Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất
-
Chương 3: Cần ngươi làm gì
Chưởng quỹ tỏ ý giúp ta dẫn người đi, ta ngoảnh đầu nhìn người kia vẫn đứng im không nhúc nhích, đang mở to mắt nhìn ta chằm chằm, đôi mắt tròng đen trắng rõ ràng.
Hóa ra không phải đang ngủ hả.
Dạ Hành có bộ thủ tục khá rắc rối, làm ta phải xác nhận rất nhiều lần. Làm xong ta vẫy tay với người kia:
“Đi thôi.”
Những ánh mắt xung quanh kinh ngạc, nghe đâu đó có tiếng thì thầm: “Bị thương nặng như vậy, nằm ở đây nhiều ngày rồi sao có thể nói đi là đi được chứ? Sao lại gặp được chủ nhận nhẫn tâm như vậy..”
Người nọ loạng choạng vịn vào tường bò dậy, nhấc chân di chuyển tới gần ta, hắn đi còn khó khăn chật vật hơn cả ta. Hai bước dừng một bước, vô hết sức kiên nhẫn chấp tay trong tà áo chờ hắn.
Đi được ra đến ngoài hết một nén nhang.
Lại tốn thời gian uống hết chung trà, đến qua cửa hàng.
Lại thêm một khắc tới cửa thành.
Dù người đi cực kì chậm như ta cũng cảm thấy đau trứng.
Ta: “ Ngươi không thể đi nhanh một chút sao.”
Thân hình ảnh vệ chấn động, run rẩy quỳ xuống: “Thuộc hạ..vô năng. Xin chủ nhân trừng phạt.”
Thanh âm của hắn khàn khàn, mỗi chữ nói ra cũng khó khăn.
Lẽ nào?! Ta bỗng nhiên có linh cảm chợt lóe lên, cơ trí hỏi: “Ngươi rất đau sao?”
“Không sao.” Ảnh vệ hít sâu một hơi.
“Vậy đi thôi.” Là đoán sai à…Ta ngượng ngùng sờ mũi, sau đó nhìn hắn rất lâu rất lâu mới có thể tiếp tục đi.
Không khác ốc sên, ta đi được hai bước liền ngừng lại.
Không biết nên đi đâu, như thế nào cho phải.
Trong thư chỉ viết phải mua thị vệ, ta đã mua xong rồi, chợt cảm thấy mục tiêu sống đã xong, không còn mục đích gì nữa.
Trầm mặc suy nghĩ vừa xoa bụng, chỗ nào đó đau nhức ta nhíu mày.
“Chủ nhân…không thoải mái sao?” Ảnh vệ bén nhạy nhìn thấy bất ổn.
“Ta bị người ám toán, không sống được bao lâu nữa.” Ta buồn bã thở dài.
Ảnh vệ run sợ thấp giọng nói: “Thuộc hạ đắc tội.” liền tới bắt lấy tay ta.
Ài một nam nhân sờ tay ta để làm chi.
Ảnh vệ nắm cổ tay ta một lát, hắn ngây người cúi đầu nói: “Thuộc hạ vô năng..tra không ra chủ nhân có bệnh gì.”
Không trách ngươi, thật sự giang hồ này quá hiểm ác.
Ta đưa ánh mắt chờ đợi nhìn ảnh vệ, chờ hắn dẫn dắt phương hướng cuộc đời ta, ảnh vệ bị ánh mắt của ta nhìn đến không hiểu gì, nửa ngày một câu không nói.
Ôi, cần ngươi làm gì chứ.
“Bây giờ nên làm gì?” Ta hỏi.
Ảnh vệ thoáng khẩn trương tự đánh giá một lúc mới thận trọng nói: “Đều do chủ nhân phân phó.”
Không biết nên mới hỏi ngươi đó..
Ta cũng tự đánh giá một phen, đổi lại câu hỏi: “Vậy người bình thường lúc này làm gì?”
Ảnh vệ lại đấu tranh suy nghĩ: “Bình thường lúc này dùng cơm tối.”
A đúng đúng, chính là cái này. Cái nhục thể này của ta đúng là đòi hỏi cần ăn mỗi ngày, liền vui mừng nói: “Giao cho ngươi.”
“Vâng.” Ảnh vệ đáp một tiếng, nhưng lại chậm chạp không có động tĩnh gì.
Ảnh vệ ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn ta.
Ta cũng nhìn hắn.
Hắn lại nhìn ta.
Sắc mặt ảnh vệ trở nên phức tạp, chần chừ mở miệng nói: “Thuộc hạ…thuộc hạ xuất thân từ Dạ Hành trên người không có…bất kỳ thứ gì..”
“Ta biết.” Lúc nãy chúng ta không phải vừa đi ra cùng nhau còn gì, ta nhìn giống mất trí nhớ sao.
Sau đó chậm rãi rời đi.
Không biết có phải do ảo giác hay không mà tại sao hắn vẫn chậm chạp rất nhiều so với người thường, thật nên dẫn hắn đến lớp học nhục thể.
Ta ngồi xổm bên bờ sông, lặng lẽ nhìn ánh tà dương xuống đỉnh núi, cảm thấy kịch độc trong cơ thể càng phát tác lợi hại…Đau quá, ta muốn chết muốn chết muốn chết muốn chết muốn chết muốn chết.
“Chủ nhân.” Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nói, ta quay đầu lại nhìn thấy một bóng người lảo đảo đang cầm một bọc gì đó đi tới, sau đó chậm rãi đặt xuống đất.
Ta ở bên cạnh nhìn hắn, trên mặt hắn sao nhiều mồ hôi như vậy, trên quần áo còn toát ra rất nhiều dịch thể màu đỏ tươi.
Ngón tay ta chọc lên đó.
Ảnh vệ hít vào một ngụm khí lạnh, khuôn mặt vặn vẹo dường như là rất khổ sở.
Không biết hắn khổ sở vì cái gì.
“Đau?” Ta cười hiền hòa nhìn hắn.
Ảnh vệ cắn răng nói: “Không phải.”
Ta lại đoán sai à, ngại quá.
Ngại ngùng không bao lâu ta lập tức bị mùi hương trong cái bọc kia hấp dẫn, mùi vị đó tựa hồ có ma tính khiến ta ngứa ngáy.
Mùi này đã từng ngửi thấy trong lớp thực nghiệm
Chẳng lẽ đây là thức ăn trong truyền thuyết sao!!!
“Vô cùng xin lỗi.. Thuộc hạ vô dụng chỉ kiếm được một con gà rừng.”
Nền văn minh nơi chúng ta có người nói mỹ thực ăn vào rất ghiền, như ma túy vậy, vô cùng nguy hiểm không thể cai được, Nhục thể này ăn uống mới có thể duy trì hoạt động, chứ đừng nhắc tới điều khiến cơ thể đi ăn cơm.
mà hai tay của ta lại không thể khống chế như bị trúng độc.
Ảnh vệ vừa trở mình tay cầm hai cành cây đưa tới, kinh ngạc nhìn lối ăn của ta, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, đũa..”
Đũa, hả hả, đừng đùa chứ, sao động tác khó thế ta làm sao được.
Gió cuốn mây tan chén sạch sẽ con gà nướng và trái cây rừng, nước mắt kích động trào ra.
Cổ đại vạn tuế!! Nhục thể vạn tuế!! Huhuhu
Càn quét xong, ta thấy ảnh vệ mơ hồ nhìn ta, mới ngượng ngùng ho khan, nguy rồi, quên chừa cho hắn, hắn cũng là người, cũng cần ăn uống mà..
“Ngươi đói không?” Ta hỏi.
Anhr vệ nghiêm trọng lắc đầu.
Không đòi à..Ta lại đoán sai nữa à, phiền muộn quá.
Thì ra ảnh vệ không cần ăn, thật là lợi hại, thật là gian xảo ( -_- mày ăn hết rồi, m hỏi sao nó dám trả lời đói chứ thằng đần này)
Lúc này ta phát hiện cơn đau bụng tan biến hoàn toàn, thay vào đó là cảm giác thoải mái vô cùng. Ta bừng tình, nhất định là ảnh vệ lén bỏ giải dược vào đồ ăn đây mà.
Ta thành khẩn nhìn hắn.
Ảnh vệ ùm cái quỳ xuống: “Chủ nhận trách tội! Thuộc hạ chỉ có thể kiếm được những thứ này..”
Ai..Trông ta đáng sợ đến thế à..
Ta giúp hắn đứng lên, nhớ ra lúc này không biết nên làm gì liền không thể làm gì khác hơn là hỏi: “Ta hỏi ngươi người thường lúc này làm gì.”
“Chủ nhân trách tội.” lại ùm cái quỳ xuống, “Chủ nhân nên nghỉ ngơi, thuộc hạ đáng chết.”
Vì sao ta ngủ ngươi sẽ chết, ta không hiểu nhíu mày: “Ngủ ở đâu.”
“Thuộc hạ ngu muội, không biết chủ nhân..” hắn do dự một lát, “Không biết chủ nhân là quý nhân nhà ai, làm thế nào trở về.”
Ta nghĩ nói: “Ta không đến từ nhà nào, cũng không được trở về.”
“Xin lỗi, là thuộc hạ vượt khuôn phép.” Ảnh vệ xanh mặt kinh nghi bất định hỏi: “Vậy tối nay…nghỉ ngơi ở khách điếm?”
“Vậy đi thôi.”
Ảnh vệ sắc mặt phức tạp đi trước, ta khoan thai cười đi sau.
Chỉ là bên méo có dầu ta đưa tay lau. Vẫn cảm thấy thật tốt tốt hơn trước nhiều.
Ảnh vệ nhìn ta ánh mắt hắn lại càng kì quái.
Khách điếm có ba bốn nhóm người ngồi dùng cơm, ta nhìn họ, lại nhìn lại ảnh vệ.
Ừm..luôn cảm thấy..ảnh vệ không giống những người khác.
Y phục người khác từng mảnh vải dù đơn giản cũng rất chỉnh tề.
Còn ảnh vệ y phục trên người hắn rách nát còn đen thùi lùi.
Nhớ tới trước đây trong chương trình học về trang phục trong lịch sử, có thời kì xu hướng là quần jeans mài rách.
Ảnh vệ hẳn là người từ thời đại đó.
Chẳng trách có người nhìn hắn chỉ chỏ.
Tuy là ta không thích hắn mặc loại trang phục đồng nát này nhưng dù sao cũng không phải chuyện của mình, ta không có quyền can thiệp sở thích của người khác. Bản Thần Sáng Thế thực sự là vô cùng dân chủ.
Lão bản của khách điếm chào đón chúng ta, nhìn quần áo trên người ta, ánh mắt dừng ở ngọc bội bên hông vài lần, cười đến híp lại thành đường chỉ, sau đó nhìn mặt ta khóe miệng hơi khép lại.
“À khách quan đến tìm phòng trọ? Muốn phòng thế nào, mấy gian?”
Phức tạp quá ta không biết đáp sao. Ta nhìn sang ảnh vệ.
“Một gian…Phòng hảo hạng.” Ảnh vệ do dự, lẽ nào hắn cũng chưa ở trọ bao giờ sao.
“Được.” Lão bản đáp ứng, cười khanh khách nhìn ảnh vệ.
Ảnh vệ nhìn ta.
Gì, ngươi nhìn ta làm gì.
Dừng trong chốc lát, lão bản nhỏ giọng nhắc nhở: “Khách quan, có thể cọc trước tiền phòng..?”
..À..Ta hiểu rồi. là đòi tiền. Nhưng mà ta không có tiền.
Ảnh vệ quan sát thấy tình hình phức tạp, hít sâu một hơi, dường như lấp đầy quyết tâm, quay đầu lại nói: “Lão bản, cầm giấy bút tới.”
Lão bản nghe xong nhìn quần áo của hắn, ảnh vệ viết xong, lão bản chấn động, thần sắc thay đổi thêm mười phần cung kính.
“Hóa ra là đại nhân..Tiểu nhị! Mau đến đưa hai vị lên lầu.”
Uchuchu! Viết chữ cũng có thể làm tiền tiêu. Nhà ta có ảnh vệ thật giỏi.
Ta tán thưởng nhìn hắn, đợi vào phòng rồi khen ngợi hắn, nhưng ảnh vệ thấy ánh mắt ta sắc mặt hắn lại trở nên hết sức khó coi.
Lão bản an bài xong, nhìn ảnh vệ liền líu lưỡi nói: “Công tử, tùy tùng của ngài bị thương không nhẹ, ta có nên mời đại phu tới?”
Ta cau mày nhìn ảnh vệ: “Ai nói hắn bị thương?”
Không ngờ ta vừa hỏi, lão bản liền sợ hãi quỳ xuống: “Tiểu nhân lắm miệng tiểu nhân đáng chết. Xin công tử tha mạng.”
Sao mấy người ở đây hở ra chuyện gì là quỳ xuống tha mạng, trông ta giống tên cuồng sát lắm à.
Ta buồn bực bước vào phòng, bước đến giường. Thời đại văn minh như chúng ta nhìn tấm ván gỗ đơn sơ có thể có tác dụng khôi phục thể lực cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Chỉ cần nằm lên đó là khỏe ra sao..
“Vô cùng xin lỗi, ra hạ sách này cùng lắm chống đỡ được hai ba ngày..Xin chủ nhân trách phạt.”
Ta nhíu mày: “Ngươi làm rất tốt, ta còn chưa khen ngươi thì thôi?”
Ảnh vệ mặt trắng bệnh.
Ta ngồi trên giường, sờ đệm chăn thật mềm mại, nhìn ảnh vệ tự giác ngồi xổm trong góc tường hỏi: “Người ngồi đó làm gì?”
“..Xin lỗi, thuộc hạ thân là ảnh vệ, phải bảo vệ chủ nhân dưới nơi chủ nhân không thấy, không nên ảnh hưởng đến tầm mắt chủ nhân. Nhưng là..thân thể tại hạ bất tiện, thật sự…”
Ảnh vệ của ta trời sinh tàn tật sao?
Tàn tật còn tham gia loại chức nghiệp nguy hiểm như hộ vệ, thật sự là thân tàn nhưng ý chí không hề tàn.
Ta tán thưởng cười với hắn. Ảnh vệ sợ hãi.
“Còn không lên đây?” Ta nhìn hắn, tay vỗ lên chăn.
“..Không được.” Khóe miệng ảnh vệ co rút.
Chắc là thích ngồi góc nhà, không thích ngủ giường. Ta cũng không ép liền tác thành cho hắn, kéo chăn nằm xuống.
Ngọc bội trên người theo đó phát ra tiếng lách cách, chắc là ngọc quý..thực sự khiến người ta hơi sợ.
Tình cảnh hôm nay cảm thấy không tốt lắm. Ta là người sáng tạo ra thế giới này, vốn tưởng mình sẽ trở thành một hacker tay che trời, thế mà bây giờ ngay cả công tắc bàn tay vàng cũng không tìm thấy thì thật ta đây chẳng khác người thường lắm.
Không biết có thể sống qua mấy ngày trên giang hồ hiểm ác này, ta không quen đưa mắt nhìn hai bàn tay trắng, trừ sự xinh đẹp này ra ta không có gì cả..
Suy nghĩ này không khỏi làm ta chán nản.
“Ảnh vệ tái nhợt yếu ớt” cũng từ đây là hình thành như thế.
Hóa ra không phải đang ngủ hả.
Dạ Hành có bộ thủ tục khá rắc rối, làm ta phải xác nhận rất nhiều lần. Làm xong ta vẫy tay với người kia:
“Đi thôi.”
Những ánh mắt xung quanh kinh ngạc, nghe đâu đó có tiếng thì thầm: “Bị thương nặng như vậy, nằm ở đây nhiều ngày rồi sao có thể nói đi là đi được chứ? Sao lại gặp được chủ nhận nhẫn tâm như vậy..”
Người nọ loạng choạng vịn vào tường bò dậy, nhấc chân di chuyển tới gần ta, hắn đi còn khó khăn chật vật hơn cả ta. Hai bước dừng một bước, vô hết sức kiên nhẫn chấp tay trong tà áo chờ hắn.
Đi được ra đến ngoài hết một nén nhang.
Lại tốn thời gian uống hết chung trà, đến qua cửa hàng.
Lại thêm một khắc tới cửa thành.
Dù người đi cực kì chậm như ta cũng cảm thấy đau trứng.
Ta: “ Ngươi không thể đi nhanh một chút sao.”
Thân hình ảnh vệ chấn động, run rẩy quỳ xuống: “Thuộc hạ..vô năng. Xin chủ nhân trừng phạt.”
Thanh âm của hắn khàn khàn, mỗi chữ nói ra cũng khó khăn.
Lẽ nào?! Ta bỗng nhiên có linh cảm chợt lóe lên, cơ trí hỏi: “Ngươi rất đau sao?”
“Không sao.” Ảnh vệ hít sâu một hơi.
“Vậy đi thôi.” Là đoán sai à…Ta ngượng ngùng sờ mũi, sau đó nhìn hắn rất lâu rất lâu mới có thể tiếp tục đi.
Không khác ốc sên, ta đi được hai bước liền ngừng lại.
Không biết nên đi đâu, như thế nào cho phải.
Trong thư chỉ viết phải mua thị vệ, ta đã mua xong rồi, chợt cảm thấy mục tiêu sống đã xong, không còn mục đích gì nữa.
Trầm mặc suy nghĩ vừa xoa bụng, chỗ nào đó đau nhức ta nhíu mày.
“Chủ nhân…không thoải mái sao?” Ảnh vệ bén nhạy nhìn thấy bất ổn.
“Ta bị người ám toán, không sống được bao lâu nữa.” Ta buồn bã thở dài.
Ảnh vệ run sợ thấp giọng nói: “Thuộc hạ đắc tội.” liền tới bắt lấy tay ta.
Ài một nam nhân sờ tay ta để làm chi.
Ảnh vệ nắm cổ tay ta một lát, hắn ngây người cúi đầu nói: “Thuộc hạ vô năng..tra không ra chủ nhân có bệnh gì.”
Không trách ngươi, thật sự giang hồ này quá hiểm ác.
Ta đưa ánh mắt chờ đợi nhìn ảnh vệ, chờ hắn dẫn dắt phương hướng cuộc đời ta, ảnh vệ bị ánh mắt của ta nhìn đến không hiểu gì, nửa ngày một câu không nói.
Ôi, cần ngươi làm gì chứ.
“Bây giờ nên làm gì?” Ta hỏi.
Ảnh vệ thoáng khẩn trương tự đánh giá một lúc mới thận trọng nói: “Đều do chủ nhân phân phó.”
Không biết nên mới hỏi ngươi đó..
Ta cũng tự đánh giá một phen, đổi lại câu hỏi: “Vậy người bình thường lúc này làm gì?”
Ảnh vệ lại đấu tranh suy nghĩ: “Bình thường lúc này dùng cơm tối.”
A đúng đúng, chính là cái này. Cái nhục thể này của ta đúng là đòi hỏi cần ăn mỗi ngày, liền vui mừng nói: “Giao cho ngươi.”
“Vâng.” Ảnh vệ đáp một tiếng, nhưng lại chậm chạp không có động tĩnh gì.
Ảnh vệ ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn ta.
Ta cũng nhìn hắn.
Hắn lại nhìn ta.
Sắc mặt ảnh vệ trở nên phức tạp, chần chừ mở miệng nói: “Thuộc hạ…thuộc hạ xuất thân từ Dạ Hành trên người không có…bất kỳ thứ gì..”
“Ta biết.” Lúc nãy chúng ta không phải vừa đi ra cùng nhau còn gì, ta nhìn giống mất trí nhớ sao.
Sau đó chậm rãi rời đi.
Không biết có phải do ảo giác hay không mà tại sao hắn vẫn chậm chạp rất nhiều so với người thường, thật nên dẫn hắn đến lớp học nhục thể.
Ta ngồi xổm bên bờ sông, lặng lẽ nhìn ánh tà dương xuống đỉnh núi, cảm thấy kịch độc trong cơ thể càng phát tác lợi hại…Đau quá, ta muốn chết muốn chết muốn chết muốn chết muốn chết muốn chết.
“Chủ nhân.” Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nói, ta quay đầu lại nhìn thấy một bóng người lảo đảo đang cầm một bọc gì đó đi tới, sau đó chậm rãi đặt xuống đất.
Ta ở bên cạnh nhìn hắn, trên mặt hắn sao nhiều mồ hôi như vậy, trên quần áo còn toát ra rất nhiều dịch thể màu đỏ tươi.
Ngón tay ta chọc lên đó.
Ảnh vệ hít vào một ngụm khí lạnh, khuôn mặt vặn vẹo dường như là rất khổ sở.
Không biết hắn khổ sở vì cái gì.
“Đau?” Ta cười hiền hòa nhìn hắn.
Ảnh vệ cắn răng nói: “Không phải.”
Ta lại đoán sai à, ngại quá.
Ngại ngùng không bao lâu ta lập tức bị mùi hương trong cái bọc kia hấp dẫn, mùi vị đó tựa hồ có ma tính khiến ta ngứa ngáy.
Mùi này đã từng ngửi thấy trong lớp thực nghiệm
Chẳng lẽ đây là thức ăn trong truyền thuyết sao!!!
“Vô cùng xin lỗi.. Thuộc hạ vô dụng chỉ kiếm được một con gà rừng.”
Nền văn minh nơi chúng ta có người nói mỹ thực ăn vào rất ghiền, như ma túy vậy, vô cùng nguy hiểm không thể cai được, Nhục thể này ăn uống mới có thể duy trì hoạt động, chứ đừng nhắc tới điều khiến cơ thể đi ăn cơm.
mà hai tay của ta lại không thể khống chế như bị trúng độc.
Ảnh vệ vừa trở mình tay cầm hai cành cây đưa tới, kinh ngạc nhìn lối ăn của ta, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, đũa..”
Đũa, hả hả, đừng đùa chứ, sao động tác khó thế ta làm sao được.
Gió cuốn mây tan chén sạch sẽ con gà nướng và trái cây rừng, nước mắt kích động trào ra.
Cổ đại vạn tuế!! Nhục thể vạn tuế!! Huhuhu
Càn quét xong, ta thấy ảnh vệ mơ hồ nhìn ta, mới ngượng ngùng ho khan, nguy rồi, quên chừa cho hắn, hắn cũng là người, cũng cần ăn uống mà..
“Ngươi đói không?” Ta hỏi.
Anhr vệ nghiêm trọng lắc đầu.
Không đòi à..Ta lại đoán sai nữa à, phiền muộn quá.
Thì ra ảnh vệ không cần ăn, thật là lợi hại, thật là gian xảo ( -_- mày ăn hết rồi, m hỏi sao nó dám trả lời đói chứ thằng đần này)
Lúc này ta phát hiện cơn đau bụng tan biến hoàn toàn, thay vào đó là cảm giác thoải mái vô cùng. Ta bừng tình, nhất định là ảnh vệ lén bỏ giải dược vào đồ ăn đây mà.
Ta thành khẩn nhìn hắn.
Ảnh vệ ùm cái quỳ xuống: “Chủ nhận trách tội! Thuộc hạ chỉ có thể kiếm được những thứ này..”
Ai..Trông ta đáng sợ đến thế à..
Ta giúp hắn đứng lên, nhớ ra lúc này không biết nên làm gì liền không thể làm gì khác hơn là hỏi: “Ta hỏi ngươi người thường lúc này làm gì.”
“Chủ nhân trách tội.” lại ùm cái quỳ xuống, “Chủ nhân nên nghỉ ngơi, thuộc hạ đáng chết.”
Vì sao ta ngủ ngươi sẽ chết, ta không hiểu nhíu mày: “Ngủ ở đâu.”
“Thuộc hạ ngu muội, không biết chủ nhân..” hắn do dự một lát, “Không biết chủ nhân là quý nhân nhà ai, làm thế nào trở về.”
Ta nghĩ nói: “Ta không đến từ nhà nào, cũng không được trở về.”
“Xin lỗi, là thuộc hạ vượt khuôn phép.” Ảnh vệ xanh mặt kinh nghi bất định hỏi: “Vậy tối nay…nghỉ ngơi ở khách điếm?”
“Vậy đi thôi.”
Ảnh vệ sắc mặt phức tạp đi trước, ta khoan thai cười đi sau.
Chỉ là bên méo có dầu ta đưa tay lau. Vẫn cảm thấy thật tốt tốt hơn trước nhiều.
Ảnh vệ nhìn ta ánh mắt hắn lại càng kì quái.
Khách điếm có ba bốn nhóm người ngồi dùng cơm, ta nhìn họ, lại nhìn lại ảnh vệ.
Ừm..luôn cảm thấy..ảnh vệ không giống những người khác.
Y phục người khác từng mảnh vải dù đơn giản cũng rất chỉnh tề.
Còn ảnh vệ y phục trên người hắn rách nát còn đen thùi lùi.
Nhớ tới trước đây trong chương trình học về trang phục trong lịch sử, có thời kì xu hướng là quần jeans mài rách.
Ảnh vệ hẳn là người từ thời đại đó.
Chẳng trách có người nhìn hắn chỉ chỏ.
Tuy là ta không thích hắn mặc loại trang phục đồng nát này nhưng dù sao cũng không phải chuyện của mình, ta không có quyền can thiệp sở thích của người khác. Bản Thần Sáng Thế thực sự là vô cùng dân chủ.
Lão bản của khách điếm chào đón chúng ta, nhìn quần áo trên người ta, ánh mắt dừng ở ngọc bội bên hông vài lần, cười đến híp lại thành đường chỉ, sau đó nhìn mặt ta khóe miệng hơi khép lại.
“À khách quan đến tìm phòng trọ? Muốn phòng thế nào, mấy gian?”
Phức tạp quá ta không biết đáp sao. Ta nhìn sang ảnh vệ.
“Một gian…Phòng hảo hạng.” Ảnh vệ do dự, lẽ nào hắn cũng chưa ở trọ bao giờ sao.
“Được.” Lão bản đáp ứng, cười khanh khách nhìn ảnh vệ.
Ảnh vệ nhìn ta.
Gì, ngươi nhìn ta làm gì.
Dừng trong chốc lát, lão bản nhỏ giọng nhắc nhở: “Khách quan, có thể cọc trước tiền phòng..?”
..À..Ta hiểu rồi. là đòi tiền. Nhưng mà ta không có tiền.
Ảnh vệ quan sát thấy tình hình phức tạp, hít sâu một hơi, dường như lấp đầy quyết tâm, quay đầu lại nói: “Lão bản, cầm giấy bút tới.”
Lão bản nghe xong nhìn quần áo của hắn, ảnh vệ viết xong, lão bản chấn động, thần sắc thay đổi thêm mười phần cung kính.
“Hóa ra là đại nhân..Tiểu nhị! Mau đến đưa hai vị lên lầu.”
Uchuchu! Viết chữ cũng có thể làm tiền tiêu. Nhà ta có ảnh vệ thật giỏi.
Ta tán thưởng nhìn hắn, đợi vào phòng rồi khen ngợi hắn, nhưng ảnh vệ thấy ánh mắt ta sắc mặt hắn lại trở nên hết sức khó coi.
Lão bản an bài xong, nhìn ảnh vệ liền líu lưỡi nói: “Công tử, tùy tùng của ngài bị thương không nhẹ, ta có nên mời đại phu tới?”
Ta cau mày nhìn ảnh vệ: “Ai nói hắn bị thương?”
Không ngờ ta vừa hỏi, lão bản liền sợ hãi quỳ xuống: “Tiểu nhân lắm miệng tiểu nhân đáng chết. Xin công tử tha mạng.”
Sao mấy người ở đây hở ra chuyện gì là quỳ xuống tha mạng, trông ta giống tên cuồng sát lắm à.
Ta buồn bực bước vào phòng, bước đến giường. Thời đại văn minh như chúng ta nhìn tấm ván gỗ đơn sơ có thể có tác dụng khôi phục thể lực cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Chỉ cần nằm lên đó là khỏe ra sao..
“Vô cùng xin lỗi, ra hạ sách này cùng lắm chống đỡ được hai ba ngày..Xin chủ nhân trách phạt.”
Ta nhíu mày: “Ngươi làm rất tốt, ta còn chưa khen ngươi thì thôi?”
Ảnh vệ mặt trắng bệnh.
Ta ngồi trên giường, sờ đệm chăn thật mềm mại, nhìn ảnh vệ tự giác ngồi xổm trong góc tường hỏi: “Người ngồi đó làm gì?”
“..Xin lỗi, thuộc hạ thân là ảnh vệ, phải bảo vệ chủ nhân dưới nơi chủ nhân không thấy, không nên ảnh hưởng đến tầm mắt chủ nhân. Nhưng là..thân thể tại hạ bất tiện, thật sự…”
Ảnh vệ của ta trời sinh tàn tật sao?
Tàn tật còn tham gia loại chức nghiệp nguy hiểm như hộ vệ, thật sự là thân tàn nhưng ý chí không hề tàn.
Ta tán thưởng cười với hắn. Ảnh vệ sợ hãi.
“Còn không lên đây?” Ta nhìn hắn, tay vỗ lên chăn.
“..Không được.” Khóe miệng ảnh vệ co rút.
Chắc là thích ngồi góc nhà, không thích ngủ giường. Ta cũng không ép liền tác thành cho hắn, kéo chăn nằm xuống.
Ngọc bội trên người theo đó phát ra tiếng lách cách, chắc là ngọc quý..thực sự khiến người ta hơi sợ.
Tình cảnh hôm nay cảm thấy không tốt lắm. Ta là người sáng tạo ra thế giới này, vốn tưởng mình sẽ trở thành một hacker tay che trời, thế mà bây giờ ngay cả công tắc bàn tay vàng cũng không tìm thấy thì thật ta đây chẳng khác người thường lắm.
Không biết có thể sống qua mấy ngày trên giang hồ hiểm ác này, ta không quen đưa mắt nhìn hai bàn tay trắng, trừ sự xinh đẹp này ra ta không có gì cả..
Suy nghĩ này không khỏi làm ta chán nản.
“Ảnh vệ tái nhợt yếu ớt” cũng từ đây là hình thành như thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook