Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn
-
Chương 37: Lại Tư là người trong xã hội đen
Tuyết Thuần chạy tới, ôm lấy Tần Dung, đầu vùi vào lòng bà. Cô rất bất hiếu, biết rõ Tần Dưng bệnh nặng, vẫn ân hận không quay về thăm lấy một lần. Giờ phút này, cảm giác áy náy vì tội ác của mình đang tràn đầy cả người.
""Tại sao có thể như vậy, làm sao có thể? Những bác sĩ sau này đều không có lương tâm sao? Làm sao lại bỏ đi?"" Ông trời thật không công bằng nha! Đầu óc anh trai từ nhỏ đã không được tốt, mẹ mắc bệnh ung thư, tại sao tất cả bị thương đều muốn mẹ nuôi một mình chịu đựng.
""Đứa nhỏ ngốc, chỉ là sợ con buồn nên mới không nói cho con.""
Tần Dung vỗ nhẹ vai nhỏ của cô, sau khi bị ung thư xương, bà hiểu được, quá khứ đã khiến bà mạnh mẽ hơn, có rất nhiều chuyện ý nghĩa không kịp quý trọng, chỉ hiểu được muốn chiến thắng.
Nhìn con, nhìn Tuyết Thuần, bà đều thẹn trong lòng.
Một lúc sau cảm thấy eo mát lạnh, biết Tuyết Thuần khóc. Đứa nhỏ này, lúc trước chỉ biết len lén khóc, thật sự lần này đã đau lòng thay bà.
""Đừng khóc, có thể sống lâu hơn một chút, mất đi một chân cũng không sao.""
Thật lâu Tuyết Thuần cũng không có ngẩng đầu, Tần Dung biết rằng lúc này cô lại đang để tâm vào chuyện vụn vặt. Khuôn mặt của cô lại khôi phục, trở nên lạnh lùng cứng rắn, ""Nếu mẹ đổ tất cả mọi chuyện lên người của mình, vậy thì con nhất định không tha cho mẹ.""
Đột nhiên Tần Dung nghe được giọng nói tức giận, Tuyết Thuần vỗ vài cái lên mặt, nước mắt cũng lau ở trên quần áo của Tần Dung, sau đó mới đứng lên.
""Mẹ chính là như vậy, bất luận không phải là lỗi do mình, vừa có chuyện, liền ôm tất cả vào người, mẹ có thể đừng khiến cho cuộc sống của mình trở nên mệt mỏi như vậy được không? Con cũng không sợ nói ra, bây giờ mẹ không vui, không hạnh phúc tất cả đều là mẹ tự tìm. Làm người, cũng nên ích kỉ, tốt nhất đến khi chết cũng không cần nhận sai, cho dù đê tiện, cho dù không chừa chuyện xấu, nhưng được sống vui vẻ, hạnh phúc, ai có thể làm khó dễ mẹ?""
Nói xong lời cuối cùng, Tần Dung lắc đầu, Tuyết Thuần là người như vậy, mấy năm nay không có bà bảo vệ, bà không biết ở trong xã hội ""cá lớn nuốt cá bé"", Tuyết Thuần sẽ sống như thế nào nữa. Nếu khi bà chết đi.... Lúc đó Lại Tư, có thể thay bà bảo vệ cho Tuyết Thuần không?
""Tốt lắm, bình thường đã mạnh mẽ hơn người, đừng giả bộ nhu nhược. Lại đây ngồi một chút đi.""
""Mẹ có muốn uống chút nước không? Con bảo người mang tới.""
""Được rồi, không vội. Lại tổng đâu? Nó không đi cùng với con à?
Dứt lời, Tần Dung liền phát hiện mình đã hỏi câu hỏi vốn không nên hỏi, đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Tuyết Thuần thì càng không yên lòng, ""Mẹ không có ý gì khác, xuất thân của nó như vậy, mẹ cũng không leo trèo, bấu víu nổi.""
""Không phải như vậy, công việc của anh ấy rất bận."" Tuyết Thuần hơi nghiêng nghiêng đầu, ngoài cửa sổ bắt đầu u ám, chiếu vào mặt Tuyết Thuần ảm đạm vài phần.
""Tuyết Thuần..."" Mẹ nuôi muốn nói lại thôi.
""Gì ạ?""
""Có một số việc, mẹ không biết có nên nói không?""
""Mẹ, có chuyện gì cứ nói thẳng, chúng ta là mẹ con, cũng không phải là người ngoài.""
Đúng, là con gái, huyết thống bị một tầng ngăn cách, khoảnh khắc nhìn thấy mẹ nuôi ngồi xe lăn, đã không còn quan tâm nữa rồi. Mình phải hiểu để mà quý trọng nha! Thời điểm lại nhìn thấy mẹ nuôi, Tuyết Thuần rõ ràng biết mình vẫn luôn nhớ bà.
Trước đây, vẫn luôn so sánh, nếu là con ruột của cha mẹ...sẽ là một gia đình hạnh phúc, còn nếu là mẹ nuôi cũng chỉ đem lại một gia đình hạnh phúc mờ nhạt, thật ra thì cũng là nuôi dưỡng người thân yêu, chỉ là hình thức khác nhau mà thôi. Đều không thể thay thế, Lại Tư cũng không thể. Nửa năm qua chính mình cũng không trở về thăm lấy một lần, cô vô cùng hối hận.
""Cho tới bây giờ con vẫn chưa hề biết rốt cuộc Lại Tư đang làm gì sao?""
Tần Dung có chút do dự, quyết định sẽ nói ra chuyện này. Lấy nó Tuyết Thuần đã tự khép kín bản thân mình, chỉ biết ở trong nhà, còn có Lại Tư này có tính giấu nghề, xem chừng Tuyết Thuần vẫn đang không biết chuyện gì.
Tuyết Thuần không hiểu nhíu nhíu lông mày đen, kỳ quái nhìn Tần Dung, nói chuyện đương nhiên: ""Anh ấy chính là tổng giám đốc của tập đoàn YD mà!""
Tuyết Thuần mở to con mắt trong suốt, đây là chuyện mọi người đều biết.
Vẻ mặt Tần Dung cổ quái, ""Trừ những thứ này ra thì sao?""
Ban đầu bà đoán được Lại Tư yêu Tuyết Thuần, mới độc ác ép Tuyết Thuần gả cho Lại Tư. Dù sao Lại gia là dòng họ kế thừa tổ chức xã hội đen nhiều năm, buôn bán súng ống đạn dược khắp thế giới, là tổ chức đứng đầu giống như anh cả xưng vương xưng bá, hiếm có đối thủ có thể địch nổi.
Tuyết Thuần gả vào nhà của người như vậy, chỉ cẩn có Lại Tư che chở, cũng sẽ không bị người khác ức hiếp, được sống vẻ vang, nhất định sẽ hạnh phúc.
Nhưng lúc này xem ra, sự tình đã không giống như bà dự đoán. Ngày thường Tuyết Thuần mặc dù không phải là người hoạt bát, nhưng mà cả người đều là đứa trẻ trong sạch hăng hái, nửa năm sau cô trở về cảm giác đã bớt chút sức sống, có chút tiều tụy.
Tuyết Thuần suy nghĩ một chút, không có ý định để bọn họ đang trong lúc không được tự nhiên nói chuyện, tránh để thêm phiền não, ""Con không biết.""
Tần Dung quan sát mặt Tuyết Thuần, hồi lâu, thở thật dài một tiếng. Bà là người cũng không thể sống lâu, trừ con trai ruột, Tuyết Thuần đang ngẩn người này cũng có cá tính riêng, bà cũng không thể bỏ được.
Bà vẫn là có ý định nhắc nhở, ""Lại Tư nó không đơn giản giống như bề ngoài, mẹ biết được, nó là người trong tổ chức xã hội đen, Lại gia bọn họ từ trước đến nay là bá chủ, buôn bán súng ống đạn dược khắp thế giới.""
""Tầm khoảng hai năm trước, Lại Tư vinh dự trở thành Đại đương gia của Lại gia. Ở trong thế giới ngầm lăn lộn vô cùng "thuận buồm xuôi gió", quyết định mở thêm thị trường bên ngoài để che dấu, tập đoàn YD chẳng qua chỉ là ngụy trang mà thôi.""
Tuyết Thuần ngạc nhiên, dừng lại việc choàng áo khoác lên người mẹ nuôi, rất lâu không lên tiếng
Một hồi lâu, ngay tại thời điểm Tần Dung cho rằng cô có chuyện muốn hỏi, cô lại đứng dậy rót một cốc nước lọc, ""Chuyện của Lại Tư, bình thường con cũng không quan tâm.""
Tần Dung ngẩn người, nhìn qua tình hình, chẳng lẽ hai đứa nhỏ lại giận dỗi rồi hả? Nghĩ lại, có thể giận dỗi, tình cảm cũng thật tốt nha! Đột nhiên bà liền thấy thoải mái mà cười to, ""Như vậy cũng tốt, con như vậy thật giống như người ta nói, người ngốc cũng có phúc của người ngốc mà.""
Nếu Lại Tư thật lòng yêu Tuyết Thuần, lấy lòng Tuyết Thuần, công sức cũng phí không ít đây! Ngay cả bà cũng muốn thay Lại Tư toát mồ hôi
""Tại sao có thể như vậy, làm sao có thể? Những bác sĩ sau này đều không có lương tâm sao? Làm sao lại bỏ đi?"" Ông trời thật không công bằng nha! Đầu óc anh trai từ nhỏ đã không được tốt, mẹ mắc bệnh ung thư, tại sao tất cả bị thương đều muốn mẹ nuôi một mình chịu đựng.
""Đứa nhỏ ngốc, chỉ là sợ con buồn nên mới không nói cho con.""
Tần Dung vỗ nhẹ vai nhỏ của cô, sau khi bị ung thư xương, bà hiểu được, quá khứ đã khiến bà mạnh mẽ hơn, có rất nhiều chuyện ý nghĩa không kịp quý trọng, chỉ hiểu được muốn chiến thắng.
Nhìn con, nhìn Tuyết Thuần, bà đều thẹn trong lòng.
Một lúc sau cảm thấy eo mát lạnh, biết Tuyết Thuần khóc. Đứa nhỏ này, lúc trước chỉ biết len lén khóc, thật sự lần này đã đau lòng thay bà.
""Đừng khóc, có thể sống lâu hơn một chút, mất đi một chân cũng không sao.""
Thật lâu Tuyết Thuần cũng không có ngẩng đầu, Tần Dung biết rằng lúc này cô lại đang để tâm vào chuyện vụn vặt. Khuôn mặt của cô lại khôi phục, trở nên lạnh lùng cứng rắn, ""Nếu mẹ đổ tất cả mọi chuyện lên người của mình, vậy thì con nhất định không tha cho mẹ.""
Đột nhiên Tần Dung nghe được giọng nói tức giận, Tuyết Thuần vỗ vài cái lên mặt, nước mắt cũng lau ở trên quần áo của Tần Dung, sau đó mới đứng lên.
""Mẹ chính là như vậy, bất luận không phải là lỗi do mình, vừa có chuyện, liền ôm tất cả vào người, mẹ có thể đừng khiến cho cuộc sống của mình trở nên mệt mỏi như vậy được không? Con cũng không sợ nói ra, bây giờ mẹ không vui, không hạnh phúc tất cả đều là mẹ tự tìm. Làm người, cũng nên ích kỉ, tốt nhất đến khi chết cũng không cần nhận sai, cho dù đê tiện, cho dù không chừa chuyện xấu, nhưng được sống vui vẻ, hạnh phúc, ai có thể làm khó dễ mẹ?""
Nói xong lời cuối cùng, Tần Dung lắc đầu, Tuyết Thuần là người như vậy, mấy năm nay không có bà bảo vệ, bà không biết ở trong xã hội ""cá lớn nuốt cá bé"", Tuyết Thuần sẽ sống như thế nào nữa. Nếu khi bà chết đi.... Lúc đó Lại Tư, có thể thay bà bảo vệ cho Tuyết Thuần không?
""Tốt lắm, bình thường đã mạnh mẽ hơn người, đừng giả bộ nhu nhược. Lại đây ngồi một chút đi.""
""Mẹ có muốn uống chút nước không? Con bảo người mang tới.""
""Được rồi, không vội. Lại tổng đâu? Nó không đi cùng với con à?
Dứt lời, Tần Dung liền phát hiện mình đã hỏi câu hỏi vốn không nên hỏi, đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Tuyết Thuần thì càng không yên lòng, ""Mẹ không có ý gì khác, xuất thân của nó như vậy, mẹ cũng không leo trèo, bấu víu nổi.""
""Không phải như vậy, công việc của anh ấy rất bận."" Tuyết Thuần hơi nghiêng nghiêng đầu, ngoài cửa sổ bắt đầu u ám, chiếu vào mặt Tuyết Thuần ảm đạm vài phần.
""Tuyết Thuần..."" Mẹ nuôi muốn nói lại thôi.
""Gì ạ?""
""Có một số việc, mẹ không biết có nên nói không?""
""Mẹ, có chuyện gì cứ nói thẳng, chúng ta là mẹ con, cũng không phải là người ngoài.""
Đúng, là con gái, huyết thống bị một tầng ngăn cách, khoảnh khắc nhìn thấy mẹ nuôi ngồi xe lăn, đã không còn quan tâm nữa rồi. Mình phải hiểu để mà quý trọng nha! Thời điểm lại nhìn thấy mẹ nuôi, Tuyết Thuần rõ ràng biết mình vẫn luôn nhớ bà.
Trước đây, vẫn luôn so sánh, nếu là con ruột của cha mẹ...sẽ là một gia đình hạnh phúc, còn nếu là mẹ nuôi cũng chỉ đem lại một gia đình hạnh phúc mờ nhạt, thật ra thì cũng là nuôi dưỡng người thân yêu, chỉ là hình thức khác nhau mà thôi. Đều không thể thay thế, Lại Tư cũng không thể. Nửa năm qua chính mình cũng không trở về thăm lấy một lần, cô vô cùng hối hận.
""Cho tới bây giờ con vẫn chưa hề biết rốt cuộc Lại Tư đang làm gì sao?""
Tần Dung có chút do dự, quyết định sẽ nói ra chuyện này. Lấy nó Tuyết Thuần đã tự khép kín bản thân mình, chỉ biết ở trong nhà, còn có Lại Tư này có tính giấu nghề, xem chừng Tuyết Thuần vẫn đang không biết chuyện gì.
Tuyết Thuần không hiểu nhíu nhíu lông mày đen, kỳ quái nhìn Tần Dung, nói chuyện đương nhiên: ""Anh ấy chính là tổng giám đốc của tập đoàn YD mà!""
Tuyết Thuần mở to con mắt trong suốt, đây là chuyện mọi người đều biết.
Vẻ mặt Tần Dung cổ quái, ""Trừ những thứ này ra thì sao?""
Ban đầu bà đoán được Lại Tư yêu Tuyết Thuần, mới độc ác ép Tuyết Thuần gả cho Lại Tư. Dù sao Lại gia là dòng họ kế thừa tổ chức xã hội đen nhiều năm, buôn bán súng ống đạn dược khắp thế giới, là tổ chức đứng đầu giống như anh cả xưng vương xưng bá, hiếm có đối thủ có thể địch nổi.
Tuyết Thuần gả vào nhà của người như vậy, chỉ cẩn có Lại Tư che chở, cũng sẽ không bị người khác ức hiếp, được sống vẻ vang, nhất định sẽ hạnh phúc.
Nhưng lúc này xem ra, sự tình đã không giống như bà dự đoán. Ngày thường Tuyết Thuần mặc dù không phải là người hoạt bát, nhưng mà cả người đều là đứa trẻ trong sạch hăng hái, nửa năm sau cô trở về cảm giác đã bớt chút sức sống, có chút tiều tụy.
Tuyết Thuần suy nghĩ một chút, không có ý định để bọn họ đang trong lúc không được tự nhiên nói chuyện, tránh để thêm phiền não, ""Con không biết.""
Tần Dung quan sát mặt Tuyết Thuần, hồi lâu, thở thật dài một tiếng. Bà là người cũng không thể sống lâu, trừ con trai ruột, Tuyết Thuần đang ngẩn người này cũng có cá tính riêng, bà cũng không thể bỏ được.
Bà vẫn là có ý định nhắc nhở, ""Lại Tư nó không đơn giản giống như bề ngoài, mẹ biết được, nó là người trong tổ chức xã hội đen, Lại gia bọn họ từ trước đến nay là bá chủ, buôn bán súng ống đạn dược khắp thế giới.""
""Tầm khoảng hai năm trước, Lại Tư vinh dự trở thành Đại đương gia của Lại gia. Ở trong thế giới ngầm lăn lộn vô cùng "thuận buồm xuôi gió", quyết định mở thêm thị trường bên ngoài để che dấu, tập đoàn YD chẳng qua chỉ là ngụy trang mà thôi.""
Tuyết Thuần ngạc nhiên, dừng lại việc choàng áo khoác lên người mẹ nuôi, rất lâu không lên tiếng
Một hồi lâu, ngay tại thời điểm Tần Dung cho rằng cô có chuyện muốn hỏi, cô lại đứng dậy rót một cốc nước lọc, ""Chuyện của Lại Tư, bình thường con cũng không quan tâm.""
Tần Dung ngẩn người, nhìn qua tình hình, chẳng lẽ hai đứa nhỏ lại giận dỗi rồi hả? Nghĩ lại, có thể giận dỗi, tình cảm cũng thật tốt nha! Đột nhiên bà liền thấy thoải mái mà cười to, ""Như vậy cũng tốt, con như vậy thật giống như người ta nói, người ngốc cũng có phúc của người ngốc mà.""
Nếu Lại Tư thật lòng yêu Tuyết Thuần, lấy lòng Tuyết Thuần, công sức cũng phí không ít đây! Ngay cả bà cũng muốn thay Lại Tư toát mồ hôi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook