừa mới đi có vài phút thôi nhưng họ không còn thời gian nữa.
Jill ngạc nhiên khi thấy Wesker tự nhiên ngưng nói và gục xuống sàn và rồi cô thấy Barry đang nhìn Wesker với ánh mắt căm thù, tay anh vẫn còn lăm lăm khẩu Colt.
Jill cúi xuống gỡ khẩu Beretta khỏi tay Wesker rồi giắt vào bao súng ở thắt lưng.
Barry xoay sang nhìn Jill, ánh mắt của anh ta ẩn chứa sự xin lỗi và xấu hổ:
“Jill, tôi thành thật xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên tin lời của Wesker.”
Jill nhìn Barry một lúc rồi nghĩ về hai đứa con gái của anh. Chúng cũng trạc tuổi của hai đứa trẻ nhà McGee….
“Không sao đâu”. Cuối cùng Jill cũng nói. “Anh đã trở lại là mình, điều đó mới quan trọng.”
Barry trả lại Jill vũ khí của cô rồi cả hai cùng nhìn xuống Wesker đang nằm trên sàn. Hắn vẫn còn sống nhưng đã bất tỉnh.
Barry hỏi Jill: “Chắc cô không có cái còng nào đâu nhỉ?”
Jill lắc đầu trả lời: “Chắc chúng ta nên vào trong phòng thí nghiệm xem thử, có lẽ sẽ có vài đoạn dây điện hay dây cáp nào đó xài được. Ngoài ra em cũng tò mò muốn biết xem thứ vũ khí tuyệt vời mà hắn nói đến là gì.…”
Jill xoay người sang rồi bấm nút mở cửa, cô thấy có dấu hiệu cảnh báo có vi trùng ngay dưới chân. Hai cánh cửa mở ra và cả hai bước vào
“Wow…”
Cả hai vừa bước vào một căn phòng lớn với trần nhà cao vút, trong phòng là cả đống bảng điều khiển và hệ thống dây nối chằng chịt giữa các thùng hình ống bằng thủy tinh. Có tám cái thùng ngay giữa phòng, tuy rỗng nhưng mỗi cái đủ lớn để có thể chứa một người trưởng thành bên trong.
Barry cúi xuống cắt một mớ dây cáp trong khi Jill đi vòng quanh phòng để xem xét các thiết bị kỹ thuật - và cô khựng lại, xém chút nữa là đã há hốc mồm ra.
Ở cuối phòng là một cái thùng lớn hơn cả, cao gần 3m, có một cái bảng điều khiển ở trước và bên trong có một vật cũng cao khoảng đó. Đó là một con quái vật.
“Jill, tôi lấy đủ dây rồi nè. Tôi…”
Barry dừng lại bên Jill, câu nói của anh ta ngập ngừng khi nhìn thấy cái vật kinh tởm bên trong cái thùng. Cả hai không cưỡng lại được sự tò mò nên cùng bước lại gần hơn để xem xét.
Con quái vật cao nhưng thân hình rất cân đối, ít ra là qua thân hình đầy cơ bắp và đôi chân dài của nó, nó có vẻ bề ngoài của một con người. Một bên tay của nó bị biến đổi thành một cái móng lớn và dài quá đầu gối, cánh tay còn lại tuy bình thường nhưng cũng to gấp mấy lần người thường. Tại vị trí của quả tim của nó có một khối u nhô ra, và Jill nhận ra rằng đó chính là tim của nó. Quả tim đang phồng ra rồi xẹp xuống theo một nhịp chậm.
Jill dừng lại trước tấm kính, thấy kinh tởm về con quái vật. Cô có thể thấy vô số những sẹo lớn ở trên tay chân nó, những vết sẹo của những cuộc phẫu thuật. Bộ phận sinh dục của nó đã bị cắt. Jill ngước lên nhìn vào mặt nó và thấy vài khúc thịt đã bị cắt mất. Môi của nó cũng bị cắt nên trông nó như đang nhe răng cười với cô vậy.
“Tyrant”, Barry nói thì thầm.
Jill quay sang nhìn Barry và thấy anh ta đang cúi nhìn cái bảng điều khiển đang nối với cái thùng bằng một đống dây nhợ.
Jill quay sang nhìn con Tyrant một lần nữa, cảm thấy ghê tởm và đáng tiếc. Cho dù bây giờ nó là cái gì đi nữa thì nó cũng đã từng là một người đàn ông. Và Umbrella đã biến anh ta trở thành một thứ đáng sợ như thế này.
“Chúng ta không thể để nó như vậy được”, Jill nói khẽ và Barry gật đầu.
Jill cúi xuống nhìn lại vào vô số những nút bấm và cần gạt trên bảng điều khiển. Phải có một nút nào đó để chấm dứt sự sống của nó.
Có một hàng sáu cái cần gạt màu đỏ ở cuối bảng điều khiển và Barry gạt thử một cái. Chằng có gì xảy ra cả, Barry quay sang nhìn Jill và cô gật đầu. Barry dùng cả bàn tay gạt luôn năm cái còn lại xuống.
Bỗng một tiếng ầm vang lên.
Cả hai quay ra nhìn xung quanh và thấy con Tyrant đang dùng cánh tay người của nó đập vào lớp kính lần nữa. Những vết nứt xuất hiện ngay chỗ nó đấm và lan rộng ra mặc dù tấm kính phải dày đến vài ly.
“Thôi chết rồi.”
Barry kéo tay Jill khi con Tyrant khom người xuống chuẩn bị húc vào tấm kính.
“Chạy!”, Barry la lên.
Và cả hai cùng chạy, Jill tự trách mình rằng sao không cản Barry đừng gạt mấy cái nút đó. Barry đập mạnh tay vào nút mở cửa và cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Đằng sau lưng hai người tiếng kính vỡ vang lên loảng xoảng.
Hai người chạy vào hành lang, cảm thấy khiếp sợ. Barry đập vào nút bấm để cửa đóng lại.
Và Jill thấy Wesker đã biến mất.
Wesker di chuyển một cách khó nhọc về phía phòng phát điện, đầu hắn đau như búa bổ, hắn cảm thấy tay chân mình yếu ớt như không còn chút sức lực nào cả.
“Thằng Barry khốn kiếp… Bọn chúng đã lấy súng của mình.”
Wesker tỉnh lại khi Jill và Barry vừa bước vào phòng. Hắn vừa đi một cách khó nhọc về phía thang máy vừa nguyền rủa Jill và Barry, vừa nguyền rủa tập đoàn Umbrella vì để xảy ra một mớ hỗn độn thế này, vừa tự nguyền rủa chính bản thân hắn sao không giết phứt hết bọn S.T.A.R.S trong khi hắn có thể.
“Chuyện này chưa kết thúc đâu, tao vẫn còn kiểm soát mọi chuyện, đây là cuộc chơi của tao....”
Cái va ly chứa các mẫu vật thí nghiệm đã bị hai đứa nó lấy đi, và giờ này chắc chúng đã tiêu hủy nó rồi. Cả Tyrant cũng vậy. Sinh vật tuyệt vời đó sẽ trở nên yếu ớt và chết một khi việc bơm adrenaline bị ngừng lại. Còn không thì bọn chúng cũng bắn vào tim nó, và nó sẽ chết ngay tức khắc mà chưa hề ra trận một lần nào…
Wesker lần mò đến cánh cửa dẫn vào phòng phát điện rồi đứng dựa vào nó thở dốc. Máu từ tai hắn chảy xuống cằm, hắn lắc lắc đầu để tỉnh táo trở lại.
Tuy hắn không còn các mẫu thí nghiệm nhưng hắn vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình. Đó là một chuyện hết sức quan trọng đối với hắn, chỉ vì đây là cuộc chơi của hắn và hắn phải thắng bằng mọi giá.
“…hệ thống tự hủy, cẩn thận bọn khỉ…”
Hắn cần phải cẩn trọng với bọn Ma2 này. Wesker mở cửa và lần mò tiến về phía trước. Đầu hắn vẫn còn đau, nền nhà như đang chuyển động xiêu vẹo qua lại. Wesker lần theo thanh vịn và tiến về phía phòng trong. Những cái máy này như đang giễu cợt hắn bằng những tiếng hơi nước thoát ra nghe xè xè. Hắn cố đi thật nhanh nhưng xem ra chân hắn không hoạt động như mong muốn.
Một cái móng vuốt quạt xuống đầu hắn và xén đi mất một mớ tóc của Wesker. Hắn cảm thấy một dung dịch nóng đang chảy xuống sau cổ và cơn đau ở đầu như tăng thêm lên.
“Lấy súng của tao, hai đứa khốn nạn đã lấy mất súng của tao…”
Wesker đến được bên cánh cửa và vừa mở nó ra thì có một cái gì đó nặng đập vào lưng hắn làm hắn ngã vào căn phòng bên trong. Hắn ngã xuống sàn nhà lót sắt lạnh ngắt và nghe thấy một tiếng rít điếc tai vang lên. Những cái móng vuốt dày cui đâm vào lưng Wesker và hắn quay lại tát mạnh vào mặt con vật đang muốn giết hắn.
Hắn dùng hết sức đấm mạnh vào mồm con khỉ làm nó nhảy về phía sau rồi nhảy trở lại lên trần nhà.
Wesker cố gắng đứng dậy, từng cơn đau mới ập vào hắn làm hắn muốn nôn mửa. Bầu không khí trong này quá nóng, những cái tua bin chạy liên tục không ngơi nghỉ nhưng cuối cùng thì hắn cũng thấy được cánh cửa dẫn ra phòng sau, cánh cửa dẫn đến sự kết thúc nhiệm vụ của hắn.
“Tất cả bọn S.T.A.R.S sẽ chết, bị thổi tung thành từng mảnh trong khi ta bay đi chỗ khác và trở thành một người giàu có…”.
Wesker mở cửa và lê bước đến cái bàn điều khiển đang phát sáng ở cuối góc phòng. Ở đây yên tĩnh và cũng mát hơn ở ngoài kia. Những cái máy lớn trong này như đang ngân nga với hắn vì chúng có công dụng khác với những cái máy ngoài kia. Những chiếc máy này sẽ giúp hắn giành lại vị trí điều khiển của hắn.
Tiếng động từ cánh cửa đang mở đằng sau lưng hắn như biến mất khi hắn đến gần bàn điều khiển. Mấy ngón tay của Wesker như tê dại đi khi hắn chạm vào vào bàn phím trên bàn.
Wesker lần mò ra những chiếc chìa khóa cần thiết, mật mã nhanh chóng hiện lên màn hình màu xanh sau một vài sai sót nhỏ của hắn. Một giọng nữ mượt mà vang lên thông báo với hắn quá trình đếm ngược sẽ bắt đầu sau 30 giây nữa. Cảm thấy đầu óc quay cuồng, Wesker cố gắng nhớ lại cách thay đổi hệ thống hẹn giờ. Toàn bộ chỗ này sẽ tự động nổ trong năm phút nhưng hắn phải thay đổi nó để có đủ thời gian mà chạy khỏi đây.
Bỗng sau lưng hắn có tiếng kêu rít lên.
Wesker xoay người lại, cảm thấy sững sờ, bốn con khỉ biến dạng lao vào hắn. Chúng vụt những cánh tay ra khi đến gần hắn. Một cơn đau thấu xương xuyên qua chân hắn làm hắn ngã xuống sàn sắt giá lạnh.
“Chuyện này không thể xảy ra được.”
Một con khỉ nhảy lên ngực hắn và bỗng nhiên Wesker cả thấy khó thở, và không nhấc nổi tay lên để đẩy nó ra. Một cơn đau nữa ở chân trái hắn, một con khỉ đã phạt đi cả một khúc thịt của hắn bằng cái móng của nó. Hai con còn lại cứ chạy vòng quanh hắn như hai đứa trẻ với một nỗi hân hoan man dại.
Bỗng nhiên Wesker thấy như có máu trong mắt của hắn, mọi vật xung quanh bỗng đỏ rực, quay cuồng và trở nên mờ ảo, đầu óc hắn.
“Tyrant đã đến.”
Wesker có thể cảm thấy điều đó, có thể cảm thấy có vật gì đó lớn và đầy uy lực chạm vào hắn. Hắn bật cười man dại qua cơn đau đớn, hắn cố gắng mở mắt nhìn nhưng chỉ thấy một màu đỏ rực, hắn muốn nhìn thấy cảnh những con khỉ bị tàn sát từng con một nhưng Wesker chỉ có thể cảm thấy được một cái bóng to lớn bao phủ lấy hắn và xuyên qua hắn. Hắn có thể tưởng tượng thấy cảnh Tyrant đang cúi xuống nhấc hắn lên khỏi cơn đau này.
“Ta vẫn đang điều khiển mọi việc, để ta thấyyyyy.”
Nhưng bóng tối bỗng bao phủ mắt hắn và Wesker không còn nghĩ ngợi gì nữa.
“…S.T.A.R.S đội Alpha, đội Bravo, có ai không nếu các bạn không trả lời được thì hãy làm dấu hiệu gì đó đi! Trực thăng đang bắt đầu hết nhiên liệu rồi đây, có ai nghe được không? Đây là Brad. Nhắc lại đội Alpha…”
Rebecca bấm nút điện đàm rồi nói nhanh: “Brad! Có một bãi đáp trực thăng tại ngôi biệt thự của Spencer, cậu phải đến đó ngay! Brad, cậu nghe không.”
Có một tiếng trả lời eo éo nhưng bị lạc mất vì sóng vô tuyến. Rebecca chỉ nghe được chữ “Nghe” còn khúc còn lại bị lạc mất.
“Tôi nghe?”, hay là, “Có ai nghe thấy không?”
Chẳng có cách nào để biết được. Bối rối và lo lắng, Rebecca vừa nắm chặt cái điện đàm vừa hy vọng rằng Brad đã nghe được.
Đột nhiên tiếng chuông báo động vang lên khắp phòng từ những chiếc loa bí mật giấu đâu đó trên trần nhà, làm Rebecca nhảy dựng lên trong căn phòng lạnh lẽo này. Bỗng có một tiếng click ở cánh cửa dẫn ra bãi đáp trực thăng. Rebecca chụp lấy tay nắm và xoay mạnh nó, cánh cửa bật mở, nó đã được mở khóa.
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, nói chậm và rõ ràng trong khi tiếng chuông báo động vẫn đang vang đến chói tai.
“Hệ thống tự hủy đã được khỏi động. Tất cả các nhân viên tiến hành di tản ngay lập tức hoặc khóa hệ thống tự hủy lại. Các bạn có năm phút. Hệ thống tự hủy đã được khỏi động.”
Rebecca đứng cạnh chiếc cửa dẫn ra bãi đáp mà mắt cửa nhìn vào cái cầu thang leo đợi Chris trong khi mẩu tin trên được đọc đi đọc lại. Cô đợi anh chui lên.
Tuy Chris vừa mới đi có vài phút thôi nhưng họ không còn thời gian nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook