Release That Witch
Release That Witch: Chương 03 : Cô Phù Thủy Tên Anna (2)

Roland nuốt miếng trứng chiên cuối của bữa sáng, lấy khăn ăn lau miệng rồi nói, “Vậy là ông nói ông đang lo Liên Hợp Phù thủy sẽ nghe tin một phù thủy còn sống và sẽ đến cứu cô ta?”

“Đúng như những gì hoàng tử vừa nói”, Barov giận dữ hét lên, “Nếu tù nhân đã chết là đủ tệ rồi, nhưng bây giờ cô ta vẫn còn sống! Nếu lũ phù thủy đó điên đến mức bắt cóc trẻ em để biến chúng thành đồng minh tương lai, ngài nghĩ chúng sẽ làm gì vì một đầy tớ của quỷ? Với sự liều lĩnh của chúng, cố gắng làm một cuộc giải cứu sẽ không đáng ngac nhiên.”

Roland bối rối, cậu luôn cảm thấy có gì đó không ổn về chuyện này. Tại sao Trợ lí Bộ trưởng và Đội trưởng Hiệp sĩ lại sợ phù thủy như vậy?

Cô gái đáng lẽ ra đã bị treo cổ là một phù thủy, phải không? Cô gái mỏng manh đến mức có thể bị đẩy ngã chỉ với một cơn gió? Nếu cô ấy thực sự sở hữu sức mạnh khủng khiếp, tại sao cô còn đứng đây chờ chết? Cô ấy sẽ không làm vậy.. Theo những gì giáo hội nói, cô đã bị quỷ nhập, có thể xử tử mà không cần xét xử. Ngay cả quân đội còn phải chịu tổn thất lớn khi chống lại phù thủy. Tuy nhiên con “quỷ” này bị bắt bởi người dân của thị trấn biên giới, đã bị trói và bị tra tấn, đến tận bây giờ họ vẫn chưa thấy dấu hiệu nào sức mạnh khủng khiếp đó.

“Cô ta đã bị bắt như thế nào?” Roland hỏi.

“Thần nghe nói là lúc Mỏ Bắc sập, để trốn thoát, cô ta đã tiết lộ danh tính phù thủy của mình rồi bị bắt bởi dân làng.” Barov trả lời.

Roland nghĩ trong khi nghe Barov nói, Tại sao chuyện này lại xảy ra trước ngày mình chuyển sinh?

“Cô ta tiết lộ danh tính mình như thế nào?” Hoàng tử hỏi lớn.

“Thần,... Thần cũng không chắc.” Trợ lí bộ trưởng lắc đầu và nói, “Chuyện này rất khó hiểu, có thể ai đó đã thấy cô ta sử dụng phép thuật.”

Roland cau mày hỏi “Ông không điều tra triệt để vấn đề này?”

“Hoàng tử, tiếp tục khai thác mỏ là vấn đề cần ưu tiên.”, trợ lí bộ trưởng phản đối, “Doanh thu từ mỏ sắt chiếm một nửa sản lượng của thị trấn này, hơn nữa lính canh cũng đã nói rằng có người bị giết bởi phép thuật ở hiện trường.”

“Loại phép thuật như thế nào?” Roland hỏi, cậu có vẻ quan tâm.

“Đầu và phần lớn của cơ thể trải dài trên mặt đất như bị tan ra. Giống như ngọn nến đang tan chảy vậy”, trợ lí bộ trưởng nói với ánh nhìn ghê tởm “Hoàng tử, thật tốt khi ngài không thấy cảnh như vậy.”

Roland bắt đầu chơi với cái nĩa bạc. Trong lịch sử, hầu hết các nạn nhân của cuộc săn phù thủy đều vô tội, họ trở thành công cụ để giáo hội duy trì kiểm soát quần chúng hoặc dùng để người dân xả giận. Chắc chắn, một phần nhỏ của bị cáo đã gây ra hiểu lầm cho chính họ. Những người đó mặc quần áo kì quặc và pha trộn nhiều nguyên liệu kì lạ, tự nhận mình thấy được tương lai và hiểu rõ về sự sống cũng như cái chết.

Thực ra những người đó đã tìm được một số thủ thuật, chẳng hạn như các phản ứng hóa học, nhưng sau đó họ lại tuyên bố là mình sở hữu sức mạnh của thần.

Dưới đôi mắt hiện đại, đó chỉ là vài thủ thuật nhỏ, nhưng đối với thời trung cổ, nó dễ dàng bị hiểu lầm là hiện tượng lạ thường.

Đối với người tan chảy, điều đầu tiên Roland nghĩ đến là axit.

Nhưng sẽ rất khó khăn để chuẩn bị những thứ đó, còn phải ngâm cả cơ thể trong nó nữa, nhưng nó không giống như ngọn nến đang cháy, cũng như các phương pháp khác, chúng bị loại khỏi nghi vấn.

Vây làm thế nào mà cô làm được điều đó?

Nếu dựa vào giả kim, rất hiếm hoi nhưng có thể....

Roland nghĩ xong rồi dứt khoát nói “Đưa tôi đến gặp cô ta”

Trợ lí bộ trưởng bị sốc, “Hoàng tử, ngài muốn thấy phù thủy?” Barov đứng lên trong hoảng loạn, ông làm vỡ cốc sữa mà ông chưa uống.

“Đúng, đây là lệnh.” Roland quay lại và mỉm cười với trợ lí bộ trưởng, bây giờ cậu thực sự biết ơn phong cách bất thường của hoàng tử đệ tứ.

Roland đi qua cửa nhưng đột ngột dừng lại, “Đúng rồi, tôi phải hỏi cái này, tại sao chúng ta lại sử dụng giá treo cổ?”

“Gì cơ?” Barov nói.

Roland nhắc lại câu hỏi của cậu, “Tại sao cô ta lại bị treo cổ? Mà không phải bị thiêu trên cọc?”

Khuôn mặt Barov có vẻ bối rối khi cậu hỏi, “Không đúng sao? Nhưng cô ta không sợ lửa.”

*

Hầm ngục nhỏ, vùng đất cằn cỗi này không thêt có quá nhiều tù nhân. Lũ tội phạm sau khi bị bắt sẽ bị xét xử sau vài ngày, được thả ra hoặc là chết.

Ngoài Barov, Hoàng tử đang đi vào hầm ngục cùng với đội trưởng hiệp sĩ, một cai ngục và hai binh lính.

Hầm ngục có tổng cộng bốn tầng và những bức tường được làm từ đá granite cứng. Đây là lần đầu Roland ở nơi thế này, cậu đi càng sâu, khoảng cách hành lang càng hẹp. Số phòng giam cũng giảm. Cậu nghĩ có lẽ họ đào một hố hình nón ngược, rồi xây một lớp tường sau lớp đá bên ngoài.

Công trình thô này chắc chắn không có hệ thống thoát nước tốt. Mặt đất ẩm ướt, bùn lầy chảy xuống cầu thang, xuống tận tầng cuối cùng.

Chắc chắn, cô phù thủy ở tầng dưới cùng của hầm ngục. Càng đi xuống, mùi hôi thôid trong không khí càng dày đặc hơn.

“Hoàng tử, ngài đang gặp nguy hiểm khi làm việc này, mặc dù cô ta bị phong ấn với God's Locket of Retribution, nó không an toàn.”

Người vừa nói là Carter. Khi biết hoàng tử lên kế hoạch thăm phù thủy, anh lâp tức đi theo sau hoàng tử, can ngăn dọc đường để dừng chuyện này lại. Nhưng tất cả là vô ích, kể cả khi lặp lại lệnh trực tiếp của nhà vua ‘không tham gia vào bất kì trường hợp nguy hiểm nào' cũng không hiệu quả. Rõ ràng, anh không chỉ điển trai, mà lại còn nói nhiều. Roland chỉ muốn có ai đó khâu mồm anh lại. “Phải nhìn vào quỷ dữ bằng đôi mắt của mình trước khi đối mặt với nó trên chiến trường. Tôi nghĩ anh biết điều này.” Cậu nói.

“Ngoài việc chiến đấu với quỷ dữ bằng lòng can đảm, điều quan trọng là phải biết đánh giá thực lực và hành động của mình, hành động liều lĩnh không được coi là can đảm.” Carter bác bỏ.

“Ý anh là nếu anh đấu với kẻ yếu thì anh giữ công lí, còn với kẻ mạnh thì nhắm mắt làm ngơ?” Roland thách thức.

“Không, Hoàng tử, ý tôi là...” Carter lắp bắp.

“Lúc trước thì sợ phù thủy tấn công, bây giờ anh còn sợ phải nhìn một cô gái, đội trưởng hiệp sĩ của tôi thật là đáng sợ.”

Mặc dù hiệp sĩ là người hay nói, anh không hề giỏi trong tranh luận, gặp phải người nói chuyện mượt mà như Roland, anh hoàn toàn thua. Nhờ lợi thế từ nỗ lực này, nhóm đã đến đáy của hầm ngục.

Tầng này nhỏ hơn nhiều so với tầng trên, tổng cộng chỉ có 2 phòng giam. Cai ngục thắp sáng những ngọn đuốc trên tường, khi bóng tối biến mất, Roland thấy cô nàng phù thủy đang nằm trong một góc phòng giam.

Đã đến cuối thu và nhiệt độ trong hầm ngục đủ lạnh để thấy sương trắng khi thở. Cậu mặc một tấm áo choàng lông thú có lót lụa ở trong nên không cảm thấy lạnh, còn cô gái thì chỉ có mảnh vải che thân, thậm chí không che hết được toàn bộ cơ thể, tay và chân hở ra đã tái xanh.

Ánh sáng từ những ngọn đuốc khiến cô nép mình đi với đôi mắt vẫn nhắm chặt. Nhưng ngay sau đó, cô có thể mở mắt và nhìn thẳng vào họ.

Đôi mắt đó có màu xanh nhạt, giống như một hồ nước tĩnh lặng trước cơn mưa lớn. Không có bất kì sự sợ hãi nào trên khuôn mặt cô, cũng như giận dữ hay hận thù. Trong tầm nhìn của Roland, những gì cậu thấy trước mặt không phải là một cô gái yếu ớt. Thay vào đó, là một ngọn lửa dữ dội. Anh chợt cảm thấy ánh sáng của những ngọn đuốc mờ đi.

Cô gái cố gắng đứng lên trong khi dựa vào bức tường, chậm rãi như vẻ sợ ngã. Nhưng cuối cùng, cô đã đứng dậy, lảo đảo ra khỏi góc và để ánh sáng chiếu rọi lên cô.

Chỉ với hành động đơn giản, nó đã khiến cho người của cậu sợ hãi và lui về 2 bước, chỉ có đội trưởng hiệp sĩ vẫn còn đứng trước mặt cậu.

“Tên cô là gì?” Roland hỏi cô phù thủy và vỗ nhẹ vào hiệp sĩ, cho thấy anh không cần phải lo lắng.

“Anna” Cô trả lời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương