Rể Cuồng
-
Chương 19: KỈ NIỆM TRÒN MỘT NĂM.
Lúc này dù là Trần Khiết hay Vương Vy Vy thì trong lòng các cô cũng chấn động cùng phức tạp đến cực điểm.
Lúc này hai người thậm chí còn không có dũng khí ngồi trước mặt Lâm Chi Diêu, bọn họ chỉ im lặng như thóc đứng một bên, chờ Lâm Chi Diêu nói gì đó, hiện tại Lâm Chi Diêu chính là ông chủ lớn nhất.
Nhưng trong đầu bọn họ lại nổi lên sóng gió, hóa ra Lâm Chi Diêu lợi hại như vậy, có thể khiến tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Châu nghe lời anh, anh đúng là đỉnh.
Vậy cuộc hôn nhân của anh và Thẩm Mộng Thần chắc chắn là tình yêu đích thực rồi, rốt đuộc thì người đàn ông thế nào mới có thể khiến Giang Hằng thành em trai, là vì tiền mới đến ở rể nhà họ Thẩm ư? Đừng gây chuyện có được không.
Động não nghĩ kĩ thì chắc chắn là tình yêu đích thực rồi...hơn nữa còn là cuộc hôn nhân mà khiến mọi người ghen tị!
Một tổng giám đốc bá đạo đứng đầu thành phố Nam Giang lại có thể buông bỏ thân phận làm một kẻ ở rể, giặt quần áo nấu ăn chăm sóc một người phụ nữ.
Hơn nữa còn tận một năm, trong một năm còn chịu không ít nhục nhã, mắng chửi cùng những lời châm biếm từ mẹ vợ. Vậy tình cảm anh dành cho Thẩm Mộng Thần sâu sắc đến mức nào?
Lúc này hai người phụ nữ nghĩ cũng không dám nghĩ...Lâm Chi Diêu nhíu mày, nhận lỗi với hai người: ''Chuyện công ty các cô, tôi nói một tiếng xin lỗi với các cô. Chuyện này tuy rằng tôi không biết nhưng tôi quản không nghiêm...xin lỗi...sau này tôi nhất định sẽ quản lý nhân viên cửa mình không để bọn họ làm điều gì sai trái nữa. Các cô có thể yên tâm rồi.''
''Đừng đừng đừng, là lỗi của chúng tôi, xin lỗi Lâm...Tổng giám đốc Lâm...xin lỗi, vừa nãy thái độ của tôi đối với anh tệ quá, tôi là người nhanh mồm nhanh miệng, thực xin lỗi, tổng giám đốc Lâm.'' Trần Khiết thấy Lâm Chi Diêu vậy mà còn xin lỗi cô, bị dọa đến mức mặt trắng bệch, vội càng xua tay giải thích với Lâm Chi Diêu.
Lâm Chi Diêu lắc đầu cười nói: ''Coi như qua hết rồi, mai tôi cũng phải đi rồi, phiền các cô sau này giúp đỡ Mộng Thần nhiều hơn...''
Vương Vy Vy ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lâm Chi Diêu: ''Anh...anh thực sự phải đi rồi à? Rời khỏi Mộng Thần, rời khỏi thành phố này ư?''
Sâu trong mắt Lâm Chi Diêu hiện lên một tia đau xót, chậm rãi gật đầu, thở dài một hơi: ''Ừ, phải đi rồi, trưa mai bay. Tôi đến thành phố Nam Giang vốn là vì cô ấy, giờ...giờ đã ly hôn rồi...tôi ở lại còn có tác dụng gì chứ?''
Vương Vy Vy cắn môi, muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng một câu cũng không nói ra được.
Đúng vậy, Lâm Chi Diêu đến thành phố Nam Giang là vì Thẩm Mộng Thần. Mà giờ anh đã ly hôn với Thẩm Mộng Thần rồi, vậy thì còn lí do gì để tiếp tục ở lại thành phố này nữa chứ? Tất nhiên là không có rồi.
Lâm Chi Diêu gật đầu chậm rãi nói: ''Đúng rồi, về thân phận của tôi mong các cô giữ bí mật. Đừng để Mộng Thần biết rồi trong lòng khó chịu. Còn cả chuyện tối nay của chúng ta cũng xin giữ bí mật, lúc tôi đến đây là dùng thân phận một người bình thường đến, vậy lúc đi cũng cứ như vậy mà đi thôi...''
''Nhưng...ừm, được...''Vương Vy Vy cuối cũng vẫn cười khổ gật đầu.
Mộng Thần à, cô có biết là cô đã bỏ lỡ một người đàn ông tốt thế nào không!!!
Lâm Chi Diêu hít sâu một hơi: ''Được rồi, đi đây...''
Lâm Chi Diêu đứng dậy bước ra ngoài...Vương Vy Vy theo sau tiễn anh...sau khi xuống lầu, Vương Vy Vy nhìn Lâm Chi Diêu vô cùng phức tạp, nhưng cô lại không nói câu nào, vốn cô cũng không biết nên nói gì với Lâm Chi Diêu.
Chỉ có thể nhìn bóng lưng Lâm Chi Diêu càng ngày càng xa...Lâm Chi Diêu đang bước đi, điện thoại bỗng nhiên có một tin nhắn.
''Anh Lâm, Thủy Tinh cung đã chuẩn bị xong rồi, 10h chúng ta bắt đầu, chúc anh và vợ anh hạnh phúc...'' Lúc Lâm Chi Diêu nhìn thấy đoạn tin nhắn, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống.
Đây là quản lý của Thủy Tinh cung gửi cho anh. Mãi đến khi nhìn thấy tin nhắn này Lâm Chi Diêu mới nhớ ra. nửa năm trước anh đã lén kí hợp đồng với khách sạn 5 sao tốt nhất ở thành phố Nam Giang-Thủy Tinh cung!
Mục đích là vào ngày kỉ niệm tròn một năm kết hôn Mộng Thần anh sẽ cầu hôn cô! Để cô thành người phụ nữ hạnh phúc nhất...
Mà ngày mai lại là kỉ niệm ngày cưới của anh và Mộng Thần.
Lâm Chi Diêu ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt, dưới bầu trời, bóng dáng của anh trông thật cô đơn....
Đứng dưới lầu công ty, Vương Vy Vy nhìn Lâm Chi Diêu từ xa, bỗng nhiên phát hiện Lâm Chi Diêu đứng đó rất không ổn.
Liền lo lắng chạy lại: ''Lâm Chi Diêu, sao thế? Sao không đi? Không sao chứ?''
Vương Vy Vy lo lắng hỏi. Nhưng Lâm Chi Diêu lại không trả lời cô, mà nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình điện thoại.
Vương Vy Vy cúi đầu nhìn, nhất thời bịt chặt miệng, nước mắt cũng rơi xuống...
''Ha...đây là thứ tôi đã chuẩn bị để tạo bất ngờ cho Mộng Thần nửa năm trước, chỉ là giờ không dùng đến nữa. Tôi sắp đi rồi, nhưng cái này là chuẩn bị cho cô ấy, Vy Vy, phiền cô mai dẫn Mộng Thần đi, nói là cô mời cô ấy ăn cơm, 10h bắt đầu...'' Lâm Chi Diêu nghiêng đầu cười khổ với Vương Vy Vy, sau đó, kết bạn zalo với Vương Vy Vy, chuyển tiếp tin nhắn cho cô...Lâm Chi Diêu đi rồi, một cơn gió lạnh thổi qua, Vương Vy Vy đứng nguyên tại chỗ, tuy cô không phải là bạn gái của Lâm Chi Diêu.
Nhưng lúc này lại bị việc làm của Lâm Chi Diêu làm cho cảm động.
Thì ra lúc thực sự yêu một người có thể không cần hồi báo, vì cô ấy nỗ lực đến mức đó...
Lúc này hai người thậm chí còn không có dũng khí ngồi trước mặt Lâm Chi Diêu, bọn họ chỉ im lặng như thóc đứng một bên, chờ Lâm Chi Diêu nói gì đó, hiện tại Lâm Chi Diêu chính là ông chủ lớn nhất.
Nhưng trong đầu bọn họ lại nổi lên sóng gió, hóa ra Lâm Chi Diêu lợi hại như vậy, có thể khiến tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Châu nghe lời anh, anh đúng là đỉnh.
Vậy cuộc hôn nhân của anh và Thẩm Mộng Thần chắc chắn là tình yêu đích thực rồi, rốt đuộc thì người đàn ông thế nào mới có thể khiến Giang Hằng thành em trai, là vì tiền mới đến ở rể nhà họ Thẩm ư? Đừng gây chuyện có được không.
Động não nghĩ kĩ thì chắc chắn là tình yêu đích thực rồi...hơn nữa còn là cuộc hôn nhân mà khiến mọi người ghen tị!
Một tổng giám đốc bá đạo đứng đầu thành phố Nam Giang lại có thể buông bỏ thân phận làm một kẻ ở rể, giặt quần áo nấu ăn chăm sóc một người phụ nữ.
Hơn nữa còn tận một năm, trong một năm còn chịu không ít nhục nhã, mắng chửi cùng những lời châm biếm từ mẹ vợ. Vậy tình cảm anh dành cho Thẩm Mộng Thần sâu sắc đến mức nào?
Lúc này hai người phụ nữ nghĩ cũng không dám nghĩ...Lâm Chi Diêu nhíu mày, nhận lỗi với hai người: ''Chuyện công ty các cô, tôi nói một tiếng xin lỗi với các cô. Chuyện này tuy rằng tôi không biết nhưng tôi quản không nghiêm...xin lỗi...sau này tôi nhất định sẽ quản lý nhân viên cửa mình không để bọn họ làm điều gì sai trái nữa. Các cô có thể yên tâm rồi.''
''Đừng đừng đừng, là lỗi của chúng tôi, xin lỗi Lâm...Tổng giám đốc Lâm...xin lỗi, vừa nãy thái độ của tôi đối với anh tệ quá, tôi là người nhanh mồm nhanh miệng, thực xin lỗi, tổng giám đốc Lâm.'' Trần Khiết thấy Lâm Chi Diêu vậy mà còn xin lỗi cô, bị dọa đến mức mặt trắng bệch, vội càng xua tay giải thích với Lâm Chi Diêu.
Lâm Chi Diêu lắc đầu cười nói: ''Coi như qua hết rồi, mai tôi cũng phải đi rồi, phiền các cô sau này giúp đỡ Mộng Thần nhiều hơn...''
Vương Vy Vy ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lâm Chi Diêu: ''Anh...anh thực sự phải đi rồi à? Rời khỏi Mộng Thần, rời khỏi thành phố này ư?''
Sâu trong mắt Lâm Chi Diêu hiện lên một tia đau xót, chậm rãi gật đầu, thở dài một hơi: ''Ừ, phải đi rồi, trưa mai bay. Tôi đến thành phố Nam Giang vốn là vì cô ấy, giờ...giờ đã ly hôn rồi...tôi ở lại còn có tác dụng gì chứ?''
Vương Vy Vy cắn môi, muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng một câu cũng không nói ra được.
Đúng vậy, Lâm Chi Diêu đến thành phố Nam Giang là vì Thẩm Mộng Thần. Mà giờ anh đã ly hôn với Thẩm Mộng Thần rồi, vậy thì còn lí do gì để tiếp tục ở lại thành phố này nữa chứ? Tất nhiên là không có rồi.
Lâm Chi Diêu gật đầu chậm rãi nói: ''Đúng rồi, về thân phận của tôi mong các cô giữ bí mật. Đừng để Mộng Thần biết rồi trong lòng khó chịu. Còn cả chuyện tối nay của chúng ta cũng xin giữ bí mật, lúc tôi đến đây là dùng thân phận một người bình thường đến, vậy lúc đi cũng cứ như vậy mà đi thôi...''
''Nhưng...ừm, được...''Vương Vy Vy cuối cũng vẫn cười khổ gật đầu.
Mộng Thần à, cô có biết là cô đã bỏ lỡ một người đàn ông tốt thế nào không!!!
Lâm Chi Diêu hít sâu một hơi: ''Được rồi, đi đây...''
Lâm Chi Diêu đứng dậy bước ra ngoài...Vương Vy Vy theo sau tiễn anh...sau khi xuống lầu, Vương Vy Vy nhìn Lâm Chi Diêu vô cùng phức tạp, nhưng cô lại không nói câu nào, vốn cô cũng không biết nên nói gì với Lâm Chi Diêu.
Chỉ có thể nhìn bóng lưng Lâm Chi Diêu càng ngày càng xa...Lâm Chi Diêu đang bước đi, điện thoại bỗng nhiên có một tin nhắn.
''Anh Lâm, Thủy Tinh cung đã chuẩn bị xong rồi, 10h chúng ta bắt đầu, chúc anh và vợ anh hạnh phúc...'' Lúc Lâm Chi Diêu nhìn thấy đoạn tin nhắn, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống.
Đây là quản lý của Thủy Tinh cung gửi cho anh. Mãi đến khi nhìn thấy tin nhắn này Lâm Chi Diêu mới nhớ ra. nửa năm trước anh đã lén kí hợp đồng với khách sạn 5 sao tốt nhất ở thành phố Nam Giang-Thủy Tinh cung!
Mục đích là vào ngày kỉ niệm tròn một năm kết hôn Mộng Thần anh sẽ cầu hôn cô! Để cô thành người phụ nữ hạnh phúc nhất...
Mà ngày mai lại là kỉ niệm ngày cưới của anh và Mộng Thần.
Lâm Chi Diêu ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt, dưới bầu trời, bóng dáng của anh trông thật cô đơn....
Đứng dưới lầu công ty, Vương Vy Vy nhìn Lâm Chi Diêu từ xa, bỗng nhiên phát hiện Lâm Chi Diêu đứng đó rất không ổn.
Liền lo lắng chạy lại: ''Lâm Chi Diêu, sao thế? Sao không đi? Không sao chứ?''
Vương Vy Vy lo lắng hỏi. Nhưng Lâm Chi Diêu lại không trả lời cô, mà nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình điện thoại.
Vương Vy Vy cúi đầu nhìn, nhất thời bịt chặt miệng, nước mắt cũng rơi xuống...
''Ha...đây là thứ tôi đã chuẩn bị để tạo bất ngờ cho Mộng Thần nửa năm trước, chỉ là giờ không dùng đến nữa. Tôi sắp đi rồi, nhưng cái này là chuẩn bị cho cô ấy, Vy Vy, phiền cô mai dẫn Mộng Thần đi, nói là cô mời cô ấy ăn cơm, 10h bắt đầu...'' Lâm Chi Diêu nghiêng đầu cười khổ với Vương Vy Vy, sau đó, kết bạn zalo với Vương Vy Vy, chuyển tiếp tin nhắn cho cô...Lâm Chi Diêu đi rồi, một cơn gió lạnh thổi qua, Vương Vy Vy đứng nguyên tại chỗ, tuy cô không phải là bạn gái của Lâm Chi Diêu.
Nhưng lúc này lại bị việc làm của Lâm Chi Diêu làm cho cảm động.
Thì ra lúc thực sự yêu một người có thể không cần hồi báo, vì cô ấy nỗ lực đến mức đó...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook