Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh
Chương 7: Sườn Xào Tiêu (2)

Cố Thanh tắt máy tính, ném mình lên giường, ôm chăn lăn qua lăn lại, đã hoàn toàn nổ huyết quản. Trong đầu đều là đội hình xa hoa kia, quả thực là đội hình cô yêu nhất, theo đuổi cả đời nha?

Cô kích động đến mức di động reo vô số lần, lúc này mới nghe thấy tiếng.

Nhận điện thoại, là Canh Tiểu Hạnh vừa nói tạm biệt trên phòng yy.

“Chúng mừng cậu nha, bạn học Cố Thanh.”

Cô cười, hỏi Canh Tiểu Hạnh có việc gì, khuya vậy còn gọi điện qua.

“Kỳ thật…….. ừm…….. mình muốn tâm sự với cậu.”

“Tâm sự? Cố Thanh khó hiểu, “Mình với cậu mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ cùng đi học, cậu cũng chưa từng nói có tâm sự với mình nha? Sao vừa nghỉ Tết đã có tâm sự rồi?”

Bên kia ấp a ấp úng.

Trực giác bảo là vấn đề tình cảm. Vấn đề tình cảm? Vậy hoàn toàn có □, chính là vị tổ trưởng đại nhân của Hoàn Mỹ.

Quả nhiên Canh Tiểu Hạnh ngập ngừng hồi lâu, rốt cục khai ra vừa rồi cô và Tuyệt Mỹ Sát Ý đã tiến hành trao đổi wechat lần đầu tiên từ trước đến nay. Cuộc hẹn riêng vô cùng trong sáng, thuần khiết tình bạn, người ta chỉ kể cho cô nghe câu chuyện xưa, cô thế như lại nhộn nhạo, hoàn toàn ngủ không được.

Cố Thanh nghe xong cười muốn chết, Tuyệt Mỹ kể chắc chắn không phải chuyện cổ bình thường, rõ ràng là Họa Bì Quỷ kể chuyện hồn xiêu phách lạc.

“Bạn học Canh Tiểu Hạnh Tử,” Cố Thanh hạ giọng, ngòng ngừa mẹ đang ở phòng khách xem TV nghe được mình nói, “Cậu không phải thành thanh khống triệt để rồi chứ?”

220;Ừm?” Canh Tiểu Hạnh trầm mặc hai giây, cũng nhỏ giọng nói, “Hình như, có vẻ, đại khái là vậy.”

“Nếu một nam sinh xinh đẹp như hoa? Giọng nói khó nghe, cậu thích không?”

“Hình như… sẽ không thích.”

“Nếu một nam sinh gia tài bạc triệu? Chỉ là giọng nói khó nghe, cậu thích không?”

“Sẽ không…….. sẽ không thích.”

“Chúc mừng cậu! Cậu đã lột xác thành một thanh khống 100% ~”

Cố Thanh thở dài, hơi u oán nói: “Nếu một người đàn ông giọng nói khó nghe, tiếng phổ thông nói không chuẩn…… cùng cậu qua cả đời…… ai, đây là chuyện thống khổ cỡ nào a.”

Canh Tiểu Hạnh từng cười nhạt với luận điệu của cô, hiện tại lại sâu sắc biểu hiện đồng ý.

Không cần mỹ mạo, chỉ cần sạch sẽ là được. Không ôn nhu, có thể đào tạo giáo dục. Hiện tại không có tiền, sau này có thể cố gắng làm việc vươn lên kiếm a…….. Nhưng nếu giọng nói khó nghe………..

Quả thực không thể tưởng tượng!

Hai thanh khống đạt được nhất trí, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu khi Canh Tiểu Hạnh gọi điện thoại.

Thật không ngờ, Đầu Bài tuyệt đối thuộc phái hiệu suất, qua khoảng mấy ngày, người lập kế hoạch cho ca khúc này đã bắt đầu đối chiếu thời gian với Cố Thanh, chuẩn bị lần tập luyện đầu tiên của《Kiếm rít giang hồ 》.

Câu trả lời của Cố Thanh đương nhiên là, lúc nào cũng được.

Đó đều là những nhân vật cấp bậc hoàng gia, cô đương nhiên phối hợp, phối hợp tuyệt đối.

Vì chiêu đãi fan của Hoàn Mỹ, lần này luyện tập là hoàn toàn công khai, từng người trong đội hình này đều có cả bó lớn fan,từ lúc cô bắt đầu treo máy, mắt nhìn số người từ hàng nghìn nhảy tới hàng vạn, càng ngày càng mất bình tĩnh. Phía dưới bình luận trôi như nước chảy, đã hoàn toàn không xem nổi đang nói gì.

Cô treo máy, liền thấy một tin nhắn riêng, là Đàu Bài.

Thương Thanh Từ: trước đó có luyện tập qua chưa?

Cố Thanh: Vâng, đại nhân yên tâm, em luyện tập rất lâu ~

Vì sợ khiến Đầu Bài đại nhân xấu mặt, cô không dám không luyện tập gì mà tới.

Tuy rằng chỉ nói mấy câu, nhưng đối mặt đều là giọng oanh vàng…… áp lực đột nhiên bự ra.

Thương Thanh Từ không trả lời lại.

Ngay sau đó là Phong Nhã Tụng và Tuyệt Mỹ Sát Ý, thậm chí Đậu Đậu Bã Đậu cũng gửi tin nhắn riêng cho cô, bảo cô đừng khẩn trương quá. Đậu Đậu Bã Đậu còn rất săn sóc nói với cô: dù em hát hay hơn mấy người chúng ta đi nữa cũng sẽ bị ném đá thôi, người mới mà, nhất định phải đứng vững giữa áp lực, cố lên!

Cố Thanh lập tức biểu hiện quyết tâm: yên tâm, tim gan của em rất cứng rắn!

Đại khái qua mười phút, mấy người bọn họ bắt đầu nói chuyện phiếm.

Nghe qua đều là lão bằng hữu, trêu chọc nhau, Thương Thanh Từ như trước, duy trì phong phạm cao quý lãnh diễm không mở mic…… Cố Thanh theo phong cách của tiểu trong suốt, cũng thật sự không biết nói gì với các tiền bối, đóng mic nghe.

Trên vạn người, quả thực tương đương với hội diễn ngoài trời.

Mà các fan cuồng kia cũng vui vẻ nghe cách đại thần ẩn danh lâu ngày nói chuyện phiếm, cầu còn không được đó nhá?!

Hơn nữa nói là “tập luyện”, bởi vì vấn đề trì hoãn trên yy, không có cách nào hợp xướng. Cho nên cũng chỉ là vài người nguyện ý hát, hát hai câu. Thuần túy tạo thành cờ hiệu “tập luyện”, làm nóng ngày kỷ niệm thành lập của Hoàn Mỹ lần này.

Quả nhiên, vài người hát xong, đến phiên Cố Thanh, phía dưới không quá nhiệt tình rồi.

Như trước không ngừng thổ lộ với thần tượng của mình, hoàn toàn xem cô như không khí.

Cô hát ở trạng thái tốt nhất, phát hiện ngoài mấy bình luận nói hơi thở của mình không ổn định, trung khí không đủ, lại không có gạch đá gì, thiệt tình cảm thấy vững bụng hơn. May mắn, không làm mất mặt Đàu Bài.

“Đầu Bài đại nhân phong lưu phóng khoáng, tiết tháo hoàn mỹ của chúng ta đâu rồi?” Đậu Đậu Bã Đậu phi thường thông minh chuyển miệng pháo về phía bảng nặng nhất – Đàu Bài, “Đàu Bài? Đàu Bài? Cậu chạy đâu rồi? Đi ra tiếp khách nào ~”

Đậu Đậu Bã Đậu với hắn là bạn già rồi, nói chuyện hiển nhiên tùy tiện chút.

Kênh im lặng vài giây.

“Ừ, ta có ở đây.”

Thương Thanh Từ trả lời.

Vừa nghe trúng đích, chất giọng nam tuyệt đối có thể miễu sát tất cả các cô gái………..

“Yêu cầu ta độc thoại?” Hắn chậm như rùa hỏi.

“Đọc cũng được…….. không đọc cũng được, trò chuyện, làm một tiết mục nhỏ này nọ.” Đậu Đậu Bã Đậu thở dài một hơi, “May mắn, ta quen cậu nhiều năm rồi, miễn dịch, Thương Thanh Từ đại nhân, giọng của cậu có thể giảm chút xíu chút xíu cưng chiều tinh tế kia, được không?”

Thương Thanh Từ nhịn không được, cười một tiếng.

Cố Thanh chỉ cảm thấy tim mình nhảy bùm bùm, hoàn toàn say mê.

Chỉ một tiếng cười như thế, thật tâm say rồi.

Cô cũng nghe hai ba năm rồi đó, sao lại một chút miễn dịch cũng không có thế này, trời a……………

Tiếng cười tuyệt đối tự nhiên, tuyệt đối phong lưu thế này, hôm nào nhất định phải lặng lẽ ghi âm lại, để làm tiếng chuông.

Hắn thoáng trầm ngâm, “Tiết mục gì thì tốt nhỉ?”

“Thương Thanh Từ đại nhân, em yêu anh! Cả đời a!!!” “Đại nhân, ta là fan cuồng a, ngài ho khan cũng dễ nghe a, rất tiêu hồn rồi đó a đó a đó a!!!” “Đại nhân đọc câu thoại đầy đủ đi, em ghi âm làm tiếng chuông!” “Xin đại nhân đọc câu ‘Em đúng là tiểu yêu tình giày vò người ta’, quỳ xuống van xin a!” “Em chỉ muốn một câu “Anh yêu em”, em muốn ghi âm lặp lại một trăm lần làm chuông điện thoại!”………..

Đêm nay nhiều fan, đêm nay fan điên cuồng, nhưng fan nhà khác tuyệt đối không có nổi 1/10 nhiệt tình của fan nhà Đàu Bài.

Cuối cùng khiến cho mấy vị khách quý đặc biệt mời đến đều không nhịn được cười.

Phỉ Thiếu phi thường uyển chuyển biểu đạt ‘ghen tị’ của mình: “Ai ~ tối nay, ta hoàn toàn bị Đầu Bài đè rồi ~”

Hắn nói thật mờ ám, Đậu Đậu Bã Đậu nhịn không được dìm hắn: “Thương Thanh Từ không dụ dỗ muội tử, cũng tuyệt đối không câu dẫn nam tử, đây là truyền thống rồi, bớt lấy Đầu Bài nhà chúng ta đi bán hủ[1].”

Phỉ Thiếu cười rộ lên: “Bán hủ? Ta còn cần bán? Ta không phải đã sớm là cấp bậc hủ tiên rồi sao?”

Hắn là ca sĩ, tự nhiên không có giọng nói rõ ràng êm dịu như Thương Thanh Từ.

Cố Thanh im lặng nghĩ, thật sự nếu so với Đàu Bài, chất giọng của ai cũng u ám………..

“Ta……..” Hắn kéo dài thanh âm, giống như tự hỏi, âm cuối nhè nhẹ thật sự hút hồn, “hát một bài được không?”

Hát……

Hát?!

Hát??!!

Cố Thanh kinh ngạc, fan kinh ngạc, mấy vị khách quý và tổ Hoàn Mỹ ở đây cũng kinh ngạc.

Ai nghe qua Thương Thanh Từ hát rồi? Hoàn toàn không có đó?!

Năm đó khi Thương Thanh Từ thành công huy hoàng trên Internet, mặc kệ fan yêu cầu thế nào, mặc kệ bên tổ chức thanh thế lớn ra sao, cũng không cách nào bắt hắn mở miệng hát…….. Thế nên mọi người đều nghĩ Đầu Bài tuyệt đối là điển hình của ngũ âm không đủ.

Nhưng, bây giờ, đêm nay, đại nhân muốn hát?

Cố Thanh lập tức nhấn nút ghi âm, cô thề tất cả mọi người trong phòng này đều cùng làm một chuyện giống cô: ghi âm lại…….

Phỉ Thiếu cà lăm, có chút không tin nổi: “Thương Thanh Từ, cậu đây là muốn chia cắt giang sơn của chúng ta sao?”

Đậu Đậu Bã Đậu cũng không cam lòng trách cứ: “Này, CV và ca sĩ cách phát âm không giống, cậu thực sự cho rằng, cậu dùng giọng hoàn toàn của CV để hát sẽ không sai âm sao?”

Tuyệt Mỹ Sát Ý từ đầu đến cuối đứng ngoài quan sát lại vô cùng vô cùng kích động giành nói: “Xong rồi, fan của các cậu toàn bộ phản chiến rồi…….. Hắn không hát, là vì hắn hát rất hay, được chưa?”

Tuyệt Mỹ Sát Ý cười to hai tiếng, thực sự rất mong chờ.

Cố Thanh tim đập bình bịch, vẫn không tin được chuyện này là thật.

Đến khi Thương Thanh Từ, sau khi mọi người nháo nhào xong, thực lạnh nhạt nói: “Thanh Thanh, phiền em giúp anh làm phụ đề.”

“A?” Cô thốt ra, giây tiếp theo lập tức thanh thanh cổ họng, đầu hàng, “Thương Thanh Từ đại nhân, em là thủ tàn [2], phụ đề này nọ, tuyệt đối không được đâu…..”

Theo mỗi câu anh ấy hán, gõ phụ đề theo?

Đoán chừng anh ấy hát mười câu, mình mới gõ tới câu thứ tư…..

“Không sao.” Giọng Thương Thanh Từ thoáng ý cười, hoàn toàn không nhìn vô số bình luận của cao thủ phụ đề chủ động xin đi giết giặc, “Tùy tiện được rồi.”

Tùy tiện được rồi…….

Chuyện này có thể tùy tiện sao, thật sự có thể tùy tiện sao?

Đầu Bài lần đầu tiên hát, phụ đề cặn bã của mình nhất định sẽ bị đập chết.

Cố Thanh đâm lao phải theo lao, không thể từ chối tại chỗ, trầm mặc ba giây, hạ quyết tâm: “Đại nhân muốn hát bài nào?”

Hắn suy xét một chút, bình tĩnh đọc ra một cái tên: “《 Túy mộng tiên lâm 》”.

Tên vừa ra, trong phòng hoàn toàn im lặng.

Giọng ca nữ, còn là âm cao tuyệt đối.

Đầu Bài đêm nay, thật muốn diễm áp quần phương……….

[1] hủ: hủ này là hủ nữ ấy.

[2] thủ tàn: tàn phế tay, ý là tay gõ chữ không nhanh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương