Ra Vẻ Đạo Mạo - Xác Trung Hữu Nhục
-
Chương 36
Mới chớp mắt một cái mà đã đến cuối tuần, Mạnh Phàm chẳng dám lãng phí một giây nào mà đi máy bay đến thành phố C ngay, sau đó đổi phương tiện lái thẳng một đường không ngừng nghỉ đến nhà Vương Khả. Có lẽ do khoảng thời gian gần đây tâm tình hắn trải qua quá nhiều thay đổi, ban đêm lại ngủ không được ngon, nên mệt nhọc quá độ mà bị cảm mất. Vừa tới nơi thì trời đổ cơn mưa, trời tối thui, Mạnh Phàm lại đang nhức đầu chóng mặt vì bị cảm, dẫn đến không chú ý đến chiếc xe ở llàn đường bên phải đang giảm tốc độ để chuyển làn, bị chiếc xe nhập làn ấy tông phải. Cũng may không ai xây xát gì, mà Mạnh Phàm chỉ muốn đến nhà Vương Khả ngay, không muốn lãng phí thêm thời gian nên hắn dứt khoát giải quyết riêng với người ta luôn.
Đến thành phố S, Mạnh Phàm cũng không dám đậu xe dưới nhà Vương Khả. Hắn vòng tới một con đường khác, lúc dừng xe còn cố tình để bên xe bị đụng hỏng quay vào bên trong để khó phát hiện hơn. Làm xong hết những thứ này, Mạnh Phàm mới yên tâm đi bộ về nhà Vương Khả.
Cơn mưa dần nhỏ đi, đường phố xa xa trông cứ mờ mờ ảo ảo.
Mạnh Phàm đã nhìn thấy Vương Khả từ xa, anh với Lưu Dương đang chơi với đứa cháu gái trước cửa tiệm, dường như cô bé đang chạy đua với Lưu Dương, nhưng bé chạy không lại Lưu Dương nên giận dỗi gào to, nhất quyết đòi cưỡi lên vai ông nội rồi đua tiếp với Lưu Dương, nhưng kết quả vẫn là chạy không lại.
Cô cháu gái nhỏ rất là tức giận, dẩu miệng ồn ào nói muốn Lưu Dương cũng phải cõng Vương Khả để chạy đua với bé, nếu không thì không công bằng. Mà tên nhóc Lưu Dương cũng thô lỗ gớm, nghe thế thì quay lại cõng ngay Vương Khả lên lưng, không thèm hỏi xem Vương Khả có đồng ý hay không mà chạy luôn một mạch.
Khoảng cách quá xa, Mạnh Phàm không thấy rõ được vẻ mặt của Vương Khả, có lẽ là đang cười.
Vương Khả được thả xuống liền xô Lưu Dương một cái, lúc đang cười đùa lại vô tình trông thấy Mạnh Phàm ở phía xa, mới đầu anh còn tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm, mãi đến tận khi Mạnh Phàm bước lại gần mới chắc chắn đúng là người thật.
Cô cháu gái nhỏ bên cạnh bi bô hỏi: “Cái chú đẹp trai này là ai vậy ạ? Bạn của anh Vương Khả hả?”
“Đúng vậy.” Vương Khả cười sờ đầu cô bé, rồi mở điện thoại lên xem ngày: “Sao anh lại tới đây? Không phải là ngày mai mới đúng hả?”
“Hôm nay anh rảnh nên đến luôn ấy mà.”
“Xe anh đâu?” Vương Khả hỏi, rồi lại nói tiếp: “Anh cảm à.”
“Cũng sắp khỏi rồi.” Mạnh Phàm lảng tránh không trả lời câu hỏi về xe.
Vương Khả quay lại chào bọn Lưu Dương rồi dẫn Mạnh Phàm lên nhà. Chờ hai người vào trong nhà, ánh đèn chiếu xuống sáng trưng, lúc này Vương Khả mới nhìn thấy được tơ máu trong mắt Mạnh Phàm, trạng thái tinh thần cũng chẳng tốt lắm.
“Anh có khỏe không?” Vương Khả ân cần nói, “Bệnh thì không gần gấp gáp đến vậy đâu.”
“Anh nhớ em mà.”
“… Vậy anh vẫn có thể ở nhà nghỉ ngơi một hôm, chờ ngày mai hẵng đến mà.”
Ngày mai đến thì làm gì thấy được cảnh vui đùa của em với Lưu Dương đâu đúng không. Ngày mai trở lại có phải là liền không nhìn thấy hắn và Lưu Dương nói đùa. Trong đầu Mạnh Phàm toàn là hình ảnh Lưu Dương cõng Vương Khả ban nãy, hắn chán nản nói: “Vậy để anh đi khách sạn ngủ một đêm vậy.”
“Cái gì cơ?” Vương Khả cau nhíu mày.
“Em giận ư Vương Khả?” Không thèm chờ Vương Khả nói hết, Mạnh Phàm đã nói tiếp ngay, “Em đừng giận nhé, anh lập tức đi ngay đây.”
“Em cho anh đi hồi nào? Em chỉ nói em muốn anh nghỉ ngơi cho khỏe thôi. Ngươi lại đang nói xàm gì đấy.” Vương Khả vừa tức vừa thấy buồn cười, bất chợt anh nhớ lại chuyện xảy ra lúc Mạnh Phàm mới đến, lúc này anh mới nhận ra vấn đề: “Anh trông thấy Lưu Dương cõng em chứ gì.” Vương Khả bất đắc dĩ nói, “Em với nhóc ấy chỉ là bạn bè chơi đùa với nhau bình thường thôi…”
Trông Mạnh Phàm vẫn tủi thân cực kỳ.
“Được rồi, tại sao anh lại nghĩ có gì đó giữa em và Lưu Dương thế?” Vương Khả thấy khó hiểu lắm.
Chỉ với mỗi một điều là Lưu Dương ngày nào cũng có thể ở bên Vương Khả thôi cũng đủ khiến Mạnh Phàm thấy lo lắng bất an rồi, hắn nói: “Em thích ăn cơm nó nấu, em còn chơi game với nó… Ngay cả chiếc drone em cũng cho nó luôn.”
“…”
“Anh lại chẳng làm được gì hết.” Mạnh Phàm chẳng có chút tự tin nào, nhất là sau khi hắn nhìn thấy Vương Khả cười đùa với Lưu Dương khi nãy, trông Vương Khả vui vẻ hơn nhiều so với lúc ở bên hắn.
“Đó đều là chuyện đã qua rồi. Chiếc drone kia cũng chỉ là cho cậu ấy mượn chơi thôi mà…” Vương Khả cảm thấy bất lực vô cùng: “Anh bảo đi khách sạn là nghiêm túc đấy à?”
“… Anh nghĩ em không muốn nhìn thấy anh.”
“Tại sao anh lại nghĩ thế? Nếu em không muốn thấy anh nữa thì cần gì phải ——” nhớ lại tình cảnh lúc đó, Vương Khả chợt phát hiện có gì đó sai sai, anh tiếp tục truy hỏi Mạnh Phàm: “Anh cho rằng hôm đó em cho anh vào nhà là do xúc động nhất thời à? Là vì thương hại anh à?”
“Anh biết em không thích anh, em tốt đến như vậy, anh hiểu mà.” Hiển nhiên là Mạnh Phàm nghĩ như thế rồi, hắn nói tiếp: “Hôm đó mượn dùng máy tính của em, anh có thấy video của anh trong thùng rác. Em đã xóa hết đi mà. Em chẳng muốn nhìn thấy anh nữa rồi.”
Mạnh Phàm ủ rũ cúi đầu như một con cún bự không ai thương yêu.
Vương Khả thấy hắn như thế thì thật lòng vừa lo vừa buồn cười: “Em cũng chỉ là một người bình thường thôi, không có tốt như anh nói đâu. Càng không có chuyện vì thương hại anh mà… Anh dựa vào đâu mà cho rằng em sẽ làm thế?”
“Mạnh Phàm, anh như vậy là không được rồi.” Vương Khả nhẹ giọng nói, “Nếu như em nói, em vẫn nghĩ rằng anh nói thích em là vì muốn bù đắp cho em, thì anh thấy sao?”
Nghe Vương Khả nói thế, Mạnh Phàm ngay lập tức hoảng loạn: “Không phải đâu! Anh thật lòng thích em, thích em từ rất lâu rồi. Trước khi biết thân phận của em anh đã muốn theo đuổi em rồi.”
“Anh thấy chưa, anh muốn ở bên em không phải vì anh thấy có lỗi với em, mà em cũng vậy.” Vương Khả ngẩng đầu nhìn hắn, “Lòng em thương anh cũng không phải vì em thương hại anh.”
Mạnh Phàm ngạc nhiên vô cùng.
“Khi đó em không trả lời anh, là bởi vì em vô cùng khao khát có được một cuộc sống mới.” Vương Khả thẳng thắn nói, “Còn chưa thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn đó, em nào dám nghĩ tới những thứ khác nữa. Tình cảm của anh với em mà nói thì là một thứ xa xỉ vô cùng.”
“Vương Khả à anh…”
“Em chưa theo đuổi ai bao giờ, cũng chưa từng được ai theo đuổi.” Vương Khả sờ mũi một cái, “Em cũng đang học hỏi dần mà. Trước kia em không định nói ra, ai ngờ lại làm anh hiểu lầm, sao anh lại không hỏi ý em mà đã vội vàng kết luận như thế cơ chứ.”
Mạnh Phàm lúng túng đáp: “Anh không dám.”
“Sao hồi trước trên điện thoại anh nói hay lắm mà? Sao bây giờ trước mặt em lại không dám nói.”
“Cái đó khác mà.” Mạnh Phàm bối rối: “Anh hối hận vì lúc trước đã đối xử không tốt với em, không thích em sớm hơn, làm uổng phí nhiều thời gian như vậy, có rất nhiều lời còn chưa kịp nói với em, tất cả đều đã bị bỏ lỡ.”
“Thế thì giờ anh lựa mấy câu mà anh nghĩ là em thích rồi nói cho em nghe đi?” Vương Khả cũng không thể ngó lơ cảm giác ấm áp trong lòng mình được nữa, anh cười nói, “Em nói chứ sao tự nhiên anh lại trở nên sến súa như này, quả thực như biến thành người khác vậy đó.”
“Em không thích ư?”
“Có một chút, em cảm thấy em không hề tốt đẹp như anh nói đâu. Thật ra em vẫn muốn nghe lời thật lòng của anh hơn, em cũng muốn hiểu anh mà.” Vương Khả kìm lòng không đậu mà dỗ dành con cún cỡ bự trước mặt mình, “Anh lại không chịu nói với em.”
“Anh sợ nói ra lại khiến em không vui…”
“Ví dụ như?”
“Anh không thích Lưu Dương chút nào, nhìn em ở chung với nó anh thấy ghen tỵ lắm.” Mạnh Phàm tiến lên ôm lấy Vương Khả, “Em là người dịu dàng như vậy, lỡ như nó thích em thì anh phải làm sao bây giờ, anh không giành nổi với nói. Nó mới mười chín tuổi thôi, anh—— “
“Ngươi toàn bị người ta kêu chú chứ gì?” Vương Khả nở nụ cười, “Còn gì nữa không?”
“Hôm nay vừa gặp em anh đã bắt đầu lo sợ, rằng sau hai hôm nữa thì phải đến một tuần liền anh không được nhìn thấy em.” Mạnh Phàm ôm chặt Vương Khả, “Anh không thể gặp em mỗi ngày, anh rất sợ sẽ có một ngày anh không thể nhìn thấy em nữa.”
Trong lòng Vương Khả thấy ấm áp vô cùng, anh nói: “Em sẽ không đi đâu hết mà.”
“Anh muốn hôn em.”
Vương Khả bật cười: “Sao lần trước anh hôn luôn mà không hỏi thế.”
Mạnh Phàm nâng mặt anh lên: “Bời vì khi đó em cười với anh, giống như bây giờ vậy.”
Hắn yêu mình thật lòng, Vương Khả nghĩ thầm, cánh tay anh vòng qua vai Mạnh Phàm, chủ động hôn lên môi hắn. Môi răng triền miên, hơi thở quấn quít đan xen. Mạnh Phàm nhanh chóng cướp lại quyền chủ động, đè Vương Khả lên tường hôn sâu, hắn vuốt ve eo anh, đầu gối chen vào giữa hai chân Vương Khả, nhẹ nhàng cọ xát, nghe thấy Vương Khả phát ra giọng mũi yếu ớt, cả người hắn nóng bừng.
“Vương Khả à.” Mạnh Phàm nhìn thẳng vào Vương Khả, giọng nói khàn khàn, “Anh…”
Hai má Vương Khả đỏ ửng lên: “Đồ em đã đặt mua rồi, nhưng vẫn chưa giao đến.”
Lời này làm ngọn lửa trong lòng Mạnh Phàm bừng cháy, bàn tay hắn chui vào trong theo lưng quần của Vương Khả, một mảng thịt mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay, hắn không dứt tay ra nổi, động tác càng lúc càng dữ dội hơn. Vương Khả bị hắn sờ đến nhũn cả eo, bàn tay đặt lên vai Mạnh Phàm túm chặt lấy áo sơ mi của hắn. Khóa quần đã được mở ra hoàn toàn, lưng quần bị kéo xuống tới đùi, thịt mông bị bóp tới biến dạng, dương v*t cũng bị Mạnh Phàm nắm lấy, Vương Khả thở dốc không ngừng, lâu lắm rồi không làm chuyện này nên khoái cảm ập đến vừa nhanh vừa mạnh, anh túm cổ tay Mạnh Phàm hòng ngăn hắn lại nhưng lại không nỡ để hắn dừng thật.
“Em cứ chảy nước nãy giờ rồi.” Mạnh Phàm cũng động tình, hắn thở hồng hộc, “Trơn quá không cầm nổi luôn.”
Vương Khả đỏ bừng mặt, thò tay xuống dưới háng Mạnh Phàm nhưng lại bị Mạnh Phàm cản. Mạnh Phàm hôn một cái lên gò má đỏ ửng của Vương Khả, trực tiếp quỳ xuống, nhấc một chân của Vương Khả đặt lên vai mình rồi há miệng ngậm lấy dương v*t đang run rẩy của Vương Khả.
“Đừng vậy mà… A…” Cả người Vương Khả run lên bần bật, dương v*t được môi lưỡi ấm áp bao bọc, Mạnh Phàm còn chưa kịp làm gì anh đã muốn bắn tới nơi, anh túm tóc Mạnh Phàm, “Không muốn…”
Mạnh Phàm cố ý dùng đầu lưỡi kích thích quy đầu, Vương Khả nhỏ giọng rên rỉ, đùi run như cầy sấy. Mồ hôi trán chảy ròng ròng, nếu không phải Mạnh Phàm đang đỡ anh thì anh đã té ngã sõng xoài trên sàn rồi. Giọng mũi của anh vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, làm Mạnh Phàm hận không thể một phát húp trọn anh. Dưới sự kích thích thích nhân đôi khi được xoa nắn bao tinh hoàn và liếm mút đỉnh dương v*t, Vương Khả cong người bắn ra, trước mắt anh trắng xóa không nhìn thấy gì, cơ thể anh vẫn còn chìm trong khoảnh khắc cực khoái, vừa sướng vừa mệt.
Mạnh Phàm nhả tinh dịch ra, đứng lên ôm lấy Vương Khả, vuốt ve cơ thể còn đang run rẩy của đối phương, ra vẻ chính trực nói: “Ngọt ghê.”
Vương Khả tát nhẹ một cái lên mặt Mạnh Phàm, nghĩ thầm Mạnh Phàm có mỗi cái tật này thì không khác gì ngày xưa.
======Hết chương 36======
#Riz:Còn 2 chương nữa thôi là hoàn chính văn rồi đó mọi người. Chương sau xôi thịt đầy đủ nhé, lâu quá mới có H lại ehehe ^^
Đến thành phố S, Mạnh Phàm cũng không dám đậu xe dưới nhà Vương Khả. Hắn vòng tới một con đường khác, lúc dừng xe còn cố tình để bên xe bị đụng hỏng quay vào bên trong để khó phát hiện hơn. Làm xong hết những thứ này, Mạnh Phàm mới yên tâm đi bộ về nhà Vương Khả.
Cơn mưa dần nhỏ đi, đường phố xa xa trông cứ mờ mờ ảo ảo.
Mạnh Phàm đã nhìn thấy Vương Khả từ xa, anh với Lưu Dương đang chơi với đứa cháu gái trước cửa tiệm, dường như cô bé đang chạy đua với Lưu Dương, nhưng bé chạy không lại Lưu Dương nên giận dỗi gào to, nhất quyết đòi cưỡi lên vai ông nội rồi đua tiếp với Lưu Dương, nhưng kết quả vẫn là chạy không lại.
Cô cháu gái nhỏ rất là tức giận, dẩu miệng ồn ào nói muốn Lưu Dương cũng phải cõng Vương Khả để chạy đua với bé, nếu không thì không công bằng. Mà tên nhóc Lưu Dương cũng thô lỗ gớm, nghe thế thì quay lại cõng ngay Vương Khả lên lưng, không thèm hỏi xem Vương Khả có đồng ý hay không mà chạy luôn một mạch.
Khoảng cách quá xa, Mạnh Phàm không thấy rõ được vẻ mặt của Vương Khả, có lẽ là đang cười.
Vương Khả được thả xuống liền xô Lưu Dương một cái, lúc đang cười đùa lại vô tình trông thấy Mạnh Phàm ở phía xa, mới đầu anh còn tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm, mãi đến tận khi Mạnh Phàm bước lại gần mới chắc chắn đúng là người thật.
Cô cháu gái nhỏ bên cạnh bi bô hỏi: “Cái chú đẹp trai này là ai vậy ạ? Bạn của anh Vương Khả hả?”
“Đúng vậy.” Vương Khả cười sờ đầu cô bé, rồi mở điện thoại lên xem ngày: “Sao anh lại tới đây? Không phải là ngày mai mới đúng hả?”
“Hôm nay anh rảnh nên đến luôn ấy mà.”
“Xe anh đâu?” Vương Khả hỏi, rồi lại nói tiếp: “Anh cảm à.”
“Cũng sắp khỏi rồi.” Mạnh Phàm lảng tránh không trả lời câu hỏi về xe.
Vương Khả quay lại chào bọn Lưu Dương rồi dẫn Mạnh Phàm lên nhà. Chờ hai người vào trong nhà, ánh đèn chiếu xuống sáng trưng, lúc này Vương Khả mới nhìn thấy được tơ máu trong mắt Mạnh Phàm, trạng thái tinh thần cũng chẳng tốt lắm.
“Anh có khỏe không?” Vương Khả ân cần nói, “Bệnh thì không gần gấp gáp đến vậy đâu.”
“Anh nhớ em mà.”
“… Vậy anh vẫn có thể ở nhà nghỉ ngơi một hôm, chờ ngày mai hẵng đến mà.”
Ngày mai đến thì làm gì thấy được cảnh vui đùa của em với Lưu Dương đâu đúng không. Ngày mai trở lại có phải là liền không nhìn thấy hắn và Lưu Dương nói đùa. Trong đầu Mạnh Phàm toàn là hình ảnh Lưu Dương cõng Vương Khả ban nãy, hắn chán nản nói: “Vậy để anh đi khách sạn ngủ một đêm vậy.”
“Cái gì cơ?” Vương Khả cau nhíu mày.
“Em giận ư Vương Khả?” Không thèm chờ Vương Khả nói hết, Mạnh Phàm đã nói tiếp ngay, “Em đừng giận nhé, anh lập tức đi ngay đây.”
“Em cho anh đi hồi nào? Em chỉ nói em muốn anh nghỉ ngơi cho khỏe thôi. Ngươi lại đang nói xàm gì đấy.” Vương Khả vừa tức vừa thấy buồn cười, bất chợt anh nhớ lại chuyện xảy ra lúc Mạnh Phàm mới đến, lúc này anh mới nhận ra vấn đề: “Anh trông thấy Lưu Dương cõng em chứ gì.” Vương Khả bất đắc dĩ nói, “Em với nhóc ấy chỉ là bạn bè chơi đùa với nhau bình thường thôi…”
Trông Mạnh Phàm vẫn tủi thân cực kỳ.
“Được rồi, tại sao anh lại nghĩ có gì đó giữa em và Lưu Dương thế?” Vương Khả thấy khó hiểu lắm.
Chỉ với mỗi một điều là Lưu Dương ngày nào cũng có thể ở bên Vương Khả thôi cũng đủ khiến Mạnh Phàm thấy lo lắng bất an rồi, hắn nói: “Em thích ăn cơm nó nấu, em còn chơi game với nó… Ngay cả chiếc drone em cũng cho nó luôn.”
“…”
“Anh lại chẳng làm được gì hết.” Mạnh Phàm chẳng có chút tự tin nào, nhất là sau khi hắn nhìn thấy Vương Khả cười đùa với Lưu Dương khi nãy, trông Vương Khả vui vẻ hơn nhiều so với lúc ở bên hắn.
“Đó đều là chuyện đã qua rồi. Chiếc drone kia cũng chỉ là cho cậu ấy mượn chơi thôi mà…” Vương Khả cảm thấy bất lực vô cùng: “Anh bảo đi khách sạn là nghiêm túc đấy à?”
“… Anh nghĩ em không muốn nhìn thấy anh.”
“Tại sao anh lại nghĩ thế? Nếu em không muốn thấy anh nữa thì cần gì phải ——” nhớ lại tình cảnh lúc đó, Vương Khả chợt phát hiện có gì đó sai sai, anh tiếp tục truy hỏi Mạnh Phàm: “Anh cho rằng hôm đó em cho anh vào nhà là do xúc động nhất thời à? Là vì thương hại anh à?”
“Anh biết em không thích anh, em tốt đến như vậy, anh hiểu mà.” Hiển nhiên là Mạnh Phàm nghĩ như thế rồi, hắn nói tiếp: “Hôm đó mượn dùng máy tính của em, anh có thấy video của anh trong thùng rác. Em đã xóa hết đi mà. Em chẳng muốn nhìn thấy anh nữa rồi.”
Mạnh Phàm ủ rũ cúi đầu như một con cún bự không ai thương yêu.
Vương Khả thấy hắn như thế thì thật lòng vừa lo vừa buồn cười: “Em cũng chỉ là một người bình thường thôi, không có tốt như anh nói đâu. Càng không có chuyện vì thương hại anh mà… Anh dựa vào đâu mà cho rằng em sẽ làm thế?”
“Mạnh Phàm, anh như vậy là không được rồi.” Vương Khả nhẹ giọng nói, “Nếu như em nói, em vẫn nghĩ rằng anh nói thích em là vì muốn bù đắp cho em, thì anh thấy sao?”
Nghe Vương Khả nói thế, Mạnh Phàm ngay lập tức hoảng loạn: “Không phải đâu! Anh thật lòng thích em, thích em từ rất lâu rồi. Trước khi biết thân phận của em anh đã muốn theo đuổi em rồi.”
“Anh thấy chưa, anh muốn ở bên em không phải vì anh thấy có lỗi với em, mà em cũng vậy.” Vương Khả ngẩng đầu nhìn hắn, “Lòng em thương anh cũng không phải vì em thương hại anh.”
Mạnh Phàm ngạc nhiên vô cùng.
“Khi đó em không trả lời anh, là bởi vì em vô cùng khao khát có được một cuộc sống mới.” Vương Khả thẳng thắn nói, “Còn chưa thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn đó, em nào dám nghĩ tới những thứ khác nữa. Tình cảm của anh với em mà nói thì là một thứ xa xỉ vô cùng.”
“Vương Khả à anh…”
“Em chưa theo đuổi ai bao giờ, cũng chưa từng được ai theo đuổi.” Vương Khả sờ mũi một cái, “Em cũng đang học hỏi dần mà. Trước kia em không định nói ra, ai ngờ lại làm anh hiểu lầm, sao anh lại không hỏi ý em mà đã vội vàng kết luận như thế cơ chứ.”
Mạnh Phàm lúng túng đáp: “Anh không dám.”
“Sao hồi trước trên điện thoại anh nói hay lắm mà? Sao bây giờ trước mặt em lại không dám nói.”
“Cái đó khác mà.” Mạnh Phàm bối rối: “Anh hối hận vì lúc trước đã đối xử không tốt với em, không thích em sớm hơn, làm uổng phí nhiều thời gian như vậy, có rất nhiều lời còn chưa kịp nói với em, tất cả đều đã bị bỏ lỡ.”
“Thế thì giờ anh lựa mấy câu mà anh nghĩ là em thích rồi nói cho em nghe đi?” Vương Khả cũng không thể ngó lơ cảm giác ấm áp trong lòng mình được nữa, anh cười nói, “Em nói chứ sao tự nhiên anh lại trở nên sến súa như này, quả thực như biến thành người khác vậy đó.”
“Em không thích ư?”
“Có một chút, em cảm thấy em không hề tốt đẹp như anh nói đâu. Thật ra em vẫn muốn nghe lời thật lòng của anh hơn, em cũng muốn hiểu anh mà.” Vương Khả kìm lòng không đậu mà dỗ dành con cún cỡ bự trước mặt mình, “Anh lại không chịu nói với em.”
“Anh sợ nói ra lại khiến em không vui…”
“Ví dụ như?”
“Anh không thích Lưu Dương chút nào, nhìn em ở chung với nó anh thấy ghen tỵ lắm.” Mạnh Phàm tiến lên ôm lấy Vương Khả, “Em là người dịu dàng như vậy, lỡ như nó thích em thì anh phải làm sao bây giờ, anh không giành nổi với nói. Nó mới mười chín tuổi thôi, anh—— “
“Ngươi toàn bị người ta kêu chú chứ gì?” Vương Khả nở nụ cười, “Còn gì nữa không?”
“Hôm nay vừa gặp em anh đã bắt đầu lo sợ, rằng sau hai hôm nữa thì phải đến một tuần liền anh không được nhìn thấy em.” Mạnh Phàm ôm chặt Vương Khả, “Anh không thể gặp em mỗi ngày, anh rất sợ sẽ có một ngày anh không thể nhìn thấy em nữa.”
Trong lòng Vương Khả thấy ấm áp vô cùng, anh nói: “Em sẽ không đi đâu hết mà.”
“Anh muốn hôn em.”
Vương Khả bật cười: “Sao lần trước anh hôn luôn mà không hỏi thế.”
Mạnh Phàm nâng mặt anh lên: “Bời vì khi đó em cười với anh, giống như bây giờ vậy.”
Hắn yêu mình thật lòng, Vương Khả nghĩ thầm, cánh tay anh vòng qua vai Mạnh Phàm, chủ động hôn lên môi hắn. Môi răng triền miên, hơi thở quấn quít đan xen. Mạnh Phàm nhanh chóng cướp lại quyền chủ động, đè Vương Khả lên tường hôn sâu, hắn vuốt ve eo anh, đầu gối chen vào giữa hai chân Vương Khả, nhẹ nhàng cọ xát, nghe thấy Vương Khả phát ra giọng mũi yếu ớt, cả người hắn nóng bừng.
“Vương Khả à.” Mạnh Phàm nhìn thẳng vào Vương Khả, giọng nói khàn khàn, “Anh…”
Hai má Vương Khả đỏ ửng lên: “Đồ em đã đặt mua rồi, nhưng vẫn chưa giao đến.”
Lời này làm ngọn lửa trong lòng Mạnh Phàm bừng cháy, bàn tay hắn chui vào trong theo lưng quần của Vương Khả, một mảng thịt mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay, hắn không dứt tay ra nổi, động tác càng lúc càng dữ dội hơn. Vương Khả bị hắn sờ đến nhũn cả eo, bàn tay đặt lên vai Mạnh Phàm túm chặt lấy áo sơ mi của hắn. Khóa quần đã được mở ra hoàn toàn, lưng quần bị kéo xuống tới đùi, thịt mông bị bóp tới biến dạng, dương v*t cũng bị Mạnh Phàm nắm lấy, Vương Khả thở dốc không ngừng, lâu lắm rồi không làm chuyện này nên khoái cảm ập đến vừa nhanh vừa mạnh, anh túm cổ tay Mạnh Phàm hòng ngăn hắn lại nhưng lại không nỡ để hắn dừng thật.
“Em cứ chảy nước nãy giờ rồi.” Mạnh Phàm cũng động tình, hắn thở hồng hộc, “Trơn quá không cầm nổi luôn.”
Vương Khả đỏ bừng mặt, thò tay xuống dưới háng Mạnh Phàm nhưng lại bị Mạnh Phàm cản. Mạnh Phàm hôn một cái lên gò má đỏ ửng của Vương Khả, trực tiếp quỳ xuống, nhấc một chân của Vương Khả đặt lên vai mình rồi há miệng ngậm lấy dương v*t đang run rẩy của Vương Khả.
“Đừng vậy mà… A…” Cả người Vương Khả run lên bần bật, dương v*t được môi lưỡi ấm áp bao bọc, Mạnh Phàm còn chưa kịp làm gì anh đã muốn bắn tới nơi, anh túm tóc Mạnh Phàm, “Không muốn…”
Mạnh Phàm cố ý dùng đầu lưỡi kích thích quy đầu, Vương Khả nhỏ giọng rên rỉ, đùi run như cầy sấy. Mồ hôi trán chảy ròng ròng, nếu không phải Mạnh Phàm đang đỡ anh thì anh đã té ngã sõng xoài trên sàn rồi. Giọng mũi của anh vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, làm Mạnh Phàm hận không thể một phát húp trọn anh. Dưới sự kích thích thích nhân đôi khi được xoa nắn bao tinh hoàn và liếm mút đỉnh dương v*t, Vương Khả cong người bắn ra, trước mắt anh trắng xóa không nhìn thấy gì, cơ thể anh vẫn còn chìm trong khoảnh khắc cực khoái, vừa sướng vừa mệt.
Mạnh Phàm nhả tinh dịch ra, đứng lên ôm lấy Vương Khả, vuốt ve cơ thể còn đang run rẩy của đối phương, ra vẻ chính trực nói: “Ngọt ghê.”
Vương Khả tát nhẹ một cái lên mặt Mạnh Phàm, nghĩ thầm Mạnh Phàm có mỗi cái tật này thì không khác gì ngày xưa.
======Hết chương 36======
#Riz:Còn 2 chương nữa thôi là hoàn chính văn rồi đó mọi người. Chương sau xôi thịt đầy đủ nhé, lâu quá mới có H lại ehehe ^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook