Rất Thật
-
Chương 65: Quay phim
Vì phim điện ảnh vẫn còn đang công chiếu, tuyên truyền cũng phải tiếp tục.
Bộ phim điện ảnh "Xin Hãy Nghe Tôi Nói" này, thành công không chỉ ở thành tích phòng bán vé mà còn làm cho diễn viên nổi tiếng nhanh chóng.
Chiếu phim chưa được mấy ngày, trên mạng đã xuất hiện gif và meme liên quan đến Lâm Thành, phạm vi lưu truyền cũng rất rộng, với thiết lập nhân vật dương quang của anh, người trẻ tuổi đều rất ưa thích.
Không thể không nói "hot lên" thực sự là một lĩnh vực khó hiểu, Lâm Thành không thể ngờ được, mình thân là võ sinh lại có một ngày đi lên con đường dùng mặt ăn cơm.
Tất cả fans của anh đều kêu la dưới nick, nói anh thực sự đi nhầm đường rồi, bằng không đã sớm hot.
Lâm Thành không thực sự coi là thật, vì anh biết trên đời này có một thứ gọi là "filter của fans".
Anh không phải là Nghiêm Tư Tề, cũng không phải người không rành thế sự như vậy. Anh cũng không phải hôm nay mới trở nên đẹp trai, cũng không phải ai đẹp trai sẽ đều nổi.
Chỉ là hot thực sự có chỗ tốt, đó là công việc tuyên truyền của anh trở nên cực kì thuận lợi.
Ban đầu Lâm Thành còn sợ mức độ nổi tiếng của diễn viên chính không đủ, sẽ bị chịu cảnh lạnh lẽo, bây giờ hoàn toàn không còn phải lo lắng nữa rồi, người xem rất náo nhiệt, mỗi một lần có hoạt động gì mới, phản ứng đều rất nhiệt tình tích cực.
Cũng vì mọi người đã sớm nghĩ tới chuyện diễn viên chính đều là người mới, nên cũng đã ra kế hoạch từ sớm, Vương Trạch Văn và vài nhân viên chế tác chủ yếu của đoàn phim sẽ chạy tuyên truyền cùng với họ. Họ tuy rằng làm việc sau màn, nhưng bối cảnh sâu, có thể chấn giữ, đồng thời có thể mời bạn tốt nổi tiếng trong nghề tới để cùng giúp đỡ. Bây giờ, mọi người đều cần giữ tình cảm, mà mọi người thời gian này cũng rảnh, thế nên đều tới đây.
Nhưng mà, thăm hỏi nội dung chương trình tuyên truyền, không hiểu sao càng nghe càng cảm thấy không đúng. Đám người phó đạo diễn không dám nghĩ sâu hơn, càng nghĩ càng chỉ thêm hụt hẫng.
Ví dụ như ――
MC hỏi: "Bộ phim này sau khi chấm dứt, đoàn phim mong chờ được hợp tác lại với ai nhất?"
Hứa Dương Ninh trả lời rất quy củ: "Mọi người ai cũng đều tốt, dịu dàng lại thân thiện, em làm người mới, đã học được rất nhiều điều từ họ. Nói tới người muốn hợp tác nhất, hẳn vẫn là anh Lâm. Bởi vì ngay cả đạo diễn Vương cũng cảm thấy anh Lâm chính là gió đông của anh ấy, cảm giác theo anh ấy lăn lộn là có thể nổi."
MC đưa mic cho Lâm Thành.
Lâm Thành lời ít ý nhiều trả lời: "Đạo diễn Vương."
"Anh trả lời kiên định hệt Quách Dịch Thế!" MC bật cười, nói với Hứa Dương Ninh, "Em xem, đây là nguyên nhân mà Lâm Thành và Quách Dịch Thế được đạo diễn Vương rất thưởng thức đấy."
Hứa Dương Ninh vội sửa miệng: "Ngại quá vừa rồi không có kinh nghiệm, em cũng thích đạo diễn Vương nhất! Em muốn hợp tác với anh ấy!"
Mọi người đều cười vang.
MC lại hỏi người ngồi dưới: "Đạo diễn Vương thấy sao ạ?"
Vương Trạch Văn cười đạm nhiên, khí chất đại lão vẫy tay, nói: "Để xem duyên phận."
MC: "Xem duyên phận! Được rồi, xem ra đạo diễn Vương của chúng ta cũng là người trọng tình!"
Đám người Lưu Phong ngồi bên cạnh Vương Trạch Văn, lộ ra vẻ mặt rất gian nan. Duyên phân cái con quỷ, rõ ràng là đi cửa sau rồi.
Họ thật khó khăn mà.
Trước kia còn có thể gượng cười, giờ toàn là mùi cám chó hôi rình. Họ thậm chí còn nghi ngờ câu hỏi này là Vương Trạch Văn cố tình bảo MC hỏi. Vương Trạch Văn cái tên gâu gâu này.
Khi "Xin Hãy Nghe Tôi Nói" sắp hạ màn, Tần Huyền đưa ra lời mời với Vương Trạch Văn, mời hắn quay một bộ phim có đề tài về chống lũ.
Bộ phim này Tinh Hỏa tự mình chế tác, đã bắt đầu chuẩn bị từ năm ngoái, đã bàn bạc thảo luận trên mọi phương diện. Phim vì cần được bảo đảm về chất lượng, sẽ mời cả nhân viên bên phòng cháy chữa cháy tới giúp đỡ chỉ đạo.
Tuy đây là một bộ phim điện ảnh chính kinh, nhưng Tần Huyền mơ mộng tới việc biến nó thành một phim thương mại thể loại tự sự. Hắn chờ mong đề tài này có thể được thị trường tiếp nhận, lấy được thành công. Nếu có thể, đây sẽ là một bộ phim được ghi lại trong danh sách phim điện ảnh hay nhất.
Diễn viên chính và vị trí đạo diễn hắn để lại cho Vương Trạch Văn, cho hắn một sự tự do cực lớn, quyền làm chủ phim trường gần như đều giao hết lên tay hắn. Bởi hai bộ phim điện ảnh gần đây lợi nhuận đều không tồi, tài chính có thể bảo đảm sung túc.
Diễn viên đã định trước vài vị, vị trí mấu chốt khá có trọng lượng thì để đoàn phim chọn rồi quyết định.
Vương Trạch Văn lật xem kịch bản một lần, cảm thấy nội dung không tồi. Nhưng để nói ai là nhân vật chính, thì thực ra không có nhân vật chính tuyệt đối.
Đây không phải là một bộ phim đề cao chủ nghĩa anh hùng cá nhân, nói đúng hơn, nó biểu hiện một hình ảnh quần thể anh hùng điển hình của Trung Quốc.
Nhân vật tham gia có quân nhân địa phương, cán bộ cơ sở, Lực lượng Cảnh sát Vũ trang Nhân dân, phóng viên trực tiếp... Ghi lại quá trình dự phòng từ trước khi cơn lũ đến, cho tới sau khi thiên tai chấm dứt, tất cả trở lại bình thường. Quá trình quay phim chính là một đoạn cứu viện nhìn tưởng như bình thường nhưng thực ra lại rất mạo hiểm.
Nhìn miêu tả trên mặt chữ có thể không gợn sóng, nhưng mỗi một chữ lại lộ ra được sự nhiệt huyết. Chỉ cần quay tốt, chắc chắn đa số người dân đều sẽ cảm nhận được sự hào hùng lãng mạn của con cháu Viêm Hoàng truyền lưu đã lâu.
Lâm Thành xem kĩ một hồi, còn chưa đọc hết, anh đã nói: "Em muốn quay phim này."
Vương Trạch Văn bảo anh: "Sẽ không dễ quay đâu."
Lâm Thành gật đầu: "Không sao."
Bộ phim này không dễ quay đã là chuyện không thể nghi ngờ, chỉ là yêu cầu đối với diễn viên sẽ rất cao.
Loại đề tài này, muốn quay cho chân thật, thì nguy hiểm và vất vả là không thể tránh khỏi. Trên người có thể sẽ để lại sẹo, mặt có thể sẽ bị phơi tới xấu xí, trang dung khó coi, phim điện ảnh còn có khả năng bị liệt giữa đường. Cho dù là phim nổi lên rồi, người xem cũng khó mà nhớ được mặt diễn viên.
Thực ra với một diễn viên mà nói, đặc biệt là diễn viên đang trong thời kì phát triển, họ có thể có những lựa chọn khác tốt hơn nhiều.
Chỉ là Vương Trạch Văn và Lâm Thành chính là hai tên cứng đầu.
Một nhóc cứng đầu nữa chính là Quách Dịch Thế.
"Tôi phải theo anh lăn lộn cơ! Tôi chờ đạo diễn Vương đưa tôi đi nhận giải thưởng! Tôi cũng phải đi!" Quách Dịch Thế tích cực hỏi, "Tôi chọn nhân vật làm lãnh đạo được không? Hay là đội trưởng đội đột kích chống lũ? Còn không được nữa thì cho tôi làm một binh lính cầm đầu cũng được. Đúng rồi, có được sờ vào súng không?"
Lâm Thành: "..." Không nhìn ra được người này lại thích làm công việc công vụ như vậy.
Vương Trạch Văn hỏi: "Tổ trưởng tổ hậu cần đoàn phim cho cậu làm, muốn không?"
Quách Dịch Thế tức giận nói: "Tôi không cần!"
Vương Trạch Văn: "Thử vai xong đã rồi lại nói. Cuối tuần này rảnh, phải định nhân vật. Để tôi nghĩ xem, nên quay thế nào..."
Trước khi phim điện ảnh chính thức quay, một bộ phận diễn viên phải theo huấn luyện viên đã được mời về huấn luyện thể năng. Bao gồm cả học sử dụng các công cụ liên quan.
Mà việc tuyển chọn diễn viên này, Vương Trạch Văn cũng không tuyển chọn cầu kì, mà trực tiếp chọn một đám từ trong đám đã tới báo danh, sau đó kéo họ đi huấn luyện. Vương Trạch Văn nói thẳng với họ, có thể kiên trì hết kì huấn luyện, thì có thể nhận được các nhân vật có trọng lượng khác nhau trong phim.
Thời gian lộ mặt của nhân vật phụ sẽ không nhiều, Vương Trạch Văn tin tưởng có thể dẫn dắt, huấn luyện kĩ thuật được cho đám nhóc này trong một khoảng thời gian ngắn, mấu chốt là sẽ phải chịu khổ, hắn bây giờ chỉ có một yêu cầu như vậy với diễn viên.
Nhân vật của Quách Dịch Thế là một đội viên đội chữa cháy, Lâm Thành là một giải phóng quân. Hai người họ cũng phải đi theo mọi người huấn luyện.
Cùng một lượng vận động, cùng một lịch trình, hai người cũng không vì mức độ nổi tiếng của mình mà đưa ra bất kì một yêu cầu đặc biệt nào, càng không đưa ra bất kì dị nghị gì đối với sắp xếp của huấn luyện viên. Bởi họ vẫn luôn duy trì rèn luyện cơ thể cường độ cao, thái độ ứng đối với kì huấn luyện, còn thong dong bình tĩnh hơn đám người mới kia. Dùng một cụm từ để hình dung đại khái chính là chịu được khổ nhọc.
Có thể là bởi được hai người khích lệ, tố chất diễn viên của đám thanh niên báo danh này cũng làm Vương Trạch Văn có chút ngạc nhiên. Các vai phụ chủ chốt rất nhanh đã được quyết định, công tác chuẩn bị phim cũng chính thức hoàn thành, đoàn phim thuận lợi khởi quay.
Thời gian giả thiết trong phim là vào tháng bảy, ngày hè phương Nam đang lúc nóng bức. Suy xét tới ảnh hưởng của bão cuồng gió mưa, dự báo thời tiết báo sẽ có khả năng xuất hiện thiên tai bão lũ.
Thời sự nhắc nhở người dân nên dự trữ lương thực, nước uống, ở yên trong nhà giảm bớt thời gian ra ngoài.
Vùng duyên hải phía Nam thường xuyên gặp phải thời tiết gió bão điên cuồng, người dân đã tập mãi thành thói quen, cũng không vì sắp có bão lũ mà cảm xúc quá dao động, cũng giống như trước kia, họ ra ngoài mua thức ăn, dự trữ lương thực trong nhà, chờ cơn bão qua đi. Thái độ điềm nhiên tựa như chỉ đang ứng đổi với một cơn mưa to.
Tương phản với họ, là các bộ, cơ quan ngang bộ Chính phủ, bắt đầu bước vào trạng thái đề phòng. Chỉ đạo phòng ngừa đủ các sự kiện khẩn cấp, cảm xúc khẩn trương bắt đầu tràn ngập.
Quách Dịch Thế đóng vai nhân viên chữa cháy, hai ngày trước khi cơn bão cuồng phong tới, hắn về nhà thu dọn đồ đạc.
Hắn mặc một cái áo ba lỗ rộng thùng thình thoải mái, bước nhanh trên bậc thang, dừng trước cửa chiếc thang máy xưa cũ.
Ánh mặt trời bên ngoài rất gắt, hắn lại rảo bước thật nhanh, khi đi tới đây, trên khuôn mặt đã thấm đẫm một lớp mồ hôi. Hắn tùy tiện giơ tay lên lau trán, không chút để ý nhìn quảng cáo nhỏ trên tường.
Cô gái đứng cạnh hắn bước lên phía trước một bước, cách xa hắn một chút.
Khuôn mặt cô gái xinh xắn, trên mặt trang điểm, người tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng, so sánh với Quách Dịch Thế thô ráp lại lôi thôi lếch thếch, chính là hai kiểu người khác nhau. Gần đây được nghỉ, cô gái tới ở đối diện nhà Quách Dịch Thế.
Hai người tuy ở gần nhau, nhưng bây giờ mới chạm mặt, cũng chưa nói chuyện chính thức với nhau lần nào.
Quách Dịch Thế về nhà, thay quần áo, lại đi thu dọn đồ đạc. Khi chuẩn bị ăn cơm, hắn bị mẹ lôi kéo lải nhải.
"Hai ngày này mày có biết mẹ bị tức chết không. Mẹ thấy cô bé ở đối diện kia rất xinh xắn, muốn giới thiệu cho mày. Họ thế mà lại dám tỏ thái độ trước mặt mẹ. Nói công việc của mày lương thấp, không có tiền đồ, vừa nguy hiểm lại vừa bận, không thích hợp tìm bạn gái. Còn nói con gái nhà người ta có rất nhiều người theo đuổi, điều kiện rất tốt, chỉ là chướng mắt mày."
Quách Dịch Thế thầm nói thực ra những lời này cũng không sai, bất đắc dĩ đáp: "Vậy mẹ đừng có buôn chuyện với họ nữa, không phải cả thân cả tâm đều khỏe mạnh sao. Sao cứ phải so đo với người ta làm gì?"
Mẹ hắn không hài lòng nói: "Mày nghĩ là mẹ thích thế lắm chắc? Mày còn không làm mẹ lo chết? Lúc trước mẹ bảo mày tìm một công việc nhàn hạ không tốt sao? Thi làm nhân viên công vụ làm cái gì hả? Mỗi ngày ngồi trong văn phòng điều hòa chả sướng hơn à? Giờ cả thành phố người ta nghỉ, mày lại phải tăng ca, thấy vui không?"
Quách Dịch Thế đáp: "Vì nhân dân phục vụ, con đương nhiên là thấy vui!"
"Mẹ lười nói mày rồi đấy!"
Quách Dịch Thế cười khì khì.
Tối sau khi ăn cơm xong, Quách Dịch Thế nhìn điện thoại, nói: "Căn nhà này đúng lúc ở vùng có địa thế thấp, hay là mẹ tới nhà bà ngoại ở một ngày đi?"
Mẹ hắn cao giọng bảo: "Mẹ ở tầng ba! Dọn gì mà dọn? Nước tới chả lẽ còn tới được cả tầng ba của mẹ chắc? Mẹ không cần mày quan tâm, mày không bằng tự quan tâm tới bản thân hơn đi, có biết mẹ mày lo nhất là mày không? Có việc một cái, là không có gọi điện được gì hết."
Quách Dịch Thế co rút khóe miệng, xách ba lô lên vai, nhanh chân đi ra bên ngoài: "Con đi trước nhé."
Mẹ hắn sau lưng vẫn còn kêu lên: "Mày còn biết thông báo với mẹ cơ à?! Mẹ bảo mày đừng đi mày có nghe chắc? Gió lớn lắm! Con cẩn thận một chút!"
Mà bên kia, Lâm Thành đóng vai một quân nhân, trong quân đội, anh nhận được chỉ thị của cấp trên. Họ muốn bắt đầu công tác phòng chống lũ lụt vào buổi đêm trước khi cơn mưa trút xuống, tiến hành khiêng cát đá, giúp đỡ chống lũ.
Mấy ngày nay đúng lúc mặt trời lên cao, phía Nam trước khi trời mưa to, thời tiết vô cùng oi bức, hơn nữa nắng lại to, tất cả hơi nóng đều đọng lại giữa không trung. Đặt mình ngoài trời, khổ sở như đi tắm xông hơi.
Vẻ bình thản cuối cùng trước bão táp, đều luôn có vẻ tầm thường như vậy.
Chính thức bắt đầu vào quay, lại luôn bị đứt quãng, không được thuận lợi.
Vương Trạch Văn muốn tạo ra khí thế quân nhân ngất trời, trên thực tế lại là một đám nằm liệt thành chó chết.
Cũng không cần phải hóa trang, mồ hôi chảy từ trên đầu các diễn viên xuống, tẩm ướt toàn thân họ. Mà dưới áo lót, đặc biệt là làn da ở cánh tay và bả vai, đều đã bị những chiếc túi họ khiêng ma sát tới đỏ bừng lên.
Không phải là Vương Trạch Văn cố ý tìm khổ, mà là với bộ dáng một đám suy sút thở dốc kia, hắn thực sự khó có thể chọn ra được tư liệu phù hợp để cắt nối biên tập. Hắn sợ cứ vậy truyền ra, sẽ có người nói hắn tìm một đám quân nhân giả về.
Một lần không qua được, vậy chỉ có thể quay lần hai, hai lần không được thì chỉ có thể sang lần ba. Nhưng trạng thái mọi người càng lúc càng kém, cuối cùng không thể tránh né mà tuần hoàn ác tính, cảnh tượng này liền xảy ra.
Vương Trạch Văn cũng biết, hôm nay hẳn là không qua được cảnh này, nhưng hắn không hài lòng với thái độ rời rạc ngay mới đầu này của mọi người, thế nên không bảo họ dừng, để họ lặp đi lặp lại. Chờ nhìn thấy họ không chịu được nữa rồi, cuối cùng mới để người đi nghỉ.
Lâm Thành xuất thân là võ sinh, đối mặt với hoàn cảnh như vậy, cũng bị hoạt động thể lực nặng nề và ánh mặt trời gay gắt làm cho mệt mỏi tới hoa mắt, một số diễn viên trẻ quay cùng với anh càng khó chống đỡ nổi hơn.
Họ là sinh viên vừa tốt nghiệp từ Học viện Hí Kịch, có vài người vẫn còn đang theo học. Lòng mang khát khao đẹp đẽ đối với thế giới diễn viên bước vào đoàn phim của Vương Trạch Văn, ai ngờ còn chưa bước được bước nào, đã bị tàn phá kiệt quệ.
Cả một đám đều được người nhà nuông chiều lớn lên, không ít người gia cảnh khá, nào đã từng khổ sở như vậy bao giờ?
Trong lúc nghỉ ngơi, một nam diễn viên trong tay cầm một cái bánh mì kẹp ruốc, ngồi trong hố đất mà ăn, di chuyển tay làm động tới vết thương, cảm xúc không khống chế được nên đã khóc lên.
Cậu ta vẫn luôn nghe nói đoàn phim của Vương Trạch Văn rất giàu, giàu ở đâu chứ? Thực sự là cmn quá khổ!
Tiếng khóc của cậu ta cũng không mãnh liệt lắm, chỉ là thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng nấc nghẹn. Nhưng cái tiếng thút tha thút thít cố nén này rất có sức hút, rất nhanh người mới bên cạnh đã bị lây nhiễm cảm xúc, mắng mỏ hai tiếng.
Cái người không có trái tim là Vương Trạch Văn đây, nghe được một lát, mồ hôi vẫn đầy đầu, hắn đã nhận lấy máy trong tay cameraman, lại gần quay vẻ mặt ấm ức của diễn viên kia lại. Đã không an ủi thì thôi, còn đổ thêm dầu vào lửa, bảo: "Nào, nhìn vào ống kính khóc đi. Trailer của chúng ta vẫn chưa có ý tưởng, cậu cống hiến một chút."
Nam diễn viên kia bị hắn nói tới sắp hỏng mất, cảm thấy hắn cố tình chèn ép mình, cậu ta buông đồ trong tay ra, hét lên với màn hình: "Tôi quá mệt rồi! Anh còn không cho tôi phát tiết à!"
Lâm Thành chỉ lo Vương Trạch Văn dọa người sợ chạy mất, dù sao lúc hắn dạy dỗ người vẫn mang tính tổn thương rất cao. Anh vội hòa giải: "Đạo diễn Vương. Anh để cậu ấy tự bình tĩnh lại một chút đi."
Vương Trạch Văn nói: "Diễn viên còn không phải là như vậy hay sao? Nói để cậu biết, nghiêm túc quay bộ phim này xong, về sau cậu có vốn kinh nghiệm ra ngoài, có thể xuất sư dưới ma chưởng rèn luyện của tôi, thắng gấp mười lần đi mua nước tương trong mấy đoàn phim rác rưởi kia. Cậu nếu muốn làm diễn viên, cậu tiếp tục chờ. Cậu nếu muốn làm thần tượng, vậy thì cậu có thể đi được rồi. Tiền catse tôi trả, không bạc đãi cậu, thế nào?"
Nam diễn viên lau mặt: "Tôi đương nhiên là muốn làm diễn viên!"
"Làm diễn viên thì hết cách rồi." Vương Trạch Văn nói, "Cậu cho rằng làm diễn viên rất nhẹ nhàng? Ngồi phòng điều hòa học thuộc lời thoại là có thể gọi là diễn viên? Muốn ăn cơm có người đút, ngay cả dây giày tụt cũng có trợ lý quỳ xuống buộc lại cho cậu? Tôi nói thẳng cho cậu biết, diễn viên tốt, không có ai xuất thân từ công chúa hoàng tử cả. Quay bộ phim này ai chẳng vất vả. Cậu khiêng đá, chúng tôi khiêng máy. Cậu nhìn cameraman kia đã hơn bốn mươi tuổi rồi, bụng bia cũng đã có, cậu còn không bằng được người ta? Nếu phải so với quân nhân thật sự, cậu lấy cái gì ra để so?"
Cameraman quay đầu:???
Sắp phải đổi tên thành Đậu Nga rồi.
Thanh niên quay sang bên kia liếc mắt nhìn, khịt mũi: "Tôi chỉ chảy chút nước mắt sinh lý thôi, không có ý gì."
Cậu ta đã áp cảm xúc vọt lên đến cổ xuống, lại nghe Vương Trạch Văn bên kia thúc giục: "Đừng dừng lại, khóc tiếp đi! Hôm nay phải đăng lên Weibo PR."
Thanh niên: "???" Cái đm phải tới tận mức này sao?
Lâm Thành ngồi bên cạnh, dùng mũ tự quạt cho mình, vẻ mặt cạn lời nhìn Vương Trạch Văn truyền đạt bí quyết diễn cảnh khóc cho người mới kia.
Xét thấy cái người Vương Trạch Văn này vừa làm việc thì sẽ cực kì tàn nhẫn, làm một đám diễn viên khắc sâu ấn tượng, ngày hôm sau khi quay cảnh này, mọi người đều hoàn toàn tập trung hết khả năng, tranh thủ quay một lần là qua, không dám để quay lại nữa.
Vương Trạch Văn rất vừa lòng với chuyện này. Lúc này mới là bộ dáng mà người trẻ tuổi nên có chứ.
Mà Vương Trạch Văn ngoài công việc đạo diễn ra, còn có một chuyện mỗi ngày đều phải làm, đó là up suy nghĩ của mình lên đủ các tài khoản xã giao.
Nói trắng ra, caption rõ ràng là không chút lưu tình.
Vương Trạch Văn: Aiz, đúng là tuổi trẻ.【 gif 】
Gif chính là hình ảnh diễn viên đáng thương kia vừa gặm bánh mì vừa khóc lóc.
Vương Trạch Văn: Gần đây không có khách sạn, tất cả mọi người đều ở cùng một chỗ. Nói thật kinh phí của bộ phim điện ảnh này cũng được cắt bớt nhiều. 【 hình ảnh 】
Một ảnh là Lâm Thành nằm trên giường nghịch điện thoại. Một ảnh khác là Quách Dịch Thế và hai bạn cùng phòng của cậu ta nằm trên giường lớn trong phòng, ngủ thành hình chữ X.
Vương Trạch Văn: Các diễn viên bận nửa ngày, vẫn có thời gian nghỉ ngơi hợp lý.【 hình ảnh 】 Mà trong lúc thực sự tiến hành cứu viện, bị ngất xỉu cảm nắng cũng là tình huống dễ thấy. Các đồng chí thực sự vất vả rồi.
Trong ảnh là một làn da chất đầy vết thương, và khuôn mặt bị phơi đỏ lên, mồ hôi đầm đìa.
Cư dân mạng vô cùng phối hợp, kẻ xướng người họa với hắn.
"Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, lại còn khóc trước mặt đạo diễn Vương. Người đàn ông tàn khốc này sẽ cảm thông với cậu chắc? Không! Anh ta chỉ biết cười to thôi!"
"Bộ phim này quay trông có vẻ rất khó khăn. Nhìn mà thấy đau lòng muốn chết."
"Vì sao tất cả ảnh chụp của Lâm Thành đều không chụp đến mặt? Đạo diễn Vương, đừng bảo anh... đã để cho anh ấy phơi nắng tới bị thương rồi nhé?"
"Vất vả quá. Mọi người đều vất vả. Cảm ơn Quách gia!"
"Nghe nói đoàn phim còn có một bác sĩ da liễu chuyên môn đi cùng. Trước đó tôi còn tưởng là mọi người trong đoàn phim đều muốn làm đẹp? Tôi sai rồi. Rất xin lỗi, tôi thực sự sai rồi."
Tình tiết trong phim đã được đẩy tới đoạn cơn bão to tiến đến. Bầu trời có gió to nổi lên, đồng thời mưa to tầm tã trút xuống. Cả thế giới đều bị nước mưa bao phủ.
Đám người Lâm Thành đổi sang một cảnh khác, là cảnh vội vàng dầm mưa cứu đê.
Cảm giác ngâm mình trong nước thực sự không dễ chịu, chỉ trong một ngày, da trên người đều bị nổi bọt nước. Cho dù không ngừng đổi giày tất, chú ý nghỉ ngơi, thì chân vẫn bị nổi bọt nước lên. Diễn viên có vết thương không dám xuống nước luôn như trước nữa, phải trang bị đủ công tác phòng hộ rồi mới có thể tiếp tục.
Cũng may trạng thái của diễn viên vẫn luôn không tệ, bảo đảm tiến độ bình thường của đoàn phim. Cũng coi như là phải tỉ mỉ mới làm ra được tác phẩm tinh tế, Vương Trạch Văn tận tình chọn lựa cảnh quay xuất hiện trên màn ảnh, tư liệu dùng để ghép cũng phong phú.
Quay xong một bộ phận bên họ xong, Vương Trạch Văn cho họ được nghỉ ngơi vài ngày, lại đi quay tình tiết bên Quách Dịch Thế kia.
Tổ quay bên Quách Dịch Thế đóng vai Cảnh sát Vũ trang, Bộ đội, bắt đầu tiến hành giám sát tuần tra trong nội thành. Họ bắt được những người ngang tàng vẫn còn đi khắp nơi bên ngoài trong cơn bão, mang về tiến hành giáo dục tư tưởng.
Phần diễn của Quách Dịch Thế, so với Lâm Thành mà nói, tương đối dễ quay, nhưng họ vẫn bị nước và máy quạt gió làm cho phải dùng hết sức. Lại thêm thời gian quay chụp trong sân quay có hạn, Vương Trạch Văn phải tốc chiến tốc thắng. Toàn bộ người trong đoàn phim bị đuổi tới xoay như con quay, công việc mỗi ngày bị kéo dài lên tới mười mấy tiếng đồng hồ, ngày nối đêm tiến hành công việc.
Diễn viên thì còn có thể nghỉ ngơi thay phiên nhau, chứ nhân viên làm việc sau màn của đoàn thì thực sự đang đẩy nhanh tốc độ đi tới đỉnh sinh mệnh. Đặc biệt là cắt nối biên tập, công việc của họ mới đầu là làm việc nghỉ ngơi ngày đêm điên đảo, tới bây giờ là hoàn toàn bất phân ngày đêm.
Phó đạo diễn và cameraman mỗi ngày đều ai oán kêu than, từ khi bắt đầu đi theo Vương Trạch Văn, họ đã lâu rồi không trải nghiệm hình thức làm việc không muốn sống này.
Cũng may, bận rộn qua khoảng thời gian này xong, Vương Trạch Văn cho người trong đoàn phim một quãng ngắn nghỉ ngơi.
Nghỉ một lát, chờ ngày mưa.
Bộ phim điện ảnh "Xin Hãy Nghe Tôi Nói" này, thành công không chỉ ở thành tích phòng bán vé mà còn làm cho diễn viên nổi tiếng nhanh chóng.
Chiếu phim chưa được mấy ngày, trên mạng đã xuất hiện gif và meme liên quan đến Lâm Thành, phạm vi lưu truyền cũng rất rộng, với thiết lập nhân vật dương quang của anh, người trẻ tuổi đều rất ưa thích.
Không thể không nói "hot lên" thực sự là một lĩnh vực khó hiểu, Lâm Thành không thể ngờ được, mình thân là võ sinh lại có một ngày đi lên con đường dùng mặt ăn cơm.
Tất cả fans của anh đều kêu la dưới nick, nói anh thực sự đi nhầm đường rồi, bằng không đã sớm hot.
Lâm Thành không thực sự coi là thật, vì anh biết trên đời này có một thứ gọi là "filter của fans".
Anh không phải là Nghiêm Tư Tề, cũng không phải người không rành thế sự như vậy. Anh cũng không phải hôm nay mới trở nên đẹp trai, cũng không phải ai đẹp trai sẽ đều nổi.
Chỉ là hot thực sự có chỗ tốt, đó là công việc tuyên truyền của anh trở nên cực kì thuận lợi.
Ban đầu Lâm Thành còn sợ mức độ nổi tiếng của diễn viên chính không đủ, sẽ bị chịu cảnh lạnh lẽo, bây giờ hoàn toàn không còn phải lo lắng nữa rồi, người xem rất náo nhiệt, mỗi một lần có hoạt động gì mới, phản ứng đều rất nhiệt tình tích cực.
Cũng vì mọi người đã sớm nghĩ tới chuyện diễn viên chính đều là người mới, nên cũng đã ra kế hoạch từ sớm, Vương Trạch Văn và vài nhân viên chế tác chủ yếu của đoàn phim sẽ chạy tuyên truyền cùng với họ. Họ tuy rằng làm việc sau màn, nhưng bối cảnh sâu, có thể chấn giữ, đồng thời có thể mời bạn tốt nổi tiếng trong nghề tới để cùng giúp đỡ. Bây giờ, mọi người đều cần giữ tình cảm, mà mọi người thời gian này cũng rảnh, thế nên đều tới đây.
Nhưng mà, thăm hỏi nội dung chương trình tuyên truyền, không hiểu sao càng nghe càng cảm thấy không đúng. Đám người phó đạo diễn không dám nghĩ sâu hơn, càng nghĩ càng chỉ thêm hụt hẫng.
Ví dụ như ――
MC hỏi: "Bộ phim này sau khi chấm dứt, đoàn phim mong chờ được hợp tác lại với ai nhất?"
Hứa Dương Ninh trả lời rất quy củ: "Mọi người ai cũng đều tốt, dịu dàng lại thân thiện, em làm người mới, đã học được rất nhiều điều từ họ. Nói tới người muốn hợp tác nhất, hẳn vẫn là anh Lâm. Bởi vì ngay cả đạo diễn Vương cũng cảm thấy anh Lâm chính là gió đông của anh ấy, cảm giác theo anh ấy lăn lộn là có thể nổi."
MC đưa mic cho Lâm Thành.
Lâm Thành lời ít ý nhiều trả lời: "Đạo diễn Vương."
"Anh trả lời kiên định hệt Quách Dịch Thế!" MC bật cười, nói với Hứa Dương Ninh, "Em xem, đây là nguyên nhân mà Lâm Thành và Quách Dịch Thế được đạo diễn Vương rất thưởng thức đấy."
Hứa Dương Ninh vội sửa miệng: "Ngại quá vừa rồi không có kinh nghiệm, em cũng thích đạo diễn Vương nhất! Em muốn hợp tác với anh ấy!"
Mọi người đều cười vang.
MC lại hỏi người ngồi dưới: "Đạo diễn Vương thấy sao ạ?"
Vương Trạch Văn cười đạm nhiên, khí chất đại lão vẫy tay, nói: "Để xem duyên phận."
MC: "Xem duyên phận! Được rồi, xem ra đạo diễn Vương của chúng ta cũng là người trọng tình!"
Đám người Lưu Phong ngồi bên cạnh Vương Trạch Văn, lộ ra vẻ mặt rất gian nan. Duyên phân cái con quỷ, rõ ràng là đi cửa sau rồi.
Họ thật khó khăn mà.
Trước kia còn có thể gượng cười, giờ toàn là mùi cám chó hôi rình. Họ thậm chí còn nghi ngờ câu hỏi này là Vương Trạch Văn cố tình bảo MC hỏi. Vương Trạch Văn cái tên gâu gâu này.
Khi "Xin Hãy Nghe Tôi Nói" sắp hạ màn, Tần Huyền đưa ra lời mời với Vương Trạch Văn, mời hắn quay một bộ phim có đề tài về chống lũ.
Bộ phim này Tinh Hỏa tự mình chế tác, đã bắt đầu chuẩn bị từ năm ngoái, đã bàn bạc thảo luận trên mọi phương diện. Phim vì cần được bảo đảm về chất lượng, sẽ mời cả nhân viên bên phòng cháy chữa cháy tới giúp đỡ chỉ đạo.
Tuy đây là một bộ phim điện ảnh chính kinh, nhưng Tần Huyền mơ mộng tới việc biến nó thành một phim thương mại thể loại tự sự. Hắn chờ mong đề tài này có thể được thị trường tiếp nhận, lấy được thành công. Nếu có thể, đây sẽ là một bộ phim được ghi lại trong danh sách phim điện ảnh hay nhất.
Diễn viên chính và vị trí đạo diễn hắn để lại cho Vương Trạch Văn, cho hắn một sự tự do cực lớn, quyền làm chủ phim trường gần như đều giao hết lên tay hắn. Bởi hai bộ phim điện ảnh gần đây lợi nhuận đều không tồi, tài chính có thể bảo đảm sung túc.
Diễn viên đã định trước vài vị, vị trí mấu chốt khá có trọng lượng thì để đoàn phim chọn rồi quyết định.
Vương Trạch Văn lật xem kịch bản một lần, cảm thấy nội dung không tồi. Nhưng để nói ai là nhân vật chính, thì thực ra không có nhân vật chính tuyệt đối.
Đây không phải là một bộ phim đề cao chủ nghĩa anh hùng cá nhân, nói đúng hơn, nó biểu hiện một hình ảnh quần thể anh hùng điển hình của Trung Quốc.
Nhân vật tham gia có quân nhân địa phương, cán bộ cơ sở, Lực lượng Cảnh sát Vũ trang Nhân dân, phóng viên trực tiếp... Ghi lại quá trình dự phòng từ trước khi cơn lũ đến, cho tới sau khi thiên tai chấm dứt, tất cả trở lại bình thường. Quá trình quay phim chính là một đoạn cứu viện nhìn tưởng như bình thường nhưng thực ra lại rất mạo hiểm.
Nhìn miêu tả trên mặt chữ có thể không gợn sóng, nhưng mỗi một chữ lại lộ ra được sự nhiệt huyết. Chỉ cần quay tốt, chắc chắn đa số người dân đều sẽ cảm nhận được sự hào hùng lãng mạn của con cháu Viêm Hoàng truyền lưu đã lâu.
Lâm Thành xem kĩ một hồi, còn chưa đọc hết, anh đã nói: "Em muốn quay phim này."
Vương Trạch Văn bảo anh: "Sẽ không dễ quay đâu."
Lâm Thành gật đầu: "Không sao."
Bộ phim này không dễ quay đã là chuyện không thể nghi ngờ, chỉ là yêu cầu đối với diễn viên sẽ rất cao.
Loại đề tài này, muốn quay cho chân thật, thì nguy hiểm và vất vả là không thể tránh khỏi. Trên người có thể sẽ để lại sẹo, mặt có thể sẽ bị phơi tới xấu xí, trang dung khó coi, phim điện ảnh còn có khả năng bị liệt giữa đường. Cho dù là phim nổi lên rồi, người xem cũng khó mà nhớ được mặt diễn viên.
Thực ra với một diễn viên mà nói, đặc biệt là diễn viên đang trong thời kì phát triển, họ có thể có những lựa chọn khác tốt hơn nhiều.
Chỉ là Vương Trạch Văn và Lâm Thành chính là hai tên cứng đầu.
Một nhóc cứng đầu nữa chính là Quách Dịch Thế.
"Tôi phải theo anh lăn lộn cơ! Tôi chờ đạo diễn Vương đưa tôi đi nhận giải thưởng! Tôi cũng phải đi!" Quách Dịch Thế tích cực hỏi, "Tôi chọn nhân vật làm lãnh đạo được không? Hay là đội trưởng đội đột kích chống lũ? Còn không được nữa thì cho tôi làm một binh lính cầm đầu cũng được. Đúng rồi, có được sờ vào súng không?"
Lâm Thành: "..." Không nhìn ra được người này lại thích làm công việc công vụ như vậy.
Vương Trạch Văn hỏi: "Tổ trưởng tổ hậu cần đoàn phim cho cậu làm, muốn không?"
Quách Dịch Thế tức giận nói: "Tôi không cần!"
Vương Trạch Văn: "Thử vai xong đã rồi lại nói. Cuối tuần này rảnh, phải định nhân vật. Để tôi nghĩ xem, nên quay thế nào..."
Trước khi phim điện ảnh chính thức quay, một bộ phận diễn viên phải theo huấn luyện viên đã được mời về huấn luyện thể năng. Bao gồm cả học sử dụng các công cụ liên quan.
Mà việc tuyển chọn diễn viên này, Vương Trạch Văn cũng không tuyển chọn cầu kì, mà trực tiếp chọn một đám từ trong đám đã tới báo danh, sau đó kéo họ đi huấn luyện. Vương Trạch Văn nói thẳng với họ, có thể kiên trì hết kì huấn luyện, thì có thể nhận được các nhân vật có trọng lượng khác nhau trong phim.
Thời gian lộ mặt của nhân vật phụ sẽ không nhiều, Vương Trạch Văn tin tưởng có thể dẫn dắt, huấn luyện kĩ thuật được cho đám nhóc này trong một khoảng thời gian ngắn, mấu chốt là sẽ phải chịu khổ, hắn bây giờ chỉ có một yêu cầu như vậy với diễn viên.
Nhân vật của Quách Dịch Thế là một đội viên đội chữa cháy, Lâm Thành là một giải phóng quân. Hai người họ cũng phải đi theo mọi người huấn luyện.
Cùng một lượng vận động, cùng một lịch trình, hai người cũng không vì mức độ nổi tiếng của mình mà đưa ra bất kì một yêu cầu đặc biệt nào, càng không đưa ra bất kì dị nghị gì đối với sắp xếp của huấn luyện viên. Bởi họ vẫn luôn duy trì rèn luyện cơ thể cường độ cao, thái độ ứng đối với kì huấn luyện, còn thong dong bình tĩnh hơn đám người mới kia. Dùng một cụm từ để hình dung đại khái chính là chịu được khổ nhọc.
Có thể là bởi được hai người khích lệ, tố chất diễn viên của đám thanh niên báo danh này cũng làm Vương Trạch Văn có chút ngạc nhiên. Các vai phụ chủ chốt rất nhanh đã được quyết định, công tác chuẩn bị phim cũng chính thức hoàn thành, đoàn phim thuận lợi khởi quay.
Thời gian giả thiết trong phim là vào tháng bảy, ngày hè phương Nam đang lúc nóng bức. Suy xét tới ảnh hưởng của bão cuồng gió mưa, dự báo thời tiết báo sẽ có khả năng xuất hiện thiên tai bão lũ.
Thời sự nhắc nhở người dân nên dự trữ lương thực, nước uống, ở yên trong nhà giảm bớt thời gian ra ngoài.
Vùng duyên hải phía Nam thường xuyên gặp phải thời tiết gió bão điên cuồng, người dân đã tập mãi thành thói quen, cũng không vì sắp có bão lũ mà cảm xúc quá dao động, cũng giống như trước kia, họ ra ngoài mua thức ăn, dự trữ lương thực trong nhà, chờ cơn bão qua đi. Thái độ điềm nhiên tựa như chỉ đang ứng đổi với một cơn mưa to.
Tương phản với họ, là các bộ, cơ quan ngang bộ Chính phủ, bắt đầu bước vào trạng thái đề phòng. Chỉ đạo phòng ngừa đủ các sự kiện khẩn cấp, cảm xúc khẩn trương bắt đầu tràn ngập.
Quách Dịch Thế đóng vai nhân viên chữa cháy, hai ngày trước khi cơn bão cuồng phong tới, hắn về nhà thu dọn đồ đạc.
Hắn mặc một cái áo ba lỗ rộng thùng thình thoải mái, bước nhanh trên bậc thang, dừng trước cửa chiếc thang máy xưa cũ.
Ánh mặt trời bên ngoài rất gắt, hắn lại rảo bước thật nhanh, khi đi tới đây, trên khuôn mặt đã thấm đẫm một lớp mồ hôi. Hắn tùy tiện giơ tay lên lau trán, không chút để ý nhìn quảng cáo nhỏ trên tường.
Cô gái đứng cạnh hắn bước lên phía trước một bước, cách xa hắn một chút.
Khuôn mặt cô gái xinh xắn, trên mặt trang điểm, người tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng, so sánh với Quách Dịch Thế thô ráp lại lôi thôi lếch thếch, chính là hai kiểu người khác nhau. Gần đây được nghỉ, cô gái tới ở đối diện nhà Quách Dịch Thế.
Hai người tuy ở gần nhau, nhưng bây giờ mới chạm mặt, cũng chưa nói chuyện chính thức với nhau lần nào.
Quách Dịch Thế về nhà, thay quần áo, lại đi thu dọn đồ đạc. Khi chuẩn bị ăn cơm, hắn bị mẹ lôi kéo lải nhải.
"Hai ngày này mày có biết mẹ bị tức chết không. Mẹ thấy cô bé ở đối diện kia rất xinh xắn, muốn giới thiệu cho mày. Họ thế mà lại dám tỏ thái độ trước mặt mẹ. Nói công việc của mày lương thấp, không có tiền đồ, vừa nguy hiểm lại vừa bận, không thích hợp tìm bạn gái. Còn nói con gái nhà người ta có rất nhiều người theo đuổi, điều kiện rất tốt, chỉ là chướng mắt mày."
Quách Dịch Thế thầm nói thực ra những lời này cũng không sai, bất đắc dĩ đáp: "Vậy mẹ đừng có buôn chuyện với họ nữa, không phải cả thân cả tâm đều khỏe mạnh sao. Sao cứ phải so đo với người ta làm gì?"
Mẹ hắn không hài lòng nói: "Mày nghĩ là mẹ thích thế lắm chắc? Mày còn không làm mẹ lo chết? Lúc trước mẹ bảo mày tìm một công việc nhàn hạ không tốt sao? Thi làm nhân viên công vụ làm cái gì hả? Mỗi ngày ngồi trong văn phòng điều hòa chả sướng hơn à? Giờ cả thành phố người ta nghỉ, mày lại phải tăng ca, thấy vui không?"
Quách Dịch Thế đáp: "Vì nhân dân phục vụ, con đương nhiên là thấy vui!"
"Mẹ lười nói mày rồi đấy!"
Quách Dịch Thế cười khì khì.
Tối sau khi ăn cơm xong, Quách Dịch Thế nhìn điện thoại, nói: "Căn nhà này đúng lúc ở vùng có địa thế thấp, hay là mẹ tới nhà bà ngoại ở một ngày đi?"
Mẹ hắn cao giọng bảo: "Mẹ ở tầng ba! Dọn gì mà dọn? Nước tới chả lẽ còn tới được cả tầng ba của mẹ chắc? Mẹ không cần mày quan tâm, mày không bằng tự quan tâm tới bản thân hơn đi, có biết mẹ mày lo nhất là mày không? Có việc một cái, là không có gọi điện được gì hết."
Quách Dịch Thế co rút khóe miệng, xách ba lô lên vai, nhanh chân đi ra bên ngoài: "Con đi trước nhé."
Mẹ hắn sau lưng vẫn còn kêu lên: "Mày còn biết thông báo với mẹ cơ à?! Mẹ bảo mày đừng đi mày có nghe chắc? Gió lớn lắm! Con cẩn thận một chút!"
Mà bên kia, Lâm Thành đóng vai một quân nhân, trong quân đội, anh nhận được chỉ thị của cấp trên. Họ muốn bắt đầu công tác phòng chống lũ lụt vào buổi đêm trước khi cơn mưa trút xuống, tiến hành khiêng cát đá, giúp đỡ chống lũ.
Mấy ngày nay đúng lúc mặt trời lên cao, phía Nam trước khi trời mưa to, thời tiết vô cùng oi bức, hơn nữa nắng lại to, tất cả hơi nóng đều đọng lại giữa không trung. Đặt mình ngoài trời, khổ sở như đi tắm xông hơi.
Vẻ bình thản cuối cùng trước bão táp, đều luôn có vẻ tầm thường như vậy.
Chính thức bắt đầu vào quay, lại luôn bị đứt quãng, không được thuận lợi.
Vương Trạch Văn muốn tạo ra khí thế quân nhân ngất trời, trên thực tế lại là một đám nằm liệt thành chó chết.
Cũng không cần phải hóa trang, mồ hôi chảy từ trên đầu các diễn viên xuống, tẩm ướt toàn thân họ. Mà dưới áo lót, đặc biệt là làn da ở cánh tay và bả vai, đều đã bị những chiếc túi họ khiêng ma sát tới đỏ bừng lên.
Không phải là Vương Trạch Văn cố ý tìm khổ, mà là với bộ dáng một đám suy sút thở dốc kia, hắn thực sự khó có thể chọn ra được tư liệu phù hợp để cắt nối biên tập. Hắn sợ cứ vậy truyền ra, sẽ có người nói hắn tìm một đám quân nhân giả về.
Một lần không qua được, vậy chỉ có thể quay lần hai, hai lần không được thì chỉ có thể sang lần ba. Nhưng trạng thái mọi người càng lúc càng kém, cuối cùng không thể tránh né mà tuần hoàn ác tính, cảnh tượng này liền xảy ra.
Vương Trạch Văn cũng biết, hôm nay hẳn là không qua được cảnh này, nhưng hắn không hài lòng với thái độ rời rạc ngay mới đầu này của mọi người, thế nên không bảo họ dừng, để họ lặp đi lặp lại. Chờ nhìn thấy họ không chịu được nữa rồi, cuối cùng mới để người đi nghỉ.
Lâm Thành xuất thân là võ sinh, đối mặt với hoàn cảnh như vậy, cũng bị hoạt động thể lực nặng nề và ánh mặt trời gay gắt làm cho mệt mỏi tới hoa mắt, một số diễn viên trẻ quay cùng với anh càng khó chống đỡ nổi hơn.
Họ là sinh viên vừa tốt nghiệp từ Học viện Hí Kịch, có vài người vẫn còn đang theo học. Lòng mang khát khao đẹp đẽ đối với thế giới diễn viên bước vào đoàn phim của Vương Trạch Văn, ai ngờ còn chưa bước được bước nào, đã bị tàn phá kiệt quệ.
Cả một đám đều được người nhà nuông chiều lớn lên, không ít người gia cảnh khá, nào đã từng khổ sở như vậy bao giờ?
Trong lúc nghỉ ngơi, một nam diễn viên trong tay cầm một cái bánh mì kẹp ruốc, ngồi trong hố đất mà ăn, di chuyển tay làm động tới vết thương, cảm xúc không khống chế được nên đã khóc lên.
Cậu ta vẫn luôn nghe nói đoàn phim của Vương Trạch Văn rất giàu, giàu ở đâu chứ? Thực sự là cmn quá khổ!
Tiếng khóc của cậu ta cũng không mãnh liệt lắm, chỉ là thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng nấc nghẹn. Nhưng cái tiếng thút tha thút thít cố nén này rất có sức hút, rất nhanh người mới bên cạnh đã bị lây nhiễm cảm xúc, mắng mỏ hai tiếng.
Cái người không có trái tim là Vương Trạch Văn đây, nghe được một lát, mồ hôi vẫn đầy đầu, hắn đã nhận lấy máy trong tay cameraman, lại gần quay vẻ mặt ấm ức của diễn viên kia lại. Đã không an ủi thì thôi, còn đổ thêm dầu vào lửa, bảo: "Nào, nhìn vào ống kính khóc đi. Trailer của chúng ta vẫn chưa có ý tưởng, cậu cống hiến một chút."
Nam diễn viên kia bị hắn nói tới sắp hỏng mất, cảm thấy hắn cố tình chèn ép mình, cậu ta buông đồ trong tay ra, hét lên với màn hình: "Tôi quá mệt rồi! Anh còn không cho tôi phát tiết à!"
Lâm Thành chỉ lo Vương Trạch Văn dọa người sợ chạy mất, dù sao lúc hắn dạy dỗ người vẫn mang tính tổn thương rất cao. Anh vội hòa giải: "Đạo diễn Vương. Anh để cậu ấy tự bình tĩnh lại một chút đi."
Vương Trạch Văn nói: "Diễn viên còn không phải là như vậy hay sao? Nói để cậu biết, nghiêm túc quay bộ phim này xong, về sau cậu có vốn kinh nghiệm ra ngoài, có thể xuất sư dưới ma chưởng rèn luyện của tôi, thắng gấp mười lần đi mua nước tương trong mấy đoàn phim rác rưởi kia. Cậu nếu muốn làm diễn viên, cậu tiếp tục chờ. Cậu nếu muốn làm thần tượng, vậy thì cậu có thể đi được rồi. Tiền catse tôi trả, không bạc đãi cậu, thế nào?"
Nam diễn viên lau mặt: "Tôi đương nhiên là muốn làm diễn viên!"
"Làm diễn viên thì hết cách rồi." Vương Trạch Văn nói, "Cậu cho rằng làm diễn viên rất nhẹ nhàng? Ngồi phòng điều hòa học thuộc lời thoại là có thể gọi là diễn viên? Muốn ăn cơm có người đút, ngay cả dây giày tụt cũng có trợ lý quỳ xuống buộc lại cho cậu? Tôi nói thẳng cho cậu biết, diễn viên tốt, không có ai xuất thân từ công chúa hoàng tử cả. Quay bộ phim này ai chẳng vất vả. Cậu khiêng đá, chúng tôi khiêng máy. Cậu nhìn cameraman kia đã hơn bốn mươi tuổi rồi, bụng bia cũng đã có, cậu còn không bằng được người ta? Nếu phải so với quân nhân thật sự, cậu lấy cái gì ra để so?"
Cameraman quay đầu:???
Sắp phải đổi tên thành Đậu Nga rồi.
Thanh niên quay sang bên kia liếc mắt nhìn, khịt mũi: "Tôi chỉ chảy chút nước mắt sinh lý thôi, không có ý gì."
Cậu ta đã áp cảm xúc vọt lên đến cổ xuống, lại nghe Vương Trạch Văn bên kia thúc giục: "Đừng dừng lại, khóc tiếp đi! Hôm nay phải đăng lên Weibo PR."
Thanh niên: "???" Cái đm phải tới tận mức này sao?
Lâm Thành ngồi bên cạnh, dùng mũ tự quạt cho mình, vẻ mặt cạn lời nhìn Vương Trạch Văn truyền đạt bí quyết diễn cảnh khóc cho người mới kia.
Xét thấy cái người Vương Trạch Văn này vừa làm việc thì sẽ cực kì tàn nhẫn, làm một đám diễn viên khắc sâu ấn tượng, ngày hôm sau khi quay cảnh này, mọi người đều hoàn toàn tập trung hết khả năng, tranh thủ quay một lần là qua, không dám để quay lại nữa.
Vương Trạch Văn rất vừa lòng với chuyện này. Lúc này mới là bộ dáng mà người trẻ tuổi nên có chứ.
Mà Vương Trạch Văn ngoài công việc đạo diễn ra, còn có một chuyện mỗi ngày đều phải làm, đó là up suy nghĩ của mình lên đủ các tài khoản xã giao.
Nói trắng ra, caption rõ ràng là không chút lưu tình.
Vương Trạch Văn: Aiz, đúng là tuổi trẻ.【 gif 】
Gif chính là hình ảnh diễn viên đáng thương kia vừa gặm bánh mì vừa khóc lóc.
Vương Trạch Văn: Gần đây không có khách sạn, tất cả mọi người đều ở cùng một chỗ. Nói thật kinh phí của bộ phim điện ảnh này cũng được cắt bớt nhiều. 【 hình ảnh 】
Một ảnh là Lâm Thành nằm trên giường nghịch điện thoại. Một ảnh khác là Quách Dịch Thế và hai bạn cùng phòng của cậu ta nằm trên giường lớn trong phòng, ngủ thành hình chữ X.
Vương Trạch Văn: Các diễn viên bận nửa ngày, vẫn có thời gian nghỉ ngơi hợp lý.【 hình ảnh 】 Mà trong lúc thực sự tiến hành cứu viện, bị ngất xỉu cảm nắng cũng là tình huống dễ thấy. Các đồng chí thực sự vất vả rồi.
Trong ảnh là một làn da chất đầy vết thương, và khuôn mặt bị phơi đỏ lên, mồ hôi đầm đìa.
Cư dân mạng vô cùng phối hợp, kẻ xướng người họa với hắn.
"Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, lại còn khóc trước mặt đạo diễn Vương. Người đàn ông tàn khốc này sẽ cảm thông với cậu chắc? Không! Anh ta chỉ biết cười to thôi!"
"Bộ phim này quay trông có vẻ rất khó khăn. Nhìn mà thấy đau lòng muốn chết."
"Vì sao tất cả ảnh chụp của Lâm Thành đều không chụp đến mặt? Đạo diễn Vương, đừng bảo anh... đã để cho anh ấy phơi nắng tới bị thương rồi nhé?"
"Vất vả quá. Mọi người đều vất vả. Cảm ơn Quách gia!"
"Nghe nói đoàn phim còn có một bác sĩ da liễu chuyên môn đi cùng. Trước đó tôi còn tưởng là mọi người trong đoàn phim đều muốn làm đẹp? Tôi sai rồi. Rất xin lỗi, tôi thực sự sai rồi."
Tình tiết trong phim đã được đẩy tới đoạn cơn bão to tiến đến. Bầu trời có gió to nổi lên, đồng thời mưa to tầm tã trút xuống. Cả thế giới đều bị nước mưa bao phủ.
Đám người Lâm Thành đổi sang một cảnh khác, là cảnh vội vàng dầm mưa cứu đê.
Cảm giác ngâm mình trong nước thực sự không dễ chịu, chỉ trong một ngày, da trên người đều bị nổi bọt nước. Cho dù không ngừng đổi giày tất, chú ý nghỉ ngơi, thì chân vẫn bị nổi bọt nước lên. Diễn viên có vết thương không dám xuống nước luôn như trước nữa, phải trang bị đủ công tác phòng hộ rồi mới có thể tiếp tục.
Cũng may trạng thái của diễn viên vẫn luôn không tệ, bảo đảm tiến độ bình thường của đoàn phim. Cũng coi như là phải tỉ mỉ mới làm ra được tác phẩm tinh tế, Vương Trạch Văn tận tình chọn lựa cảnh quay xuất hiện trên màn ảnh, tư liệu dùng để ghép cũng phong phú.
Quay xong một bộ phận bên họ xong, Vương Trạch Văn cho họ được nghỉ ngơi vài ngày, lại đi quay tình tiết bên Quách Dịch Thế kia.
Tổ quay bên Quách Dịch Thế đóng vai Cảnh sát Vũ trang, Bộ đội, bắt đầu tiến hành giám sát tuần tra trong nội thành. Họ bắt được những người ngang tàng vẫn còn đi khắp nơi bên ngoài trong cơn bão, mang về tiến hành giáo dục tư tưởng.
Phần diễn của Quách Dịch Thế, so với Lâm Thành mà nói, tương đối dễ quay, nhưng họ vẫn bị nước và máy quạt gió làm cho phải dùng hết sức. Lại thêm thời gian quay chụp trong sân quay có hạn, Vương Trạch Văn phải tốc chiến tốc thắng. Toàn bộ người trong đoàn phim bị đuổi tới xoay như con quay, công việc mỗi ngày bị kéo dài lên tới mười mấy tiếng đồng hồ, ngày nối đêm tiến hành công việc.
Diễn viên thì còn có thể nghỉ ngơi thay phiên nhau, chứ nhân viên làm việc sau màn của đoàn thì thực sự đang đẩy nhanh tốc độ đi tới đỉnh sinh mệnh. Đặc biệt là cắt nối biên tập, công việc của họ mới đầu là làm việc nghỉ ngơi ngày đêm điên đảo, tới bây giờ là hoàn toàn bất phân ngày đêm.
Phó đạo diễn và cameraman mỗi ngày đều ai oán kêu than, từ khi bắt đầu đi theo Vương Trạch Văn, họ đã lâu rồi không trải nghiệm hình thức làm việc không muốn sống này.
Cũng may, bận rộn qua khoảng thời gian này xong, Vương Trạch Văn cho người trong đoàn phim một quãng ngắn nghỉ ngơi.
Nghỉ một lát, chờ ngày mưa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook