Rể Quý Trời Cho
Chương 42: Là lâm thanh diện đòi về

"Anh Vương, không phải nói TV đó đã bị Lâm Thanh Diện làm hỏng rồi sao, anh đây là?" Tống Huyền Khanh nghi hoặc hỏi.

"Không, là tôi hiểu lầm Lâm Thanh Diện, cái TV đó không hề bị hỏng, em mau đếm xem có đủ tiền hay không, anh còn vội đi nhà khác trả tiền nữa." Vương Quảng Nguyên mở miệng.

Tống Huyền Khanh mở ra miệng túi ra, đếm tiền bên trong, ngoài 120 triệu tiền TV, tiền trước đó Vương Quảng Nguyên mượn bà đều đã trả lại.

Nhìn thái độ khác thường của Vương Quảng Nguyên, Tống Huyền Khanh nghĩ thầm chẳng lẽ vì địa vị con gái mình ở nhà họ Hứa tăng lên nên ông ta mới nghĩ nịnh bợ nhà bọn họ?

Không sai, chắc chắn là như vậy, chắc chắn là vì con gái mình, Vương Quảng Nguyên mới có thể ngoan ngoãn tới trả tiền, dù sao đi nữa, cũng không thể là vì tên phế vật Lâm Thanh Diện đó.

"Anh Vương, anh xem anh quá khách khí rồi, số tiền này em cũng không cần dùng gấp, tối nay anh mang trả cũng được." Mặc dù ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Tống Huyền Khanh vẫn nhanh chóng nhét cái túi kia vào trong quần áo.

Vương Quảng Nguyên vẻ mặt xấu hổ, ông ta định tối nay trả, nhưng đám người đến nhà ông ta hôm nay không cho.

Ông ta cũng không muốn để người ta cầm dao kề cổ, nếu không ông ta sẽ lại tè ra quần nữa, vậy thì đúng là mất mặt.

"Nếu đủ tiền rồi thì tôi đi trước đây, lúc khác nói chuyện tiếp." Vương Quảng Nguyên quay người, không hề dừng lại, đi trả tiền cho nhà tiếp theo.

Tống Huyền Khanh vẻ mặt phấn khởi trở về phòng, Hứa Bích Hoài thấy bà vui vẻ, liền mở miệng hỏi: "Mẹ, có chuyện gì vậy, sao vui vẻ vậy."

"Chú Vương con vừa đem tiền TV trả cho mẹ, hơn nữa còn trả hết cả tiền trước kia còn nợ nhà ta nữa." Tống Huyền Khanh cười nói.

Hứa Bích Hoài hơi sửng sốt, nghĩ đến hôm qua Lâm Thanh Diện nói có thể đòi tiền về, không ngờ nhanh như vậy mà Vương Quảng Nguyên đã mang tiền tới trả rồi.

Xem ra tên nhóc này vẫn có chút đáng tin cậy.

"Con gái, lần này chú Vương con chịu đem trả tiền, chắc chắn vì địa vị của con ở nhà họ Hứa đã tăng lên, ông ta biết con tương lai tiền đồ vô lượng, nên sớm đến nịnh bợ đấy." Tống Huyền Khanh mở miệng nói.

Hứa Bích Hoài biết Vương Quảng Nguyên ngoan ngoãn đến trả tiền, chắc chắn không phải vì cô mà là do Lâm Thanh Diện làm.

"Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, số tiền này là do Lâm Thanh Diện đòi về, không liên quan gì đến con." Hứa Bích Hoài mở miệng nói.

Tống Huyền Khanh liếc nhìn Lâm Thanh Diện, khinh bỉ nói: "Số tiền này có thể đòi về thì có liên quan gì đến tên phế vật này chứ, nó làm gì có bản lĩnh lớn như vậy, có thể khiến chú Vương con tự mình tới trả tiền?"

"Con cũng đừng nói tốt cho tên phế vật này, tiền này là do chú Vương con nể mặt con mới trả, nhưng hôm nay tâm trạng mẹ tốt, nên không đuổi nó khỏi nhà chúng ta, có điều con hãy bảo nó nhớ kỹ cho mẹ, trong cái nhà này nó không có tư cách nói chuyện, sau này bảo nó ngoan ngoãn một chút cho mẹ."

Hứa Bích Hoài cảm thấy mẹ mình thật vô lý, hiện cô hận không thể nói với Tống Huyền Khanh, Lâm Thanh Diện tặng cô một dây chuyền trị giá một trăm ba mươi lăm tỷ.

Nhưng trước đó Lâm Thanh Diện đã dặn cô bảo cô đừng nói chuyện này với người khác, nhiều người biết không chừng sẽ xảy ra chuyện.

Nhất là cái miệng ba hoa của Tống Huyền Khanh, một khi bà nói ra, không chừng người ta sẽ để mắt tới nhà bọn họ.

Lâm Thanh Diện mỉm cười liếc nhìn Hứa Bích Hoài, chỉ cần đòi được tiền, cái khác anh không hề để ý. "Không sao, chỉ cần mẹ vui vẻ là được."

Hứa Bích Hoài mím môi, càng ngày cô càng cảm thấy, cái nhà này nợ Lâm Thanh Diện nhiều quá.

Tiền bán TV, theo lý mà nói nên trả cho Lâm Thanh Diện, nhưng với tính cách Tống Huyền Khanh, tiền đã đến miệng bà chắc chắn không thể lấy ra, nên Hứa Bích Hoài đành bỏ qua chuyện này.

Bởi vì tiền đã được trả nên Tống Huyền Khanh cũng yên tĩnh mấy ngày, không làm khó Lâm Thanh Diện.

Cuối tuần này, sáng sớm Lục Thiên Điệp đã đến nhà Hứa Bích Hoài, vừa vào cửa, đã ôm chặt lấy Hứa Bích Hoài, nói: "Bích Hoài, làm sao bây giờ, tớ cảm giác tớ đã mắc bệnh tương tư rồi."

Hứa Bích Hoài trừng mắt với cô, nói: "Cậu bị bệnh tương tư thì ôm tớ làm gì."

"Tớ phải luyện tập trước một chút, đến khi bạch mã hoàng tử của tớ xuất hiện, thì tớ có thể biểu hiện tốt một chút." Lục Thiên Điệp vẻ mặt si mê nói.

Hai người ngồi xuống ghế sô pha, Lục Thiên Điệp vội lấy ra điện thoại, gửi cho Trái tim của Hướng Dướng một tin nhắn: "Hôm nay lần thứ chín mươi chín nhớ anh."

Tin nhắn của cô vừa gửi đi, thì điện thoại trên bàn lập tức vang lên. Điện thoại đó là của Lâm Thanh Diện, anh ra ngoài mua thức ăn, không mang điện thoại.

Lục Thiên Điệp vẻ mặt kỳ quái, nghĩ thầm chẳng lẽ ‘Trái tim của Hướng Dương’ lại đang ở trong nhà Hứa Bích Hoài sao?

Cô quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài, mở miệng hỏi: "Điện thoại vừa vang lên là của ai?"

"Là của Lâm Thanh Diện, anh ấy ra ngoài mua thức ăn, không mang theo." Hứa Bích Hoài đáp lại.

Nghe là của Lâm Thanh Diện, Lục Thiên Điệp tỏ vẻ khinh bỉ, nghĩ thầm vừa rồi chắc là trùng hợp thôi.

Cô từng tưởng tượng vô số dáng vẻ bạch mã hoàng tử của mình sẽ như thế nào, cô còn từng đoán là ông già, nhưng cô cảm thấy bạch mã hoàng tử của cô chắc chắn không thể là Lâm Thanh Diện.

Không nghĩ nhiều nữa, Lục Thiên Điệp nói với Hứa Bích Hoài: "Bích Hoài, cậu biết không, ngày đó bạch mã hoàng tử của tớ vì tớ hát một bài hát, tiếng ca của anh ấy thật quá êm tai, hiện bài hát này đã trở thành nhạc nền hot của của các video đấy, vô cùng hot đấy."

Hứa Bích Hoài lập tức tròn mắt nhìn, nói: "Lợi hại như vậy sao, mau cho tớ nghe một chút."

Lục Thiên Điệp mở bài hát mà Lâm Thanh Diện đã hát ra, âm nhạc vừa vang lên, hai người đều đắm chìm trong giọng hát của Lâm Thanh Diện.

Chờ bài hát phát xong, Lục Thiên Điệp vẻ mặt đầy đắc ý hỏi: "Thế nào, bạch mã hoàng tử của tớ hát êm tai nhỉ, anh ấy hát hay như vậy, chắc chắn trong đời thực cũng là một người rất giỏi."

Hứa Bích Hoài khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt có vẻ nghi hoặc: "Bài hát này đúng là rất động lòng người, nhưng mà... cậu không cảm thấy âm thanh này có chút giống Lâm Thanh Diện sao?"

Lục Thiên Điệp sững sờ, nếu nghĩ như vậy, âm thanh này đúng hơi giống của Lâm Thanh Diện thật.

Nhưng Lục Thiên Điệp nhanh chóng phủ nhận suy đoán của Hứa Bích Hoài, nói: "Chỉ hơi giống mà thôi, Lâm Thanh Diện nhà cậu có đức hạnh gì chẳng lẽ cậu còn chưa rõ sao, làm sao anh ta có thể hát bài hát hay như vậy chứ."

"Nếu như anh ta đúng là hát hay như vậy, chắc chắn đã sớm khoe khoang trước mặt cậu rồi."

Hứa Bích Hoài nghĩ một chút, đúng là Lâm Thanh Diện chưa từng hát trước mặt cô, có lẽ thật chỉ có chút giống thôi.

"Bạch mã hoàng tử của tớ chắc chắn là đại gia, Lâm Thanh Diện sao có thể so với chứ, tớ thấy cậu cũng muốn Lâm Thanh Diện thay đổi thành đại gia rồi, đáng tiếc anh ta không có khả năng." Lục Thiên Điệp trêu ghẹo nói.

Hứa Bích Hoài hờn dỗi liếc nhìn cô, nói: "đúng đúng đúng, cậu nói đều đúng, bạch mã hoàng tử của cậu là tuyệt nhất."

Lúc này điện thoại Lục Thiên Điệp vang lên, cô nhận điện thoại, sau khi nói vài câu, mỉm cười nhìn Hứa Bích Hoài.

"Lớp trưởng vừa gọi điện thoại cho tớ, nói muốn hẹn cậu cùng ra ngoài ăn cơm đấy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương