Rể Quý Trời Cho
-
Chương 51: Có ai ăn hiếp người khác như cậu không?
“Chậc, chỉ dựa vào anh mà muốn làm tôi thua à? Đúng là nằm mơ.” Tú khinh thường nói: “Nhưng mà anh cũng không biết xấu hổ thật đó, lại còn dám làm sư tổ của tôi, không lẽ anh còn định làm sư phụ của sư phụ tôi sao?”
Lâm Thanh Diện cười nói: “Nếu như tôi nói, thật ra là do tôi dạy sư phụ của cô chơi cờ vây, từ mặt nào đó mà nói thì tôi cũng coi như là sư phụ của ông ấy, cô có tin không?”
“Tin con khỉ khô!” Tú khẳng định nói: “Chỉ dựa vào anh mà còn muốn làm sư phụ của sư phụ tôi, tôi thấy anh đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Cho đến bây giờ, Tú vẫn cho rằng Lâm Thanh Diện là một tên vô dụng, cô thật sự tin rằng Từ Tài đồng ý khám bệnh giúp là bởi vì ông có quan hệ họ hàng với Lâm Thanh Diện.
“Vậy nếu anh thua tôi thì phải nhận tôi làm sư phụ, sau này cũng phải nghe theo lệnh của tôi.” Tú nói.
“Quyết định vậy đi.” Lâm Thanh Diện lập tức đồng ý.
Tú nở nụ cười lạnh, nhìn Lâm Thanh Diện như nhìn một con mồi, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ sợ thi cờ vây với ai cả.
Bây giờ cô đã có trình độ cực kỳ cao rồi, cho dù là sư phụ của cô, có đôi khi muốn thắng cô cũng phải vắt óc, càng đừng nói đến tên vô dụng Lâm Thanh Diện này.
Nhưng mà cô cũng không biết rằng, lời Lâm Thanh Diện nói với cô cũng không phải là nói khoác lác, cách chơi cờ vây của Từ Tài đúng thật là do Lâm Thanh Diện dạy.
Hai người nhanh chóng bắt đầu, Lý Huỳnh Thái đứng ở bên cạnh nhìn, không dám phát ra chút tiếng động nào cả.
Ngay lúc mới bắt đầu, Tú còn rất khí thế, đánh cờ rất nhanh, cảm thấy cho dù Lâm Thanh Diện có biết chơi cờ thì cùng lắm cũng chỉ đến trình độ nghiệp dư mà thôi.
Nhưng mà trong quá trình chơi cờ, Tú đột nhiên phát hiện, những điểm Lâm Thanh Diện bố trí lúc đầu cô từng xem thường, đến bây giờ lại chính nó làm cô cảm giác phải cố gắng hết sức, bắt đầu vò đầu bứt tai.
Những nước cờ tiếp theo, Tú đều phải nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện nửa ngày trời, muốn suy đoán ra chút ít ý tưởng gì đó từ trong ánh mắt của anh.
Nhưng mà Lâm Thanh Diện từ đầu đến đuôi vẫn luôn mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh như nước, làm người ta không đoán ra được.
Lâm Thanh Diện cẩn thận từng bước, cả bàn cờ đều là chiến trường của anh, ngay từ lúc đặt viên cờ đầu tiên xuống, cả chiến trường đã nằm trong sự khống chế của anh rồi.
Năng lực tính nhẩm của anh cực kỳ mạnh mẽ, đánh xong một nước cờ, đã tính ra được tình hình của một trăm nước cờ tiếp theo, hơn nữa người đánh cờ cùng anh lại là cô gái Tú này, nếu anh muốn thắng ván cờ này, có thể nói là không hề tốn chút sức nào cả.
Sự đắc ý lúc đầu của Tú bây giờ đã hoàn toàn biến mất, đến những nước cờ phía sau đều phải suy nghĩ suốt nửa ngày trời.
Hơn nữa chờ đến khi cô vất vả suy nghĩ ra được một nước cờ hay, ngay sau đó, Lâm Thanh Diện đã chặn kín đường lui của cô, làm cho những nước cờ đã được cô tính toán trước bị chặn sạch sẽ.
Nếu không phải không muốn bị tên vô dụng Lâm Thanh Diện khinh bỉ, dựa theo tính tình lúc chơi cờ của Tú và Từ Tài, sợ là đã sớm đòi cho chơi lại.
Lý Huỳnh Thái không biết chơi cờ vây, nhưng mà nhìn vẻ mặt thay đổi của hai người cũng có thể đoán ra được, tiết tấu của bàn cờ này rốt cuộc là do ai khống chế.
Nhìn thấy Tú gần như sắp phát điên, Lý Huỳnh Thái càng thêm bội phục, nghĩ thầm Lâm Thanh Diện đúng là toàn tài, dưới dáng vẻ bình tĩnh kia không biết còn đang che giấu bao nhiêu kỹ năng mà anh ta không thể tưởng tượng đượ.
Lâm Thanh Diện nhìn một quân cờ cuối cùng được hạ xuống, nhìn Tú lạnh nhạt nói: “Cô thua.”
Tú không phục nhìn chằm chằm bàn cờ, muốn nhìn thử xem còn có cách nào để cứu chữa hay không, nhưng mà làm cô tuyệt vọng là, lấy trí thông minh của cô vậy mà lại không tìm ra được bất cứ biện pháp nào để phá chiêu của Lâm Thanh Diện cả.
Cô bất đắc dĩ thở dài, sau đó u oán liếc nhìn Lâm Thanh Diện, nghĩ thầm người này chắc chắn là ăn may, đánh bậy đánh bạ mới thắng được cô mà thôi.
“Bây giờ có phải nên thực hiện cá cược, nhận tôi làm sư tổ không?” Lâm Thanh Diện cười nói.
Tú mặt mày không tình nguyện, cô đương nhiên không muốn nhận một tên vô dụng như Lâm Thanh Diện làm sư tổ.
Bây giờ Từ Tài đã xử lý xong cánh tay cho Trần Tài Anh, đi lại chỗ của Lâm Thanh Diện.
Tú thấy Từ Tài lại đây, ánh mắt sáng lên, giống như nhìn thấy cứu tinh, lập tức đứng dậy: “Sư phụ, thầy mau giúp con dạy dỗ cái tên kiêu ngạo này đi, anh ta còn muốn làm sư tổ của con kia, đây rõ ràng là định chiếm lợi của thầy đó.”
Nói xong, cô lại nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Anh muốn tôi nhận anh làm sư tổ cũng được thôi, nhưng anh nhất định phải đánh bại sư phụ tôi, chỉ có như vậy mới hợp tình hợp lý, nếu không tôi cũng không cần thiết phải nhận anh làm sư tổ.”
Lâm Thanh Diện quay sáng nhìn Từ Tài cười nói: “Cũng đúng, ông Từ, ông đánh với tôi ván tiếp theo đi.”
Từ Tài lập tức trừng mắt, chơi cờ với Lâm Thanh Diện, vậy chẳng khác gì tự tìm ngược sao, năm đó ông tự nhận mình có chỉ số thông minh siêu cao, sau khi học được một vài thứ từ chỗ Lâm Thanh Diện rồi đã cảm thấy có thể đánh bại anh.
Kết quả hai người đánh với nhau một trăm ván cờ, trong đó ông thua chín mươi chín ván, còn ván cuối cùng ông lấy cớ đau bụng, chơi được nửa ván rồi không dám chơi tiếp nữa.
Bây giờ cái con bé Tú này lại bắt ông chơi cờ cùng Lâm Thanh Diện, còn có cá cược, đây rõ ràng là bẫy ông mà.
Lúc trước Lâm Thanh Diện vẫn luôn nói là sư phụ của Từ Tài về mặt cờ vây, Từ Tài không chịu thừa nhận, bây giờ thì hay rồi, nếu bây giờ ông chơi với Lâm Thanh Diện, sau khi bị thua, Lâm Thanh Diện lập tức trở thành sư phụ chính thức của ông luôn.
Từ Tài bất đắc dĩ thở dài, cũng không có cách nào với đệ tử của mình, nhắm mắt ngồi xuống đối diện Lâm Thanh Diện.
Tú thấy Từ Tài muốn ra tay, trong lòng lập tức dâng lên hy vọng, vô cùng đắc ý nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Lúc trước sư phụ tôi từng đánh ngang tay với Lâm Trung Thiên – một trong bốn đại thánh cờ nổi tiếng ở Hồng Thành, anh chỉ có thể đánh thắng tôi thôi, trước mặt sư phụ tôi thì chẳng là cái gì cả.”
“Vậy sao? Tôi cũng muốn nhìn thử xem, thực lực đánh cờ ngang ngửa thánh cờ của ông rốt cuộc là cao đến cỡ nào.” Lâm Thanh Diện buồn cười nhìn Từ Tài.
Từ Tài mặt đầy xấu hổ, hận không thể lấp miệng Tú lại.
Lâm Trung Thiên thì tính là gì, người ngồi trước mặt mới là đại sư thật sự đó.
Con bắt thầy chơi cờ với người này, đúng thật là định chơi chết thầy mà.
Nhưng mà thân làm sư phụ của Tú, Từ Tài cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ đành xanh mặt bắt đầu chơi cờ với Lâm Thanh Diện.
Trần Tài Anh cũng đã đến, đứng cạnh Lý Huỳnh Thái, bắt đầu xem cờ.
Lúc trước anh cũng đã từng nghiên cứu cờ vây, tự nhận là có thể xem hiểu một chút.
Nhưng mà sau khi anh nhìn thấy Lâm Thanh Diện và Từ Tài chơi cờ rồi, trong lòng không hiểu sao rất kinh sợ, đây là ván cờ cao cấp chỉ có đại sư cấp quốc gia mới tạo ra được đó, cách chơi cờ của hai người, Trần Tài Anh phải xem một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, mà lúc này, hai người cũng đã đi được mười mấy nước cờ rồi.
Trần Tài Anh ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Thanh Diện, nghĩ thầm: “Cái tên này rốt cuộc là quái thai gì thế này, đây thật sự là Lâm Thanh Diện bị mọi người coi là tên vô dụng sao?”
Hơn nửa tiếng sau, Từ Tài cau mày, đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng không nhịn được nữa, tức giận nói: “Không chơi nữa, có ai ăn hiếp người khác như cậu không, không cho người ta chút đường sống nào cả, sau này nếu tôi còn chơi cờ với cậu nữa thì tên tôi viết ngược!”
Lâm Thanh Diện cười nói: “Nếu như tôi nói, thật ra là do tôi dạy sư phụ của cô chơi cờ vây, từ mặt nào đó mà nói thì tôi cũng coi như là sư phụ của ông ấy, cô có tin không?”
“Tin con khỉ khô!” Tú khẳng định nói: “Chỉ dựa vào anh mà còn muốn làm sư phụ của sư phụ tôi, tôi thấy anh đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Cho đến bây giờ, Tú vẫn cho rằng Lâm Thanh Diện là một tên vô dụng, cô thật sự tin rằng Từ Tài đồng ý khám bệnh giúp là bởi vì ông có quan hệ họ hàng với Lâm Thanh Diện.
“Vậy nếu anh thua tôi thì phải nhận tôi làm sư phụ, sau này cũng phải nghe theo lệnh của tôi.” Tú nói.
“Quyết định vậy đi.” Lâm Thanh Diện lập tức đồng ý.
Tú nở nụ cười lạnh, nhìn Lâm Thanh Diện như nhìn một con mồi, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ sợ thi cờ vây với ai cả.
Bây giờ cô đã có trình độ cực kỳ cao rồi, cho dù là sư phụ của cô, có đôi khi muốn thắng cô cũng phải vắt óc, càng đừng nói đến tên vô dụng Lâm Thanh Diện này.
Nhưng mà cô cũng không biết rằng, lời Lâm Thanh Diện nói với cô cũng không phải là nói khoác lác, cách chơi cờ vây của Từ Tài đúng thật là do Lâm Thanh Diện dạy.
Hai người nhanh chóng bắt đầu, Lý Huỳnh Thái đứng ở bên cạnh nhìn, không dám phát ra chút tiếng động nào cả.
Ngay lúc mới bắt đầu, Tú còn rất khí thế, đánh cờ rất nhanh, cảm thấy cho dù Lâm Thanh Diện có biết chơi cờ thì cùng lắm cũng chỉ đến trình độ nghiệp dư mà thôi.
Nhưng mà trong quá trình chơi cờ, Tú đột nhiên phát hiện, những điểm Lâm Thanh Diện bố trí lúc đầu cô từng xem thường, đến bây giờ lại chính nó làm cô cảm giác phải cố gắng hết sức, bắt đầu vò đầu bứt tai.
Những nước cờ tiếp theo, Tú đều phải nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện nửa ngày trời, muốn suy đoán ra chút ít ý tưởng gì đó từ trong ánh mắt của anh.
Nhưng mà Lâm Thanh Diện từ đầu đến đuôi vẫn luôn mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh như nước, làm người ta không đoán ra được.
Lâm Thanh Diện cẩn thận từng bước, cả bàn cờ đều là chiến trường của anh, ngay từ lúc đặt viên cờ đầu tiên xuống, cả chiến trường đã nằm trong sự khống chế của anh rồi.
Năng lực tính nhẩm của anh cực kỳ mạnh mẽ, đánh xong một nước cờ, đã tính ra được tình hình của một trăm nước cờ tiếp theo, hơn nữa người đánh cờ cùng anh lại là cô gái Tú này, nếu anh muốn thắng ván cờ này, có thể nói là không hề tốn chút sức nào cả.
Sự đắc ý lúc đầu của Tú bây giờ đã hoàn toàn biến mất, đến những nước cờ phía sau đều phải suy nghĩ suốt nửa ngày trời.
Hơn nữa chờ đến khi cô vất vả suy nghĩ ra được một nước cờ hay, ngay sau đó, Lâm Thanh Diện đã chặn kín đường lui của cô, làm cho những nước cờ đã được cô tính toán trước bị chặn sạch sẽ.
Nếu không phải không muốn bị tên vô dụng Lâm Thanh Diện khinh bỉ, dựa theo tính tình lúc chơi cờ của Tú và Từ Tài, sợ là đã sớm đòi cho chơi lại.
Lý Huỳnh Thái không biết chơi cờ vây, nhưng mà nhìn vẻ mặt thay đổi của hai người cũng có thể đoán ra được, tiết tấu của bàn cờ này rốt cuộc là do ai khống chế.
Nhìn thấy Tú gần như sắp phát điên, Lý Huỳnh Thái càng thêm bội phục, nghĩ thầm Lâm Thanh Diện đúng là toàn tài, dưới dáng vẻ bình tĩnh kia không biết còn đang che giấu bao nhiêu kỹ năng mà anh ta không thể tưởng tượng đượ.
Lâm Thanh Diện nhìn một quân cờ cuối cùng được hạ xuống, nhìn Tú lạnh nhạt nói: “Cô thua.”
Tú không phục nhìn chằm chằm bàn cờ, muốn nhìn thử xem còn có cách nào để cứu chữa hay không, nhưng mà làm cô tuyệt vọng là, lấy trí thông minh của cô vậy mà lại không tìm ra được bất cứ biện pháp nào để phá chiêu của Lâm Thanh Diện cả.
Cô bất đắc dĩ thở dài, sau đó u oán liếc nhìn Lâm Thanh Diện, nghĩ thầm người này chắc chắn là ăn may, đánh bậy đánh bạ mới thắng được cô mà thôi.
“Bây giờ có phải nên thực hiện cá cược, nhận tôi làm sư tổ không?” Lâm Thanh Diện cười nói.
Tú mặt mày không tình nguyện, cô đương nhiên không muốn nhận một tên vô dụng như Lâm Thanh Diện làm sư tổ.
Bây giờ Từ Tài đã xử lý xong cánh tay cho Trần Tài Anh, đi lại chỗ của Lâm Thanh Diện.
Tú thấy Từ Tài lại đây, ánh mắt sáng lên, giống như nhìn thấy cứu tinh, lập tức đứng dậy: “Sư phụ, thầy mau giúp con dạy dỗ cái tên kiêu ngạo này đi, anh ta còn muốn làm sư tổ của con kia, đây rõ ràng là định chiếm lợi của thầy đó.”
Nói xong, cô lại nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Anh muốn tôi nhận anh làm sư tổ cũng được thôi, nhưng anh nhất định phải đánh bại sư phụ tôi, chỉ có như vậy mới hợp tình hợp lý, nếu không tôi cũng không cần thiết phải nhận anh làm sư tổ.”
Lâm Thanh Diện quay sáng nhìn Từ Tài cười nói: “Cũng đúng, ông Từ, ông đánh với tôi ván tiếp theo đi.”
Từ Tài lập tức trừng mắt, chơi cờ với Lâm Thanh Diện, vậy chẳng khác gì tự tìm ngược sao, năm đó ông tự nhận mình có chỉ số thông minh siêu cao, sau khi học được một vài thứ từ chỗ Lâm Thanh Diện rồi đã cảm thấy có thể đánh bại anh.
Kết quả hai người đánh với nhau một trăm ván cờ, trong đó ông thua chín mươi chín ván, còn ván cuối cùng ông lấy cớ đau bụng, chơi được nửa ván rồi không dám chơi tiếp nữa.
Bây giờ cái con bé Tú này lại bắt ông chơi cờ cùng Lâm Thanh Diện, còn có cá cược, đây rõ ràng là bẫy ông mà.
Lúc trước Lâm Thanh Diện vẫn luôn nói là sư phụ của Từ Tài về mặt cờ vây, Từ Tài không chịu thừa nhận, bây giờ thì hay rồi, nếu bây giờ ông chơi với Lâm Thanh Diện, sau khi bị thua, Lâm Thanh Diện lập tức trở thành sư phụ chính thức của ông luôn.
Từ Tài bất đắc dĩ thở dài, cũng không có cách nào với đệ tử của mình, nhắm mắt ngồi xuống đối diện Lâm Thanh Diện.
Tú thấy Từ Tài muốn ra tay, trong lòng lập tức dâng lên hy vọng, vô cùng đắc ý nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Lúc trước sư phụ tôi từng đánh ngang tay với Lâm Trung Thiên – một trong bốn đại thánh cờ nổi tiếng ở Hồng Thành, anh chỉ có thể đánh thắng tôi thôi, trước mặt sư phụ tôi thì chẳng là cái gì cả.”
“Vậy sao? Tôi cũng muốn nhìn thử xem, thực lực đánh cờ ngang ngửa thánh cờ của ông rốt cuộc là cao đến cỡ nào.” Lâm Thanh Diện buồn cười nhìn Từ Tài.
Từ Tài mặt đầy xấu hổ, hận không thể lấp miệng Tú lại.
Lâm Trung Thiên thì tính là gì, người ngồi trước mặt mới là đại sư thật sự đó.
Con bắt thầy chơi cờ với người này, đúng thật là định chơi chết thầy mà.
Nhưng mà thân làm sư phụ của Tú, Từ Tài cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ đành xanh mặt bắt đầu chơi cờ với Lâm Thanh Diện.
Trần Tài Anh cũng đã đến, đứng cạnh Lý Huỳnh Thái, bắt đầu xem cờ.
Lúc trước anh cũng đã từng nghiên cứu cờ vây, tự nhận là có thể xem hiểu một chút.
Nhưng mà sau khi anh nhìn thấy Lâm Thanh Diện và Từ Tài chơi cờ rồi, trong lòng không hiểu sao rất kinh sợ, đây là ván cờ cao cấp chỉ có đại sư cấp quốc gia mới tạo ra được đó, cách chơi cờ của hai người, Trần Tài Anh phải xem một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, mà lúc này, hai người cũng đã đi được mười mấy nước cờ rồi.
Trần Tài Anh ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Thanh Diện, nghĩ thầm: “Cái tên này rốt cuộc là quái thai gì thế này, đây thật sự là Lâm Thanh Diện bị mọi người coi là tên vô dụng sao?”
Hơn nửa tiếng sau, Từ Tài cau mày, đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng không nhịn được nữa, tức giận nói: “Không chơi nữa, có ai ăn hiếp người khác như cậu không, không cho người ta chút đường sống nào cả, sau này nếu tôi còn chơi cờ với cậu nữa thì tên tôi viết ngược!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook