Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
-
C1189: Pháp tài lữ địa
Lý Dục Thần đương nhiên có ý muốn giúp Mã Sơn nhưng lời anh nói cũng không phải là giả
Mã Sơn bị yêu tăng mổ bụng moi tim lại còn bị yếm bùa, linh hồn bị tổn thương, nhất thời khó có thể phục hồi.
Nếu không có bảo vật hộ thể hoặc thánh dược. chữa trị, chỉ có thể dựa vào tu vi của bản thân để từ từ nâng cao thì trong thời gian này cần có đạo lữ chăm sóc.
Thực ra chuyện này người tu hành cũng thường gặp trong quá trình tu luyện, bị thương hoặc luyện công nhập ma đều có thể dẫn đến, chỉ là không nghiêm trọng như Mã Sơn.
Vì vậy, tu hành chú trọng "Pháp tài lữ địa", trong đó "lữ" chính là đạo lữ, cùng nhau đi, cùng nhau bảo vệ, cùng nhau chống lại gian nan hiểm trở trên con đường tu hành.
Lý Dục Thần biết Mã Sơn thích Tra Na Lệ, lại thấy Tra Na Lệ không chút do dự đồng ý, biết chuyện tốt đã thành nên trong lòng anh đương nhiên vui mừng cho người anh em.
Anh cũng không giấu giếm mà truyền một bộ công pháp huyền diệu cho Tra Na Lệ để hai người song tụ.
Tra Na Lệ từ nhỏ đã gia nhập Huyền Hàng Môn, tư chất ngộ tính cực kỳ tốt, lại được Pháp Đế Mã truyền thụ nên lĩnh ngộ bí thuật Huyền Môn rất thâm sâu, dưới sự chỉ điểm của Lý Dục Thăn nên rất nhanh cô ta đã nắm vững bộ công pháp này.
Ngược lại, Mã Sơn lại kém hơn một chút, phải nhờ Tra Na Lệ dẫn dắt anh ta luyện tập.
Hai người họ trở thành đạo lữ, ở đó luyện công pháp, thân mật vô cùng, Lý Dục Thần lại nhớ đến Lâm Mộng Đình.
Hồn phách của Lâm Mộng Đình còn không biết ở đâu, muốn tìm lại hy vọng rất mong manh.
Nếu không tìm lại được, vậy chỉ có thể dựa vào một tia ma hồn của bản thân để tạm thời tỉnh táo.
Lý Dục Thần đột nhiên nghĩ, nếu mình thực sự nhập ma thì liệu Lâm Mộng Đình có thể tỉnh táo mãi mãi không?
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu anh nhưng lại khiến chính anh giật mình.
Chính đạo, ma đạo, người yêu... Nên lựa chọn như thế nào đây? Minh nên đi tiếp như thế nào?
Anh cảm thấy số phận ngày càng khó lường, tương lai ngày càng không rõ ràng.
Đột nhiên gió nối lên, rừng cây trong đêm đen lay động như điệu múa của quỷ dữ.
Một giọng nói theo gió mà đến:
"Huyền Thuật Thiên Đô, tông môn Vạn Tiên quả nhiên không giống bình thường. Nhưng hai người các người liên hợp lại để lừa gạt một cô gái nhỏ, có phải hơi quá đáng không hả!"
Giọng nói này nhẹ nhàng như gió xuân thổi qua, yêu mị đến mức khiến người ta tê liệt cả xương cốt.
Lý Dục Thần nhìn về phía giọng nói phát ra, chỉ 'thấy trong rừng có một người phụ nữ bay tới, tóc mây râm cài, mũ phù thủy áo choàng, áo ngực tơ lụa, thắt lưng tơ vàng, váy lụa mỏng, thoắt ấn thoắt hiện khiến người ta có vô hạn tưởng tượng.
Bà ta vừa xuất hiện đã khiến trăng sáng mất màu, sao trời không còn ánh sáng, cảnh đẹp khắp trời đất chỉ còn lại một mình cô ta.
Vẻ đẹp của người phụ nữ này là kiểu trong sự quyến rũ có nét phiêu diều, trong sự yêu kiều có nét thoát tục khiến người ta nhìn mà rung động, rung động nhưng lại không dám có chút ý nghĩ đùa giỡn nào.
Ngay cả Lý Dục Thần, khi nhìn thấy bà ta cũng không khỏi khựng lại
"Sư phụ!" Tra Na Lệ vừa ngạc nhiên vừa mừng: "Sư phụ, sao người lại đến đây?"
Lúc này Lý Dục Thần mới biết thì ra người này chính là nữ phù thủy rừng xanh Pháp Đế Mã đượ mệnh danh là Nữ thần Đại Mã
"Hầy, con sắp bỏ trốn với người ta rồi, ta còn không được đến nhìn sao?" Pháp Đế Mã nói.
"Sư phụ!" Tra Na Lệ mặt đỏ bừng: "Đệ tử chỉ là... Chỉ là...”
Cô ta ấp úng mãi, không nói nên lời.
"Được rồi, con không cần giải thích, Huyền Hàng Môn của ta không phải là ni cô am, ta cũng không phải là bà già không gần nhân tình” Pháp Đế Mã thở dài "Sống trên đời, ai có thể thoát khỏi chữ tình chứ?"
Mã Sơn bị yêu tăng mổ bụng moi tim lại còn bị yếm bùa, linh hồn bị tổn thương, nhất thời khó có thể phục hồi.
Nếu không có bảo vật hộ thể hoặc thánh dược. chữa trị, chỉ có thể dựa vào tu vi của bản thân để từ từ nâng cao thì trong thời gian này cần có đạo lữ chăm sóc.
Thực ra chuyện này người tu hành cũng thường gặp trong quá trình tu luyện, bị thương hoặc luyện công nhập ma đều có thể dẫn đến, chỉ là không nghiêm trọng như Mã Sơn.
Vì vậy, tu hành chú trọng "Pháp tài lữ địa", trong đó "lữ" chính là đạo lữ, cùng nhau đi, cùng nhau bảo vệ, cùng nhau chống lại gian nan hiểm trở trên con đường tu hành.
Lý Dục Thần biết Mã Sơn thích Tra Na Lệ, lại thấy Tra Na Lệ không chút do dự đồng ý, biết chuyện tốt đã thành nên trong lòng anh đương nhiên vui mừng cho người anh em.
Anh cũng không giấu giếm mà truyền một bộ công pháp huyền diệu cho Tra Na Lệ để hai người song tụ.
Tra Na Lệ từ nhỏ đã gia nhập Huyền Hàng Môn, tư chất ngộ tính cực kỳ tốt, lại được Pháp Đế Mã truyền thụ nên lĩnh ngộ bí thuật Huyền Môn rất thâm sâu, dưới sự chỉ điểm của Lý Dục Thăn nên rất nhanh cô ta đã nắm vững bộ công pháp này.
Ngược lại, Mã Sơn lại kém hơn một chút, phải nhờ Tra Na Lệ dẫn dắt anh ta luyện tập.
Hai người họ trở thành đạo lữ, ở đó luyện công pháp, thân mật vô cùng, Lý Dục Thần lại nhớ đến Lâm Mộng Đình.
Hồn phách của Lâm Mộng Đình còn không biết ở đâu, muốn tìm lại hy vọng rất mong manh.
Nếu không tìm lại được, vậy chỉ có thể dựa vào một tia ma hồn của bản thân để tạm thời tỉnh táo.
Lý Dục Thần đột nhiên nghĩ, nếu mình thực sự nhập ma thì liệu Lâm Mộng Đình có thể tỉnh táo mãi mãi không?
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu anh nhưng lại khiến chính anh giật mình.
Chính đạo, ma đạo, người yêu... Nên lựa chọn như thế nào đây? Minh nên đi tiếp như thế nào?
Anh cảm thấy số phận ngày càng khó lường, tương lai ngày càng không rõ ràng.
Đột nhiên gió nối lên, rừng cây trong đêm đen lay động như điệu múa của quỷ dữ.
Một giọng nói theo gió mà đến:
"Huyền Thuật Thiên Đô, tông môn Vạn Tiên quả nhiên không giống bình thường. Nhưng hai người các người liên hợp lại để lừa gạt một cô gái nhỏ, có phải hơi quá đáng không hả!"
Giọng nói này nhẹ nhàng như gió xuân thổi qua, yêu mị đến mức khiến người ta tê liệt cả xương cốt.
Lý Dục Thần nhìn về phía giọng nói phát ra, chỉ 'thấy trong rừng có một người phụ nữ bay tới, tóc mây râm cài, mũ phù thủy áo choàng, áo ngực tơ lụa, thắt lưng tơ vàng, váy lụa mỏng, thoắt ấn thoắt hiện khiến người ta có vô hạn tưởng tượng.
Bà ta vừa xuất hiện đã khiến trăng sáng mất màu, sao trời không còn ánh sáng, cảnh đẹp khắp trời đất chỉ còn lại một mình cô ta.
Vẻ đẹp của người phụ nữ này là kiểu trong sự quyến rũ có nét phiêu diều, trong sự yêu kiều có nét thoát tục khiến người ta nhìn mà rung động, rung động nhưng lại không dám có chút ý nghĩ đùa giỡn nào.
Ngay cả Lý Dục Thần, khi nhìn thấy bà ta cũng không khỏi khựng lại
"Sư phụ!" Tra Na Lệ vừa ngạc nhiên vừa mừng: "Sư phụ, sao người lại đến đây?"
Lúc này Lý Dục Thần mới biết thì ra người này chính là nữ phù thủy rừng xanh Pháp Đế Mã đượ mệnh danh là Nữ thần Đại Mã
"Hầy, con sắp bỏ trốn với người ta rồi, ta còn không được đến nhìn sao?" Pháp Đế Mã nói.
"Sư phụ!" Tra Na Lệ mặt đỏ bừng: "Đệ tử chỉ là... Chỉ là...”
Cô ta ấp úng mãi, không nói nên lời.
"Được rồi, con không cần giải thích, Huyền Hàng Môn của ta không phải là ni cô am, ta cũng không phải là bà già không gần nhân tình” Pháp Đế Mã thở dài "Sống trên đời, ai có thể thoát khỏi chữ tình chứ?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook