Rể Quý Trời Cho
-
Chương 16: Chủ nhân của biệt thự thiên vân
Hứa Bích Uyên đã chuẩn bị đi về phía Lưu Minh, khóe miệng cô ta nhếch lên, ánh mắt kích động nhưng lại không hoảng loạn, cô ta muốn thể hiện dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình trước người chồng tương lai.
Tất cả mọi người trong vườn hoa đều nhìn vào Hứa Bích Uyên, gương mặt những người phụ nữ kia tỏ vẻ ngưỡng mộ nhưng trong lòng thầm hận vì sao người được biệt thự Thiên Vân tiếp đãi không phải bọn họ.
Nhưng ngay khi mọi người đều tưởng rằng chủ nhân của biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi Hứa Bích Uyên, Lưu Minh lại nói ra cái tên của Hứa Bích Hoài.
Mọi người đều ngơ ra, rồi ngay lập tức tìm kiếm bóng dáng của Hứa Bích Hoài theo phản xạ tự nhiên.
“Người mà chủ nhân biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi vậy mà lại là Hứa Bích Hoài, không phải vẫn luôn nói là Hứa Bích Uyên sao?”
“Đúng vậy, sao có thể là Hứa Bích Hoài chứ? Không phải cô ta đã kết hôn rồi sao?”
“Sao lại như vậy, không phải là Hứa Bích Uyên sao, mấy ngày trước vẫn luôn nói là Hứa Bích Uyên mà, vì muốn bợ đỡ cô ta, tôi đã tặng không ít quà cáp, không phải lãng phí hết rồi hay sao.”
“Tôi cũng vậy, lúc nghe nói là Hứa Bích Uyên, tôi lập tức đi lấy lòng, không ngờ lại không phải là cô ta, đúng là lãng phí hết công sức của tôi mà.”
…
Chân của Hứa Bích Uyên đã bước về phía trước một bước, ban nãy cô ta còn nghĩ, nên dùng dáng đi như thế nào để bước qua đó mới có thể thể hiện rõ được sự cao quý của cô ta.
Nhưng chân cô ta còn chưa chạm xuống đất, Lưu Minh đã nói ra cái tên của Hứa Bích Hoài, khiến cô ta hóa đá ngay lập tức, bàn chân ở trên chân không mãi cũng chưa chạm xuống đất.
Cô ta chỉ cảm thấy gương mặt mình trở nên nóng ran, cả người đều vô cùng gượng gạo.
“Sao… sao lại là ả tiện nhân Hứa Bích Hoài được, người mà chủ nhân biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi phải là tôi mới đúng.”
Hứa Bích Uyên có chút không dám tin, trong lòng lập tức cảm thấy oán hận Hứa Bích Hoài.
Gương mặt của Hứa Trai Hiệp đang đứng bên cạnh Hứa Bích Uyên cũng ngơ ra, anh ta nhìn về phía Lưu Minh, lớn tiếng hỏi: “Mấy người có nhầm không vậy, người mà chủ nhân mấy người muốn tiếp đãi, không phải là Bích Uyên sao?”
Lưu Minh nhìn Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên rồi nói: “Không nhầm, người mà chủ nhân muốn tiếp đãi, chính là cô Hứa Bích Hoài, Bích Uyên gì chứ, chủ nhân chưa từng nhắc đến.”
Lời của Lưu Minh khiến mọi người bừng tỉnh, đồng thời cũng khiến Hứa Bích Uyên càng gượng gạo hơn, bây giờ cô ta hận không để tìm một lỗ mà chui xuống.
“Hứa Bích Hoài, ả tiện nhân kia, rốt cuộc cô đã dùng bùa mê thuốc lú gì mà khiến chủ nhân biệt thự Thiên Vân tiếp đãi cô chứ?” Hứa Bích Uyên nghiến răng nói, cô ta chắc chắn rằng Hứa Bích Hoài đã ngầm dùng thủ đoạn gì đó để cướp đi cơ hội của cô ta.
Lúc này Hứa Bích Hoài ngơ ra, đứng nguyên tại chỗ với vẻ mặt không biết phải làm sao, cô vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô không thể ngờ đến, người mà chủ nhân biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi lại là cô.
Những người mà từng chế giễu cô lúc này vừa cảm thấy hối hận, lại vừa muốn tát cho bản thân vài cái.
Không cần biết vì sao chủ nhân biệt thự Thiên Vân muố tiếp đãi Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài cũng xem như là lôi kéo được quan hệ với anh ta rồi, sau này bọn họ mà muốn nhờ Hứa Bích Hoài, e rằng rất khó khăn.
Hứa Mạn Tranh cũng luôn nghĩ rằng người mà chủ nhân biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi là Hứa Bích Uyên, lúc này nghe thấy Lưu Minh gọi tên Hứa Bích Hoài, ông ta cũng có chút kinh ngạc.
Có điều không cần biết người mà chủ nhân biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi là ai bởi dù gì cũng đều là người nhà họ Hứa của ông ta, nên ông ta cũng không quá ngỡ ngàng như những người khác.
Hơn nữa ông ta cho rằng Lâm Thanh Diện chính là một tên vô dụng, Hứa Bích Hoài gả cho Lâm Thanh Diện, quả thực là rất khiến cô ấm ức, năm đó ông đã từng phản đối chuyện này, có điều cuối cùng vẫn không thể làm trái ý vợ của ông.
Bây giờ nếu như chủ nhân biệt thự Thiên Vân không ghét bỏ Hứa Bích Hoài là người đã từng kết hôn, ông hi vọng Hứa Bích Hoài sẽ đá Lâm Thanh Diện, gây dựng mối quan hệ tốt với biệt thự Thiên Vân.
“Bích Hoài, đừng ngơ ra đó nữa, chủ nhân biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi cháu, cháu đừng ngẩn người nữa, mau chóng đi đi.” Hứa Mạn Tranh nói.
Lúc này Hứa Bích Hoài mới tỉnh táo lại.
Lưu Minh cung kính nhìn Hứa Bích Hoài, làm ra một tư thế mời: “Mời cô Hứa Bích Hoài đi theo chúng tôi.”
Hứa Bích Hoài hít sâu một hơi, có chút thấp thỏm đi theo Lưu Minh.
Người xung quanh đều vô cùng ngưỡng mộ, đương nhiên cũng có không ít người ghen ghét, theo bọn họ thấy, Hứa Bích Hoài là một người phụ nữ đã kết hôn, không nên được chủ nhân biệt thự Thiên Vân tiếp đã mới phải.
“Đúng là một người phụ nữ không biết xấu hổ, đã kết hôn rồi mà còn dám quyến rũ chủ nhân biệt thự Thiên Vân.”
“Xem ra tên Lâm Thanh Diện kia đúng là một tên vô dụng, đến vợ của anh ta cũng cắm sừng anh ta rồi mà anh ta vẫn không dám lộ diện.”
…
Dưới sự dẫn đường của Lưu Minh, không bao lâu Hứa Bích Hoài đã đi vào bên trong khu vực nội bộ của biệt thự, và một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ đã xuất hiện trước mắt bọn họ.
Lưu Minh dẫn Hứa Bích Hoài đi vào một con đường nhỏ, yên tĩnh vắng vẻ, hai bên đường trồng đầy hoa hồng, hương thơm nức mũi.
Từ rất xa, Hứa Bích Hoài đã nhìn thấy tòa lâu đài được bao quanh bởi hoa tươi, vô cùng xinh đẹp.
Cô cũng đã nghe nói chuyện hoa hồng của Hồng Thành đã bị thu mua lại mấy ngày nay, bây giờ xem ra, đúng thật là chủ nhân của biệt thự Thiên Vân.
Chỉ là cô không biết, chủ nhân của biệt thự Thiên Vân này, sao lại muốn tiếp đãi cô.
Rất nhanh, Hứa Bích Hoài đã đến cửa lâu đài, đám người Lưu Minh dừng lại.
“Cô Hứa, chủ nhân của chúng tôi đang ở bên trong, cô vào đi.” Lưu Minh nói.
Hứa Bích Hoài gật đầu, có chút thấp thỏm đi vào bên trong tòa lâu đài.
Vừa bước vào, Hứa Bích Hoài đã nhìn thấy một hình trái tim được trải bằng hoa trên mặt đất, bốn bức tường cũng được điểm xuyết bằng những đóa hoa với nhiều hình thức khác nhau.
Cô nhìn về phía trước, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng giữa lâu đài, quay lưng lại phía cô.
Đây là chủ nhân của biệt thự Thiên Vân sao? Sao cô lại cảm thấy bóng lưng này có chút quen thuộc thế nhỉ?
Cô tiếp tục bước về phía trước, lúc này ánh mắt nhìn vào bức tường phía đối diện.
Thấy trên tường được trang trí đầy hoa hồng, kích thước và hình dáng chúng không giống nhau, được đặt cùng một chỗ, cuối cùng hiện ra, lại là dáng vẻ của Hứa Bích Hoài!
Cho dù Hứa Bích Hoài là người đã kết hôn, nhưng khi nhìn thấy những thứ này, trái tim thiếu nữ vẫn không khỏi cảm thấy rung động.
Chủ nhân của biệt thự Thiên Vân này, cũng lãng mạn thật đó.
Aiya, mình nghĩ cái gì vậy không biết nữa, mình cũng đã kết hôn rồi, cho dù chủ nhân biệt thự Thiên Vân này có ý gì với mình, mình cũng không thể làm ra chuyện vô đạo đức được.
Hứa Bích Hoài bình tĩnh lại, tiến lại gần người đang đứng trước mặt.
Sau khi chỉ còn cách bóng lưng kia vài mét, Hứa Bích Hoài dừng lại, hít sâu một hơi, nói: “Xin chào…”
Bóng lưng kia lập tức quay lại, nở một nụ cười ấm áp nhìn Hứa Bích Hoài.
“Vợ, em đến rồi.” Lâm Thanh Diện nói.
Hứa Bích Hoài lập tức ngây dại, nhìn nụ cười của Lâm Thanh Diện, cô cảm thấy như mình đang nằm mơ.
“Lâm… Lâm Thanh Diện? Sao anh lại ở đây?”
“Em quên rồi sao? Hôm nay là ngày kỉ niệm kết hôn của chúng ta, những thứ này đều là anh đặc biệt chuẩn bị cho em đấy.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện lấy ra một chiếc dây chuyền từ trong áo, chính là sợi dây trái tim của tượng thần Vệ Nữ trị giá một trăm ba mươi lăm tỉ!
Tất cả mọi người trong vườn hoa đều nhìn vào Hứa Bích Uyên, gương mặt những người phụ nữ kia tỏ vẻ ngưỡng mộ nhưng trong lòng thầm hận vì sao người được biệt thự Thiên Vân tiếp đãi không phải bọn họ.
Nhưng ngay khi mọi người đều tưởng rằng chủ nhân của biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi Hứa Bích Uyên, Lưu Minh lại nói ra cái tên của Hứa Bích Hoài.
Mọi người đều ngơ ra, rồi ngay lập tức tìm kiếm bóng dáng của Hứa Bích Hoài theo phản xạ tự nhiên.
“Người mà chủ nhân biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi vậy mà lại là Hứa Bích Hoài, không phải vẫn luôn nói là Hứa Bích Uyên sao?”
“Đúng vậy, sao có thể là Hứa Bích Hoài chứ? Không phải cô ta đã kết hôn rồi sao?”
“Sao lại như vậy, không phải là Hứa Bích Uyên sao, mấy ngày trước vẫn luôn nói là Hứa Bích Uyên mà, vì muốn bợ đỡ cô ta, tôi đã tặng không ít quà cáp, không phải lãng phí hết rồi hay sao.”
“Tôi cũng vậy, lúc nghe nói là Hứa Bích Uyên, tôi lập tức đi lấy lòng, không ngờ lại không phải là cô ta, đúng là lãng phí hết công sức của tôi mà.”
…
Chân của Hứa Bích Uyên đã bước về phía trước một bước, ban nãy cô ta còn nghĩ, nên dùng dáng đi như thế nào để bước qua đó mới có thể thể hiện rõ được sự cao quý của cô ta.
Nhưng chân cô ta còn chưa chạm xuống đất, Lưu Minh đã nói ra cái tên của Hứa Bích Hoài, khiến cô ta hóa đá ngay lập tức, bàn chân ở trên chân không mãi cũng chưa chạm xuống đất.
Cô ta chỉ cảm thấy gương mặt mình trở nên nóng ran, cả người đều vô cùng gượng gạo.
“Sao… sao lại là ả tiện nhân Hứa Bích Hoài được, người mà chủ nhân biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi phải là tôi mới đúng.”
Hứa Bích Uyên có chút không dám tin, trong lòng lập tức cảm thấy oán hận Hứa Bích Hoài.
Gương mặt của Hứa Trai Hiệp đang đứng bên cạnh Hứa Bích Uyên cũng ngơ ra, anh ta nhìn về phía Lưu Minh, lớn tiếng hỏi: “Mấy người có nhầm không vậy, người mà chủ nhân mấy người muốn tiếp đãi, không phải là Bích Uyên sao?”
Lưu Minh nhìn Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên rồi nói: “Không nhầm, người mà chủ nhân muốn tiếp đãi, chính là cô Hứa Bích Hoài, Bích Uyên gì chứ, chủ nhân chưa từng nhắc đến.”
Lời của Lưu Minh khiến mọi người bừng tỉnh, đồng thời cũng khiến Hứa Bích Uyên càng gượng gạo hơn, bây giờ cô ta hận không để tìm một lỗ mà chui xuống.
“Hứa Bích Hoài, ả tiện nhân kia, rốt cuộc cô đã dùng bùa mê thuốc lú gì mà khiến chủ nhân biệt thự Thiên Vân tiếp đãi cô chứ?” Hứa Bích Uyên nghiến răng nói, cô ta chắc chắn rằng Hứa Bích Hoài đã ngầm dùng thủ đoạn gì đó để cướp đi cơ hội của cô ta.
Lúc này Hứa Bích Hoài ngơ ra, đứng nguyên tại chỗ với vẻ mặt không biết phải làm sao, cô vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô không thể ngờ đến, người mà chủ nhân biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi lại là cô.
Những người mà từng chế giễu cô lúc này vừa cảm thấy hối hận, lại vừa muốn tát cho bản thân vài cái.
Không cần biết vì sao chủ nhân biệt thự Thiên Vân muố tiếp đãi Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài cũng xem như là lôi kéo được quan hệ với anh ta rồi, sau này bọn họ mà muốn nhờ Hứa Bích Hoài, e rằng rất khó khăn.
Hứa Mạn Tranh cũng luôn nghĩ rằng người mà chủ nhân biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi là Hứa Bích Uyên, lúc này nghe thấy Lưu Minh gọi tên Hứa Bích Hoài, ông ta cũng có chút kinh ngạc.
Có điều không cần biết người mà chủ nhân biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi là ai bởi dù gì cũng đều là người nhà họ Hứa của ông ta, nên ông ta cũng không quá ngỡ ngàng như những người khác.
Hơn nữa ông ta cho rằng Lâm Thanh Diện chính là một tên vô dụng, Hứa Bích Hoài gả cho Lâm Thanh Diện, quả thực là rất khiến cô ấm ức, năm đó ông đã từng phản đối chuyện này, có điều cuối cùng vẫn không thể làm trái ý vợ của ông.
Bây giờ nếu như chủ nhân biệt thự Thiên Vân không ghét bỏ Hứa Bích Hoài là người đã từng kết hôn, ông hi vọng Hứa Bích Hoài sẽ đá Lâm Thanh Diện, gây dựng mối quan hệ tốt với biệt thự Thiên Vân.
“Bích Hoài, đừng ngơ ra đó nữa, chủ nhân biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi cháu, cháu đừng ngẩn người nữa, mau chóng đi đi.” Hứa Mạn Tranh nói.
Lúc này Hứa Bích Hoài mới tỉnh táo lại.
Lưu Minh cung kính nhìn Hứa Bích Hoài, làm ra một tư thế mời: “Mời cô Hứa Bích Hoài đi theo chúng tôi.”
Hứa Bích Hoài hít sâu một hơi, có chút thấp thỏm đi theo Lưu Minh.
Người xung quanh đều vô cùng ngưỡng mộ, đương nhiên cũng có không ít người ghen ghét, theo bọn họ thấy, Hứa Bích Hoài là một người phụ nữ đã kết hôn, không nên được chủ nhân biệt thự Thiên Vân tiếp đã mới phải.
“Đúng là một người phụ nữ không biết xấu hổ, đã kết hôn rồi mà còn dám quyến rũ chủ nhân biệt thự Thiên Vân.”
“Xem ra tên Lâm Thanh Diện kia đúng là một tên vô dụng, đến vợ của anh ta cũng cắm sừng anh ta rồi mà anh ta vẫn không dám lộ diện.”
…
Dưới sự dẫn đường của Lưu Minh, không bao lâu Hứa Bích Hoài đã đi vào bên trong khu vực nội bộ của biệt thự, và một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ đã xuất hiện trước mắt bọn họ.
Lưu Minh dẫn Hứa Bích Hoài đi vào một con đường nhỏ, yên tĩnh vắng vẻ, hai bên đường trồng đầy hoa hồng, hương thơm nức mũi.
Từ rất xa, Hứa Bích Hoài đã nhìn thấy tòa lâu đài được bao quanh bởi hoa tươi, vô cùng xinh đẹp.
Cô cũng đã nghe nói chuyện hoa hồng của Hồng Thành đã bị thu mua lại mấy ngày nay, bây giờ xem ra, đúng thật là chủ nhân của biệt thự Thiên Vân.
Chỉ là cô không biết, chủ nhân của biệt thự Thiên Vân này, sao lại muốn tiếp đãi cô.
Rất nhanh, Hứa Bích Hoài đã đến cửa lâu đài, đám người Lưu Minh dừng lại.
“Cô Hứa, chủ nhân của chúng tôi đang ở bên trong, cô vào đi.” Lưu Minh nói.
Hứa Bích Hoài gật đầu, có chút thấp thỏm đi vào bên trong tòa lâu đài.
Vừa bước vào, Hứa Bích Hoài đã nhìn thấy một hình trái tim được trải bằng hoa trên mặt đất, bốn bức tường cũng được điểm xuyết bằng những đóa hoa với nhiều hình thức khác nhau.
Cô nhìn về phía trước, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng giữa lâu đài, quay lưng lại phía cô.
Đây là chủ nhân của biệt thự Thiên Vân sao? Sao cô lại cảm thấy bóng lưng này có chút quen thuộc thế nhỉ?
Cô tiếp tục bước về phía trước, lúc này ánh mắt nhìn vào bức tường phía đối diện.
Thấy trên tường được trang trí đầy hoa hồng, kích thước và hình dáng chúng không giống nhau, được đặt cùng một chỗ, cuối cùng hiện ra, lại là dáng vẻ của Hứa Bích Hoài!
Cho dù Hứa Bích Hoài là người đã kết hôn, nhưng khi nhìn thấy những thứ này, trái tim thiếu nữ vẫn không khỏi cảm thấy rung động.
Chủ nhân của biệt thự Thiên Vân này, cũng lãng mạn thật đó.
Aiya, mình nghĩ cái gì vậy không biết nữa, mình cũng đã kết hôn rồi, cho dù chủ nhân biệt thự Thiên Vân này có ý gì với mình, mình cũng không thể làm ra chuyện vô đạo đức được.
Hứa Bích Hoài bình tĩnh lại, tiến lại gần người đang đứng trước mặt.
Sau khi chỉ còn cách bóng lưng kia vài mét, Hứa Bích Hoài dừng lại, hít sâu một hơi, nói: “Xin chào…”
Bóng lưng kia lập tức quay lại, nở một nụ cười ấm áp nhìn Hứa Bích Hoài.
“Vợ, em đến rồi.” Lâm Thanh Diện nói.
Hứa Bích Hoài lập tức ngây dại, nhìn nụ cười của Lâm Thanh Diện, cô cảm thấy như mình đang nằm mơ.
“Lâm… Lâm Thanh Diện? Sao anh lại ở đây?”
“Em quên rồi sao? Hôm nay là ngày kỉ niệm kết hôn của chúng ta, những thứ này đều là anh đặc biệt chuẩn bị cho em đấy.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện lấy ra một chiếc dây chuyền từ trong áo, chính là sợi dây trái tim của tượng thần Vệ Nữ trị giá một trăm ba mươi lăm tỉ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook