Raika, Nàng Chạy Không Thoát!
-
Chương 23: Tàn nhẫn
Dãy nhà ngục phía nam Raika một hồi náo loạn, chỉ dựa vào sợi tầm ma mang theo vô số gai nhọn trên tay, nàng đơn độc xông vào hang cọp, mặc cho hai tì nữ khuyên can thế nào cũng không nghe.
Giữa rừng đao kiếm không có mắt, Yến Thanh, Tiểu Đậu chỉ còn biết nép vào một góc dõi theo chủ tử, kêu nàng mau dừng tay. Chúng ôm víu lấy nhau run như cầy sấy.
Tiếng hỗn loạn của binh khí va chạm át đi tiếng kêu la của chúng, chưa đầy một khắc binh lính hơn trăm đã ngã gục dưới chân nàng.
Raika người con gái bé nhỏ đôi mắt long lanh nhưng khả năng quan sát vô cùng chuẩn xác toàn nhắm vào yếu nhược đối thủ xuất đòn, một đạo roi mảnh vung ra, liền quất chúng ngã vật ra nền tê liệt khả năng nhận thức.
Diệt gọn vòng ngoài Raika thuận lợi tiến thẳng vào bên trong, vật ngáng đường đi đều bị nàng dọn sạch. Dãy nhà lao cuối cùng cách lớp song sắt bằng hai lớp vững chắc. Raika thoáng nhìn thấy nam nhân cao lớn tóc tai lòa xòa rũ rượi bị dây xích quấn lấy hai cổ tay treo lên cao, chân hãy còn chạm đất. Nam nhân cả người bê bết máu, y phục trước ngực bị hành tới rách ra nom lồ lộ khuôn ngực kiện mĩ với những vết thương bầy nhầy thịt da đỏ lòm.
Ban nãy hai vị tiểu sư muội của Úc Huyền Kỳ có nói Đoàn vương gia và thái tử Bạch Long bị tra tấn ở nơi này. Dựa vào vóc người cao lớn loáng thoáng đó, Raika hiển nhiên khẳng định người ở trong chính là Đoàn vương gia. Mặt mũi nàng tất đại biến dâng ngập mấy chốc cỗ đau lòng. Rút bảo kiếm sáng lóa toang chém vào ổ khóa cứu mạng ân nhân.
"Choang."
Ổ khóa gãy làm mấy mảnh vỡ rơi xuống. Binh lính chi viện vừa hay từ bên ngoài ầm ầm chạy vào. Đôi bên không cân số lượng lại một hồi giao tranh sứt đầu mẻ trán.
"Dừng tay." Âm thanh không lớn lắm nhưng ngữ khí đủ dọa người.
Đám tinh binh cùng Yến Thanh, Tiểu Đậu nhận ra thánh thượng vội quỳ rạp hết xuống nền hành đại lễ.
Raika sững sờ nhìn nam nhân uy phong ăn vận hoàng bào kia được đám lính gọi cái gì hai tiếng hoàng thượng. Nàng vừa mừng vừa sợ lại vừa run, trống ngực đập liên hồi trong lòng pha tạp biết bao nhiêu tư vị cảm xúc đan xen.
Qua nay nam nhân này đã đi đâu, giờ nghe tin nàng cướp ngục mới vội vã xuất đầu lộ diện. Thật làm nàng tức chết.
Shh...
Raika xuýt xòa nhăn mặt, nãy giờ chạy tới chạy lui mải đánh nhau không có để ý gì, giờ tự dưng bụng nàng mới có cảm giác quặn đau. Hài nhi, đây là con thấy phụ thân xuất hiện nên làm nũng có phải không?
Raika xoa xoa bụng. Úc Huyền Kỳ từng bước tiến về phía nàng. Nàng ngỡ phu quân thấy nàng đau bụng nên tới giúp nàng xoa dịu, nào ngờ đâu phu quân thẳng tay cho nàng một cái tát vào mặt.
Lực đạo khá mạnh nàng nhất thời chới với đầu váng ong ong. Chưa để nàng kịp hoàng hồn Úc Huyền Kỳ lại tát nàng thêm cái nữa, lần này lực tay hạ xuống có phần nhẹ nhàng hơn. Thế nhưng nước mắt Raika đã theo đó mà rơi xuống.
"Raika ngươi quậy đủ chưa, ai cho phép ngươi chạy tới đây làm càng." Úc Huyền Kỳ trợn mắt tức giận, khi hắn tới thấy binh lính nằm la liệt, đa phần không chết nhưng đều bị thương nặng tổn thất đối hắn phải nói chính là nặng nề.
"Phu quân thiếp đến đây thả người, thiếp không làm càng, chàng mới càng." Đang đau bụng còn bị phu quân cho ăn tát giữa bao người, Raika uất ức cãi lại.
Cơ mà nàng quên mất một điều lần nào nàng đối đầu với nam nhân này đều nhận lấy thua cuộc thảm hại mà thôi.
Binh lính cung nữ rét run lo sợ thay cho nàng, có phải công chúa Dạ Sương đây không thiết sống, càng không thiết sống nhàn nhã, đang yên đang lành chạy tới đây đòi cướp ngục cứu một tên hồ ly đại gian đại ác cả thiên hạ đều căm phẫn.
Quả nhiên Úc Huyền Kỳ đã áp sát tới tóm lấy chùm tóc sau đầu nàng một hơi giật ngược ra sau. Yến Thanh, Tiểu Đậu tái mặt xót chủ tử nhưng vẫn quỳ yên dưới nền nào dám tới can ra, mồ hôi lạnh rịn ướt trán chúng.
"Có lẽ lâu nay trẫm nuông chiều ngươi quá rồi, không còn biết tôn ti trật tự, lớn nhỏ trước sau, miệng nhỏ của ngươi hảo hảo phải được dạy dỗ." Úc Huyền Kỳ cười lạnh, tay còn lại bóp chặt miệng nàng hóp vào với nhau.
Raika cảm giác khớp hàm của mình đau đớn tựa hồ sắp gãy, ấy vậy mà nàng vẫn không quên chuyện chính mình đến đây làm gì, chật vật mở miệng van xin cầu khẩn đối phương thả người. Thả nam nhân đang bị nhốt giam trong ngục lạnh.
"Phu quân xin chàng thả Đoàn vương gia đi đi, sau đó chàng muốn dạy dỗ thiếp thế nào cũng được." Còn tiếp tục bị tra tấn vương gia chắc chắn không trụ nổi, chắc chắn sẽ chết.
Đoàn vương gia?
Úc Huyền Kỳ bất ngờ khi Raika gọi kẻ trong ngục là Đoàn vương gia, thảo nào nàng một hai đòi cứu người, ai mang cho nàng tin tức sai lệch dụ nàng tới. Úc Huyền Kỳ không cần động não cũng đoán được mấy người.
Nhưng trọng tâm chính là Raika vì Đoàn vương gia mà tới, bất chấp sống chết đả thương thủ hạ của hắn, bất kính với hắn trước mặt bao người. Nàng vì kẻ xa lạ không tiếc đối đầu với hắn, kẻ đó đã từng xuống tay tra tấn hắn đó.
Oán hận ghen tuông, bàn tay Huyền Kỳ càng hạ lực đến chặt cơ hồ muốn bóp nát đi cái miệng nhỏ của nàng, đỡ mắc công nàng ở đây chọc tức hắn.
"Raika, ngươi thật là một ả đàn bà chắc nết lăng loàng. Quả nhiên trước mặt trẫm cầu xin cho tên vương gia đó. Muốn dạy dỗ, nếu đã như vậy trẫm hôm nay thành toàn cho ngươi."
"Người đâu dụng hình." Úc Huyền Kỳ rống lệnh binh lính tiếp tục tra tấn kẻ ở trong ngục cho tới chết, còn Yến Thanh, Tiểu Đậu thì lôi ra ngoài đánh hai mươi đại bản vì cái tội không can ngăn được chủ tử làm xằng làm bậy.
Còn Raika ấy à, Huyền Kỳ đem nàng về Thanh Phong cung, nội phòng thẳng tới thô lỗ vứt nàng xuống giường. Cũng may giường đệm êm ái đàn hồi thôi cái bụng đang quặn đau của nàng càng thêm dữ dội.
"Úc Huyền Kỳ chàng muốn làm gì?" Raika tức giận nghiến răng nhìn Huyền Kỳ. Lồm cồm chống tay ngồi dậy muốn lần nữa tới nhà ngục cứu người.
Úc Huyền Kỳ thình lình chộp lấy cổ tay nàng bóp chặt, lần nữa đè nàng xuống giường một mực chế trụ.
"Raika ngươi lại muốn tới đó, trong mắt ngươi tên vương gia đó quan trọng tới vậy sao?" Hắn còn đang ở đây nàng ngang nhiên rời đi, nàng còn đem hắn ở tại vị trí quan trọng.
"Úc Huyền Kỳ chàng lí lẽ chút có được không, vương gia vô tội còn có ơn với thiếp. Nếu vương gia có mệnh hệ nào thiếp sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng đâu." Còn không tha thứ cho bản thân nàng nữa.
Đi cứu người thế quái nào càng thêm hại người, còn hại Yến Thanh Tiểu Đậu bị vạ lây, chịu hai mươi đại bản chúng nữ nhi yếu ớt làm sao kham nhẫn nổi. Nàng nhất định phải đi cứu chúng và Đoàn vương gia, không thể chậm trễ thêm.
"Úc Huyền Kỳ chàng mau buông thiếp ra."
Raika không hề nhìn thấy gương mặt Huyền Kỳ đã trở nên u ám sau câu nói ban nãy. Nàng vùng vằng gạt tay hắn ra muốn ngồi dậy.
Úc Huyền Kỳ thình lình vươn tay bóp chặt lấy cổ nàng. Raika hoảng hốt chống cự, miệng há to phát ra âm thanh ặc ặc...
Úc Huyền Kỳ thừa cơ cúi xuống hôn nàng, duỗi lưỡi vào bên trong xâm chiếm toàn bộ khoang miệng ẩm ướt. Cổ vẫn bị bóp chặt Raika thở không nổi hốc mắt ứa nước. Úc Huyền Kỳ vẫn thô bạo lộng hôn sâu, đem toàn bộ tiếng kêu gào của nàng nuốt trọn.
"Ưm...ư..." Huyền Kỳ chàng buông ra, thiếp không thở nổi. Raika mở to mắt đỏ ngầu, hai tay cào cấu cánh tay đang bóp chặt cổ nàng, giãy dụa kịch liệt mong Huyền Kỳ buông tha.
Huyền Kỳ rốt cuộc cũng buông tay, chẳng phải vì nàng cào hắn đau, mà vì hắn sợ nàng chết. Raika được thả bật ho sặc sụa, ổn định nhịp thở nàng câu đầu chính là mắng hắn.
"Úc Huyền Kỳ chàng độc ác bất nhân, thiếp ghét chàng, thiếp ghét chàng."
"Bất luận nàng có bao nhiêu chán ghét, một đời này đã định nàng là của ta. Raika, nàng chạy không thoát."
Huyền Kỳ dứt lời lần nữa cúi xuống hôn sâu, lần này nhẹ nhàng từ tốn hơn nhiều. Bàn tay có vết thô ráp không còn trụ nơi cần cổ trắng nõn của nàng nữa mà luồng vào trong váy áo thành thật vuốt ve mơn trớn khắp cơ thể non mịn.
Dẫu vẫn còn đang giận nhưng Raika không cách nào khống chế nổi xúc cảm dục vọng. Huyền Kỳ càng đối nàng ôn nhu, nàng càng cơ khát hắn, hai bàn tay bé nhỏ vòng ra sau ôm lấy đầu tóc hắn, một mực đáp lại nụ hôn cháy bỏng của hắn ban cho. Môi lưỡi quấn quýt dây dưa ướt mềm.
"Ưm...ân..."
Y phục nàng nhanh chóng bị lột sạch, Huyền Kỳ đem hai chân nàng đặt bên hông hắn, dùng sức thúc mạnh vào. Mỗi cú thúc đều quá mạnh tốc độ liên tục như muốn đem hạ thể nàng xuyên thủng, Raika sợ hãi hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng hắn, đớn đau khóc ngất.
"Phu quân, chậm...chút...sẽ đau con a...hức....ức..."
Úc Huyền Kỳ như bị đâm phải chỗ nhược quả nhiên tốc độ chậm lại đâm rút, đem nàng hôn liếm gặm cắn một hồi sau đó kéo nàng ngồi dậy lên đùi hắn, với tư thế này cự vật thuận lợi đâm sâu cho tới tận cùng.
Raika đớn đau lẫn hoang dại bật kêu lên, âm thanh rất nhanh bị vỡ vụn thành nhiều mảnh, bởi Úc Huyền Kỳ liên tục lên xuống cú nào cũng đỉnh vào tận tiểu hoa tâm.
Raika ôm cổ hắn như ôm cái phao cứu mạng, tiếng rên rỉ trộn lẫn tiếng thở dốc ồ ồ. Hai cơ thể ướt đẫm mồ hôi quấn lấy nhau, Huyền Kỳ rốt cuộc cũng phóng thích. Raika run rẩy trong lồng ngực hắn. Huyền Kỳ đặt nàng nằm xuống giường tiếp tục tiến vào.
Giữa rừng đao kiếm không có mắt, Yến Thanh, Tiểu Đậu chỉ còn biết nép vào một góc dõi theo chủ tử, kêu nàng mau dừng tay. Chúng ôm víu lấy nhau run như cầy sấy.
Tiếng hỗn loạn của binh khí va chạm át đi tiếng kêu la của chúng, chưa đầy một khắc binh lính hơn trăm đã ngã gục dưới chân nàng.
Raika người con gái bé nhỏ đôi mắt long lanh nhưng khả năng quan sát vô cùng chuẩn xác toàn nhắm vào yếu nhược đối thủ xuất đòn, một đạo roi mảnh vung ra, liền quất chúng ngã vật ra nền tê liệt khả năng nhận thức.
Diệt gọn vòng ngoài Raika thuận lợi tiến thẳng vào bên trong, vật ngáng đường đi đều bị nàng dọn sạch. Dãy nhà lao cuối cùng cách lớp song sắt bằng hai lớp vững chắc. Raika thoáng nhìn thấy nam nhân cao lớn tóc tai lòa xòa rũ rượi bị dây xích quấn lấy hai cổ tay treo lên cao, chân hãy còn chạm đất. Nam nhân cả người bê bết máu, y phục trước ngực bị hành tới rách ra nom lồ lộ khuôn ngực kiện mĩ với những vết thương bầy nhầy thịt da đỏ lòm.
Ban nãy hai vị tiểu sư muội của Úc Huyền Kỳ có nói Đoàn vương gia và thái tử Bạch Long bị tra tấn ở nơi này. Dựa vào vóc người cao lớn loáng thoáng đó, Raika hiển nhiên khẳng định người ở trong chính là Đoàn vương gia. Mặt mũi nàng tất đại biến dâng ngập mấy chốc cỗ đau lòng. Rút bảo kiếm sáng lóa toang chém vào ổ khóa cứu mạng ân nhân.
"Choang."
Ổ khóa gãy làm mấy mảnh vỡ rơi xuống. Binh lính chi viện vừa hay từ bên ngoài ầm ầm chạy vào. Đôi bên không cân số lượng lại một hồi giao tranh sứt đầu mẻ trán.
"Dừng tay." Âm thanh không lớn lắm nhưng ngữ khí đủ dọa người.
Đám tinh binh cùng Yến Thanh, Tiểu Đậu nhận ra thánh thượng vội quỳ rạp hết xuống nền hành đại lễ.
Raika sững sờ nhìn nam nhân uy phong ăn vận hoàng bào kia được đám lính gọi cái gì hai tiếng hoàng thượng. Nàng vừa mừng vừa sợ lại vừa run, trống ngực đập liên hồi trong lòng pha tạp biết bao nhiêu tư vị cảm xúc đan xen.
Qua nay nam nhân này đã đi đâu, giờ nghe tin nàng cướp ngục mới vội vã xuất đầu lộ diện. Thật làm nàng tức chết.
Shh...
Raika xuýt xòa nhăn mặt, nãy giờ chạy tới chạy lui mải đánh nhau không có để ý gì, giờ tự dưng bụng nàng mới có cảm giác quặn đau. Hài nhi, đây là con thấy phụ thân xuất hiện nên làm nũng có phải không?
Raika xoa xoa bụng. Úc Huyền Kỳ từng bước tiến về phía nàng. Nàng ngỡ phu quân thấy nàng đau bụng nên tới giúp nàng xoa dịu, nào ngờ đâu phu quân thẳng tay cho nàng một cái tát vào mặt.
Lực đạo khá mạnh nàng nhất thời chới với đầu váng ong ong. Chưa để nàng kịp hoàng hồn Úc Huyền Kỳ lại tát nàng thêm cái nữa, lần này lực tay hạ xuống có phần nhẹ nhàng hơn. Thế nhưng nước mắt Raika đã theo đó mà rơi xuống.
"Raika ngươi quậy đủ chưa, ai cho phép ngươi chạy tới đây làm càng." Úc Huyền Kỳ trợn mắt tức giận, khi hắn tới thấy binh lính nằm la liệt, đa phần không chết nhưng đều bị thương nặng tổn thất đối hắn phải nói chính là nặng nề.
"Phu quân thiếp đến đây thả người, thiếp không làm càng, chàng mới càng." Đang đau bụng còn bị phu quân cho ăn tát giữa bao người, Raika uất ức cãi lại.
Cơ mà nàng quên mất một điều lần nào nàng đối đầu với nam nhân này đều nhận lấy thua cuộc thảm hại mà thôi.
Binh lính cung nữ rét run lo sợ thay cho nàng, có phải công chúa Dạ Sương đây không thiết sống, càng không thiết sống nhàn nhã, đang yên đang lành chạy tới đây đòi cướp ngục cứu một tên hồ ly đại gian đại ác cả thiên hạ đều căm phẫn.
Quả nhiên Úc Huyền Kỳ đã áp sát tới tóm lấy chùm tóc sau đầu nàng một hơi giật ngược ra sau. Yến Thanh, Tiểu Đậu tái mặt xót chủ tử nhưng vẫn quỳ yên dưới nền nào dám tới can ra, mồ hôi lạnh rịn ướt trán chúng.
"Có lẽ lâu nay trẫm nuông chiều ngươi quá rồi, không còn biết tôn ti trật tự, lớn nhỏ trước sau, miệng nhỏ của ngươi hảo hảo phải được dạy dỗ." Úc Huyền Kỳ cười lạnh, tay còn lại bóp chặt miệng nàng hóp vào với nhau.
Raika cảm giác khớp hàm của mình đau đớn tựa hồ sắp gãy, ấy vậy mà nàng vẫn không quên chuyện chính mình đến đây làm gì, chật vật mở miệng van xin cầu khẩn đối phương thả người. Thả nam nhân đang bị nhốt giam trong ngục lạnh.
"Phu quân xin chàng thả Đoàn vương gia đi đi, sau đó chàng muốn dạy dỗ thiếp thế nào cũng được." Còn tiếp tục bị tra tấn vương gia chắc chắn không trụ nổi, chắc chắn sẽ chết.
Đoàn vương gia?
Úc Huyền Kỳ bất ngờ khi Raika gọi kẻ trong ngục là Đoàn vương gia, thảo nào nàng một hai đòi cứu người, ai mang cho nàng tin tức sai lệch dụ nàng tới. Úc Huyền Kỳ không cần động não cũng đoán được mấy người.
Nhưng trọng tâm chính là Raika vì Đoàn vương gia mà tới, bất chấp sống chết đả thương thủ hạ của hắn, bất kính với hắn trước mặt bao người. Nàng vì kẻ xa lạ không tiếc đối đầu với hắn, kẻ đó đã từng xuống tay tra tấn hắn đó.
Oán hận ghen tuông, bàn tay Huyền Kỳ càng hạ lực đến chặt cơ hồ muốn bóp nát đi cái miệng nhỏ của nàng, đỡ mắc công nàng ở đây chọc tức hắn.
"Raika, ngươi thật là một ả đàn bà chắc nết lăng loàng. Quả nhiên trước mặt trẫm cầu xin cho tên vương gia đó. Muốn dạy dỗ, nếu đã như vậy trẫm hôm nay thành toàn cho ngươi."
"Người đâu dụng hình." Úc Huyền Kỳ rống lệnh binh lính tiếp tục tra tấn kẻ ở trong ngục cho tới chết, còn Yến Thanh, Tiểu Đậu thì lôi ra ngoài đánh hai mươi đại bản vì cái tội không can ngăn được chủ tử làm xằng làm bậy.
Còn Raika ấy à, Huyền Kỳ đem nàng về Thanh Phong cung, nội phòng thẳng tới thô lỗ vứt nàng xuống giường. Cũng may giường đệm êm ái đàn hồi thôi cái bụng đang quặn đau của nàng càng thêm dữ dội.
"Úc Huyền Kỳ chàng muốn làm gì?" Raika tức giận nghiến răng nhìn Huyền Kỳ. Lồm cồm chống tay ngồi dậy muốn lần nữa tới nhà ngục cứu người.
Úc Huyền Kỳ thình lình chộp lấy cổ tay nàng bóp chặt, lần nữa đè nàng xuống giường một mực chế trụ.
"Raika ngươi lại muốn tới đó, trong mắt ngươi tên vương gia đó quan trọng tới vậy sao?" Hắn còn đang ở đây nàng ngang nhiên rời đi, nàng còn đem hắn ở tại vị trí quan trọng.
"Úc Huyền Kỳ chàng lí lẽ chút có được không, vương gia vô tội còn có ơn với thiếp. Nếu vương gia có mệnh hệ nào thiếp sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng đâu." Còn không tha thứ cho bản thân nàng nữa.
Đi cứu người thế quái nào càng thêm hại người, còn hại Yến Thanh Tiểu Đậu bị vạ lây, chịu hai mươi đại bản chúng nữ nhi yếu ớt làm sao kham nhẫn nổi. Nàng nhất định phải đi cứu chúng và Đoàn vương gia, không thể chậm trễ thêm.
"Úc Huyền Kỳ chàng mau buông thiếp ra."
Raika không hề nhìn thấy gương mặt Huyền Kỳ đã trở nên u ám sau câu nói ban nãy. Nàng vùng vằng gạt tay hắn ra muốn ngồi dậy.
Úc Huyền Kỳ thình lình vươn tay bóp chặt lấy cổ nàng. Raika hoảng hốt chống cự, miệng há to phát ra âm thanh ặc ặc...
Úc Huyền Kỳ thừa cơ cúi xuống hôn nàng, duỗi lưỡi vào bên trong xâm chiếm toàn bộ khoang miệng ẩm ướt. Cổ vẫn bị bóp chặt Raika thở không nổi hốc mắt ứa nước. Úc Huyền Kỳ vẫn thô bạo lộng hôn sâu, đem toàn bộ tiếng kêu gào của nàng nuốt trọn.
"Ưm...ư..." Huyền Kỳ chàng buông ra, thiếp không thở nổi. Raika mở to mắt đỏ ngầu, hai tay cào cấu cánh tay đang bóp chặt cổ nàng, giãy dụa kịch liệt mong Huyền Kỳ buông tha.
Huyền Kỳ rốt cuộc cũng buông tay, chẳng phải vì nàng cào hắn đau, mà vì hắn sợ nàng chết. Raika được thả bật ho sặc sụa, ổn định nhịp thở nàng câu đầu chính là mắng hắn.
"Úc Huyền Kỳ chàng độc ác bất nhân, thiếp ghét chàng, thiếp ghét chàng."
"Bất luận nàng có bao nhiêu chán ghét, một đời này đã định nàng là của ta. Raika, nàng chạy không thoát."
Huyền Kỳ dứt lời lần nữa cúi xuống hôn sâu, lần này nhẹ nhàng từ tốn hơn nhiều. Bàn tay có vết thô ráp không còn trụ nơi cần cổ trắng nõn của nàng nữa mà luồng vào trong váy áo thành thật vuốt ve mơn trớn khắp cơ thể non mịn.
Dẫu vẫn còn đang giận nhưng Raika không cách nào khống chế nổi xúc cảm dục vọng. Huyền Kỳ càng đối nàng ôn nhu, nàng càng cơ khát hắn, hai bàn tay bé nhỏ vòng ra sau ôm lấy đầu tóc hắn, một mực đáp lại nụ hôn cháy bỏng của hắn ban cho. Môi lưỡi quấn quýt dây dưa ướt mềm.
"Ưm...ân..."
Y phục nàng nhanh chóng bị lột sạch, Huyền Kỳ đem hai chân nàng đặt bên hông hắn, dùng sức thúc mạnh vào. Mỗi cú thúc đều quá mạnh tốc độ liên tục như muốn đem hạ thể nàng xuyên thủng, Raika sợ hãi hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng hắn, đớn đau khóc ngất.
"Phu quân, chậm...chút...sẽ đau con a...hức....ức..."
Úc Huyền Kỳ như bị đâm phải chỗ nhược quả nhiên tốc độ chậm lại đâm rút, đem nàng hôn liếm gặm cắn một hồi sau đó kéo nàng ngồi dậy lên đùi hắn, với tư thế này cự vật thuận lợi đâm sâu cho tới tận cùng.
Raika đớn đau lẫn hoang dại bật kêu lên, âm thanh rất nhanh bị vỡ vụn thành nhiều mảnh, bởi Úc Huyền Kỳ liên tục lên xuống cú nào cũng đỉnh vào tận tiểu hoa tâm.
Raika ôm cổ hắn như ôm cái phao cứu mạng, tiếng rên rỉ trộn lẫn tiếng thở dốc ồ ồ. Hai cơ thể ướt đẫm mồ hôi quấn lấy nhau, Huyền Kỳ rốt cuộc cũng phóng thích. Raika run rẩy trong lồng ngực hắn. Huyền Kỳ đặt nàng nằm xuống giường tiếp tục tiến vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook