Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
-
C2: Chiếc thẻ đen quyền lực nhất toàn cầu
“Lệnh cấm vận được gỡ bỏ rồi hả…”
Lâm Hàn nhìn tin nhắn, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
Lâm Hàn là một cậu ấm cực giàu, đến độ gia tộc giàu có cỡ nào, chính Lâm Hàn cũng không biết nữa.
Nhưng Lâm Hàn vẫn còn nhớ một chuyện, mười năm trước, năm 2008, khi khủng hoảng kinh tế thế giới bùng nổ.
Cuộc khủng hoảng này như cơn sóng thần, như cơn ác mộng, bắt đầu từ nước Mễ rồi lan ra khắp thế giới, châu Âu, châu Á, châu Phi… đều chịu ảnh hưởng.
Cả thế giới có biết bao cơ quan tài chính quy mô lớn sụp đổ hoặc bị chính phủ tiếp quản, vô số công xưởng lục tục phá sản, chủ doanh nghiệp không thể trả lương, hàng chục triệu công nhân viên mất việc, thất nghiệp. Khi ấy Lâm Hàn mới là một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi.
Anh vẫn còn nhớ, khi khủng hoảng kinh tế bùng nổ chưa được bao lâu, khách khứa bắt đầu tới thăm nhà.
Có người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, có người châu Phi với làn da đen trũi, có cả quân lính của Hoa Hạ mặc nguyên quân phục, cũng có đặc chủng binh với súng ống đạn dược, phong tỏa nhà Lâm Hàn.
Lâm Hàn còn nhỏ, đương nhiên không thể nào hiểu được nội dung cuộc trò chuyện của người lớn.
Anh nhớ những người ấy ở lại nhà họ Lâm tới ba ngày liền, trong ba ngày ấy, bầu không khí trong nhà họ Lâm cực kỳ căng thẳng, đặc chủng binh canh giữ suốt hai mươi tư giờ, cho dù là một con ruồi cũng khó mà lọt vào được.
Ba ngày sau, những người này mới đem theo các loại hợp đồng và văn kiện, rời khỏi nhà họ Lâm với vẻ mặt cung kính.
Tiễn khách khứa đi rồi, Lâm Hàn không nén nổi tò mò, ngẩng đầu lên nhìn người bố cao lớn của mình.
“Bố, những người này đến đây làm gì vậy ạ?”
Lâm Thiên Tiếu không trả lời thẳng vào câu hỏi của Lâm Hàn mà chỉ giơ bàn tay to ấm áp ra xoa đầu Lâm Hàn đầy hiền từ.
“Tiểu Hàn, trên thế giới này, sở hữu bao nhiêu của cải đồng nghĩa với việc gánh vác bấy nhiêu trách nhiệm”.
“Con là con trai độc nhất của nhà họ Lâm, sau này con cũng tiếp quản tài sản của nhà họ Lâm”.
“Con phải nhớ lấy, không thể dùng tài sản trong tay mình để kiếm lời khi quốc gia lâm nguy, bởi vì con là người Hoa Hạ”.
“Đồng thời, khi quốc gia và bạn bè cần giúp đỡ, con phải ra tay chi viện, như thế mới đi xa hơn được”.
Khi ấy Lâm Hàn không hiểu lắm ý nghĩa của câu nói này, nhưng anh vẫn ghi nhớ trong lòng.
Trong một năm sau đó, nền kinh tế toàn cầu dần dần khôi phục.
Lâm Hàn luôn cảm thấy, chính nhờ có ba ngày cực kỳ nghiêm trọng trong tòa nhà của nhà họ Lâm cùng với đủ thứ ký kết và chấp hành hợp đồng mới giúp nền kinh tế toàn cầu khởi sắc nhanh như vậy.
…
Lâm Hàn bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức, anh suy ngẫm xem bước tiếp theo nên làm thế nào.
“Nếu lệnh hạn chế đã được gỡ bỏ, mình có thể điều động tài sản của gia tộc, vậy thì việc đầu tiên là bù đắp lại những trang sức cần có trong lễ cưới cho vợ mình!”
Lâm Hàn lấy ra một chiếc thẻ đen quyền lực.
Chiếc thẻ này chỉ có một màu đen tuyền, viền thẻ được phủ vàng, cầm vào thấy rất mỏng, bên trên có dãy số 99999 cho người ta cảm giác cao quý và phi phàm.
Chín, đại diện cho cửu ngũ chí tôn!
“Tiểu Lệ kết hôn với mình bao nhiêu lấy nay, mình chưa từng tặng cô ấy món quà gì quý giá, bây giờ là lúc bù đắp rồi”.
Lâm Hàn vẫy một chiếc taxi, đi thẳng tới cửa hàng châu báu gần đó.
Thành phố Đông Hải là thành phố hạng một kiêm trung tâm kinh tế của Hoa Hạ nên đương nhiên phải có cửa hàng chuyên bán trang sức và châu báu xa xỉ.
Chiếc xe taxi dừng lại trước cửa hàng Tiffany & Co, Lâm Hàn xuống xe, đi thẳng vào trong.
Lâm Hàn không hiểu nhiều về trang sức và châu báu, nhưng anh biết, thứ gì đắt thì chắc 80% là đồ tốt.
Anh lượn lờ trong cửa hàng một vòng, sau cùng bước tới vị trí trung tâm, giá cả của trang sức ở bên này có giá khá cao.
“Cái này, khuyên tai, dây chuyền, nhẫn, vòng tay, gói hết lại cho tôi, quẹt thẻ”.
Lâm Hàn nói luôn.
“Anh đưa tôi 3000 tệ, tôi làm hóa đơn giả cho anh”, nhân viên đứng quầy liếc mắt nhìn Lâm Hàn, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường, lơ đễnh nói vậy.
“Ửm? Nghĩa là sao?”, Lâm Hàn sững người, đầu óc mờ mịt.
“Đừng giả bộ nữa, những thứ mà anh nói cộng vào cũng gần năm trăm ngàn tệ rồi. Nhất là cái nhẫn kim cương kia kìa, khảm kim cương xanh, dùng công nghệ cắt gọt đỉnh nhất từ nước Đức, giá ba trăm ngàn tệ, anh mua nổi không?”, trong ánh mắt của nhân viên đứng quầy lộ rõ vẻ châm chọc.
“Thời buổi bây giờ, dạng người chiêu trò như anh, tôi thấy nhiều rồi. Trả tiền đặt cọc trước rồi lấy hóa đơn, đến lúc đó cầm hóa đơn cho nữ thần của mình xem là tán được nữ thần rồi”, nhân viên phục vụ cúi đầu nhìn bộ móng tay, không buồn nhìn Lâm Hàn nữa.
“Đợi khi anh dẫn nữ thần tới bên này mua nhẫn kim cương, chúng tôi nói là đã hết hàng, nữ thần cũng chỉ có thể nín lặng. Bỏ tiền ra đặt cọc là lên được giường với nữ thần, chẳng lỗ tí nào. Cứ phải để người ta nói huỵch toẹt ra mới chịu, khà khà! Lại còn “gói vào, quẹt thẻ”, nói cứ như thật ấy!”
Nói xong, nhân viên đứng quầy không quên “hừ” một tiếng.
Lâm Hàn sững người, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ, anh chẳng buồn so đo tính toán với một nhân viên bán hàng, chỉ lấy thẻ đen ra đặt lên quầy.
“Mau lên đi, quẹt thẻ!”
“Đây là…”
Ánh mắt của nhân viên lơ đễnh lướt qua chiếc thẻ, sau đó biểu cảm của cô ta đóng băng luôn.
Ban đầu là ngoài ý muốn, sau đó dường như nghĩ đến điều gì, ánh mắt lộ vẻ chấn động, không thể tin nổi.
“Đây là… thẻ đen quyền lực!”
“Đây là thẻ đen quyền lực của ngân hàng thế giới! Không thể nào!”
Nhân viên đứng quầy kích động tới mức cơ thể run rẩy: “Thẻ đen quyền lực toàn cầu, hạn mức tín dụng một trăm triệu tệ, đã thế còn không tính lãi!”
Sở Tiêu Tiêu của cửa hàng Tiffany vẫn có kiến thức về những thứ cao cấp.
“Có tấm thẻ này, thậm chí có thể khiến máy bay hạ cánh, tàu hỏa ngừng hoạt động! Có được tấm thẻ này như tượng trưng cho thân phận và địa vị!”
“Chàng trai này là ai vậy?”, ánh mắt của Sở Tiêu Tiêu đảo tới Lâm Hàn, cực kỳ tò mò, rất muốn quan sát cho kỹ.
Người đàn ông này ăn mặc bình thường, ngoài gương mặt trông khá sạch sẽ và khí chất không tệ thì không nhìn ra được ưu điểm nào, quần áo trên người trông không quá hai trăm ngàn tệ.
Dạng người này tại sao lại có thẻ đen quyền lực nhỉ?
“Làm ơn nhanh lên được không?”, thấy nhân viên bán hàng đứng đờ ra tại chỗ, Lâm Hàn thúc giục.
“À! Vâng, thưa anh!”
Sở Tiêu Tiêu lập tức hiểu ra, tìm một máy POS, hai tay run rẩy cắm thẻ vào.
Lâm Hàn nhập mã số.
“Tít tít…”
Hóa đơn từ từ nhả ra từ bên dưới máy POS.
Giao dịch thành công!
“Đúng là thẻ của anh ta rồi!”
Sở Tiêu Tiêu cực kỳ kích động, Lâm Hàn chắc chắn là nhân vật đứng trên đỉnh cao của xã hội rồi.
Thật không ngờ cô ta có thể gặp được nhân vật này.
“Thưa anh, phiền anh đợi trong chốc lát”.
Sở Tiêu Tiêu mở quầy, lấy nhẫn kim cương, dây chuyền và các món đồ trang sức khác, gói lại cho Lâm Hàn.
Hai phút sau, Sở Tiêu Tiêu cung kính đặt hộp trang sức trước mặt Lâm Hàn.
“Thưa anh, giấy chứng nhận và phiếu bảo hành đều ở bên trong, nếu cần dịch vụ gì, anh có thể liên lạc với Tiffany chúng tôi bất cứ lúc nào”.
“Được rồi, cảm ơn!”
Lâm Hàn nhận lấy hộp trang sức, biểu cảm rất bình thản.
Với thân phận của anh, bỏ ra năm trăm ngàn tệ giống như người bình thường tiêu năm xu vậy, căn bản không đáng nhắc tới.
“Thưa anh, anh có thể để lại số điện thoại không ạ?”, Sở Tiêu Tiêu đột nhiên lên tiếng, gò má thoáng ửng hồng.
Lâm Hàn liếc mắt nhìn Sở Tiêu Tiêu, nhân viên đứng quầy này mặc đồng phục màu đen, mái tóc óng ả được búi gọn sau đầu, cơ thể có lồi có lõm, chân còn đi quần tất màu đen, rất gợi cảm.
Ánh mắt của anh khiến Sở Tiêu Tiêu có cảm giác như bị nhìn thấu từ đầu đến chân vậy.
Cô ta vội vàng bổ sung: “Thưa anh, tôi không có ý gì khác. Nếu anh để lại số điện thoại cũng tiện cho chúng tôi tiến hành dịch vụ hậu mãi. Đồng thời, anh mua những trang sức này, cửa hàng Tiffany của chúng tôi cũng tự động nâng hạng của anh lên hội viên VIP, sau này tới mua thêm sản phẩm của chúng tôi sẽ được khuyến mại đó ạ!”
Sở Tiêu Tiêu giải thích rất nghiêm túc, cô ta hiểu rằng, những nhân vật lớn như thế này cực kỳ coi trọng thông tin cá nhân.
Cô ta tự ý hỏi số điện thoại là điều cấm kỵ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook