Rất Yêu, Rất Yêu Em
-
Chương 741
Rất yêu rất yêu em
Lệ Truyền Anh gần đây toàn ru rú trong phòng thí nghiệm làm thí nghiệm.
Nhà cung ứng mang tên Robert gần đây rất chân thành, luôn cung cấp thêm nguyên vật liệu cho cô, không có pha lẫn thứ gì khác vào.
Nhưng có một ngày, vì chuyện hàng mục cung ứng, Lệ Truyền Anh đành phải gặp ông.
Lệ Truyền Anh khá đau đầu, Robert vẫn gặp cô ở mấy chỗ mát xa.
Chắc có ý đồ như lần trước gặp Lệ Truyền Anh ở khách sạn.
Lệ Truyền Anh lần theo địa chỉ tới một nơi mát xa khá là xa hoa chính thống, có vẻ rất cao cấp.
Nhưng chỗ này chia nam nữ.
Nên Lệ Truyền Anh không biết có nên vào hay không.
Cô ở phòng khách phía ngoài, ngồi trên sô pha êm dịu đợi Robert.
Qua một lúc, Robert vắt khăn tắm trắng bước ra.
Lệ Truyền Anh nhìn ông, da trắng không có múi nào, người rậm lông, Lệ Truyền Anh cảm thấy khăn tay mà ông cầm sắp rớt xuống trần truồng cả rồi.
Lệ Truyền Anh ngồi quỳ đàng hoàng trên sô pha, “Ông Robert, chúng ta đang bàn về mặt hàng tiếp theo…”
Robert rất gần cô, có vẻ như đang muốn khoe mẽ sự nam tính của mình.
Nhưng trước kia Lệ Truyền Anh đã từng thấy cơ thể đàn ông hấp dẫn và đàn ông hơn nên cô hoàn toàn vô cảm với ông ta.
Robert cố tình tiến sát lại gần Lệ Truyền Anh, dùng giọng khản đặc trầm ấm nói.
Lệ Truyền Anh dùng tay che miệng như đang nghe chuyện cười.
Và Robert là một gã hề.
Lúc này, Robert đứng lên, có lẽ quên cầm khăn tắm hay sao đó, tóm lại lúc đứng lên khăn của ông rớt xuống sô pha.
Giờ Lệ Truyền Anh có là Hoa Mộc Lan cũng chưa từng gặp chuyện như này.
Cô á lên, vô thức muốn đứng dậy, co chân tính chạy.
Vừa chạy vừa nói, “Tên biến thái! Robert, tôi muốn hủy họp đồng với ông!”
Đúng lúc lại lọt vào vòng tay của một người, Lệ Truyền Anh ngẩng đầu lên thì thấy Minh Nguyên.
Minh Nguyên cũng vắt khăn tắm, cởi trần.
Đầu của Lệ Truyền Anh đang hướng về Robert, trong lòng căm hận gã biến thái đó đến mức bỏ lơ cả Minh Nguyên.
Hình như tay cô chạm vào gì đó.
Minh Nguyên cúi đầu nhìn cô trong lòng, “Sao thế, phó giám đốc Lệ không sờ bên dưới lại mò lên trên rồi à?”
Lệ Truyền Anh mới chợt ý thức được mình đang sờ chỗ nào.
Cô giật mình bỏ ra, “Tôi sợ hết hồn mà!”
“Cô cũng có lúc sợ à? Chẳng phải trước giờ cô không sợ gì cả sao?” Minh Nguyên hỏi.
Tức thì, Minh Nguyên nhìn về phía Robert, anh bước tới dùng tiếng Anh nói chuyện, “Giở trò đồi bại ở tận chỗ này sao?”
Robert tính thể hiện sự nam tính vô đối của mình, nào ngờ lại rớt khăn tắm khiến ông muối cả mặt, vừa nãy ông đã choàng khăn tắm lại rồi.
Ông cũng thấy ngại, tính thể hiện nét hấp dẫn mà lại thể hiện quá mức.
Lệ Truyền Anh hừ lên, đi nhanh khỏi chỗ này.
Cô đề nghị giám đốc chấm dứt hợp đồng cung ứng với Robert vì các hành vi hạ lưu rành rành.
Nếu hợp tác với người này, Lệ Truyền Anh xin từ chức.
Lệ Truyền Anh hiện giờ là cánh tay đắc lực của giám đốc, không thể tùy tiện từ chức được.
Những chuyện còn lại thì để giám đốc đứng ra dàn xếp.
Ngày đó, Lệ Truyền Anh đã tan ca nhưng vẫn ở văn phòng làm thêm một chút, sau đó chuẩn bị về.
Cô đi tới trước cửa cô sẽ theo lệ quan sát xem văn phòng còn chỗ nào chưa sắp xếp lại chưa rồi ấn tay vào nút mở cửa, chuẩn bị đi.
Chưa đi ra đã thấy trước cửa đứng một người làm cô giật cả mình, đó là Minh Nguyên.
Mắt anh lấp lánh nhìn Lệ Truyền Anh một cách ấm áp.
Lệ Truyền Anh nhìn anh một lúc, nói, “Sao lại ở đây?”
“Đợi cô tan ca!”
Lệ Truyền Anh cười, không còn vẻ đỏng đảnh ngày thường mà chỉ có sự dịu dàng của thiếu nữ.
Hai người đi trên đường, Lệ Truyền Anh cầm chìa khóa xe chần chừ không ấn xuống.
Trên đường đi họ nói rất nhiều chuyện, Minh Nguyên rời đi, Lệ Truyền Anh lên xe.
Minh Nguyên một tay đút túi, hình như có tâm sự gì đó nên cứ nhìn xa xăm.
Ánh mắt nhìn Lệ Truyền Anh rất ấm áp.
Trên đường, Lệ Truyền Anh cảm thấy lòng lâng lâng, chắc vì ánh mắt dịu dàng của Minh Nguyên.
Cô nhận ra trong mắt Minh Nguyên cứ như có một vầng mặt trời nhỏ có thể chiếu sáng cô.
Mấy hôm nay, Đường Tiềm lại tìm đến Lệ Truyền Anh kêu cô tới công ty anh để làm hạng mục.
Hôm nay là thứ sáu, ngày Lệ Truyền Anh phải tới chỗ Minh Nguyên nộp báo cáo.
Đường Tiềm xuất hiện khiến Lệ Truyền Anh cảm thấy vô cùng phản cảm.
“Đường Tiềm, anh là loại người gì anh không biết hả? Còn có mặt mũi tới tìm tôi?” Lệ Truyền Anh vừa tới văn phòng liền vứt túi xách xuống và nói.
“Trách nhiệm này không ai đảm đương nổi trừ phó giám đốc Lệ, đừng quên hai ta kí hiệp ước đấy!” Đường Tiềm đã bộc lộ sự tiểu nhân của mình.
“Kí hiệp ước đồng nghĩa tôi bán cho anh à? 70% hồi đầu tôi không cần rồi!”
Đường Tiềm cười, “Tôi không có cách để yêu cầu cô, chỉ mong cô giúp tôi, được không?”
Lệ Truyền Anh chỉ tay ra cửa, “Anh Đường, cửa ở kia, mời anh đi cho!”
Đường Tiềm thấy Lệ Truyền Anh không giúp, tính nói thêm gì đó nhưng không nói.
Hôm nay Lệ Truyền Anh không cần tới đại học dạy kèm, cô làm báo cáo ở phòng thí nghiệm, ghi rõ tổng thể kết quả thí nghiệm cho Minh Nguyên.
Mỗi tuần một lần cô đều có ghi lại lịch trình công việc nên không thể quên.
Lúc trưa, gửi tin nhắn cho Minh Nguyên chiều nay gửi tới đâu.
Thật lâu Minh Nguyên cũng không hồi đáp.
Vốn Lệ Truyền Anh vẫn đang chú tâm vào thí nghiệm của mình.
Lâu quá không thấy hồi âm, một lúc cô lại nhìn điện thoại, một lúc sau nhìn tiếp.
Cuối cùng cô đành gọi cho anh, giọng của Minh Nguyên khàn khàn.
“Cậu sao thế?” Lệ Truyền Anh quan tâm hỏi.
“Cảm rồi, không ổn lắm!” Sau đó lại ho ra tiếng.
Lệ Truyền Anh lặng người một lúc, hỏi, “Thế chiều này phải đưa báo cáo tới chỗ nào?”
“Tới đây, nhà tôi.”
Lệ Truyền Anh nghĩ, nhà của Minh Nguyên khá nhiều người, không sao.
Chiều, Lệ Truyền Anh tới nhà Minh Nguyên, hỏi thăm người trong nhà phòng của Minh Nguyên.
Lệ Truyền Anh lên lầu, thấy Minh Nguyên đang ngồi trên thảm chơi game.
Lệ Truyền Anh nhận thấy ngón tay bấm game của anh rất nhanh, rất thon thả và xinh đẹp.
“Không phải cậu bệnh hả? Làm tôi…” Lệ Truyền Anh thấy anh như vậy có chút bực dọc.
Anh mặc đồ trong nhà trông rất thoải mái.
“Làm cô thế nào?” Minh Nguyên đưa mắt từ remote sang nhìn cô.
“Báo cáo hôm nay, cậu lấy không?” Lệ Truyền Anh không đáp vấn đề của Minh Nguyên và đưa báo cáo cho anh.
Minh Nguyên ngừng chơi, từ thảm đứng lên rót một ly nước rồi nhìn về phía cô.
Lệ Truyền Anh vẫn như lần trước ngồi trên sô pha kế bên Minh Nguyên.
Minh Nguyên lúc xem báo cáo, khi thì khịt mũi khi thì uống nước.
“Hôm nay hắn ta lại tìm cô à?” Minh Nguyên không ngẩng đầu đã hỏi.
“Ai?”
“Một tên khốn khác.”
“Đường Tiềm à?”
“Ờ.”
Lệ Truyền Anh nghĩ sao anh lại biết nhanh đến thế?
Nhưng xem xét thì hôm nay giám đốc Tăng không ở nhà, Lệ Truyền Anh biết mình lại bị nắm thóp rồi.
Lệ Truyền Anh nghĩ hôm nay gọi cô tới đây rõ ràng là Minh Nguyên cố ý.
Minh Nguyên vừa rót nước vào cốc thủy tinh vừa nói, “Tôi bệnh rồi, cô chăm tôi đi!”
Đây không phải câu nghi vấn mà là mệnh lệnh.
“Sao tôi phải chăm cậu?” Lệ Truyền Anh chỉ vào mũi mình, “Với lại cậu ăn được ngủ được, tự do thoải mái, còn ở nhà mình, tại sao tôi phải chăm chứ?”
“Tôi muốn cô chăm đó! Không chăm tôi thì tiền tài trợ tiếp theo dẹp nhé!” Minh Nguyên có chút không nhẫn nại.
“Cậu…”
Lệ Truyền Anh đúng là khổ không nói nổi.
“Mai là thứ bảy, chủ nhật, ở đây chăm tôi hai hôm, chắc tôi sẽ khỏi!” Minh Nguyên nói.
Lệ Truyền Anh trợn mắt.
Hình như đúng là không có vấn đề gì!
Nhưng, vì tiền…
Hôm nay Minh Nguyên không có ý kiến với bài báo cáo, Lệ Truyền Anh có thể ra về.
Tối qua, Lệ Truyền Anh ngủ tới sáng mới dậy, bị điện thoại của Minh Nguyên gọi dậy.
Minh Nguyên nói trong điện thoại, “Lệ Truyền Anh, dậy chưa đó?”
Đây là số ít lần Minh Nguyên gọi tên cô.
“Dậy ngay đây, nhiệm vụ Minh đại tổng tài cậu giao cho ai dám không nghe!” cô nói thầm trong lòng, vì tiền, cứ nhịn.
Cô qua loa rửa mặt, chải đầu, không buộc mái tóc dài lên đã tới nhà Minh Nguyên.
Khi gõ cửa phòng Minh Nguyên, anh từ trong nói, “Vào đi.”
Lệ Truyền Anh bước vào mới thấy Minh Nguyên còn nằm trên giường.
Cô ngồi trên giường anh, “Minh Nguyên, cậu còn chưa dậy thì kêu tôi tới làm gì?”
Minh Nguyên nheo mắt, nói, “Sao cô yêu cầu với người bệnh nhiều thế? Tôi bệnh nên ngủ nhiều không được à?”
Lệ Truyền Anh nghĩ cũng đúng, có lẽ vì cô yêu cầu ở mình cao nên với Minh Nguyên cũng vậy, quên rằng anh là Minh gia đại thiếu gia.
Nhưng sức khỏe của anh có yếu đâu!
Vang lên tiếng gõ cửa, Minh Nguyên kêu Lệ Truyền Anh đi mở.
Khi mở cửa, Lệ Truyền Anh thấy cô giúp việc Philippines bưng một chén tổ yến bước vào.
Lệ Truyền Anh tiếp lấy, thì thào nói, “Đại gia thật!”
Cô bưng chén tới trước giường Minh Nguyên.
“Đút đi!” Minh Nguyên nói.
Lệ Truyền Anh ngẩn ra, nhưng cô tức khắc nghĩ, được, vì tiền.
Cô đỡ Minh Nguyên ngồi dậy, cái làm cô ngạc nhiên là Minh Nguyên ở trần.
Cảm giác rõ ràng khi sờ vào ngực anh vẫn còn hiện hữu.
Anh cởi trần phần trên.
Lệ Truyền Anh nghĩ, cũng không phải chỉ mới xem lần đầu, không sao, nhịn.
Cô thổi tổ yến cho anh rồi đút anh từng muỗng một.
Minh Nguyên lúc này mới mở mắt nhìn thẳng lên người Lệ Truyền Anh.
Trái tim Lệ Truyền Anh lại trật nhịp.
“Ngoan lắm, giờ giống mẹ hiền vợ đảm rồi đấy!” Minh Nguyên cười nhạt, nhìn Lệ Truyền Anh nói.
Lệ Truyền Anh gần đây toàn ru rú trong phòng thí nghiệm làm thí nghiệm.
Nhà cung ứng mang tên Robert gần đây rất chân thành, luôn cung cấp thêm nguyên vật liệu cho cô, không có pha lẫn thứ gì khác vào.
Nhưng có một ngày, vì chuyện hàng mục cung ứng, Lệ Truyền Anh đành phải gặp ông.
Lệ Truyền Anh khá đau đầu, Robert vẫn gặp cô ở mấy chỗ mát xa.
Chắc có ý đồ như lần trước gặp Lệ Truyền Anh ở khách sạn.
Lệ Truyền Anh lần theo địa chỉ tới một nơi mát xa khá là xa hoa chính thống, có vẻ rất cao cấp.
Nhưng chỗ này chia nam nữ.
Nên Lệ Truyền Anh không biết có nên vào hay không.
Cô ở phòng khách phía ngoài, ngồi trên sô pha êm dịu đợi Robert.
Qua một lúc, Robert vắt khăn tắm trắng bước ra.
Lệ Truyền Anh nhìn ông, da trắng không có múi nào, người rậm lông, Lệ Truyền Anh cảm thấy khăn tay mà ông cầm sắp rớt xuống trần truồng cả rồi.
Lệ Truyền Anh ngồi quỳ đàng hoàng trên sô pha, “Ông Robert, chúng ta đang bàn về mặt hàng tiếp theo…”
Robert rất gần cô, có vẻ như đang muốn khoe mẽ sự nam tính của mình.
Nhưng trước kia Lệ Truyền Anh đã từng thấy cơ thể đàn ông hấp dẫn và đàn ông hơn nên cô hoàn toàn vô cảm với ông ta.
Robert cố tình tiến sát lại gần Lệ Truyền Anh, dùng giọng khản đặc trầm ấm nói.
Lệ Truyền Anh dùng tay che miệng như đang nghe chuyện cười.
Và Robert là một gã hề.
Lúc này, Robert đứng lên, có lẽ quên cầm khăn tắm hay sao đó, tóm lại lúc đứng lên khăn của ông rớt xuống sô pha.
Giờ Lệ Truyền Anh có là Hoa Mộc Lan cũng chưa từng gặp chuyện như này.
Cô á lên, vô thức muốn đứng dậy, co chân tính chạy.
Vừa chạy vừa nói, “Tên biến thái! Robert, tôi muốn hủy họp đồng với ông!”
Đúng lúc lại lọt vào vòng tay của một người, Lệ Truyền Anh ngẩng đầu lên thì thấy Minh Nguyên.
Minh Nguyên cũng vắt khăn tắm, cởi trần.
Đầu của Lệ Truyền Anh đang hướng về Robert, trong lòng căm hận gã biến thái đó đến mức bỏ lơ cả Minh Nguyên.
Hình như tay cô chạm vào gì đó.
Minh Nguyên cúi đầu nhìn cô trong lòng, “Sao thế, phó giám đốc Lệ không sờ bên dưới lại mò lên trên rồi à?”
Lệ Truyền Anh mới chợt ý thức được mình đang sờ chỗ nào.
Cô giật mình bỏ ra, “Tôi sợ hết hồn mà!”
“Cô cũng có lúc sợ à? Chẳng phải trước giờ cô không sợ gì cả sao?” Minh Nguyên hỏi.
Tức thì, Minh Nguyên nhìn về phía Robert, anh bước tới dùng tiếng Anh nói chuyện, “Giở trò đồi bại ở tận chỗ này sao?”
Robert tính thể hiện sự nam tính vô đối của mình, nào ngờ lại rớt khăn tắm khiến ông muối cả mặt, vừa nãy ông đã choàng khăn tắm lại rồi.
Ông cũng thấy ngại, tính thể hiện nét hấp dẫn mà lại thể hiện quá mức.
Lệ Truyền Anh hừ lên, đi nhanh khỏi chỗ này.
Cô đề nghị giám đốc chấm dứt hợp đồng cung ứng với Robert vì các hành vi hạ lưu rành rành.
Nếu hợp tác với người này, Lệ Truyền Anh xin từ chức.
Lệ Truyền Anh hiện giờ là cánh tay đắc lực của giám đốc, không thể tùy tiện từ chức được.
Những chuyện còn lại thì để giám đốc đứng ra dàn xếp.
Ngày đó, Lệ Truyền Anh đã tan ca nhưng vẫn ở văn phòng làm thêm một chút, sau đó chuẩn bị về.
Cô đi tới trước cửa cô sẽ theo lệ quan sát xem văn phòng còn chỗ nào chưa sắp xếp lại chưa rồi ấn tay vào nút mở cửa, chuẩn bị đi.
Chưa đi ra đã thấy trước cửa đứng một người làm cô giật cả mình, đó là Minh Nguyên.
Mắt anh lấp lánh nhìn Lệ Truyền Anh một cách ấm áp.
Lệ Truyền Anh nhìn anh một lúc, nói, “Sao lại ở đây?”
“Đợi cô tan ca!”
Lệ Truyền Anh cười, không còn vẻ đỏng đảnh ngày thường mà chỉ có sự dịu dàng của thiếu nữ.
Hai người đi trên đường, Lệ Truyền Anh cầm chìa khóa xe chần chừ không ấn xuống.
Trên đường đi họ nói rất nhiều chuyện, Minh Nguyên rời đi, Lệ Truyền Anh lên xe.
Minh Nguyên một tay đút túi, hình như có tâm sự gì đó nên cứ nhìn xa xăm.
Ánh mắt nhìn Lệ Truyền Anh rất ấm áp.
Trên đường, Lệ Truyền Anh cảm thấy lòng lâng lâng, chắc vì ánh mắt dịu dàng của Minh Nguyên.
Cô nhận ra trong mắt Minh Nguyên cứ như có một vầng mặt trời nhỏ có thể chiếu sáng cô.
Mấy hôm nay, Đường Tiềm lại tìm đến Lệ Truyền Anh kêu cô tới công ty anh để làm hạng mục.
Hôm nay là thứ sáu, ngày Lệ Truyền Anh phải tới chỗ Minh Nguyên nộp báo cáo.
Đường Tiềm xuất hiện khiến Lệ Truyền Anh cảm thấy vô cùng phản cảm.
“Đường Tiềm, anh là loại người gì anh không biết hả? Còn có mặt mũi tới tìm tôi?” Lệ Truyền Anh vừa tới văn phòng liền vứt túi xách xuống và nói.
“Trách nhiệm này không ai đảm đương nổi trừ phó giám đốc Lệ, đừng quên hai ta kí hiệp ước đấy!” Đường Tiềm đã bộc lộ sự tiểu nhân của mình.
“Kí hiệp ước đồng nghĩa tôi bán cho anh à? 70% hồi đầu tôi không cần rồi!”
Đường Tiềm cười, “Tôi không có cách để yêu cầu cô, chỉ mong cô giúp tôi, được không?”
Lệ Truyền Anh chỉ tay ra cửa, “Anh Đường, cửa ở kia, mời anh đi cho!”
Đường Tiềm thấy Lệ Truyền Anh không giúp, tính nói thêm gì đó nhưng không nói.
Hôm nay Lệ Truyền Anh không cần tới đại học dạy kèm, cô làm báo cáo ở phòng thí nghiệm, ghi rõ tổng thể kết quả thí nghiệm cho Minh Nguyên.
Mỗi tuần một lần cô đều có ghi lại lịch trình công việc nên không thể quên.
Lúc trưa, gửi tin nhắn cho Minh Nguyên chiều nay gửi tới đâu.
Thật lâu Minh Nguyên cũng không hồi đáp.
Vốn Lệ Truyền Anh vẫn đang chú tâm vào thí nghiệm của mình.
Lâu quá không thấy hồi âm, một lúc cô lại nhìn điện thoại, một lúc sau nhìn tiếp.
Cuối cùng cô đành gọi cho anh, giọng của Minh Nguyên khàn khàn.
“Cậu sao thế?” Lệ Truyền Anh quan tâm hỏi.
“Cảm rồi, không ổn lắm!” Sau đó lại ho ra tiếng.
Lệ Truyền Anh lặng người một lúc, hỏi, “Thế chiều này phải đưa báo cáo tới chỗ nào?”
“Tới đây, nhà tôi.”
Lệ Truyền Anh nghĩ, nhà của Minh Nguyên khá nhiều người, không sao.
Chiều, Lệ Truyền Anh tới nhà Minh Nguyên, hỏi thăm người trong nhà phòng của Minh Nguyên.
Lệ Truyền Anh lên lầu, thấy Minh Nguyên đang ngồi trên thảm chơi game.
Lệ Truyền Anh nhận thấy ngón tay bấm game của anh rất nhanh, rất thon thả và xinh đẹp.
“Không phải cậu bệnh hả? Làm tôi…” Lệ Truyền Anh thấy anh như vậy có chút bực dọc.
Anh mặc đồ trong nhà trông rất thoải mái.
“Làm cô thế nào?” Minh Nguyên đưa mắt từ remote sang nhìn cô.
“Báo cáo hôm nay, cậu lấy không?” Lệ Truyền Anh không đáp vấn đề của Minh Nguyên và đưa báo cáo cho anh.
Minh Nguyên ngừng chơi, từ thảm đứng lên rót một ly nước rồi nhìn về phía cô.
Lệ Truyền Anh vẫn như lần trước ngồi trên sô pha kế bên Minh Nguyên.
Minh Nguyên lúc xem báo cáo, khi thì khịt mũi khi thì uống nước.
“Hôm nay hắn ta lại tìm cô à?” Minh Nguyên không ngẩng đầu đã hỏi.
“Ai?”
“Một tên khốn khác.”
“Đường Tiềm à?”
“Ờ.”
Lệ Truyền Anh nghĩ sao anh lại biết nhanh đến thế?
Nhưng xem xét thì hôm nay giám đốc Tăng không ở nhà, Lệ Truyền Anh biết mình lại bị nắm thóp rồi.
Lệ Truyền Anh nghĩ hôm nay gọi cô tới đây rõ ràng là Minh Nguyên cố ý.
Minh Nguyên vừa rót nước vào cốc thủy tinh vừa nói, “Tôi bệnh rồi, cô chăm tôi đi!”
Đây không phải câu nghi vấn mà là mệnh lệnh.
“Sao tôi phải chăm cậu?” Lệ Truyền Anh chỉ vào mũi mình, “Với lại cậu ăn được ngủ được, tự do thoải mái, còn ở nhà mình, tại sao tôi phải chăm chứ?”
“Tôi muốn cô chăm đó! Không chăm tôi thì tiền tài trợ tiếp theo dẹp nhé!” Minh Nguyên có chút không nhẫn nại.
“Cậu…”
Lệ Truyền Anh đúng là khổ không nói nổi.
“Mai là thứ bảy, chủ nhật, ở đây chăm tôi hai hôm, chắc tôi sẽ khỏi!” Minh Nguyên nói.
Lệ Truyền Anh trợn mắt.
Hình như đúng là không có vấn đề gì!
Nhưng, vì tiền…
Hôm nay Minh Nguyên không có ý kiến với bài báo cáo, Lệ Truyền Anh có thể ra về.
Tối qua, Lệ Truyền Anh ngủ tới sáng mới dậy, bị điện thoại của Minh Nguyên gọi dậy.
Minh Nguyên nói trong điện thoại, “Lệ Truyền Anh, dậy chưa đó?”
Đây là số ít lần Minh Nguyên gọi tên cô.
“Dậy ngay đây, nhiệm vụ Minh đại tổng tài cậu giao cho ai dám không nghe!” cô nói thầm trong lòng, vì tiền, cứ nhịn.
Cô qua loa rửa mặt, chải đầu, không buộc mái tóc dài lên đã tới nhà Minh Nguyên.
Khi gõ cửa phòng Minh Nguyên, anh từ trong nói, “Vào đi.”
Lệ Truyền Anh bước vào mới thấy Minh Nguyên còn nằm trên giường.
Cô ngồi trên giường anh, “Minh Nguyên, cậu còn chưa dậy thì kêu tôi tới làm gì?”
Minh Nguyên nheo mắt, nói, “Sao cô yêu cầu với người bệnh nhiều thế? Tôi bệnh nên ngủ nhiều không được à?”
Lệ Truyền Anh nghĩ cũng đúng, có lẽ vì cô yêu cầu ở mình cao nên với Minh Nguyên cũng vậy, quên rằng anh là Minh gia đại thiếu gia.
Nhưng sức khỏe của anh có yếu đâu!
Vang lên tiếng gõ cửa, Minh Nguyên kêu Lệ Truyền Anh đi mở.
Khi mở cửa, Lệ Truyền Anh thấy cô giúp việc Philippines bưng một chén tổ yến bước vào.
Lệ Truyền Anh tiếp lấy, thì thào nói, “Đại gia thật!”
Cô bưng chén tới trước giường Minh Nguyên.
“Đút đi!” Minh Nguyên nói.
Lệ Truyền Anh ngẩn ra, nhưng cô tức khắc nghĩ, được, vì tiền.
Cô đỡ Minh Nguyên ngồi dậy, cái làm cô ngạc nhiên là Minh Nguyên ở trần.
Cảm giác rõ ràng khi sờ vào ngực anh vẫn còn hiện hữu.
Anh cởi trần phần trên.
Lệ Truyền Anh nghĩ, cũng không phải chỉ mới xem lần đầu, không sao, nhịn.
Cô thổi tổ yến cho anh rồi đút anh từng muỗng một.
Minh Nguyên lúc này mới mở mắt nhìn thẳng lên người Lệ Truyền Anh.
Trái tim Lệ Truyền Anh lại trật nhịp.
“Ngoan lắm, giờ giống mẹ hiền vợ đảm rồi đấy!” Minh Nguyên cười nhạt, nhìn Lệ Truyền Anh nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook