Rể Hổ Hào Môn
1: Nỗi Nhục Lớn Nhất Của Tô Tuyết


“Tổng giám đốc Tô của chúng ta có nhan sắc, có vóc dáng, năng lực lại tốt.

Có thể nói là muốn gì có nấy, vậy tại sao lại phải kết hôn với một bảo vệ cỏn con vô dụng đó chứ?”
“Ai mà biết được, dù sao tổng giám đốc Tô ở bên cạnh cái tên vô dụng đó cứ như là bông hoa lài cắm bãi cứt trâu vậy!”
“Này, cô nói xem có khả năng là Tổng giám đốc Tô của chúng ta là một người đồng tính nữ.

Cô ấy sợ người khác chỉ trỏ sau lưng, nên mới tìm tên bảo vệ vô dụng kia làm chồng xem như lá chắn, như vậy thì sẽ không có ai nghi ngờ về khuynh hướng giới tính của cô ấy nữa.”
“Suy đoán của cô hình như cũng thật cũng có lý.

Nghe nói tổng giám đốc Tô đã kết hôn với cái tên vô dụng đó được ba năm rồi, nhưng hiện tại vẫn ngủ riêng đấy...”
Ngồi trong xe riêng của thư ký, mặt Tô Tuyết như tái đi khi nghe thấy tiếng tán gẫu của nhân viên công ty ngoài cửa kính xe.
Tô Tuyết, năm nay 28 tuổi, cô luôn rất tự hào về cuộc sống của mình, cô không chỉ tự hào về ngoại hình, vóc dáng là điều kiện bẩm sinh này, mà còn cả quá khứ là một học bá, cùng với việc bây giờ là một nữ doanh nhân.

Nhưng có một chuyện dù có thế nào cô cũng không thể tự hào được, thậm chí có thể gọi đó là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời cô…
Đó là cuộc hôn nhân mà bà cô đã chỉ định cho cô trước khi qua đời, bảo cô kết hôn với một cái tên rác rưởi ngoài ngoại hình ra thì không có gì cả!

Ba năm rồi, cô vốn dĩ nghĩ rằng thời gian sẽ làm mòn đi sự tò mò của mọi người về cuộc hôn nhân đáng xấu hổ này, nhưng lúc này cô mới phát hiện ra không phải, mọi người không hề bị mài mòn lòng hiếu kỳ, mà ngược lại còn nung nấu cho nó càng lúc càng nghiêm trọng hơn, còn truyền tai nhau tin đồn cô là đồng tính nữ!!!
Tô Tuyết rất tức giận, nhưng thân là bà chủ, cô không thể lý luận với nhân viên được.

Như vậy rất mất đi thân phận, cho nên cô chỉ có thể tìm cái tên vô dụng đó mà thôi.
Trong phòng bảo vệ, Trần Thanh Xuyên đang dựa lưng vào ghế tựa, gác chân lên bàn, đung đưa đôi dép đã rách một đường, cà lơ phất phơ như bản thân anh vậy.
Cảnh tượng này khiến Tô Tuyết vốn dĩ đã tức giận lại càng thêm điên máu hơn, cô ném thẳng túi xách lên người Trần Thanh Xuyên.
“Trần Thanh Xuyên, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không vậy, anh có thể mau lẹ ly hôn với tôi không?!”
Trần Thanh Xuyên không khó chịu khi túi xách của cô đập trúng, anh nhìn Tô Tuyết cười hì hì: “Ây da, nóng giận như vậy à, sao thế?”
“Anh đã sống để trở thành nỗi hổ thẹn lớn nhất trong đời tôi rồi, còn mặt mũi mà hỏi như vậy sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười vui vẻ của Trần Thanh Xuyên, Tô Tuyết trở nên tức tối vô cùng.
“Anh có biết kể từ khi kết hôn với anh tôi đã phải chịu đựng biết bao nhiêu áp lực, có bao nhiêu người đang chỉ trỏ sau lưng tôi không? Tô Tuyết tôi lớn đến như vậy vẫn luôn là sự tồn tại khiến người khác phải ngước mắt lên nhìn, nhưng bây giờ vì một đống bùn lầy như anh mà tôi đã trở thành một trò cười trong mắt người khác!”
“Anh thì tốt rồi.

Cứ ở trong phòng bảo vệ cả ngày, bộ dạng cứ như đang dưỡng lão đợi chết.

Tôi còn hoài nghi không biết có phải khi Nữ Oa tạo ra anh đã quên ban cho anh một chút lòng xấu hổ rồi hay không, mà lại khiến anh trở thành kẻ vô lại thối tha như thế này!”

Bị giáo huấn cho một trận Trần Thanh Xuyên cũng không đáp trả lại, chỉ yên lặng lắng nghe, còn Tô Tuyết ở bên cạnh thì cứ tiếp tục mắng nhiếc.
“Người đẹp hai mươi tám tuổi, xinh đẹp muốn mất hồn.

Nhưng thế lý nào đã kết hôn, còn gả cho một đống cứt họ Trần!”
“Anh nghe đi, anh nghe đi, đây là những lời người khác bàn tán về anh đấy.

Anh nghe thấy những lời này mà không đỏ mặt sao? Trong lòng anh không xấu hổ à?”
“Vậy tôi làm phiền anh mau chóng ký cái tên quý giá của anh vào tờ đơn ly hôn đi, cứ coi như là anh làm việc thiện tích đức, tha cho tôi một con đường sống, đừng kéo cuộc đời tôi chìm vào trong vũng nước hôi thối của anh, được không?!”
Tô Tuyết tức giận phát tiến xong, Trần Thanh Xuyên ủ rũ một hồi, cuối cùng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt tức giận nhưng cũng có phần cầu xin của cô.
“Bài thơ này viết hay đấy.

Có vần điệu, rất có quan điểm nghệ thuật.

Là ai mà lại có tài như vậy? Tôi muốn trau dồi thơ văn với người đó...”

“Trần Thanh Xuyên!!!”
Tô Tuyết gào lên, cô không thể nào mà không gào lên, cô đang bàn chuyện ly hôn với Trần Thanh Xuyên, còn Trần Thanh Xuyên lại đang nghĩ đến chuyện làm thơ, cái tính khí vô liêm sỉ này đã bị Trần Thanh Xuyên nắm chặt chẽ.

Giống như bảo con chó cắn một con nhím vậy, không có chỗ nào để ra tay...
Cuối cùng, Tô Tuyết rời đi, nhìn theo bóng dáng tức giận của cô đang dần đi xa, Trần Thanh Xuyên bỏ đi cái dáng vẻ vô lại cà lơ phất phơ đó.
Tô Tuyết muốn ly hôn với anh, anh cũng không phải không muốn? Đường đường là cậu cả của tập đoàn Đại Minh, việc gì phải cưỡng ép hái quả dưa này!
Nhưng không còn cách nào, ba năm trước, ông cụ đã đã “lấy chuyện công luận chuyện tư” đuổi anh ra khỏi nhà họ Trần, ép anh phải kết hôn với Tô Tuyết, nguyên nhân là do năm đó ông cụ có một đoạn tình cảm với bà nội của Tô Tuyết nhưng mọi chuyện không thành, nên hai người già đó đã lấy anh và Tô Tuyết để bù đắp lại, cưỡng ép họ phải ở bên nhau.
Những năm qua, Trần Thanh Xuyên đã nhiều lần đấu tranh với ông cụ, cuối cùng ông cụ cũng buông tha và đặt ra giới hạn ba năm cho anh, nếu hết thời hạn ba năm mà cả hai vẫn không thể thành đôi với nhau, thì bọn họ có thể ai đi đường nấy.

Còn tài sản và tài nguyên đã bị đóng băng của Trần Thanh Xuyên cũng sẽ được giải phóng.
Cũng may, sau hơn hai năm cực khổ chịu đựng, cuối cùng cũng chịu được đến bước cuối cùng: qua 12 giờ đêm, đã là đúng ba năm!
Nghĩ đến vừa rồi Tô Tuyết tức giận vô cùng, Trần Thanh Xuyên cân nhắc, anh có nên đi ký tờ giấy thỏa thuận ly hôn trước, rồi ngày mai sẽ đi làm thủ tục.

Ở cùng Tô Tuyết ba năm, tuy rằng không thể thật sự thành vợ chồng, nhưng cũng không cần phải trở thành kẻ thù của nhau, nên để cô đạt được ước nguyện ly hôn trước đã.
Sau khi hạ quyết tâm, Trần Thanh Xuyên xỏ dép lê, đi thang máy đến phòng làm việc của Tô Tuyết.
Để tránh bị Tô Tuyết đuổi ra ngoài sau khi gõ cửa, Trần Thanh Xuyên trực tiếp
đẩy cửa bước vào.
Nhưng sau khi vào phòng làm việc, anh phát hiện Tô Tuyết không có ở đó, thay vào đó là một thanh niên mặc áo sơ mi chỉnh tề đứng trước bàn, trên tay còn cầm một viên thuốc màu hồng phấn, thả nó vào ly nước của Tô Tuyết rồi khuấy lên, viên thuốc vừa mới gặp nước đã tan ra ngay lập tức, hoàn toàn không thể nhìn ra màu sắc có gì biến hóa.

Người thanh niên này Trần Thanh Xuyên biết, anh ta tên là Lưu Chấn, con trai của chủ tịch tập đoàn Thịnh Lưu, đứa con duy nhất của gia đình nhà giàu mới nổi, đã nhớ mong Tô Tuyết từ rất lâu rồi.
“Sao thế, dốc hết tâm sức cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống hôn nhân của tôi, cho nên mới muốn bỏ thuốc vợ tôi à?”
Trần Thanh Xuyên vừa lên tiếng đã lập tức khiến Lưu Chấn giật mình, anh ta vội vàng vò bao thuốc trong lòng bàn tay, chột dạ đáp lại: “Anh nói bậy!”
“Có phải là nói bậy hay không thì anh cứ uống hết nước trong cốc đó là biết ngay thôi.”
Với khuôn mặt mang theo vẻ giễu cợt, Trần Thanh Xuyên trực tiếp đi đến trước mặt Lưu Chấn, cầm lấy cốc nước lên định đổ vào miệng Lưu Chấn.
Đương nhiên Lưu Chấn không uống, nhưng anh ta không thể chống lại Trần Thanh Xuyên đang siết cổ anh ta, nên khi sắp bị ngạt thở anh ta vô thức há miệng ra, còn cốc nước nhân cơ hội cũng được đưa tới gần miệng anh ta, cộc nước đã bị hòa thuốc lập tức đổ vào trong miệng của Lưu Chấn.
Tuy nhiên, vào đúng lúc này, Tô Tuyết lại xuất hiện.
Nhìn thấy Trần Thanh Xuyên định ép Lưu Chấn uống nước, cô vội vàng đi tới phía trước, gạt cốc nước sang một bên: “Trần Thanh Xuyên, anh làm gì vậy!”
Cốc nước đều bị gạt ngã rồi, Trần Thanh Xuyên đương nhiên không cần tiếp tục bóp lấy cổ Lưu Chấn nữa.
Buông tay ra, anh trả lời Tô Tuyết: “Cô đã thấy hết tất cả rồi, cho nên tôi nghĩ cô nên hỏi anh ta muốn làm gì.”
Tô Tuyết chuyển ánh mắt của sang Lưu Chấn, còn Lưu Chấn vừa xoa xoa cái cổ bị đau của mình, đồng thời cũng giận dữ mắng Trần Thanh Xuyên.
“Tiểu Tuyết là do bà cô ấy yêu cầu nên mới kết hôn với anh, nhưng cô ấy chưa bao giờ có tình cảm thực sự với anh.

Anh thèm muốn vẻ đẹp của cô ấy, cho nên anh mới đê tiện bỏ thuốc vào nước của cô ấy, muốn mê hoặc cô ấy để thỏa mãn dục vọng xấu xa của mình, cũng may là tôi đã phát hiện kịp thời...”
Lưu Chấn phản công, trực tiếp đổ cái tội bỏ thuốc cho Trần Thanh Xuyên, thậm chí còn lấy túi thuốc trên tay ra làm bằng chứng, kêu gào rằng giành lấy nó từ tay Trần Thanh Xuyên.

Trong mô tả của anh ta, anh ta dường như là một anh hùng vĩ đại, không ngần ngại bị áp bức để bảo vệ sự trong sạch của Tô Tuyết!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương