Lệ Truyền Anh đến gần Minh Nguyên, vỗ vai anh: "Tiểu tử, trái tim mong manh còn có thể tự lành, yêu thêm hai lần nữa là được rồi; còn nghiện tình dục, cái này là bệnh, phải chữa!"

Minh Nguyên cúi đầu, nhìn cánh tay trắng như tuyết của Lệ Truyền Anh đặt trên vai mình.

Lệ Truyền Anh từng nói với bạn trai cũ của mình, nhìn thấy cánh tay trắng liền nghĩ đến tình dục, là thói hư tật xấu của người Trung Quốc.

Minh Nguyên đến Trung Quốc một chuyến, biết được mình mang dòng máu thuần Trung, những thói hư tật xấu đó của người Trung, bây giờ anh cũng mắc phải hơn nữa còn rất nghiêm trọng.

Điện thoại của Minh Nguyên, là Khưu Đông Duyệt gọi đến.

"Duyệt Nhi? Có chuyện gì vậy?"

Duyệt Nhi, gọi thật thân thiết.

Khưu Đông Duyệt nói, cô đang mang thai, hiện tại đang ở trên núi, bởi vì trên núi không khí rất tốt, Miêu Doanh Đông cũng biết cô đang ở trên núi, vậy nên hiện tại cô đang ở trên núi an thai, muốn hỏi anh bao giờ thì đi.

Minh Nguyên nói, khả năng sẽ rất nhanh, ở Venezuela không thiếu anh được.

Cho dù anh không quản thiết kế nhưng lại nắm quyền quản lý toàn bộ.

"Anh hai, trước khi anh đi có thể ghé qua thăm Thành không, nó đang ở nhà mẹ chồng em chắc là sống không tồi, nhưng cho dù có sống tốt đi nữa, cuối cùng thì đấy cũng không phải người nhà của nó, vậy nên anh hai cho dù anh không thích nó, thì cũng nên đi thăm nó một chút nếu không nó sẽ rất cô đơn?" Khưu Đông Duyệt xin Minh Nguyên.

Minh Nguyên suy nghĩ hai giây: "Nghe lời em vậy!"

Bởi vì lúc nãy còn chưa nói chuyện xong với Minh Nguyên nên Lệ Truyền Anh vẫn chưa đi, nhưng vì Minh Nguyên đang nói chuyện điện thoại nên cô quay người đi, biểu lộ sự tôn trọng với người gọi điện thoại.

Minh Nguyên gọi điện xong, cô quay đầu lại.

"Gọi xong rồi?" Lệ Truyền Anh hỏi.

"Ừ. Em gái tôi."

Lệ Truyền Anh trợn to mắt: "Cậu còn có em gái? Tôi chưa từng nghe đến, là em gái ruột sao?"

Lệ Truyền Anh rõ ràng không biết thân thế của Minh Nguyên, nhưng cô cũng chưa bao giờ hỏi, thứ nhất cô không phải người nhiều chuyện, thứ hai, cô sợ Minh Nguyên có điều khó nói.

Lệ Truyền Anh quan sát Minh Nguyên lâu như vậy, cô phát hiện anh là một thiếu niên đầy nhiệt huyết, tỏa sáng chói mắt, nhưng lại luôn mơ hồ có một chút u buồn, nhưng chính bởi loại u buồn này nên trên người Minh Nguyên tạo nên một khí chất khiến người ta vô cùng thương yêu.

Vậy nên, cô cũng không hỏi đến.

"Đúng vậy, có một em gái, chúng tôi là sinh đôi long phượng!" Minh Nguyên trả lời.

"Sinh đôi long phượng?" Mắt Lệ Truyền Anh càng thêm sáng ngời: "Tôi mới chỉ nghe đến sinh đôi cùng trứng, sinh đôi khác trứng, trên phương diện sinh học, sinh đôi khác trứng lớn lên sẽ không giống nhau, em gái cậu lớn lên giống cậu không?"

Trong cuộc sống thường ngày, thật sự Lệ Truyền Anh chưa bao giờ thấy sinh đôi long phượng thật sự, đây là xác suất một phần vạn, cô không có vận khí tốt đến như vậy.

"Tôi cũng không biết. Chuyện tôi có em gái, cô đừng nói cho Tằng Phó sở trưởng biết." Minh Nguyên trả lời.

"Ừ, tôi biết rồi. Nếu em gái cậu và cậu giống nhau, vậy chắc cũng rất xinh đẹp!" Lệ Truyền Anh đánh giá mặt của Minh Nguyên.

"Ý cô là - tôi đẹp?" Minh Nguyên nhìn chằm chằm Lệ Truyền Anh, hỏi rất nghiêm túc mà không phải là tự tin.

"Đúng vậy." Lệ Truyền Anh gật đầu.

"Thật sao?" Lúc Minh Nguyên nói những lời này, giọng nói có ý thăm dò.

"Thật đó, đẹp, anh tuấn lại sáng sủa, còn có chính khí." Lệ Truyền Anh trả lời, "Các tiểu thịt tươi bình thường không thể so sánh được!"

Minh Nguyên cười tươi đến lộ cả hàm răng, trông rất động lòng người.

Lệ Truyền Anh cũng cười theo.

Nói xong, cô quay người đi, đến lớp học.

Dáng vẻ cô đi bộ, hăng hái, lại cực kỳ tao nhã, giống như dòng suối trong suốt.

Ngày thứ hai, Minh Nguyên nghe theo lời Khưu Đông Duyệt, đến nhà Từ Thiến.

Dẫu sao thì Từ Thiến cũng có ân với anh, là bà cứu anh khỏi tình huống hai mấy năm trước.

Trước đấy chưa bao giờ đến nhà bà, hôm nay đến có hơi muộn chút.

Việc của Khâu gia, Minh Nguyên đã bắt đầu điều tra rất sớm, bởi vì anh biết đầu đuôi chuyện đã xảy ra, so với Khưu Đông Duyệt thì anh càng thống hận Khưu Minh Hạc và Quý Hồng, rất nhiều tài liệu đều là anh trực tiếp nhìn thấy, Khưu Đông Duyệt khả năng là không muốn đối mặt với những chuyện này, mà bởi vì quá khứ quá đau khổ, anh cũng rất ít nói với cô, dẫu sao thì bây giờ anh đang sống rất tốt, không phải sao?

Vậy nên, anh đối với Thành không chỉ có vô cảm mà còn vô cùng chán ghét.

Lúc anh còn ở Venezuela, Thành chỉ ngủ cùng Tống Dương, anh chưa bao giờ đụng đến nó.

Nhìn thấy Minh Nguyên đến, Thành vô cùng cao hứng, vẫn luôn gọi "Anh hai" "Anh hai"

Mà trên mặt Minh Nguyên thì vẫn như vậy, sắc mặt không thay đổi chút nào.

Từ Thiến cùng Miêu Doanh Đông đều ở đây.

Trước khi Minh Nguyên đến, đã nói với Miêu Doanh Đông, vậy nên vừa tan làm là Miêu Doanh Đông đến thẳng đây.

Từ Thiến nhìn sắc mặt Minh Nguyên, biết anh vẫn còn ghi hận chuyện năm đó.

Liền nói với Minh Nguyên: "Minh Nguyên, chuyện năm đó, đều đã qua rồi, con cần gì phải làm như vậy? Oan oan tương báo biết đến bao giờ, hận thù của cha mẹ không liên quan đến con cái, chưa nói đến, năm đó Thành vẫn còn chưa sinh ra. Chuyện này đâu có quan hệ đến nó? Một đứa trẻ như vậy, đối với Quý Hồng đã là hành hạ rồi, hơn nữa hai anh em con bây giờ không phải sống rất tốt sao?"

Minh Nguyên vẫn chưa thể buông tay được.

Miêu Doanh Đông vẫn ngồi ở đối diện, khoanh tay nhìn Minh Nguyên.

Không biết từ bao giờ mà Miêu Doanh Đông bắt đầu có hứng thú với những chuyện bát quái này, hoàn toàn không còn là thiên thần như trước kia nữa.

Khả năng là như Cố Nhị nói, mỗi lần anh gặp cậu ta, anh cũng bắt đầu trở nên nhiều chuyện.

Càng có thể là do chuyện vợ con của Miêu Doanh Đông đều đã được giải quyết hết, anh không có chuyện gì để quan tâm, nên bây giờ có tâm tình đi ngồi buôn dưa lê chuyện tình của người khác, nhìn thấy người ta chịu khổ, anh rất vui vẻ.

Minh Nguyên nói, lâu như vậy, đã làm phiền dì rồi, hôm nay anh muốn đưa Thành ra ngoài một chút, ăn một ít thức ăn ngon.

Buổi tối anh sẽ đưa nó về.

"Được" Từ Thiến trả lời.

Minh Nguyên lái xe mang Thành đi hóng gió, trên đường đi Thành vẫn luôn một tiếng lại một tiếng gọi "Anh hai", giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng.

So với lúc ở Venezuela còn nhẹ nhàng hơn, có thể là nhờ Từ Thiến dạy dỗ.

"Anh hai, anh có khỏe không? Lâu rồi em không gặp chị!"

"Anh hai, một mình anh ở Venezuela phải chú ý an toàn nhé!"

Minh Nguyên lập tức mềm lòng, anh nói: "Anh không ở một mình, còn có anh Tống Dương của em nữa."

"Ah, vậy anh phải để anh Tống Dương bảo vệ nhé."

Tim của Minh Nguyên quả nhiên không mềm xuống không được.

Cuối cùng thì nó vẫn chỉ là một đứa trẻ con, hơn nữa còn là một đứa trẻ đầu óc không được hoàn chỉnh, nhưng cũng bởi vì đầu óc không hoàn chỉnh mà mỗi lời nói của nó đều mang vẻ thật thà lại hiền lành.

Trong lúc lái xe, hình như anh nhìn thấy xe Lệ Truyền Anh đi qua, trên xe còn không chỉ có mình cô mà còn có cả Đường Tiềm.

Minh Nguyên lập tức quay đầu xe, đuổi theo cô.

Xe dừng lại ở cửa một sở nghiên cứu.

Lần này Đường Tiềm và Lệ Truyền Anh đi cùng nhau, thật sự là có liên quan đến công việc, bởi vì Lệ Truyền Anh là chủ quản nghiệp vụ của Phó sở trưởng, còn Đường Tiềm cũng là lãnh đạo ở chỗ bọn họ nên hai người đi chung, lần này hai người đến sở nghiên cứu để khảo sát tài liệu.

Lệ Truyền Anh và Đường Tiềm mặc đồ bảo hộ đi vào trong một lúc lâu.

Bên ngoài sở nghiên cứu, xe của Minh Nguyên vẫn đỗ chờ ở đấy.

Thành nói chuyện với anh, anh đáp lại câu được câu không, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa sở nghiên cứu.

Đến lúc Lệ Truyền Anh đi ra ngoài, cùng Đường Tiềm lên xe, Minh Nguyên lập tức đi theo phía sau.

Hai người họ cùng đến một nhà hàng.

Minh Nguyên tìm một chỗ ngồi kín đáo gọi cho Thành một phần đồ ăn.

Lúc ăn cơm, Lệ Truyền Anh ngáp một cái.

"Mệt sao?" Đường Tiềm vừa gọi món vừa hỏi.

"Ừ buổi tối thường mất ngủ. Ngủ không ngon." Lệ Truyền Anh trả lời.

"Thật không? Tôi trước kia cũng như vậy, về sau quen với sinh hoạt tần suất cao rồi thì mới ngủ được, lúc đó tự tôi đã thiết kế một bài xoa bóp hỗ trợ ngủ ngon, cô muốn thử không?" Đường Tiềm hỏi.

"Cũng được." Lệ Truyền Anh thích nhất là loại hoạt động không cần uống thuốc như vậy.

"Đây là do tôi tự sáng tạo ra cho bản thân, khả năng chỉ tác dụng với tôi, hoặc cũng có thể là do tâm lý của tôi lúc đó, vậy nên cô cứ nhìn thử, nếu có hiệu quả, thì hãy thử xem?" Đường Tiềm lại nói.

Nói xong anh ta bắt đầu tự xoa huyệt Thái Dương cùng xoa bóp cổ của chính mình.

Lệ Truyền Anh cảm thấy bài xoa bóp này thật dài.

Đường Tiềm làm mẫu xong, Lệ Truyền Anh bắt đầu thử làm theo nhưng vẫn là có một vài chỗ không bóp đúng huyệt.

Đường Tiềm ngồi ở đối diện nhìn: "Nhấn vào chỗ gần hai bên vai!"

"Ở đây?" Lệ Truyền Anh hỏi.

"Không phải." Đường Tiềm giống như là có tâm mà không có sức không giúp được gì: "Để tôi giúp cô một chút được không? Tôi thề sẽ không chiếm tiện nghi của cô."

"OK, cũng được." Lệ Truyền Anh quang minh chính đại trả lời.

Đường TIềm đi đến phía sau Lệ Truyền Anh, xoa bóp vị trí hai bên vai cô.

Đường Tiềm là một người quân tử, tuyệt đối không chạm vào da thịt Lệ Truyền Anh.

Nhưng Minh Nguyên ở phía sau nhìn không thấy điều đó, anh chỉ thấy - hai người đang rất mập mờ.

"Độ mạnh yếu nhất định phải đủ!" Đường Tiềm nói.

"Ừ." Lệ Truyền Anh luôn rất phiền muộn về giấc ngủ của mình, từ khi học cấp 3, chỉ cần cô có tâm sự thì cả đêm đều sẽ không ngủ được, về sau đến sở nghiên cứu lại phải làm việc động não nhiều, cô phát hiện Đường Tiềm bây giờ tuy là đầu tóc vẫn coi như bình thường nhưng tương lai Lệ Truyền Anh cảm thấy anh có khả năng bị hói rất lớn.

Trời biết, từ bế bé Lệ Truyền Anh ghét nhất là đầu hói.

Người hay động não thường như vậy, lúc đầu là người rất bình thường, qua mấy năm liền thành Địa Trung Hải (hói) rồi!

Lệ Truyền Anh muốn công tác ở sở nghiên cứu cả đời, nếu cứ tiếp tục thế này, nghĩ đến liền thấy nhân sinh vô vọng.

Lệ Truyền Anh không thể nhịn được mà phì cười, ngủ không được còn nghĩ nhân sinh có ý nghĩa gì?

"Cô cười gì vậy?" Đường Tiềm hỏi.

"À, không có gì!" Cũng không thể nói cho anh biết là mình nghĩ đến sau này anh sẽ có cái đầu Địa Trung hải được!

Tiếp đó, Lệ Truyền Anh cúi đầu cười cười, cười bản thân nhàm chán cùng ý nghĩ kỳ lạ.

Minh Nguyên tay vuốt cằm nhìn chằm chằm Lệ Truyền Anh, Thành vẫn luôn ngồi ăn, hỏi một câu: "Anh hai, anh không ăn sao?"

"Anh ăn no rồi!" Minh Nguyên trả lời.

"Anh hai, anh còn chưa ăn gì, sao đã no rồi?" Thành không hiểu hỏi.

"Ăn của em đi." Minh Nguyên nhíu mày, trả lời.

Buổi tối, Lệ Truyền Anh về nhà, tối nay cô còn có một thực nghiệm nhỏ muốn làm.

Cô ở nhà, đeo găng tay đang làm phản ứng gì đó trong bình, hôm nay thực nghiệm trong phòng thí nghiệm mấy lần vẫn chưa thành công, bây giờ cô phải ở nhà thử lại lần nữa, dụng cụ cũng khá đơn giản.

Đầu óc Lệ Truyền Anh vô cùng tập trung, vô cùng tỉnh táo.

Nếu như nói hôm qua cô ngủ không ngon, hôm nay ngược lại lại càng có tinh thần, giống như một cái dây vậy, vẫn luôn căng cứng, làm thế nào cũng không thả lỏng được, chỉ là sắc mặt càng ngày càng kém.

Tiếng đập cửa vang lên, cô đeo găng tay cao su ra mở cửa.

"Sao lại là anh?" Lệ Truyền Anh hỏi.

"Cô định để tôi cách cửa nói chuyện sao?" Minh Nguyên vẻ mặt không hề thay đổi nói.

Ăn xong bữa tối, anh liền đưa Thành về nhà Từ Thiến.

"Vào đi. Anh chờ một chút, để tôi làm xong thực nghiệm đã." Nói xong Lệ Truyền Anh quay người muốn đi, đầu óc vẫn còn đặt trên thực nghiệm dang dở.

Đột nhiên Minh Nguyên ở phía sau kéo tay Lệ Truyền Anh, theo quán tính cô ngã thẳng vào lòng anh.

"Minh Nguyên, cậu làm gì thế? Đừng nghịch!" Giọng Lệ Truyền Anh cố găng nghiêm túc: "Hiện tại tôi có việc."

Minh Nguyên kéo cô vào trong ngực mình, ghé vào bên tai cô nói: "Hôm nay cô đi tìm đàn ông hoang dã bên ngoài?"

Hai tay Lệ Truyền Anh mang găng tay cao su lơ lửng giữa trời, đối với chuyện sắp xảy ra tối nay, cô không hề có chút dự cảm nào.

"Ai là đàn ông hoang dã? Tôi chưa kết hôn, tại sao tìm Đường Tiềm lại thành tìm đàn ông hoang dã?" Lệ Truyền Anh lớn tiếng nói.

Cô vừa nghĩ liền biết Minh Nguyên đang nói đến ai.

"Trong mắt tôi, hắn ta chính là đàn ông hoang dã!" Minh Nguyên trả lời.

"Cậu đừng nói nhảm, hôm nay tôi và anh ta chỉ là cùng nhau đi khảo sát tình huống sở nghiên cứu, buổi trưa cùng nhau ăn cơm thôi, anh ấy dạy tôi một bộ xoa bóp trị liệu chứng mất ngủ, chúng tôi không có xấu xa như cậu nghĩ, còn nữa cậu dựa vào đâu mà theo dõi tôi?" Lệ Truyền Anh biết anh theo dõi mình, nếu không giọng cô sẽ không tức giận như vậy.

"Không ngủ được sao?" Minh Nguyên thổi khí vào tai Lệ Truyền Anh.

Lệ Truyền Anh lập tức liền nghĩ đến đêm đó lúc cô và anh ở trên giường, anh chính là giống như vậy thổi khí vào bên tai cô, hóc-môn nam tính mãnh liệt, khiến toàn bộ sức lực của cô đều nhịn không được, chỉ nghĩ đến làm thế nào để điên cuồng nhào đến.

Thế nhưng đó là lúc cô không biết anh là ai, sau khoảng thời gian hai người ở chung, Minh Nguyên đã thành người quen, hơn nữa còn là người quen nhỏ hơn cô mấy tuổi, có ai lại lên giường với người quen?

Loại ý nghĩ như vậy, Lệ Truyền Anh đã sớm chặt đứt.

"Tôi luôn mất ngủ, không phải anh cũng biết sao?" Lệ Truyền Anh trả lời.

Nếu không sao lại mua cho cô gối đầu hoa oải hương còn có tinh dầu.

"Cách chữa mất ngủ nhanh nhất, chính là tìm đến một hồi vận động thể lực đầy vui vẻ, ví dụ tập thể dục, bơi, hoặc là -" Ở dưới, Minh Nguyên cắn tai Lệ Truyền Anh nói.

Lệ Truyền Anh cắn răng thật chặt, cô biết rõ Minh Nguyên đang nói gì.

"Tôi không phải là nữ sinh chưa từng đọc sách thầm muốn yêu đương!" Lệ Truyền Anh đáp.

"Tôi vừa đúng cũng không phải là một người đàn ông muốn thân thể và linh hồn cùng kết hợp! Có thể không có tình cảm! Đến với nhau vì nhu cầu thể xác!" Minh Nguyên nói.

"Vì sao lại là tôi?" Lệ Truyền Anh hỏi, "Lên giường với người quen, về sau chúng ta đối mặt với nhau thế nào?"

"Cũng không tính là quen, cô cũng không phải người ngây thơ. Cứ như vậy đi. Hơn nữa, cô ngủ không ngon, làm xong, rất nhanh cô có thể ngủ!" Minh Nguyên đáp.

"Tôi…" Lệ Truyền Anh do dự.

Thật sự có thể hai bên cùng có lợi đấy!

Cảm giác ngủ không ngon thật sự hại chết người.

Hơn nữa làm cùng anh cũng có cảm giác vui sướng tràn trề.

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, Minh Nguyên đã ôm ngang cô lên, đưa lên giường.

Hai người cũng không ngây ngô, quen việc dễ làm.

Giống như buổi tối họ gặp nhau lần đầu tiên kia, cô ở trên hoặc anh ở trên, nói chung là tối nay hai người củi khô lửa bốc, khá điên cuồng.

Cuối cùng, cơ thể căng cứng của Lệ Truyền Anh cũng được thả lỏng, hai mắt cô rã rời, nằm ở trên giường ngủ mất.

Vốn cô tưởng hôm nay sẽ lại là một đêm mất ngủ.

Cái cảm giác cuối cùng cũng được ngủ này, khiến cho tế bào cả người Lệ Truyền Anh đều thả lỏng.

Cô không thể tự kiềm chế chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Minh Nguyên nghiêng mặt nằm bên ngắm cô, lúc đầu đèn ngủ vốn tắt, nhưng anh lại bật lên, anh muốn nhìn cô thật rõ.

Bả vai của cô thật ra rất nhỏ gầy, không biết một người nhỏ bé như vậy lại lấy đâu ra sức lực lớn như thế, xương quai xanh của cô rất gợi cảm, là dáng người phụ nữ nhỏ bé điển hình.

Có tiếng khác thường truyền đến, Minh Nguyên ngồi dậy, thực nghiệm của cô vẫn đang tiếp tục.

Anh theo trình tự rút từng thiết bị thực nghiệm.

Sau đó, nằm xuống, ngủ tiếp.

Ngày hôm sau, khi Lệ Truyền Anh thức dậy đã là 12 giờ trưa.

Lần đầu tiên cô ngủ được một giấc sâu như vậy.

Có thể là do sau khi đến Mỹ, vẫn luôn ở một mình, trong lòng không yên, lại thêm ban ngày tiêu hao năng lượng não bộ quá lớn, vậy nên luôn không ngủ được.

Sau khi Lệ Truyền Anh tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nằm trên giường nghĩ, "Quả nhiên làm chuyện này thật sự có thể giúp ngủ ngon!"

Nhìn sang bên cạnh, Minh Nguyên đã không còn đó, máy hút khói trong bếp vẫn đang ông ông chạy.

Cô mặc đồ ngủ, đến phòng bếp, Minh Nguyên đang nấu cơm.

Nghe được tiếng động sau lưng, Minh Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua, nói, "Tỉnh?"

"Ừ. Cậu vẫn chưa đi?"

Hai người cũng không phải chưa từng phát sinh quan hệ, Lệ Truyền Anh cũng không cảm thấy gì.

"Không đi. Lệ Truyền Anh..." Minh Nguyên quay đầu hỏi.

Đây hình như là lần đầu tiên Minh Nguyên gọi đầy đủ tên Lệ Truyền Anh.

"Sao vậy?" Lần đầu tiên bị Minh Nguyên gọi tên, Lệ Truyền Anh cảm thấy có chút lạ tai.

"Sau này chúng ta là bạn tình sao!?" Anh nói.

"Quan hệ trong sạch..." Lệ Truyền Anh muốn nói "Quan hệ bạn bè trong sạch.."

Nhưng chưa dứt lời, đã bị Minh Nguyên cắt đứt, "Hai chúng ta đã bao giờ trong sạch đâu? Từ lúc bắt đầu thì đã không trong sạch rồi? Trong sách đều là lừa mình dối người."

Lệ Truyền Anh nghĩ lại, cũng đúng.

Có thể cùng một người nhỏ hơn mình làm bạn tình, Lệ Truyền Anh có chút không phục.

Thế nhưng, chuyện xảy ra cũng qua ba lần rồi, trong tâm Lệ Truyền Anh cũng không bài xích anh, ít nhất ở phương diện này thì không bài xích.

Ít nhất sức lực của anh lớn, cô cũng không thua thiệt gì.

"Được." Lệ Truyền Anh đáp.

Minh Nguyên bắt đầu ăn "Về sau cô có nhu cầu hoặc là không ngủ được, gọi tôi; Nếu tôi có nhu cầu, sẽ gọi cô, thế nhưng lúc tôi gọi cô sẽ rất ít, nhà tôi, không có tiện, tôi không thích ở khách sạn."

"Được!"

"Ngủ không được, cũng có thể tìm tôi!" Minh Nguyên nói.

Lệ Truyền Anh lại "Ừ" một câu, "Bình thường tôi đều ngủ không được."

"Vậy tôi sẽ thường xuyên đến?" Anh hỏi.

"Được."

Quả nhiên là sức lực tốt, còn gọi lúc nào đến lúc đó…

Không lấy tiền, khả năng tốt…

Còn lại một chữ nhỏ, Lệ Truyền Anh cũng không dám nghĩ tới nữa.

Người ta đã cố gắng hiền lành, chủ động hiến thân, nghĩ người ta như vậy, thật sự không nên.

"Tôi rất nhanh sẽ đi!" Minh Nguyên nói.

"Trở về sẽ liên lạc?"

"Được."

Ăn xong cơm, Minh Nguyên liền đi.

Vé máy bay của anh vào hôm nay, lần này, anh không muốn cô tiễn nữa.

Dẫu sao thì hai người đã có quan hệ, định ra rồi, anh rất yên tâm.

Thế nhưng vé máy bay của anh không phải là đi Venezuela, anh định đi Trung Quốc.

....

Trung Quốc, ở một thành phố nổi tiếng về trung y, Minh Nguyên bái một lão Trung y làm thầy.

Tổ tiên của lão Trung y là ngự y trong cung, về hưu truyền nghề cho con cháu, khá có tiếng.

Minh Nguyên là đệ tử cuối cùng của ông.

Làm đệ tử cuối cùng vốn cần tư chất, Minh Nguyên lại bắt đầu từ số không.

Nhưng anh có tiền, quyên giúp một cái bệnh viện gia đình.

Lão trung y thấy anh trời sinh thông minh, liền nhận anh, hơn nữa anh còn quyên góp một cái bệnh viện đông y có thể tạo phúc cho rất nhiều người!

Lần này Minh Nguyên muốn học chính là… liệu pháp châm cứu trị bệnh mất ngủ.

Lúc đầu nghĩ là nhiều nhất mất một tuần là có thể học được…

"Ngươi nghĩ trung y là trò chơi sao? Ngươi không biết gì về huyệt vị, không biết cơ thể người, làm sao hạ châm được? Nhỡ đâu ghim sai, đâm chết người thì làm sao bây giờ?" Lão trung y vô cùng tức giận.

Ông đã nhìn ra Minh Nguyên chỉ vì cái trước mắt, dường như có mục đích gì đó.

"Em hiểu rồi, thưa thầy!" Minh Nguyên trả lời, tiếp tục học thuộc 720 huyệt vị trên cơ thể con người, nhìn vị trí trên người mình.

Minh Nguyên rất nỗ lực, thầy giáo nhìn cũng vô cùng vui vẻ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương