Rể Cuồng
Chương 159: Thẩm chấn hoa lung lay rồi

Thẩm Vu Ân với Thẩm Nhất Bân mang theo sự chấn động trong lời rời đi, trên đường trở về hai người bọn họ đều rất yên tĩnh. Cho dù là ba con bọn họ đều không có nói bất cứ lời gì, bởi vì trong lòng đều hiểu. Hơn nữa bọn họ cũng thấy rất may mắn, trước mắt ải đầu tiên này coi như đã qua rồi. Còn sau này nhà họ Thẩm còn tồn tại hay không, vậy thì sau này hãy nói tiếp đi. Kết quả như hiện nay, bọn họ đã rất thỏa mãn hài lòng rồi. Lùi lại một vạn bước mà nói, cho dù là nhà họ Thẩm không còn nữa, gia đình nhỏ của bọn họ vẫn ở đây không phải sao...

Mục đích của tối nay đạt được một cách viên mãn, trong lòng Thẩm Vu Ân lúc này ngược lại muốn cảm ơn hai tên ngu ngốc Vương Thư Văn và Vương Thư Đào. Nếu không phải có hai người bọn họ, chuyện tối nay sợ rằng còn không dễ dàng như thế.

“Thật là... người tốt...” Thẩm Vu Ân với Thẩm Nhất Bân thở phào một phơi trong lòng.

...

Cùng lúc đó khi hai ba con Thẩm Vu Ân rời khỏi biệt viện Tử Trúc, Vương Thư Văn và Vương Thư Đào giận dữ đến nhà của Thẩm Chấn Hoa, mang theo món quà lớn tới cầu Thẩm Chấn Hoa. Thẩm Chấn Hoa sau khi nhận quà tự nhiên rất nhiệt tình mời hai người đến nhà hàng ăn cơm.

Trên bàn ăn, Thẩm Chấn Hoa thấy Vương Thư Đào mặt mũi sưng vù bầm tím, sau đó lại nghe Vương Thư Đào nói chuyện xảy ra tối nay khi bọn họ đến nhà của Lâm Chi Diêu. Bỗng đập bàn, lập tức đứng bật dậy.

Thẩm Chấn Hoa hằn học nói: “Tên Lâm Chi Diêu thật sự là hiếp người quá đáng, không tôn trọng trưởng bối! Hai anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu ta, thật là làm mất mặt nhà họ Thẩm chúng tôi!”

Vương Thư Văn với Vương Thư Đào thấy Thẩm Chấn Hoa tức giận như thế, đều nghi hoặc rồi, cho dù là diễn kịch, Thẩm Chấn Hoa ông diễn như này có phải là quá rồi không? Hay là ông quá phiêu rồi?

Thẩm Chấn Hoa thấy ánh mắt khác lạ của Vương Thư Văn và Vương Thư Đào nhìn ông ta, vì thế nói: “Hai anh có điều không biết. Mấy ngày trước tên phế vật đó, chính tay đưa con gái út của tôi vào trong nhà giam, hơn nữa dẫn tới con gái tôi bị đuổi học! Sau đó tôi đi tìm cậu ta lý luận, còn bị cậu ta tát cho một cái! Cho nên tôi có thể nhịn sao?” Thẩm Chấn Hoa thành thật nói ra. Ông ta đem chuyện Lâm Chi Diêu tát ông ta nói thành là đi tìm Lâm Chi Diêu lý luận. Mà tình huống thực tế lại là vào hôm Lâm Chi Diêu mua nhà, ông ta đã sỉ nhục Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần đủ điều. Lâm Chi Diêu không nhịn được mà đánh ông ta!

Nhưng Vương Thư Văn và Vương Thư Đào không biết tình huống thực tế lại sửng sốt nói: “Trời ạ! Tên phế vật đó cũng dám đánh anh sao, thế nào lại chọn một thằng ở rể như thế, thật là mất mặt nhà họ Vương chúng tôi!”

Thẩm Chấn Hoa lúc này rất dễ dàng cùng Vương Thư Văn với Vương Thư Đào kết thành đồng minh, dù sao hai bên bọn họ đều xem thường Lâm Chi Diêu, hơn nữa đều có thù với Lâm Chi Diêu!

“Anh Chấn Hoa, sau này hai anh em tôi lấy anh làm đầu, sau này vẫn hy vọng anh cất nhắc hai anh em chúng tôi nhiều một chút. Tăng thêm hợp tác với nhà chúng ta, anh yên tâm bất cứ hạng mục hợp tác sau này, anh lấy bảy phần, chúng tôi chỉ lấy ba phần, chỉ mong anh chừa lại cho hai anh em chúng tôi một ngụm canh...” Vương Thư Văn vô cùng trịnh trọng nói với Thẩm Chấn Hoa. Hơn nữa đã hạ mình xuống vô cùng thấp.

Thẩm Chấn Hoa tâm trạng rất tốt, cầm ly rượu cao cao tại thượng liếc nhìn Vương Thư Văn với Vương Thư Đào. Trong lòng thầm nói, hai người các ông trước đây không phải xem thường nhà họ Thẩm chúng tôi sao? Ha ha, bây giờ đến nịnh nọt?

Có điều sự cung kính của hai anh em Vương Thư Văn Vương Thư Đào, Thẩm Chấn Hoa vẫn là rất chịu dùng. Dù sao loại cảm giác này rất rất tốt. Thẩm Chấn Hoa vỗ ngực cười ha hả nói: “Anh Vương nghiêm trọng rồi, sau này chúng ta cùng nhau kiếm tiền, đoàn kết với nhau, ừm giúp đỡ lẫn nhau... Ba ngày sau chính là lúc bạn trai của Nhược Tuyết nhậm chức, mấy ngày này hai người ở Nam Giang ăn chơi đi...”

Vương Thư Văn với Vương Thư Đào vội mỉm cười gật đầu, nhìn thấy Thẩm Chấn Hoa nâng ly rượu, hai bọn họ cũng vội hai tay nâng ly, hơn nữa cố tình hạ thấp chiếc ly của mình hơn một chút với Thẩm Chấn Hoa.

Thẩm Chấn Hoa cười ha hả, ba người một hơi uống cạn...

Trong biệt viện Tử Trúc, buổi tối Lâm Chi Diêu với Thẩm Mộng Thần đã giải quyết xong, chuẩn bị lên lầu đi ngủ. Chỉ là khi Lâm Chi Diêu muốn nghỉ ngơi, người phụ trách của Bán Nguyệt Loan – Vương Lộ Lộ đột nhiên gọi điện cho anh. Lâm Chi Diêu sau khi nói một tiếng với Thẩm Mộng Thần, một mình đi ra ban công nghe máy.

Sau khi Lâm Chi Diêu nghe máy, trong điện thoại truyền tới giọng nói cung kính của Vương Lộ Lộ: “Rất xin lỗi anh Lâm, muộn như vậy còn phải làm phiền anh. Là như này, Thẩm Nhược Tuyết cô Thẩm lại tới chỗ tôi, hơn nữa cô ấy ở đây đã ngồi hơn 3 tiếng rồi. Cô ấy muốn gặp anh, anh xem anh muốn gặp không? Anh nếu như không gặp thì tôi bảo cô ấy về... Chỉ là tôi nhìn bộ dạng của cô ấy, hình như rất thất thần...”

“Thẩm Nhược Tuyết muốn gặp tôi sao?” Lâm Chi Diêu nhíu chặt mày. Vốn sau tối hôm qua thì anh không định sẽ đi gặp Thẩm Nhược Tuyết nữa rồi, nhưng từ đêm qua đến giờ, tin đồn liên quan tới Thẩm Nhược Tuyết ở thành phố Nam Giang, đều truyền khắp nơi rồi. Hơn nữa nhà họ Thẩm bây giờ là rất phô trương, nghĩ tới đây Lâm Chi Diêu ngược lại có chút thú vị. Anh ngược lại muốn xem thử Thẩm Nhược Tuyết, muốn nói với anh cái gì.

Vì thế Lâm Chi Diêu cười nói với Vương Lộ Lộ: “Có thể, nhưng nói với cô ta, giống như đêm qua, đeo mặt nạ, thuê phòng sẵn, tôi trực tiếp đi vào...”

“Được, anh Lâm, tôi bây giờ chuyển lời cho cô ấy...” Vương Lộ Lộ là một người phụ nữ vô cùng thông minh, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, sự việc đã nói xong thì cung kính cúp máy.

Lâm Chi Diêu nói với Thẩm Mộng Thần trong công ty có vài việc, anh phải đi xử lý. Thẩm Mộng Thần không có nghi ngờ anh, dù sao bây giờ ở trong lòng cô, tiền đồ của Lâm Chi Diêu rất quan trọng. Hơn nữa tính kỹ lại, không tính đêm nay, từ sáng ngày kia, tổng giám đốc mới của tập đoàn Cửu Châu sẽ nhậm chức rồi. Các dự án sự vụ của tập đoàn Cửu Châu gần đây quả thật là vô cùng nhiều.

Lâm Chi Diêu tạm biệt với Thẩm Mộng Thần, lái xe đến khách sạn Bán Nguyệt Loan. 10h30 tối, Lâm Chi Diêu đến khách sạn Bán Nguyệt Loan, khi vừa bước vào đại sảnh, vậy mà trực tiếp gặp phải Thẩm Nhược Tuyết đi lên lầu.

Lâm Chi Diêu nhìn thấy Thẩm Nhược Tuyết, Thẩm Nhược Tuyết cũng lập tức nhìn thấy Lâm Chi Diêu. Nhất thời hai người cùng nhìn nhau. Trong lòng Lâm Chi Diêu hơi giật thót, thầm nói Thẩm Nhược Tuyết liệu có phải đã nhận ra mình rồi không? Nhưng anh nghĩ rồi thấy chắc sẽ không. Dù sao lấy tính cách luôn xem thường mình, khinh bỉ mình của Thẩm Nhược Tuyết, cô ta tuyệt đối sẽ không tin Lâm Chi Diêu chính là người đàn ông đêm qua cô ta đã gặp. Hơn nữa trong bữa tiệc đêm qua với lúc vào trong phòng sau đó, ánh đèn đều rất tối. Thẩm Nhược Tuyết chắc sẽ không nhận ra...

Mà trên thực tế chuyện xảy ra giống như suy nghĩ của Lâm Chi Diêu, Thẩm Nhược Tuyết dạo này luôn được phóng viên tung hê, căn bản không có liên tưởng Lâm Chi Diêu với người đàn ông đêm qua. Cô ta chỉ là nghi hoặc ở đây vậy mà cũng có thể đụng phải tên phế vật Lâm Chi Diêu này!

Lúc này Thẩm Nhược Tuyết nghĩ, nửa tháng trước khi cô ta đến tập đoàn Cửu Châu vì chuyện của nhà họ Thẩm. Bị Lâm Chi Diêu tát một cái, lúc đó Lâm Chi Diêu là tổng giám điều hành kinh doanh của tập đoàn Cửu Châu. Lúc đó Thẩm Nhược Tuyết cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn. Nhưng hiện nay thì sao, Thẩm Nhược Tuyết thấy Lâm Chi Diêu tự giác lùi lại sâu một bước, cảm thấy Lâm Chi Diêu sợ cô ta.

Vì thế cô ta bước lên một bước về phía Lâm Chi Diêu, cười lạnh nói: “Ha ha, sao ở đâu cũng có thể gặp được phế vật như anh thế? Lâm Chi Diêu à Lâm Chi Diêu, không ngờ đúng chứ? Tôi với tổng giám đốc mới của các anh lại dây dưa, anh yên tâm, nửa tháng trước một cái tát mà anh tát tôi, 3 ngày sau tôi trả lại cho anh gấp trăm gấp mười lần...”. Ngôn Tình Hài

Lâm Chi Diêu dưới sự bức ép của Thẩm Nhược Tuyết, cố tình cúi thấp đầu. Phòng trừ Thẩm Nhược Tuyết nghĩ nhiều, nhưng nơi sâu thẳm trong mắt lại là sự cổ quái đến cực điểm. Anh không ngờ vậy mà ở trong đại sảnh gặp phải Thẩm Nhược Tuyết. Anh bây giờ cũng rất mong chờ, lát nữa sau khi vào trong phòng, Thẩm Nhược Tuyết lại sẽ như thế nào? Hay là trưng ra tư thái của đêm qua? Lâm Chi Diêu cúi đầu khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười xấu xa...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương