Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)
-
Quyển 3 - Chương 4: Ngoài ý muốn
Trữ Hoài Tĩnh tại sau khi Mặc rời khỏi liền ly khai gian phòng, ở trên hành lang, hắn tựa vào rào chắn mà đứng, đôi mắt như ngọc lẳng lặng hướng về Thiện Thủy điện. Thiện thủy thiện thủy, thượng thiện như thủy, nếu được như vậy đã thì tốt, thế nhưng Trữ Hoài Tĩnh hắn chưa bao giờ là một người thượng thiện như thủy. Hắn vẫn theo phương châm người không phạm ta ta không phạm người, nhưng mà lúc này đã có người thực sự phạm vào hắn.
Mộc Tĩnh Vũ ngủ thẳng đến trưa, Trữ Hoài Tĩnh bồi hắn dùng thiện, tiểu tử kia vẫn sảo trứ đòi ra ngoài đi dạo, Trữ Hoài Tĩnh không lay chuyển được nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc đi đến một hoa viên bên nhỏ bên cạnh Trầm Hương các.
Nơi đây có đủ các loại hoa, nhưng lúc này không phải mùa hoa nở nên cả hoa viên tràn ngập một màu xanh biếc, không khí nhàn nhạt một cỗ hương vị trong trẻo.
Bên phải hoa viên có một tiểu thủy trì, bên trong đủ loại sen, lá sen theo gió chập chờn, tiểu hài tử đều ưa ngoạn thủy, nhìn thấy hồ nước liền tự nhiên vui sướng.
Tới biên hồ, tựu thấy nước ao trong suốt thấy đáy, bên trong có đủ loại đá cụi, hồ cũng không sâu, tiểu tử kia vừa thấy cá bên trong liền vui vẻ trảo xuống nhưng đã bị Trữ Hoài Tĩnh ngăn lại.
Tuy rằng đáp ứng Trữ Hoài Tĩnh không đi trảo ngư nhưng vẫn còn điểm tâm không cam, tình không nguyện, cái miệng nhỏ nhắn đô cùng một chỗ, thoạt nhìn thương cảm cực kì, Trữ Hoài Tĩnh không thể làm gì khác hơn ngoài việc giúp hắn cởi giày, nói cho hắn bất năng đi xuống, chỉ có thể ngồi trên bờ mà ngoạn, tiểu tử kia liền vui vẻ đáp ứng.
Ngoạn được một khoảng thời gian dài, hựu không còn ý nghĩa, liền kéo Trữ Hoài Tĩnh xuống phía dưới giup hắn thải một ít lá sen, Trữ Hoài Tĩnh bất đắc dĩ sờ sờ đầu hắn, cởi giầy, bả vạt áo vén sang bên hông, kéo lên ống quần rồi leo xuống nước.
Nước hồ tuy rằng không sâu nhưng hiện tại trời còn đang xuân, nước bên trong rất lạnh, Trữ Hoài Tĩnh từng chút một lục lọi lá sen, hái được một chiếc thật to, sau đó chậm rãi trở về, bả lá sen để lên đầu của Mộc Tĩnh Vũ.
Mộc Tĩnh Vũ cầm lấy lá sen như một vật trân quý mà hỏi Trữ Hoài Tĩnh: “Đẹp mắt không?”
“Đẹp, Vũ nhi nhà ta có mắt nhìn thật tốt.” Trữ Hài Tĩnh sủng nịch nhéo nhéo mũi hắn.
Một màn ấm áp như vậy lại có người xem không vừa mắt, Trữ Hoài Tĩnh cảm giác có người nhìn mình, ánh mắt rừng rực như một bả kiếm, Trữ Hoài Tĩnh ngẩng đầu nhìn qua, phía trước là một nữ nhân ăn mặc cao quý, bên người có hai cung nữ, một đôi mắt thẳng tắp nhìn vào hắn, nhãn thần chỉ hận không thể bắt hắn ăn tươi nuốt sống. Trữ Hoài Tĩnh nhìn vào y phục của nàng thì hẳn đây là phi tử của Trữ Giác Phi, liền tòng từ hồ đi lên, hình dạng tuy có chút luộm thuộm nhưng vẫn không lấn át được khí chất xuất trần trên người.
“Ngươi là ai, sao lại ở chỗ này? Nhìn thấy nương nương sao không hành lễ, người trong cung sao lại không phép tắc như vậy.” Cái kia nữ tử thải trứ từng bước đến bên trữ Hoài Tĩnh, vẻ mặt hờn giận mà hỏi.
“Tại hạ là đại phu thị bang chữa bệnh cho hoàng hậu nương nương, vừa tiến cung, quy củ nơi đây vẫn chưa quen thuộc, thỉnh nương nương nương thứ tội.” Trữ Hoài Tĩnh che chắn cho Mộc Tĩnh Vũ, đôi mắt hướng nữ tử mà thi lễ, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
“Yêu, nguyên lai là đại phu mà thái tử mời từ bên ngoài về, ta lại cho đây là cái tên nô tài không có mắt, là nhãn thần ta bất hảo, Mộc đại phu đừng để trong lòng a.” Nữ tử thức thời tiến lên cười hỏi: “Hài tử này thật khả ái, là nhi tử của Mộc đại phu?”
“Thị.” Trữ Hoài Tĩnh ôm Mộc Tĩnh Vũ cúi đầu trả lời, Mộc Tĩnh Vũ biết tỷ tỷ xinh đẹp này khẳng định là không làm cho người khác thích, bởi vì hắn thấy cha không có cười qua, nên cũng yên lặng mà oa trong lòng của Trữ Hoài Tĩnh.
“Có thể cho ta nhìn xem một chút không?” Trữ Hoài Tĩnh tuy rằng không muốn nhưng lúc này không thể gây xung đột, nên liền giao hài tử cho nữ nhân. Mộc Tĩnh Vũ nhìn Trữ Hoài Tĩnh đáy mắt ôn nhu nên cũng không có giãy dụa, tùy ý nữ nhân ôm, hắn biết cha nhất định sẽ bảo hộ mình.
Nữ tử ôm Mộc Tĩnh Vũ thoạt nhìn có vẻ rất hài lòng, đùa ngoạn với hắn, thế nhưng đột nhiên dưới chân trơn trượt, hài tử trong lòng chực rơi, mắt thấy sẽ rớt xuống hồ, chỉ mành treo chuông, nhưng một đạo hồng ảnh hiện lên, đạp thủy mà qua, tiếp được Mộc Tĩnh Vũ.
“Thanh phi nương nương thật nhàn hạ, ở chỗ này mà đùa hài tử, phi tần trong cung chẳng phải đều cấp mẫu hậu cầu phúc sao, ngươi thật nhàn a!” Người đến chính là Trữ Hoài Xa đã năm năm không gặp, một thân hồng y ôm lấy Mộc Tĩnh Vũ sắc mặt trắng bệch. Hắn vẻ mặt chẳng đáng mà nhìn Thanh phi thuyết.
“Phi vương điện hạ hiểu lầm rồi, ta đang muốn hồi cung nhưng trùng hợp gặp phải Mộc đại phu, thấy hài tử của hắn khả ái nên…” Thanh phi nói còn chưa hoàn đã bị Trữ Hoài Xa cắt đứt: “Đối với hài tử của mình mà ngươi còn không bảo hộ được thì sao dám trông coi hài tử của người khác, nếu như có gì thất trách thì ngươi phải làm sao đây?”
Thanh phi bởi vì lời nói của Trữ Hoài Xa mà khuôn mặt nháy mắt trắng bệch: “Thị, Phi vương điện hạ nói rất đúng, ta còn có việc, đi trước.”
Tự thủy chí chung Trữ Hoài Tĩnh đều đứng một bên, khuôn mặt tuy rằng tái nhợt nhưng vẫn rất bình tĩnh, chỉ là đôi tay nắm chặt đã làm lộ tâm tình của hắn.
“Cha.” Tiểu tử kia giãy khỏi ôm ấp của Trữ Hoài Xa mà nhào vào lòng Trữ Hoài Tĩnh, Trữ Hoài Tĩnh ôm lấy hắn rồi vỗ vỗ trấn an: “Vũ nhi không sợ, cha ở chỗ này.” Thế nhưng chỉ cần nghĩ vừa rồi hắn quyết định sai lầm liền ảo não muốn chết, cái kia nữ nhân hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Sau khi được Trữ Hoài Tĩnh hống một hồi thì tiểu tử kia rốt cuộc cũng ngủ, Trữ Hoài Tĩnh ôm Mộc Tĩnh Vũ mà hỏi: “Hoài Xa, nữ nhân kia là ai?” Trong mắt hắn hiện lên một tia hàn quang.
“Sở quốc ngũ công chúa, muội muội của Sở Dật, Sở Linh Nhi.” <ins class="adsbygoogle"
Mộc Tĩnh Vũ ngủ thẳng đến trưa, Trữ Hoài Tĩnh bồi hắn dùng thiện, tiểu tử kia vẫn sảo trứ đòi ra ngoài đi dạo, Trữ Hoài Tĩnh không lay chuyển được nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc đi đến một hoa viên bên nhỏ bên cạnh Trầm Hương các.
Nơi đây có đủ các loại hoa, nhưng lúc này không phải mùa hoa nở nên cả hoa viên tràn ngập một màu xanh biếc, không khí nhàn nhạt một cỗ hương vị trong trẻo.
Bên phải hoa viên có một tiểu thủy trì, bên trong đủ loại sen, lá sen theo gió chập chờn, tiểu hài tử đều ưa ngoạn thủy, nhìn thấy hồ nước liền tự nhiên vui sướng.
Tới biên hồ, tựu thấy nước ao trong suốt thấy đáy, bên trong có đủ loại đá cụi, hồ cũng không sâu, tiểu tử kia vừa thấy cá bên trong liền vui vẻ trảo xuống nhưng đã bị Trữ Hoài Tĩnh ngăn lại.
Tuy rằng đáp ứng Trữ Hoài Tĩnh không đi trảo ngư nhưng vẫn còn điểm tâm không cam, tình không nguyện, cái miệng nhỏ nhắn đô cùng một chỗ, thoạt nhìn thương cảm cực kì, Trữ Hoài Tĩnh không thể làm gì khác hơn ngoài việc giúp hắn cởi giày, nói cho hắn bất năng đi xuống, chỉ có thể ngồi trên bờ mà ngoạn, tiểu tử kia liền vui vẻ đáp ứng.
Ngoạn được một khoảng thời gian dài, hựu không còn ý nghĩa, liền kéo Trữ Hoài Tĩnh xuống phía dưới giup hắn thải một ít lá sen, Trữ Hoài Tĩnh bất đắc dĩ sờ sờ đầu hắn, cởi giầy, bả vạt áo vén sang bên hông, kéo lên ống quần rồi leo xuống nước.
Nước hồ tuy rằng không sâu nhưng hiện tại trời còn đang xuân, nước bên trong rất lạnh, Trữ Hoài Tĩnh từng chút một lục lọi lá sen, hái được một chiếc thật to, sau đó chậm rãi trở về, bả lá sen để lên đầu của Mộc Tĩnh Vũ.
Mộc Tĩnh Vũ cầm lấy lá sen như một vật trân quý mà hỏi Trữ Hoài Tĩnh: “Đẹp mắt không?”
“Đẹp, Vũ nhi nhà ta có mắt nhìn thật tốt.” Trữ Hài Tĩnh sủng nịch nhéo nhéo mũi hắn.
Một màn ấm áp như vậy lại có người xem không vừa mắt, Trữ Hoài Tĩnh cảm giác có người nhìn mình, ánh mắt rừng rực như một bả kiếm, Trữ Hoài Tĩnh ngẩng đầu nhìn qua, phía trước là một nữ nhân ăn mặc cao quý, bên người có hai cung nữ, một đôi mắt thẳng tắp nhìn vào hắn, nhãn thần chỉ hận không thể bắt hắn ăn tươi nuốt sống. Trữ Hoài Tĩnh nhìn vào y phục của nàng thì hẳn đây là phi tử của Trữ Giác Phi, liền tòng từ hồ đi lên, hình dạng tuy có chút luộm thuộm nhưng vẫn không lấn át được khí chất xuất trần trên người.
“Ngươi là ai, sao lại ở chỗ này? Nhìn thấy nương nương sao không hành lễ, người trong cung sao lại không phép tắc như vậy.” Cái kia nữ tử thải trứ từng bước đến bên trữ Hoài Tĩnh, vẻ mặt hờn giận mà hỏi.
“Tại hạ là đại phu thị bang chữa bệnh cho hoàng hậu nương nương, vừa tiến cung, quy củ nơi đây vẫn chưa quen thuộc, thỉnh nương nương nương thứ tội.” Trữ Hoài Tĩnh che chắn cho Mộc Tĩnh Vũ, đôi mắt hướng nữ tử mà thi lễ, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
“Yêu, nguyên lai là đại phu mà thái tử mời từ bên ngoài về, ta lại cho đây là cái tên nô tài không có mắt, là nhãn thần ta bất hảo, Mộc đại phu đừng để trong lòng a.” Nữ tử thức thời tiến lên cười hỏi: “Hài tử này thật khả ái, là nhi tử của Mộc đại phu?”
“Thị.” Trữ Hoài Tĩnh ôm Mộc Tĩnh Vũ cúi đầu trả lời, Mộc Tĩnh Vũ biết tỷ tỷ xinh đẹp này khẳng định là không làm cho người khác thích, bởi vì hắn thấy cha không có cười qua, nên cũng yên lặng mà oa trong lòng của Trữ Hoài Tĩnh.
“Có thể cho ta nhìn xem một chút không?” Trữ Hoài Tĩnh tuy rằng không muốn nhưng lúc này không thể gây xung đột, nên liền giao hài tử cho nữ nhân. Mộc Tĩnh Vũ nhìn Trữ Hoài Tĩnh đáy mắt ôn nhu nên cũng không có giãy dụa, tùy ý nữ nhân ôm, hắn biết cha nhất định sẽ bảo hộ mình.
Nữ tử ôm Mộc Tĩnh Vũ thoạt nhìn có vẻ rất hài lòng, đùa ngoạn với hắn, thế nhưng đột nhiên dưới chân trơn trượt, hài tử trong lòng chực rơi, mắt thấy sẽ rớt xuống hồ, chỉ mành treo chuông, nhưng một đạo hồng ảnh hiện lên, đạp thủy mà qua, tiếp được Mộc Tĩnh Vũ.
“Thanh phi nương nương thật nhàn hạ, ở chỗ này mà đùa hài tử, phi tần trong cung chẳng phải đều cấp mẫu hậu cầu phúc sao, ngươi thật nhàn a!” Người đến chính là Trữ Hoài Xa đã năm năm không gặp, một thân hồng y ôm lấy Mộc Tĩnh Vũ sắc mặt trắng bệch. Hắn vẻ mặt chẳng đáng mà nhìn Thanh phi thuyết.
“Phi vương điện hạ hiểu lầm rồi, ta đang muốn hồi cung nhưng trùng hợp gặp phải Mộc đại phu, thấy hài tử của hắn khả ái nên…” Thanh phi nói còn chưa hoàn đã bị Trữ Hoài Xa cắt đứt: “Đối với hài tử của mình mà ngươi còn không bảo hộ được thì sao dám trông coi hài tử của người khác, nếu như có gì thất trách thì ngươi phải làm sao đây?”
Thanh phi bởi vì lời nói của Trữ Hoài Xa mà khuôn mặt nháy mắt trắng bệch: “Thị, Phi vương điện hạ nói rất đúng, ta còn có việc, đi trước.”
Tự thủy chí chung Trữ Hoài Tĩnh đều đứng một bên, khuôn mặt tuy rằng tái nhợt nhưng vẫn rất bình tĩnh, chỉ là đôi tay nắm chặt đã làm lộ tâm tình của hắn.
“Cha.” Tiểu tử kia giãy khỏi ôm ấp của Trữ Hoài Xa mà nhào vào lòng Trữ Hoài Tĩnh, Trữ Hoài Tĩnh ôm lấy hắn rồi vỗ vỗ trấn an: “Vũ nhi không sợ, cha ở chỗ này.” Thế nhưng chỉ cần nghĩ vừa rồi hắn quyết định sai lầm liền ảo não muốn chết, cái kia nữ nhân hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Sau khi được Trữ Hoài Tĩnh hống một hồi thì tiểu tử kia rốt cuộc cũng ngủ, Trữ Hoài Tĩnh ôm Mộc Tĩnh Vũ mà hỏi: “Hoài Xa, nữ nhân kia là ai?” Trong mắt hắn hiện lên một tia hàn quang.
“Sở quốc ngũ công chúa, muội muội của Sở Dật, Sở Linh Nhi.” <ins class="adsbygoogle"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook