Rất Muốn Hôn Anh
Chương 12


Ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, bụi bặm trong không khí cũng mang sắc ấm dịu dàng.
Cố Trinh cố nhịn cười nhìn về phía khác của phòng khách, mà ở trong góc nhỏ, Giang Nghiên rũ mắt, dịu dàng dỗ dành cô nhóc đang không vui.
Những người bình thường lạnh lùng tự dưng thay đổi cười một cái thôi là có lực sát thương trí mạng, cũng chính vì thế mà bao nhiêu ấm ức của Cố An bay biến hết.
A a a!!! Tại sao anh đẹp trai lại còn dịu dàng đến thế!!!
Anh đang làm em trì hoãn, anh có biết không hả!!!
Cố An hít sâu một hơi, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Chúng ta làm đề em không biết nha, sắp đến kỳ thi rồi…”
Giang Nghiên mở sách bài tập toán, lật đến trang nào đó, ánh mắt anh dừng lại.
Vé xem phim lộ ra một góc, phim thanh xuân vườn trường, chủ đề là yêu đương phương, bộ phim chiếu vào đêm Giáng Sinh lúc 7 giờ tối.
“Của em?” Anh đẹp trai da trắng, giọng còn lạnh lùng như đang thẩm vấn tội phạm tình nghi.
Cố An đến gần nhìn thoáng qua, thành thật nói: “Em cũng không biết là ai để, hay là để nhầm rồi?”
Giang Nghiên lật vé xem phim, trên mặt còn viết rành rành hai chữ “Cố An.”
Cố An cầm bút vò đầu: “Em không biết chữ này của ai.”
Sau trận bóng rổ, cô nhận được không ít đồ vật kỳ lạ.
Vé xem phim, thư tình, chocolate với thú bông, cái nào cô cũng trả về cho chủ nó.
Ẩn danh có hơi phiền phức, cô ôm toàn bộ đến chỗ nhận đồ bị mất.
“Đã biết.”
Giang Nghiên thản nhiên trả lời, thấy mắt Cố An nhìn chằm chằm tấm vé xem phim.
Cô nhóc mới lớn này.
Sẽ không bị nam sinh nào lừa chứ?
Anh nhíu mày, “Muốn đi xem?”
“Không xem, không xem,….”
Cố An không khỏi chột dạ, lúc lắc đầu tóc mái bay loạn.
Chỉ là cảm thấy hai chữ “đơn phương”, có chút phù hợp với tình hình hiện tại mà thôi.

Buổi tối, Cố An quay về gác nhỏ của mình, ngủ sớm dậy sớm.
Cố Trinh ngồi ở sopha phòng khách, đeo tai nghe xem trên điện thoại.
(1)Vua Hải Tặc (One piece): hoặc có thể gọi là Đảo Hải Tặc, bộ manga dành cho lứa tuổi thiếu niên của tác giả Oda Eiichiro.

One Piece kể về cuộc hành trình của Monkey D.


Luffy – thuyền trưởng của băng hải tặc Mũ Rơm và các đồng đội của cậu.

Luffy tìm kiếm vùng biển bí ẩn nơi cất giữ kho báu lớn nhất thế giới One Piece, với mục tiêu trở thành Tân Vua Hải Tặc.

Bộ này đúng hay luôn ý:)))))
Đột nhiên tai nghe bị người khác tháo xuống, anh ngẩng đầu nhìn đôi mắt không cảm xúc của Giang Nghiên, “Làm gì vậy, có muốn xem chung không?”
Nói xong, anh dịch qua một bên, chừa chỗ cho Giang đại thiếu gia.
“Cố Trinh.” Giọng Giang Nghiên lạnh lùng, “Em gái cậu, chú ý nhiều một chút.”
“Chú ý cái quái gì?” Cố Trinh tháo tai nghe còn lại, trên màn hình điện thoại là cảnh mắt Sanji(2) biến thành hình trái tim, “Cố An ngoan ngoãn như chú gà con, có gì để chú ý?”
(2)Sanji: tên đầy đủ là Vinsmoke Sanji, có biệt danh là Chân Đen (Hắc Cước), là hải tặc và là đầu bếp của Băng Hải tặc Mũ Rơm.

Anh hễ thấy gái đẹp là mắt thành hình trái tim, xịt máu mũi và có thể gây hại đến tính mạng.
Giang Nghiên dựa vào sofa, hai chân dài mở rộng, tóc mới gội xong đen nhánh rũ tới mắt, lười nhác nói: “Yêu sớm thời trung học.”
Cố Trinh tặc lưỡi, “Với bộ dạng như con nít của em ấy, sao nam sinh thích….”
Anh nói đến một nửa, đột ngột quay lại, “Mà với bộ dạng con nít của em ấy, hình như nam sinh theo đuổi cũng không ít?”
“Lúc tớ học trung học, Cố An học tiểu học đối diện trường tớ, tan học thì chờ tớ đi cùng.” Cố Trinh cười lạnh, “Mấy thằng con trai lớp tớ hay nói giỡn với tớ là phải chờ Cố An lớn lên, gặp tớ cứ nói muốn làm em rể.”
Giang Nghiên lạnh lùng nhướn mày.
“Bị tớ đánh khóc.”
Giang Nghiên lại nhướn mày, ánh mắt hờ hững, “Đánh tốt lắm!”
“Sau đó tớ bị bà ngoại cầm chổi đuổi theo 1km, nói tớ ở trường bạo lực người ta, phải đi xin lỗi…” Nói đến bà ngoại, giọng Cố Trinh trầm lại.
Lúc bà qua đời anh còn ở biên giới, hiếm có ai tìm thấy được anh.
Chờ anh trở về mới biết Cố An bất đắc dĩ được nhà cậu nhận nuôi.
Cố Trinh: “Cho nên bây giờ có phải càng nhiều người theo đuổi em ấy?”
Giang Nghiêng nhếch môi, tay phải vặn ngón trỏ tay trái.
Nhiều hay không thì không biết.
Dù sao thì vé xem phim cũng đặt trong sách bài tập.
Thậm chí đương sự cũng không biết là ai để vào.
“Ừ.”
Hai người liếc nhìn nhau.
Sự ăn ý của hai người học chung bốn năm, làm đồng nghiệp ba năm trong một giây đã có chung một suy nghĩ:
An ninh xung quanh trường trung học số Một hình như không tốt lắm, sau này cần tăng cường tần suất tuần tra.

Thuận tiện nhìn xem bên cạnh cô bé Cố An có đám người nào đáng nghi không, kịp thời cắt cỏ bứt rễ.

Tháng mười hai, thành phố Kinh Châu bắt đầu vào đông.
“Từ đêm đến sáng sớm hôm nay, thành phố sẽ có một trận bão tuyết, lượng tuyết rơi dày 10cm…”
Cục công an Kinh Châu đèn đuốc sáng trưng, Cố Trinh ôm một chồng hồ sơ vụ án đi vội vàng: “Đón Cố An giúp tớ được không?”
Giang Nghiên mới từ ngoài về, áo khoác màu đen dính tuyết, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú cũng như bao phủ một tầng băng mỏng, nghe vậy lãnh đạm ngước mắt.
“Đường tuyết trơn trượt, em ấy lại thích đi trên tuyết.

Thấy có đường băng là em ấy lơ ngơ hơn hẳn, đi một bước có thể ngã hai lần.”
Gần lễ Giáng sinh, có rất nhiều học sinh trung học rục rịch cơ hội này để tỏ tình.
Để gửi tấm thiệp cho người mình thích, chỉ có thể không ngủ, không nghỉ viết hết cho mọi người trong lớp.
Chỉ vì tặng táo cho đối phương mà diễn tập trong đầu không biết bao nhiêu lần, nhưng mà diễn tập cũng vô ích, cuối cùng vẫn là đỏ mặt chạy đi.
Tiếng chuông tan học vang lên, Cố An quay đầu nhìn cửa sổ.
Tuyết thi nhau rơi xuống, đây là trận tuyết đầu mùa năm nay.
Dưới lầu khu dạy học có nam sinh ngang nhiên nắm tay nữ sinh đi chậm rãi, gặp giáo viên chủ nhiệm chỉ nói là giúp bạn học.
Cố An cong môi.
Chắc là vui vẻ lắm?
Đi dạo với người mình thích vào ngày tuyết rơi.
Một bóng dáng lạnh lùng chợt hiện lên trong đầu làm cô hoảng sợ.
Xong, cô đánh bạo không ngăn suy nghĩ ấy lại.
Giống như cất giấu một kho báu ở nơi bí mật, thỉnh thoảng liếc mắt một cái, lại lặng lẽ giấu đi.
“Cố An! Hotboy trường tìm!” Giang Ninh nháy mắt vỗ bả vai cô, “Tớ đi trước nhé!”
“Ừ, trên đường cẩn thận.” Cổ An phồng má, thở dài.
Đứng trước cửa phòng học là hotboy mới của trường, cậu đứng trước cửa phòng học không cần tốn công sức đã hấp dẫn ánh mắt của nữ sinh đi ngang qua.
Cố An bước đến, cậu cúi đầu hỏi, “Cậu có mang theo dù không? Tớ đưa cậu về.”
Cố An kiên trì, “Có mang, cảm ơn cậu.”
… Có, có con khỉ.
Cậu rũ mắt, rõ ràng trong tay cô không cầm bất cứ thứ gì.
Phát hiện ánh mắt của cậu, cô chột dạ để tay ra sau, như đứa trẻ bị phát hiện nói dối.
“Chúng ta cùng đi được không?” Hotboy cười hỏi.

Đường từ phòng học đến cổng trường cũng không phải do cô xây, Cố An không có cách nào nói “Không.”
Tuyết đang rơi, phải về nhà như thế nào?
Không mang theo tiền, cũng không mang theo di động, không có cách nào đặt xe được.
Cố An nhăn mặt, lo lắng.
Nếu Giang Nghiên đến đón cô thì thật tốt.
“Lễ Giáng Sinh cùng đi xem phim được không?”
Cố An ngây người vài giây, mắt trừng lớn.

Phá án rồi! Phá án rồi!
Cô tháo cặp xách trên vai xuống, lấy từ trong ngăn ra hai tấm vé xem phim, đưa hai tay: “Cảm ơn cậu.”
“Không thích hả? Cậu không thích xem phim điện ảnh sao?”
Cố An lắc đầu, “Tớ thích xem phim điện ảnh.”
Nói đến đây chắc cậu ấy nghe hiểu…
Bầu không khí bỗng yên lặng đến đáng sợ, ngón tay Cố An nắm dây quai cặp, hồi hộp như mình là người tặng vé xem phim.
“Cố An.”
Âm thanh dễ nghe nhưng cực kỳ lạnh lùng vang lên bên tai.
Cố An chẳng quan tâm được gì nữa, trong đầu xuất hiện ba dấu chấm than: Là! Giang! Nghiên!
Cố An quay đầu, đúng thật là anh.
Giang Nghiên mặc một cây đen, cả người cao gầy, khuôn mặt điển trai, nữ sinh đi ngang qua anh đều quay đầu nhìn lại, nhỏ giọng bàn tán: Anh này thật đẹp trai, đây đúng là sự kết hợp hoàn mỹ giữa hoocmon đàn ông với sự trẻ trung…
Tay hotboy nắm thành quyền.
Người con gái ấy mắt cười cong cong, đôi mắt rất sáng, như có vì sao trong ánh mắt.
Ánh mắt như vậy, không phải toàn tâm toàn ý thích thì còn có thể là gì?
Mà người đàn ông đứng cạnh cô thân hình cao gầy, vẻ mặt kiêu căng, mang khí chất uy nghiêm cách xa ngàn dặm.
“Cố An, anh ta là ai?”
Cố An mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được cười lộ chiếc răng nanh.

Cô vừa muốn mở miệng nói thì đã bị anh ôm bả vai kéo về phía anh.
Lưng cô đụng vào lồng ngực anh, giọng trong trẻo lạnh lùng cùng với hơi thở ấm áp thổi ở bên tai.
“Người giám hộ.”

Sau bữa tối, Cố An ôm bài tập xuống lầu.
Cố Trinh và Giang Nghiên ngồi ở sofa không biết nói gì, hai người nghe thấy bước chân đồng thời giương mắt nhìn qua.
Cố Trinh mở miệng: “Cố An, lại đây, anh có chuyện muốn nói với em.”
Diện tích phòng khách rất lớn, hai người cảnh sát đều cao trên 1m85 ngồi nghiêm chỉnh.
Lấy hai người làm tâm, không khí trong phạm vi bán kính mười mét quanh đó bỗng trở nên lạnh ngắt và ngột ngạt.
Hai gương mặt nghiêm nghị thật sự quá đáng sợ.

Hu hu, là mình ăn vụng bánh ngọt của Cố Trinh bị phát hiện rồi sao?
Cố An chột dạ, ánh mắt chú chó chăn cừu Đức bên cạnh nhìn cô tràn ngập yêu thương.
Cô đứng trước mặt hai người, sau đó lặng lẽ di chuyển một chiếc ghế tròn ngồi xuống.
Ngồi xuống được một lúc cô lại đứng lên, tha thiết hỏi: “Có thể ngồi không ạ?”
Giang Nghiên nhịn cười, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
“Chào hai anh….Hai anh vất vả rồi….” Cố An gượng cười, rất chân chó đi lấy lòng.
Đáng yêu muốn chết.
Giang Nghiên mím môi, giơ tay xoa nhẹ mũi, che khóe miệng cong lên.
Sofa đã cao hơn ghế đẩu, mà hai người ngồi trên sopha lại cao hơn cô 20cm.
Cho dù Cố An ngồi lưng thẳng tắp thì cũng không thể nhìn lên hết được, giống cây nấm đáng thương tủi thân, “Làm sao vậy, có việc gì vậy anh?”
Cố Trinh và Giang Nghiên liếc mắt nhìn nhau một cái, hằng giọng nói: “Đội điều tra hai anh đã phá hơn trăm vụ giết người trong năm nay, mà xảy ra phần lớn là yêu hận tình thù, xảy ra trong mối quan hệ nam nữ.”
Giang Nghiên mặc một bộ đồ màu đen thể thao rộng thùng thình, lười biếng dựa vào sofa, nghe vậy phối hợp gật đầu.
Cố An nghe vậy cánh tay nổi một tầng da gà, mắt to không chớp, nhẹ nhàng cọ cánh tay, “Yêu đương thật sự đáng sợ sao?”
“Ừ.” Cố Trinh nói dối không nháy mắt, “Tuổi càng nhỏ càng nguy hiểm, bởi vì đầu óc còn non nớt, dễ dàng xúc động.”
Hoàn hảo hoàn hảo.
Giang Nghiên đầu óc trưởng thành.
Cố An thở phào.
“A! Đúng rồi!” Cố An nhìn anh trai ruột, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh, em nhớ rõ lúc anh còn nhỏ từng thích một chị gái xinh đẹp…”
Khóe miệng Cố Trinh giật giật, tức giận nói: “Thích nhưng không ở bên nhau.”
“À… thì ra là yêu đơn phương.”
Anh trai yêu thầm người ta.
Em cũng có, hì hì.
Mắt thấy hai mắt cô nhóc sáng lên, suy nghĩ không đúng hướng, Cố Trinh cố gắng lật ngược tình thế: “Những gì anh vừa nói với em chỉ là ở Cục công an Kinh Châu, tính trên cả nước thì con số này nhân lên hàng trăm, hàng nghìn lần.”
Giang Nghiên ngồi thẳng người, khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc nhìn xuống cô, giọng nói lại dịu dàng: “Cần anh nói một chút chi tiết của vài vụ án không.”
Đuôi lông mày anh nhếch lên, nhìn có chút xấu xa, lại quan tâm hỏi: “Em có hứng thú với thể loại nào.”
Cố An đặt tay lên đầu gối giống như trẻ mẫu giáo.
Mỗi chữ Giang Nghiên nói ra, cô có thể tưởng tượng đến cảnh ấy, mắt thường có thể thấy cô đang run.
Cố Trinh híp mắt: “Cho nên, ý của anh em đã hiểu chưa?”
Cố An gật đầu mạnh.
Yêu đương ở trường học thật sự quá nguy hiểm… Hu hu hu…
Thích chú cảnh sát tốt hơn nhiều!
Cố nắm chặt hai tay, giơ lên thể hiện quyết tâm: “Không yêu sớm, bảo vệ mình!”
Hai vị cảnh sát trẻ tuổi ngồi trên sofa thực hiện hành vi lừa gạt trẻ con liếc nhìn nhau đứng lên.
Cố Trinh cười nói: “Tan họp.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương