Rể Cuồng
Chương 142: Chôn cất anh em

Lúc bảy giờ sáng, tại một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong vùng núi phía nam nước Y, trong một chỗ yên tĩnh trong sơn cốc, năm chiếc quan tài lớn màu đỏ thẫm được đặt bên cạnh năm cái hố sâu.

Lâm Chi Diêu, Dạ Nhất và cùng với trăm vị danh sách tác chiến khác, tất cả đều mặc vest đen, cúi đầu nhìn chằm vào năm người anh em vào trong đất, trên trời có mưa nhỏ nhưng không ai cầm ô, nhìn năm cỗ quan tài chìm vào trong hố sâu. Lâm Chi Diêu lại nhớ về mấy ngày trước khi mưa đêm ở thành phố Thiên Hải.

Đang lúc anh tuyệt vọng nhất, cảm thấy rất muốn chết nhất thì năm người anh em kia hùng hổ lao ra từ màn mưa phía trước. Sau khi gật đầu với anh rồi lao ra phía sau không chút do dự, dùng chính mạng sống của mình để chiến đấu vì anh, mà cảnh tượng này chỉ diễn ra trong ba phút ngắn ngủi, thậm chí năm người anh em kia trước khi chết còn chưa nói được câu nào, cứ thế quyết định chết vì Lâm Chi Diêu anh.

Lúc này bầu trời nơi đây cũng đang mưa nhẹ, giọt mưa phùn lác đác rơi trên người Lâm Chi Diêu, có chút mát lạnh, Lâm Chi Diêu vươn tay, ngơ ngác nhìn mưa rơi trên lòng bàn tay mình.

Không khí tại tang lễ rất trang trọng, uy nghiêm, Lâm Chi Diêu rơi nước mắt thật lâu không nói thành lời, Dạ Nhất và trăm vị danh sách tác chiến cũng đứng thẳng tắp đứng dưới mưa phùn, tất cả đều cung kính chào theo nghi thức quân đội. Bọn họ cũng không phải quân nhân, nhưng bọn họ cũng được đào tạo theo phương thức của những người quân nhân. Bọn họ chính là chiến hữu của nhau!

Sau khi tang lễ kết thúc, gia đình của năm người anh em kia được người giúp đỡ dìu đến gặp Lâm Chi Diêu, Lâm Chi Diêu vô cùng sửng sốt, vội vàng đến giúp một bà lão tóc đã hoa râm, Dạ Nhất nói cho anh nghe, năm người anh em được hạ táng kia, có một người là người thân duy nhất của bà cụ này.

"Bà ơi, thực xin lỗi, bọn họ vì cứu con nên mới..." Giọng nói Lâm Chi Diêu đầy nghẹn ngào, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Nhưng bà lão lại sâu sắc lắc đầu với Lâm Chi Diêu, dúi vào tay Lâm Chi Diêu một tấm thẻ vàng: "Con à, mười mấy năm qua con đã làm rất nhiều chuyện cho chúng ta rồi, không có con thì chúng ta đã chết trong trận lụt năm xưa rồi, hôm nay, cháu của bà vì cứu con mà chết, bà cảm thấy rất vinh hạnh, chúng ta có ơn tất báo, con à, bà biết con cũng không dễ dàng gì, tiền này nhiều lắm, con cầm lại đi..."

Bà cụ nói xong, thì người nhà của bốn người anh em còn lại đều mang tấm thẻ vàng kia trả lại cho Lâm Chi Diêu. Lâm Chi Diêu thấy được cảnh tượng này, trong lòng vô cùng khó chịu, đúng là người lương thiện mà, bọn họ không đòi hỏi cuộc sống vật chất quá cao. Nhưng lòng mang thiện ý, lòng dạ lại tốt bụng. Lâm Chi Diêu cảm thấy mũi có hơi chua xót, anh cũng không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt người khác, nhưng mặc kệ anh có cố gắng thế nào đi nữa, nước mắt không nhịn được vẫn cứ trào ra.

Cuối cùng Lâm Chi Diêu cố nén đau lòng, anh cúi đầu trước mộ phần của năm người anh em đã mất kia, sau đó quay lại cúi đầu lạy tạ người nhà của họ: "Thực xin lỗi, là lỗi của tôi, thật sự xin lỗi..."

Tí tách tí tách... Một giọt nước mắt tí tách rơi xuống mặt đất.

"Anh ơi đừng khóc, sau này Tiểu Ny lớn lên cũng sẽ hệt như anh trai vậy, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho anh mà? Để cho mấy tên người xấu kia không thể tổn thương anh đâu..." Lúc này có một cô nhóc trên đầu buộc tóc đuôi ngựa đi tới trước mặt Lâm Chi Diêu, vừa cười vừa lau nước mắt cho Lâm Chi Diêu nói.

Nụ cười của cô nhóc thật đẹp, thật ngây thơ, thật nhân hậu, nhưng cũng thật dứt khoát như vậy...

...

Lâm Chi Diêu đi rồi, mấy người nhà thiện lương kia cũng không cần số tiền lớn ấy nữa, Lâm Chi Diêu chỉ có thể cho họ một núi đồ dùng và những thứ cần thiết hàng ngày tốt nhất, nhưng khi Lâm Chi Diêu ngồi trên máy bay nhìn xuống phía sơn thôn ngày càng trở nên nhỏ bé, thấy nơi yên nghỉ của năm người anh em kia, nước mắt không nhịn được chảy xuống...

Sau khi chuyện bên ngoài xong xuôi hết rồi, cũng đến lúc phải quay về Nam Giang, Lâm Chi Diêu biết còn rất nhiều việc đang chờ anh xử lý, mấy chi thứ nhà họ Lâm sẽ không bỏ qua cho anh, mà cô vợ Thẩm Mộng Thần của anh, bọn họ nhất định cũng sẽ không chịu bỏ qua. Còn có một mối nguy cơ trên người Thẩm Mộng Thần nữa, chính là nhà họ Lãnh ở thành phố Thiên Hải, sớm muộn gì cũng sẽ tra ra thân phận của Thẩm Mộng Thần. Vẫn còn rất nhiều kẻ thù mà anh cần phải đối mặt.

Vì vậy, anh chỉ có thể chôn sâu phiền muộn trong lòng, tiếp tục hướng về phía trước, tiếp tục gánh vác trọng trách đi về phía trước, cho đến khi tiêu diệt hết chi thứ nhà họ Lâm, hoàn toàn kế thừa toàn bộ nhà họ Lâm, anh mới thật sự đủ tư cách để bảo vệ, bảo vệ người mà anh muốn bảo vệ, bảo vệ người luôn thật lòng quan tâm đối xử tốt với anh.

Lâm Chi Diêu trở lại thành phố Nam Giang lúc ba giờ chiều, khi Lâm Chi Diêu xuống xe trước cổng ở biệt viện Tử Trúc, anh nhìn thấy Thẩm Mộng Thần ngồi yên lặng trong sân chờ anh, Thẩm Mộng Thần mặc trên người một bộ quần áo sang trọng màu trắng như tuyết. Giày trên chân cũng trắng muốt. Lúc này, Thẩm Mộng Thần đang ngồi trong sân đọc sách dưới ánh nắng mặt trời, Lâm Chi Diêu nhìn Thẩm Mộng Thần ở trong sân, trong lòng cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến.

Có lẽ trong lòng có cảm giác tâm linh tương thông, khi Lâm Chi Diêu ở ngoài cửa lớn đang nhìn chăm chú Thẩm Mộng Thần thì Thẩm Mộng Thần, xuyên qua cửa lớn nhìn Lâm Chi Diêu, ánh mắt hai người họ xuyên thấu đối diện nhau. Thẩm Mộng Thần đứng lên rồi mỉm cười với Lâm Chi Diêu, đi tới trước mặt anh, rất dịu dàng níu lấy cánh tay của Lâm chi Diêu: "Ông xã à..."

Một tiếng ông xã này của Thẩm Mộng Thần khiến cho Lâm Chi Diêu cảm thấy bản thân trải qua trong cuộc đời này đều rất đáng giá, khi đó anh chỉ muốn bảo vệ cô, cho cô một đời vinh quang, cho cô một đời hạnh phúc.

Lần này đi Thiên Hải thấy thế nào? Có thuận lợi không?" Thẩm Mộng Thần ở trong phòng hỏi Lâm Chi Diêu. Lâm Chi Diêu trầm mặc một hồi: "Ừm, hết thảy đều thuận lợi..."

Thẩm Mộng Thần bắt đầu cởi cúc áo cho Lâm Chi Diêu: "Để em xem vết thương của anh..."

"Ừm...Có thể bị nứt một chút nhưng cũng không có gì nghiêm trọng lắm, tiếp theo, anh hứa với em là trước khi vết thương lành, anh sẽ không đi đâu cả, ở trong nhà lặng lẽ dưỡng thương, cho nên em đừng có lo lắng nữa nhé?" Lâm Chi Diêu nói xong thì nắm lấy bàn tay mảnh khảnh đang cởi cúc áo của Thẩm Mộng Thần.

Thẩm Mộng Thần nghe xong thì thân thể khẽ run lên, nước mắt cô gần như rơi xuống, Lâm Chi Diêu nói như vậy thì cô cũng hiểu được phần nào, hiểu được lần đi Thiên Hải này không đơn giản như những gì anh đã nói, hẳn là đã xảy ra chuyện. Nhưng khi cô thấy nụ cười của Lâm Chi Diêu, thấy anh mắt ngập tràn tình yêu của anh, cô lập tức nuốt nước mắt trở về. Gật đầu với Lâm Chi Diêu: "Ừm, em sẽ không lo lắng đâu, nhưng anh cũng phải hứa với em, mấy ngày nay không được đi ra ngoài, em cũng sẽ ở nhà với anh, em đã chào hỏi xong với Giang tổng rồi..."

Ừm, được, vậy mấy ngày nay chúng ta ở nhà nghỉ ngơi, anh cũng sẽ ở cạnh vợ mình..." Lâm Chi Diêu gật đầu đáp ứng.

"Vâng..." Thẩm Mộng Thần hạnh phúc gật đầu, sau đó cô cũng không xem vết thương của Lâm Chi Diêu nữa, mà chỉ lẳng lặng rồi vô cùng dịu dàng tựa đầu vào ngực Lâm Chi Diêu...

...

Cùng lúc đó, trong một tòa nhà văn phòng ở thành phố Thiên Hải, Thẩm Ngọc Diệp thất thần ngồi một mình trong phòng làm việc, trong đầu cô luôn có bóng dáng của người đàn ông đó, cô luôn muốn quay lại thành phố Nam Giang để tìm người đàn ông đó. Nhưng ông chủ của cô đã cử cô đi làm rất nhiều nhiệm vụ, mấy ngày này, cô ta phải ở lại thành phố Thiên Hải, về phần chuyện gia tộc của cô, Thẩm Vu Ân đã gọi cho cô để cô không cần phải lo lắng...

"Khi mọi chuyện bên này kết thúc, tôi nhất định sẽ quay lại tìm anh... Tôi không tin là anh đã kết hôn rồi... Cho dù có kết hôn đi nữa thì anh cũng sẽ ở bên cạnh tôi thôi..." Thẩm Ngọc Diệp nằm sấp trên bàn, trong lòng tự nói với chính mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương