Rắn Rết Thứ Nữ
-
Chương 133: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
Thời điểm Phương Tỉnh nhìn thấy Mộc Chính Đức, thì Mộc Chính Đức đang ở thư phòng luyện chữ, từ khi hắn vào phòng vẫn chưa từng ngẩng đầu nhìn hắn.
Làm hắn ngạc nhiên chính là ngồi ở một bên chính là một nữ tử cầm kim khâu, nữ tử cúi thấp con ngươi, dường như đang chuyên tâm vào việc thêu thùa trong tay, khí chất nhu hòa, không kiêu ngạo không bén nhọn, chỉ khiến cho người ta cảm thấy mềm mại và thoải mái như giọng nói của người Ngô*, từ góc độ của Phương Tỉnh chỉ có thể nhìn thấy một sườn mặt.
(* Nguyên văn “Ngô nông nhuyễn ngữ”, tức chỉ giọng địa phương vùng Giang Nam ngữ điệu uyển chuyển dễ nghe.)
Được xưng tụng là mặt như phù dung, người sánh với hoa đào.
Phương Tỉnh nhận ra, người này chính là Ngũ tiểu thư được Mộc Chính Đức phủng ở trong lòng, mặc dù hắn vẫn luôn không thể hiểu được vì sao người luôn khéo đưa đẩy thậm chí là mưu tính sâu xa như Tướng gia lại sủng ái Ngũ tiểu thư này như vậy, mặc dù Ngũ tiểu thư cũng đủ ưu tú, nhưng rốt cuộc là vị tiểu thư không có bối cảnh gì, làm sao so được với Ninh phi quyền cao chức trọng hoặc là hai đứa bé có Thanh Quốc công chúa làm chỗ dựa.
Có điều Phương Tỉnh mới sẽ không ngốc mà đi hỏi Tướng gia, suy nghĩ của Tướng gia không phải một thị lang nho nhỏ như hắn có thể biết được, hắn chỉ cần dựa theo Tướng gia phân phó, không làm sai chuyện là tốt rồi, cái này đại khái có thể để hắn áo cơm không lo, làm quan cả đời rồi.
Nghĩ tới đây, hắn liền nghĩ tới lần này mình phạm vào sai lầm trí mạng, mồ hôi lạnh trên trán lập tức tuôn ra nhiều hơn, lại thêm trong phòng lò sưởi đốt nóng hừng hực, càng làm cho hắn bất an hơn.
Lén liếc mắt nhìn Mộc Chính Đức, thấy ông đang cúi đầu chuyên tâm viết chữ của mình, Phương Tỉnh chần chừ không biết có nên chủ động nói ra chuyện của bà vợ xấu xa trong nhà không, lại thực sự nghiền ngẫm không biết Tướng gia có phải cũng có ý tứ này, đang đợi mình nói rõ ràng mọi chuyện hay không.
Đợi một hồi, Phương Tỉnh vẫn không đợi được Mộc Chính Đức mở miệng, đành phải tiến lên hai bước, chủ động nói: " Tướng gia..."
Chữ của Mộc Chính Đức uyển chuyển hữu lực, có một loại thâm hậu đâm thủng trang giấy, không giống mạnh mẽ mà một văn thần nên có, ngược lại là giống một võ tướng, mực nước đen nhánh theo đặt bút lan tràn ra, khí thế lôi đình giống như hai con giao long từ trên giấy bay lên.
Phương Tỉnh nhìn thấy giật mình, suýt nữa không khống chế được lui về sau hai bước.
Mộc Tịch Bắc thêu xong một châm y phục cuối cùng, rốt cục bày ra một khuôn mặt tươi cười, sau khi đơn giản thu thập đồ xong, ngước mắt nhìn về phía Phương Tỉnh đang vô cùng bất an mở miệng nói: " Phương đại nhân mời ngồi."
Trái tim Phương Tỉnh nhảy một cái, ngước mắt liếc nhìn Mộc Chính Đức, thấy hắn không có phản ứng, lúc này mới nơm nớp lo sợ ngồi xuống cái ghế dựa bên cạnh.
Nhưng trong lòng thì nhìn rõ một sự thật, địa vị của Ngũ tiểu thư ở trong lòng Tướng gia có thể nói là có một không hai, nếu không bản thân đàm luận sự tình, làm sao lại cho phép một nữ tử thứ xuất xuất hiện ở thư phòng, hơn nữa còn dám lên tiếng như vậy.
" Đa tạ Vĩnh Dạ quận chúa." Phương Tỉnh lau mồ hôi trên trán, cười lại với Mộc Tịch Bắc, lại thỉnh thoảng liếc Mộc Chính Đức.
" Không biết Phương đại nhân đối với chuyện trong lương thực chẩn tai lần này có trộn lẫn vôi cùng đất cát thấy thế nào? " Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng, nhưng hình như là thêu đến nghiện, lại bắt đầu bận rộn vì Mộc Chính Đức.
Nàng lựa chọn cho Mộc Chính Đức một khối vải màu đỏ tía, màu da của Mộc Chính Đức rất trắng, màu tím phối với ông sẽ rất hợp, lại dùng sợi tơ màu bạc thêu thêm một hai con bạch hồ dưới ánh trăng, đúng là quá thích hợp, không phô trương lại không mất lộng lẫy.
Phương Tỉnh thấy nữ tử trước mắt cũng không nhìn hắn, chỉ là đang bận việc thêu thùa trong tay, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Mộc Tịch Bắc cũng không thúc giục, chỉ yên lặng chờ đợi, Phương Tỉnh nhịn không được, cuối cùng chủ động mở miệng, bắt đầu nói về chuyện Thu Nương nhà mình vô tình hay cố ý để cho mình lựa chọn cửa hàng Kim thị, sau đó đến mình và tiệm lương thực Kim thị đạt thành hiệp nghị, lấy được lương thực, lại đến hôm qua hồi phủ, ở trong nhà phát hiện quan ngân, không chút nào giấu diếm, đều nói hết ra.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Phương đại nhân có điều tra qua tiệm lương thực Kim thị không?"
" Điều tra qua, tiệm lương thực Kim thị là một tiệm trăm năm, danh tiếng không tệ, mặc dù giá cả hơi đắt, nhưng mà vẫn không có vấn đề gì, ta cũng sợ ảnh hưởng danh dự của Tướng gia, cho nên cắn răng một cái liền định cửa hàng của nhà này. " Lúc Phương Tỉnh trả lời thỉnh thoảng còn phải nhìn sắc mặt Mộc Chính Đức.
Đáng tiếc lực chú ý của Mộc Chính Đức lại đều dừng ở trên bức tranh chữ kia.
" Nếu là tiệm lâu năm, chất lượng lương thực tất nhiên là không có gì để nói, như vậy xin hỏi đại nhân lương thực là ai phụ trách đi áp tải." Mộc Tịch Bắc lại hỏi.
Phương Tỉnh nghĩ nghĩ, trong lòng cả kinh, không phải người khác, chính là Thu Phong đệ đệ của Thu Nương mà!
Là đệ đệ của Thu Nương, Thu Phong, là quản gia của phủ ta, người mặc dù tham lam chút, nhưng mà làm việc cũng không tệ lắm, cho nên ta mới dám dùng hắn."
Mộc Tịch Bắc chỉ gật gật đầu, chỉ vừa nghĩ liền biết đây là có chuyện gì, tất nhiên là tiệm lương thực Kim thị cho Thu Phong không ít bạc, cho nên Thu Phong thích sĩ diện, cùng người ta xưng huynh gọi đệ, làm sao còn không biết xấu hổ mỗi túi lương thực đều cẩn thận kiểm tra, nghĩ đến chẳng qua chỉ nhìn hai túi phía trước, liền không có ý tiếp tục.
Phương Tỉnh hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm ấy, sắc mặt lại càng trắng bệch không ít, lần này mình thật đúng là bị hủy ở trong tay một nữ nhân ngu xuẩn mà.
Mộc Tịch Bắc cũng không trách cứ Phương Tỉnh, chỉ nói: " Phương đại nhân có biết tiệm lương thực Kim thị là của nhà ai không.? "
Phương Tỉnh mờ mịt, nếu nó tên là Kim thị thì không phải là của Kim gia sao? Kim gia.. Kim gia?
Hai mắt Phương Tỉnh co lại, nháy mắt liền nghĩ tới cũng chỉ có mẫu thân của Ngũ quốc công là Kim gia! Tuy rằng hiện tại Lão thái thái đã mất, nhưng vẫn còn Kim gia tiểu thư, cũng là một thương hộ không nhỏ, hiện giờ Ngũ quốc công phủ có chuyện nhờ vả, Kim gia tất nhiên vui mừng hỗ trợ.
Phương Tỉnh lập tức quỳ gối trước mặt Mộc Chính Đức, thoạt nhìn lực không nhẹ, hoàn toàn đã biết mình đúng là bị trúng bẫy của người ta.
Mộc Tịch Bắc không nhìn hắn, chỉ nói: " Phương đại nhân nghĩ ra rồi "
Phương Tỉnh gật gật đầu: " Chuyện này đều là lão phu sơ sẩy, lão phu nguyện ý một mình gánh chịu, chứng minh Tướng gia trong sạch. "
Phương Tỉnh cắn răng một cái, dự định chính mình ôm lấy chuyện này, chỉ cần chính mình thừa nhận là bản thân tham ô quan ngân, có lẽ Mộc Chính Đức nhiều nhất cũng chỉ bị trị tội giám thị bất lực.
Mộc Chính Đức rốt cuộc đặt bút xuống, đi về phía hắn: " Mau đứng lên, sao lại làm thế, mọi chuyện còn chưa tới tình trạng đó đâu. "
Phương Tỉnh sắc mặt tự trách, Mộc Tịch Bắc liếc hắn một cái, không có mở miệng.
Mộc Chính Đức kéo hắn ngồi ở một bên, phân phó hắn một chuyện, ngay sau đó ánh mắt của Phương Tỉnh càng ngày càng sáng lên, không ngừng gật đầu.
Qua một canh giờ, Phương Tỉnh mới ra khỏi Tướng phủ, cũng là từ một cửa nhỏ đi ra ngoài, không vì cái gì khác, chính là vì trước cửa Tướng phủ đã tụ tập rất nhiều dân chúng náo loạn.
Mộc Tịch Bắc nhìn mắt Mộc Chính Đức nói: " Ba đứa con của Thanh Quốc công chúa cũng không phải của cha. "
Mộc Chính Đức nhìn Mộc Tịch Bắc, không chút để ý gật gật đầu, cũng là đưa ra đáp án khẳng định.
" Xem ra Mộc Hải Thanh và Mộc Hải Dung đột nhiên đối địch với con không phải không có đạo lý, chỉ không biết Thanh Quốc công chúa rốt cuộc là có thái độ ra sao. "
" Thanh Quốc hả..." Mộc Chính Đức dựa vào ghế không nói tiếp.
Mộc Tịch Bắc nhìn Mộc Chính Đức lại nói: " Vậy hãy nhìn xem bà ta rốt cuộc là yêu cha hay là hận cha. "
Mộc Tịch Bắc nghĩ, Thanh Quốc công chúa tất nhiên đã biết chuyện này, theo nàng thấy, Thanh Quốc công chúa hơn phân nửa đã hận Mộc Chính Đức, e rằng đã trước mặt một bộ, sau lưng một bộ rồi.
Mộc Tịch Bắc nhớ lại ngày ấy nhìn thấy A Tam, trong lòng không khỏi nghĩ đến, hay là ngày ấy Mộc Hải Thanh và Mộc Hải Dung thiết kế mình, chính là vì phân tán lực chú ý của mình, để cho Thanh Quốc công chúa và An Nguyệt Hằng gặp mặt?
Mộc Tịch Bắc đem tất cả các tình huống phân tích một lần, cuối cùng vẫn không hạ kết luận, bởi vì hiện tại An Nguyệt Hằng cùng Ngũ gia giao thủ, nàng đã ứng phó rất mệt mỏi rồi, nếu lại hoàn toàn trở mặt với Thanh Quốc công chúa, thì sẽ bị trong ngoài giáp công, e là ăn không tiêu.
Cho nên, hiện tại bất luận Thanh Quốc công chúa có như thế nào, tạm thời cũng không thể trở mặt.
Mộc Tịch Bắc nhìn về phía nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, không thể không thừa nhận ông là một tên hỗn đản, là một kẻ chẳng ra gì, bởi vì Liễu Chi Lan cường gả cho ông, không cho Sở Lương được một danh phận đầy đủ, vậy mà lại kéo theo một Thanh Quốc công chúa xuống nước, để kiềm chế Liễu Chi Lan đắc chí viên mãn.
Mộc Tịch Bắc nghĩ, những nữ tử này đều yêu Mộc Chính Đức, nàng cũng tin, Thôi di nương, thậm chí rất nhiều di nương không biết tên trong hậu viện đều yêu Mộc Chính Đức, chi tiếc Mộc Chính Đức lại không có ngoại lệ thương tổn bọn họ, nhưng dù vậy, Mộc Tịch Bắc cũng vì nam nhân này mà tâm sinh rung động, bởi vì Mộc Chính Đức thủy chung để lại cho Sở Lương một phần tình yêu trọn vẹn nhất, thuần khiết nhất, chẳng sợ không có danh phận, không có địa vị, lại chưa từng lay động tình yêu của nam nhân này.
Khóe mắt của Mộc Tịch Bắc ướt át, nếu như An Nguyệt Hằng thật sự yêu Ngũ Thanh Thanh như vậy, nàng nghĩ, nàng nguyện ý buông tay, nguyện ý thành toàn, không hề ghi hận, chỉ tiếc hắn không phải, tình yêu của hắn ít đến đáng thương, bảy phần cho quyền thế, hai phần cho bản thân, phần còn lại mới cho người khác, mà lúc trước chính mình im lặng chỉ biết chấp hành nhiệm vụ, sợ là cũng không ở trong một phần này chỉ có thể xem như một thanh công cụ thôi.
Mộc Chính Đức quét mắt Mộc Tịch Bắc, không có mở miệng, có một số việc, chỉ có chính bản thân mới có thể hóa giải, người khác nói thêm cái gì cũng vô dụng.
Đêm hôm đó, Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ lặng lẽ ra khỏi Tướng phủ, đi tới một gian khách điếm.
Mộc Tịch Bắc thuận tiện giao y phục đã may xong cho Ân Cửu Dạ mở miệng nói: " Hiện giờ trời lạnh, chàng ngày thường mặc nhiều một ít, cả ngày bôn ba ở bên ngoài, đừng để bị đông lạnh. "
Ân Cửu Dạ nhìn hai bộ y phục mới tinh trên bàn, lại nhìn nữ tử ngồi ở bên cạnh mình, ánh mắt ấm áp, nhẹ nhàng nói: " Được! "
Mộc Tịch Bắc bị nam tử nhìn hai gò má đỏ ửng, quay mắt đi, Ân Cửu Dạ lại nghĩ qua năm nay Mộc Tịch Bắc sẽ cập kê, An Nguyệt Hằng hẳn cũng đã chết, có phải bọn họ có thể thành hôn rồi không?
Mộc Tịch Bắc ngước mắt, lại nhìn thấy nam tử không biết suy nghĩ gì, mà ánh mắt ôn nhu có thể dìm chết người, trong lòng không khỏi có chút ghen tỵ, ở trên mu bàn tay nam tử véo mạnh một cái.
Ân Cửu Dạ không có né tránh, lại một tay kéo nữ tử qua ôm ở trên đùi của mình.
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc lập tức hiện ra hai rặng mây đỏ, ngập ngừng nói: " Đừng làm loạn, lát nữa còn có người tới đó."
Ân Cửu Dạ lại làm như không nghe thấy, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai tinh xảo của nữ tử, phun ra nhiệt khí, làm cho Mộc Tịch Bắc hận không thể đem mặt giấu đi.
Cửa sổ đột nhiên mở ra, bị ném vào một người quen, sau đó Thanh Từ và Sơ Nhất theo sát mà vào.
Mộc Tịch Bắc vội vàng đẩy ra nam tử chôn ở cần cổ mình, muốn đứng dậy, nhưng nam tử lại không cho phép.
Theo cửa sổ mở ra, trong phòng dần dần tản ra mấy phần lạnh lẽo, bầu không khí kiều diễm lúc này cũng đã dần dần tản đi.
Sơ Nhất nhìn thoáng qua một chút sau đó lại biến mất, còn Thanh Từ thì đứng ở sau người bị quăng trên mặt đất.
" Ngân Bình, đã lâu không gặp. " Mộc Tịch Bắc khôi phục nghiêm mặt, cười như không cười nhìn nữ tử trên đất.
Ngân Bình vẫn giống như trước, không, phải nói là càng xinh đẹp hơn mới đúng, có lẽ là ở bên cạnh Ngũ Thanh Thanh khá dễ chịu, thoát ly non nớt đáng yêu ban đầu, lại mang theo vài phần mê người của nữ tử phong tình.
Ngân Bình ngồi ở trên đất vẻ mặt hoảng sợ, từ lúc nàng nhìn thấy Thanh Từ, dường như liền quên cả phản kháng, chột dạ sợ hãi, từ lần trước gặp qua Thanh Từ, nàng từ đầu đến cuối đều chưa từng an bình, loại tâm lý này không phải Ngũ Thanh Thanh có thể cảm nhận được.
Lúc trước, Tịch Tình và Thanh Từ coi nàng như tỷ muội ruột thịt, đối tốt vô cùng, dạy cho nàng võ công, cùng nàng liên hệ, lúc làm nhiệm vụ cũng đều che chở nàng, mặc dù Tịch Tình nhìn như lãnh đạm hơn một chút, nhưng mà nàng lại sợ hãi Thanh Từ nhìn như dễ nói chuyện hơn.
Từ khi giúp đỡ Ngũ Thanh Thanh diệt trừ Tịch Tình, nàng chưa từng được ngủ ngon lấy một ngày, mặc dù nàng cũng giết vô số người, nhưng lại luôn cảm thấy lương tâm bất an, kỳ thật nói chuyện lương tâm với loại người như nàng quả thực có chút buồn cười, thế nhưng mỗi khi nhớ tới Tịch Tình vô cùng thân mật sờ đầu của nàng, nhìn như lãnh đạm kì thực kiên nhẫn quan tâm cuộc sống của nàng, nàng liền không thể ức chế cảm thấy áp lực cùng thống khổ.
Lại càng không cần phải nói Tịch Tình và Thanh Từ không biết đã bao lần cứu mạng của nàng, mỗi lần nghĩ đến những điều này, nàng liền cảm thấy lương tâm của mình quả thật là bị chó ăn.
" Vĩnh. Vĩnh Dạ quận chúa." Ngân Bình mang theo vài phần hoảng sợ mở miệng.
" Ngươi cũng không cần khẩn trương, hôm nay mời ngươi tới, chẳng qua là có chuyện xin ngươi hỗ trợ, không biết ngươi có bằng lòng hay không?" Mộc Tịch Bắc mở miệng cười.
Ngân Bình có chút sửng sốt, Thanh Từ lại mang ánh mắt lành lạnh nhìn nàng ta, ngoại trừ hận ý, còn có một tia đau lòng, nàng luôn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Ngân Bình đơn thuần đáng yêu ấy cuối cùng lại làm ra loại chuyện này.
Mộc Tịch Bắc cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng nhìn thẳng con ngươi của Ngân Bình, Ngân Bình cũng giống như thế, nhưng lại ở trên cặp mắt cũng không giống Tịch Tình thấy được bóng dáng của Tịch Tình, điều này không khỏi càng làm nàng cảm thấy vạn phần hoảng sợ.
Thanh Từ lạnh giọng mở miệng: " Ngân Bình, lương tâm của ngươi thật sự là để cho chó ăn."
Toàn thân Ngân Bình run lên, lập tức nước mắt rơi như mưa, chỉ tiếc, lại không có người nào sẽ đi đồng tình nữ tử nhìn như hồn nhiên vô hại, kì thực ra tay lại không chút lưu tình này.
" Được. " Ngân Bình run run rẩy rẩy mở miệng.
" Ta cho ngươi mấy rương đồ, ngươi giúp ta đưa vào Nhiếp Chính Vương phủ, giấu kỹ một chút. " Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng, nhìn thấy Ngân Bình như vậy lại dâng lên mấy phần mỏi mệt, ngày xưa tỷ muội, hôm nay kẻ thù, thật sự là trò đùa lớn cỡ nào.
Ngân Bình không nói gì nữa, chỉ gật gật đầu, mặc dù nàng nhìn như chỉ là một tỳ nữ trong tay Ngũ Thanh Thanh, nhưng cũng là một người phụ trách rất nhiều chuyện, giống như Tịch Tình lúc trước, chưởng quản rất nhiều việc, quyền lực cũng không nhỏ, nhiều năm như vậy, cũng bồi dưỡng được không ít tâm phúc, mấy rương, mặc dù có hơi khó khăn, nhưng cũng không phải là không có khả năng.
Mộc Tịch Bắc quay đầu nói với Thanh Từ: " Ngươi đưa Ngân Bình đi đi, trong vòng hai ngày nhất định phải đưa vào Nhiếp Chính Vương phủ."
Ngân Bình chỉ trầm mặc gật đầu, đứng người lên theo Thanh Từ rời đi.
Lúc đi đến cửa sổ, Mộc Tịch Bắc lại khẽ nói: " Chuyện năm đó, ngươi có từng hối hận?"
Ngân Bình thân hình cứng đờ, cắn chặt đôi môi, sợ khóc ra thành tiếng, nàng tất nhiên là hối hận, Ngũ Thanh Thanh nhìn như rất thuần khiết, thế nhưng trên thực tế lại đủ để được cho là tâm ngoan thủ lạt, trên người mình có không ít lỗ kim, tất cả đều là kiệt tác của nàng ta, lại bởi vì trước kia nàng là người bên cạnh Tịch Tình, cho nên nàng ta khắp nơi đề phòng mình, nếu không phải trên tay mình quản không ít thứ của vương phủ, sợ là nàng ta đã sớm trừ bỏ mình rồi.
Hơn nữa bởi vì chính mình trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, vốn khuôn mặt hơi tròn nay đã biến ra cằm nho nhỏ, ngẫu nhiên An Nguyệt Hằng cũng sẽ ca ngợi hai câu, liền tức thì bị Ngũ Thanh Thanh ghi hận.
" Thôi, đi đi. " Mộc Tịch Bắc không muốn nghe cũng không muốn hỏi Ngân Bình hai năm này sống có khổ không, con đường này đều là nàng ta tự chọn, nàng ta sống gian khổ, nhưng mình cùng Thanh Từ cũng chưa chắc đã tốt hơn, chỉ có điều cũng may vô luận tàn nhẫn ác độc điên rồ đến thế nào, thì các nàng vẫn còn có một thứ, gọi là lương tâm.
Ba ngày sau, trên đại điện
Hoàng đế ngồi trên cao nhìn xuống văn võ bá quan có mặt trên triều, dường như có chút hưởng thụ uy nghi của Đế vương.
" Mộc Chính Đức, sự tình điều tra thế nào. " Hoàng đế nhìn Mộc Chính Đức ở phía dưới, nhưng không thấy trên mặt hắn có chút mỏi mệt, ngược lại tinh thần mười phần.
Ngũ quốc công tất nhiên cũng nhìn thấy dáng vẻ của Mộc Chính Đức, hơi nhíu mày, chẳng lẽ lão hồ ly Mộc Chính Đức đã tính trước rồi?
" Hồi bẩm Bệ hạ, vi thần đã điều tra rõ mọi chuyện rồi." Mộc Chính Đức mở miệng nói.
Mọi người đều ghé mắt, vểnh tai nghe Mộc Chính Đức nói.
" Vi thần âm thầm phái người bí mật điều tra, rốt cục truy tìm ra chân tướng sự tình. Công bộ thị lang Phương Tỉnh được vi thần cân nhắc, phụ trách mua lương thực, lựa chọn tiệm lương thực chính là tiệm lương thực Kim thị nổi danh của Tây La ta, tiệm lương thực Kim thị ở khắp Tây La có rất nhiều chi nhánh, danh tiếng không tệ, nhưng mà trải qua vi thần điều tra, thì tiệm lương thực Kim thị kì thực giấu giếm mờ ám. " Mộc Chính Đức ngôn từ chuẩn xác.
Trong lòng Ngũ quốc công đột nhiên dâng lên tức giận, Mộc Chính Đức thật đúng là biết bịa đặt, tiệm lương thực Kim thị thế nhưng là một hộ thương nhân của mẫu thân ông, Ngũ gia của ông lựa chọn chủ mẫu đều là chọn tiểu thư phú thương, Kim thị năm đó cũng có thể nói là phú giáp một phương, chỉ là từ khi mẫu thân gả vào Ngũ gia, dần dần bị thâu tóm không ít, nhưng rốt cuộc vẫn còn căn cơ.
Tiệm lương thực Kim thị công khai là của Kim gia, nhưng mà khế đất đều là của Ngũ gia, lại là một nơi quan trọng hàng năm đều kiếm rất nhiều tiền cho Ngũ gia, dù sao dân dĩ thực vi thiên, lương thực là mỗi nhà mỗi hộ đều không thiếu được, cho nên có thể nói một ngày tiệm lương thực Kim thị làm cho Ngũ gia thu cả đấu vàng cũng không đủ.
( Dân dĩ thực vi thiên: dân thì lấy sự ăn làm điều quan trọng hàng đầu)
Về phần vì sao vẫn không để Kim thị đổi tên là Ngũ Thị, kỳ thật cũng rất đơn giản, đó chính là bây giờ Ngũ gia hiệu buôn quá nhiều, đều bị Hoàng đế nhìn chằm chằm, mà Kim thị công khai người quản lý đều là người Kim gia, ít nhiều cũng có thể làm cho Hoàng đế thả lỏng cảnh giác, cho nên lần này mới có thể nhớ tới dùng tiệm lương thực Kim thị này.
An Nguyệt Hằng vẫn không có động tác gì, tâm tư lại đang nhanh chóng chuyển động, nhớ lại mình gần nhất muốn dùng người lại càng ngày càng gian nan, muốn mượn nhờ thế lực phía sau của nữ tử trong phủ, nhưng lại phát hiện những nữ tử được hắn đặt vào hậu viện kia, lại bất tri bất giác bốc hơi mấy người, lại còn có mấy người tàn tật không chịu nổi, thấy hắn thì sợ hãi rụt rè.
Lúc ấy trong lòng của hắn liền dâng lên lửa giận ngập trời, nữ tử nhà mình từng người đều biến thành bộ dáng như vậy, khó trách không ít người đã không nguyện ý giúp hắn làm việc, lúc này hắn đích thân tới cửa tặng lễ bồi tội, chỉ tiếc hắn nhìn ra được, không ít người cho rằng hắn ngay cả con của nhà mình đã chết cũng không biết, lúc này bồi tội, càng có vẻ không dụng tâm tư.
Không cần phải nói, những nữ tử tàn tật hoặc là chết đi kia đều là kiệt tác của Ngũ Thanh Thanh cùng Bắc Bang công chúa, hắn vốn là muốn lấy hai người khắc chế lẫn nhau, như thế nào cũng sẽ bảo trì một loại cân bằng, không thể tốt hơn, nhưng làm sao có thể sinh ra cục diện hung tàn như vậy, quả thực làm hắn giận sôi, lúc này liền phạt hai người kia quỳ ba ngày.
Sau khi suy nghĩ đến đây, An Nguyệt Hằng vẫn như cũ nói ít đến đáng thương, kế hoạch lần này là một tay hắn bày ra, muốn xoay người cũng không dễ dàng, trừ phi là sớm nhìn rõ tiên cơ, chỉ là mình dùng chuyện Ngũ Thạch Tán hấp dẫn lực chú ý của lão hồ ly cùng Mộc Tịch Bắc, mà trong bóng tối lại đang vận hành chuyện lương thực lần này, thứ nhất là làm cho Mộc Chính Đức đánh mất dân tâm, tổn thất minh hữu, còn thứ hai là mượn nhờ Hoàng đế chèn ép Mộc Chính Đức.
Thân thể Hoàng đế hơi nghiêng về phía trước, mở miệng hỏi: " Cái gì mờ ám?"
" Tiệm lương thực Kim thị chỉ có chút ít mới thật sự là gạo tinh khiết, mà lương thực trong kho lương của Kim thị đều đã bị trộn lẫn vào vôi cùng đất cát, Bệ hạ có thể phái người tiến đến điều tra. " Mộc Chính Đức vẻ mặt chắc chắn mở miệng nói.
Lần này cũng không có ai lại nói thay cho Ngũ quốc công, không vì cái gì khác, cũng bởi vì người lần trước chống đối Mộc Chính Đức vài câu bây giờ đã biến mất trên triều đình này, cho nên cả đám đều ngoan ngoãn ngậm chặt miệng.
Mộc Chính Đức muốn lật đổ Ngũ Quốc công thật không dễ dàng, nhưng nếu như thật sự muốn đối phó một ai đó, cũng không phải Ngũ quốc công có thể bảo hộ, hơn nữa loại chuyện nhỏ nhặt này, Ngũ quốc công có thể sẽ không quan tâm chỉ vì lợi ích của bản thân, nhưng chắc chắn Mộc Chính Đức sẽ nhớ rõ điểm không tốt này.
" Nói bậy nói bạ! " Ngũ quốc công sắc mặt không vui, thấy không ai nói hộ cho mình, đành phải tự mình nói.
" Sao thế, chẳng lẽ Quốc Công đại nhân đã xem qua kho lương của Kim thị rồi? " Mộc Chính Đức hỏi ngược lại.
Không đợi Ngũ quốc công mở miệng, Mộc Chính Đức lại nói tiếp: " Nhưng Bản tướng lại phái người tận mắt chứng thực qua, chẳng lẽ Ngũ quốc công cũng thấy tận mắt? Hay là nói tiệm lương thực Kim thị và Quốc Công đại nhân có liên hệ gì đó?"
Ngũ quốc công bị nghẹn nói không ra lời, mà Hoàng đế cũng sớm ở lúc Mộc Chính Đức mở miệng phái người đi tra xét rồi.
Mộc Chính Đức rủ xuống con ngươi, trong mắt lóe lên một tia tinh quang, muốn từ tiệm lương thực Kim thị lấy ra một số lương thực đi bù đắp không phải là không được, chỉ là bây giờ tiếng oán thán đã nổi lên bốn phía, cho dù mình lấy ra nhiều lương thực tốt cũng sẽ không được bách tính đồng tình, chỉ có thể cắm chuyện này đến trên thân tiệm lương thực Kim thị thôi.
Từ Kim thị lấy ra ít lương thực cũng không dễ dàng, nhưng nếu như muốn trộn lẫn một vài thứ vào bên trong, lại là một điểm không khó, đúng lúc tiệm lương thực Kim thị xảy ra chuyện, chắc chắn Hoàng đế sẽ hạ lệnh phong tỏa, ngoại trừ lương thực trong tiệm lương thực Kim thị ở Đế đô, còn lại tất cả lương thực của Kim thị tất nhiên đều phải đi vào quốc khố, càng không cần lo lắng không có lương thực phân phát cho dân chúng.
Đến lúc đó sự tình vừa công bố, dân chúng đương nhiên sẽ không oán hận mình nữa, thậm chí còn đồng tình chính mình bị người lừa gạt, cũng sẽ oán hận tiệm lương thực Kim thị, đến lúc đó cho dù Hoàng đế thực sự không tịch thu lương thực của Kim thị, dân chúng cũng sẽ không mua gạo của nhà này nữa, những bao gạo kia liền chờ mốc meo đi.
" Vậy chuyện tiền bạc không biết Thừa tướng đại nhân nói thế nào, tại sao lại không khớp với sổ sách? " Trong lòng Ngũ quốc công đau đớn vô cùng, dường như đã đoán được cách làm của Mộc Chính Đức, tiệm lương thực Kim thị sợ là giữ không được, hàng năm không biết sẽ ít hơn bao nhiêu lương thực.
" Quốc công đại nhân an tâm chớ vội, lão phu tất nhiên sẽ nói rõ từng cái." Mộc Chính Đức nói.
Hoàng đế gật gật đầu, trong mắt mang theo vài phần vui mừng, bắt được nhược điểm của Kim thị, thoáng một cái thì sẽ có được rất nhiều lương thực, cái này sao có thể không làm ông ta cao hứng.
An Nguyệt Hằng hơi nắm chặt nắm tay, cho dù trên mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng cũng đã không còn bình tĩnh nữa.
Xem ra kế hoạch lần này lại sắp thất bại rồi, Mộc Chính Đức rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, xem ra cho dù là mình sử dụng chướng nhãn pháp, nhưng vẫn là bị lão hồ ly này khám phá.
" Vi thần ban đầu cũng vô cùng buồn bực, số bạc vừa đủ, sổ sách chuẩn xác, làm sao lại xuất hiện chênh lệch lớn như thế, ban đầu vi thần trăm mối vẫn không thể giải, có điều thời gian không phụ lòng người, vi thần rốt cục tra được chút manh mối. " Mộc Chính Đức chậm rãi mở miệng.
" Ngươi nói. " Hoàng đế nói.
" Trải qua vi thần chứng thực, không ít bạc đều đi ra từ Nhiếp Chính vương phủ, cho nên vi thần có lý do hoài nghi, tại phủ Vương gia còn có không ít quan ngân chẩn tai. " Mộc Chính Đức thái độ khiêm tốn, nhưng lời nói ra lại đưa tới sóng to gió lớn.
Mộc tướng rốt cục khai chiến với Nhiếp chính vương sao? Vậy mà đem đầu mâu chỉ hướng An Nguyệt Hằng, chẳng lẽ một Ngũ gia còn chưa đủ? Mộc tướng chẳng lẽ điên rồi?
Ở trong mắt rất nhiều người, An Nguyệt Hằng là một sự tồn tại không thể vượt qua, là thần thoại không thể chiến thắng, nhưng ở trong mắt Mộc Chính Đức, An Nguyệt Hằng chỉ là một nam nhân hại chết nữ nhi của tỷ tỷ, vô luận là Tịch Tình hay là Mộc Tịch Bắc, ông đều không cho phép.
Huống chi, nếu như bình tĩnh phân tích, Mộc Chính Đức không có lý do không tự tin, bởi vì quyền thế trong tay mình luôn luôn trong tình trạng bay lên cao, nhưng trong tay An Nguyệt Hằng lại luôn luôn trong tình trạng đi xuống, có chút giống như mặt trời sắp lặn, vậy ông sợ hắn làm gì! Cùng lắm thì đồng quy vu tận thôi!
An Nguyệt Hằng vẫn như cũ bất động thanh sắc, đầu óc đang nhanh chóng chuyển động.
" Mộc tướng ngươi là đang nói chuyện cười à? Số quan ngân này rõ ràng là Bệ hạ giao vào trong tay ngươi, vẫn luôn do ngươi bảo quản, bây giờ ngươi lại nói nó xuất hiện tại Nhiếp chính vương phủ, đây thật sự là chuyện nực cười? " Ngũ quốc công luôn luôn nhu hòa dường như bởi vì đã mất đi tiệm lương thực Kim thị mà cũng biến thành bén nhọn, mang theo vài phần cảm xúc hùng hổ dọa người.
" Hôm nay Quốc công đại nhân hình như hơi táo bạo nha, cái này không tốt đâu. " Mộc Chính Đức vẫn như cũ là một bộ mặt tươi cười vô sỉ, lại làm cho Ngũ quốc công ứng phó toàn thân không thoải mái.
Mộc Chính Đức cười lạnh trong lòng, có thể làm ngươi khó chịu như vậy, ta thực sự rất có cảm giác thành tựu.
" Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần cũng nghĩ không thông móc nối trong đó, nhưng mà trải qua vi thần điều tra, những số bạc này đúng là đi ra từ Nhiếp chính vương phủ, phải hay không phải, còn xin Bệ hạ phái người điều tra một phen. " Mộc Chính Đức lại báo cáo Thánh thượng, không có ai biết con hồ ly này đang tính kế gì.
Trong lòng từng người đều đang suy đoán, Mộc Chính Đức nói chắc chắn như thế, nói bạc là ở Nhiếp chính vương phủ, xem dáng vẻ là đã tính trước, chỉ là cho dù thật sự chứng minh được bạc đang ở Nhiếp chính vương phủ thì có thể chứng minh được cái gì? Sổ sách này vẫn là không khớp, tội danh này vẫn phải do Mộc Chính Đức gánh chịu.
Có người đánh giá thân ảnh của Mộc Chính Đức, cho rằng Mộc Chính Đức cũng muốn kéo An Nguyệt Hằng xuống nước, cứ như vậy, Ngũ quốc công và An Nguyệt Hằng sẽ phải nhả ra, nếu không sẽ là có tội ngồi chung.
Có người thì cho rằng ở Nhiếp chính vương phủ tìm ra quan ngân, là vì làm cho người ta tưởng rằng An Nguyệt Hằng và tiệm lương thực Kim thị cấu kết với nhau, hoặc là nói An Nguyệt Hằng làm chủ tiệm lương thực Kim thị đã trộn lẫn vôi đất cát, cho nên quan ngân vốn nên tiến vào tiệm lương thực Kim thị trước, sau đó mới tiến vào Nhiếp chính vương phủ.
Mà trong lúc Hoàng đế điều tra, tiệm lương thực Kim thị đương nhiên sẽ không nói bạc đã cho An Nguyệt Hằng, cho nên sổ sách liền xuất hiện thất thoát lớn, lúc tính bạc chung mới có thể thêm ra rất nhiều.
Cả đám đều đang dốc lòng tính toán, có người lại còn bắt đầu tính toán sau chuyện này Mộc Chính Đức và An Nguyệt Hằng giao phong, rốt cuộc ai sẽ cao hơn một bậc, lần đọ sức này ai sẽ là người được lợi lớn nhất?
Hoàng đế cau mày ngẫm nghĩ một lát, kì thực trong mắt lại không che giấu được sung sướng, lục soát Nhiếp chính vương phủ, đây chính là một chuyện cực tốt cực hiếm, ông lại muốn nhìn xem có thể từ đó tìm ra dấu vết gì để lại hay không.
" An Nguyệt Hằng, ngươi thấy thế nào." Hoàng đế hỏi An Nguyệt Hằng.
Trên mặt An Nguyệt Hằng vẫn như cũ là bộ dạng vân đạm phong khinh, mở miệng nói: " Nếu Thừa tướng đại nhân đã chắc chắn như thế, vậy xin mời Bệ hạ đến phủ của vi thần lục soát một chút, lấy đó công chính."
" Ngươi đã nói vậy, trẫm liền phái người tiến đến Nhiếp chính vương phủ lục soát một phen, có chỗ nào quấy rầy, mong rằng Nhiếp chính vương ngươi bỏ qua cho. " Hoàng đế nói chuyện với An Nguyệt Hằng vẫn khá khách khí, chỉ tiếc lúc trước là không thể không khách khí, còn bây giờ lại mang theo ba phần châm chọc khách khí.
" Vi thần không dám."
Trên triều đình đấu đá quyết liệt, Mộc Tịch Bắc lại đứng ở cửa sổ suy nghĩ sâu xa, An Nguyệt Hằng tâm tư cực sâu, chắc hẳn cho dù tìm thấy quan ngân ở trong phủ hắn, hắn cũng sẽ dễ dàng thoát thân, nhưng hắn sẽ làm thế nào để tổn hại xuống đến thấp nhất, tẩy sạch tội danh thoát thân đây?
Bởi vì gió lạnh đìu hiu, Mộc Tịch Bắc nắm thật chặt áo choàng trên người, lông mày đẹp mắt vẫn luôn nhíu lại, nhìn bông tuyết trên chạc cây đã bắt đầu tan ra, không nói gì.
Thanh Từ cũng không mở miệng quấy rầy, lúc tiểu thư suy nghĩ trước giờ nàng đều không thích quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
Mộc Tịch Bắc một tay chống cằm, lại đang phân tích theo suy nghĩ cùng tính tình của An Nguyệt Hằng, nếu như nàng là An Nguyệt Hằng, một bước tiếp theo phải đi sao đây.
Thanh quốc công chúa đi ra từ hành lang, xa xa nhìn thấy Mộc Tịch Bắc đứng ở cửa sổ Tiểu Lâu lầu hai, nhìn một hồi lâu, không có động tác.
Bà vốn cũng không ghét đứa bé này, dù sao bà chưa bao giờ nghĩ, có thể độc chiếm Mộc Chính Đức, chắc chắn bản thân Mộc Chính Đức cũng không biết, trên người hắn có một thứ, cho dù là trên người hắn không có đồng nào, nhưng vẫn như cũ có thể hấp dẫn vô số nữ nhân, thứ này bà khó mà nói được nó là gì, thế nhưng vẫn cứ muốn đâm đầu vào.
Chỉ là đau khổ trông coi nhiều năm như vậy, cuối cùng lại là một chuyện thiên đại chê cười, đây thật là châm chọc lớn nhất đời bà, nhớ lại nữ tử gọi là Sở Lương kia, trong lòng xiết chặt, đó đúng là một nữ tử dịu dàng, yên tĩnh nhu hòa tựa như không chịu nổi một kích, nhưng bả vai gầy yếu ấy lại tựa như có thể nâng lên hết thảy, một đôi mắt giống hệt Mộc Tịch Bắc, tựa như suối nước đang chảy, trong suốt rõ ràng.
Chỗ khác biệt chính là, Mộc Tịch Bắc là một đôi mắt cười, chỉ cười một tiếng, con mắt sẽ hơi nheo lại, nói chung có chút giống Mộc Chính Đức, mà Sở Lương cho dù là cười lên, cũng vẫn như cũ có thể nhìn thấy trong đó thiện ý.
Chênh lệch lớn hơn nữa là ở chỗ, Sở Lương là nữ tử từ đầu đến chân, từ đầu đến đuôi yên tĩnh nhu hòa, cho dù ngày đó Mộc Chính Đức cưới Liễu Chi Lan, rồi lại cưới mình, về sau lại càng có vô số thị thiếp, nàng ta đều chưa từng oán hận một chút nào.
Thanh quốc công chúa tin, nàng ta không ghen tỵ không oán hận cũng không phải bởi vì biết được những nữ nhân kia và bà chưa bao giờ chiếm được Mộc Chính Đức, mà là bởi vì nàng ta thật sự thiện lương và dịu dàng, chỉ tiếc sự thiện lương này lại làm bà vô cùng bất an.
Nghĩ đến, Mộc Chính Đức nhất định cũng chưa bao giờ nói cho nàng ta biết hắn chưa từng chạm qua những nữ nhân kia và mình, chỉ là tìm một bóng dáng tương tự, bởi vì bà tin, Mộc Chính Đức nhất định không nỡ nàng ta gánh chịu một chút tội nghiệt, nam nhân kia a, đã sớm thay nàng ta chống đỡ tất cả tội nghiệt, chỉ còn lại dạng nữ tử biến thành thế tục, dơ bẩn không chịu nổi còn đang đau khổ tranh đấu như mình thôi.
Con ngươi của Mộc Tịch Bắc không giống với Sở Lương, bởi vì trong đó mang theo nghiêm nghị sát ý cùng độc ác quyết tuyệt, là một loại cố chấp quyết tuyệt, khiến cho người ta nhìn thấy mà kinh hãi, cho nên bà ít nhiều có chút e ngại nó, nhất là nhìn thấy nó từng bước một đem nhiều người, nhiều gia tộc như vậy giẫm ở dưới chân, mỗi khi đối diện với đôi tròng mắt kia, bà liền nhịn không được chột dạ cùng sợ hãi.
" Mẫu thân đang nghĩ gì vậy? " Mộc Tịch Bắc vừa mới đoán được cách làm của An Nguyệt Hằng, sai người truyền tin tức cho Mộc Chính Đức, liền đi tới trước mặt Thanh Quốc công chúa.
" A... " Lúc này Thanh quốc công chúa mới lấy lại tinh thần, nhìn nữ tử trước mặt trong lòng căng thẳng.
Mộc Tịch Bắc cười cười, không tiếp tục mở miệng.
" Chẳng qua là trong lúc rảnh rỗi, tùy tiện dạo chơi thôi. " Thanh Quốc công chúa cũng lộ ra vài phần khuôn mặt tươi cười, cũng không ra sức nghiêm túc.
" Mẫu thân có biết mẹ con là một người như thế nào không? " Mộc Tịch Bắc khẽ nói, trong giọng nói mang theo vài phần phiền muộn, hôm đó nàng rảnh rỗi nghĩ lại, luôn cảm thấy Sở Lương chết có chút kỳ quặc, mình để Thanh Từ âm thầm điều tra rất nhiều người năm đó có tiếp xúc với Sở Lương, đáng tiếc lại không công mà lui, những người đó không biết bị sao vậy mà đều mai danh ẩn tích, nhớ lại lúc nàng vừa mới trùng sinh ở trên người Mộc Tịch Bắc, vì muốn có kiểu chữ của Sở Lương, còn tìm qua một ma ma, đáng tiếc, những người đó lại đều không thấy đâu nữa.
Thanh Quốc công chúa hơi sững sờ, tiếp tục nói: " Mẹ ngươi là một nữ tử rất ưu tú, ưu tú khiến cho người ta hận không thể đem tất cả sủng ái trên thế gian này đều cho bà, cũng giống như ngươi, là nữ tử làm cho người ta vừa nhìn thấy liền nhịn không được đem thế giới nâng đến trước mặt ngươi."
Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, theo Thanh Quốc công chúa dạo bước tại Mai Viên, Hồng Mai nở rực rỡ, nổi bật ở trên tuyết trắng mênh mang, đỏ kinh tâm động phách.
"Nhưng cũng không tương tự như vậy, mẫu thân ngươi có dịu dàng hơn một chút, dễ dàng làm cho người ta đặt ở trong ngực che chở, có điều lại rất cứng cỏi, chỉ là so với mẫu thân thì ngươi càng giống hoa anh túc hơn." Thanh Quốc công chúa rất bình tĩnh, nhìn không ra có cái gì không đúng.
Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại: " Hoa anh túc?"
" Phải, hoa anh túc, mẫu thân ngươi nhiều nhất chỉ là thuần khiết thiện lương khiến cho người ta đau sủng, ngươi nhưng lại có thể khiến cho người ta vì ngươi mà ngay cả mạng đều không cần. " Thanh Quốc công chúa không có nói tiếp, nhưng trong lòng thì bổ sung, khiến cho người ta nhịn không được hai tay dâng giang sơn đến trước mặt của ngươi, khiến cho người ta nhịn không được thành kính quỳ gối trước mặt của ngươi, tựa như tai họa Tô Đát Kỷ, lại tựa như Bao Tự, tình nguyện phóng hỏa diễn chư hầu cũng muốn chiếm được một tiếng cười của ngươi.
Đây đều là mẫu thân ngươi chưa từng có được, vô luận nam nữ, càng tới gần ngươi, thì càng khó mà bứt ra, nếu ngươi cười, thế giới này liền cười, nếu ngươi khóc, thế giới này liền trời long đất lở.
Cũng may còn tốt, ngươi chung quy lãnh tình, tiếp xúc nam tử còn ít, nếu không thiên hạ này sợ là bởi vì ngươi mà rối loạn.
Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, nếu như nàng thật sự có bản lãnh này, vì sao ở bên An Nguyệt Hằng mười năm, lại không chiếm được một chút tốt đẹp, vì sao ái mộ người, cũng không chiếm được tình yêu của nam nhân kia.
" Mẫu thân ngươi tinh thông cầm kỳ, thư họa, đối xử mọi người hòa khí, cũng chưa bao giờ thấy qua bà ấy tức giận, cho dù với hạ nhân cũng đều vô cùng tốt. " Ánh mắt của Thanh Quốc công chúa có chút mơ hồ.
Lúc trước lúc bà vào phủ, Sở Lương đã từng gọi bà là tỷ tỷ, nhưng bà cũng chỉ cho rằng là một ít thị thiếp muốn lấy lòng mình thôi, duy chỉ có khắc sâu ấn tượng chính là đôi mắt tích thủy của nàng ta, khắc vào trong đầu không hất đi được.
" Đại tỷ tỷ và Lục muội muội thật hạnh phúc, có thể mỗi ngày đều nhìn thấy mẹ của mình, chỉ đáng tiếc con lại chưa bao giờ gặp mặt mẹ con lấy một lần. " Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần thở dài mở miệng.
Nhưng trong lòng thì nghĩ, lúc trước Liễu Chi Lan đều có thể phát hiện giác Sở Lương được sủng ái, thì sao Thanh Quốc công chúa lại không tra ra được, nhưng Liễu Chi Lan đến chết mới biết được con của mình căn bản không phải của Mộc Chính Đức, vậy mà Thanh Quốc công chúa lại sớm phát hiện ra, thậm chí vì không cho Mộc Chính Đức sinh nghi, mà âm thầm điều tra.
Như vậy Sở Lương chết, rốt cuộc là bởi vì khó sinh mà chết, hay là có người ở trong đó động tay động chân?
" Mặc dù ta không phải mẹ ruột của con, nhưng nếu như con không ngại, ta cũng sẽ đối xử với con như con của ta. " Hai mắt Thanh Quốc công chúa từ ái nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn lại Thanh Quốc công chủ, bà ta thật sự không hận sao? Không, không có khả năng, không có một nữ nhân ở dưới tình huống như vậy mà lại không hận!
Mộc Tịch Bắc chống lại cặp mắt từ ái kia, bên trong rõ ràng phản chiếu ra thân ảnh của chính mình, nhưng lại bình tĩnh không có gợn sóng, Mộc Tịch Bắc cười: "Được ạ."
Thanh Quốc công chúa vỗ vỗ bả vai của Mộc Tịch Bắc, cười nói: " Trời đông giá rét, con đi về trước đi, thân thể con không tốt, cũng đừng để cảm lạnh."
" Được, mẫu thân cũng sớm trở về đi." Mộc Tịch Bắc gật đầu cười nói, trong con ngươi lóe hào quang, dường như bởi vì Thanh Quốc công chúa nói rằng sẽ đối với nàng như nữ nhi, mà vô cùng hưng phấn.
Chỉ là trong nháy mắt quay người, sắc mặt lại bỗng dưng trầm xuống, kỹ thuật diễn của Thanh Quốc công chúa thật đúng là tốt, ngay cả nàng thiếu chút đều bị màn mẫu tử tình thâm này làm cảm động.
Thanh Quốc công chúa cũng là ánh mắt tĩnh mịch nhìn bóng lưng Mộc Tịch Bắc, nhưng trong lòng đang suy đoán, nó có phải đã nhận ra gì không.
-----
Ngày mai khoảng chừng tám giờ đăng chương nha ~ Hôm nay nhìn quyển sách, sau đó cảm xúc rất sâu, thấy người ta viết văn, quả thật là không giống mình, truyện cần phải có chút nội tình đến chống đỡ, mà không phải như ta đi tra tư liệu, cho nên sau khi hoàn thành xong bộ này, ta nhất định phải bế quan tu luyện ~ hahaha
Bảo bối nhóm thêm đàn 320634869 Chỉ nhận bản của chính độc giả.
Làm hắn ngạc nhiên chính là ngồi ở một bên chính là một nữ tử cầm kim khâu, nữ tử cúi thấp con ngươi, dường như đang chuyên tâm vào việc thêu thùa trong tay, khí chất nhu hòa, không kiêu ngạo không bén nhọn, chỉ khiến cho người ta cảm thấy mềm mại và thoải mái như giọng nói của người Ngô*, từ góc độ của Phương Tỉnh chỉ có thể nhìn thấy một sườn mặt.
(* Nguyên văn “Ngô nông nhuyễn ngữ”, tức chỉ giọng địa phương vùng Giang Nam ngữ điệu uyển chuyển dễ nghe.)
Được xưng tụng là mặt như phù dung, người sánh với hoa đào.
Phương Tỉnh nhận ra, người này chính là Ngũ tiểu thư được Mộc Chính Đức phủng ở trong lòng, mặc dù hắn vẫn luôn không thể hiểu được vì sao người luôn khéo đưa đẩy thậm chí là mưu tính sâu xa như Tướng gia lại sủng ái Ngũ tiểu thư này như vậy, mặc dù Ngũ tiểu thư cũng đủ ưu tú, nhưng rốt cuộc là vị tiểu thư không có bối cảnh gì, làm sao so được với Ninh phi quyền cao chức trọng hoặc là hai đứa bé có Thanh Quốc công chúa làm chỗ dựa.
Có điều Phương Tỉnh mới sẽ không ngốc mà đi hỏi Tướng gia, suy nghĩ của Tướng gia không phải một thị lang nho nhỏ như hắn có thể biết được, hắn chỉ cần dựa theo Tướng gia phân phó, không làm sai chuyện là tốt rồi, cái này đại khái có thể để hắn áo cơm không lo, làm quan cả đời rồi.
Nghĩ tới đây, hắn liền nghĩ tới lần này mình phạm vào sai lầm trí mạng, mồ hôi lạnh trên trán lập tức tuôn ra nhiều hơn, lại thêm trong phòng lò sưởi đốt nóng hừng hực, càng làm cho hắn bất an hơn.
Lén liếc mắt nhìn Mộc Chính Đức, thấy ông đang cúi đầu chuyên tâm viết chữ của mình, Phương Tỉnh chần chừ không biết có nên chủ động nói ra chuyện của bà vợ xấu xa trong nhà không, lại thực sự nghiền ngẫm không biết Tướng gia có phải cũng có ý tứ này, đang đợi mình nói rõ ràng mọi chuyện hay không.
Đợi một hồi, Phương Tỉnh vẫn không đợi được Mộc Chính Đức mở miệng, đành phải tiến lên hai bước, chủ động nói: " Tướng gia..."
Chữ của Mộc Chính Đức uyển chuyển hữu lực, có một loại thâm hậu đâm thủng trang giấy, không giống mạnh mẽ mà một văn thần nên có, ngược lại là giống một võ tướng, mực nước đen nhánh theo đặt bút lan tràn ra, khí thế lôi đình giống như hai con giao long từ trên giấy bay lên.
Phương Tỉnh nhìn thấy giật mình, suýt nữa không khống chế được lui về sau hai bước.
Mộc Tịch Bắc thêu xong một châm y phục cuối cùng, rốt cục bày ra một khuôn mặt tươi cười, sau khi đơn giản thu thập đồ xong, ngước mắt nhìn về phía Phương Tỉnh đang vô cùng bất an mở miệng nói: " Phương đại nhân mời ngồi."
Trái tim Phương Tỉnh nhảy một cái, ngước mắt liếc nhìn Mộc Chính Đức, thấy hắn không có phản ứng, lúc này mới nơm nớp lo sợ ngồi xuống cái ghế dựa bên cạnh.
Nhưng trong lòng thì nhìn rõ một sự thật, địa vị của Ngũ tiểu thư ở trong lòng Tướng gia có thể nói là có một không hai, nếu không bản thân đàm luận sự tình, làm sao lại cho phép một nữ tử thứ xuất xuất hiện ở thư phòng, hơn nữa còn dám lên tiếng như vậy.
" Đa tạ Vĩnh Dạ quận chúa." Phương Tỉnh lau mồ hôi trên trán, cười lại với Mộc Tịch Bắc, lại thỉnh thoảng liếc Mộc Chính Đức.
" Không biết Phương đại nhân đối với chuyện trong lương thực chẩn tai lần này có trộn lẫn vôi cùng đất cát thấy thế nào? " Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng, nhưng hình như là thêu đến nghiện, lại bắt đầu bận rộn vì Mộc Chính Đức.
Nàng lựa chọn cho Mộc Chính Đức một khối vải màu đỏ tía, màu da của Mộc Chính Đức rất trắng, màu tím phối với ông sẽ rất hợp, lại dùng sợi tơ màu bạc thêu thêm một hai con bạch hồ dưới ánh trăng, đúng là quá thích hợp, không phô trương lại không mất lộng lẫy.
Phương Tỉnh thấy nữ tử trước mắt cũng không nhìn hắn, chỉ là đang bận việc thêu thùa trong tay, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Mộc Tịch Bắc cũng không thúc giục, chỉ yên lặng chờ đợi, Phương Tỉnh nhịn không được, cuối cùng chủ động mở miệng, bắt đầu nói về chuyện Thu Nương nhà mình vô tình hay cố ý để cho mình lựa chọn cửa hàng Kim thị, sau đó đến mình và tiệm lương thực Kim thị đạt thành hiệp nghị, lấy được lương thực, lại đến hôm qua hồi phủ, ở trong nhà phát hiện quan ngân, không chút nào giấu diếm, đều nói hết ra.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Phương đại nhân có điều tra qua tiệm lương thực Kim thị không?"
" Điều tra qua, tiệm lương thực Kim thị là một tiệm trăm năm, danh tiếng không tệ, mặc dù giá cả hơi đắt, nhưng mà vẫn không có vấn đề gì, ta cũng sợ ảnh hưởng danh dự của Tướng gia, cho nên cắn răng một cái liền định cửa hàng của nhà này. " Lúc Phương Tỉnh trả lời thỉnh thoảng còn phải nhìn sắc mặt Mộc Chính Đức.
Đáng tiếc lực chú ý của Mộc Chính Đức lại đều dừng ở trên bức tranh chữ kia.
" Nếu là tiệm lâu năm, chất lượng lương thực tất nhiên là không có gì để nói, như vậy xin hỏi đại nhân lương thực là ai phụ trách đi áp tải." Mộc Tịch Bắc lại hỏi.
Phương Tỉnh nghĩ nghĩ, trong lòng cả kinh, không phải người khác, chính là Thu Phong đệ đệ của Thu Nương mà!
Là đệ đệ của Thu Nương, Thu Phong, là quản gia của phủ ta, người mặc dù tham lam chút, nhưng mà làm việc cũng không tệ lắm, cho nên ta mới dám dùng hắn."
Mộc Tịch Bắc chỉ gật gật đầu, chỉ vừa nghĩ liền biết đây là có chuyện gì, tất nhiên là tiệm lương thực Kim thị cho Thu Phong không ít bạc, cho nên Thu Phong thích sĩ diện, cùng người ta xưng huynh gọi đệ, làm sao còn không biết xấu hổ mỗi túi lương thực đều cẩn thận kiểm tra, nghĩ đến chẳng qua chỉ nhìn hai túi phía trước, liền không có ý tiếp tục.
Phương Tỉnh hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm ấy, sắc mặt lại càng trắng bệch không ít, lần này mình thật đúng là bị hủy ở trong tay một nữ nhân ngu xuẩn mà.
Mộc Tịch Bắc cũng không trách cứ Phương Tỉnh, chỉ nói: " Phương đại nhân có biết tiệm lương thực Kim thị là của nhà ai không.? "
Phương Tỉnh mờ mịt, nếu nó tên là Kim thị thì không phải là của Kim gia sao? Kim gia.. Kim gia?
Hai mắt Phương Tỉnh co lại, nháy mắt liền nghĩ tới cũng chỉ có mẫu thân của Ngũ quốc công là Kim gia! Tuy rằng hiện tại Lão thái thái đã mất, nhưng vẫn còn Kim gia tiểu thư, cũng là một thương hộ không nhỏ, hiện giờ Ngũ quốc công phủ có chuyện nhờ vả, Kim gia tất nhiên vui mừng hỗ trợ.
Phương Tỉnh lập tức quỳ gối trước mặt Mộc Chính Đức, thoạt nhìn lực không nhẹ, hoàn toàn đã biết mình đúng là bị trúng bẫy của người ta.
Mộc Tịch Bắc không nhìn hắn, chỉ nói: " Phương đại nhân nghĩ ra rồi "
Phương Tỉnh gật gật đầu: " Chuyện này đều là lão phu sơ sẩy, lão phu nguyện ý một mình gánh chịu, chứng minh Tướng gia trong sạch. "
Phương Tỉnh cắn răng một cái, dự định chính mình ôm lấy chuyện này, chỉ cần chính mình thừa nhận là bản thân tham ô quan ngân, có lẽ Mộc Chính Đức nhiều nhất cũng chỉ bị trị tội giám thị bất lực.
Mộc Chính Đức rốt cuộc đặt bút xuống, đi về phía hắn: " Mau đứng lên, sao lại làm thế, mọi chuyện còn chưa tới tình trạng đó đâu. "
Phương Tỉnh sắc mặt tự trách, Mộc Tịch Bắc liếc hắn một cái, không có mở miệng.
Mộc Chính Đức kéo hắn ngồi ở một bên, phân phó hắn một chuyện, ngay sau đó ánh mắt của Phương Tỉnh càng ngày càng sáng lên, không ngừng gật đầu.
Qua một canh giờ, Phương Tỉnh mới ra khỏi Tướng phủ, cũng là từ một cửa nhỏ đi ra ngoài, không vì cái gì khác, chính là vì trước cửa Tướng phủ đã tụ tập rất nhiều dân chúng náo loạn.
Mộc Tịch Bắc nhìn mắt Mộc Chính Đức nói: " Ba đứa con của Thanh Quốc công chúa cũng không phải của cha. "
Mộc Chính Đức nhìn Mộc Tịch Bắc, không chút để ý gật gật đầu, cũng là đưa ra đáp án khẳng định.
" Xem ra Mộc Hải Thanh và Mộc Hải Dung đột nhiên đối địch với con không phải không có đạo lý, chỉ không biết Thanh Quốc công chúa rốt cuộc là có thái độ ra sao. "
" Thanh Quốc hả..." Mộc Chính Đức dựa vào ghế không nói tiếp.
Mộc Tịch Bắc nhìn Mộc Chính Đức lại nói: " Vậy hãy nhìn xem bà ta rốt cuộc là yêu cha hay là hận cha. "
Mộc Tịch Bắc nghĩ, Thanh Quốc công chúa tất nhiên đã biết chuyện này, theo nàng thấy, Thanh Quốc công chúa hơn phân nửa đã hận Mộc Chính Đức, e rằng đã trước mặt một bộ, sau lưng một bộ rồi.
Mộc Tịch Bắc nhớ lại ngày ấy nhìn thấy A Tam, trong lòng không khỏi nghĩ đến, hay là ngày ấy Mộc Hải Thanh và Mộc Hải Dung thiết kế mình, chính là vì phân tán lực chú ý của mình, để cho Thanh Quốc công chúa và An Nguyệt Hằng gặp mặt?
Mộc Tịch Bắc đem tất cả các tình huống phân tích một lần, cuối cùng vẫn không hạ kết luận, bởi vì hiện tại An Nguyệt Hằng cùng Ngũ gia giao thủ, nàng đã ứng phó rất mệt mỏi rồi, nếu lại hoàn toàn trở mặt với Thanh Quốc công chúa, thì sẽ bị trong ngoài giáp công, e là ăn không tiêu.
Cho nên, hiện tại bất luận Thanh Quốc công chúa có như thế nào, tạm thời cũng không thể trở mặt.
Mộc Tịch Bắc nhìn về phía nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, không thể không thừa nhận ông là một tên hỗn đản, là một kẻ chẳng ra gì, bởi vì Liễu Chi Lan cường gả cho ông, không cho Sở Lương được một danh phận đầy đủ, vậy mà lại kéo theo một Thanh Quốc công chúa xuống nước, để kiềm chế Liễu Chi Lan đắc chí viên mãn.
Mộc Tịch Bắc nghĩ, những nữ tử này đều yêu Mộc Chính Đức, nàng cũng tin, Thôi di nương, thậm chí rất nhiều di nương không biết tên trong hậu viện đều yêu Mộc Chính Đức, chi tiếc Mộc Chính Đức lại không có ngoại lệ thương tổn bọn họ, nhưng dù vậy, Mộc Tịch Bắc cũng vì nam nhân này mà tâm sinh rung động, bởi vì Mộc Chính Đức thủy chung để lại cho Sở Lương một phần tình yêu trọn vẹn nhất, thuần khiết nhất, chẳng sợ không có danh phận, không có địa vị, lại chưa từng lay động tình yêu của nam nhân này.
Khóe mắt của Mộc Tịch Bắc ướt át, nếu như An Nguyệt Hằng thật sự yêu Ngũ Thanh Thanh như vậy, nàng nghĩ, nàng nguyện ý buông tay, nguyện ý thành toàn, không hề ghi hận, chỉ tiếc hắn không phải, tình yêu của hắn ít đến đáng thương, bảy phần cho quyền thế, hai phần cho bản thân, phần còn lại mới cho người khác, mà lúc trước chính mình im lặng chỉ biết chấp hành nhiệm vụ, sợ là cũng không ở trong một phần này chỉ có thể xem như một thanh công cụ thôi.
Mộc Chính Đức quét mắt Mộc Tịch Bắc, không có mở miệng, có một số việc, chỉ có chính bản thân mới có thể hóa giải, người khác nói thêm cái gì cũng vô dụng.
Đêm hôm đó, Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ lặng lẽ ra khỏi Tướng phủ, đi tới một gian khách điếm.
Mộc Tịch Bắc thuận tiện giao y phục đã may xong cho Ân Cửu Dạ mở miệng nói: " Hiện giờ trời lạnh, chàng ngày thường mặc nhiều một ít, cả ngày bôn ba ở bên ngoài, đừng để bị đông lạnh. "
Ân Cửu Dạ nhìn hai bộ y phục mới tinh trên bàn, lại nhìn nữ tử ngồi ở bên cạnh mình, ánh mắt ấm áp, nhẹ nhàng nói: " Được! "
Mộc Tịch Bắc bị nam tử nhìn hai gò má đỏ ửng, quay mắt đi, Ân Cửu Dạ lại nghĩ qua năm nay Mộc Tịch Bắc sẽ cập kê, An Nguyệt Hằng hẳn cũng đã chết, có phải bọn họ có thể thành hôn rồi không?
Mộc Tịch Bắc ngước mắt, lại nhìn thấy nam tử không biết suy nghĩ gì, mà ánh mắt ôn nhu có thể dìm chết người, trong lòng không khỏi có chút ghen tỵ, ở trên mu bàn tay nam tử véo mạnh một cái.
Ân Cửu Dạ không có né tránh, lại một tay kéo nữ tử qua ôm ở trên đùi của mình.
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc lập tức hiện ra hai rặng mây đỏ, ngập ngừng nói: " Đừng làm loạn, lát nữa còn có người tới đó."
Ân Cửu Dạ lại làm như không nghe thấy, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai tinh xảo của nữ tử, phun ra nhiệt khí, làm cho Mộc Tịch Bắc hận không thể đem mặt giấu đi.
Cửa sổ đột nhiên mở ra, bị ném vào một người quen, sau đó Thanh Từ và Sơ Nhất theo sát mà vào.
Mộc Tịch Bắc vội vàng đẩy ra nam tử chôn ở cần cổ mình, muốn đứng dậy, nhưng nam tử lại không cho phép.
Theo cửa sổ mở ra, trong phòng dần dần tản ra mấy phần lạnh lẽo, bầu không khí kiều diễm lúc này cũng đã dần dần tản đi.
Sơ Nhất nhìn thoáng qua một chút sau đó lại biến mất, còn Thanh Từ thì đứng ở sau người bị quăng trên mặt đất.
" Ngân Bình, đã lâu không gặp. " Mộc Tịch Bắc khôi phục nghiêm mặt, cười như không cười nhìn nữ tử trên đất.
Ngân Bình vẫn giống như trước, không, phải nói là càng xinh đẹp hơn mới đúng, có lẽ là ở bên cạnh Ngũ Thanh Thanh khá dễ chịu, thoát ly non nớt đáng yêu ban đầu, lại mang theo vài phần mê người của nữ tử phong tình.
Ngân Bình ngồi ở trên đất vẻ mặt hoảng sợ, từ lúc nàng nhìn thấy Thanh Từ, dường như liền quên cả phản kháng, chột dạ sợ hãi, từ lần trước gặp qua Thanh Từ, nàng từ đầu đến cuối đều chưa từng an bình, loại tâm lý này không phải Ngũ Thanh Thanh có thể cảm nhận được.
Lúc trước, Tịch Tình và Thanh Từ coi nàng như tỷ muội ruột thịt, đối tốt vô cùng, dạy cho nàng võ công, cùng nàng liên hệ, lúc làm nhiệm vụ cũng đều che chở nàng, mặc dù Tịch Tình nhìn như lãnh đạm hơn một chút, nhưng mà nàng lại sợ hãi Thanh Từ nhìn như dễ nói chuyện hơn.
Từ khi giúp đỡ Ngũ Thanh Thanh diệt trừ Tịch Tình, nàng chưa từng được ngủ ngon lấy một ngày, mặc dù nàng cũng giết vô số người, nhưng lại luôn cảm thấy lương tâm bất an, kỳ thật nói chuyện lương tâm với loại người như nàng quả thực có chút buồn cười, thế nhưng mỗi khi nhớ tới Tịch Tình vô cùng thân mật sờ đầu của nàng, nhìn như lãnh đạm kì thực kiên nhẫn quan tâm cuộc sống của nàng, nàng liền không thể ức chế cảm thấy áp lực cùng thống khổ.
Lại càng không cần phải nói Tịch Tình và Thanh Từ không biết đã bao lần cứu mạng của nàng, mỗi lần nghĩ đến những điều này, nàng liền cảm thấy lương tâm của mình quả thật là bị chó ăn.
" Vĩnh. Vĩnh Dạ quận chúa." Ngân Bình mang theo vài phần hoảng sợ mở miệng.
" Ngươi cũng không cần khẩn trương, hôm nay mời ngươi tới, chẳng qua là có chuyện xin ngươi hỗ trợ, không biết ngươi có bằng lòng hay không?" Mộc Tịch Bắc mở miệng cười.
Ngân Bình có chút sửng sốt, Thanh Từ lại mang ánh mắt lành lạnh nhìn nàng ta, ngoại trừ hận ý, còn có một tia đau lòng, nàng luôn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Ngân Bình đơn thuần đáng yêu ấy cuối cùng lại làm ra loại chuyện này.
Mộc Tịch Bắc cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng nhìn thẳng con ngươi của Ngân Bình, Ngân Bình cũng giống như thế, nhưng lại ở trên cặp mắt cũng không giống Tịch Tình thấy được bóng dáng của Tịch Tình, điều này không khỏi càng làm nàng cảm thấy vạn phần hoảng sợ.
Thanh Từ lạnh giọng mở miệng: " Ngân Bình, lương tâm của ngươi thật sự là để cho chó ăn."
Toàn thân Ngân Bình run lên, lập tức nước mắt rơi như mưa, chỉ tiếc, lại không có người nào sẽ đi đồng tình nữ tử nhìn như hồn nhiên vô hại, kì thực ra tay lại không chút lưu tình này.
" Được. " Ngân Bình run run rẩy rẩy mở miệng.
" Ta cho ngươi mấy rương đồ, ngươi giúp ta đưa vào Nhiếp Chính Vương phủ, giấu kỹ một chút. " Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng, nhìn thấy Ngân Bình như vậy lại dâng lên mấy phần mỏi mệt, ngày xưa tỷ muội, hôm nay kẻ thù, thật sự là trò đùa lớn cỡ nào.
Ngân Bình không nói gì nữa, chỉ gật gật đầu, mặc dù nàng nhìn như chỉ là một tỳ nữ trong tay Ngũ Thanh Thanh, nhưng cũng là một người phụ trách rất nhiều chuyện, giống như Tịch Tình lúc trước, chưởng quản rất nhiều việc, quyền lực cũng không nhỏ, nhiều năm như vậy, cũng bồi dưỡng được không ít tâm phúc, mấy rương, mặc dù có hơi khó khăn, nhưng cũng không phải là không có khả năng.
Mộc Tịch Bắc quay đầu nói với Thanh Từ: " Ngươi đưa Ngân Bình đi đi, trong vòng hai ngày nhất định phải đưa vào Nhiếp Chính Vương phủ."
Ngân Bình chỉ trầm mặc gật đầu, đứng người lên theo Thanh Từ rời đi.
Lúc đi đến cửa sổ, Mộc Tịch Bắc lại khẽ nói: " Chuyện năm đó, ngươi có từng hối hận?"
Ngân Bình thân hình cứng đờ, cắn chặt đôi môi, sợ khóc ra thành tiếng, nàng tất nhiên là hối hận, Ngũ Thanh Thanh nhìn như rất thuần khiết, thế nhưng trên thực tế lại đủ để được cho là tâm ngoan thủ lạt, trên người mình có không ít lỗ kim, tất cả đều là kiệt tác của nàng ta, lại bởi vì trước kia nàng là người bên cạnh Tịch Tình, cho nên nàng ta khắp nơi đề phòng mình, nếu không phải trên tay mình quản không ít thứ của vương phủ, sợ là nàng ta đã sớm trừ bỏ mình rồi.
Hơn nữa bởi vì chính mình trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, vốn khuôn mặt hơi tròn nay đã biến ra cằm nho nhỏ, ngẫu nhiên An Nguyệt Hằng cũng sẽ ca ngợi hai câu, liền tức thì bị Ngũ Thanh Thanh ghi hận.
" Thôi, đi đi. " Mộc Tịch Bắc không muốn nghe cũng không muốn hỏi Ngân Bình hai năm này sống có khổ không, con đường này đều là nàng ta tự chọn, nàng ta sống gian khổ, nhưng mình cùng Thanh Từ cũng chưa chắc đã tốt hơn, chỉ có điều cũng may vô luận tàn nhẫn ác độc điên rồ đến thế nào, thì các nàng vẫn còn có một thứ, gọi là lương tâm.
Ba ngày sau, trên đại điện
Hoàng đế ngồi trên cao nhìn xuống văn võ bá quan có mặt trên triều, dường như có chút hưởng thụ uy nghi của Đế vương.
" Mộc Chính Đức, sự tình điều tra thế nào. " Hoàng đế nhìn Mộc Chính Đức ở phía dưới, nhưng không thấy trên mặt hắn có chút mỏi mệt, ngược lại tinh thần mười phần.
Ngũ quốc công tất nhiên cũng nhìn thấy dáng vẻ của Mộc Chính Đức, hơi nhíu mày, chẳng lẽ lão hồ ly Mộc Chính Đức đã tính trước rồi?
" Hồi bẩm Bệ hạ, vi thần đã điều tra rõ mọi chuyện rồi." Mộc Chính Đức mở miệng nói.
Mọi người đều ghé mắt, vểnh tai nghe Mộc Chính Đức nói.
" Vi thần âm thầm phái người bí mật điều tra, rốt cục truy tìm ra chân tướng sự tình. Công bộ thị lang Phương Tỉnh được vi thần cân nhắc, phụ trách mua lương thực, lựa chọn tiệm lương thực chính là tiệm lương thực Kim thị nổi danh của Tây La ta, tiệm lương thực Kim thị ở khắp Tây La có rất nhiều chi nhánh, danh tiếng không tệ, nhưng mà trải qua vi thần điều tra, thì tiệm lương thực Kim thị kì thực giấu giếm mờ ám. " Mộc Chính Đức ngôn từ chuẩn xác.
Trong lòng Ngũ quốc công đột nhiên dâng lên tức giận, Mộc Chính Đức thật đúng là biết bịa đặt, tiệm lương thực Kim thị thế nhưng là một hộ thương nhân của mẫu thân ông, Ngũ gia của ông lựa chọn chủ mẫu đều là chọn tiểu thư phú thương, Kim thị năm đó cũng có thể nói là phú giáp một phương, chỉ là từ khi mẫu thân gả vào Ngũ gia, dần dần bị thâu tóm không ít, nhưng rốt cuộc vẫn còn căn cơ.
Tiệm lương thực Kim thị công khai là của Kim gia, nhưng mà khế đất đều là của Ngũ gia, lại là một nơi quan trọng hàng năm đều kiếm rất nhiều tiền cho Ngũ gia, dù sao dân dĩ thực vi thiên, lương thực là mỗi nhà mỗi hộ đều không thiếu được, cho nên có thể nói một ngày tiệm lương thực Kim thị làm cho Ngũ gia thu cả đấu vàng cũng không đủ.
( Dân dĩ thực vi thiên: dân thì lấy sự ăn làm điều quan trọng hàng đầu)
Về phần vì sao vẫn không để Kim thị đổi tên là Ngũ Thị, kỳ thật cũng rất đơn giản, đó chính là bây giờ Ngũ gia hiệu buôn quá nhiều, đều bị Hoàng đế nhìn chằm chằm, mà Kim thị công khai người quản lý đều là người Kim gia, ít nhiều cũng có thể làm cho Hoàng đế thả lỏng cảnh giác, cho nên lần này mới có thể nhớ tới dùng tiệm lương thực Kim thị này.
An Nguyệt Hằng vẫn không có động tác gì, tâm tư lại đang nhanh chóng chuyển động, nhớ lại mình gần nhất muốn dùng người lại càng ngày càng gian nan, muốn mượn nhờ thế lực phía sau của nữ tử trong phủ, nhưng lại phát hiện những nữ tử được hắn đặt vào hậu viện kia, lại bất tri bất giác bốc hơi mấy người, lại còn có mấy người tàn tật không chịu nổi, thấy hắn thì sợ hãi rụt rè.
Lúc ấy trong lòng của hắn liền dâng lên lửa giận ngập trời, nữ tử nhà mình từng người đều biến thành bộ dáng như vậy, khó trách không ít người đã không nguyện ý giúp hắn làm việc, lúc này hắn đích thân tới cửa tặng lễ bồi tội, chỉ tiếc hắn nhìn ra được, không ít người cho rằng hắn ngay cả con của nhà mình đã chết cũng không biết, lúc này bồi tội, càng có vẻ không dụng tâm tư.
Không cần phải nói, những nữ tử tàn tật hoặc là chết đi kia đều là kiệt tác của Ngũ Thanh Thanh cùng Bắc Bang công chúa, hắn vốn là muốn lấy hai người khắc chế lẫn nhau, như thế nào cũng sẽ bảo trì một loại cân bằng, không thể tốt hơn, nhưng làm sao có thể sinh ra cục diện hung tàn như vậy, quả thực làm hắn giận sôi, lúc này liền phạt hai người kia quỳ ba ngày.
Sau khi suy nghĩ đến đây, An Nguyệt Hằng vẫn như cũ nói ít đến đáng thương, kế hoạch lần này là một tay hắn bày ra, muốn xoay người cũng không dễ dàng, trừ phi là sớm nhìn rõ tiên cơ, chỉ là mình dùng chuyện Ngũ Thạch Tán hấp dẫn lực chú ý của lão hồ ly cùng Mộc Tịch Bắc, mà trong bóng tối lại đang vận hành chuyện lương thực lần này, thứ nhất là làm cho Mộc Chính Đức đánh mất dân tâm, tổn thất minh hữu, còn thứ hai là mượn nhờ Hoàng đế chèn ép Mộc Chính Đức.
Thân thể Hoàng đế hơi nghiêng về phía trước, mở miệng hỏi: " Cái gì mờ ám?"
" Tiệm lương thực Kim thị chỉ có chút ít mới thật sự là gạo tinh khiết, mà lương thực trong kho lương của Kim thị đều đã bị trộn lẫn vào vôi cùng đất cát, Bệ hạ có thể phái người tiến đến điều tra. " Mộc Chính Đức vẻ mặt chắc chắn mở miệng nói.
Lần này cũng không có ai lại nói thay cho Ngũ quốc công, không vì cái gì khác, cũng bởi vì người lần trước chống đối Mộc Chính Đức vài câu bây giờ đã biến mất trên triều đình này, cho nên cả đám đều ngoan ngoãn ngậm chặt miệng.
Mộc Chính Đức muốn lật đổ Ngũ Quốc công thật không dễ dàng, nhưng nếu như thật sự muốn đối phó một ai đó, cũng không phải Ngũ quốc công có thể bảo hộ, hơn nữa loại chuyện nhỏ nhặt này, Ngũ quốc công có thể sẽ không quan tâm chỉ vì lợi ích của bản thân, nhưng chắc chắn Mộc Chính Đức sẽ nhớ rõ điểm không tốt này.
" Nói bậy nói bạ! " Ngũ quốc công sắc mặt không vui, thấy không ai nói hộ cho mình, đành phải tự mình nói.
" Sao thế, chẳng lẽ Quốc Công đại nhân đã xem qua kho lương của Kim thị rồi? " Mộc Chính Đức hỏi ngược lại.
Không đợi Ngũ quốc công mở miệng, Mộc Chính Đức lại nói tiếp: " Nhưng Bản tướng lại phái người tận mắt chứng thực qua, chẳng lẽ Ngũ quốc công cũng thấy tận mắt? Hay là nói tiệm lương thực Kim thị và Quốc Công đại nhân có liên hệ gì đó?"
Ngũ quốc công bị nghẹn nói không ra lời, mà Hoàng đế cũng sớm ở lúc Mộc Chính Đức mở miệng phái người đi tra xét rồi.
Mộc Chính Đức rủ xuống con ngươi, trong mắt lóe lên một tia tinh quang, muốn từ tiệm lương thực Kim thị lấy ra một số lương thực đi bù đắp không phải là không được, chỉ là bây giờ tiếng oán thán đã nổi lên bốn phía, cho dù mình lấy ra nhiều lương thực tốt cũng sẽ không được bách tính đồng tình, chỉ có thể cắm chuyện này đến trên thân tiệm lương thực Kim thị thôi.
Từ Kim thị lấy ra ít lương thực cũng không dễ dàng, nhưng nếu như muốn trộn lẫn một vài thứ vào bên trong, lại là một điểm không khó, đúng lúc tiệm lương thực Kim thị xảy ra chuyện, chắc chắn Hoàng đế sẽ hạ lệnh phong tỏa, ngoại trừ lương thực trong tiệm lương thực Kim thị ở Đế đô, còn lại tất cả lương thực của Kim thị tất nhiên đều phải đi vào quốc khố, càng không cần lo lắng không có lương thực phân phát cho dân chúng.
Đến lúc đó sự tình vừa công bố, dân chúng đương nhiên sẽ không oán hận mình nữa, thậm chí còn đồng tình chính mình bị người lừa gạt, cũng sẽ oán hận tiệm lương thực Kim thị, đến lúc đó cho dù Hoàng đế thực sự không tịch thu lương thực của Kim thị, dân chúng cũng sẽ không mua gạo của nhà này nữa, những bao gạo kia liền chờ mốc meo đi.
" Vậy chuyện tiền bạc không biết Thừa tướng đại nhân nói thế nào, tại sao lại không khớp với sổ sách? " Trong lòng Ngũ quốc công đau đớn vô cùng, dường như đã đoán được cách làm của Mộc Chính Đức, tiệm lương thực Kim thị sợ là giữ không được, hàng năm không biết sẽ ít hơn bao nhiêu lương thực.
" Quốc công đại nhân an tâm chớ vội, lão phu tất nhiên sẽ nói rõ từng cái." Mộc Chính Đức nói.
Hoàng đế gật gật đầu, trong mắt mang theo vài phần vui mừng, bắt được nhược điểm của Kim thị, thoáng một cái thì sẽ có được rất nhiều lương thực, cái này sao có thể không làm ông ta cao hứng.
An Nguyệt Hằng hơi nắm chặt nắm tay, cho dù trên mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng cũng đã không còn bình tĩnh nữa.
Xem ra kế hoạch lần này lại sắp thất bại rồi, Mộc Chính Đức rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, xem ra cho dù là mình sử dụng chướng nhãn pháp, nhưng vẫn là bị lão hồ ly này khám phá.
" Vi thần ban đầu cũng vô cùng buồn bực, số bạc vừa đủ, sổ sách chuẩn xác, làm sao lại xuất hiện chênh lệch lớn như thế, ban đầu vi thần trăm mối vẫn không thể giải, có điều thời gian không phụ lòng người, vi thần rốt cục tra được chút manh mối. " Mộc Chính Đức chậm rãi mở miệng.
" Ngươi nói. " Hoàng đế nói.
" Trải qua vi thần chứng thực, không ít bạc đều đi ra từ Nhiếp Chính vương phủ, cho nên vi thần có lý do hoài nghi, tại phủ Vương gia còn có không ít quan ngân chẩn tai. " Mộc Chính Đức thái độ khiêm tốn, nhưng lời nói ra lại đưa tới sóng to gió lớn.
Mộc tướng rốt cục khai chiến với Nhiếp chính vương sao? Vậy mà đem đầu mâu chỉ hướng An Nguyệt Hằng, chẳng lẽ một Ngũ gia còn chưa đủ? Mộc tướng chẳng lẽ điên rồi?
Ở trong mắt rất nhiều người, An Nguyệt Hằng là một sự tồn tại không thể vượt qua, là thần thoại không thể chiến thắng, nhưng ở trong mắt Mộc Chính Đức, An Nguyệt Hằng chỉ là một nam nhân hại chết nữ nhi của tỷ tỷ, vô luận là Tịch Tình hay là Mộc Tịch Bắc, ông đều không cho phép.
Huống chi, nếu như bình tĩnh phân tích, Mộc Chính Đức không có lý do không tự tin, bởi vì quyền thế trong tay mình luôn luôn trong tình trạng bay lên cao, nhưng trong tay An Nguyệt Hằng lại luôn luôn trong tình trạng đi xuống, có chút giống như mặt trời sắp lặn, vậy ông sợ hắn làm gì! Cùng lắm thì đồng quy vu tận thôi!
An Nguyệt Hằng vẫn như cũ bất động thanh sắc, đầu óc đang nhanh chóng chuyển động.
" Mộc tướng ngươi là đang nói chuyện cười à? Số quan ngân này rõ ràng là Bệ hạ giao vào trong tay ngươi, vẫn luôn do ngươi bảo quản, bây giờ ngươi lại nói nó xuất hiện tại Nhiếp chính vương phủ, đây thật sự là chuyện nực cười? " Ngũ quốc công luôn luôn nhu hòa dường như bởi vì đã mất đi tiệm lương thực Kim thị mà cũng biến thành bén nhọn, mang theo vài phần cảm xúc hùng hổ dọa người.
" Hôm nay Quốc công đại nhân hình như hơi táo bạo nha, cái này không tốt đâu. " Mộc Chính Đức vẫn như cũ là một bộ mặt tươi cười vô sỉ, lại làm cho Ngũ quốc công ứng phó toàn thân không thoải mái.
Mộc Chính Đức cười lạnh trong lòng, có thể làm ngươi khó chịu như vậy, ta thực sự rất có cảm giác thành tựu.
" Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần cũng nghĩ không thông móc nối trong đó, nhưng mà trải qua vi thần điều tra, những số bạc này đúng là đi ra từ Nhiếp chính vương phủ, phải hay không phải, còn xin Bệ hạ phái người điều tra một phen. " Mộc Chính Đức lại báo cáo Thánh thượng, không có ai biết con hồ ly này đang tính kế gì.
Trong lòng từng người đều đang suy đoán, Mộc Chính Đức nói chắc chắn như thế, nói bạc là ở Nhiếp chính vương phủ, xem dáng vẻ là đã tính trước, chỉ là cho dù thật sự chứng minh được bạc đang ở Nhiếp chính vương phủ thì có thể chứng minh được cái gì? Sổ sách này vẫn là không khớp, tội danh này vẫn phải do Mộc Chính Đức gánh chịu.
Có người đánh giá thân ảnh của Mộc Chính Đức, cho rằng Mộc Chính Đức cũng muốn kéo An Nguyệt Hằng xuống nước, cứ như vậy, Ngũ quốc công và An Nguyệt Hằng sẽ phải nhả ra, nếu không sẽ là có tội ngồi chung.
Có người thì cho rằng ở Nhiếp chính vương phủ tìm ra quan ngân, là vì làm cho người ta tưởng rằng An Nguyệt Hằng và tiệm lương thực Kim thị cấu kết với nhau, hoặc là nói An Nguyệt Hằng làm chủ tiệm lương thực Kim thị đã trộn lẫn vôi đất cát, cho nên quan ngân vốn nên tiến vào tiệm lương thực Kim thị trước, sau đó mới tiến vào Nhiếp chính vương phủ.
Mà trong lúc Hoàng đế điều tra, tiệm lương thực Kim thị đương nhiên sẽ không nói bạc đã cho An Nguyệt Hằng, cho nên sổ sách liền xuất hiện thất thoát lớn, lúc tính bạc chung mới có thể thêm ra rất nhiều.
Cả đám đều đang dốc lòng tính toán, có người lại còn bắt đầu tính toán sau chuyện này Mộc Chính Đức và An Nguyệt Hằng giao phong, rốt cuộc ai sẽ cao hơn một bậc, lần đọ sức này ai sẽ là người được lợi lớn nhất?
Hoàng đế cau mày ngẫm nghĩ một lát, kì thực trong mắt lại không che giấu được sung sướng, lục soát Nhiếp chính vương phủ, đây chính là một chuyện cực tốt cực hiếm, ông lại muốn nhìn xem có thể từ đó tìm ra dấu vết gì để lại hay không.
" An Nguyệt Hằng, ngươi thấy thế nào." Hoàng đế hỏi An Nguyệt Hằng.
Trên mặt An Nguyệt Hằng vẫn như cũ là bộ dạng vân đạm phong khinh, mở miệng nói: " Nếu Thừa tướng đại nhân đã chắc chắn như thế, vậy xin mời Bệ hạ đến phủ của vi thần lục soát một chút, lấy đó công chính."
" Ngươi đã nói vậy, trẫm liền phái người tiến đến Nhiếp chính vương phủ lục soát một phen, có chỗ nào quấy rầy, mong rằng Nhiếp chính vương ngươi bỏ qua cho. " Hoàng đế nói chuyện với An Nguyệt Hằng vẫn khá khách khí, chỉ tiếc lúc trước là không thể không khách khí, còn bây giờ lại mang theo ba phần châm chọc khách khí.
" Vi thần không dám."
Trên triều đình đấu đá quyết liệt, Mộc Tịch Bắc lại đứng ở cửa sổ suy nghĩ sâu xa, An Nguyệt Hằng tâm tư cực sâu, chắc hẳn cho dù tìm thấy quan ngân ở trong phủ hắn, hắn cũng sẽ dễ dàng thoát thân, nhưng hắn sẽ làm thế nào để tổn hại xuống đến thấp nhất, tẩy sạch tội danh thoát thân đây?
Bởi vì gió lạnh đìu hiu, Mộc Tịch Bắc nắm thật chặt áo choàng trên người, lông mày đẹp mắt vẫn luôn nhíu lại, nhìn bông tuyết trên chạc cây đã bắt đầu tan ra, không nói gì.
Thanh Từ cũng không mở miệng quấy rầy, lúc tiểu thư suy nghĩ trước giờ nàng đều không thích quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
Mộc Tịch Bắc một tay chống cằm, lại đang phân tích theo suy nghĩ cùng tính tình của An Nguyệt Hằng, nếu như nàng là An Nguyệt Hằng, một bước tiếp theo phải đi sao đây.
Thanh quốc công chúa đi ra từ hành lang, xa xa nhìn thấy Mộc Tịch Bắc đứng ở cửa sổ Tiểu Lâu lầu hai, nhìn một hồi lâu, không có động tác.
Bà vốn cũng không ghét đứa bé này, dù sao bà chưa bao giờ nghĩ, có thể độc chiếm Mộc Chính Đức, chắc chắn bản thân Mộc Chính Đức cũng không biết, trên người hắn có một thứ, cho dù là trên người hắn không có đồng nào, nhưng vẫn như cũ có thể hấp dẫn vô số nữ nhân, thứ này bà khó mà nói được nó là gì, thế nhưng vẫn cứ muốn đâm đầu vào.
Chỉ là đau khổ trông coi nhiều năm như vậy, cuối cùng lại là một chuyện thiên đại chê cười, đây thật là châm chọc lớn nhất đời bà, nhớ lại nữ tử gọi là Sở Lương kia, trong lòng xiết chặt, đó đúng là một nữ tử dịu dàng, yên tĩnh nhu hòa tựa như không chịu nổi một kích, nhưng bả vai gầy yếu ấy lại tựa như có thể nâng lên hết thảy, một đôi mắt giống hệt Mộc Tịch Bắc, tựa như suối nước đang chảy, trong suốt rõ ràng.
Chỗ khác biệt chính là, Mộc Tịch Bắc là một đôi mắt cười, chỉ cười một tiếng, con mắt sẽ hơi nheo lại, nói chung có chút giống Mộc Chính Đức, mà Sở Lương cho dù là cười lên, cũng vẫn như cũ có thể nhìn thấy trong đó thiện ý.
Chênh lệch lớn hơn nữa là ở chỗ, Sở Lương là nữ tử từ đầu đến chân, từ đầu đến đuôi yên tĩnh nhu hòa, cho dù ngày đó Mộc Chính Đức cưới Liễu Chi Lan, rồi lại cưới mình, về sau lại càng có vô số thị thiếp, nàng ta đều chưa từng oán hận một chút nào.
Thanh quốc công chúa tin, nàng ta không ghen tỵ không oán hận cũng không phải bởi vì biết được những nữ nhân kia và bà chưa bao giờ chiếm được Mộc Chính Đức, mà là bởi vì nàng ta thật sự thiện lương và dịu dàng, chỉ tiếc sự thiện lương này lại làm bà vô cùng bất an.
Nghĩ đến, Mộc Chính Đức nhất định cũng chưa bao giờ nói cho nàng ta biết hắn chưa từng chạm qua những nữ nhân kia và mình, chỉ là tìm một bóng dáng tương tự, bởi vì bà tin, Mộc Chính Đức nhất định không nỡ nàng ta gánh chịu một chút tội nghiệt, nam nhân kia a, đã sớm thay nàng ta chống đỡ tất cả tội nghiệt, chỉ còn lại dạng nữ tử biến thành thế tục, dơ bẩn không chịu nổi còn đang đau khổ tranh đấu như mình thôi.
Con ngươi của Mộc Tịch Bắc không giống với Sở Lương, bởi vì trong đó mang theo nghiêm nghị sát ý cùng độc ác quyết tuyệt, là một loại cố chấp quyết tuyệt, khiến cho người ta nhìn thấy mà kinh hãi, cho nên bà ít nhiều có chút e ngại nó, nhất là nhìn thấy nó từng bước một đem nhiều người, nhiều gia tộc như vậy giẫm ở dưới chân, mỗi khi đối diện với đôi tròng mắt kia, bà liền nhịn không được chột dạ cùng sợ hãi.
" Mẫu thân đang nghĩ gì vậy? " Mộc Tịch Bắc vừa mới đoán được cách làm của An Nguyệt Hằng, sai người truyền tin tức cho Mộc Chính Đức, liền đi tới trước mặt Thanh Quốc công chúa.
" A... " Lúc này Thanh quốc công chúa mới lấy lại tinh thần, nhìn nữ tử trước mặt trong lòng căng thẳng.
Mộc Tịch Bắc cười cười, không tiếp tục mở miệng.
" Chẳng qua là trong lúc rảnh rỗi, tùy tiện dạo chơi thôi. " Thanh Quốc công chúa cũng lộ ra vài phần khuôn mặt tươi cười, cũng không ra sức nghiêm túc.
" Mẫu thân có biết mẹ con là một người như thế nào không? " Mộc Tịch Bắc khẽ nói, trong giọng nói mang theo vài phần phiền muộn, hôm đó nàng rảnh rỗi nghĩ lại, luôn cảm thấy Sở Lương chết có chút kỳ quặc, mình để Thanh Từ âm thầm điều tra rất nhiều người năm đó có tiếp xúc với Sở Lương, đáng tiếc lại không công mà lui, những người đó không biết bị sao vậy mà đều mai danh ẩn tích, nhớ lại lúc nàng vừa mới trùng sinh ở trên người Mộc Tịch Bắc, vì muốn có kiểu chữ của Sở Lương, còn tìm qua một ma ma, đáng tiếc, những người đó lại đều không thấy đâu nữa.
Thanh Quốc công chúa hơi sững sờ, tiếp tục nói: " Mẹ ngươi là một nữ tử rất ưu tú, ưu tú khiến cho người ta hận không thể đem tất cả sủng ái trên thế gian này đều cho bà, cũng giống như ngươi, là nữ tử làm cho người ta vừa nhìn thấy liền nhịn không được đem thế giới nâng đến trước mặt ngươi."
Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, theo Thanh Quốc công chúa dạo bước tại Mai Viên, Hồng Mai nở rực rỡ, nổi bật ở trên tuyết trắng mênh mang, đỏ kinh tâm động phách.
"Nhưng cũng không tương tự như vậy, mẫu thân ngươi có dịu dàng hơn một chút, dễ dàng làm cho người ta đặt ở trong ngực che chở, có điều lại rất cứng cỏi, chỉ là so với mẫu thân thì ngươi càng giống hoa anh túc hơn." Thanh Quốc công chúa rất bình tĩnh, nhìn không ra có cái gì không đúng.
Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại: " Hoa anh túc?"
" Phải, hoa anh túc, mẫu thân ngươi nhiều nhất chỉ là thuần khiết thiện lương khiến cho người ta đau sủng, ngươi nhưng lại có thể khiến cho người ta vì ngươi mà ngay cả mạng đều không cần. " Thanh Quốc công chúa không có nói tiếp, nhưng trong lòng thì bổ sung, khiến cho người ta nhịn không được hai tay dâng giang sơn đến trước mặt của ngươi, khiến cho người ta nhịn không được thành kính quỳ gối trước mặt của ngươi, tựa như tai họa Tô Đát Kỷ, lại tựa như Bao Tự, tình nguyện phóng hỏa diễn chư hầu cũng muốn chiếm được một tiếng cười của ngươi.
Đây đều là mẫu thân ngươi chưa từng có được, vô luận nam nữ, càng tới gần ngươi, thì càng khó mà bứt ra, nếu ngươi cười, thế giới này liền cười, nếu ngươi khóc, thế giới này liền trời long đất lở.
Cũng may còn tốt, ngươi chung quy lãnh tình, tiếp xúc nam tử còn ít, nếu không thiên hạ này sợ là bởi vì ngươi mà rối loạn.
Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, nếu như nàng thật sự có bản lãnh này, vì sao ở bên An Nguyệt Hằng mười năm, lại không chiếm được một chút tốt đẹp, vì sao ái mộ người, cũng không chiếm được tình yêu của nam nhân kia.
" Mẫu thân ngươi tinh thông cầm kỳ, thư họa, đối xử mọi người hòa khí, cũng chưa bao giờ thấy qua bà ấy tức giận, cho dù với hạ nhân cũng đều vô cùng tốt. " Ánh mắt của Thanh Quốc công chúa có chút mơ hồ.
Lúc trước lúc bà vào phủ, Sở Lương đã từng gọi bà là tỷ tỷ, nhưng bà cũng chỉ cho rằng là một ít thị thiếp muốn lấy lòng mình thôi, duy chỉ có khắc sâu ấn tượng chính là đôi mắt tích thủy của nàng ta, khắc vào trong đầu không hất đi được.
" Đại tỷ tỷ và Lục muội muội thật hạnh phúc, có thể mỗi ngày đều nhìn thấy mẹ của mình, chỉ đáng tiếc con lại chưa bao giờ gặp mặt mẹ con lấy một lần. " Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần thở dài mở miệng.
Nhưng trong lòng thì nghĩ, lúc trước Liễu Chi Lan đều có thể phát hiện giác Sở Lương được sủng ái, thì sao Thanh Quốc công chúa lại không tra ra được, nhưng Liễu Chi Lan đến chết mới biết được con của mình căn bản không phải của Mộc Chính Đức, vậy mà Thanh Quốc công chúa lại sớm phát hiện ra, thậm chí vì không cho Mộc Chính Đức sinh nghi, mà âm thầm điều tra.
Như vậy Sở Lương chết, rốt cuộc là bởi vì khó sinh mà chết, hay là có người ở trong đó động tay động chân?
" Mặc dù ta không phải mẹ ruột của con, nhưng nếu như con không ngại, ta cũng sẽ đối xử với con như con của ta. " Hai mắt Thanh Quốc công chúa từ ái nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn lại Thanh Quốc công chủ, bà ta thật sự không hận sao? Không, không có khả năng, không có một nữ nhân ở dưới tình huống như vậy mà lại không hận!
Mộc Tịch Bắc chống lại cặp mắt từ ái kia, bên trong rõ ràng phản chiếu ra thân ảnh của chính mình, nhưng lại bình tĩnh không có gợn sóng, Mộc Tịch Bắc cười: "Được ạ."
Thanh Quốc công chúa vỗ vỗ bả vai của Mộc Tịch Bắc, cười nói: " Trời đông giá rét, con đi về trước đi, thân thể con không tốt, cũng đừng để cảm lạnh."
" Được, mẫu thân cũng sớm trở về đi." Mộc Tịch Bắc gật đầu cười nói, trong con ngươi lóe hào quang, dường như bởi vì Thanh Quốc công chúa nói rằng sẽ đối với nàng như nữ nhi, mà vô cùng hưng phấn.
Chỉ là trong nháy mắt quay người, sắc mặt lại bỗng dưng trầm xuống, kỹ thuật diễn của Thanh Quốc công chúa thật đúng là tốt, ngay cả nàng thiếu chút đều bị màn mẫu tử tình thâm này làm cảm động.
Thanh Quốc công chúa cũng là ánh mắt tĩnh mịch nhìn bóng lưng Mộc Tịch Bắc, nhưng trong lòng đang suy đoán, nó có phải đã nhận ra gì không.
-----
Ngày mai khoảng chừng tám giờ đăng chương nha ~ Hôm nay nhìn quyển sách, sau đó cảm xúc rất sâu, thấy người ta viết văn, quả thật là không giống mình, truyện cần phải có chút nội tình đến chống đỡ, mà không phải như ta đi tra tư liệu, cho nên sau khi hoàn thành xong bộ này, ta nhất định phải bế quan tu luyện ~ hahaha
Bảo bối nhóm thêm đàn 320634869 Chỉ nhận bản của chính độc giả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook