Ravished
-
Chương 1
Đó là một cảnh tượng đưa ta thẳng vào cơn ác mộng. Gideon Westbrook, tử tước St. Justin, đứng trước cửa và nhìn vào phòng chờ nho nhỏ thân thiện của địa ngục.
Xương cốt có ở khắp nơi. Đầu lâu vung vãi, xương sườn rơi rớt, và xương đùi vỡ vụn tứ tán như thùng rác của quỷ. Những mẩu đá với răng, ngón chân và phần còn dính lại với chúng kẹt dưới bậu cửa sổ. Xương sống chất đống ngổn ngang trong góc nhà.
Giữa không gian bừa bộn kinh dị đó là một nhân dạng mảnh mai trong chiếc tạp dề vấy bẩn. Một chiếc nón lưỡi trai vải muslin trắng đội lệch trên mái tóc xoăn rối màu hạt dẻ. Người phụ nữ, rõ ràng còn trẻ, đang ngồi gần chiếc bàn gỗ gụ kềnh càng. Phần lưng mảnh mai, yêu kiều của cô quay về phía Gideon. Cô đang bận bịu phác thảo, toàn bộ sự chú ý tập trung vào một khúc xương dài bám vào tảng đá.
Từ nơi anh đứng, Gideon có thể thấy rằng không có nhẫn cưới trên những ngón tay mềm dẻo đang cầm bút lông ngỗng. Vậy thì, đây ắt hẳn là một trong số những cô con gái, không phải bà quả phụ của Mục sư Pomeroy.
Đúng như những gì anh cần, Gideon trầm ngâm, lại một cô con gái của Mục sư.
Sau khi cô cuối cùng chết đi và người cha đau khổ của cô ta rời bỏ giáo phận, cha của Gideon đã chỉ định một Mục sư khác, và người đó là Pomeroy. Nhưng 4 năm trước Pomeroy đã qua đời, và Gideon, với trách nhiệm coi sóc lãnh địa của cha, đã khó chịu trong việc chỉ định một mục sư mới. Gideon không có hứng thú đặc biệt với lĩnh vực tâm linh của của Giáo Hội.
Dưới thỏa thuận giữa Pomeroy với cha Gideon, gia đình Pomeroy sẽ tiếp tục cư ngụ trong nhà riêng giáo hội. Họ trả tiền thuê đúng hạn và đó là tất cả những gì Gideon quan tâm.
Anh nhìn cảnh tượng trước mắt trong thoáng chốc và rồi liếc xung quanh tìm kiếm một vài dấu hiệu của người đã để cánh cửa mở. Khi không thấy ai xuất hiện anh bỏ mũ rộng vành và bước vào hàng lang nhỏ hẹp. Hơi gió biển trong lành theo chân anh vào trong. Bây giờ là cuối tháng Ba và bất chấp ban ngày tiết trời có ấm hơn hơn thường lệ, thì khí biển vẫn còn khô hanh.
Gideon lấy làm thích thú, và anh phải thừa nhận rằng, bị ngạc nhiên bởi hình ảnh một thiếu nữ ngồi giữa núi xương lộn xộn trong phòng làm việc. Anh lẳng lặng băng ngang phòng chờ, cẩn trọng nhấc chân sao không gây tiếng động trên sàn nhà bằng đá. Anh là một người cao lớn, ai đó còn nói khổng lồ, và từ lâu anh đã học được cách di chuyển không thành tiếng với những cố gắng vô ích để bù đắp cho thực tế. Anh đã nhận đủ ánh nhìn soi mói rồi.
Anh dừng lại ngay cửa ra vào phòng làm việc và quan sát người phụ nữ đang làm việc thêm một lúc. Và khi chắc chắn cô ta đang tập trung hết sức vào bản phác thảo nên không nhận ra sự hiện diện của anh thì Gideon buộc lòng phải phá vỡ sự im lặng.
“Chào buổi sáng.” Gideon nói.
Thiếu nữ đang ngồi bỗng thét lên thảng thốt, đánh rơi bút lông ngỗng, và giật bắn người. Cô xoay người đối mặt với Gideon, nét mặt ẩn chứa vẻ khiếp đảm ban sơ.
Gideon đã quen với những phản ứng như thế. Anh chưa bao giờ là một người đẹp trai, nhưng vết sẹo hằn sâu cắt ngang hàm trái của anh giống như tia sét cũng không cải thiện được tình hình
“Ông là ai?” Thiếu nữ đưa hai tay ra sau. Rõ ràng cô đang cố gắng giấu những bức vẽ dưới thứ gì đó trông như một tờ báo. Biểu hiện thất kinh trong đôi mắt xanh lam to tròn của cô nhanh chóng chuyển thành mối nghi u ám.
“St. Justin” Gideon hững hờ nở nụ cười lịch sự, tự biết vết sẹo sẽ góp phần vào việc đó như thế nào. Anh chờ đợi sự khiếp sợ lấp đầy đôi mắt đẹp tuyệt vời của cô.
“St. Justin? Ngài St. Justin? Tử tước St. Justin?”
“Đúng.”
Sự nhẹ nhõm to tát lấn át sự kinh tởm trong tia nhìn ánh xanh của cô “Cảm ơn Chúa.”
“Tôi hiếm khi được chào đón niềm nở đến vậy.” Gideon thì thầm.
Cô gái trẻ đột ngột quay lại ghế và quắc mắt. “Hoảng sợ, thưa ngài. Ngài làm tôi sợ chết khiếp. Ngài nghĩ gì mà lại xuất hiện lén lút như thế?”
Gideon cẩn trọng liếc nhìn cánh cửa sau vai “Nếu cô lo lắng về chuyện bị kẻ khác quấy rầy thì tốt nhất cô nên đóng và khóa cửa lại.”
Người phụ nữ dõi theo tia nhìn của anh “Ồ, Bà Stone đã mở nó ra trước. Bà ấy rất tin tưởng không khí trong lành, ngài biết đó. Mời ngài vào trong, thưa ngài.”
Cô nhấc chân lần nữa và hất hai tập sách lớn khỏi chiếc ghế trống trong phòng. Cô lảng vảng bất nhất trong chốc lát, tìm kiếm một vị trí phù hợp giữa đống ngổn ngang để đặt chồng sách. Với một tiếng thở dài, cô bỏ cuộc và cẩu thả đánh rơi đống sách xuống sàn. “Mời ngài ngồi.”
“Cảm ơn.” Gideon thong thả vào phòng làm việc và cẩn trọng hạ người xuống chiếc ghế xếp nhỏ xíu. Món đồ gỗ thời thượng mỏng manh không phù hợp dáng người và trọng lượng của anh. May mắn thay chiếc ghế vẫn vững vàng.
Anh liếc qua những cuốn sách vừa chiếm chỗ anh ngồi. Đầu tiên là Thuyết Trái Đất của James Hutton, cuốn còn lại là Những minh họa của Học thuyết Trái Đất của Hutton do Playfair viết. Hai văn kiện đi cùng căn phòng ngập xương giải thích được khá nhiều vấn đề. Nữ chủ nhân đây có niềm đam mê với hóa thạch.
Có lẽ chuyện cô khá quen với đầu lâu trắng toát nhe răng đã khiến cô quên mất gương mặt đầy sẹo của anh, Gideon nhăn nhó nghĩ. Ắt hẳn cô đã quá quen với những cảnh tượng rùng rợn. Anh quan sát cô một lúc trong khi cô bận rộn hoàn tất phần việc còn lại về mấy bản vẽ và ghi chú. Ít nhất có thể nói, đây là một quý cô bất bình thường.
Lọn tóc bướng bỉnh đã lách khỏi nón lưỡi trai và một vài cái kẹp được gắn bừa vào đó. Những sợi tóc mảnh mai cuộc tròn như một đám mây hoang dã, mềm mại quấn quanh mặt cô.
Cô chắc chắn không đẹp hay thậm chí xinh xắn, ít ra là theo khiếu thẩm mĩ thông thường. Tuy nhiên, nụ cười của cô khá hấp dẫn. Nó được lấp đầy năng lượng và sức sống, như cả con người cô. Gideon nhận thấy hai chiếc răng nhỏ hơi vểnh ra một ít. Vì một vài lý do anh thấy nó quyến rũ lạ kì.
Chiếc mũi nhọn và xương gò má cao, cộng thêm vẻ thông thái trong đôi mắt đáng ngưỡng mộ giúp mang lại cho cô một vẻ hăm hở, hiếu kì. Gideon kết luận đây chắc chắn không phải một phụ nữ xấu hổ, kiệm lời, hay yểu điệu thục nữ. Người ta sẽ luôn biết chính xác vị trí của mình khi đứng trước người phụ nữ này. Và anh thích điều đó.
Khuôn mặt cô gợi cho Gideon nhớ đến mặt mèo và anh có một thôi thúc bất chợt là được vuốt ve cô, nhưng anh đã kiềm chế được. Anh có kinh nghiệm đau thương rằng con gái mục sư thường nguy hiểm hơn những gì họ biểu lộ bên ngoài. Anh đã từng lãnh trọn, và một lần là quá đủ.
Gideon đoán vị khách của anh trạc hai mươi tuổi. Anh tự hỏi vì lý do thiếu của hồi môn đã ngăn cô lấy chồng hay vì niềm đam mê những khúc xương đã đánh bật những ứng viên tiềm năng. Rất ít quý ông đủ nghị lực cầu hôn một cô gái quan tâm hóa thạch nhiều hơn tán tỉnh.
Tia nhìn của Gideon quét khắp người cô, nhận ra chiếc váy dài trên thắt lưng của cô có lẽ từng mang màu đồng trước khi ngả sang màu nâu xỉn. Khung áo ngực gấp nếp vòng cổ khiêm tốn.
Giữa áo lá và chiếc tạp dề bao bọc kia có rất nhiều thứ đáng để tưởng tượng. Tuy nhiên, Gideon ấn tượng với bầu ngực tròn lẳn, mềm mại và vòng eo thon thả. Khi cô đi vòng qua bàn làm việc, những mặt gấp của váy ẩn hiện cặp mông quyến rũ.
“Ngài biết đó, ngài làm tôi ngạc nhiên, thưa ngài.” Người phụ nữ đẩy vài tấm phác thảo xuống dưới bản chép tay tờ Văn kiện về hóa thạch và xã hội cổ đại. Cô cau có đưa mắt nhằm vào Gideon. “Tôi xin lỗi vẻ ngoài của mình, nhưng sáng nay tôi đã không mong đợi gặp ngài, không thể trách lỗi tôi vì đã ăn mặc không phải phép.”
“Đừng băn khoăn vấn đề ngoại hình của cô, cô Pomeroy. Tôi cam đoan với cô rằng nó không làm tôi khó chịu.” Gideon nhướng mày lịch sự “Cô là cô Harriet Pomeroy phải không?”
Cô bẽn lẽn đỏ mặt. “Vâng, thưa ngài. Liệu còn có thể là ai khác? Ngài có thể nghĩ tôi là một con ranh xấu tính. Thành thật mà nói cô tôi luôn bảo tôi không biết phép xã giao thông thường. Sự tình là, một phụ nữ ở vị thế của tôi phải luôn cực kì thận trọng.”
“Tôi hiểu.” Gideon nói mát. “Thanh danh của một tiểu thư là món hàng dễ vỡ và con gái của mục sư lại càng trong tình trạng nguy hiểm, phải như vậy không?”
Harriet ngớ người nhìn anh. “Xin lỗi, ngài nói gì cơ?”
“Có lẽ cô nên gọi người nhà hay quản gia đến đây. Vì thanh danh của cô.”
Đôi mắt xanh lá cây nhạt của cô chớp chớp ngạc nhiên. “Thanh danh? Trời đất, không phải tôi đang nói đến thanh danh của tôi, thưa ngài. Cho đến thời điểm này tôi chưa bao giờ bị đe dọa xâm phạm và tôi đã gần hai mươi lăm tuổi, và viễn cảnh đó không có khả năng trở thành mối bận tâm trong tương lai.”
“Mẹ cô không bảo cô tránh xa người lạ à?”
“Ôi trời, không đâu,” Harriet cười hồi tưởng. “Cha tôi gọi bà là thánh sống. Bà trang nhã và mến khách. Bà qua đời trong một tai nạn xe ngựa hai năm trước khi chúng tôi chuyển đến Upper Biddleton. Lúc đó là giữa mùa đông và bà đang phát quần áo ấm cho người nghèo. Chúng tôi đã thương nhớ khôn nguôi trong suốt một thời gian dài. Đặc biệt là cha tôi.”
“Tôi hiểu.”
“Nếu ngài lo ngại về nghi thức, thưa ngài, thì tôi e rằng tôi không thể giúp gì được,” Harriet tiếp tục dùng giọng điệu uể oải. “Cô và em tôi đã vào làng mua sắm. Quản gia đang ở gần đây, nhưng tôi không tin lắm là bà ấy có thể cứu nguy cho tôi nếu ngài có ý định cưỡng đoạt tôi. Bà ấy có xu hướng không chịu nổi cú sốc nhỏ nhất.”
“Điểm này thì cô đúng,” Gideon nói. “Bà ta chắc chắn không thể giúp gì nhiều cho tiểu thư cuối cùng từng ở trong căn phòng này.”
Harriet thoáng lộ vẻ hứng thú về chủ đề này “Ồ, ngài đã gặp Bà Stone rồi sao?”
“Chúng tôi đã gặp nhau vài năm về trước khi tôi về sống gần đây.”
“Tất nhiên. Bà ta là quản gia của mục sư trước kia, phải thế không? Chúng tôi có bà ấy cùng với giáo phận. Cô Effie nói bà ấy rất yếu và tôi khá tán thành, nhưng cha tôi luôn dạy chúng ta phải biết thương người. Ông nói chúng tôi không thể bỏ rơi bà ấy vì bà sẽ không tìm được công việc ở bất cứ nơi đâu trong quận này.”
“Một quan điểm rất đáng được ca ngợi. Tuy nhiên, cô lại bị kẹt với một bà quản gia khá dữ tợn, trừ khi bà ấy đã thay đổi đáng kể trong những năm qua.”
“Hình như là không. Bà ấy rất thích sai khiến người khác. Cha là người tử tế, dù có đôi lúc ông hơi lãng mạn. Tôi luôn cố gắng làm theo ước muốn của ông, dù có lúc việc đó vượt quá khả năng.” Harriet nghiêng người và lồng hai bàn tay vào nhau. “Nhưng việc này không liên quan đến những thời điểm đó. Vậy thì, bây giờ, cho phép tôi quay lại đề tài chính.”
“Được thôi,” Gideon thật sự nhận ra anh bắt đầu cảm thấy thích thú.
“Khi tôi nói tôi không thể quá cẩn trọng là tôi đang muốn nói đến việc bảo vệ vài thứ còn quan trọng hơn thanh danh của tôi nhiều lần, thưa ngài.”
“Cô khiến tôi ngạc nhiên. Còn gì có thể quan trọng hơn thanh danh của cô, thưa cô Pomeroy?”
“Tất nhiên là công việc của tôi rồi.” Cô quay lại ghế ngồi và đóng khung anh trong cái nhìn thấu suốt. “Ngài là người hiểu biết rộng, thưa ngài. Tôi tin chắc ngài đã đi rất nhiều nơi. Nhìn đời dưới nhiều góc độ. Ắt hẳn ngài biết rõ có rất nhiều kẻ lừa đảo ẩn nấp khắp nơi.”
“Thật thế à?”
“Chắc chắn rồi. Tôi có thể kể ra, thưa ngài, chúng là những kẻ đã đánh cắp hóa thạch và bảo là phát hiện của chúng mà chẳng mảy may cắn rứt lương tâm. Tôi biết sẽ khó cho một quý ông có giáo dục, đáng kính như ngài nếu biết có những người mà lòng tự trọng đã xuống cấp, nhưng vẫn có. Sự thật là sự thật. Và tôi phải cảnh báo ngay lập tức.”
“Tôi biết rồi.”
“Được rồi. Tuy tôi không muốn tỏ ra nghi ngờ thái quá, thưa ngài, nhưng ngài có gì để chứng minh cho thân phận của mình?”
Gideon điếng người. Vết sẹo trên mặt anh là chứng cứ mà hầu hết mọi người cần thấy, nhất là ở Upper Biddleton. “Tôi đã bảo với cô tôi là St. Justin.”
“Tôi sợ rằng tôi phải nhìn thấy chứng cứ, thưa ngài. Như tôi đã nói, tôi phải cực kì thận trọng.”
Gideon cân nhắc sự tình và không biết nên cười hay chửi thề. Lưỡng lự không quyết, anh thọc tay vào túi và rút ra một lá thư. “Tôi tin là cô đã gửi lá thư này cho tôi, cô Pomeroy. Chắc rằng việc tôi sở hữu nó là chứng cứ hữu hiệu cho thấy tôi là St. Justin.”
“Ồ, phải rồi. Thư của tôi.” Cô thở dài nhẹ nhõm. “Vậy là ngài đã nhận nó. Và ngài đến ngay lập tức. Tôi biết là ngài sẽ đến. Mọi người đều nói ngài không quan tâm đến tình hình ở Upper Biddleton, nhưng tôi tin quan điểm đó có thể không đúng. Sau hết, ngài được sinh ra ở đây mà, phải không?”
“Phải, tôi có danh xưng đó,” Gideon khô khan nói.
“Vậy thì ngài phải có tình cảm với quê hương. Gốc gác của ngài mãi mãi gắn liền với nơi này, dù ngài có chọn định cư ở một vùng đất khác. Ngài bị ràng buộc với cảm giác trách nhiệm và nghĩa vụ với địa phận này.”
“Cô Pomeroy -”
“Ngài không thể quay lưng lại với ngôi làng đã cưu mang ngài. Ngài là tử tước, thừa kế tước vị bá tước. Ngài biết ý nghĩa của nghĩa vụ -”
“Cô Pomeroy,” Anh đưa tay lên ra hiệu cô im lặng. Và anh thoáng ngạc nhiên vì chiến thuật có hiệu quả. “Tôi không quá bận tâm đến số phận của Upper Biddleton chừng nào đất của tôi còn được khai thác tốt. Nếu chúng thất bại trong việc kiếm tiền, tôi sẽ bán ngay tức khắc.”
“Nhưng hầu hết mọi người trong địa phận này phụ thuộc vào ngài để duy trì sự sống. Ngài là người nắm phần lớn đất đai mang lại sự thịnh vượng ổn định cho khu vực. Ngài phải biết như thế chứ.”
“Quan tâm của tôi dành cho Upper Biddleton là về mặt tài chính, không phải tình cảm.”
Harriet thoáng lúng túng sau câu nói vừa rồi nhưng cô nhanh chóng khỏa lấp nó đi “Ngài đang trêu chọc tôi à, thưa ngài. Tất nhiên ngài lo lắng cho số phận của thị trấn. Ngài đã đến vì lá thư của tôi không phải sao? Đó là bằng chứng cho sự lo lắng của ngài.”
“Tôi đến đây đơn thuần vì tò mò, cô Pomeroy ạ. Lá thư của cô không gì khác hơn một mệnh lệnh hoàng gia. Tôi không quen bị những phụ nữ nhỏ bé mà tôi chưa từng gặp triệu tập cũng như giảng giải cho tôi hiểu về trách nhiệm và nghĩa vụ. Tôi phải thú nhận tôi vô cùng mong muốn gặp gỡ người phụ nữ tự cho phép mình có quyền làm những việc đó.”
“Ôi”. Nét mặt Harriet trở nên trầm trọng. Lần đầu tiên kể từ lúc anh tới đây, Harriet mới nhận ra anh không hoàn toàn ưng thuận cuộc gặp cô đã xếp đặt. Cô cố nở nụ cười thăm dò. “Tha lỗi cho tôi, thưa ngài. Lá thư của tôi mang giọng điệu độc đoán hay sao?”
“Nói thế là còn nhẹ, Cô Pomeroy.”
Cô hơi mím môi dưới và trầm tư nhìn anh. “Tôi cho rằng tôi đã có chiều hướng, nói thế nào nhỉ, thẳng thừng?”
“Ép buộc có thể là từ thích hợp hơn. Hoặc là đòi hỏi. Hay chuyên chế.”
Harriet thở dài. “Tôi cho rằng đó là do tôi phải đưa ra quyết định mọi lúc. Cha tôi là người tuyệt vời về nhiều mặt, nhưng ông quan tâm đức tin nhiều hơn những mảng đời sống mang tính thực tiễn. Cô Effie là người tốt, nhưng bà không thể cán đáng công việc, nếu ngài hiểu ý tôi. Và em gái tôi chỉ vừa mới rời ghế nhà trường. Con bé không có kinh nghiệm sống.”
“Cô đã điều hành gia đình từ lâu và dẫn đến thói quen thích áp đặt và sắp xếp những vấn đề khác,” Gideon kết luận. “Có phải cô muốn nói như thế không, cô Pomeroy?”
Cô cười, rõ ràng hài lòng vì câu nói thấu tình đạt lý của anh. “Chính xác. Tôi nghĩ là ngài đã hiểu. Ngài chắc chắn phải biết người ta phải đưa ra quyết định và hướng giải quyết trong những tình huống bắt buộc.”
“Như việc lái tàu?” Gideon cười toét miệng thoáng chốc khi anh tưởng tượng Harriet Pomeroy trong ban điều khiển một trong những thuyền chiến của anh. Cô sẽ rất cuốn hút trong trang phục hải quân, nhất định là thế. Dựa trên những gì anh quan sát từ nãy giờ, anh sẵn sàng đánh cược một khoản kha khá rằng cô Pomeroy có thể làm được khối trò thú vị với cái quần ống túm.
“Đúng, giống như thuyền trưởng ấy. Trong gia đình này tôi thường là người đưa ra quyết định.”
“Tôi biết mà.”
“Tốt rồi. Tôi nghiêm túc nghi ngờ rằng ngài đến đây từ lãnh địa phía bắc chỉ đơn giản vì muốn thỏa mãn sự tò mò về một phụ nữ gửi thư với những điều khoản ép buộc. Ngài quan tâm đến chuyện của Upper Biddleton, thưa ngài. Thú nhận đi.”
Gideon nhún vai, và nhét thư trở lại túi. “Tôi sẽ không tranh luận về điểm này, cô Pomeroy. Tôi đang ở đây, và chúng ta hãy giải quyết vấn đề. Liệu cô có thể vui lòng giải thích mối đe dọa mờ ám cô đã ám chỉ trong thư và tại sao phải giải quyết nó với một sự suy xét thận trọng?”
Khóe miệng mềm mại của Harriet cong cong. “Ôi không. Bên cạnh việc nghe có vẻ độc đoán, tôi còn dùng giọng sát khí nữa à. Lá thư của tôi ắt là đã mang sắc thái của những cuốn tiểu thuyết về người Gotic của Bà Radcliffe rồi.”
“Đúng vậy, thưa cô Pomeroy.” Gideon thấy chẳng có lí do gì phải đề cập việc anh đã đọc đi đọc lại lá thư rất nhiều lần. Lá thư này mang dáng dấp của sự cần trợ lực thành khẩn và sống động, nhưng chính những cụm từ đảo chuyển hết sức kịch tính đã tạo cho anh sự hiếu kì với chủ nhân lá thư.
“Vậy được rồi, thưa ngài, tôi cần ngài tập trung hết sức.”
“Cô có thể tin là thế đi.”
Harriet ngồi thẳng lưng lần nữa, đan tay trước mặt với điệu bộ nghiêm túc. “Cùng sự thô lỗ tuyệt đối, thưa ngài, gần đây tôi được biết Upper Biddleton đã trở thành cứ điểm của một bè lũ những tên trộm và giết người nguy hiểm.”
Vẻ buồn cười nhột nhạt của Gideon giãn ra. Anh tự hỏi liệu có phải anh đang nói chuyện với một bà điên. “Cô có thể giải trình luận điểm của mình không vậy cô Pomeroy?”
“Những hang động, thưa ngài. Ngài hẳn phải nhớ những hang động chằng chịt bên vách đá. Chúng tọa lạc bên dưới đất đai của ngài.” Cô nôn nóng vung tay về phía những vách đá lạnh lẽo bên dưới giáo phận bao bọc đất đai từ bờ biển. “Bọn xấu đã sử dụng những hang động bên trong vách đá ở trên bãi biển.”
“Trí nhớ của tôi về hang động đủ tốt. Chúng chưa bao giờ được sử dụng trong địa phận. Gia đình tôi luôn cho phép những thợ săn hóa thạch và những kẻ săn tìm sự lạ kì khám phá chúng nếu họ muốn.” Gideon cau mày. “Cô đang nói với tôi rằng có người đang dùng chúng vào những hoạt động phi pháp?”
“Chính xác, thưa ngài. Tôi biết được việc này cách đây vài tuần khi tôi thám hiểm một ngách mới trong vách đá.” Đôi mắt Harriet sáng lên nhiệt thành. “Tôi đã có một khám phá hết sức hứa hẹn trong ngách đá đó, thưa ngài. Một thanh xương đùi hoàn mỹ, bên cạnh những cái khác- “ Bất chợt cô im lặng.
“Có gì sai à?”
“Không, không, tất nhiên là không.” Harriet hếch mũi tạo thành vẻ nhăn nhó tự khinh miệt. “Thứ lỗi cho tôi, thưa ngài, tôi lạc đề mất rồi. Tôi có khuynh hướng làm như thế mỗi khi đề tài xoay quanh hóa thạch. Có thể ngài không thấy hứng thú với những khám phá của tôi. Thôi ta quay lại với việc những hang động đang bị sử dụng cho những hoạt động phạm tội đi.”
“Xin cứ tiếp tục,” Gideon lầm bầm “Câu chuyện càng lúc càng trở nên hấp dẫn.”
“Vâng, là thế này, như tôi đã nói, tôi đang thám hiểm một ngách đá mới vào một sáng nọ và-”
“Đó có phải là một trải nghiệm liều lĩnh không vậy cô Pomeroy? Người ta lạc đường trong những hang động. Một số còn chết trong đó.”
“Tôi cam đoan với ngài là tôi rất cẩn thận. Tôi dùng một ngọn đèn và đánh dấu lộ trình. Cha tôi đã chỉ tôi cách thám hiểm thích hợp. Và một trong những chuyến đi gần đây tôi đã đi vào một hang động tuyệt diệu, rộng bằng phòng khách. Và tập trung nhiều hệ địa chất ấn tượng.” Harriet nheo mắt. “Và nó cũng chứa đầy những của bất hảo.”
“Của?”
“Của cướp được, đồ gian lận, hàng lậu. Ngài phải biết chúng có nghĩa gì. Những thứ bị ăn cắp.”
“À, của cải cướp được. Tất nhiên rồi.” Gideon không còn bận tâm là người phụ nữ này có phải bà điên hay không. Cô là người đàn bà dai dẳng nhất anh được gặp trong nhiều năm trở lại đây. “Loại của cải nào vậy thưa cô Pomeroy?”
Cô cau mày nghĩ ngợi. “Để tôi xem. Có một vài đồng bạc sáng choang. Chân nến bằng vàng. Một ít trang sức. Tất cả đều còn rất mới, thưa ngài. Ngay lập tức tôi nghi ngờ rằng chúng không xuất phát từ Upper Biddleton.”
“Sao cô có suy nghĩ đó?”
“Trong địa hạt này chỉ có một hoặc hai nhà lấy làm tự hào vì những đồng bạc thượng hạng đó, chắc chắn thế, nhưng việc chúng bị lấy trộm sẽ tạo ra tin tức. Vậy mà chẳng có báo cáo gì cả.”
“Tôi hiểu.”
“Tôi nghi ngờ rằng hàng hóa được chuyển tới vào ban đêm và được giấu trong hang động cho đến khi nào chủ nhân của chúng từ bỏ việc truy tìm. Đã có lần tôi được nghe kể rằng Bow Street Runners thường xuyên tóm gáy bọn tội phạm khi bọn chúng tiêu thụ đồ gian.”
“Cô biết nhiều đấy.”
“Rõ ràng một vài tên tội phạm xảo quyệt đã biết điều đó và giấu số tang vật trong hang động của tôi chờ cho mọi chuyện lắng dịu. Khi đó số hàng sẽ được chuyển đi và đến Bath hay Luân Đôn để bán cho rất nhiều tiệm cầm đồ và nữ trang.”
“Cô Pomeroy,” Lần đầu tiên Gideon bắt đầu tự hỏi là trong hang đá có gì nguy hiểm không. “Tôi có thể hỏi tại sao cô không đặt vấn đề với viên quản lý của tôi và quan tòa địa phương?”
“Quan tòa địa phương khá già rồi, thưa ngài. Ông ấy không thể giải quyết sự việc này, và nếu tôi phải nói thẳng, thì tôi không mấy tin tưởng viên quản lý mới của ngài, Ông Crane.” Harriet mím môi. “Tôi do dự điều này, thưa ngài, nhưng tôi có cảm giác ông ta biết những hành động ám muội kia và mắt nhắm mắt mở cho chúng.”
Gideon nheo mắt. “Đây là một cáo buộc nghiêm trọng, thưa cô Pomeroy.”
“Tôi biết chứ. Chỉ đơn giản là tôi không tin ông ta. Tôi không biết tại sao ngài lại thuê ông ấy.”
“Ông ta là người đầu tiên nộp đơn ứng cử,” Gideon bỏ qua vấn đề chính. “Kinh nghiệm của ông ta rất phong phú.”
“Phải, có thể như thế, nhưng tôi vẫn không tin ông ta. Thôi quay lại vấn đề chính. Đã ít nhất hai lần tôi nhìn thấy những người đàn ông ra vào hang động vào giờ rất khuya. Lúc vào chúng mang theo những bưu kiện nhưng quay lại bãi biển thì hai tay trống không.”
“Khuya?”
“Chính xác là sau nửa đêm. Tất nhiên là khi thủy triều đã rút. Hang động không thể tiếp cận được mỗi khi thủy triều lên cao.”
Gideon nghiền ngẫm thông tin và nhận ra nó rất rầy rà. Ý nghĩ cô Pomeroy chạy dáo dác giữa đêm không được bảo vệ đem lại cảm giác khó chịu rõ rệt. Nhất là khi cô đang dần chứng minh rằng cô đã đúng về những hang động. Người phụ nữ này rõ ràng không được coi sóc cẩn thận.
“Cô làm cái quái gì trên bãi biển vào nửa đêm vậy cô Pomeroy?”
“Hiển nhiên là tôi tiếp tục quan sát. Từ cửa sổ phòng ngủ tôi có thể nhìn thấy một phần bãi biển. Sau khi tôi phát hiện số đồ trộm cắp trong hang, tôi đã bắt đầu thức khuya canh chừng. Một tối nọ khi tôi thắp đèn đi xuống, tôi càng nghi ngờ và đến nhìn gần hơn.”
Gideon tỏ ra hoài nghi. “Cô thật sự rời khỏi ngôi nhà an toàn của mình để theo dõi những gã cô nghi ngờ là trộm?”
Cô phát ra cái nhìn nôn nóng. “Có cách nào khác để tôi biết việc gì đang diễn ra đâu cơ chứ?”
“Cô của cô có biết gì về những hành động kì quặc của cô không?” Gideon hỏi thẳng thừng.
“Dĩ nhiên là không. Bà chỉ tổ mất công lo lắng nếu biết có bọn xấu hoành hành gần đây. Cô tôi thường lấy làm phiền muộn với những việc như thế.”
“Bà ấy không lẻ loi đâu. Tôi hoàn toàn thấu hiểu cảm xúc của bà ấy.”
Harriet phớt lờ những gì anh nói. “Dù sao đi nữa bà ấy đã có đủ chuyện phải lo nghĩ rồi. Tôi đã hứa sẽ tìm cách giúp cho em gái tôi, Felicity, có một mùa hội, và cô Effie đang tập trung với dự tính đó.”
Gideon nhướng mày. “Cô định ủng hộ tài chính em gái bằng một mùa hội sao? Mình cô làm việc đó thôi à?”
Harriet thở hắt ra. “Tất nhiên tôi không thể tự làm được rồi. Khoản tiền lương còm cõi của cha tôi không đủ sức trang trải. Tôi phải bỏ thêm vào bằng cách bán một ít hóa thạch. Nhưng rõ ràng tôi không thể chi trả cho mùa hội của Felicity theo cách hiện tại. Tuy nhiên, tôi đã có một kế hoạch.”
“Không biết sao mà tôi chẳng ngạc nhiên gì khi nghe cô nói như thế.”
Cô hừng hực khí thế. “Tôi hy vọng cô Adelaide sẽ giúp, giờ đây những khổ sở bà có với chồng đã dần trở thành phần thưởng. Ông ta tích lũy được cả một gia tài, ngài biết đó, trái với mong đợi, ông ta không thể giữ nó bên cạnh. Cô Adelaide sẽ sớm giành quyền kiểm soát mọi thứ.”
“Tôi hiểu rồi. Có phải cô đang hy vọng bà ta sẽ tài trợ cho em gái cô mùa hội sắp tới không?”
Harriet tặc lưỡi, tỏ ra hài lòng với mưu mẹo của mình. “Nếu chúng tôi có thể đưa được Felicity đến Luân Đôn thì tôi tin chúng tôi có thể tìm chồng cho em ấy. Em gái tôi không giống tôi chút nào. Con bé khá tuyệt vời. Đàn ông sẽ ngả rạp dưới chân con bé. Nhưng để được như thế, tôi phải đưa em gái tới Luân Đôn. Ngài biết đấy, trung tâm hôn nhân.”
“Tôi biết.”
“Phải.” Nét mặt Harriet trở nên sắc cạnh. “Chúng tôi phải đung đưa Felicity như một trái mận chín trước mặt Giới Thượng Lưu và hy vọng một quý ông miễn cưỡng nào đó sẽ hái con bé khỏi cây.”
Gideon nghiến răng nhớ lại những kinh nghiệm ngắn ngủi anh có trong mùa hội ở Luân Đôn nhiều năm về trước. “Tôi biết rõ quá trình vận hành của hệ thống đó thưa cô Pomeroy.”
Harriet đỏ mặt. “Vâng, tôi nghĩ là ngài biết, thưa ngài. Vậy ta quay lại vấn đề làm thông thoáng những hang động của tôi nhé.”
“Hãy nói cho tôi biết, cô Pomeroy, cô đã kể những phát hiện của mình với ai khác chưa?”
“Chưa. Ngay khi tôi nhận ra tôi không tin tưởng Ông Crane thì tôi cũng e ngại phải kể chúng với những người khác. Tôi sợ rằng những ai tôi đặt lòng tin vào, vì sự ngây thơ vốn có, sẽ cảm thấy có trách nhiệm đến gặp Ông Crane. Nếu việc đó xảy ra, mọi chứng cứ có thể sẽ biến mất. Thêm nữa, thật lòng mà nói, tôi không muốn ai khác bước chân vào hang động.”
“Hừm.” Gideon lặng lẽ nghiên cứu cô vừa suy ngẫm về những gì cô vừa tỏ bày. Không thể phủ nhận Harriet đã rất nghiêm túc. Anh không thể phớt lờ cô như một bà điên hay một kẻ lập dị khôi hài. “Cô đang cố chứng tỏ rằng cô đã thấy đồ ăn cắp trong hang, phải vậy không?”
“Hoàn toàn chắc chắn.” Harriet hếch cằm. “Thưa ngài, hành động quét sạch lũ gian của ngài có ý nghĩa quan trọng với tôi. Tôi phải nhấn mạnh rằng ngài cần giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt. Đây là trách nhiệm của ngài.”
Gideon cất giọng dịu dàng. Những người biết rõ anh thường chạy tìm chỗ nấp mỗi khi nghe anh dùng giọng điệu đó. “Cô nhấn mạnh sao, cô Pomeroy?”
“Tôi sợ rằng tôi phải làm vậy” Harriet tỏ vẻ không hề chú ý đến câu chữ đe doạ êm ái của anh. “Như ngài đã biết bọn xấu đang ngáng đường tôi.”
Gideon tự hỏi không biết có phải anh lại lạc đề.”Đường cô? Tôi không hiểu lắm.”
Cô nóng nảy nhìn anh. “Chúng cản trở con đường khám phá của tôi, thưa ngài. Tôi rất háo hức được tìm hiểu hóa thạch trong động, nhưng tôi do dự phải ngừng việc đó lại cho đến khi bọn xấu rời khỏi đó. Có khả năng trong lúc tôi làm việc ở đó với búa và đục sẽ làm bọn chúng chú ý.”
“Chúa lòng lành,” Gideon quên mấy sự phiền hà dành cho nỗ lực buộc anh hành động của cô. Sự mạnh mẽ của cô còn đáng ngại hơn nhiều. “Chỉ cần một nửa những gì cô vừa kể là sự thật thì cô không được phép nghĩ đến chuyện lại gần cái hang lần nữa đâu, thưa cô Pomeroy.”
“Ôi, nơi đó khá an toàn vào ban ngày. Bọn trộm chỉ đến khi đêm xuống. Về kế hoạch của chúng ta để tóm gọn băng trộm này. Tôi có một kế sách có thể ngài sẽ có hứng thú muốn nghe. Tất nhiên ngài có thể đưa ra ý kiến của riêng ngài. Chúng ta cùng nhau làm việc này là hay nhất.”
“Cô Pomeroy, hình như cô không nghe tôi nói.” Gideon tiến thêm một bước và phủ bóng lên bàn làm việc.
Anh đặt cả hai tay lên bề mặt gỗ gụ và nghiêng người về trước trong tư thế anh biết chắc mang hàm ý hăm dọa. Harriet bị buộc phải nhìn thẳng vào khuôn mặt sẹo của anh. Cô tròn mắt ngạc nhiên trước chiến thuật không mong đợi của anh, nhưng cô không tỏ ra bị đánh động quá mức.
“Tôi nghe ngài rồi, thưa ngài.” Cô bắt đầu giật lùi.
Gideon chặn đứng cố gắng lùi bước bằng cách chúi người dùng đầu ngón tay nâng cằm Harriet. Anh chợt nhận ra trong sự vui thích rằng da cô trơn láng và mềm mại đến phi thường. Anh cũng kịp nhận ra cô mảnh khảnh đến dường nào. Những khung xương khỏe khoắn của cô tỏ ra yếu ớt trong bàn tay to bè của anh.
“Để tôi nói rõ,” Anh càu nhàu, không thèm che dấu ý định bên dưới vẻ nhã nhặn. Harriet Pomeroy có thể giẫm đạp lên vẻ nhã nhặn. “Cô sẽ không được lảng vảng gần vách đá cho đến khi nào tôi có cơ hội cân nhắc sự việc đến từng chi tiết và đưa ra giải pháp thích hợp. Thế đã rõ chưa hả cô Pomeroy?”
Đôi môi Harriet toan mở ra chống đối. Nhưng trước khi cô phát ra tiếng thì một tiếng la rạn vỡ từ cửa ra vào đã cắt ngang lời cô. Harriet nhảy dựng lên và đưa mắt nhìn ra cửa. Gideon dõi theo tia nhìn của cô.
“Bà Stone.” Harriet nói, nghe giọng cô có vẻ vô cùng bực bội.
“Trời ơi, là hắn. Quái vật Lâu Đài Blackthorne. Bàn tay run rẩy của Bà Stone từ từ đưa lên cổ. Bà nhìn chằm chằm Gideon trong sự kinh hãi và thụt lùi. “Vậy là mi đã quay lại, tên khốn kiếp phóng đãng sát nhân. Làm thế nào mà mi dám đặt tay lên một phụ nữ trong trắng khác? Chạy đi, cô Harriet. Chạy vì cuộc sống của cô.”
Gideon cảm thấy dạ dày quặn thắt vì giận dữ. Anh thả Harriet ra và sải bước dứt khoát về phía người phụ nữ. “Im đi, bà già.”
“Đừng, đừng chạm vào tôi.” Bà Stone thét lên “Đừng đến gần tôi, đồ quái vật. Á,” Mắt bà ta trắng dã và rồi bà lăn đùng ra xỉu.
Gideon ghê tởm nhìn người đàn bà đang nằm lăn quay trên sàn nhà. Rồi anh nhìn ra sau vai xem thử Harriet tiếp thu chuyện này ra sao. Harriet thất thần nhìn bộ dạng bất động của bà quản gia.
“Trời đất ơi,” Harriet nói.
“Giờ cô đã hiểu tại sao tôi không dành nhiều thời gian cho những vùng lân cận Upper Biddleton chưa vậy cô Pomeroy.” Gideon ảm đạm nói. “Tôi không được tôn trọng lắm. Thật ra mà nói thì một hay hai người giống Bà Stone đây còn mong tôi chết càng sớm càng tốt.”
Xương cốt có ở khắp nơi. Đầu lâu vung vãi, xương sườn rơi rớt, và xương đùi vỡ vụn tứ tán như thùng rác của quỷ. Những mẩu đá với răng, ngón chân và phần còn dính lại với chúng kẹt dưới bậu cửa sổ. Xương sống chất đống ngổn ngang trong góc nhà.
Giữa không gian bừa bộn kinh dị đó là một nhân dạng mảnh mai trong chiếc tạp dề vấy bẩn. Một chiếc nón lưỡi trai vải muslin trắng đội lệch trên mái tóc xoăn rối màu hạt dẻ. Người phụ nữ, rõ ràng còn trẻ, đang ngồi gần chiếc bàn gỗ gụ kềnh càng. Phần lưng mảnh mai, yêu kiều của cô quay về phía Gideon. Cô đang bận bịu phác thảo, toàn bộ sự chú ý tập trung vào một khúc xương dài bám vào tảng đá.
Từ nơi anh đứng, Gideon có thể thấy rằng không có nhẫn cưới trên những ngón tay mềm dẻo đang cầm bút lông ngỗng. Vậy thì, đây ắt hẳn là một trong số những cô con gái, không phải bà quả phụ của Mục sư Pomeroy.
Đúng như những gì anh cần, Gideon trầm ngâm, lại một cô con gái của Mục sư.
Sau khi cô cuối cùng chết đi và người cha đau khổ của cô ta rời bỏ giáo phận, cha của Gideon đã chỉ định một Mục sư khác, và người đó là Pomeroy. Nhưng 4 năm trước Pomeroy đã qua đời, và Gideon, với trách nhiệm coi sóc lãnh địa của cha, đã khó chịu trong việc chỉ định một mục sư mới. Gideon không có hứng thú đặc biệt với lĩnh vực tâm linh của của Giáo Hội.
Dưới thỏa thuận giữa Pomeroy với cha Gideon, gia đình Pomeroy sẽ tiếp tục cư ngụ trong nhà riêng giáo hội. Họ trả tiền thuê đúng hạn và đó là tất cả những gì Gideon quan tâm.
Anh nhìn cảnh tượng trước mắt trong thoáng chốc và rồi liếc xung quanh tìm kiếm một vài dấu hiệu của người đã để cánh cửa mở. Khi không thấy ai xuất hiện anh bỏ mũ rộng vành và bước vào hàng lang nhỏ hẹp. Hơi gió biển trong lành theo chân anh vào trong. Bây giờ là cuối tháng Ba và bất chấp ban ngày tiết trời có ấm hơn hơn thường lệ, thì khí biển vẫn còn khô hanh.
Gideon lấy làm thích thú, và anh phải thừa nhận rằng, bị ngạc nhiên bởi hình ảnh một thiếu nữ ngồi giữa núi xương lộn xộn trong phòng làm việc. Anh lẳng lặng băng ngang phòng chờ, cẩn trọng nhấc chân sao không gây tiếng động trên sàn nhà bằng đá. Anh là một người cao lớn, ai đó còn nói khổng lồ, và từ lâu anh đã học được cách di chuyển không thành tiếng với những cố gắng vô ích để bù đắp cho thực tế. Anh đã nhận đủ ánh nhìn soi mói rồi.
Anh dừng lại ngay cửa ra vào phòng làm việc và quan sát người phụ nữ đang làm việc thêm một lúc. Và khi chắc chắn cô ta đang tập trung hết sức vào bản phác thảo nên không nhận ra sự hiện diện của anh thì Gideon buộc lòng phải phá vỡ sự im lặng.
“Chào buổi sáng.” Gideon nói.
Thiếu nữ đang ngồi bỗng thét lên thảng thốt, đánh rơi bút lông ngỗng, và giật bắn người. Cô xoay người đối mặt với Gideon, nét mặt ẩn chứa vẻ khiếp đảm ban sơ.
Gideon đã quen với những phản ứng như thế. Anh chưa bao giờ là một người đẹp trai, nhưng vết sẹo hằn sâu cắt ngang hàm trái của anh giống như tia sét cũng không cải thiện được tình hình
“Ông là ai?” Thiếu nữ đưa hai tay ra sau. Rõ ràng cô đang cố gắng giấu những bức vẽ dưới thứ gì đó trông như một tờ báo. Biểu hiện thất kinh trong đôi mắt xanh lam to tròn của cô nhanh chóng chuyển thành mối nghi u ám.
“St. Justin” Gideon hững hờ nở nụ cười lịch sự, tự biết vết sẹo sẽ góp phần vào việc đó như thế nào. Anh chờ đợi sự khiếp sợ lấp đầy đôi mắt đẹp tuyệt vời của cô.
“St. Justin? Ngài St. Justin? Tử tước St. Justin?”
“Đúng.”
Sự nhẹ nhõm to tát lấn át sự kinh tởm trong tia nhìn ánh xanh của cô “Cảm ơn Chúa.”
“Tôi hiếm khi được chào đón niềm nở đến vậy.” Gideon thì thầm.
Cô gái trẻ đột ngột quay lại ghế và quắc mắt. “Hoảng sợ, thưa ngài. Ngài làm tôi sợ chết khiếp. Ngài nghĩ gì mà lại xuất hiện lén lút như thế?”
Gideon cẩn trọng liếc nhìn cánh cửa sau vai “Nếu cô lo lắng về chuyện bị kẻ khác quấy rầy thì tốt nhất cô nên đóng và khóa cửa lại.”
Người phụ nữ dõi theo tia nhìn của anh “Ồ, Bà Stone đã mở nó ra trước. Bà ấy rất tin tưởng không khí trong lành, ngài biết đó. Mời ngài vào trong, thưa ngài.”
Cô nhấc chân lần nữa và hất hai tập sách lớn khỏi chiếc ghế trống trong phòng. Cô lảng vảng bất nhất trong chốc lát, tìm kiếm một vị trí phù hợp giữa đống ngổn ngang để đặt chồng sách. Với một tiếng thở dài, cô bỏ cuộc và cẩu thả đánh rơi đống sách xuống sàn. “Mời ngài ngồi.”
“Cảm ơn.” Gideon thong thả vào phòng làm việc và cẩn trọng hạ người xuống chiếc ghế xếp nhỏ xíu. Món đồ gỗ thời thượng mỏng manh không phù hợp dáng người và trọng lượng của anh. May mắn thay chiếc ghế vẫn vững vàng.
Anh liếc qua những cuốn sách vừa chiếm chỗ anh ngồi. Đầu tiên là Thuyết Trái Đất của James Hutton, cuốn còn lại là Những minh họa của Học thuyết Trái Đất của Hutton do Playfair viết. Hai văn kiện đi cùng căn phòng ngập xương giải thích được khá nhiều vấn đề. Nữ chủ nhân đây có niềm đam mê với hóa thạch.
Có lẽ chuyện cô khá quen với đầu lâu trắng toát nhe răng đã khiến cô quên mất gương mặt đầy sẹo của anh, Gideon nhăn nhó nghĩ. Ắt hẳn cô đã quá quen với những cảnh tượng rùng rợn. Anh quan sát cô một lúc trong khi cô bận rộn hoàn tất phần việc còn lại về mấy bản vẽ và ghi chú. Ít nhất có thể nói, đây là một quý cô bất bình thường.
Lọn tóc bướng bỉnh đã lách khỏi nón lưỡi trai và một vài cái kẹp được gắn bừa vào đó. Những sợi tóc mảnh mai cuộc tròn như một đám mây hoang dã, mềm mại quấn quanh mặt cô.
Cô chắc chắn không đẹp hay thậm chí xinh xắn, ít ra là theo khiếu thẩm mĩ thông thường. Tuy nhiên, nụ cười của cô khá hấp dẫn. Nó được lấp đầy năng lượng và sức sống, như cả con người cô. Gideon nhận thấy hai chiếc răng nhỏ hơi vểnh ra một ít. Vì một vài lý do anh thấy nó quyến rũ lạ kì.
Chiếc mũi nhọn và xương gò má cao, cộng thêm vẻ thông thái trong đôi mắt đáng ngưỡng mộ giúp mang lại cho cô một vẻ hăm hở, hiếu kì. Gideon kết luận đây chắc chắn không phải một phụ nữ xấu hổ, kiệm lời, hay yểu điệu thục nữ. Người ta sẽ luôn biết chính xác vị trí của mình khi đứng trước người phụ nữ này. Và anh thích điều đó.
Khuôn mặt cô gợi cho Gideon nhớ đến mặt mèo và anh có một thôi thúc bất chợt là được vuốt ve cô, nhưng anh đã kiềm chế được. Anh có kinh nghiệm đau thương rằng con gái mục sư thường nguy hiểm hơn những gì họ biểu lộ bên ngoài. Anh đã từng lãnh trọn, và một lần là quá đủ.
Gideon đoán vị khách của anh trạc hai mươi tuổi. Anh tự hỏi vì lý do thiếu của hồi môn đã ngăn cô lấy chồng hay vì niềm đam mê những khúc xương đã đánh bật những ứng viên tiềm năng. Rất ít quý ông đủ nghị lực cầu hôn một cô gái quan tâm hóa thạch nhiều hơn tán tỉnh.
Tia nhìn của Gideon quét khắp người cô, nhận ra chiếc váy dài trên thắt lưng của cô có lẽ từng mang màu đồng trước khi ngả sang màu nâu xỉn. Khung áo ngực gấp nếp vòng cổ khiêm tốn.
Giữa áo lá và chiếc tạp dề bao bọc kia có rất nhiều thứ đáng để tưởng tượng. Tuy nhiên, Gideon ấn tượng với bầu ngực tròn lẳn, mềm mại và vòng eo thon thả. Khi cô đi vòng qua bàn làm việc, những mặt gấp của váy ẩn hiện cặp mông quyến rũ.
“Ngài biết đó, ngài làm tôi ngạc nhiên, thưa ngài.” Người phụ nữ đẩy vài tấm phác thảo xuống dưới bản chép tay tờ Văn kiện về hóa thạch và xã hội cổ đại. Cô cau có đưa mắt nhằm vào Gideon. “Tôi xin lỗi vẻ ngoài của mình, nhưng sáng nay tôi đã không mong đợi gặp ngài, không thể trách lỗi tôi vì đã ăn mặc không phải phép.”
“Đừng băn khoăn vấn đề ngoại hình của cô, cô Pomeroy. Tôi cam đoan với cô rằng nó không làm tôi khó chịu.” Gideon nhướng mày lịch sự “Cô là cô Harriet Pomeroy phải không?”
Cô bẽn lẽn đỏ mặt. “Vâng, thưa ngài. Liệu còn có thể là ai khác? Ngài có thể nghĩ tôi là một con ranh xấu tính. Thành thật mà nói cô tôi luôn bảo tôi không biết phép xã giao thông thường. Sự tình là, một phụ nữ ở vị thế của tôi phải luôn cực kì thận trọng.”
“Tôi hiểu.” Gideon nói mát. “Thanh danh của một tiểu thư là món hàng dễ vỡ và con gái của mục sư lại càng trong tình trạng nguy hiểm, phải như vậy không?”
Harriet ngớ người nhìn anh. “Xin lỗi, ngài nói gì cơ?”
“Có lẽ cô nên gọi người nhà hay quản gia đến đây. Vì thanh danh của cô.”
Đôi mắt xanh lá cây nhạt của cô chớp chớp ngạc nhiên. “Thanh danh? Trời đất, không phải tôi đang nói đến thanh danh của tôi, thưa ngài. Cho đến thời điểm này tôi chưa bao giờ bị đe dọa xâm phạm và tôi đã gần hai mươi lăm tuổi, và viễn cảnh đó không có khả năng trở thành mối bận tâm trong tương lai.”
“Mẹ cô không bảo cô tránh xa người lạ à?”
“Ôi trời, không đâu,” Harriet cười hồi tưởng. “Cha tôi gọi bà là thánh sống. Bà trang nhã và mến khách. Bà qua đời trong một tai nạn xe ngựa hai năm trước khi chúng tôi chuyển đến Upper Biddleton. Lúc đó là giữa mùa đông và bà đang phát quần áo ấm cho người nghèo. Chúng tôi đã thương nhớ khôn nguôi trong suốt một thời gian dài. Đặc biệt là cha tôi.”
“Tôi hiểu.”
“Nếu ngài lo ngại về nghi thức, thưa ngài, thì tôi e rằng tôi không thể giúp gì được,” Harriet tiếp tục dùng giọng điệu uể oải. “Cô và em tôi đã vào làng mua sắm. Quản gia đang ở gần đây, nhưng tôi không tin lắm là bà ấy có thể cứu nguy cho tôi nếu ngài có ý định cưỡng đoạt tôi. Bà ấy có xu hướng không chịu nổi cú sốc nhỏ nhất.”
“Điểm này thì cô đúng,” Gideon nói. “Bà ta chắc chắn không thể giúp gì nhiều cho tiểu thư cuối cùng từng ở trong căn phòng này.”
Harriet thoáng lộ vẻ hứng thú về chủ đề này “Ồ, ngài đã gặp Bà Stone rồi sao?”
“Chúng tôi đã gặp nhau vài năm về trước khi tôi về sống gần đây.”
“Tất nhiên. Bà ta là quản gia của mục sư trước kia, phải thế không? Chúng tôi có bà ấy cùng với giáo phận. Cô Effie nói bà ấy rất yếu và tôi khá tán thành, nhưng cha tôi luôn dạy chúng ta phải biết thương người. Ông nói chúng tôi không thể bỏ rơi bà ấy vì bà sẽ không tìm được công việc ở bất cứ nơi đâu trong quận này.”
“Một quan điểm rất đáng được ca ngợi. Tuy nhiên, cô lại bị kẹt với một bà quản gia khá dữ tợn, trừ khi bà ấy đã thay đổi đáng kể trong những năm qua.”
“Hình như là không. Bà ấy rất thích sai khiến người khác. Cha là người tử tế, dù có đôi lúc ông hơi lãng mạn. Tôi luôn cố gắng làm theo ước muốn của ông, dù có lúc việc đó vượt quá khả năng.” Harriet nghiêng người và lồng hai bàn tay vào nhau. “Nhưng việc này không liên quan đến những thời điểm đó. Vậy thì, bây giờ, cho phép tôi quay lại đề tài chính.”
“Được thôi,” Gideon thật sự nhận ra anh bắt đầu cảm thấy thích thú.
“Khi tôi nói tôi không thể quá cẩn trọng là tôi đang muốn nói đến việc bảo vệ vài thứ còn quan trọng hơn thanh danh của tôi nhiều lần, thưa ngài.”
“Cô khiến tôi ngạc nhiên. Còn gì có thể quan trọng hơn thanh danh của cô, thưa cô Pomeroy?”
“Tất nhiên là công việc của tôi rồi.” Cô quay lại ghế ngồi và đóng khung anh trong cái nhìn thấu suốt. “Ngài là người hiểu biết rộng, thưa ngài. Tôi tin chắc ngài đã đi rất nhiều nơi. Nhìn đời dưới nhiều góc độ. Ắt hẳn ngài biết rõ có rất nhiều kẻ lừa đảo ẩn nấp khắp nơi.”
“Thật thế à?”
“Chắc chắn rồi. Tôi có thể kể ra, thưa ngài, chúng là những kẻ đã đánh cắp hóa thạch và bảo là phát hiện của chúng mà chẳng mảy may cắn rứt lương tâm. Tôi biết sẽ khó cho một quý ông có giáo dục, đáng kính như ngài nếu biết có những người mà lòng tự trọng đã xuống cấp, nhưng vẫn có. Sự thật là sự thật. Và tôi phải cảnh báo ngay lập tức.”
“Tôi biết rồi.”
“Được rồi. Tuy tôi không muốn tỏ ra nghi ngờ thái quá, thưa ngài, nhưng ngài có gì để chứng minh cho thân phận của mình?”
Gideon điếng người. Vết sẹo trên mặt anh là chứng cứ mà hầu hết mọi người cần thấy, nhất là ở Upper Biddleton. “Tôi đã bảo với cô tôi là St. Justin.”
“Tôi sợ rằng tôi phải nhìn thấy chứng cứ, thưa ngài. Như tôi đã nói, tôi phải cực kì thận trọng.”
Gideon cân nhắc sự tình và không biết nên cười hay chửi thề. Lưỡng lự không quyết, anh thọc tay vào túi và rút ra một lá thư. “Tôi tin là cô đã gửi lá thư này cho tôi, cô Pomeroy. Chắc rằng việc tôi sở hữu nó là chứng cứ hữu hiệu cho thấy tôi là St. Justin.”
“Ồ, phải rồi. Thư của tôi.” Cô thở dài nhẹ nhõm. “Vậy là ngài đã nhận nó. Và ngài đến ngay lập tức. Tôi biết là ngài sẽ đến. Mọi người đều nói ngài không quan tâm đến tình hình ở Upper Biddleton, nhưng tôi tin quan điểm đó có thể không đúng. Sau hết, ngài được sinh ra ở đây mà, phải không?”
“Phải, tôi có danh xưng đó,” Gideon khô khan nói.
“Vậy thì ngài phải có tình cảm với quê hương. Gốc gác của ngài mãi mãi gắn liền với nơi này, dù ngài có chọn định cư ở một vùng đất khác. Ngài bị ràng buộc với cảm giác trách nhiệm và nghĩa vụ với địa phận này.”
“Cô Pomeroy -”
“Ngài không thể quay lưng lại với ngôi làng đã cưu mang ngài. Ngài là tử tước, thừa kế tước vị bá tước. Ngài biết ý nghĩa của nghĩa vụ -”
“Cô Pomeroy,” Anh đưa tay lên ra hiệu cô im lặng. Và anh thoáng ngạc nhiên vì chiến thuật có hiệu quả. “Tôi không quá bận tâm đến số phận của Upper Biddleton chừng nào đất của tôi còn được khai thác tốt. Nếu chúng thất bại trong việc kiếm tiền, tôi sẽ bán ngay tức khắc.”
“Nhưng hầu hết mọi người trong địa phận này phụ thuộc vào ngài để duy trì sự sống. Ngài là người nắm phần lớn đất đai mang lại sự thịnh vượng ổn định cho khu vực. Ngài phải biết như thế chứ.”
“Quan tâm của tôi dành cho Upper Biddleton là về mặt tài chính, không phải tình cảm.”
Harriet thoáng lúng túng sau câu nói vừa rồi nhưng cô nhanh chóng khỏa lấp nó đi “Ngài đang trêu chọc tôi à, thưa ngài. Tất nhiên ngài lo lắng cho số phận của thị trấn. Ngài đã đến vì lá thư của tôi không phải sao? Đó là bằng chứng cho sự lo lắng của ngài.”
“Tôi đến đây đơn thuần vì tò mò, cô Pomeroy ạ. Lá thư của cô không gì khác hơn một mệnh lệnh hoàng gia. Tôi không quen bị những phụ nữ nhỏ bé mà tôi chưa từng gặp triệu tập cũng như giảng giải cho tôi hiểu về trách nhiệm và nghĩa vụ. Tôi phải thú nhận tôi vô cùng mong muốn gặp gỡ người phụ nữ tự cho phép mình có quyền làm những việc đó.”
“Ôi”. Nét mặt Harriet trở nên trầm trọng. Lần đầu tiên kể từ lúc anh tới đây, Harriet mới nhận ra anh không hoàn toàn ưng thuận cuộc gặp cô đã xếp đặt. Cô cố nở nụ cười thăm dò. “Tha lỗi cho tôi, thưa ngài. Lá thư của tôi mang giọng điệu độc đoán hay sao?”
“Nói thế là còn nhẹ, Cô Pomeroy.”
Cô hơi mím môi dưới và trầm tư nhìn anh. “Tôi cho rằng tôi đã có chiều hướng, nói thế nào nhỉ, thẳng thừng?”
“Ép buộc có thể là từ thích hợp hơn. Hoặc là đòi hỏi. Hay chuyên chế.”
Harriet thở dài. “Tôi cho rằng đó là do tôi phải đưa ra quyết định mọi lúc. Cha tôi là người tuyệt vời về nhiều mặt, nhưng ông quan tâm đức tin nhiều hơn những mảng đời sống mang tính thực tiễn. Cô Effie là người tốt, nhưng bà không thể cán đáng công việc, nếu ngài hiểu ý tôi. Và em gái tôi chỉ vừa mới rời ghế nhà trường. Con bé không có kinh nghiệm sống.”
“Cô đã điều hành gia đình từ lâu và dẫn đến thói quen thích áp đặt và sắp xếp những vấn đề khác,” Gideon kết luận. “Có phải cô muốn nói như thế không, cô Pomeroy?”
Cô cười, rõ ràng hài lòng vì câu nói thấu tình đạt lý của anh. “Chính xác. Tôi nghĩ là ngài đã hiểu. Ngài chắc chắn phải biết người ta phải đưa ra quyết định và hướng giải quyết trong những tình huống bắt buộc.”
“Như việc lái tàu?” Gideon cười toét miệng thoáng chốc khi anh tưởng tượng Harriet Pomeroy trong ban điều khiển một trong những thuyền chiến của anh. Cô sẽ rất cuốn hút trong trang phục hải quân, nhất định là thế. Dựa trên những gì anh quan sát từ nãy giờ, anh sẵn sàng đánh cược một khoản kha khá rằng cô Pomeroy có thể làm được khối trò thú vị với cái quần ống túm.
“Đúng, giống như thuyền trưởng ấy. Trong gia đình này tôi thường là người đưa ra quyết định.”
“Tôi biết mà.”
“Tốt rồi. Tôi nghiêm túc nghi ngờ rằng ngài đến đây từ lãnh địa phía bắc chỉ đơn giản vì muốn thỏa mãn sự tò mò về một phụ nữ gửi thư với những điều khoản ép buộc. Ngài quan tâm đến chuyện của Upper Biddleton, thưa ngài. Thú nhận đi.”
Gideon nhún vai, và nhét thư trở lại túi. “Tôi sẽ không tranh luận về điểm này, cô Pomeroy. Tôi đang ở đây, và chúng ta hãy giải quyết vấn đề. Liệu cô có thể vui lòng giải thích mối đe dọa mờ ám cô đã ám chỉ trong thư và tại sao phải giải quyết nó với một sự suy xét thận trọng?”
Khóe miệng mềm mại của Harriet cong cong. “Ôi không. Bên cạnh việc nghe có vẻ độc đoán, tôi còn dùng giọng sát khí nữa à. Lá thư của tôi ắt là đã mang sắc thái của những cuốn tiểu thuyết về người Gotic của Bà Radcliffe rồi.”
“Đúng vậy, thưa cô Pomeroy.” Gideon thấy chẳng có lí do gì phải đề cập việc anh đã đọc đi đọc lại lá thư rất nhiều lần. Lá thư này mang dáng dấp của sự cần trợ lực thành khẩn và sống động, nhưng chính những cụm từ đảo chuyển hết sức kịch tính đã tạo cho anh sự hiếu kì với chủ nhân lá thư.
“Vậy được rồi, thưa ngài, tôi cần ngài tập trung hết sức.”
“Cô có thể tin là thế đi.”
Harriet ngồi thẳng lưng lần nữa, đan tay trước mặt với điệu bộ nghiêm túc. “Cùng sự thô lỗ tuyệt đối, thưa ngài, gần đây tôi được biết Upper Biddleton đã trở thành cứ điểm của một bè lũ những tên trộm và giết người nguy hiểm.”
Vẻ buồn cười nhột nhạt của Gideon giãn ra. Anh tự hỏi liệu có phải anh đang nói chuyện với một bà điên. “Cô có thể giải trình luận điểm của mình không vậy cô Pomeroy?”
“Những hang động, thưa ngài. Ngài hẳn phải nhớ những hang động chằng chịt bên vách đá. Chúng tọa lạc bên dưới đất đai của ngài.” Cô nôn nóng vung tay về phía những vách đá lạnh lẽo bên dưới giáo phận bao bọc đất đai từ bờ biển. “Bọn xấu đã sử dụng những hang động bên trong vách đá ở trên bãi biển.”
“Trí nhớ của tôi về hang động đủ tốt. Chúng chưa bao giờ được sử dụng trong địa phận. Gia đình tôi luôn cho phép những thợ săn hóa thạch và những kẻ săn tìm sự lạ kì khám phá chúng nếu họ muốn.” Gideon cau mày. “Cô đang nói với tôi rằng có người đang dùng chúng vào những hoạt động phi pháp?”
“Chính xác, thưa ngài. Tôi biết được việc này cách đây vài tuần khi tôi thám hiểm một ngách mới trong vách đá.” Đôi mắt Harriet sáng lên nhiệt thành. “Tôi đã có một khám phá hết sức hứa hẹn trong ngách đá đó, thưa ngài. Một thanh xương đùi hoàn mỹ, bên cạnh những cái khác- “ Bất chợt cô im lặng.
“Có gì sai à?”
“Không, không, tất nhiên là không.” Harriet hếch mũi tạo thành vẻ nhăn nhó tự khinh miệt. “Thứ lỗi cho tôi, thưa ngài, tôi lạc đề mất rồi. Tôi có khuynh hướng làm như thế mỗi khi đề tài xoay quanh hóa thạch. Có thể ngài không thấy hứng thú với những khám phá của tôi. Thôi ta quay lại với việc những hang động đang bị sử dụng cho những hoạt động phạm tội đi.”
“Xin cứ tiếp tục,” Gideon lầm bầm “Câu chuyện càng lúc càng trở nên hấp dẫn.”
“Vâng, là thế này, như tôi đã nói, tôi đang thám hiểm một ngách đá mới vào một sáng nọ và-”
“Đó có phải là một trải nghiệm liều lĩnh không vậy cô Pomeroy? Người ta lạc đường trong những hang động. Một số còn chết trong đó.”
“Tôi cam đoan với ngài là tôi rất cẩn thận. Tôi dùng một ngọn đèn và đánh dấu lộ trình. Cha tôi đã chỉ tôi cách thám hiểm thích hợp. Và một trong những chuyến đi gần đây tôi đã đi vào một hang động tuyệt diệu, rộng bằng phòng khách. Và tập trung nhiều hệ địa chất ấn tượng.” Harriet nheo mắt. “Và nó cũng chứa đầy những của bất hảo.”
“Của?”
“Của cướp được, đồ gian lận, hàng lậu. Ngài phải biết chúng có nghĩa gì. Những thứ bị ăn cắp.”
“À, của cải cướp được. Tất nhiên rồi.” Gideon không còn bận tâm là người phụ nữ này có phải bà điên hay không. Cô là người đàn bà dai dẳng nhất anh được gặp trong nhiều năm trở lại đây. “Loại của cải nào vậy thưa cô Pomeroy?”
Cô cau mày nghĩ ngợi. “Để tôi xem. Có một vài đồng bạc sáng choang. Chân nến bằng vàng. Một ít trang sức. Tất cả đều còn rất mới, thưa ngài. Ngay lập tức tôi nghi ngờ rằng chúng không xuất phát từ Upper Biddleton.”
“Sao cô có suy nghĩ đó?”
“Trong địa hạt này chỉ có một hoặc hai nhà lấy làm tự hào vì những đồng bạc thượng hạng đó, chắc chắn thế, nhưng việc chúng bị lấy trộm sẽ tạo ra tin tức. Vậy mà chẳng có báo cáo gì cả.”
“Tôi hiểu.”
“Tôi nghi ngờ rằng hàng hóa được chuyển tới vào ban đêm và được giấu trong hang động cho đến khi nào chủ nhân của chúng từ bỏ việc truy tìm. Đã có lần tôi được nghe kể rằng Bow Street Runners thường xuyên tóm gáy bọn tội phạm khi bọn chúng tiêu thụ đồ gian.”
“Cô biết nhiều đấy.”
“Rõ ràng một vài tên tội phạm xảo quyệt đã biết điều đó và giấu số tang vật trong hang động của tôi chờ cho mọi chuyện lắng dịu. Khi đó số hàng sẽ được chuyển đi và đến Bath hay Luân Đôn để bán cho rất nhiều tiệm cầm đồ và nữ trang.”
“Cô Pomeroy,” Lần đầu tiên Gideon bắt đầu tự hỏi là trong hang đá có gì nguy hiểm không. “Tôi có thể hỏi tại sao cô không đặt vấn đề với viên quản lý của tôi và quan tòa địa phương?”
“Quan tòa địa phương khá già rồi, thưa ngài. Ông ấy không thể giải quyết sự việc này, và nếu tôi phải nói thẳng, thì tôi không mấy tin tưởng viên quản lý mới của ngài, Ông Crane.” Harriet mím môi. “Tôi do dự điều này, thưa ngài, nhưng tôi có cảm giác ông ta biết những hành động ám muội kia và mắt nhắm mắt mở cho chúng.”
Gideon nheo mắt. “Đây là một cáo buộc nghiêm trọng, thưa cô Pomeroy.”
“Tôi biết chứ. Chỉ đơn giản là tôi không tin ông ta. Tôi không biết tại sao ngài lại thuê ông ấy.”
“Ông ta là người đầu tiên nộp đơn ứng cử,” Gideon bỏ qua vấn đề chính. “Kinh nghiệm của ông ta rất phong phú.”
“Phải, có thể như thế, nhưng tôi vẫn không tin ông ta. Thôi quay lại vấn đề chính. Đã ít nhất hai lần tôi nhìn thấy những người đàn ông ra vào hang động vào giờ rất khuya. Lúc vào chúng mang theo những bưu kiện nhưng quay lại bãi biển thì hai tay trống không.”
“Khuya?”
“Chính xác là sau nửa đêm. Tất nhiên là khi thủy triều đã rút. Hang động không thể tiếp cận được mỗi khi thủy triều lên cao.”
Gideon nghiền ngẫm thông tin và nhận ra nó rất rầy rà. Ý nghĩ cô Pomeroy chạy dáo dác giữa đêm không được bảo vệ đem lại cảm giác khó chịu rõ rệt. Nhất là khi cô đang dần chứng minh rằng cô đã đúng về những hang động. Người phụ nữ này rõ ràng không được coi sóc cẩn thận.
“Cô làm cái quái gì trên bãi biển vào nửa đêm vậy cô Pomeroy?”
“Hiển nhiên là tôi tiếp tục quan sát. Từ cửa sổ phòng ngủ tôi có thể nhìn thấy một phần bãi biển. Sau khi tôi phát hiện số đồ trộm cắp trong hang, tôi đã bắt đầu thức khuya canh chừng. Một tối nọ khi tôi thắp đèn đi xuống, tôi càng nghi ngờ và đến nhìn gần hơn.”
Gideon tỏ ra hoài nghi. “Cô thật sự rời khỏi ngôi nhà an toàn của mình để theo dõi những gã cô nghi ngờ là trộm?”
Cô phát ra cái nhìn nôn nóng. “Có cách nào khác để tôi biết việc gì đang diễn ra đâu cơ chứ?”
“Cô của cô có biết gì về những hành động kì quặc của cô không?” Gideon hỏi thẳng thừng.
“Dĩ nhiên là không. Bà chỉ tổ mất công lo lắng nếu biết có bọn xấu hoành hành gần đây. Cô tôi thường lấy làm phiền muộn với những việc như thế.”
“Bà ấy không lẻ loi đâu. Tôi hoàn toàn thấu hiểu cảm xúc của bà ấy.”
Harriet phớt lờ những gì anh nói. “Dù sao đi nữa bà ấy đã có đủ chuyện phải lo nghĩ rồi. Tôi đã hứa sẽ tìm cách giúp cho em gái tôi, Felicity, có một mùa hội, và cô Effie đang tập trung với dự tính đó.”
Gideon nhướng mày. “Cô định ủng hộ tài chính em gái bằng một mùa hội sao? Mình cô làm việc đó thôi à?”
Harriet thở hắt ra. “Tất nhiên tôi không thể tự làm được rồi. Khoản tiền lương còm cõi của cha tôi không đủ sức trang trải. Tôi phải bỏ thêm vào bằng cách bán một ít hóa thạch. Nhưng rõ ràng tôi không thể chi trả cho mùa hội của Felicity theo cách hiện tại. Tuy nhiên, tôi đã có một kế hoạch.”
“Không biết sao mà tôi chẳng ngạc nhiên gì khi nghe cô nói như thế.”
Cô hừng hực khí thế. “Tôi hy vọng cô Adelaide sẽ giúp, giờ đây những khổ sở bà có với chồng đã dần trở thành phần thưởng. Ông ta tích lũy được cả một gia tài, ngài biết đó, trái với mong đợi, ông ta không thể giữ nó bên cạnh. Cô Adelaide sẽ sớm giành quyền kiểm soát mọi thứ.”
“Tôi hiểu rồi. Có phải cô đang hy vọng bà ta sẽ tài trợ cho em gái cô mùa hội sắp tới không?”
Harriet tặc lưỡi, tỏ ra hài lòng với mưu mẹo của mình. “Nếu chúng tôi có thể đưa được Felicity đến Luân Đôn thì tôi tin chúng tôi có thể tìm chồng cho em ấy. Em gái tôi không giống tôi chút nào. Con bé khá tuyệt vời. Đàn ông sẽ ngả rạp dưới chân con bé. Nhưng để được như thế, tôi phải đưa em gái tới Luân Đôn. Ngài biết đấy, trung tâm hôn nhân.”
“Tôi biết.”
“Phải.” Nét mặt Harriet trở nên sắc cạnh. “Chúng tôi phải đung đưa Felicity như một trái mận chín trước mặt Giới Thượng Lưu và hy vọng một quý ông miễn cưỡng nào đó sẽ hái con bé khỏi cây.”
Gideon nghiến răng nhớ lại những kinh nghiệm ngắn ngủi anh có trong mùa hội ở Luân Đôn nhiều năm về trước. “Tôi biết rõ quá trình vận hành của hệ thống đó thưa cô Pomeroy.”
Harriet đỏ mặt. “Vâng, tôi nghĩ là ngài biết, thưa ngài. Vậy ta quay lại vấn đề làm thông thoáng những hang động của tôi nhé.”
“Hãy nói cho tôi biết, cô Pomeroy, cô đã kể những phát hiện của mình với ai khác chưa?”
“Chưa. Ngay khi tôi nhận ra tôi không tin tưởng Ông Crane thì tôi cũng e ngại phải kể chúng với những người khác. Tôi sợ rằng những ai tôi đặt lòng tin vào, vì sự ngây thơ vốn có, sẽ cảm thấy có trách nhiệm đến gặp Ông Crane. Nếu việc đó xảy ra, mọi chứng cứ có thể sẽ biến mất. Thêm nữa, thật lòng mà nói, tôi không muốn ai khác bước chân vào hang động.”
“Hừm.” Gideon lặng lẽ nghiên cứu cô vừa suy ngẫm về những gì cô vừa tỏ bày. Không thể phủ nhận Harriet đã rất nghiêm túc. Anh không thể phớt lờ cô như một bà điên hay một kẻ lập dị khôi hài. “Cô đang cố chứng tỏ rằng cô đã thấy đồ ăn cắp trong hang, phải vậy không?”
“Hoàn toàn chắc chắn.” Harriet hếch cằm. “Thưa ngài, hành động quét sạch lũ gian của ngài có ý nghĩa quan trọng với tôi. Tôi phải nhấn mạnh rằng ngài cần giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt. Đây là trách nhiệm của ngài.”
Gideon cất giọng dịu dàng. Những người biết rõ anh thường chạy tìm chỗ nấp mỗi khi nghe anh dùng giọng điệu đó. “Cô nhấn mạnh sao, cô Pomeroy?”
“Tôi sợ rằng tôi phải làm vậy” Harriet tỏ vẻ không hề chú ý đến câu chữ đe doạ êm ái của anh. “Như ngài đã biết bọn xấu đang ngáng đường tôi.”
Gideon tự hỏi không biết có phải anh lại lạc đề.”Đường cô? Tôi không hiểu lắm.”
Cô nóng nảy nhìn anh. “Chúng cản trở con đường khám phá của tôi, thưa ngài. Tôi rất háo hức được tìm hiểu hóa thạch trong động, nhưng tôi do dự phải ngừng việc đó lại cho đến khi bọn xấu rời khỏi đó. Có khả năng trong lúc tôi làm việc ở đó với búa và đục sẽ làm bọn chúng chú ý.”
“Chúa lòng lành,” Gideon quên mấy sự phiền hà dành cho nỗ lực buộc anh hành động của cô. Sự mạnh mẽ của cô còn đáng ngại hơn nhiều. “Chỉ cần một nửa những gì cô vừa kể là sự thật thì cô không được phép nghĩ đến chuyện lại gần cái hang lần nữa đâu, thưa cô Pomeroy.”
“Ôi, nơi đó khá an toàn vào ban ngày. Bọn trộm chỉ đến khi đêm xuống. Về kế hoạch của chúng ta để tóm gọn băng trộm này. Tôi có một kế sách có thể ngài sẽ có hứng thú muốn nghe. Tất nhiên ngài có thể đưa ra ý kiến của riêng ngài. Chúng ta cùng nhau làm việc này là hay nhất.”
“Cô Pomeroy, hình như cô không nghe tôi nói.” Gideon tiến thêm một bước và phủ bóng lên bàn làm việc.
Anh đặt cả hai tay lên bề mặt gỗ gụ và nghiêng người về trước trong tư thế anh biết chắc mang hàm ý hăm dọa. Harriet bị buộc phải nhìn thẳng vào khuôn mặt sẹo của anh. Cô tròn mắt ngạc nhiên trước chiến thuật không mong đợi của anh, nhưng cô không tỏ ra bị đánh động quá mức.
“Tôi nghe ngài rồi, thưa ngài.” Cô bắt đầu giật lùi.
Gideon chặn đứng cố gắng lùi bước bằng cách chúi người dùng đầu ngón tay nâng cằm Harriet. Anh chợt nhận ra trong sự vui thích rằng da cô trơn láng và mềm mại đến phi thường. Anh cũng kịp nhận ra cô mảnh khảnh đến dường nào. Những khung xương khỏe khoắn của cô tỏ ra yếu ớt trong bàn tay to bè của anh.
“Để tôi nói rõ,” Anh càu nhàu, không thèm che dấu ý định bên dưới vẻ nhã nhặn. Harriet Pomeroy có thể giẫm đạp lên vẻ nhã nhặn. “Cô sẽ không được lảng vảng gần vách đá cho đến khi nào tôi có cơ hội cân nhắc sự việc đến từng chi tiết và đưa ra giải pháp thích hợp. Thế đã rõ chưa hả cô Pomeroy?”
Đôi môi Harriet toan mở ra chống đối. Nhưng trước khi cô phát ra tiếng thì một tiếng la rạn vỡ từ cửa ra vào đã cắt ngang lời cô. Harriet nhảy dựng lên và đưa mắt nhìn ra cửa. Gideon dõi theo tia nhìn của cô.
“Bà Stone.” Harriet nói, nghe giọng cô có vẻ vô cùng bực bội.
“Trời ơi, là hắn. Quái vật Lâu Đài Blackthorne. Bàn tay run rẩy của Bà Stone từ từ đưa lên cổ. Bà nhìn chằm chằm Gideon trong sự kinh hãi và thụt lùi. “Vậy là mi đã quay lại, tên khốn kiếp phóng đãng sát nhân. Làm thế nào mà mi dám đặt tay lên một phụ nữ trong trắng khác? Chạy đi, cô Harriet. Chạy vì cuộc sống của cô.”
Gideon cảm thấy dạ dày quặn thắt vì giận dữ. Anh thả Harriet ra và sải bước dứt khoát về phía người phụ nữ. “Im đi, bà già.”
“Đừng, đừng chạm vào tôi.” Bà Stone thét lên “Đừng đến gần tôi, đồ quái vật. Á,” Mắt bà ta trắng dã và rồi bà lăn đùng ra xỉu.
Gideon ghê tởm nhìn người đàn bà đang nằm lăn quay trên sàn nhà. Rồi anh nhìn ra sau vai xem thử Harriet tiếp thu chuyện này ra sao. Harriet thất thần nhìn bộ dạng bất động của bà quản gia.
“Trời đất ơi,” Harriet nói.
“Giờ cô đã hiểu tại sao tôi không dành nhiều thời gian cho những vùng lân cận Upper Biddleton chưa vậy cô Pomeroy.” Gideon ảm đạm nói. “Tôi không được tôn trọng lắm. Thật ra mà nói thì một hay hai người giống Bà Stone đây còn mong tôi chết càng sớm càng tốt.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook