Lý Dục Thần cảm nhận rõ ràng được Đa Cát sắp. không trụ nổi nữa rồi

Nó đã không còn sức cần đứt đầu rắn nữa, chỉ có thể đối phó qua lại với Na Già, trên thân cũng ngày càng nhiều vết thương.

Xì!

Na Già phát ra một tiếng rít dài, chín cái lưỡi rắn loạn xạ trên không trung, chín cái đầu xuyên qua mây xanh phát động một đòn tấn công dữ dội

Lý Dục Thần cảm thấy một sức mạnh vô cùng to lớn đâm vào người anh.

Ầm một tiếng, cơ thể anh bay ngược ra xa mấy chục dặm, đâm sập một ngọn núi.

Hướng Văn Tình và Đồ Thanh Hồi cũng không khá hơn là bao, bọn họ đều bay ra ngoài từ hai hướng khác nhau.

Sáu cái đầu còn lại của Na Già xuyên qua bụng và cổ Đa Cát rồi quấn chặt lấy, tiếp đó lại cần vào người nó.

Đa Cát liều mạng giấy giụa nhưng vẫn không thoát khỏi sự quấn chặt của sáu cái đầu rắn này.

Á huuuu!


Nó ngửa mặt lên trời hú dài, đôi mắt đỏ ngầu lộ ra vẻ không cam lòng.

Ngay lúc này, trên lưng Đa Cát xuất hiện một bóng người.

Không biết từ lúc nào Tang Cát đã bò lên lưng Đa Cát, lúc này anh ấy đang từng bước từng bước trèo lên dọc theo xương sống của nó.

Trong tay anh ấy nắm chặt một con dao rựa.

Đạt Ngõa trên chiếc xe đang giữa sườn núi ngẩng đầu nhìn con trai và con chó của mình, ánh mắt bà ấy rong trẻo, trên mặt hiện lên vẻ thương xót vô hạn.

"Đi đi, con trai!"

Cơ thể Tang Cát trên lưng Thiên Lang khổng lồ trông như một con ký sinh trùng nhỏ bé, anh ấy bám vào lông Đa Cát, khó khăn lắm mới trèo lên được.

Đôi mắt anh ấy đã mù, trong hốc mắt không còn chút ánh sáng nào nhưng anh ấy vẫn ngẩng đầu lên, hướng về phía mặt trời, hướng về phía Tà Thần Na Già khổng lồ như thể đang nhìn chằm chằm vào nó.

Na Già đột nhiên ngừng cần xé Đa Cát, chín cái đầu rắn hỗn loạn quấn vào nhau trên không trung, mười tám con mắt chăm chú nhìn vào người nhỏ bé trên lưng Thiên Lang.

Tang Cát trèo lên đỉnh vai Thiên Lang.

Lý Dục Thần nén cơn đau bay trở lại thì đúng lúc này anh nhìn thấy Tang Cát giơ con dao rựa lên.

Nhưng anh ấy không nhìn về phía Na Già.

Na Già ở trên cao, con dao rựa nhỏ bé đó căn bản không thể chém tới, mà có chém tới thì cũng không thế, chém đứt được.

Tang Cát tự chém vào chính mình.

Một nhát, hai nhát...

"Tang Cát!"

Lý Dục Thần hét lớn, muốn chạy tới ngăn cản nhưng vào lúc này, thời gian như ngừng lại, không gian đông cứng, thế giới yên tĩnh.


Chỉ có Tang Cát đang vung dao.

Mỗi một nhát dao, cơ thể Tang Cát lại bị cắt đứt một mảng.

Anh ấy tự chém mình tổng cộng tám nhát.

Tự cắt mình thành tám khúc.

Sau khi chém nhát thứ tám, con dao rựa rơi khỏi tay anh ấy.

Tay, chân, thân, đầu...

Chín bộ phận cơ thể từ trên trời rơi xuống.

Na Già buông Đa Cát ra rồi vặn vẹo cơ thể, chín cái đầu rắn cùng há miệng, mỗi đầu một miếng, nuốt chứng cơ thể Tang Cát.

Đa Cát hú dài một tiếng làm phá vỡ sự yên tĩnh của thế giới.

Toàn thân nó đẫm máu rơi vào sông Mê Kông như mưa rơi

Cuối cùng, nó ngã ầm xuống tồi nằm trên bãi sông.


Nước sông đục ngầu ngập đến nửa thân nó, xối xả trên sông làm nhuộm đỏ cả mảng sông.

Trong mắt Đa Cát chảy ra hai hàng nước mắt rong veo.

Chỉ có những giọt nước mắt này mới là trong trẻo, sạch sẽ.

Na Già chín đầu đứng trên không trung nhìn con Thiên Lang hấp hối trên bãi sông dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Sự hung bạo, tức giận và hơi thở cuồng bạo nuốt chứng mọi thứ trên người nó đã biến mất như một tác phẩm điêu khắc.

"Na Già! Thần của tôi!" Long Bà Ba Dục đứng trên vách đá lo lãng hét lên: "Đừng để những phàm nhân tầm thường này mê hoặc, ăn thịt chúng đĩ! Ngài là vị thần chân chính duy nhất mà!"

Na Già quay cái đầu khổng lồ của mình trênkhông trung, khè ra lưỡi rằn dài rồi phun ra ngọn lửa giận dữ lần nữa.

Long Bà Ba Dục mừng rỡ, phấn khích hét lớn: "Na Già, hủy diệt chúng đi! Hủy diệt thế giới này đi!"

Ầm!

Cái đầu rắn khổng lồ từ trên không trung đập xuống, một ngụm nuốt chửng Long Bà Ba Dục.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương