Rất Yêu Em Cô Gái Nhỏ
-
Chương 1
6:00 AM, thị trấn Thánh Lương.
Trước cổng trường Trung học Thánh Lương, học sinh ra vào tấp nập, ai cũng mặc áo ấm thật dày, cổ quấn đầy khăn len màu sắc, còn có cả phụ huynh khắp trấn tề tựu đông đủ ở sân trường làm quang cảnh càng náo nhiệt. Vâng, hôm nay là lễ Tốt nghiệp của học sinh khối Mười. Vì thế hình ảnh tốp ba tốp năm học sinh mặc lễ phục đứng tụm lại một chỗ với nhau ở các góc sân trường “chuyền nhau lưu bút, tay trong tay, ôm chặt nhau, mặt đẫm nước gì đó, mắt lưu luyến” vân vân và mây mây là chuyện rất bình thường.
Tất nhiên không phải ai cũng như vậy, thậm chí có một nhóm người còn đứng nhàn nhã trước cổng trường tay cầm bánh mì, miệng tán gẫu nhìn người khác gặp nạn. Không tin? Cứ thử nhìn đám người mặc lễ phục tốt nghiệp đang ăn sáng lại còn bừng bừng khí thế “tám” chuyện, miệng không ngừng tiết enzim ra ngoài môi trường thì biết. Mà dẫn đầu đám “tinh anh” là một cô gái có mái tóc dài rất dày cột nhỏng cao, dáng đứng cực kỳ dũng mãnh, chân gác lên tường, tay tì lên vai lão đệ, miệng nhồm nhoàm nhai nốt miếng bánh mì cuối rồi nói:
- Mọi người nói thử xem, lần này đồng chí Ngân Tước có “lành lặn” đến được đây hay bị cẩu cướp mất đồ ăn sáng?
Nói xong chỉ chỉ ngón tay “ngà ngọc” về phía cô gái dáng vẻ chật vật chạy, hai tay ôm chặt bịch đồ ăn trước ngực, sau lưng còn có hai “bé Milu” đáng yêu “ẳng ẳng” đuổi. Đầu ngón tay nhịp nhịp trên không trung ra hiệu, mà mọi người dường như rất hiểu ý, hô lớn:
- Ba, hai, một!
Hấp, Lương Quang Ngân Tước nhún chân lấy đà nhảy một cú trước mặt đám bạn cùng lớp, thành công đem túi giấy thảy cho Hạ Diệp – bạn thân kiêm lớp trưởng rồi nhanh chóng trốn ra sau lưng. Hạ Diệp nhíu mày rồi bày ra bộ mặt “u ám ngàn năm” trừng hai con chó trước mặt mình. Người ta nói “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, chó cũng không ngoại lệ nên hai “bé Milu” rất “biết địch biết ta”, lập tức quay đầu bỏ chạy nhưng không quên sủa một tràng cảnh cáo mang hàm ý: “Chúng ta sẽ trở lại, hãy đợi đấy!”.
Thấy hai con chó đã dông thẳng, Lương Quang Ngân Tước liền khôi phục bộ dạng “con gián đập mãi không chết”, nhảy ra đằng trước cười như một con ngố với Hạ Diệp, xòe hai bàn tay:
- Hề hề hề hề hề hề hề… Hạ đại gia thân yêu, cảm ơn ngài đã đuổi kẻ thù giúp tại hạ. Tại hạ nhà nghèo chẳng có gì cả, chỉ có tấm thân “vàng ngọc” này, nếu đại gia không chê, tại hạ xin lấy thân báo đáp. Chỉ xin ngài làm ơn trả lại đồ ăn sáng cho tại hạ, nha!
- Tởm!!!
Cả đám vừa nghe xong liền đồng thanh nôn, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để “sỉ báng” bạn mình. Lương Quang Ngân Tước quay qua trừng đám bạn mình, hai tay chống lên eo, nâng mặt kiêu ngạo nói:
- Tởm cái gì mà tởm. Chị biết mấy bé ghen tỵ với tài năng và tấm thân ngàn vàng của chị, thích thì xuất money ra, chị sẽ “phục vụ” mấy bé. Lưu ý, chị chỉ bán thân không bán nghệ nên mấy bé chuẩn bị tiền thưởng… Au, cậu làm cái gì thế hả Nguyệt?
Đầu bị cốc mạnh một cái, Ngân Tước trợn hai mắt làm người ta có cảm tưởng chỉ cần động mạnh một chút là tròng mắt cô rớt ra ngay. Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn cái người cầm đầu lớp nhìn mình gặp họa chó rượt mà còn cầm bánh mì ăn thong thả, ngón tay chỉ trỏ như xem hài, bây giờ còn tổn thương thân xác tội nghiệp của cô. Được lắm, hôm nay không dạy dỗ lại người bạn này cô không phải là Lương Quang Ngân Tước. Nghĩ là làm, cô bày ra tư thế “sư tử Hà Tây”, gào thét:
- ĐỖ THÀNH NGUYỆT, cậu muốn chết hả? Lúc nãy bổn lão gia bị chó rượt không giúp thì thôi bây giờ còn dám cốc đầu tớ. Cậu sống 16 năm rồi chắc chán lắm nhỉ, hay để tớ tiễn cậu xuống chỗ Diêm Vương uống trà ăn bánh ha!
- Không không, tớ đang tuổi thanh xuân tràn trề, trai theo đầy thế mà chết thì chẳng phải là tổn thất lớn cho nước nhà sao? Tước Tước cậu xem, tụi tớ sợ cậu “bán thân không bán nghệ” lao lực quá sẽ chết sớm mới nói thế. Huống chi Hạ đằng sau cậu mặt còn đen hơn than thế kia, sợ cậu chưa kịp tiễn tớ xuống âm phủ thì Lương Quang tiểu thư cậu đã đi trước rồi.
Được rồi, Lương Quang Ngân Tước cô thừa nhận không sợ trời không sợ đất nhưng sợ nhất là ma, động vật thân mềm + nhiều chân, đặc biệt là em trai yêu quí với Hạ Diệp. Mà bây giờ Hạ Diệp lại hầm hầm nhìn cô, hai mắt tóe lửa như nhân vật siêu nhân trong phim hoạt hình. Chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: Cực Kỳ Đáng Sợ.
Trước cổng trường Trung học Thánh Lương, học sinh ra vào tấp nập, ai cũng mặc áo ấm thật dày, cổ quấn đầy khăn len màu sắc, còn có cả phụ huynh khắp trấn tề tựu đông đủ ở sân trường làm quang cảnh càng náo nhiệt. Vâng, hôm nay là lễ Tốt nghiệp của học sinh khối Mười. Vì thế hình ảnh tốp ba tốp năm học sinh mặc lễ phục đứng tụm lại một chỗ với nhau ở các góc sân trường “chuyền nhau lưu bút, tay trong tay, ôm chặt nhau, mặt đẫm nước gì đó, mắt lưu luyến” vân vân và mây mây là chuyện rất bình thường.
Tất nhiên không phải ai cũng như vậy, thậm chí có một nhóm người còn đứng nhàn nhã trước cổng trường tay cầm bánh mì, miệng tán gẫu nhìn người khác gặp nạn. Không tin? Cứ thử nhìn đám người mặc lễ phục tốt nghiệp đang ăn sáng lại còn bừng bừng khí thế “tám” chuyện, miệng không ngừng tiết enzim ra ngoài môi trường thì biết. Mà dẫn đầu đám “tinh anh” là một cô gái có mái tóc dài rất dày cột nhỏng cao, dáng đứng cực kỳ dũng mãnh, chân gác lên tường, tay tì lên vai lão đệ, miệng nhồm nhoàm nhai nốt miếng bánh mì cuối rồi nói:
- Mọi người nói thử xem, lần này đồng chí Ngân Tước có “lành lặn” đến được đây hay bị cẩu cướp mất đồ ăn sáng?
Nói xong chỉ chỉ ngón tay “ngà ngọc” về phía cô gái dáng vẻ chật vật chạy, hai tay ôm chặt bịch đồ ăn trước ngực, sau lưng còn có hai “bé Milu” đáng yêu “ẳng ẳng” đuổi. Đầu ngón tay nhịp nhịp trên không trung ra hiệu, mà mọi người dường như rất hiểu ý, hô lớn:
- Ba, hai, một!
Hấp, Lương Quang Ngân Tước nhún chân lấy đà nhảy một cú trước mặt đám bạn cùng lớp, thành công đem túi giấy thảy cho Hạ Diệp – bạn thân kiêm lớp trưởng rồi nhanh chóng trốn ra sau lưng. Hạ Diệp nhíu mày rồi bày ra bộ mặt “u ám ngàn năm” trừng hai con chó trước mặt mình. Người ta nói “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, chó cũng không ngoại lệ nên hai “bé Milu” rất “biết địch biết ta”, lập tức quay đầu bỏ chạy nhưng không quên sủa một tràng cảnh cáo mang hàm ý: “Chúng ta sẽ trở lại, hãy đợi đấy!”.
Thấy hai con chó đã dông thẳng, Lương Quang Ngân Tước liền khôi phục bộ dạng “con gián đập mãi không chết”, nhảy ra đằng trước cười như một con ngố với Hạ Diệp, xòe hai bàn tay:
- Hề hề hề hề hề hề hề… Hạ đại gia thân yêu, cảm ơn ngài đã đuổi kẻ thù giúp tại hạ. Tại hạ nhà nghèo chẳng có gì cả, chỉ có tấm thân “vàng ngọc” này, nếu đại gia không chê, tại hạ xin lấy thân báo đáp. Chỉ xin ngài làm ơn trả lại đồ ăn sáng cho tại hạ, nha!
- Tởm!!!
Cả đám vừa nghe xong liền đồng thanh nôn, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để “sỉ báng” bạn mình. Lương Quang Ngân Tước quay qua trừng đám bạn mình, hai tay chống lên eo, nâng mặt kiêu ngạo nói:
- Tởm cái gì mà tởm. Chị biết mấy bé ghen tỵ với tài năng và tấm thân ngàn vàng của chị, thích thì xuất money ra, chị sẽ “phục vụ” mấy bé. Lưu ý, chị chỉ bán thân không bán nghệ nên mấy bé chuẩn bị tiền thưởng… Au, cậu làm cái gì thế hả Nguyệt?
Đầu bị cốc mạnh một cái, Ngân Tước trợn hai mắt làm người ta có cảm tưởng chỉ cần động mạnh một chút là tròng mắt cô rớt ra ngay. Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn cái người cầm đầu lớp nhìn mình gặp họa chó rượt mà còn cầm bánh mì ăn thong thả, ngón tay chỉ trỏ như xem hài, bây giờ còn tổn thương thân xác tội nghiệp của cô. Được lắm, hôm nay không dạy dỗ lại người bạn này cô không phải là Lương Quang Ngân Tước. Nghĩ là làm, cô bày ra tư thế “sư tử Hà Tây”, gào thét:
- ĐỖ THÀNH NGUYỆT, cậu muốn chết hả? Lúc nãy bổn lão gia bị chó rượt không giúp thì thôi bây giờ còn dám cốc đầu tớ. Cậu sống 16 năm rồi chắc chán lắm nhỉ, hay để tớ tiễn cậu xuống chỗ Diêm Vương uống trà ăn bánh ha!
- Không không, tớ đang tuổi thanh xuân tràn trề, trai theo đầy thế mà chết thì chẳng phải là tổn thất lớn cho nước nhà sao? Tước Tước cậu xem, tụi tớ sợ cậu “bán thân không bán nghệ” lao lực quá sẽ chết sớm mới nói thế. Huống chi Hạ đằng sau cậu mặt còn đen hơn than thế kia, sợ cậu chưa kịp tiễn tớ xuống âm phủ thì Lương Quang tiểu thư cậu đã đi trước rồi.
Được rồi, Lương Quang Ngân Tước cô thừa nhận không sợ trời không sợ đất nhưng sợ nhất là ma, động vật thân mềm + nhiều chân, đặc biệt là em trai yêu quí với Hạ Diệp. Mà bây giờ Hạ Diệp lại hầm hầm nhìn cô, hai mắt tóe lửa như nhân vật siêu nhân trong phim hoạt hình. Chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: Cực Kỳ Đáng Sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook