“Trận pháp cỏn con, đừng hòng cản được bổn đạo gia!”

Đạo sĩ đột nhiên ném cán phất trần đi rồi bay lên giữa không trung, biến thành một cây gậy khổng lồ đập xuống sân như thể cây chống trời đổ xuống, lại giống như Thái Sơn đột nhiên sụp đổ.

Chỉ thấy cây ngô đồng trong sân đột nhiên vọt lên cành lá lan rộng, tán cây phình to, biến thành một chiếc õ khổng lồ che trên bầu trời sân.

Cây cột khổng lồ đó rơi trúng tán cây phát ra tiếng sột soạt.

Cây ngô đồng lại trở về dáng vẻ bình thường, chỉ có lá cây bay đầy trời, rơi đầy sân theo gió.

"Ồ! Có chút bản lĩnh!" Đạo sĩ có vẻ hơi ngạc nhiên.

Mã Sơn ngẩng đầu lên giận dữ nói: "Ông là ai mà dám xông vào Ngô Đồng Cư?"

Đạo sĩ liếc nhìn anh ta: "Cậu chính là Lý Dục Thần à?"

“Ông nội ông là Mã Sơn! Ông lại là ai? Có giỏi thì xuống đây đại chiến ba trăm hiệp!" Mã Sơn nói.


Không phải Lý Dục Thần!" Đạo sĩ có chút thất vọng: "Gọi Lý Dục Thần ra, hôm nay tôi đến để giết Lý Dục Thần, không liên quan đến người khác!”

Mã Sơn nổi giận: "Mẹ kiếp thẳng chó nhà ông! Chỉ bằng ông mà cũng dám ăn nói ngông cuồng à!"

Nói xong, anh ta tung một cú đấm về phía bầu trời.

Sức gió của cú đấm rất mạnh, vút lên trời như một cơn lốc xoáy.

Đạo sĩ hừ lạnh một tiếng: "Hạt gạo mà đòi nấu thành cơm!"

Hắn ta vung tay áo, ống tay áo như mây đen phủ xuống.

Sức gió của cú đấm của Mã Sơn nhanh chóng tan biến dưới đám mây đen, đám mây đen đó lập tức rơi xuống người Mã Sơn.

"Chát" một tiếng, ống tay áo dài đánh vào mặt Mã Sơn.

Mã Sơn chỉ cảm thấy như bị một cái xẻng đánh vào mặt, đầu óc choáng váng, đau rát

"Hừ?" Đạo sĩ trên không trung có vẻ rất ngạc nhiên.

Chiêu Lưu Vân Thiết Tụ này của hắn ta, người thường chỉ căn chạm nhẹ vào cũng sẽ hóa thành tro bụi, tên này trúng trọn một ống tay áo, còn đánh vào mặt, vậy mà vẫn không sao.

Nhìn Mã Sơn đang ôm mặt, trong lòng anh ta dâng lên vô vàn tức giận.

Đánh người thì được, vậy mà lại đánh vào mặt?

"A——"

Anh ta gầm lên một tiếng rồi tung nắm đấm lần nữa.

Nhưng ngay khi anh ta tung nắm đấm thì trong cơ thể anh ta lóe lên một ngọn đèn hư vô.


Ngọn đèn này khiến lão đạo đang lơ lửng trên bầu trời hơi sửng sốt, sắc mặt hẳn ta trở nên nghiêm trọng.

"Xoẹt" một tiếng, hắn ta rút thanh bảo kiếm sau lưng ra.

"Hừ! Yêu thú phương nào, dám cướp lô đỉnh của người khác, mượn xác tu luyện, xem tao diệt mày đây!"

Lúc này, theo cú đấm của Mã Sơn, một cơn lốc xoáy mạnh hơn nhiều so với trước đó bùng lên.

Toàn thân Mã Sơn như hóa thành một con rồng khổng lồ, ẩn mình trong cơn lốc xoáy, lao thẳng về phía đạo sĩ.

Đạo sĩ cũng vung kiếm, kiếm khí như cầu vồng, bổ xuống giữa không trung.

"Ầm" một tiếng, kiếm khí chém tan cơn lốc xoáy.

Nhưng trong đám bụi mù mịt, một ngọn đèn dầu hiện ra.

“Choảng” một tiếng, kiếm chém vào ngọn đèn đầu.

Ngọn đèn chập chờn rồi lóe lên một cái

"Ầm" một tiếng, cơn lốc xoáy tan biến, kiếm khí tiêu tan, Ngô Đồng Cư lập tức trở lại bình lặng.


Mã Sơn đứng trên mặt đất, nắm chặt tay đối mặt với bầu trời.

Gân xanh trên mặt anh ta nổi lên, trán đầy mồ hôi, toàn thân cơ bắp cứng đờ, xương cốt như bị đánh mạnh, anh ta không dám cử động, như thể chỉ cần động một chút thì toàn thân sẽ vỡ tan.

Mã Sơn vẫn còn đang bực bội, mình lại không đỡ nối một nhát kiếm của người ta.

Anh ta không biết người đang lơ lửng trên đầu mình là chưởng môn đời trước của phái Chung Nam, Mục Tỉnh Dã, bế quan được một giáp tử, đã vượt qua Lôi Kiếp, trở thành chân nhân Tiên Thiên rồi.

Nếu không phải hồn đèn giúp anh ta đỡ được nhát kiếm này thì anh ta đã sớm tan thành tro bụi dưới kiếm rồi

Còn Mục Tính Dã đang lơ lửng trên bầu trời lúc này lại còn kinh ngạc hơn cả Mã Sơn.

Hắn ta nhìn thanh kiếm trong tay mình, thân kiếm tối đen, không có chút ánh sáng nào.

Rốt cuộc thứ giống như ngọn đèn đầu đó là gì?

Chỉ bị ngọn đèn liếm qua một cái mà danh kiếm đã theo mình hai trăm năm này lại mất đi linh khí.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương