Rể Nuôi Từ Bé
Chương 17

Ngày hai mươi tư tháng năm, tiết tiểu thư. Vạn ngói lân lân nếu hỏa long, ngày xe bất động mồ hôi dung [1].

[1] Trích trong bài thơ “Khổ nhiệt”.

Hạ Chinh theo Mộc Thanh Diễn tới Lợi Thành nấn ná nửa tháng, hôm nay mới quay trở về Tuần Hóa.

Hai người xuống ngựa, vừa hay thấy thê tử Hướng Quân của Mộc Thanh Diễn bị Mộc Thanh Nghê bé nhỏ chặn trước cửa.

Mộc Thanh Nghê giơ tay đứng trước cửa, ủ rũ nói với Hướng Quân, “Tẩu tẩu thả Thanh Sương tỷ ra! Nếu không giao nộp tỷ ấy, còn lâu muội mới tránh!”

Suốt nửa tháng qua Mộc Thanh Sương chỉ ra ra vào vào phường dệt, hoàng hôn mới quay trở về sân mình. Đến cả cơm trưa nàng cũng bảo Đào Hồng mang tới phường dệt, chưa bao giờ đặt chân ra ngoài.

Tin tức tiểu bá vương Mộc Thanh Sương trốn rịt trong nhà nửa tháng khiến người khác khiếp sợ, nói ra chắc không ai tin.

Mộc Thanh Nghê không được gặp nàng, không hiểu đầu nhỏ nghĩ gì, cáo buộc Hướng Quân giấu Mộc Thanh Sương. Hôm nay vừa ngủ trưa dậy, cô bé đã chạy đi tìm Hướng Quân gây sự.

Hướng Quân bị cô bé con chặn trước cửa khoảng một nén nhang, bối rối không biết làm sao, khóc không được cười cũng không xong.

Nàng ấy thích trẻ con, nhưng thành thân ba năm với Mộc Thanh Diễn vẫn chưa thấy tin vui. Tình cảm mẫu thân không có chỗ phát tiết, nàng ấy rất thương lũ trẻ trong tộc. Rõ ràng Mộc Thanh Nghê dính nàng ấy nửa tháng, nàng ấy lại không hung dữ mắng cô bé.

“Muội ấy bảo Đào Hồng chuyển lời cho muội rồi còn gì? Muội ấy bận việc, bảo muội đi tìm người khác chơi.” Hướng Quân nở nụ cười bất đắc dĩ, đành mặc kệ cô bé, bước một chân vào cửa.

Mộc Thanh Nghê ôm chầm chân nàng ấy, “Tẩu gạt người! Nhất định Đào Hồng bị tẩu mua chuộc! Mấy vở kịch đều nói đại tẩu không thích tiểu cô cô nhà chồng!”

“Biết đại tẩu không thích tiểu cô cô, lại dám chặn tẩu? Không sợ tẩu cũng mắng muội?” Hướng Quân cúi đầu chọc cô bé.

Mộc Thanh Nghê ôm chân nàng ấy hô to: “Không sợ! Muội phải bảo vệ Thanh Sương tỷ!”

Mộc Thanh Diễn đứng dưới bậc thang nhướng mày, tiện tay ném cương ngựa cho người gác cổng, hai ba bước đã nhảy lên bậc thang, xách hai tay tròn như ngó sen của Mộc Thanh Nghê lên.

“Muốn lật trời? Có tin huynh gọi nhà bếp đun nước luộc muội không!” Mộc Thanh Diễn đe dọa.

Mộc Thanh Nghê kêu to, cựa quậy đạp hai chân về phía Mộc Thanh Diễn, “Thả muội xuống! Đại ca, thả muội xuống! Muội là Đầu Đầu gia tộc! Là lão Đại! Không cho phép nấu!”

“Lão tử chưa chết, muội lại dám làm lão Đại gia tộc?” Mộc Thanh Diễn cười to, cố ý lúc lắc cô bé, “Ai đồng ý muội làm lão Đại? Ai cho phép muội to gan chặn thê tử huynh?”

“Thanh Sương tỷ đồng ý! Từ nay về sau muội chính là Đầu Đầu, mọi người phải gọi muội như vậy!” Mộc Thanh Nghê kêu gào muốn đạp hắn ta. Đáng tiếc chân cô bé ngắn, đạp mãi không tới nơi, cực kỳ lao lực.

Hướng Quân hồi thần, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Thanh Nghê đỏ ửng, hai chân giãy dụa liên hồi, đau lòng đập vai Mộc Thanh Diễn, “Thả con bé xuống! Cẩn thận đau con bé!”

“Ừ.” Mộc Thanh Diễn quay đầu mỉm cười với thê tử, lúc này mới thả con nhóc kia xuống đất, “Đại tẩu muội che chở muội, huynh mới tha muội đấy!”

Mộc Thanh Nghê có ân tất báo, quay đầu hô “Đa tạ Đại tẩu”, sau đó hướng đầu nhào về phía đùi Mộc Thanh Diễn.

Hạ Chinh đứng sau tiến lên, tay phải dễ dàng đè đầu cô bé lại.

Mộc Thanh Nghê ngẩng đầu thấy Hạ Chinh, vội vàng rống: “Hạ A Chinh! Mau! Chúng ta đi cứu Thanh Sương tỷ!”

Hạ Chinh ngẩn ra, “Muội ấy làm sao?”

“Không sao. Đừng nghe con bé nói hươu nói vượn.” Hướng Quân cười lắc đầu, nói với Hạ Chinh: “Có lẽ trời nóng, tiểu muội không muốn ra ngoài. Dạo này muội ấy hay ở phường dệt, nói nhàn rỗi không có việc gì làm muốn may bộ xiêm y mới. Tay nghề muội ấy không tốt, sợ mọi người chê cười, vậy nên yêu cầu mọi người đứng ngoài, không được làm phiền.”

Mộc Thanh Nghê trợn mắt, “Gạt người! Không tin!”

Hướng Quân quay đầu nhéo mũi cô bé, “Không tin cũng phải tin. Tẩu dẫn muội tới hầm băng, một canh giờ nữa muội ấy về. Nếu giờ muội xông vào phường dệt, đến lúc đó Thanh Sương trói muội lên cây, tẩu cũng không cứu được.”

Hạ Chinh buông Mộc Thanh Nghê, hỏi Hướng Quân, “Hình như lúc trước thiếu phu nhân sai người làm anh đào sữa đông lạnh? Nếu đệ hỗ trợ lấy băng, đệ có được thêm phần không ạ?”

Hiếm khi hắn nói nhiều, vẻ mặt lại đứng đắn, Hướng Quân giật mình, quay đầu nhìn Mộc Thanh Diễn.

Mộc Thanh Diễn cũng ngẩn ngơ, há miệng thở dốc không nói thành tiếng.

Hạ Chinh ở Mộc gia mười năm, hiếm khi yêu cầu gì đó. Hắn nói vậy, Hướng Quân và Mộc Thanh Diễn đều ngạc nhiên.

Mộc Thanh Nghê được Hạ Chinh thả ra, mỉm cười túm áo Hướng Quân, ngọt ngào hô: “Tẩu, để muội hỗ trợ được không ạ? Sức muội lớn hơn Hạ A Chinh!”

Mộc Thanh Diễn trợn mắt há hốc mồm, “Con nhóc này thực dụng thật.”

Hướng Quân phì cười gật đầu với Hạ Chinh, lại dặn Mộc Thanh Diễn mấy câu, sau đó nắm tay Mộc Thanh Nghê đang tung tăng, theo thị nữ tiểu đồng tới hầm băng.

...

Bước qua cửa lớn, vòng ra sau bình phong, đột nhiên Mộc Thanh Diễn dừng bước, quay đầu nhìn Hạ Chinh bên cạnh.

“Đệ…” Hắn ta nhìn Hạ Chinh đang chắp tay sau lưng, hếch cằm hỏi: “Muốn huynh nói giúp không?”

Hạ Chinh siết chặt tay, mỉm cười lắc đầu, “Đa tạ thiếu soái.”

Hắn cầm một hộp trang sức khắc hoa, bên dưới để lộ tấm binh thiếp.

Mộc Thanh Diễn thở dài, “Tính tiểu muội như thế nào, chính đệ cũng biết.”

“Không sao.” Hạ Chinh cúi đầu, thì thầm đáp: “Nếu Đại tiểu thư tức giận, đệ cũng phải chịu.”

“Thằng nhóc này… huynh biết nói với đệ thế nào bây giờ?” Mộc Thanh Diễn chống nạnh, chỉ hắn, suy sụp buông tay, “Vừa rồi không nghe Đại tẩu đệ nói sao? Tiểu muội tự tay may xiêm y mới, huynh đoán con bé đang làm giá y. Đệ tới nói, thể nào con bé cũng tức giận.”

“Có một số việc dù sao cũng phải có người làm.” Hạ Chinh cúi đầu nhìn nền đá xanh.

Mộc Thanh Diễn thở dài, “Đệ đấy… quá quật cường. Mấy năm qua mọi người không coi đệ như người ngoài. Làm gì có ai xem thường đệ? Đệ nhìn đi, mười năm trôi qua, vậy mà vẫn gọi ‘Đô đốc’, ‘Thiếu soái’, ‘Thiếu phu nhân’, ‘Đại tiểu thư’… Kinh kỳ các đệ thật rắc rối!”

Hạ Chinh xuất thân kinh kỳ, bởi vì chiến loạn mà lưu lạc Lợi Châu suốt mười năm. Trong thân tâm hắn luôn giữ vững tâm thái tự phụ đoan chính của thiếu niên kinh kỳ, thận trọng chú ý lễ nghi rườm rà.

Mộc Thanh Diễn không hiểu… Hạ Chinh sinh ra ở kinh thành, nhưng năm hắn năm, sáu tuổi, tiền triều sụp đổ. Hắn được người nhà che chở mang ra ngoài Hạo kinh, trằn trọc thấp thỏm suốt hai năm, lại sinh sống ở Lợi Châu lâu như vậy… Đầu xuân năm sau mới tròn mười bảy!

Hạ Chinh chỉ sống ở Hạo kinh năm, sáu năm, tại sao vẫn nhớ mãi không quên những lễ nghi thâm căn cố đế?! Thật không thể hiểu nổi.

“Đệ có khát vọng, lại dám đảm đương, không ai có thể cản trở đệ. Cha nói chỉ cần tiểu muội và đệ nguyện ý, chờ hai đứa thành thân xong hẵng đi. Đệ lại không chịu!”

Dứt lời, Mộc Thanh Diễn tức không có chỗ giận, giơ chân muốn đạp Hạ Chinh một cước.

Nhưng mũi chân giơ lên lại phớt qua vạt áo Hạ Chinh.

Hạ Chinh đứng yên, hồi lâu sau mới nhỏ giọng đáp: “Lần này đi không rõ sinh tử, không rõ thành bại, cũng không biết đến bao giờ mới về…”

Hắn nhìn Mộc Thanh Diễn, đôi mắt đau đớn quyết tuyệt, “Đạ ca, đệ không thể để muội ấy chờ.”

Đây là lần đầu tiên Hạ Chinh gọi Mộc Thanh Diễn là “Đại ca”.

Mộc Thanh Diễn đường đường đấng nam nhi, lại vì lời nói của thằng nhóc đang tuổi choai choai dọa đỏ mắt, “Cũng đúng… thời loạn thế mạng người như cỏ rác. Lần này đệ tới Trung Nguyên… Thật ra chỉ cần đệ nói, tiểu muội nguyện ý chờ.”

“Đại ca, đệ không muốn. Đệ không muốn.” Hạ Chinh quyết tâm, quay đầu nhìn luống hoa rực rỡ ngày hè, “Đệ luyến tiếc.”

Hắn thương tiểu cô nương trong lòng hắn. Nàng nên được che chở nuông chiều, sống đường hoàng thoải mái, một đời không lo.

Hắn luyến tiếc để nàng đau khổ chờ mong một người không rõ sống chết, không biết bao giờ trở về.

Hắn luyến tiếc.

...

Hoàng hôn, Mộc Thanh Sương rời phường dệt.

Vừa vào cửa hông, hộ vệ canh cửa nói: “Đại tiểu thư, A Chinh về rồi, đang chờ trước viện người.”

Vành tai Mộc Thanh Sương đỏ ửng, giả vờ chắp tay sau lưng, “Ừ.”

Nàng mới thêu non nửa đai lưng đồng tâm gấm, thoạt nhìn xấu òm, đúng là xấu hổ.

Mộc Thanh Sương chậm chạp quay về sân mình, xa xa thấy Hạ Chinh thẳng lưng đứng trước cửa.

Tia nắng hoàng hôn chiếu vào thiếu niên thanh sam, bóng dáng phủ dài dưới đất, hòa làm một với phiến đá.

Hắn ngẩng đầu đón ánh sáng, tựa thiếu niên tốt đẹp nhất trần gian.

Mộc Thanh Sương đau lòng chạy tới, kéo hắn vào trong viện, “Dặn bao nhiêu lần rồi, muốn tìm thì cứ vào. Chẳng lẽ còn có người muốn đánh huynh?”

“Muội là Đại tiểu thư, dù sao cũng phải chú ý.” Hạ Chinh nghẹn họng, “Kể cả Đô đốc và thiếu soái cũng không thể tự tiện vào viện muội.”

Mộc Thanh Sương cố gắng không đánh hắn, “Huynh không phải cha muội! Cũng không phải Đại ca muội! Bắt chước bọn họ làm gì.”

Hạ Chinh cúi đầu nhìn nàng túm vạt áo mình, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Hai người vào thư phòng Mộc Thanh Sương. Hạ Chinh trước sau như một không cho nàng đóng cửa.

Mộc Thanh Sương đã quen việc hắn chú ý tiểu tiết, không tranh chấp với hắn, lười biếng ngồi xuống ghế dựa, hứng chí đá chân.

“Có chuyện ngồi nói, đứng đấy khoe cao làm gì?” Nàng mỉm cười ngáp một cái. Nửa tháng nay nàng mệt muốn chết.

Mộc Thanh Sương hạ quyết tâm dệt đai lưng xong, đời này không bao giờ sờ vào khung cửi! Món đồ chơi kia quá đáng sợ, nàng tình nguyện giương kiếm cầm cung cũng không muốn nhìn nó.

Hạ Chinh không ngồi, tiến lên trước giơ thứ cầm nãy giờ trong tay ra.

Hộp gỗ tinh xảo không kém phần trịnh trọng, thể hiện rõ tính cách Hạ Chinh.

Mộc Thanh Sương hoảng hốt, hai má ửng đỏ.

Nàng xấu hổ ngồi thẳng, phủi nếp uốn làn váy, hắng giọng hỏi: “Cho… cho muội? Cái.. cái gì thế?”

Hiếm khi nàng thậm thụt như vậy… Không, phải là tiểu cô nương rụt rè mới đúng!

“Ừ, tặng muội, quà sinh nhật mười sáu tuổi.” Hạ Chinh cúi đầu, trầm giọng đáp.

Để tránh mình xấu hổ nói nhăng nói cuội, Mộc Thanh Sương cúi đầu than thở, “Huynh thật là… còn nửa năm nữa mới tới sinh nhật muội, nào có ai tặng sớm tận nửa năm? Chẳng lẽ huynh ám chỉ tháng ba muội không tặng huynh quà sinh nhật? Muội không quên, chẳng qua lúc đó ở Hách Sơn, không có thứ gì tốt tặng huynh. Nhất định sang năm muội sẽ chuẩn bị tốt.”

Lúc này Mộc Thanh Sương mới biết khi bản thân xấu hổ, nàng sẽ che che giấu giấu như vậy.

Ngây ngô ngu ngốc, không xứng đáng danh hiệu Mộc tiểu bá vương.

Nàng đoán Hạ Chinh xấu hổ, cố ý nói đính vật đính ước là quà sinh nhật.

Mộc Thanh Sương mở hộp gỗ ra.

Bên trong là một chiếc vòng bạc và một chiếc nhẫn bạc.

Theo phong tục Lợi Châu, tín vật đính ước thể hiện tình cảm khắng khít nhất phải là thắt lưng khảm hoa bạc.

Đó là thứ quan trọng nhất.

Vòng bạc nhẫn bạc không thân mật bằng. Người nhà, bằng hữu bình thường đều tặng được.

Mộc Thanh Sương thở dài, mếu máo mỉm cười.

Cũng đúng, xưa nay Hạ Chinh không hiểu tập tục Lợi Châu. Tặng trang sức bạc đã là chuyện hiếm có, nàng không so đo.

Nàng cẩn thận cầm vòng bạc nhẫn bạc, tinh tế đánh giá.

Vòng và nhẫn đều khắc họa tiết “Phượng Hoàng quay đầu”, không phải họa tiết đơn giản hào phóng thường thấy ở Lợi Châu.

Vòng và nhẫn đính sợi tơ tím, dưới cánh chim Phượng Hoàng khảm một viên kim thạch. Ở vòng tay còn gắn thêm tua rua dưới cánh Phượng Hoàng, bên trên móc chiếc hồ lô nhỏ xinh đáng yêu.

Tơ tím và kim thạch điểm thêm mấy phần tinh xảo cho hai món trang sức, tua rua và hồ lô ở vòng tay càng khiến chiếc vòng thêm tao nhã.

Mộc Thanh Sương cam đoan toàn Lợi Châu không có món trang sức nào độc đáo như này, vừa nhìn đã biết Hạ Chinh thiết kế theo suy nghĩ của hắn.

Nàng đỏ mặt ngẩng đầu dò xét Hạ Chinh, “Muội… nhận nhé?”

Dứt lời nhanh chóng cúi đầu.

“Ừ.” Hạ Chinh mím môi, “Dưới hộp…”

Không cần hắn nói hết, Mộc Thanh Sương đã thấy.

Dưới hộp đặt tấm binh thiếp quân phủ Lợi Châu.

Mộc Thanh Sương tái mặt, ngẩng đầu nhìn hắn, “Huynh tới Lợi Thành tham gia tuyển võ tốt?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương