Miêu Doanh Đông đối với những chuyện cầu thần bái phật như vậy trước giờ không hứng thú, anh trước giờ cảm thấy vận mệnh là nằm trong tay của chính bản thân mình.

Có điều, có lẽ Miêu Miêu cảm thấy chuyện này rất vui, nó cứ muốn Miêu Doanh Đông lắc để xin một cái xăm.

Bởi vì chùa chiền là nơi phật môn thanh tịnh, cho nên, người khác đều đợi bên ngoài không vào trong, đặc biệt bên ngoài đều là những người không tin vào thần linh, Lệ Truyền Anh càng không tin, vào trong là bởi vì Miêu Quốc Khánh và Miêu Song Hỷ.

Có điều, cô chỉ đứng trước cửa chùa, không vào trong, đang điều khiển từ xa bằng tay cầm.

Trong đại điện xin xăm chỉ có Miêu Miêu và Miêu Doanh Đông hai người.

Miêu Doanh Đông bắt đầu xin xăm.

Vừa hay flycam bây giờ đang trên đỉnh đầu anh, Lệ Truyền Anh vốn muốn để flycam bay đi.

Nhưng lòng hiếu kỳ...

Cô muốn xem xem Miêu Doanh Đông bề ngoài lạnh lùng, cả ngày chuyện gì cũng không quấy nhiễu được thì sẽ xin được xăm gì.

Tuy cô không tin vào chuyện xin xăm này, nhưng, vui mà.

Vả lại, Miêu Doanh Đông hình như cũng không chú ý trên đầu có flycam.

Anh lắc ra được một quẻ xăm, sau đó nhặt nó lên xem.

Tập trung xem rất lâu.

Cho nên, flycam đem những dòng chữ bên trên quẻ xăm thông qua app trên điện thoại truyền đến mắt của Lệ Truyền Anh.

Tiếp đó, cô chau mày một cái, trong lòng nghĩ: Ý gì đây?

Miêu Doanh Đông phải đem quẻ xăm trả lại cho lão sư phụ.

Lão sư phụ hỏi có cần giải xăm không, Miêu Doanh Đông nói một câu, “Không cần rồi!”

Anh hiểu.

Không cần giải.

Thông minh như anh, rất hiểu rất hiểu.

Lệ Truyền Anh nhìn thấy Miêu Doanh Đông sắp trở ra, vội vã điều khiển tay cầm để flycam chuyển hướng, cô cũng giả vờ không thấy gì cả, “Quốc Khánh, Song Hỷ, cẩn thận, đừng để ngã ở đây!”

Miêu Doanh Đông kéo Miêu Miêu ra ngoài.

Sau khi ra khỏi chùa, Miêu Doanh Đông kéo Miêu Miêu bắt đầu đi.

Mọi người vẫn đàng chìm đắm trong chủ đề của bản thân, không thể dứt ra được.

Cố Niệm Đồng và Nam Lịch Viễn hai người đang cười đùa nói chuyện, nói đến chuyện tiệm trà sữa năm xưa.

Cố Niệm Đồng là rất rất lâu sau này mới biết tiệm trà sữa năm đó là do Nam Lịch Viễn mở.

Khâu Đông Duyệt đang cùng Lệ Truyền Anh chăm sóc những đứa trẻ.

Minh Nguyên thì ngồi ở phía sau trông chừng họ.

Nụ cười yêu thương lan tỏa khắp khuôn mặt.

Cái gọi là cả nhà vui vẻ, cái gọi là kết cục đại đoàn viên của đời người, có lẽ là như vậy, vừa có con trai lại có con gái.

Cố Nhị và Miêu Doanh Cửu đang bàn lúc đi du lịch có dẫn theo các con đi cùng không.

Cuối cùng quyết định -- không dẫn theo.

“Mệt quá đi, tìm chiếc xe đi.” Cố Niệm Đồng tay đang che mặt trời nói.

“Các con còn chưa than mệt, em đã than mệt rồi, hợp lý không?” Nam Lịch Viễn vừa vuốt ve tóc của Cố Niệm Đồng vừa cười nói, tay thì đang bấm điện thoại gọi, bảo lái chiếc xe công vụ của anh đến.

Cố Niệm Đồng đến bây giờ vẫn không lái xe, trước giờ không tự lái xe, ra ngoài đều là Nam Lịch Viễn hoặc tài xế đưa đón.

Mọi người đều đợi ở chỗ cũ, đợi xe của Nam Lịch Viễn đến.

Có điều đông người, một chiếc xe công vụ sợ là không đủ chỗ ngồi.

“Tôi gọi thêm một chiếc xe đến.” Miêu Doanh Đông trả lời, sau đó gọi điện cho tài xế của mình.

Sau khi gọi điện xong, Cố Nhị nói, “Xem kìa, vẫn là rắn nhà lợi hại! Hai vị rắn nhà quả nhiên bản lĩnh rất lớn”

“Ý cậu như vậy cậu chính là “cường long” rồi?” Miêu Doanh Đông hỏi Cố Nhị.

“Điều này là anh nói nhé!” Cố Nhị nói.

Miêu Doanh Cửu biết Cố Nhị đùa giỡn với Miêu Doanh Đông, sớm đã không quản nữa rồi.

Là Minh Nguyên nhìn Lệ Truyền Anh một cái, hỏi, “Hai chúng ta rốt cuộc ai là cường long? Ai nhà rắn nhà?”

Bởi vì giữa hai người cũng từng có cách nói “Cường long không đè nổi rắn nhà”

“Cường long không đè nổi rắn nhà! Đương nhiên cậu là cường long.” Lệ Truyền Anh vừa điều khiển tay cầm, vừa nói.

“Là nói trên giường sao? Tôi thật không đè nổi chị!” Minh Nguyên nói.

Lệ Truyền Anh dùng cánh tay đẩy nhẹ Minh Nguyên một cái, Lệ Truyền Anh gần đây đường sự nghiệp thông thoáng, đã vượt qua cả Viện trưởng rồi, đảm nhận chức vụ ở một Viện nghiên cứu lớn nào đó, làm Viện phó, lý lịch đã được đưa vào hệ thống quốc gia, bây giờ không phải là vấn đề thăng chức hay là không, là vấn đề thăng nhanh hay chậm.

Tốc độ thăng chức của cô sắp đuổi kịp hỏa tiễn rồi.

Hai chiếc xe một trước một sau đã đến, mọi người chia làm hai xe quay về.

Chiều rồi, sinh nhật Miêu Miêu đã xong, mọi người cũng chuẩn bị ra về rồi.

Minh Nguyên và Lệ Truyền Anh đều ở Mỹ, cách rất gần, đi rồi.

Tam Nhi và Nam Lịch Viễn cũng lái xe về rồi.

Cố Nhị và Tiểu Cửu chuẩn bị mấy ngày này đi du lịch, nghĩ một lúc, vẫn là không dẫn con theo, đem con giao cho Từ Thiến.

“Hai đứa, sao chỉ biết bản thân vậy? Lại thêm con của Doanh Đông, bây giờ trong tay mẹ năm đứa trẻ! Sao các con lại nhẫn tâm ức hiếp mẹ như vậy?”

“Vậy mẹ, con ở lại chăm con với mẹ, chồng anh nói xem?” Khâu Đông Duyệt hỏi Miêu Doanh Đông.

“Em và hai con trai ở lại, anh đưa Miêu Miêu về nhà, con trai quá nhiều, anh sợ phiền, sợ ồn!” Miêu Doanh Đông nói.

“Biết ngay là anh nghĩ như vậy mà. Người cha máu lạnh!” Khâu Đông Duyệt thủ thỉ.

“Điểm máu lạnh này, lại rất giống với Cố Nhị.” Miêu Doanh Cửu nói.

Khâu Đông Duyệt cảm thấy, có lẽ đàn ông làm cha rồi, đều như nhau, đều rất lạnh nhạt.

Cho nên cũng không để trong lòng.

Khâu Đông Duyệt và hai đứa con trai ở nhà Từ Thiến, Miêu Doanh Đông dẫn Miêu Miêu về nhà.

Nhà Miêu Doanh Đông, chính là biệt thự bây giờ sát bên với gia đình Nam Lịch Viễn, cái nhà trước đây, cùng với biệt thự trên núi, anh sớm đã không về ở rồi, chỉ là thỉnh thoảng đưa con đến nghỉ mát.

Lại thêm nơi đó, Khâu Đông Duyệt cũng thích.

Buổi tối, trời mưa như trút nước.

Rất to rất to, anh ở trên lầu, sau khi lo cho Miêu Miêu ngủ, vừa định xuống lầu.

Trên cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa“cộc cộc”.

Vừa gọi “Anh hai, mở cửa, mở cửa đi”

Là tiếng của Tam Nhi.

Anh dùng điều khiển từ xa mở cửa.

Tam Nhi cả người là nước mưa, dù hai nhà cách nhau không đến mười mét, nhưng đi qua, Tam Nhi không mang dù, mưa lại lớn, vẫn ướt rồi.

Trong tay Tam Nhi cầm điện thoại.

“Anh trai, Lịch Viễn có gọi điện cho anh không vậy, anh có thể liên lạc được với anh ấy không?.” Tóc của Tam Nhi vẫn đang nhỏ giọt.

Trước giờ cô chưa từng tiều tụy đến như vậy.

Trước nay đều là viên trân châu sáng nhất trên vương miện, lóng lánh rực rỡ.

Đặc biệt là bây giờ, tính trẻ con không giảm, lại thêm sự yêu kiều của phụ nữ, càng thêm mê lực vô hạn.

“Không có, sao vậy?” Miêu Doanh Đông hỏi.

Anh ngồi lên ghế sô pha, bình trà ban nãy vẫn chưa uống xong.

“Hôm nay anh ấy đến công ty ở ngoại ô, em không liên lạc được với anh ấy, mưa lớn như vậy --”Cố Niệm Đồng lại nắm chặt lấy điện thoại.

“Anh ấy lớn như vậy, có lẽ điện thoại hết pin!”

“Không thể nào, trước khi điện thoại anh ấy hết pin, đều nói với em, cho dù một câu, cho dù hai chữ, nói với em “hết pin”, em liền biết ngay, anh ấy là người rất có chừng mực, tuyệt đối không để chuyện này xảy ra đâu. Lần này, điện thoại bàn trong phòng làm việc của anh ấy không liên lạc được, điện thoại di động cũng không gọi được, anh hai, làm sao đây? Vả lại, anh ấy cũng không thể đang trên đường, thời gian anh ấy từ văn phòng về nhà là bốn mươi phút, lần này là cả tiếng không liên lạc được rồi!” Tam Nhi đứng trước cửa, bởi vì trên người đều là nước, sợ làm dơ thảm trong nhà của Miêu Doanh Đông.

Sau đó, bắt đầu òa khóc lên nức nở.

“Em đợi một lát.” Miêu Doanh Đông đứng dậy, gọi điện cho Nam Lịch Viễn.

Cũng không thể gọi được.

“Anh và em đi tìm xem.” Nói xong, Miêu Doanh Đông mặc quần áo, bảo dì giúp việc chăm sóc Miêu Miêu, anh và Tam Nhi đi tìm Nam Lịch Viễn.

Tam Nhi về nhà thay quần áo, cầm dù, lên xe Miêu Doanh Đông.

Lúc Tam Nhi trên xe, rất không bình tĩnh, Miêu Doanh Đông có thể cảm nhận được.

Con đường từ nhà đến công ty, Cố Niệm Đồng luôn nhìn trước ngó sau, tiếp đó liền bắt đầu khóc.

“Không được khóc!” Anh giận dữ trách móc.

“Nhưng em không khóc không được, em không nhịn được.” Tam Nhi vừa lau nước mắt vừa nói.

Miêu Doanh Đông hơi chau mày một chút, không nói gì.

Đến công ty của Nam Lịch Viễn, Cố Niệm Đồng tức tốc bước xuống xe của Miêu Doanh Đông, phóng lên lầu, đi tìm Nam Lịch Viễn.

Anh không ở phòng mình, Cố Niệm Đồng đến từng phòng từng phòng làm việc tìm Nam Lịch Viễn.

Miêu Doanh Đông đi theo phía sau.

Cuối cùng ở gian phòng làm việc cuối cùng tìm thấy Nam Lịch Viễn.

Cố Niệm Đồng vui buồn lẫn lộn, phút chốc ôm chặt lấy eo Nam Lịch Viễn, đầu dựa vào ngực anh.

“Tại sao anh không gọi điện cho em? Sao lại để em không liên lạc được với anh? Tại sao? Trong lòng anh không có em!” Cố Niệm Đồng nói.

Nam Lịch Viễn đang ở đó làm mạch tích hợp, có lẽ đã làm đến quên mất thời gian.

“Anh vừa mới gọi điện thoại cho một chuyên gia, vốn dĩ pin điện thoại còn rất đầy, gọi điện xong anh liền bắt đầu làm, đã làm rất lâu! Lại thêm trời mưa, quên mất thời gian, xin vợ tha thứ.” Nam Lịch Viễn cười vuốt ve tóc của Tam Nhi nói.

Mười chín tuổi quen biết, đến hôm nay, đã mười năm trôi qua rồi!

“Vậy làm xong chưa? Về nhà thôi?” Cố Niệm Đồng và Nam Lịch Viễn hai bàn tay đan xen vào nhau.

“Được” Nam Lịch Viễn ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy Miêu Doanh Đông đứng trước cửa.

“Doanh Đông cũng đến rồi?” Lúc này anh nói chuyện với Tam Nhi, lại không nhìn thấy, Miêu Doanh Đông vẫn luôn khoanh tay trước ngực, đứng trước cửa.

“Phải, là anh hai đưa em tới.” Tam Nhi nói.

“Lịch Viễn đừng lái xe, ngồi xe tôi về đi. Tam Nhi đã lo lắng cho anh cả đêm rồi.” Nói xong, Miêu Doanh Đông xoay người, trên tay đang cầm chìa khóa.

Tam Nhi và Nam Lịch Viễn ở phía sau.

“Nếu tối nay anh thật sự xảy ra chuyện thì sao?” Nam Lịch Viễn hỏi.

“Còn có thể làm sao? Em một mình nuôi con khôn lớn, ở góa cả đời thôi!” Đầu của Tam Nhi dúi vào trước ngực của Nam Lịch Viễn.

Nếu như lúc trước, lúc trước của lúc trước, Miêu Doanh Đông nhất định sẽ trêu chọc.

Có điều lần này, anh lại không như vậy.

Anh chỉ nhìn Nam Lịch Viễn một cái từ trong kính.

Nam Lịch Viễn cũng nhìn anh một cái.

Sau khi đưa vợ chồng Nam Thị về nhà, Miêu Doanh Đông cũng đã về nhà.

Ngày hôm sau vừa mở mắt ra, trời rất trong xanh, giống như hôm qua chưa từng mưa vậy.

Nam Lịch Viễn thức dậy, chuẩn bị đi làm, tiện thể đưa con đi học.

Cố Niệm Đồng và anh ở trước cửa hôn tạm biệt.

Có lẽ vì chuyện tối qua, Cố Niệm Đồng có một sự trân trọng sau khi chuyện xấu xảy ra, cho nên, sáng sớm hôm nay, đối với Nam Lịch Viễn rất tốt, rất dịu dàng.

Tóc cô vừa dài vừa thẳng, mang giày đế bằng, hơi ngẩng đầu hôn Nam Lịch Viễn.

Cô trước giờ cũng không né tránh những chuyện này cho lắm, con cái ở đó, cũng không sao.

Nam Giang Nam Tương phải đi học tiểu học.

Miêu Doanh Đông ra khỏi nhà, vừa đúng lúc nhìn thấy.

Đúng lúc, Cố Niệm Đồng vừa hôn Nam Lịch Viễn xong.

Cô vừa nghiêng đầu, vừa hay nhìn thấy Miêu Doanh Đông, cảm thấy có chút bẽ mặt, dường như bị Miêu Doanh Đông nắm được thóp vậy, cô cúi đầu nói với con, “Gọi bác đi!”

Nam Giang và Nam Tương gọi một tiếng “Bác!”

Miêu Doanh Đông cười một cái, “Ngoan!”

Tiếp đó, anh lái xe đi làm rồi.

……

Cố Nhị và Miêu Doanh Cửu trở về Hải Thành rồi, đã mang hai đứa con từ nhà Từ Thiến về rồi.

Về đến biệt thự Bán Sơn, hai người vẫn luôn nói về tâm trạng lúc đi du lịch, nói flycam của Lệ Truyền Anh, còn có sinh nhật của Miêu Miêu.

“Tam Nhi này của anh em, rất hạnh phúc, ai kêu anh em là nô bộc của con gái làm chi!” Miêu Doanh Cửu nói với Cố Nhị, “Khi nào thì anh mới là nô bộc của con gái vậy?”

Đây là lúc cả nhà ăn cơm xong nói chuyện phiếm, Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành cũng ở dưới lầu.

Vốn dĩ sự chú ý của Cố Minh Thành không ở đây, nghe có người nói “Tam Nhi”, theo bản năng chau mày một cái.

“Ai?” Ông hỏi, “Tam Nhi bị sao vậy?”

Ông nhớ Cố Niệm Đồng.

“Tam Nhi, à, là con thứ ba của anh con, cũng là Tam Nhi, tên thường gọi là Miêu Miêu”

Cố Minh Thành chưa từng thấy qua Lão Tam nhà Miêu Doanh Đông, đời sau này quá nhiều, ông cũng không quan tâm lắm.

Vả lại, ông toàn cùng với Khương Thục Đồng đi du lịch, thường không ở nhà.

Lúc Miêu Doanh Cửu nhắc đến Miêu Miêu, đều là gọi tên thật…Miêu Cẩm!

“Miêu Miêu” Ông lại hỏi.

“Dạ”.

Cố Minh Thành đã nghĩ rất rất lâu, luôn cảm thấy cái tên Miêu Miêu này rất quen thuộc.

Ông thề không phải ở nhà nghe đến cái tên Miêu Miêu này, cho nên mới quen thuộc.

Miêu Miêu, Miêu Miêu...

Cảm giác rất lâu đời.

Vả lại, Cố Minh Thành mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.

Hôm sau, Đỗ Nhược và Cố Hành Cương quay về rồi.

Cả nhà lần này náo nhiệt rồi.

Đỗ Nhược mỗi lần trở về đều như trẻ ra một tuổi, năm ngoái khoảng hai mươi, năm nay mười tám.

Cố Nhị và Cố Hành Cương ở cùng nhau, hai người vốn là anh em ruột, bây giờ càng thêm thân thích rồi.

Cố Minh Thành nhìn hai người, trong lòng nghĩ, giá như Tam Nhi ở đây thì tốt quá rồi.

Chị em dâu Đỗ Nhược và Miêu Doanh Cửu khá hợp nhau, hai người đang bàn chuyện mỹ phẩm, hình như muốn đi Pháp đặt làm riêng kem dưỡng da mặt, mấy chục ngàn một hủ, Khương Thục Đồng cũng tham gia vào.

Cố Hành Cương ngồi trên sô pha, Cố Nhị ngồi trên tay vịn sô pha bên cạnh anh, hai người đang nói chuyện phiếm.

Cố Minh Thành muốn lên lầu, ông lười thảo luận những chuyện này với những người này.

Cố Nhị đột nhiên từ trên tay vịn nhảy xuống, nói, “Nào, anh, em vẽ cho anh một bức tự họa!”

Cố Hành Cương liền cười ha ha, “Em vẽ cho anh, tranh tự họa?”

Cố Nhị lúc nhỏ đã thích đùa giỡn kiểu này.

“Có điều nói về vẽ tranh, nhà chúng ta trước đây chỉ có mẹ và Tam Nhi vẽ đẹp, bây giờ lại thêm Tiểu Cửu, người khác đều không được!” Cố Hành Cương nói.

“Tranh tự họa của anh, có thể đẹp tới đâu chứ?” Cố Nhị đã bắt đầu nhấc bút, vừa vẽ vừa trêu chọc anh mình.

“Có điều, trình độ vẽ của em chắc cũng không ra làm sao, có thể theo kịp trình độ Tam Nhi lúc ba tuổi là cũng khá rồi. 《Miêu Miêu và bác》!” Cố Hành Cương nói.

“Nói gì vậy?” Cố Nhị nhỏ tuổi hơn Cố Hành Cương rất nhiều, ký ức tất nhiên không tốt bằng Cố Hành Cương, không biết Cố Hành Cương đang nói gì.

Chị em phụ nữ cũng không ai chú ý.

Chỉ có Cố Minh Thành đang đi lên lầu, là chú ý đến.

Mắt ông phát sáng, bỗng nhiên nhận ra, Miêu Miêu và bác?

Ông đến phòng sách, lục lọi tìm kiếm.

Ở phía dưới một quyển sách lâu ngày không đọc, nhìn thấy một bức vẽ --《Miêu Miêu và bác》.

Lúc đó, Cố Niệm Đồng vừa mới cùng cha đi một chuyến đến nông thôn, trở về liền vẽ bức tranh này.

Miêu Miêu là cây mạ trong cánh đồng, cũng là tượng trưng cho nó.

Bác là chỉ ông bác già bảo vệ cây mạ lớn lên, ở đây tượng trưng cho cha.

Bên dưới dùng nét chữ ngây ngô viết: Cố Niệm Đồng, bức vẽ ba tuổi!

Cố Minh Thành xem kĩ lại, xấp giấy này, rất rõ ràng bị người ta lục lọi qua rồi.

Bác, nếu như nhớ không lầm thì con của Tam Nhi gọi Miêu Doanh Đông là “bác”.

Có lẽ là năm nào đó, ngày nào đó, người nào đó, rảnh rỗi đến phòng sách tìm sách đọc!

Còn lại, Cố Minh Thành không dám nghĩ đến nữa.

Ông cảm thấy -- ông đã làm sai rồi!

……

Đầu bên kia, New York

Sau khi Miêu Doanh Cửu và Cố Nhị đưa con về, Khâu Đông Duyệt lại ở lại nhà Từ Thiến mấy hôm, bởi vì muốn ở cùng với bé Thành thêm vài hôm.

Hôm nay, Miêu Doanh Đông muốn đi đón cô và các con.

Minh Nguyên cũng nhân hôm nay đến, đến thăm Khâu Đông Duyệt, cũng đến thăm Từ Thiến.

Cả nhà đều tụ họp lại trong nhà nói chuyện.

Miêu Miêu nói, hôm đó cha xin xăm rồi.

Dù sao từ ngày sinh nhật hôm đó, nó đã phải xa mẹ rồi.

“Xin được gì rồi?” Khâu Đông Duyệt cười hỏi, “Từ lúc nào mà anh cũng mê tín như vậy rồi?”

“Đây không phải là không thể lay chuyển được Miêu Miêu sao? Cứ muốn anh xin xăm mới chịu.” Miêu Doanh Đông ngồi trên sô pha nói.

Lệ Truyền Anh vốn đang làm chuyện khác, bây giờ cô đang chăm chú nghe.

Cô cũng muốn làm rõ ý nghĩa của quẻ xăm này.

Nhưng đều là nửa hiểu nửa không.

Thậm chí chuyện này, cô cũng không nói với Minh Nguyên.

“Con biết, con biết, con chỉ biết một chữ “Cầu”. Những chữ khác con không biết rồi.” Miêu Miêu giống như kích động nói.

“Cầu gì?” Khâu Đông Duyệt hỏi.

“Cầu nữ được nữ, ước gì được nấy.” Miêu Doanh Đông cười nói một câu.

“Có điều quá trình rất giày vò người ta!” Khâu Đông Duyệt nói.

Lệ Truyền Anh trong lòng nghĩ: rõ ràng quẻ xăm đó không phải viết như vậy mà!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương