Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn
-
Chương 30: Lại Tư lạnh nhạt
Thực sự rất ấm, Tuyết Thuần nhích lại gần nơi có nhiệt, cuộn tròn cơ thể của mình lại, đầu cùng cơ thể đều ôm vào trong ngực ấp áp. Sau đó, tay và chân cô đồng thời cử động, co lại giống hệt một con bạch tuộc, ôm một vật thể nào đó khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp. So với giường của Đại tinh tinh còn thoải mái hơn nhiều, Tuyết Thuần mơ mơ màng màng thỏa mãn suy nghĩ.
Lại Tư vô cùng vất vả nhẫn nại, thân thể mềm mại trong ngực có lồi có lõm không ngừng ngọ nguậy, quanh chóp mũi đều ngửi thấy mùi thơm mê người, bị Tuyết Thuần không có ý thức ôm lấy, làm cho anh một hồi thầm thoải mái.
Nhưng là cô không ngừng bám lấy anh, Lại Tư gần như muốn sụp đổ! Có mỹ nữ ôm ấp yêu thương, anh lại không làm được gì. Cảm thấy, cảm thấy nhất định phải làm chút gì đó, bằng không, anh sẽ chết ngạt.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt tươi đẹp như hoa của cô, cổ họng của anh tắc nghẹn, sau đó hôn lên đôi môi mềm mại lạnh cóng của cô, trằn trọc mút. Bàn tay không an phận, dò vào trong áo ngủ.
Xong việc, anh hung hăng ôm cô vào trong ngực mà vân vê, giam cầm, làm cho cô không thể động đậy.
Sau một hồi lâu, anh hít một hơi sâu, cuối cùng lại hôn lên hàng lông mi đen của cô, nhắm mắt lại.
Chỉ có anh hiểu rõ, tối nay nhất định không thể ngủ.
Sáng sớm, Tuyết Thuần mơ màng mở mắt, lười biếng xoay người vài vòng.
Lại Tư mặc xong âu phục, thấy cô tỉnh lại thì lạnh lùng liếc một cái, sau đó đi ra ngoài.
Đột nhiên nhìn thấy nơi này không có người, Tuyết Thuần giật mình, ngồi bật dậy. Phát hiện nơi này không ngập tràn băng tuyết, không có tuyết lở, giờ phút này nơi mình đang ở là... Cô chớp chớp mắt, là phòng ngủ của anh! Đây cũng đã từng là phòng tân hôn của cô và Lại Tư.
Vì vậy mà, hình ảnh một đêm nóng triền miên ở buổi tiệc khi ấy lại hiện ra, Tuyết Thuần bụm mặt, không dám gặp người khác.
Cũng may nơi này hiện tại không có người, Tiểu Tuyết Thuần, ngươi ở đây nhiệt tình xấu hổ làm gì chứ?
Lại Tư? Tuyết Thuần bỗng đột nhiên nhớ tới, mới vừa rồi không phải là ảo giác, đó thật sự là Lại Tư! Nhưng vừa rồi anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn một cái là sao chứ? Là ảo giác sao?
Rõ ràng anh đã thấy cô tỉnh lại, tại sao không quấn lấy cô, sớm hôn cô giống như ngày thường chứ?
Trong trí nhớ rét lạnh hoàn toàn bất đồng, cơ thể lúc này rất ấm áp, đột nhiên nhớ tới trong giấc mộng ôm một nguồn nhiệt. Tuyết Thuần trợn to hai mắt ngạc nhiên, cẩn thận vén một góc chăn lên, nhẹ nhàng ngửi một cái, mùi hương của đàn ông quanh quẩn bên chóp mũi này chỉ duy nhất thuộc về Lại Tư.
Cô trở mình leo xuống giường, chân trơn bóng chạm đất, giẫm lên tấm thảm mềm mại vô cùng chất lượng, thoải mái giống như giẫm lên một cục bông. Nhưng cơ thể mềm nhũn, ngã xuống tấm thảm trên mặt đất.
Dây áo ngủ trượt xuống làm lộ vai mượt mà mê người, xương quai xanh tinh xảo, con ngươi đen mơ màng sương mù tựa như có thể hóa thành nước. Thời điểm ngã xuống đất, dây đeo nghiêng một cái làm hai bầu ngực lộ ra một nửa.
Lại Tư lúc trở lại, liền nhìn thấy toàn bộ quang cảnh.
Đáng chết! Lại Tư cởi bỏ giày ở hai chân, không nói lời nào, cởi âu phục ra khoác lên người cô, ra lệnh nói, ""Nằm lên giường ngay lập tức.""
Tuyết Thuần có chút sửng sốt, nghiêng đầu muốn hỏi, có chuyện gì sao?
Nhưng hiển nhiên, Lại Tư không thể đợi, anh không thể để cho người đàn ông khác nhìn thấy, liền ôm lấy Tuyết Thuần phản ứng chậm chạp kia.
Tuyết Thuần không giãy dụa, không phải là bởi vì cơ thể mềm nhũn, cũng không phải là bởi vì đã quen được anh ôm, mà là bởi vì hơi thở của anh lạnh lẽo như băng, đó là một loại khí lạnh tỏa ra từ bên trong, che dấu dưới bộ dạng nhàn nhạt giận.
Chẳng lẽ đi núi tuyết rồi trở về, ngay cả Lại Tư cũng trở nên lạnh?
Trước đây ở trước mặt Tuyết Thuần, Lại Tư vẫn luôn rất tao nhã, cho dù cô không cho anh động chạm, anh vẫn cười như ba tháng gió xuân, mặc dù cười giống hệt hồ ly.
Hôm nay, anh trở nên như vậy, ngang ngược, hơi thở lạnh như băng, ngay cả ôm ấp cũng mang theo hơi gió lạnh.
Thay đổi như vậy, ở trong mắt Tuyết Thuần, nhất thời lạnh lẽo giống hệt bão tuyết ở đỉnh K2.
""Vương Kinh Dương, chữa trị cho cô ấy thật tốt, nếu như xảy ra vấn đề gì, ông ở trong bang nhất định sẽ biết bị trừng phạt như thế nào."" Lại Tư lạnh lùng liếc một cái.
Lúc này, Tuyết Thuần nhìn thấy một người đàn ông ngoài bốn mươi đi vào, trên người mặc áo khoác trắng.
Vương Kinh Dương mặt cứng đờ, cung kính gật đầu nói, ""Vâng, thưa thiếu gia.""
Một hồi lâu sau.
""Cô ấy thế nào rồi.""
Con ngươi nhẫn nại không nhìn Tuyết Thuần, trực tiếp nhìn sang Vương Kinh Dương. Lại Tư thừa nhận, anh lúc này vừa ấu trĩ lại ngây thơ, có trời mới biết anh cũng không muốn làm như vậy! Nhưng là vì, anh đối với Tuyết Thuần lại càng thêm yêu thương, anh muốn com đánh cũng không thể đánh, muốn mắng cũng không thể mắng. Nhưng lại nhất định phải cho cô thấy được sự phẫn nộ của anh, không biết phải làm gì, anh đành phải lựa chọn lạnh lùng với cô.
""Thiếu gia, thân thể của phu nhân đã tốt lên nhiều, mặc dù bị tổn thương do giá rét, nhưng cơ thể đã nghỉ ngơi được một ngày một đêm, rất nhanh sẽ bình phục lại. Không đáng lo, nghỉ ngơi nhiều, bồi bổ cơ thể là tốt rồi.""
Vương Kinh Dương ngầm lau mồ hôi lạnh. Đêm khuya hôm trước, Vương Kinh Dương bất ngờ bị gọi đến biệt thự, lúc ấy ông còn tưởng rằng thiếu gia bị bệnh nặng, bằng không tại sao lại muốn ông từ nước nước Mĩ xa xôi trở về chứ?
Không ngờ khi ông đến, đối tượng chữa trị lại chính là phu nhân, không phải là một chủ mẫu được bang phái thừa nhận.
Nói cũng kỳ lạ, rõ ràng đêm qua trán của phu nhân còn nóng hầm hập, hôm nay lại kỳ tích giảm nhiệt như vậy, mạch đập cùng cơ thể cũng khôi phục bình thường.
Vương Kinh Dương làm sao có thể nghĩ đến, cả đêm Lại Tư đều ôm Tuyết Thuần, sát bên người cô cho cô sưởi ấm, đút cháo, giống như vân vê chính chính cốt nhục thân yêu của mình, sưởi ấm cả người của cô. Như vậy mà chăm sóc từng li từng tí, cho dù là một viên đậu xanh, cũng sẽ nảy mầm vào ngày hôm sau.
""Ừ."" Lại Tư nhàn nhạt đáp, sau đó đứng dậy, kéo rèm cửa sổ ra.
Ánh mặt trời chiếu từ ngoài cửa sổ vào, phản chiếu cơ thể thon dài của anh lên mặt đất, Tuyết Thuần chợt phát hiện, Lại Tư thật sự rất cao, xấp xỉ tới 1m9.
""Vương Kinh Dương, ra ngoài cùng tôi.""
Quay người lại, anh hời hợt lướt nhìn Tuyết Thuần, không hề để lại một câu liền lập tức ra ngoài.
Vương Kinh Dương khó hiểu nhìn Tuyết Thuần một cái, đây là tình huống gì, vợ chồng bất hòa sao? Việc này nếu những người lớn tuổi kia biết, nhất định sẽ rất vui mừng. Tuy nhiên khi nghĩ tới hậu quả phản bội lại Lại Tư, trong lòng Vương Kinh Dương mạnh mẽ run rẩy, ông quyết định, lúc trở về hỏi thăm người lớn tuổi, ông lựa chọn sẽ im lặng không nói gì.
""Lại Tư."" Cơ thể yếu ớt của Tuyết Thuần vừa mới khá lên, giọng nói vừa nhỏ lại khàn, nhưng vẫn lười biếng mê người.
Chân Lại Tư bỗng nhiên dừng lại, kết hôn lâu như vậy, không, là từ lúc quen biết tới nay, từ trong miệng của cô vốn chưa từng gọi tên của mình. Anh thiếu chút nữa thì bổ nhào tới dụ dỗ cô, ôn nhu, dịu dàng an ủi cô. Nhưng nghĩ đến việc cô không để ý tới sống chết của chính mình, anh liền ép toàn bộ xuống, nhưng trong lòng lại không thể áp chế được tức giận.
""Chuyện gì?"" Lại Tư không quay đầu lại, chịu đựng cơn sóng trong lòng, lời nói nhàn nhạt tựa như con gió trong mùa đông lạnh giá, thổi vào màng nhĩ của cô, giống như một lưỡi dao.
Tuyết Thuần hít một hơi thật sâu, cô đã xác nhận, anh lạnh lùng liếc cô một cái khi cô tỉnh dậy hoàn toàn không phải là ảo giác.
Cô tiếp tục hỏi bằng giọng trầm khàn: ""Anh làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?""
""Không có chuyện gì, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.""Lại Tư chỉ nói một câu, sau đó liền nhấc chân rời đi.
Không có chuyện gì? Quỷ mới không có chuyện gì! Không nói một tiếng nào rời đi ba tháng, điện thoại cũng không nghe, anh cứ như vậy mà thiếu vắng cô! Cứ như vậy mà không gặp được cô! Ngay cả chết cũng không muốn gặp anh! Không làm sao mới là lạ!
Tuyết Thuần kinh ngạc nhìn bóng lưng anh rời đi, không có cách nào trút bỏ được mất mát trong lòng, khẽ cau nhẹ lông mày đen, không nhịn được nghĩ, như thế nào anh lại thay đổi giống như biến thành một người khác như vậy?
Lại Tư vô cùng vất vả nhẫn nại, thân thể mềm mại trong ngực có lồi có lõm không ngừng ngọ nguậy, quanh chóp mũi đều ngửi thấy mùi thơm mê người, bị Tuyết Thuần không có ý thức ôm lấy, làm cho anh một hồi thầm thoải mái.
Nhưng là cô không ngừng bám lấy anh, Lại Tư gần như muốn sụp đổ! Có mỹ nữ ôm ấp yêu thương, anh lại không làm được gì. Cảm thấy, cảm thấy nhất định phải làm chút gì đó, bằng không, anh sẽ chết ngạt.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt tươi đẹp như hoa của cô, cổ họng của anh tắc nghẹn, sau đó hôn lên đôi môi mềm mại lạnh cóng của cô, trằn trọc mút. Bàn tay không an phận, dò vào trong áo ngủ.
Xong việc, anh hung hăng ôm cô vào trong ngực mà vân vê, giam cầm, làm cho cô không thể động đậy.
Sau một hồi lâu, anh hít một hơi sâu, cuối cùng lại hôn lên hàng lông mi đen của cô, nhắm mắt lại.
Chỉ có anh hiểu rõ, tối nay nhất định không thể ngủ.
Sáng sớm, Tuyết Thuần mơ màng mở mắt, lười biếng xoay người vài vòng.
Lại Tư mặc xong âu phục, thấy cô tỉnh lại thì lạnh lùng liếc một cái, sau đó đi ra ngoài.
Đột nhiên nhìn thấy nơi này không có người, Tuyết Thuần giật mình, ngồi bật dậy. Phát hiện nơi này không ngập tràn băng tuyết, không có tuyết lở, giờ phút này nơi mình đang ở là... Cô chớp chớp mắt, là phòng ngủ của anh! Đây cũng đã từng là phòng tân hôn của cô và Lại Tư.
Vì vậy mà, hình ảnh một đêm nóng triền miên ở buổi tiệc khi ấy lại hiện ra, Tuyết Thuần bụm mặt, không dám gặp người khác.
Cũng may nơi này hiện tại không có người, Tiểu Tuyết Thuần, ngươi ở đây nhiệt tình xấu hổ làm gì chứ?
Lại Tư? Tuyết Thuần bỗng đột nhiên nhớ tới, mới vừa rồi không phải là ảo giác, đó thật sự là Lại Tư! Nhưng vừa rồi anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn một cái là sao chứ? Là ảo giác sao?
Rõ ràng anh đã thấy cô tỉnh lại, tại sao không quấn lấy cô, sớm hôn cô giống như ngày thường chứ?
Trong trí nhớ rét lạnh hoàn toàn bất đồng, cơ thể lúc này rất ấm áp, đột nhiên nhớ tới trong giấc mộng ôm một nguồn nhiệt. Tuyết Thuần trợn to hai mắt ngạc nhiên, cẩn thận vén một góc chăn lên, nhẹ nhàng ngửi một cái, mùi hương của đàn ông quanh quẩn bên chóp mũi này chỉ duy nhất thuộc về Lại Tư.
Cô trở mình leo xuống giường, chân trơn bóng chạm đất, giẫm lên tấm thảm mềm mại vô cùng chất lượng, thoải mái giống như giẫm lên một cục bông. Nhưng cơ thể mềm nhũn, ngã xuống tấm thảm trên mặt đất.
Dây áo ngủ trượt xuống làm lộ vai mượt mà mê người, xương quai xanh tinh xảo, con ngươi đen mơ màng sương mù tựa như có thể hóa thành nước. Thời điểm ngã xuống đất, dây đeo nghiêng một cái làm hai bầu ngực lộ ra một nửa.
Lại Tư lúc trở lại, liền nhìn thấy toàn bộ quang cảnh.
Đáng chết! Lại Tư cởi bỏ giày ở hai chân, không nói lời nào, cởi âu phục ra khoác lên người cô, ra lệnh nói, ""Nằm lên giường ngay lập tức.""
Tuyết Thuần có chút sửng sốt, nghiêng đầu muốn hỏi, có chuyện gì sao?
Nhưng hiển nhiên, Lại Tư không thể đợi, anh không thể để cho người đàn ông khác nhìn thấy, liền ôm lấy Tuyết Thuần phản ứng chậm chạp kia.
Tuyết Thuần không giãy dụa, không phải là bởi vì cơ thể mềm nhũn, cũng không phải là bởi vì đã quen được anh ôm, mà là bởi vì hơi thở của anh lạnh lẽo như băng, đó là một loại khí lạnh tỏa ra từ bên trong, che dấu dưới bộ dạng nhàn nhạt giận.
Chẳng lẽ đi núi tuyết rồi trở về, ngay cả Lại Tư cũng trở nên lạnh?
Trước đây ở trước mặt Tuyết Thuần, Lại Tư vẫn luôn rất tao nhã, cho dù cô không cho anh động chạm, anh vẫn cười như ba tháng gió xuân, mặc dù cười giống hệt hồ ly.
Hôm nay, anh trở nên như vậy, ngang ngược, hơi thở lạnh như băng, ngay cả ôm ấp cũng mang theo hơi gió lạnh.
Thay đổi như vậy, ở trong mắt Tuyết Thuần, nhất thời lạnh lẽo giống hệt bão tuyết ở đỉnh K2.
""Vương Kinh Dương, chữa trị cho cô ấy thật tốt, nếu như xảy ra vấn đề gì, ông ở trong bang nhất định sẽ biết bị trừng phạt như thế nào."" Lại Tư lạnh lùng liếc một cái.
Lúc này, Tuyết Thuần nhìn thấy một người đàn ông ngoài bốn mươi đi vào, trên người mặc áo khoác trắng.
Vương Kinh Dương mặt cứng đờ, cung kính gật đầu nói, ""Vâng, thưa thiếu gia.""
Một hồi lâu sau.
""Cô ấy thế nào rồi.""
Con ngươi nhẫn nại không nhìn Tuyết Thuần, trực tiếp nhìn sang Vương Kinh Dương. Lại Tư thừa nhận, anh lúc này vừa ấu trĩ lại ngây thơ, có trời mới biết anh cũng không muốn làm như vậy! Nhưng là vì, anh đối với Tuyết Thuần lại càng thêm yêu thương, anh muốn com đánh cũng không thể đánh, muốn mắng cũng không thể mắng. Nhưng lại nhất định phải cho cô thấy được sự phẫn nộ của anh, không biết phải làm gì, anh đành phải lựa chọn lạnh lùng với cô.
""Thiếu gia, thân thể của phu nhân đã tốt lên nhiều, mặc dù bị tổn thương do giá rét, nhưng cơ thể đã nghỉ ngơi được một ngày một đêm, rất nhanh sẽ bình phục lại. Không đáng lo, nghỉ ngơi nhiều, bồi bổ cơ thể là tốt rồi.""
Vương Kinh Dương ngầm lau mồ hôi lạnh. Đêm khuya hôm trước, Vương Kinh Dương bất ngờ bị gọi đến biệt thự, lúc ấy ông còn tưởng rằng thiếu gia bị bệnh nặng, bằng không tại sao lại muốn ông từ nước nước Mĩ xa xôi trở về chứ?
Không ngờ khi ông đến, đối tượng chữa trị lại chính là phu nhân, không phải là một chủ mẫu được bang phái thừa nhận.
Nói cũng kỳ lạ, rõ ràng đêm qua trán của phu nhân còn nóng hầm hập, hôm nay lại kỳ tích giảm nhiệt như vậy, mạch đập cùng cơ thể cũng khôi phục bình thường.
Vương Kinh Dương làm sao có thể nghĩ đến, cả đêm Lại Tư đều ôm Tuyết Thuần, sát bên người cô cho cô sưởi ấm, đút cháo, giống như vân vê chính chính cốt nhục thân yêu của mình, sưởi ấm cả người của cô. Như vậy mà chăm sóc từng li từng tí, cho dù là một viên đậu xanh, cũng sẽ nảy mầm vào ngày hôm sau.
""Ừ."" Lại Tư nhàn nhạt đáp, sau đó đứng dậy, kéo rèm cửa sổ ra.
Ánh mặt trời chiếu từ ngoài cửa sổ vào, phản chiếu cơ thể thon dài của anh lên mặt đất, Tuyết Thuần chợt phát hiện, Lại Tư thật sự rất cao, xấp xỉ tới 1m9.
""Vương Kinh Dương, ra ngoài cùng tôi.""
Quay người lại, anh hời hợt lướt nhìn Tuyết Thuần, không hề để lại một câu liền lập tức ra ngoài.
Vương Kinh Dương khó hiểu nhìn Tuyết Thuần một cái, đây là tình huống gì, vợ chồng bất hòa sao? Việc này nếu những người lớn tuổi kia biết, nhất định sẽ rất vui mừng. Tuy nhiên khi nghĩ tới hậu quả phản bội lại Lại Tư, trong lòng Vương Kinh Dương mạnh mẽ run rẩy, ông quyết định, lúc trở về hỏi thăm người lớn tuổi, ông lựa chọn sẽ im lặng không nói gì.
""Lại Tư."" Cơ thể yếu ớt của Tuyết Thuần vừa mới khá lên, giọng nói vừa nhỏ lại khàn, nhưng vẫn lười biếng mê người.
Chân Lại Tư bỗng nhiên dừng lại, kết hôn lâu như vậy, không, là từ lúc quen biết tới nay, từ trong miệng của cô vốn chưa từng gọi tên của mình. Anh thiếu chút nữa thì bổ nhào tới dụ dỗ cô, ôn nhu, dịu dàng an ủi cô. Nhưng nghĩ đến việc cô không để ý tới sống chết của chính mình, anh liền ép toàn bộ xuống, nhưng trong lòng lại không thể áp chế được tức giận.
""Chuyện gì?"" Lại Tư không quay đầu lại, chịu đựng cơn sóng trong lòng, lời nói nhàn nhạt tựa như con gió trong mùa đông lạnh giá, thổi vào màng nhĩ của cô, giống như một lưỡi dao.
Tuyết Thuần hít một hơi thật sâu, cô đã xác nhận, anh lạnh lùng liếc cô một cái khi cô tỉnh dậy hoàn toàn không phải là ảo giác.
Cô tiếp tục hỏi bằng giọng trầm khàn: ""Anh làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?""
""Không có chuyện gì, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.""Lại Tư chỉ nói một câu, sau đó liền nhấc chân rời đi.
Không có chuyện gì? Quỷ mới không có chuyện gì! Không nói một tiếng nào rời đi ba tháng, điện thoại cũng không nghe, anh cứ như vậy mà thiếu vắng cô! Cứ như vậy mà không gặp được cô! Ngay cả chết cũng không muốn gặp anh! Không làm sao mới là lạ!
Tuyết Thuần kinh ngạc nhìn bóng lưng anh rời đi, không có cách nào trút bỏ được mất mát trong lòng, khẽ cau nhẹ lông mày đen, không nhịn được nghĩ, như thế nào anh lại thay đổi giống như biến thành một người khác như vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook