Rể Cuồng
Chương 149: Vợ lâm chi diêu là tiểu bạch thỏ ngốc nghếch

Sau khi rời khỏi phòng, Lâm Chi Diêu tìm người phụ trách của Vịnh Bán Nguyệt, Vương Lộ Lộ, giải thích một số điều với cô ta, rồi rời đi. Anh không có hứng thú cùng Thẩm Nhược Tuyết phát sinh chuyện gì, thực sự không có chút hứng thú nào. Mà phần lớn hành vi của Thẩm Nguy đêm nay, tuy có sự dẫn dắt của Lâm Chi Diêu, nhưng cô ta mới là người chủ động nhiều hơn.

Phải nói tên tiểu tử Giang Hằng kia thật xấu xa, chờ ba ngày sau Thẩm Nhược Tuyết biết được chân tướng, chẳng phải cô ta sẽ phát điên sao? Trước mặt người mà cô ta coi thường nhất, cô ta lại chủ động làm ra tư thế đáng xấu hổ đó, hơn nữa còn chủ động cầu xin Lâm Chi Diêu làm chuyện kia với cô ta, chậc chậc, hẳn là cô ta sẽ nổi điên. Nghĩ đến đây, Lâm Chi Diêu muốn tìm thời gian cốc đầu Giang Hằng một cái, nếu anh ta đặt tâm sức này cho sự nghiệp có phải tốt hơn không? Ừm, nhưng mà chủ ý này cũng không tồi. Lâm Chi Diêu nhớ lại Thẩm Nhược Tuyết trước đây tìm mọi cách làm nhục anh, giờ lại chủ động vẫy đuôi như một con chó trước mặt anh, trong lòng liền cảm thấy rất thoải mái.

Đây gọi mới gọi là công bằng... Lâm Chi Diêu lắc đầu, rời khỏi khách sạn Vịnh Bán Nguyệt, lái xe trở về biệt viện Tử Trúc...

Khi Lâm Chi Diêu về đến nhà, Thẩm Mộng Thần và Vương Thu Cúc cũng đúng lúc trở lại. Nhìn thấy Lâm Chi Diêu trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ, Thẩm Mộng Thần không khỏi hỏi: "Sao rồi? Anh và Giang tổng gặp chủ tịch mới chưa? Hai người nói chuyện với anh ta chưa? Vị trí của anh có thể giữ được không?"

Lâm Chi Diêu gật đầu nói: "Ừ, bà xã yên tâm, đã nói chuyện rồi, vị trí của anh rất khó nói, bởi vì mấy ngày nay, Tiêu tổng và Lý tổng đã hoàn toàn hợp nhất, hơn nữa tập đoàn Cửu Châu đang ngày càng bành trướng, nhưng cho dù thế nào đi nữa, chức vị của anh sẽ không hạ xuống, em cứ yên tâm... "

“Thật sao?” Thẩm Mộng Thần hơi lo lắng hỏi, dù sao cô vẫn cảm thấy Lâm Chi Diêu không hiểu được sự tàn khốc của môi trường công sở. Theo kinh nghiệm mấy năm qua của cô, cô đã gặp rất nhiều kẻ xấu xa, ngoài mặt nở nụ cười, nhưng sau lưng lại đâm cho bạn một nhát. Điều đó càng đúng hơn đối với những ông chủ của những công ty tư nhân đó, bề ngoài họ coi bạn như một nhân viên quan trọng, nói rằng bạn đã làm tốt, để cho bạn nếm được vị ngọt rồi liều mạng làm việc, sau khi xong việc liền một cước đá bạn ra xa. Đây cũng là chuyện thường...

Lâm Chi Diêu nhìn vẻ mặt của Thẩm Mộng Thần liền biết cô đang nghĩ gì, khẳng định vẫn nghi ngờ lời nói của anh. Nhưng bây giờ anh cũng không muốn giải thích, dù sao thì ba ngày sau tất cả sự thật sẽ lộ ra. Khi đó, anh sẽ dành cho người phụ nữ ngốc nghếch bên cạnh mình một bất ngờ lớn.

Nghĩ vậy, Lâm Chi Diêu gật đầu với Thẩm Mộng Thần, sau đó quay sang hỏi Vương Thu Cúc: "Đúng rồi mẹ ơi, tối nay mẹ và Mộng Thần tới nhà Lý tổng chơi có vui không ạ?”

Vương Thu Cúc không thể khép nụ cười trên miệng lại, trên người có mùi rượu, sắc mặt đỏ bừng, rõ ràng đã uống khá nhiều. Thấy Lâm Chi Diêu hỏi, bà ta bèn trả lời: “Ừm, rất vui. Lý tổng và vợ anh ta rất lịch sự, còn có người một nhà Tiêu tổng, đối với mẹ và Mộng Thần không có gì để nói, tối nay mẹ thật sự rất vui vẻ..."

Thẩm Mộng Thần cũng gật đầu: "Ừm đúng vậy, thế mà anh không đi, Lý tổng và tiêu Tổng thật sự rất tốt. Trên bàn ăn em còn thay anh xin lỗi hai người họ, nói anh có chuyện phải ra ngoài cùng Giang tổng. Kết quả anh đoán thử xem? Lý tổng và Tiêu tổng đều đứng dậy xua tay nói rằng không sao. Họ không những không trách anh mà còn cố thuyết phục em rằng người đàn ông như anh lăn lộn bên ngoài làm ăn không dễ dàng gì, bảo em phải chăm sóc anh... "

Ách... Vẻ mặt của Lâm Chi Diêu vô cùng kỳ quái, anh có chút cảm khái nhìn cô dâu nhỏ không ngừng khen ngợi Lý Song Hào và Tiêu Viễn Sơn. Anh chỉ biết thở dài trong lòng. Vợ ngốc, mấy ông già đó dám trêu em sao? Em còn tự mình xin lỗi bọn họ. Em không nhận thấy có điều gì đó không ổn sao? Nhưng hai người đó vẫn coi như hiểu chuyện. Em xin lỗi họ, nếu hai tên đó dám ngồi, anh sẽ đưa đao ra chém họ...

Nhưng những lời này bây giờ không thể nói ra. Đó là chuyện của ba ngày sau, ba ngày sau, anh sẽ cho cả thành phố Nam Giang biết rằng em, Thẩm Mộng Thần, đã kết hôn với một người chồng ưu tú thế nào.

Vì vậy, Lâm Chi Diêu lúng túng cười nói với Thẩm Mộng Thần: "Ừm, mấy ngày nữa có thời gian, anh dọn bàn ở nhà gọi Giang Hằng, rồi bảo anh ta mời cả Tiêu tổng và Lý tổng đến ăn cơm, em thấy thế được không?"

Thẩm Mộng Thần gật đầu đồng ý: "Được, rất được ấy chứ, chồng ơi, cuối cùng thì anh đã thông suốt, lăn lộn nơi thương trường chính là như vậy. Chúng ta bây giờ lại ở vị trí địa lý thuận lợi như thế, cùng là hàng xóm của nhau. Sau này sẽ còn qua lại... "

Lâm Chi Diêu trong lòng thở dài một hơi, thầm nói, cô dâu nhỏ của anh à, thời điểm này em nên thông minh một chút, hồ đồ thế là chết. Lúc không cần thông minh thì lại rất thông minh, không được rồi, anh phải đi ngủ thôi, đầu anh rất đau....

Thẩm Mộng Thần kéo cánh tay Lâm Chi Diêu đi vào nhà, nói với anh: “Chồng à, vậy ngày mốt, chúng ta mời Tiêu tổng và Lý tổng qua, dù sao cũng phải đáp lễ đúng không anh?"

"Ừ được, chuyện trong nhà vợ làm chủ hết..." Lâm Chi Diêu trong lòng hơi mắc ói gật đầu. Bảo mình đi mời Tiêu Viễn Sơn và Lý Song Hào ấy hả? Trời đất, hai lão ấy còn mặt mũi nào mà đến? Thật là...

Thẩm Mộng Thần thấy Lâm Chi Diêu đáp ứng, không khỏi thở dài: "Chồng à, em đều vì muốn tốt cho anh. Anh có biết hôm nay em đã nói tốt cho anh nhiều thế nào không? Đối nhân xử thế rất quan trọng, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu... Tiêu tổng và Lý tổng đều là cấp trên của anh. Anh không thể lúc nào cũng chỉ đối tốt với Giang tổng, còn những người khác thì không. Haizz..."

Thẩm Mộng Thần thở dài một hơi, hiện tại sức khỏe của Lâm Chi Diêu đã tốt hơn rất nhiều, cô lại bắt đầu lo lắng cho sự nghiệp của anh. Rốt cuộc, cho dù tân chủ tịch có quan hệ tốt với Giang Hằng, nhưng Giang Hằng cũng không có quyền lực như trước.

...

Lại nói, trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn Vịnh Bán Nguyệt, Thẩm Nhược Tuyết, người đang vô cùng xấu hổ nhưng lại rất mong chờ, đã đợi mười phút đồng hồ vẫn không thấy người kia đi lên, sau khoảng thời gian dài như vậy, cho dù Thẩm Nhược Tuyết có ngu cũng biết có điều gì đó không ổn. Ngay cả khi tư thế của cô ta có đẹp và cám dỗ đến đâu, đối phương cũng không thể nhìn chằm chằm trong mười phút chứ?

“Ngài… ngài vẫn ở đó chứ?” Thẩm Nhược Tuyết không nhịn được hỏi, ở tư thế này chân cô ta đã hơi tê rồi.

"Ha ha, cô Thẩm, quý ông đó đã đi rồi..." Vương Lộ Lộ đứng bên giường, cười nói với Thẩm Nhược Tuyết. Thật ra, ba phút trước cô ta đã lặng lẽ tiến vào, muốn nói cho Thẩm Nhược Tuyết, nhưng khi thấy Thẩm Nhược Tuyết cố gắng như vậy, liền không nhẫn tâm quấy rầy, làm vậy chẳng phải sẽ khiến người khác không thoải mái sao...

"A..." Thẩm Nhược Tuyết nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ, nhất thời kinh ngạc. Nhanh chóng tháo khăn bịt mắt ra. Cô ta phát hiện ra người đứng cạnh mình là Vương Lộ Lộ, người phụ trách Vịnh Bán Nguyệt, còn người đàn ông thần bí, bá đạo đó đã rời đi.

"Anh ấy... anh ấy đi rồi? Anh ấy vừa đi sao? Tôi... tôi..." Thẩm Nhược Tuyết nhìn Vương Lộ Lộ một hồi không biết nên nói gì, sau đó nghĩ đến tư thế xấu hổ của mình bị Vương Lộ Lộ nhìn thấy, mặt cô ta đỏ đến doạ người.

Vương Lộ Lộ không biết quan hệ của Thẩm Nhược Tuyết và Lâm Chi Diêu, cô ta chỉ nghĩ Lâm Chi Diêu kiếm Thẩm Nhược Tuyết làm tình nhân mà thôi. Vì vậy, khi đối mặt với Thẩm Nhược Tuyết, Vương Lộ Lộ vẫn rất lịch sự nói: "Ừ, người đàn ông ưu tú đó đã rời đi mười phút trước, nhưng cô Thẩm, cô thật sự rất đẹp và hấp dẫn. Nếu tôi là đàn ông, cũng sẽ đối với cô có ý tưởng...…"

Thẩm Nhược Tuyết nghe Vương Lộ Lộ nói vậy, trong lòng càng xấu hổ hơn, nhưng sau đó cô ta nghe thấy ý tứ trong lời nói của Vương Lộ Lộ, đôi mắt cô ta sáng lên... Cô ta vội vàng hỏi: “Vương tổng, ý cô là sao?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương