Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
C375: Tiểu bắc hy sinh

Lạch cạch!

GIây tiếp theo, bàn tay của Lâm Hàn rơi xuống cổ tay của Tưởng Đào, anh khẽ dùng sức.

Một lực khổng lồ như sóng lớn ập tới cổ tay của hắn ta.

Tưởng Đào cau mày, cả bàn tay giống như cá chạch, vô cùng trơn trượt, trực tiếp rút khỏi cổ tay của Lâm Hàn.

“Hử?”

Lâm Hàn bất ngờ, bản lĩnh của tên Tưởng Đào này không đơn giản, có lẽ là một người học võ.

Lúc này, nhóm côn đồ xung quanh đã giương súng bóp cò.

Pằng!

Pằng!

Pằng!

...

Bốn người Tiểu Đông lách mình núp xuống dưới gầm bàn đánh bạc, mỗi người rút ra hai khẩu súng lục đen kịt phản kích lại.

Trong phòng lập tức không ngừng vang vọng tiếng súng.

Ánh lửa chớp lóe.

Lâm Hàn cũng giẫm chân chui xuống gầm bàn.

Một viên đạn sượt qua mặt anh, nóng bỏng đau rát, một vết xước đỏ xuất hiện bên má.

Công phu cao đến đâu cũng phải e dè trước dao phay.

Lâm Hàn dù bản lĩnh tốt cỡ nào, cũng không thể chống đỡ khi đứng trước loại vũ khí nóng như súng ống.

Hơn nữa còn là mười mấy tay súng.

"Giải quyết những thuộc hạ này trước, sau đó lại xử lý Tưởng Đào!”

Lâm Hàn hét lên một tiếng, anh đã quan sát một lượt, căn phòng này bị bịt kín, muốn thoát ra ngoài chỉ có thể đi qua cửa phòng.

40 người kia của Tôn Hàn Các hiện giờ đã thâm nhập vào sòng bạc dưới lòng đất.

“Vâng thưa anh Hàn!”

Tiểu Đông gật đầu, thò đầu ra bắn hai phát rồi lại rút lui.

Hai tên côn đồ bị bắn trúng bụng, ngã khụy trên đất.


...

Lúc này, sòng bạc ngầm bên ngoài phòng.

"Có chuyện gì vậy? Trong phòng anh Đào có tiếng súng!”

Những tên côn đồ đang làm nhiệm vụ quan sát hiện trường, nghe thấy tiếng súng thì thay đổi sắc mặt, chạy vội về phía căn phòng.

Pằng!

Một tiếng súng vang lên.

Một tên côn đồ vừa tiến vào một bước, đã bị viên đạn đã xuyên thẳng vào trán hắn.

Những bông hoa máu bắn tung tóe.

Tên côn đồ ngã xuống đất, bất động.

“Còn có người!”

Những người có mặt tại hiện trường phản ứng lại, nhìn về phía cửa ra vào.

Chỉ thấy một người đàn ông cường tráng đeo kính râm đang bước nhanh tới, mỗi tay đều cầm một khẩu súng lục.

Pằng Pằng Pằng Pằng!

Tiếng súng nối tiếp nhau vang lên.

"Không được cử động! Ai nhúc nhích, chết!"

Một người đàn ông để râu cá trê bắn chỉ thiên, sau đó chĩa họng súng vào đám đông, toàn thân đằng đằng sát khí.

Là Trần Nam!

Trên đường đến đây, Lâm Hàn nhân tiện thông báo cho Trần Nam tới và giao 40 thành viên của Tôn Hàn Các cho anh ta chỉ huy.

Mọi người trong Tôn Hàn Các nhất tề nâng lên mũi súng, có chút dị động liền bóp cò.

Những vị khách đang cá cược kia sợ đến mức ôm đầu ngồi xổm xuống.

Họ không muốn tham gia vào loại ác chiến hỏa lực này.

Những người này đều giết người không chớp mắt.

“Hả? Còn có người!”

“Con mẹ nó!”


Những tên côn đồ thấy một màn này thì không ngần ngại nổ súng, quyết sống chết với nhóm người Tôn Hàn Các.

Pằng Pằng Pằng!

Lâm Hàn lập tức nghe thấy tiếng súng dồn dập bên ngoài phòng.

"Có vẻ như nhóm người Trần Nam tới rồi”.

Lâm Hàn thầm nghĩ, thân mình giống như một con linh miêu, không ngừng qua lại như con thoi né tránh đạn.

Thần kinh toàn thân anh kéo căng, xung quanh có hơn chục tên côn đồ cầm súng, bao vây năm người họ lại.

Nếu như không có sự che chắn của đám người, anh có lẽ đã bị thương nặng từ lâu.

Về phần bốn người Tiểu Đông, kỹ năng của họ kém xa Lâm Hàn, chỉ một lúc trên người họ đều có vết thương.

“Cố gắng trụ vững tới khi Trần Nam tới!”

Lâm Hàn hô lớn, thân hình chớp động.

“Vâng, anh Hàn!”

Tiểu Đông đáp lại Lâm Hàn, cánh tay trái anh ta ứa máu, đau tới nghiến răng nhẫn nhịn.

Vùng bụng của Tiểu Nam đã trúng đạn, ngã xuống đất, không thể cử động được nữa.

“Nhanh, bắn chết bọn chúng!”

Tưởng Đào thét một tiếng, trong lòng nôn nóng.

Hắn ta cũng nghe thấy tiếng súng nổ bên ngoài, biết là viện trợ của Lâm Hàn đã tới.

Vì vậy, phải giải quyết nhóm người Lâm Hàn càng sớm càng tốt

Pằng Pằng Pằng!

Trong giây lát, tiếng súng trong phòng càng trở nên dồn dập.

Bụp!

Trên vai Tiểu Đông nở rộ một bông hoa máu, anh ta trúng đạn rồi.

“Mẹ nó!”

Anh ta chửi to, bóp cò bằng tay còn lại.


Pằng!

Theo tiếng súng nổ, một tên côn đồ ngã gục xuống.

Nhưng đổi lại, tay còn lại anh ta cũng bị trúng đạn.

Lâm Hàn bóp cò bắn chết bốn tên côn đồ.

Loại tình huống này, với thân thủ của anh, nhờ vào sự che chắn của mấy người đó có thể bảo vệ chính mình nhưng khó có thể bảo vệ mấy người Tiểu Đông.

“Ha ha ha, Lâm Hàn, không ngờ tới cậu lại là người mà nhà họ Hoàng đang truy sát!"

Tưởng Đào cười to và bắn:

"Giết chết cậu ở đây, cũng coi như tôi lập công lớn rồi!”

"Đến lúc đó, gã họ Hoàng sẽ trọng thưởng cho tôi, địa vị tại vùng Xám này có được nâng cao hay không cũng không còn là vấn đề!”

“Thủ hạ của cậu đều bị thương rồi, để tôi xem cậu còn trốn đi nơi nào!”

Vừa cười Tưởng Đào vừa bắn.

Pằng!

Pằng!

Pằng!

Ba viên đạn bắn về phía Lâm Hàn.

Lâm Hàn mí mắt giật giật, nhanh chóng né tránh, nhưng một trong số chúng vẫn bay về phía đầu anh.

Lâm Hàn dựng tóc gáy, anh lúc này sức lực suy kiệt, hoàn toàn không còn cách né tránh.

Nếu trúng đạn, cái chết là không nghi ngờ gì!

“Anh Hàn!”

Một tiếng hét lớn vang lên, thân thể Lâm Hàn đau đớn, cả người bị đánh bay ra ngoài.

Là Tiểu Bắc.

Viên đạn này găm thẳng vào ngực phải của Tiểu Bắc.

Bịch!

Máu bắn tung tóe, Tiểu Bắc mặt tái nhợt, ngã xuống đất.

“Tiểu Bắc!”

Hốc mắt Lâm Hàn đỏ hoe.

Ngực là vết thương chí mạng, tim, phổi đều thuộc khoang ngực, nếu đạn bắn trúng thì cơ hội sống sót về cơ bản là bằng không.

“Tiểu Bắc!”

“Tiểu Bắc!”


Nhìn thấy cảnh này, mấy người Tiểu Đông đều thét lớn.

“Tiểu Bắc, anh… anh không cần phải thay tôi đỡ phát súng này!”

Lâm Hàn bước tới, ôm lấy cổ Tiểu Bắc, vành mắt ngấn lệ, một tay bịt chặt miệng vết miệng, chặn dòng máu tươi đang chảy.

“Anh Hàn…”

Tiểu Bắc nhìn Lâm Hàn chăm chú, giọng nói run rẩy:

"Khi đến Kim Lăng, tôi… tôi mới hiểu, tôi mới hiểu tại sao chúng tôi được gọi là Tôn Hàn Các… mọi thứ chúng tôi làm, đều là vì anh Hàn”.

“Anh Hàn… cái mạng này của tôi, cũng là của anh, bởi vậy, tôi… tôi chắc chắn phải thay anh đỡ lấy viên đạn này…”

Lời còn chưa nói hết, Tiểu Bắc đã không còn hơi thở nữa.

“Tiểu Bắc…”

Lâm Hàn nghẹn ngào, sát khí toàn thân điên cuồng lan tràn.

Khi tới đây anh đã dự đoán trong số bốn người nhất định sẽ có người bị thương, nhưng anh không ngờ rằng sẽ có người chết!

Trong số bốn người này, Tiểu Bắc thường ngày vẫn luôn là người trầm lặng kiệm lời, rất ít khi nói chuyện, chỉ luôn vùi đầu vào việc của mình.

Vào thời khắc sinh tử này, anhta dùng sinh mệnh của mình giúp Lâm Hàn đỡ một phát súng.

"Tiểu Bắc, anh yên tâm... tôi sẽ báo thù cho anh, người nhà của anh, tôi cũng sẽ chăm sóc họ thật tốt...”

Lâm Hàn từ từ vuốt mắt Tiểu Bắc lại, trong lòng đầy tự trách cùng hổ thẹn.

Anh vốn tưởng rằng chỉ cần mình có tiền là có thể giải quyết được rất nhiều việc.

Nhưng đối mặt với cái chết, mọi người đều bình đẳng.

“Ha ha ha, Lâm Hàn! Anh em của cậu, ba người bị thương một kẻ chết, để tôi xem cậu còn lấy gì để đấu với tôi!”

Tưởng Đào cười điên cuồng.

Đã lâu không có ai cùng hắn liều mạng, cảm giác này thật sảng khoái!

“Trần Nam à, anh còn không tới thì mấy người chúng tôi đều sẽ chết ở chỗ này”.

Lâm Hàn nhìn quanh căn phòng, còn bảy tám tên côn đồ đứng ở đó, không bị tổn thương chút nào.

Bọn họ có quá nhiều người.

"Nhưng trước khi chết tôi cũng phải kéo theo một cái đệm lưng”.

Lâm Hàn nhìn hướng Tưởng Đào, cong thắt lưng giống như một con báo đang chuẩn bị săn mồi, hai mắt rét lạnh.

Với cái giá phải trả là tính mạng của bản thân, đối với Lâm Hàn việc giết chết Tưởng Đào không khó.

"Giết hết những người này!"

Lúc này, Tưởng Đào hô to, họng súng lại chĩa về phía Lâm Hàn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương