Ranh Giới
-
Chương 61: Điều duy nhất
Tôi nhắc em nghĩ về những mùa yêu
Nơi ánh hoàng hôn tan trong chiều lộng gió
Cuộc sống dần trôi với muôn ngàn lối nhỏ
Câu chuyện năm nào vẫn bỏ ngỏ...đợi ai?
Tôi ru em ngủ qua những đêm dài
Trong những giấc mơ, trong cuộc đời mải miết...
Vẫn mãi đi tìm lý tưởng yêu bất diệt
Ở mối tình đầu tha thiết của ngày xưa.
Tôi kể cho em về những mùa mưa
Nơi ký ức buồn, xúc cảm xưa hiu quạnh
Liệu có nắng không khi trời quang mây tạnh
Hay giông bão về với giá lạnh đau thương?
Tôi bảo em rằng cuộc đời vốn mờ sương
Tội lắm nữ nhi trong vô thường duyên phận
Giữa kiếp sống với những yêu thương - thù hận
Hai nẻo cuộc đời lận đận những niềm đau.
Tôi nói với em: sóng gió sẽ qua mau.
Bởi lẽ sống ẩn trong niềm đau tìm thấy
Mối tình năm xưa...hãy dang tay đón lấy...
Đừng để lỡ làng... ngày... tháng ấy đợi mong!
Khoảnh khắc lắng đọng nghẹn ngào ở trong lòng, ở hai anh mắt dõi về cùng một hướng, như trong giấc mơ anh đã từng mường tượng, nơi ánh hoàng hôn hiu hắt của ban chiều. Gặp gỡ lại mà chẳng nói được chi nhiều, chỉ có nhìn nhau... với bao điều muốn nói.
- Anh! Không phải vào đây để đứng nhìn em mãi vậy! - Nàng bỗng mở lời xua tan đi những lặng im đang bao trùm xung quanh.
Lúc này mới nghe được thời gian đang hiện hữu.
- Muốn nói gì với em sao? - Thấy tôi đứng tần ngần, nàng tiếp lời, đôi môi vẫn hé nụ cười, nhưng ánh mắt thì lại buồn man mác.
Tôi không trả lời nàng mà từ từ tiến lại phía giường, ngồi xuống bên cạnh nàng. Đưa tay vén nhẹ mái tóc, chạm nhẹ lên vết xước đang dán băng ở trên má.
- Em... em đã làm gì? Sao lại ngốc nghếch vậy? - Nước mắt tôi tiếp tục tuôn rơi lã chã.
- Giờ em xấu rồi phải không? - Nàng cũng rưng rưng lệ, nhưng cố nhoẻn cười nói lảng.
- Phải, xấu... và còn tệ nữa! - Tôi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Tiên ngồi bật máy tính lên, vào mạng. Cố không để tâm đến, nhưng vẫn lén quan sát chúng tôi, có lẽ với bạn ấy, hình ảnh và những lời nói như thế này chỉ có trong tiểu thuyết hoặc mấy bộ phim tình cảm sướt mướt Hàn Quốc mà thôi.
- Anh vào đây từ khi nào? - Nàng ngả đầu vào vai tôi khẽ hỏi.
- Từ lúc Chi báo tin...
Cố không nhắc lại chuyện buồn, nhưng thấy nàng lặng thinh không nói gì.
- Mọi chuyện chúng ta đang đối mặt thật sự ngoài sức tưởng tượng. Nhưng tình cảnh này của em lại càng khiến anh khó chấp nhận, thực sự anh đã rất hoảng loạn và gần như gục ngã... anh đã không biết phải làm gì... anh không biết... - Tôi nghẹn ngào.
- Em... phải làm sao? Anh? - Bỗng nàng nức nở.
- Em mất phương hướng, em tuyệt vọng và cảm thấy mọi thứ như đã sụp đổ. Em cứ vùng vẫy trong cơn ác mộng này, nụ cười và anh mắt của bố khi tiễn em đi luôn ám ảnh em trong từng giờ, từng phút, từng giây. Đôi lúc em chỉ mong một giấc ngủ mãi mãi không bao giờ thức dậy...
- Anh hiểu, đừng nói nữa! - Tôi cắt ngang lời nàng.
- Nếu để tìm kiếm một lý do để phán xét tất cả, thì đấy chính là anh! - Tôi nhìn thẳng vào mắt nàng.
- Phán xét ư? - Nàng cố kìm nén sự nghẹn ngào, đưa tay quệt những giọt nước mắt đang lăn dài trên má tôi.
- Anh chịu đủ rồi, anh biết không?
Tôi bần thần nhìn nàng mà chẳng biết nói gì nữa.
- Trái tim của em và anh đã đồng cảm như là một, nên nhìn ánh mắt anh là em có thể hiểu những đau đớn và dằn vặt của anh trong những ngày qua còn hơn em rất nhiều! - Nàng tiếp tục nói.
- Với anh, tất cả mọi thứ như tối sầm trước mắt khi nhận cuộc gọi của Chi. Nhưng khi nghe tin của em mới là nhát dao cuối cùng kết liễu hoàn toàn tinh thần và lý trí của anh. - Tôi thổn thức.
- Ngay từ đầu số phận đã không công bằng với chúng ta. Những gì em tin và bất chấp tất cả để đến với anh, em không bao giờ hối hận. Chỉ không ngờ được mọi điều đã xảy đến, khiến tâm trí em như rơi xuống vực thẳm không có lối thoát. - Nàng nói trong những tiếng nấc nghẹn ngào.
- Không phải mình em! - Tôi tiếp tục ôm nàng.
- Em có bao giờ nghĩ tới một điều...
- Điều gì?
- Đó là kể cả khi có rơi xuống vực thẳm, hay 18 tầng địa ngục đi chăng nữa... Chúng ta vẫn sẽ luôn đồng hành không?
- Anh...!
- Đó là điều duy nhất anh muốn em biết, là điều duy nhất anh tìm mọi cách để vào đây nói với em. Là điều duy nhất để anh và em bấu víu vào giữa những sóng gió lớn lao này.
- Thực ra anh đầu cần phải nói...
-...
- Ngay từ lúc Tiên vào đây, lúc Tiên đưa em mẩu giấy, và lúc Tiên nói về mọi chuyện, em đã biết, đã hiểu, "người bạn đồng hành" cố chấp này sẽ không buông xuôi... khi ấy từ trong sâu thẳm, trong những tăm tối đang bao trùm, em mới thấy được chút tia nắng le lói của hy vọng.
- Thực ra anh... - Tôi ngập ngừng.
- Mà thôi, mình sẽ nói chuyện này sau. Em à! Anh nghĩ bố em sẽ không trách tội hai đứa mình đâu, anh tin điều đó.
Nàng ngoảnh lên nhìn tôi.
- Anh chưa kể với em một chuyện, đó là trước khi mình gặp lại nhau. Anh đã từng gặp bố em.
- Vậy sao? - Nàng sửng sốt.
- Bác ý không nhận ra anh, và anh vẫn nhớ như in ánh mắt tự hào và hạnh phúc khi bác ý nhắc đến cô bé Mai Ngọc xinh xắn giỏi giang của mình.
Tôi nói đến đó, nàng lại ngậm ngùi khóc.
- Một người cha như vậy sẽ không bao giờ trách tội con gái, và nếu như mặc cảm thì để em chuộc lỗi chỉ có một cách.
-...
- Hãy sống thật hạnh phúc trong suốt cuộc đời này!
-...
Nàng không nói gì mà tiếp tục òa khóc.
- Trời ơi, hai người cho tôi xin! - Tiên lúc này mới tham gia vào, bạn ấy đưa ngón trỏ lên miêng ra hiệu im lặng.
- Cộc... cộc...! - Bỗng có tiếng gõ cửa.
Cả ba người thất thần nhìn nhau.
- Mai Ngọc! Con chưa ngủ sao?
- Là mẹ em! - Nàng hoảng hốt. Ngưng khóc, vội đưa cánh tay còn lành lặn lên quệt nước mắt.
- Em trả lời mẹ đi đã! - Tôi tuy cũng hoảng loạn, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Rút khăn ra nhẹ nhàng thấm lệ cho nàng.
- Dạ, Tiên... đang giúp con vào mạng tham khảo thêm tài liệu. - Nàng vội nói.
- Lạch cạch! - Thấy nắm cửa xoay xoay.
- Mở cửa cho mẹ!
Tôi đứng bật dậy, chân tay luống cuống. Sắc mặt tái dại đi.
- Chui xuống gầm giường! Mau! - Tiên nạt khẽ.
Tôi chẳng nói chẳng rằng, nằm rạp xuống đất trườn vào gầm giường theo lời Tiên. Người tôi hơi to, khe giường lại hẹp nên lách mãi mới vào nổi.
Sau khi đã yên vị rồi tôi nằm im thin thít không dám thở mạnh.
- Cạch! - Có tiếng mở cửa, rồi tiếng bước chân vào.
- Cô chưa ngủ ạ? - Tiên nhanh nhảu.
- Cô chưa, cô nghe thấy tiếng xì xầm trên này, nghe thoáng thoáng có giọng con trai.
- À, đấy là bài giảng toán cao cấp trong đĩa mà con mang đến cô ạ!
Tiên bước lại máy tính bật đĩa lên, tôi thầm cảm phục sự tính toán chu đáo cẩn thận của cả Tiên và Lê Chi.
- Ừ, nhưng các con phải đi ngủ sớm đi, Mai Ngọc nữa. Bạn đến giúp phụ đạo mà bắt bạn thức khuya vậy sao?
- Vâng, tụi con cũng chuẩn bị đi ngủ rồi mà! - Nàng vội trả lời.
- Cũng không cần phải quá sức đâu, mẹ đã trao đổi với bác sĩ rồi, khoảng hơn tuần nữa là con có thể đến lớp nghe giảng.
- Vâng!
- Đi ngủ luôn nhé!
- Dạ!
- Con chúc cô ngủ ngon ạ!
- Cô không biết nói gì để cảm ơn sự nhiệt tình của con!
- Hihi, cô đừng khách sáo, con là lớp trưởng nên việc quan tâm đến các thành viên trong lớp cũng là trách nhiệm của con mà.
- Nhưng con nhiệt tình quá khiến cô rất cảm kích, thôi hai con đi ngủ sớm đi nghen!
- Vâng! Con chào cô.
- Lạch cạch! - Tiếng mở và đóng cửa.
Lúc này tôi mới thở phào, nhịp tim bắt đầu ổn định lại.
Cẩn thận ghe ngóng thêm một lúc nữa, tôi mới lồm cồm bò ra khỏi giường.
- Thấy chưa? - Tiên nhìn hai chúng tôi có vẻ trách móc.
- Gặp nhau lén lút mà cứ như đang ở chốn hẹn hò ý, chịu hai người!
- Tớ biết rồi! Cảm ơn Tiên nhiều nhé! - Tôi gãi đầu cười.
- Chắc hôm nay tạm thời như vậy thôi, tớ nghĩ cậu nên về! Chứ ở lâu nguy hiểm lắm! - Tiên tỏ vẻ lo lắng.
Tôi quay qua nhìn nàng, nàng cũng nhìn tôi. Cả hai đều lưu luyến và tiếc nuối vì chưa nói chuyện được nhiều. Có mặt Tiên ở đấy nữa nên tình cảm cũng không thể hiện thái quá được.
Tiên như nhìn ra tâm trạng của chúng tôi. Bạn ấy bước vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.
- Anh về nhé! - Tôi ngồi xuống giường. Đưa tay vuốt má nàng.
- Nhưng giờ anh làm cách nào xuống? - Nàng có vẻ lo lắng.
- Sơn ở ngoài, nó sẽ giúp anh!
- Vậy ư? Sao không bảo Sơn vào đây?
- Mình anh trong phòng mà mẹ em tí phát hiện ra rồi, thêm cả nó nữa thì chắc giờ này cả lũ đang ở công an phường mất, với lại nó phải ở trên cây để lát còn hỗ trợ anh chứ. - Tôi phì cười.
- Tạm thời hôm nay nói chuyện thế đã, giờ anh chỉ muốn em yên tâm tĩnh dưỡng, ăn uống đầy đủ cho mau chóng bình phục. Anh sẽ luôn ở bên, mãi như vậy... được chứ?
Nàng khẽ gật đầu.
Tôi nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn. Quãng thời gian ngắn mà cứ như cả thế kỷ cho cái khoảnh khắc này. Sự chờ đợi, nỗi nhớ và biết bao những lo âu...
Sau nụ hôn chúng tôi lại tiếp tục trao gửi những yêu thương qua ánh mắt. Xa nhau thì cứ lê thê mà gặp nhau chỉ một thoáng, thời gian thật sự đáng ghét.
- À, còn điều này nữa! - Tôi rút trong túi ra một chiếc điện thoại. Đặt vào tay nàng.
- Sơn nó kỷ niệm sếp, để tiện liên lạc với đại ca! - Tôi nháy mắt.
- Thôi anh, em giờ đâu có được dùng điện thoại nữa! Mẹ em phát hiện ra thì... - Nàng hoảng hốt dúi lại vào tay tôi.
- Anh mang về nó chửi anh chết! Em sẽ có cách mà... anh tin! - Tôi đưa lại cho nàng, và hôn lên má.
- Chúng ta cần giữ liên lạc trong mọi hoàn cảnh, chẳng phải em cũng đã tìm mọi cách, lừa cả bà dì để gọi cho anh sao? - Tôi tủm tỉm.
- Sao anh biết? - Nàng sửng sốt nhìn tôi.
- Em chẳng đã nói chúng ta đồng cảm từ trái tim mà, có điều gì mà anh không biết chứ? Chuyện còn dài, có thời gian anh sẽ kể sau. Giờ nghe anh, và đi ngủ sớm đi.
- Vâng!
Tôi bịn rịn ôm nàng một lần nữa, hôn lia lịa lên mái tóc nàng. Rồi bước ra mở nhẹ cửa.
Bỗng một cánh tay ôm tôi từ phía sau, như muốn níu giữ lại.
- Anh ơi...! - Giọng nàng thút thít.
Nàng áp má vào lưng tôi... Tôi lặng người, giây phút tạm biệt lúc nào cũng nặng nề đến vậy sao? Dù đã cố không muốn nghĩ...
- Đang kiêng cử động mạnh mà em! - Tôi xoay người khẽ buông giọng trách móc, rồi nhẹ nhàng dìu nàng quay lại giường. Cẩn thận đỡ nàng nằm xuống.
Khi nãy nàng gần như vùng dậy lao theo tôi ngay khi tôi bước ra cửa, chẳng hề nghĩ gì tới tình trạng sức khỏe của mình cả.
Tôi cẩn thận lấy gối kê cánh tay đang bó bột.
- Em ngốc, hay là anh ở lại đây luôn nhé, mượn luôn cái gầm giường nhé! - Tôi cụng tay nhẹ lên trán nàng, nhíu mày.
- Không! - Nàng lắc đầu nguầy nguậy.
- Vậy hành động khi nãy là gì? Rủi nhỡ cánh tay gẫy lại thì làm sao?
- Em không biết! Em sợ... - Nước mắt nàng lại tuôn trào.
- Anh đã nói là anh luôn ở bên, và em cần phải giữ gìn sức khỏe. Hai chúng ta thực hiện tốt nghĩa vụ đó thì còn sợ điều chi nữa.
Nàng mím môi ghìm tiếng khóc, nhìn tôi gật đầu.
- Ngủ ngon...! - Tôi thì thầm. Âu yếm lau những giọt lệ đang lăn dài trên má nàng.
- Nhắm mắt lại, đừng nhìn theo anh thì anh mới đi được, ngoan nào!
Nàng cố nhìn tôi thêm giây lát rồi cũng ngoan ngoãn nhắm mắt.
Tôi cũng chần chừ ngắm nghía nàng một lúc rồi mới quay người đi ra cửa. Bước ra ngoài, cẩn thận khép cửa vào, cố không để gây ra tiếng động.
Ra ngoài lan can rồi, tôi bật điện thoại sáng đèn, huơ huơ hai cái rồi tắt theo ám hiệu.
Một sợi dây thừng quẳng tới, tôi bắt lấy. Giờ xuống thì phải theo cách này.
Sơn trèo xuống, đứng dưới đất, cẩn thận nhìn ngó xung quanh, rồi ra hiệu cho tôi đu xuống.
-"Đại ca! Nhanh!" - Mồm nó mấp máy, tay cuống quýt vẫy vẫy.
Tôi ngần ngừ cầm Sợi dây thừng, kế hoạch bàn bạc thì chi tiết rồi, nhưng chưa được thực nghiệm, nên tôi vẫn thấy ghê ghê.
- "Em buộc chắc lắm rồi, em đỡ dưới này, đại ca yên tâm!" - Nó lại tiếp tục mấp máy môi.
Nó đang huơ chân múa tay ra hiệu thì bỗng nhiên bước vội sang phía bên kia đường, bộ dạng khật khưỡng như thằng say rượu. Thấy thế tôi vội nằm rạp xuống.
Y như rằng, một vài chiếc xe máy hú còi ầm ĩ phi qua, một toán thanh niên chắc vừa đi chơi về. Tiếng huyên náo, cười nói xa dần. Đợi im ắng hẳn Sơn mới trở lại. Sốt sắng giục tôi tiếp.
Nấn ná chần chờ lại càng nguy hiểm hơn. Thôi thì đành liều vậy, tôi hít một hơi thật sâu, rồi bước hẳn lên thành lan can, xoắn chắc dây vào tay, nghiến răng gieo người xuống.
- Bốp! - Tôi va mạnh vào thằng Sơn, khiến nó ngã bật ngửa ra.
Đà văng vẫn mạnh, điểm đến tiếp theo là gốc gây theo quy luật, vì dây buộc trên cây mà.
- Bộp! - Tôi đập mạnh người vào gốc cây. Mắt nẩy đom đóm, toàn thân ê ẩm. Ngực tức đến mức muốn ngưng thở. Nhưng tôi vẫn phải cố cắn răng mím môi để không bật lên tiếng suýt xoa vì đau.
- Đại ca, đi ra đầu ngõ nhanh, việc còn lại để em! - Sơn gượng dậy nhăn nhó đi lại thì thầm, có vẻ nó cũng đau.
Tôi tháo sợi dây thừng ra, cánh tay trầy rớm máu, bỏng rát. Rồi tập tễnh đi vội ra đầu ngõ. Sơn cũng vội trèo lên cây để tháo dây...
Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi hiện trường, gọi cho Lâm và Hòa. Rồi tất cả bắt xe trở về khách sạn.
***
-"Anh về tới phòng chưa?"
- Anh vừa về tới nơi, sao giờ còn chưa ngủ?
- "Anh học diễn xiếc ở đâu vậy?"
- Sao?
- "Em suýt la lên khi thấy anh đu từ lan can xuống, may mà Tiên đứng bên cạnh bịt mồm lại!"
- Em không giữ lời!
- "Sao cơ!"
- Anh đã bảo đừng nhìn theo anh rồi cơ mà!
- "Đừng trách em!"
- Hả?
- "Mai Ngọc hứa với anh, còn hoàng hôn thì không!"
- Em cũng bẻm mép quá nhỉ?
- "Bị lây nhiễm từ anh thôi!"
- Em à!
- "Dạ!"
- Tối mai anh lại vào nhé!
- "Không được! Anh làm vậy nguy hiểm lắm, với lại Tiên cũng chỉ ở lại được một đêm thôi, ngày mai dì hoặc mẹ sẽ ngủ cùng em!"
- Vậy sao?
- "Anh cũng phải trở lại Hà Nội đi, còn chuyện học hành nữa!"
- Giờ còn điều gì khiến anh bận tâm được đâu!
- "Em biết, nhưng em cũng cần có thời gian để cân bằng lại mọi chuyện, anh hiểu điều đó hơn ai hết mà!"
- Anh sẽ đợi!
- "Đó không phải là lời hứa, mà là điều anh phải làm!"
- Anh sẽ làm tất cả cho sự chờ đợi này!
- "Em tin..."
- Anh cũng thế!
- "Giờ có gì em sẽ chủ động nhắn hoặc gọi nha!"
- Vâng!
- "Vâng á?"
- Em vẫn là sếp mà!
- "À, cho em gửi lời hỏi thăm tới Sơn và các bạn nha, cảm ơn mọi người rất nhiều!"
- Em sẽ phải đi nói với chúng nó thôi!
- "Đừng cài em như thế!"
- Không phải cài, chúng nó cũng sẽ đợi em!
- "Có người dúi trách nhiệm cho em kìa?"
- Trách nhiệm từ bây giờ luôn, bớt lo nghĩ và mau bình phục, được chứ?
- "Vâng!"
- Đi ngủ em nhé!
- "Anh cũng vậy!"
- Ngủ ngon...Em!
- "Không "Công chúa mít ướt" nữa à?"
- Lúc này thì hơi sến!
- "Nhưng em vẫn thích nghe!"
- Ngủ ngon... công chúa...
- "Ngủ ngon... hoàng tử đạo chích"
- Gì thế?
- "Em chẳng đã bảo là sẽ đổi tên cho anh mà..."
- Tên hay nhỉ?
- "Anh thích chứ?"
- Em gọi anh là gì anh đều yêu hết, có điều cái tên này khiến anh có đôi chút chạnh lòng!
- "Vì sao?"
- Anh chỉ lấy lại thứ đã thuộc về anh thôi mà!
- "Em không phủ nhận, nhưng cách thức có đôi chút tương đồng!"
- Thôi được rồi, cứ nói mãi thế này, thì bao giờ mới ngủ được!
- "Anh tắt máy trước đi!"
- Không!
- "Vì sao?"
- Khi nãy em đã dõi theo anh rồi, lần này ngược lại cho công bằng!
- "Tính toán cả với em nữa!"
- Đương nhiên! Ai bảo không giữ lời!
- "Thôi được rồi, lần này em chịu, anh ngủ sớm đi nha... yêu...anh..!"
- Anh cũng vậy...
- "Tút...tút..."
Đứng ngoài lan can khách sạn, tôi cứ áp máy vào tai dù những tiếng tút tút trong điện thoại đã im bặt từ lúc nào...
***
- Mẹ, lung lay cái răng cửa rồi! - Hòa ngó vào gương lấy tay nắn nắn rồi suýt xoa.
- Tao cũng đâu khá khẩm, mày như kiểu có thù oán gì với tao hay sao ý, đánh như đòn thù. - Lâm ngồi cầm cái khắn bọc đá chườm vào má, một bên mắt tím bầm, làu bàu.
- Không diễn thật thì làm sao thuyết phục được! - Hòa nhe răng cười.
- Nhưng có nhất thiết phải sâu thế không?
- Mà cái lão già đấy đuổi khỏe thật, chạy muốn lả người! - Hòa lè lưỡi.
- Thì mày quai lão phọt cả miếng kẹo cao su trong mồm ra, lão chẳng hận.
- Chắc tiếc cái kẹo cao su.
- Hẳn vậy rồi!
Hai thằng nhìn nhau bật cười khoái trá.
Sơn bước từ trong nhà tắm ra, tay vẫn nắn nắn mấy giẻ sương sườn.
- Có sao không? - Tôi ngồi ở giường, vừa xoa dầu vào những chỗ đau nhức vừa hỏi nó.
- Ăn nguyên cái cùi chỏ của đại ca, với tốc độ như vậy không gẫy cái xương nào là phúc đức cho thằng em lắm rồi! - Nó nhăn nhó. Rồi bước lại tủ lạnh lấy chai bia.
- Chúng mày à? - Tôi ngừng xoa dầu nhìn tụi nó.
- Gì thế?
- Sao?
- Cảm ơn các cậu về tất cả! - Tôi xúc động nói.
Cả lũ chúng nó trố mắt nhìn tồi, rồi tất cả bật cười ngặt nghẽo. Lâm bước tới quặp tay vào cổ tôi.
- Bọn này không có ơn huệ gì hết, nhá!
- Chúng ta là một đội mờ! - Hòa cầm chai bia đã bật nắp đưa cho tôi.
- Giờ thoải mái nhậu được chưa, đại ca? - Sơn bước tới nháy mắt.
- Tao vẫn đang uống thuốc mà! - Tôi ái ngại.
- Thuốc thang gì cái thằng đu dây từ trên tầng 2 xuống mà vẫn toe toét được! - Hòa cười hềnh hệch.
- Được thôi, nhưng tao e số lượng bia trong tủ không đủ cho mình mày đi tè! - Tôi cầm chai bia lên cụng với chúng nó, cười theo.
- Yên tâm, em đã gọi lễ tân, lát nó mang thêm một két nữa lên, đồ ăn em cũng nhờ nó gọi rồi. Ok!
- Nào! Sau mấy ngày vật vã ở Sài Gòn, giờ đã có thành tựu. Thả phanh đi! - Hòa hào hứng.
Cả mấy thằng cùng hô hào, rồi nốc ừng ực.
"Em à, em sai rồi nhé! Số phận vẫn dành một chút công bằng cho chúng ta với những người bạn tuyệt vời bên cạnh. Vậy nên mình hãy công bằng với tình yêu và lẽ sống của mình. Chỉ đơn giản như vậy, trở ngại đến mức nào cũng đâu có là vấn đề, phải không?"
***
Tôi mệt mỏi gượng dậy sau giấc ngủ sâu mê mệt, ngoảnh nhìn mấy thằng bạn vẫn đang say giấc nồng. Trong phòng la liệt vỏ chai bia, rác rưởi đồ ăn, bài tú lơ khơ.
Hôm qua uống nhiều tuy không say, nhưng cứ một chốc lại phải dậy vào nhà vệ sinh xả lượng nước đang óc ách trong bụng ra cũng đủ vật vã rồi.
Tôi cầm điện thoại nhìn đồng hồ, cũng đã 10 rưỡi. Không thấy có tin nhắn của nàng, tầm này chắc Tiên cũng về để đi học, và nàng sẽ lại bị quản thúc trong sự chăm sóc của mẹ và dì.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi đêm qua chưa thoả mãn được những mong nhớ trong lòng, nhưng nó cũng đã phần nào giải tỏa được bớt những bế tắc đang đè nặng lên hai chúng tôi. Có lẽ trong hoàn cảnh thế này cũng chẳng mong gì hơn được nữa.
Chợt có tiếng chuông reo, là điện thoại của Sơn. Thấy nó vẫn ngủ chẳng biết trời đất trăng sao gì, tôi liền bước lại cầm lên bấm nghe.
- Tình hình ổn chứ anh? - Là Chi gọi.
- Tất nhiên, bạn đi học về chưa?
- Em vừa tan, lúc sáng có nghe qua Tiên tường thuật lại đôi chút. bộ kiếp trước anh là Tazan hay sao vây?
- Anh không biết, cũng có thể!
- Em cũng đến chịu thua các anh thật! - Chi khúc khích cười.
- Trưa nay đi ăn cùng tụi anh nhé, rủ cả Tiên, Nhi và anh Toàn nữa, anh vẫn còn nợ anh Toàn 1 chầu mà!
- Em, Tiên với Nhi thì Ok. Chỉ sợ anh Toàn bận thôi.
- Buổi trưa thì bận gì, chẳng lẽ không đi ăn à?
- Nhưng anh ý uống vào chiều sao làm việc?
- Gặp nhau chủ yếu để nói chuyện là chính chứ uống gì nhiều, tối qua tụi anh cũng làm một chầu rồi mà.
- Được rồi, để em hỏi Nhi xem, rồi ở đâu anh nhắn tin địa chỉ hội em qua.
- Ok em! Chắc vẫn chỗ hôm kia ngồi thôi.
- Vâng! Bye anh!
Tôi tắt cuộc gọi, rồi quay sang khua mấy thằng dậy. Sau khi tắm rửa tân trang lại bộ dạng nhếch nhác xong, cả lũ bắt taxi qua nhà hàng mà hôm trước vừa ngồi bàn kế hoạch.
***
- Trời lại mưa rồi! - Lâm ngó ra nhìn những hạt mưa nhạt nhòa hắt vào cửa kính.
- Mưa mau thật! Chắc lại sắp sửa ngập đến nơi rồi!
- Như Hà “Lội” nhở? - Hòa nhe răng cười.
Tôi cũng chống tay lên cằm nhìn bâng quơ ra ngoài trời.
Vào đây ngót nghét gần một tuần, nhưng cho đến tận hôm nay. Tôi mới thực sự thấy Sài Gòn đẹp, hay cho đến giờ tâm trạng mới thoải mái để cảm nhận. Và cơn mưa cũng có một sự thân thuộc nào đó trong tiềm thức.
Nhưng cũng sắp đến lúc phải nói lời tạm biệt nơi đây. Và tôi lại có thêm một vài dòng kỷ niệm nữa viết vào cuộc đời vốn dĩ đã rất nguệch ngoạc đủ mọi sắc màu của mình rồi.
Bỗng dưng tôi thấy bùi ngùi, quãng thời gian tuy ngắn ngủi. Nhưng mọi dư vị cay đắng xót xa, lẫn hạnh phúc đều rất sâu đậm.
Chỉ một hai ngày nữa thôi....
Một hai ngày nữa...
Thế đấy... Mỗi khi tâm trạng, thì cơn mưa lại ùa đến...
Nhưng lúc này tôi cũng không hẳn là có tâm trạng, tôi nhìn cơn mưa với một sự lưu luyến, hụt hẫng và day dứt khôn nguôi...
Điều đọng lại cuối cùng...
Đó là...
Tôi chẳng đành lòng rời xa mảnh đất này...
...VÀ EM!
Nơi ánh hoàng hôn tan trong chiều lộng gió
Cuộc sống dần trôi với muôn ngàn lối nhỏ
Câu chuyện năm nào vẫn bỏ ngỏ...đợi ai?
Tôi ru em ngủ qua những đêm dài
Trong những giấc mơ, trong cuộc đời mải miết...
Vẫn mãi đi tìm lý tưởng yêu bất diệt
Ở mối tình đầu tha thiết của ngày xưa.
Tôi kể cho em về những mùa mưa
Nơi ký ức buồn, xúc cảm xưa hiu quạnh
Liệu có nắng không khi trời quang mây tạnh
Hay giông bão về với giá lạnh đau thương?
Tôi bảo em rằng cuộc đời vốn mờ sương
Tội lắm nữ nhi trong vô thường duyên phận
Giữa kiếp sống với những yêu thương - thù hận
Hai nẻo cuộc đời lận đận những niềm đau.
Tôi nói với em: sóng gió sẽ qua mau.
Bởi lẽ sống ẩn trong niềm đau tìm thấy
Mối tình năm xưa...hãy dang tay đón lấy...
Đừng để lỡ làng... ngày... tháng ấy đợi mong!
Khoảnh khắc lắng đọng nghẹn ngào ở trong lòng, ở hai anh mắt dõi về cùng một hướng, như trong giấc mơ anh đã từng mường tượng, nơi ánh hoàng hôn hiu hắt của ban chiều. Gặp gỡ lại mà chẳng nói được chi nhiều, chỉ có nhìn nhau... với bao điều muốn nói.
- Anh! Không phải vào đây để đứng nhìn em mãi vậy! - Nàng bỗng mở lời xua tan đi những lặng im đang bao trùm xung quanh.
Lúc này mới nghe được thời gian đang hiện hữu.
- Muốn nói gì với em sao? - Thấy tôi đứng tần ngần, nàng tiếp lời, đôi môi vẫn hé nụ cười, nhưng ánh mắt thì lại buồn man mác.
Tôi không trả lời nàng mà từ từ tiến lại phía giường, ngồi xuống bên cạnh nàng. Đưa tay vén nhẹ mái tóc, chạm nhẹ lên vết xước đang dán băng ở trên má.
- Em... em đã làm gì? Sao lại ngốc nghếch vậy? - Nước mắt tôi tiếp tục tuôn rơi lã chã.
- Giờ em xấu rồi phải không? - Nàng cũng rưng rưng lệ, nhưng cố nhoẻn cười nói lảng.
- Phải, xấu... và còn tệ nữa! - Tôi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Tiên ngồi bật máy tính lên, vào mạng. Cố không để tâm đến, nhưng vẫn lén quan sát chúng tôi, có lẽ với bạn ấy, hình ảnh và những lời nói như thế này chỉ có trong tiểu thuyết hoặc mấy bộ phim tình cảm sướt mướt Hàn Quốc mà thôi.
- Anh vào đây từ khi nào? - Nàng ngả đầu vào vai tôi khẽ hỏi.
- Từ lúc Chi báo tin...
Cố không nhắc lại chuyện buồn, nhưng thấy nàng lặng thinh không nói gì.
- Mọi chuyện chúng ta đang đối mặt thật sự ngoài sức tưởng tượng. Nhưng tình cảnh này của em lại càng khiến anh khó chấp nhận, thực sự anh đã rất hoảng loạn và gần như gục ngã... anh đã không biết phải làm gì... anh không biết... - Tôi nghẹn ngào.
- Em... phải làm sao? Anh? - Bỗng nàng nức nở.
- Em mất phương hướng, em tuyệt vọng và cảm thấy mọi thứ như đã sụp đổ. Em cứ vùng vẫy trong cơn ác mộng này, nụ cười và anh mắt của bố khi tiễn em đi luôn ám ảnh em trong từng giờ, từng phút, từng giây. Đôi lúc em chỉ mong một giấc ngủ mãi mãi không bao giờ thức dậy...
- Anh hiểu, đừng nói nữa! - Tôi cắt ngang lời nàng.
- Nếu để tìm kiếm một lý do để phán xét tất cả, thì đấy chính là anh! - Tôi nhìn thẳng vào mắt nàng.
- Phán xét ư? - Nàng cố kìm nén sự nghẹn ngào, đưa tay quệt những giọt nước mắt đang lăn dài trên má tôi.
- Anh chịu đủ rồi, anh biết không?
Tôi bần thần nhìn nàng mà chẳng biết nói gì nữa.
- Trái tim của em và anh đã đồng cảm như là một, nên nhìn ánh mắt anh là em có thể hiểu những đau đớn và dằn vặt của anh trong những ngày qua còn hơn em rất nhiều! - Nàng tiếp tục nói.
- Với anh, tất cả mọi thứ như tối sầm trước mắt khi nhận cuộc gọi của Chi. Nhưng khi nghe tin của em mới là nhát dao cuối cùng kết liễu hoàn toàn tinh thần và lý trí của anh. - Tôi thổn thức.
- Ngay từ đầu số phận đã không công bằng với chúng ta. Những gì em tin và bất chấp tất cả để đến với anh, em không bao giờ hối hận. Chỉ không ngờ được mọi điều đã xảy đến, khiến tâm trí em như rơi xuống vực thẳm không có lối thoát. - Nàng nói trong những tiếng nấc nghẹn ngào.
- Không phải mình em! - Tôi tiếp tục ôm nàng.
- Em có bao giờ nghĩ tới một điều...
- Điều gì?
- Đó là kể cả khi có rơi xuống vực thẳm, hay 18 tầng địa ngục đi chăng nữa... Chúng ta vẫn sẽ luôn đồng hành không?
- Anh...!
- Đó là điều duy nhất anh muốn em biết, là điều duy nhất anh tìm mọi cách để vào đây nói với em. Là điều duy nhất để anh và em bấu víu vào giữa những sóng gió lớn lao này.
- Thực ra anh đầu cần phải nói...
-...
- Ngay từ lúc Tiên vào đây, lúc Tiên đưa em mẩu giấy, và lúc Tiên nói về mọi chuyện, em đã biết, đã hiểu, "người bạn đồng hành" cố chấp này sẽ không buông xuôi... khi ấy từ trong sâu thẳm, trong những tăm tối đang bao trùm, em mới thấy được chút tia nắng le lói của hy vọng.
- Thực ra anh... - Tôi ngập ngừng.
- Mà thôi, mình sẽ nói chuyện này sau. Em à! Anh nghĩ bố em sẽ không trách tội hai đứa mình đâu, anh tin điều đó.
Nàng ngoảnh lên nhìn tôi.
- Anh chưa kể với em một chuyện, đó là trước khi mình gặp lại nhau. Anh đã từng gặp bố em.
- Vậy sao? - Nàng sửng sốt.
- Bác ý không nhận ra anh, và anh vẫn nhớ như in ánh mắt tự hào và hạnh phúc khi bác ý nhắc đến cô bé Mai Ngọc xinh xắn giỏi giang của mình.
Tôi nói đến đó, nàng lại ngậm ngùi khóc.
- Một người cha như vậy sẽ không bao giờ trách tội con gái, và nếu như mặc cảm thì để em chuộc lỗi chỉ có một cách.
-...
- Hãy sống thật hạnh phúc trong suốt cuộc đời này!
-...
Nàng không nói gì mà tiếp tục òa khóc.
- Trời ơi, hai người cho tôi xin! - Tiên lúc này mới tham gia vào, bạn ấy đưa ngón trỏ lên miêng ra hiệu im lặng.
- Cộc... cộc...! - Bỗng có tiếng gõ cửa.
Cả ba người thất thần nhìn nhau.
- Mai Ngọc! Con chưa ngủ sao?
- Là mẹ em! - Nàng hoảng hốt. Ngưng khóc, vội đưa cánh tay còn lành lặn lên quệt nước mắt.
- Em trả lời mẹ đi đã! - Tôi tuy cũng hoảng loạn, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Rút khăn ra nhẹ nhàng thấm lệ cho nàng.
- Dạ, Tiên... đang giúp con vào mạng tham khảo thêm tài liệu. - Nàng vội nói.
- Lạch cạch! - Thấy nắm cửa xoay xoay.
- Mở cửa cho mẹ!
Tôi đứng bật dậy, chân tay luống cuống. Sắc mặt tái dại đi.
- Chui xuống gầm giường! Mau! - Tiên nạt khẽ.
Tôi chẳng nói chẳng rằng, nằm rạp xuống đất trườn vào gầm giường theo lời Tiên. Người tôi hơi to, khe giường lại hẹp nên lách mãi mới vào nổi.
Sau khi đã yên vị rồi tôi nằm im thin thít không dám thở mạnh.
- Cạch! - Có tiếng mở cửa, rồi tiếng bước chân vào.
- Cô chưa ngủ ạ? - Tiên nhanh nhảu.
- Cô chưa, cô nghe thấy tiếng xì xầm trên này, nghe thoáng thoáng có giọng con trai.
- À, đấy là bài giảng toán cao cấp trong đĩa mà con mang đến cô ạ!
Tiên bước lại máy tính bật đĩa lên, tôi thầm cảm phục sự tính toán chu đáo cẩn thận của cả Tiên và Lê Chi.
- Ừ, nhưng các con phải đi ngủ sớm đi, Mai Ngọc nữa. Bạn đến giúp phụ đạo mà bắt bạn thức khuya vậy sao?
- Vâng, tụi con cũng chuẩn bị đi ngủ rồi mà! - Nàng vội trả lời.
- Cũng không cần phải quá sức đâu, mẹ đã trao đổi với bác sĩ rồi, khoảng hơn tuần nữa là con có thể đến lớp nghe giảng.
- Vâng!
- Đi ngủ luôn nhé!
- Dạ!
- Con chúc cô ngủ ngon ạ!
- Cô không biết nói gì để cảm ơn sự nhiệt tình của con!
- Hihi, cô đừng khách sáo, con là lớp trưởng nên việc quan tâm đến các thành viên trong lớp cũng là trách nhiệm của con mà.
- Nhưng con nhiệt tình quá khiến cô rất cảm kích, thôi hai con đi ngủ sớm đi nghen!
- Vâng! Con chào cô.
- Lạch cạch! - Tiếng mở và đóng cửa.
Lúc này tôi mới thở phào, nhịp tim bắt đầu ổn định lại.
Cẩn thận ghe ngóng thêm một lúc nữa, tôi mới lồm cồm bò ra khỏi giường.
- Thấy chưa? - Tiên nhìn hai chúng tôi có vẻ trách móc.
- Gặp nhau lén lút mà cứ như đang ở chốn hẹn hò ý, chịu hai người!
- Tớ biết rồi! Cảm ơn Tiên nhiều nhé! - Tôi gãi đầu cười.
- Chắc hôm nay tạm thời như vậy thôi, tớ nghĩ cậu nên về! Chứ ở lâu nguy hiểm lắm! - Tiên tỏ vẻ lo lắng.
Tôi quay qua nhìn nàng, nàng cũng nhìn tôi. Cả hai đều lưu luyến và tiếc nuối vì chưa nói chuyện được nhiều. Có mặt Tiên ở đấy nữa nên tình cảm cũng không thể hiện thái quá được.
Tiên như nhìn ra tâm trạng của chúng tôi. Bạn ấy bước vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.
- Anh về nhé! - Tôi ngồi xuống giường. Đưa tay vuốt má nàng.
- Nhưng giờ anh làm cách nào xuống? - Nàng có vẻ lo lắng.
- Sơn ở ngoài, nó sẽ giúp anh!
- Vậy ư? Sao không bảo Sơn vào đây?
- Mình anh trong phòng mà mẹ em tí phát hiện ra rồi, thêm cả nó nữa thì chắc giờ này cả lũ đang ở công an phường mất, với lại nó phải ở trên cây để lát còn hỗ trợ anh chứ. - Tôi phì cười.
- Tạm thời hôm nay nói chuyện thế đã, giờ anh chỉ muốn em yên tâm tĩnh dưỡng, ăn uống đầy đủ cho mau chóng bình phục. Anh sẽ luôn ở bên, mãi như vậy... được chứ?
Nàng khẽ gật đầu.
Tôi nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn. Quãng thời gian ngắn mà cứ như cả thế kỷ cho cái khoảnh khắc này. Sự chờ đợi, nỗi nhớ và biết bao những lo âu...
Sau nụ hôn chúng tôi lại tiếp tục trao gửi những yêu thương qua ánh mắt. Xa nhau thì cứ lê thê mà gặp nhau chỉ một thoáng, thời gian thật sự đáng ghét.
- À, còn điều này nữa! - Tôi rút trong túi ra một chiếc điện thoại. Đặt vào tay nàng.
- Sơn nó kỷ niệm sếp, để tiện liên lạc với đại ca! - Tôi nháy mắt.
- Thôi anh, em giờ đâu có được dùng điện thoại nữa! Mẹ em phát hiện ra thì... - Nàng hoảng hốt dúi lại vào tay tôi.
- Anh mang về nó chửi anh chết! Em sẽ có cách mà... anh tin! - Tôi đưa lại cho nàng, và hôn lên má.
- Chúng ta cần giữ liên lạc trong mọi hoàn cảnh, chẳng phải em cũng đã tìm mọi cách, lừa cả bà dì để gọi cho anh sao? - Tôi tủm tỉm.
- Sao anh biết? - Nàng sửng sốt nhìn tôi.
- Em chẳng đã nói chúng ta đồng cảm từ trái tim mà, có điều gì mà anh không biết chứ? Chuyện còn dài, có thời gian anh sẽ kể sau. Giờ nghe anh, và đi ngủ sớm đi.
- Vâng!
Tôi bịn rịn ôm nàng một lần nữa, hôn lia lịa lên mái tóc nàng. Rồi bước ra mở nhẹ cửa.
Bỗng một cánh tay ôm tôi từ phía sau, như muốn níu giữ lại.
- Anh ơi...! - Giọng nàng thút thít.
Nàng áp má vào lưng tôi... Tôi lặng người, giây phút tạm biệt lúc nào cũng nặng nề đến vậy sao? Dù đã cố không muốn nghĩ...
- Đang kiêng cử động mạnh mà em! - Tôi xoay người khẽ buông giọng trách móc, rồi nhẹ nhàng dìu nàng quay lại giường. Cẩn thận đỡ nàng nằm xuống.
Khi nãy nàng gần như vùng dậy lao theo tôi ngay khi tôi bước ra cửa, chẳng hề nghĩ gì tới tình trạng sức khỏe của mình cả.
Tôi cẩn thận lấy gối kê cánh tay đang bó bột.
- Em ngốc, hay là anh ở lại đây luôn nhé, mượn luôn cái gầm giường nhé! - Tôi cụng tay nhẹ lên trán nàng, nhíu mày.
- Không! - Nàng lắc đầu nguầy nguậy.
- Vậy hành động khi nãy là gì? Rủi nhỡ cánh tay gẫy lại thì làm sao?
- Em không biết! Em sợ... - Nước mắt nàng lại tuôn trào.
- Anh đã nói là anh luôn ở bên, và em cần phải giữ gìn sức khỏe. Hai chúng ta thực hiện tốt nghĩa vụ đó thì còn sợ điều chi nữa.
Nàng mím môi ghìm tiếng khóc, nhìn tôi gật đầu.
- Ngủ ngon...! - Tôi thì thầm. Âu yếm lau những giọt lệ đang lăn dài trên má nàng.
- Nhắm mắt lại, đừng nhìn theo anh thì anh mới đi được, ngoan nào!
Nàng cố nhìn tôi thêm giây lát rồi cũng ngoan ngoãn nhắm mắt.
Tôi cũng chần chừ ngắm nghía nàng một lúc rồi mới quay người đi ra cửa. Bước ra ngoài, cẩn thận khép cửa vào, cố không để gây ra tiếng động.
Ra ngoài lan can rồi, tôi bật điện thoại sáng đèn, huơ huơ hai cái rồi tắt theo ám hiệu.
Một sợi dây thừng quẳng tới, tôi bắt lấy. Giờ xuống thì phải theo cách này.
Sơn trèo xuống, đứng dưới đất, cẩn thận nhìn ngó xung quanh, rồi ra hiệu cho tôi đu xuống.
-"Đại ca! Nhanh!" - Mồm nó mấp máy, tay cuống quýt vẫy vẫy.
Tôi ngần ngừ cầm Sợi dây thừng, kế hoạch bàn bạc thì chi tiết rồi, nhưng chưa được thực nghiệm, nên tôi vẫn thấy ghê ghê.
- "Em buộc chắc lắm rồi, em đỡ dưới này, đại ca yên tâm!" - Nó lại tiếp tục mấp máy môi.
Nó đang huơ chân múa tay ra hiệu thì bỗng nhiên bước vội sang phía bên kia đường, bộ dạng khật khưỡng như thằng say rượu. Thấy thế tôi vội nằm rạp xuống.
Y như rằng, một vài chiếc xe máy hú còi ầm ĩ phi qua, một toán thanh niên chắc vừa đi chơi về. Tiếng huyên náo, cười nói xa dần. Đợi im ắng hẳn Sơn mới trở lại. Sốt sắng giục tôi tiếp.
Nấn ná chần chờ lại càng nguy hiểm hơn. Thôi thì đành liều vậy, tôi hít một hơi thật sâu, rồi bước hẳn lên thành lan can, xoắn chắc dây vào tay, nghiến răng gieo người xuống.
- Bốp! - Tôi va mạnh vào thằng Sơn, khiến nó ngã bật ngửa ra.
Đà văng vẫn mạnh, điểm đến tiếp theo là gốc gây theo quy luật, vì dây buộc trên cây mà.
- Bộp! - Tôi đập mạnh người vào gốc cây. Mắt nẩy đom đóm, toàn thân ê ẩm. Ngực tức đến mức muốn ngưng thở. Nhưng tôi vẫn phải cố cắn răng mím môi để không bật lên tiếng suýt xoa vì đau.
- Đại ca, đi ra đầu ngõ nhanh, việc còn lại để em! - Sơn gượng dậy nhăn nhó đi lại thì thầm, có vẻ nó cũng đau.
Tôi tháo sợi dây thừng ra, cánh tay trầy rớm máu, bỏng rát. Rồi tập tễnh đi vội ra đầu ngõ. Sơn cũng vội trèo lên cây để tháo dây...
Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi hiện trường, gọi cho Lâm và Hòa. Rồi tất cả bắt xe trở về khách sạn.
***
-"Anh về tới phòng chưa?"
- Anh vừa về tới nơi, sao giờ còn chưa ngủ?
- "Anh học diễn xiếc ở đâu vậy?"
- Sao?
- "Em suýt la lên khi thấy anh đu từ lan can xuống, may mà Tiên đứng bên cạnh bịt mồm lại!"
- Em không giữ lời!
- "Sao cơ!"
- Anh đã bảo đừng nhìn theo anh rồi cơ mà!
- "Đừng trách em!"
- Hả?
- "Mai Ngọc hứa với anh, còn hoàng hôn thì không!"
- Em cũng bẻm mép quá nhỉ?
- "Bị lây nhiễm từ anh thôi!"
- Em à!
- "Dạ!"
- Tối mai anh lại vào nhé!
- "Không được! Anh làm vậy nguy hiểm lắm, với lại Tiên cũng chỉ ở lại được một đêm thôi, ngày mai dì hoặc mẹ sẽ ngủ cùng em!"
- Vậy sao?
- "Anh cũng phải trở lại Hà Nội đi, còn chuyện học hành nữa!"
- Giờ còn điều gì khiến anh bận tâm được đâu!
- "Em biết, nhưng em cũng cần có thời gian để cân bằng lại mọi chuyện, anh hiểu điều đó hơn ai hết mà!"
- Anh sẽ đợi!
- "Đó không phải là lời hứa, mà là điều anh phải làm!"
- Anh sẽ làm tất cả cho sự chờ đợi này!
- "Em tin..."
- Anh cũng thế!
- "Giờ có gì em sẽ chủ động nhắn hoặc gọi nha!"
- Vâng!
- "Vâng á?"
- Em vẫn là sếp mà!
- "À, cho em gửi lời hỏi thăm tới Sơn và các bạn nha, cảm ơn mọi người rất nhiều!"
- Em sẽ phải đi nói với chúng nó thôi!
- "Đừng cài em như thế!"
- Không phải cài, chúng nó cũng sẽ đợi em!
- "Có người dúi trách nhiệm cho em kìa?"
- Trách nhiệm từ bây giờ luôn, bớt lo nghĩ và mau bình phục, được chứ?
- "Vâng!"
- Đi ngủ em nhé!
- "Anh cũng vậy!"
- Ngủ ngon...Em!
- "Không "Công chúa mít ướt" nữa à?"
- Lúc này thì hơi sến!
- "Nhưng em vẫn thích nghe!"
- Ngủ ngon... công chúa...
- "Ngủ ngon... hoàng tử đạo chích"
- Gì thế?
- "Em chẳng đã bảo là sẽ đổi tên cho anh mà..."
- Tên hay nhỉ?
- "Anh thích chứ?"
- Em gọi anh là gì anh đều yêu hết, có điều cái tên này khiến anh có đôi chút chạnh lòng!
- "Vì sao?"
- Anh chỉ lấy lại thứ đã thuộc về anh thôi mà!
- "Em không phủ nhận, nhưng cách thức có đôi chút tương đồng!"
- Thôi được rồi, cứ nói mãi thế này, thì bao giờ mới ngủ được!
- "Anh tắt máy trước đi!"
- Không!
- "Vì sao?"
- Khi nãy em đã dõi theo anh rồi, lần này ngược lại cho công bằng!
- "Tính toán cả với em nữa!"
- Đương nhiên! Ai bảo không giữ lời!
- "Thôi được rồi, lần này em chịu, anh ngủ sớm đi nha... yêu...anh..!"
- Anh cũng vậy...
- "Tút...tút..."
Đứng ngoài lan can khách sạn, tôi cứ áp máy vào tai dù những tiếng tút tút trong điện thoại đã im bặt từ lúc nào...
***
- Mẹ, lung lay cái răng cửa rồi! - Hòa ngó vào gương lấy tay nắn nắn rồi suýt xoa.
- Tao cũng đâu khá khẩm, mày như kiểu có thù oán gì với tao hay sao ý, đánh như đòn thù. - Lâm ngồi cầm cái khắn bọc đá chườm vào má, một bên mắt tím bầm, làu bàu.
- Không diễn thật thì làm sao thuyết phục được! - Hòa nhe răng cười.
- Nhưng có nhất thiết phải sâu thế không?
- Mà cái lão già đấy đuổi khỏe thật, chạy muốn lả người! - Hòa lè lưỡi.
- Thì mày quai lão phọt cả miếng kẹo cao su trong mồm ra, lão chẳng hận.
- Chắc tiếc cái kẹo cao su.
- Hẳn vậy rồi!
Hai thằng nhìn nhau bật cười khoái trá.
Sơn bước từ trong nhà tắm ra, tay vẫn nắn nắn mấy giẻ sương sườn.
- Có sao không? - Tôi ngồi ở giường, vừa xoa dầu vào những chỗ đau nhức vừa hỏi nó.
- Ăn nguyên cái cùi chỏ của đại ca, với tốc độ như vậy không gẫy cái xương nào là phúc đức cho thằng em lắm rồi! - Nó nhăn nhó. Rồi bước lại tủ lạnh lấy chai bia.
- Chúng mày à? - Tôi ngừng xoa dầu nhìn tụi nó.
- Gì thế?
- Sao?
- Cảm ơn các cậu về tất cả! - Tôi xúc động nói.
Cả lũ chúng nó trố mắt nhìn tồi, rồi tất cả bật cười ngặt nghẽo. Lâm bước tới quặp tay vào cổ tôi.
- Bọn này không có ơn huệ gì hết, nhá!
- Chúng ta là một đội mờ! - Hòa cầm chai bia đã bật nắp đưa cho tôi.
- Giờ thoải mái nhậu được chưa, đại ca? - Sơn bước tới nháy mắt.
- Tao vẫn đang uống thuốc mà! - Tôi ái ngại.
- Thuốc thang gì cái thằng đu dây từ trên tầng 2 xuống mà vẫn toe toét được! - Hòa cười hềnh hệch.
- Được thôi, nhưng tao e số lượng bia trong tủ không đủ cho mình mày đi tè! - Tôi cầm chai bia lên cụng với chúng nó, cười theo.
- Yên tâm, em đã gọi lễ tân, lát nó mang thêm một két nữa lên, đồ ăn em cũng nhờ nó gọi rồi. Ok!
- Nào! Sau mấy ngày vật vã ở Sài Gòn, giờ đã có thành tựu. Thả phanh đi! - Hòa hào hứng.
Cả mấy thằng cùng hô hào, rồi nốc ừng ực.
"Em à, em sai rồi nhé! Số phận vẫn dành một chút công bằng cho chúng ta với những người bạn tuyệt vời bên cạnh. Vậy nên mình hãy công bằng với tình yêu và lẽ sống của mình. Chỉ đơn giản như vậy, trở ngại đến mức nào cũng đâu có là vấn đề, phải không?"
***
Tôi mệt mỏi gượng dậy sau giấc ngủ sâu mê mệt, ngoảnh nhìn mấy thằng bạn vẫn đang say giấc nồng. Trong phòng la liệt vỏ chai bia, rác rưởi đồ ăn, bài tú lơ khơ.
Hôm qua uống nhiều tuy không say, nhưng cứ một chốc lại phải dậy vào nhà vệ sinh xả lượng nước đang óc ách trong bụng ra cũng đủ vật vã rồi.
Tôi cầm điện thoại nhìn đồng hồ, cũng đã 10 rưỡi. Không thấy có tin nhắn của nàng, tầm này chắc Tiên cũng về để đi học, và nàng sẽ lại bị quản thúc trong sự chăm sóc của mẹ và dì.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi đêm qua chưa thoả mãn được những mong nhớ trong lòng, nhưng nó cũng đã phần nào giải tỏa được bớt những bế tắc đang đè nặng lên hai chúng tôi. Có lẽ trong hoàn cảnh thế này cũng chẳng mong gì hơn được nữa.
Chợt có tiếng chuông reo, là điện thoại của Sơn. Thấy nó vẫn ngủ chẳng biết trời đất trăng sao gì, tôi liền bước lại cầm lên bấm nghe.
- Tình hình ổn chứ anh? - Là Chi gọi.
- Tất nhiên, bạn đi học về chưa?
- Em vừa tan, lúc sáng có nghe qua Tiên tường thuật lại đôi chút. bộ kiếp trước anh là Tazan hay sao vây?
- Anh không biết, cũng có thể!
- Em cũng đến chịu thua các anh thật! - Chi khúc khích cười.
- Trưa nay đi ăn cùng tụi anh nhé, rủ cả Tiên, Nhi và anh Toàn nữa, anh vẫn còn nợ anh Toàn 1 chầu mà!
- Em, Tiên với Nhi thì Ok. Chỉ sợ anh Toàn bận thôi.
- Buổi trưa thì bận gì, chẳng lẽ không đi ăn à?
- Nhưng anh ý uống vào chiều sao làm việc?
- Gặp nhau chủ yếu để nói chuyện là chính chứ uống gì nhiều, tối qua tụi anh cũng làm một chầu rồi mà.
- Được rồi, để em hỏi Nhi xem, rồi ở đâu anh nhắn tin địa chỉ hội em qua.
- Ok em! Chắc vẫn chỗ hôm kia ngồi thôi.
- Vâng! Bye anh!
Tôi tắt cuộc gọi, rồi quay sang khua mấy thằng dậy. Sau khi tắm rửa tân trang lại bộ dạng nhếch nhác xong, cả lũ bắt taxi qua nhà hàng mà hôm trước vừa ngồi bàn kế hoạch.
***
- Trời lại mưa rồi! - Lâm ngó ra nhìn những hạt mưa nhạt nhòa hắt vào cửa kính.
- Mưa mau thật! Chắc lại sắp sửa ngập đến nơi rồi!
- Như Hà “Lội” nhở? - Hòa nhe răng cười.
Tôi cũng chống tay lên cằm nhìn bâng quơ ra ngoài trời.
Vào đây ngót nghét gần một tuần, nhưng cho đến tận hôm nay. Tôi mới thực sự thấy Sài Gòn đẹp, hay cho đến giờ tâm trạng mới thoải mái để cảm nhận. Và cơn mưa cũng có một sự thân thuộc nào đó trong tiềm thức.
Nhưng cũng sắp đến lúc phải nói lời tạm biệt nơi đây. Và tôi lại có thêm một vài dòng kỷ niệm nữa viết vào cuộc đời vốn dĩ đã rất nguệch ngoạc đủ mọi sắc màu của mình rồi.
Bỗng dưng tôi thấy bùi ngùi, quãng thời gian tuy ngắn ngủi. Nhưng mọi dư vị cay đắng xót xa, lẫn hạnh phúc đều rất sâu đậm.
Chỉ một hai ngày nữa thôi....
Một hai ngày nữa...
Thế đấy... Mỗi khi tâm trạng, thì cơn mưa lại ùa đến...
Nhưng lúc này tôi cũng không hẳn là có tâm trạng, tôi nhìn cơn mưa với một sự lưu luyến, hụt hẫng và day dứt khôn nguôi...
Điều đọng lại cuối cùng...
Đó là...
Tôi chẳng đành lòng rời xa mảnh đất này...
...VÀ EM!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook