Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
C343: Ba mươi năm hà đông

Trong sảnh bi-a, ánh đèn mờ ảo, sương khói lượn lờ, vừa bước vào, 11 liền ngửi thấy một mùi khói pha tạp với mùi cơ thể, mùi mồ hôi,… của căn phòng không được thông khí trong thời gian dài khiến anh bất giác cau mày. T

Trong sảnh quán bi-a, ánh đèn mờ ảo, sương khói lượn lờ, vừa bước vào, Lâm Hàn liền ngửi thấy một mùi khói pha tạp với mùi cơ thể, mùi mồ hôi… của căn phòng không được thông khí trong thời gian dài khiến anh bất giác cau mày.

Trong phòng bày bốn bàn bi-a xanh lá cây, trên mỗi bàn đều có một ngọn đèn sợi đốt được treo lên bằng sợi dây thừng mảnh. Vây quanh bàn có bảy tám tên côn đồ nhỏ tuổi.

Những tên côn đồ này đều nhuộm tóc với đủ các loại màu sắc, có kẻ mặc áo phông bó sát, quần bó, chân đi một đôi giày lười, mang dáng vẻ của một thanh niên xã hội đen.

Có người thì mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, miệng ngậm điếu thuốc, rõ ràng là học sinh phổ thông của trường Kim Lăng số 1, trong đó còn có vài nữ sinh trang điểm lộng lẫy xinh đẹp.

Tóm lại, những người này còn rất trẻ, lớn nhất cũng không quá hai mươi tuổi.

“Anh Hàn, lúc tôi còn trẻ khi mới bước chân vào xã hội cũng là dáng vẻ này”, Tiểu Đông ở phía sau Lâm Hàn nhìn những người này, trong mắt lộ ra tia hoài niệm:

“Lúc đó tôi mới 19 tuổi, muốn lăn lộn xã hội, trong lòng lúc nào anh em cũng là quan trọng nhất. Vì anh em, có thể không màng tới bản thân mà chém người, cũng có thể không sợ chết hy sinh. Sau hơn mười năm, mới phát hiện ra suy nghĩ của mình lúc đó quá ấu trĩ”.

“Tình anh em chân chính tại vùng Xám rất ít, cực ít. Nhất là trước mặt lợi ích, anh em căn bản không là gì. Chỉ có lợi ích vĩnh cửu, không có anh em vĩnh viễn”.

Lâm Hàn cười: “Những người này dù sao cũng còn trẻ tuổi, đi sai đường là chuyện bình thường. Đợi họ nếm trải một ít đau khổ, ước chừng phần lớn sẽ ngoan ngoãn trở lại trường học”.

Nhưng vào lúc này, khi mấy người Lâm Hàn rời đi, đám côn đồ kia đều nhìn sang.

Đặc biệt là khi nhìn thấy bốn người đàn ông to lớn đeo kính râm phía sau Lâm Hàn, mí mắt của họ đều không kìm được mà giật giật, thần kinh trở nên căng thẳng.

Bọn họ tất nhiên có thể cảm nhận được, bốn người đàn ông vạm vỡ này không đơn giản.

“Anh Kiện! Anh Kiện!”, Lưu Vỹ ở bên cạnh hét lên.

“Hét cái gì mà hét!”

Một người thanh niên với mái tóc nhuộm vàng tay cầm gậy bi-a bước đến.

Hắn ta miệng ngậm điếu thuốc, mặc quần bó, trông có vẻ cà lơ phất phơ bướng bỉnh ương ngạnh, người này chính là Phạm Kiện.


“Lưu Vỹ, tôi bảo cậu đi tìm Tạ Huyên, đã tìm ra chưa?”, Phạm Kiện nhả khói hỏi.

“Tìm ra rồi”, Lưu Vỹ chỉ vào Tạ Huyên đang nấp sau lưng Lâm Hàn.

“Tiểu Huyên, cuối cùng em cũng tới!”

Phạm Kiện nhìn sang, hai mắt sáng ngời, trong mắt không giấu được vẻ yêu thương: "Em có biết, vì tìm em mà anh đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết không?"

Vừa nói hắn ta vừa đưa tay ra túm lấy Tạ Huyên, muốn kéo cô ta lại.

“Hả?”

Tiểu Đông bước lên cản lại trước mặt Phạm Kiện.

“Làm gì đó?”, Phạm Kiện nhíu màu, nhìn lên người đàn ông:

“Tao cảnh cáo mày, ở đây là địa bàn của tao, mày muốn gây chuyện sao?”

Ngay khi hắn ta nói xong câu này, đám côn đồ đang đứng xung quanh bàn bi-a đều chạy đến và bao vây lấy Lâm Hàn cùng những người khác.

Những người này tuy rằng e sợ người đàn ông đeo kính râm, nhưng dù sao họ cũng chỉ có bốn người.

Phe họ lại có vài chục người!

Nếu thực sự đánh nhau, ai thắng ai thua còn khó nói.

“Anh Hàn, làm thế nào bây giờ?”

Tiểu Đông nhìn Lâm Hàn trưng cầu ý kiến.

“Dọn sạch đi”.


Lâm Hàn nhẹ nhàng nói, đối với đám con nít luôn tự cho rằng mình là số một này, Lâm Hàn không có quá nhiều mong muốn giao tiếp.

Cách đơn giản nhất là dùng vũ lực trấn áp họ trước, sau đó họ mới có thể biết được bản thân mình thực lực đến đâu, từ đó ngoan ngoãn nói chuyện cùng anh.

“Anh Hàn có lệnh, xử lý sạch sẽ!”

Tiểu Đông hét lên một tiếng, cũng không hề khách khí, bàn tay to túm lấy một tên nhóc bên cạnh sau đó quăng đi!

Bịch!

Tên nhóc con đó trực tiếp bị ném xuống đất.

Cùng lúc đó ba người Tây, Nam, Bắc cũng di chuyển theo.

Họ giống như hổ nhập bầy cừu, hung hăng tiến tới cùng thế tấn công mạnh mẽ.

Những tên côn đồ kia vừa ỷ vào phe mình đông người, trong lòng còn có vài tia phản kháng, nhưng chưa tới một phút đồng hồ, một nửa trong số đó đã bị đánh gục và mất đi lực chiến đấu.

Một nửa số người còn lại nhìn thấy cảnh này mặt tái nhợt vì sợ hãi, ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra ngoài, không còn lực chiến đấu.

Trong khoảng năm phút, những tên côn đồ trong sảnh bi-a đã tháo chạy một nửa, nửa còn lại thì ngã ngồi trên đất than khóc.

“Anh Hàn, giải quyết xong rồi”.

Tiểu Đông phủi tay đi tới.

Bốn người họ là những thành viên tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Tôn Hàn Các, đối phó với một nhóm nhóc con miệng còn hôi sữa đương nhiên không tốn chút sức lực nào cả.

Lúc này, Phạm Kiện đã bị Tiểu Nam và Tiểu Đông khóa chặt cánh tay.

“Phạm Kiện, tôi có thể trò chuyện với cậu được không?”, Lâm Hàn bước đến trước mặt Phạm Kiện, mở miệng nói: “Tôi hy vọng cậu sẽ ngoan ngoãn phối hợp, dù sao thì tôi cũng không thích gây khó dễ với một đứa nhóc”.


“Phi!”

Phạm Kiện nhổ một ngụm nước bọt lên quần áo của Lâm Hàn.

“Nhãi con, thứ chó chết! Mày dám đánh người của tao!”

Phạm Kiện chửi bới, không ngừng vùng vẫy nhưng đều vô ích, chỉ có thể trừng mắt nhìn Lâm Hàn với đôi mắt đỏ ngầu.

“Mày có phải thấy tao còn trẻ nên ức hiếp tao không?”

Tạ Huyên- người mà hắn ta thích đang đứng bên cạnh nhìn mình chằm chằm, Phạm Kiện cảm thấy rất mất mặt, càng nghĩ càng tức giận.

“Khốn kiếp, mày cũng chỉ có thể cậy lớn bắt nạt nhỏ mà thôi!”

“Đợi tao bằng tuổi mày lúc này, ông đây nhất định sẽ có địa vị hơn mày! Đồ khốn nạn!”

Hắn ta trực tiếp chửi ầm lên: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, thằng chó, có bản lĩnh thì giết tao đi! Bằng không một ngày nào đó có súng trong tay, tao nhất định sẽ khiến mày phải quỳ xuống trước mặt tao! Mẹ kiếp!”

Sau đó, tất cả các loại ngôn ngữ xấu xa tục tĩu được phun ra từ miệng của Phạm Kiện.

“Đầu ngược lại rất cứng, vậy để tôi xem xem, rốt cuộc cứng đến mức nào, Tiểu Đông”, Lâm Hàn hờ hững nói, cởi xuống áo khoác dính nước bọt.

“Vâng thưa anh Hàn!”

Tiểu Đông hiểu được ý trong lời nói của Lâm Hàn, tiến lên phía trước, chìa tay trái ra, hung ác giữ chặt lấy cằm của Phạm Kiện, tay phải liền đập tới.

Bốp!

Lập tức vang lên tiếng bạt tai thanh thúy.

Cái tát này đánh tới cả khuôn mặt của Phạm Kiện đau đớn, đầu óc kêu ong ong choáng váng.

Ngay sau đó nửa bên mặt của hắn ta sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Mẹ nó…”

Phạm Kiện đỏ mắt há miệng chửi rủa.


Bốp!

“Mày dám đánh tao, sau này tao nhất định sẽ trả lại gấp mười lần..."

Bốp!

“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, khốn kiếp…”

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Cuối cùng, Phạm Kiện hoàn toàn không thể thốt nên lời, những cái tát của Tiểu Đông cứ dồn dập quăng tới.

Mặt Phạm Kiện trực tiếp biến thành đầu lợn, khóe miệng vương vết máu, hai bên mặt bầm dập tím đỏ, đầu tóc bù xù.

“Anh Kiện…”

Chứng kiến một màn này, ba tên côn đồ Lưu Vỹ đều kinh hãi.

Không ngờ người đàn ông cường tráng này lại ra tay tàn độc như vậy.

Tiểu Đông lại giơ tay.

"Đừng... đừng đánh nữa, anh, đừng đánh nữa, cầu xin anh đừng đánh nữa…”.

Phạm Kiện cuối cùng cũng lên tiếng, hơi thở nặng nề, dưới cằm đều là máu tươi.

“Mới vài bạt tai đã bị khuất phục rồi”, Tiểu Đông bất đắc dĩ, rút tay về.

“Quả nhiên là con nít, có khí phách chịu được vài cái tát

“Anh, anh nói đúng, tôi… Vừa rồi tôi, chỉ là muốn giả vờ trước mặt người con gái mình thích…”, Phạm Kiện run rẩy:

“Nhưng tôi thực sự không chống đỡ nổi nữa rồi, anh đừng đánh tôi nữa”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương