Ra Tường Ký
-
Chương 28: Tình không hạ ôn nhu
Cổ Vưu Chấn lôi kéo Cận Liễu Liễu đi đến bên cánh rừng kia, đem cành củi
đang cháy cắm xuống một mô đất, hung tợn kêu Cận Liễu Liễu mau một chút. Sau đó lại tự mình đi ra một chỗ gần đó, đứng chờ nàng giải quyết xong.
Trong lòng hắn vẫn đang còn bùng cháy,Cận Liễu Liễu này thật sự là một cái túi da, một chút phong tình cũng không hiểu, còn tuyệt không biết ở trước mặt phu quân cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Chuyện này nếu xảy ra ở trên người nhị thiếu phu nhân, chỉ sợ nàng trước tiên cố ý nói với hắn muốn đi rửa tay, sau đó lặng lẽ một mình đi ra chỗ khác giải quyết tốt lắm rồi trở về, một chút dấu vết cũng sẽ không để cho hắn phát hiện.
Nhưng Cận Liễu Liễu này thì ngược lại, liền tự nhiên rõ ràng nói với hắn muốn đi “phương tiện” như vậy. Chẳng có chút bộ dáng nữ nhân nào cả!
Nghĩ vậy, hắn tiếp tục thở dài,Cận Liễu Liễu không hiểu chuyện, lại không có hương vị nữ nhi, nhưng là hắn cố tình thích cùng nàng ở cùng một chỗ, nhìn nàng trong lòng hắn liền cao hứng.
Tựa như hiện tại, tuy rằng hắn quả thật rất tức giận, cũng thật là thực bất mãn, cũng vẫn ngoan ngoãn đứng ở cánh rừng bên ngoài cùng nàng .
Cổ Vưu Chấn thở dài nặng nề, còn phối hợp nặng nề mà lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ: Cổ Vưu Chấn ta thanh danh một thời, không muốn tại đây sông nhỏ câu lý lật thuyền .
Nghĩ như vậy, trong lòng hắn bỗng nhiên cả kinh.
Sao lại thế này?
Hắn phiên cái gì thuyền?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này hắn nhìn nàng liền thấy trong lòng phiền muộn, là vì, là vì kỳ… thật trong lòng hắn có nàng?Luyến tiếc nàng?
Trong đầu chợt xông ra ý niệm này, Cổ Vưu Chấn chỉ cảm thấy như giữa trời nắng bị sét đánh, ngay cả thân mình đều lay động theo.
Trời ạ! Điều này sao có thể?
Tuyệt đối không có khả năng!
Cổ Vưu Chấn hắn tuyệt đối sẽ không đối với kẻ ngốc hồ đồ không hiểu chuyện tiểu nha đầu này động tâm!
Tuyệt đối không có khả năng!
Hắn trảm đinh tiệt thiết lắc lắc đầu, nhưng trong lòng lại tuyệt không kiên định bắt đầu hoài nghi.
Không đợi tâm tư hắn hoạt động xong, chỉ thấy Cận Liễu Liễu cầm nhánh cây đi ra, rụt rè kêu hắn: “Phu quân, ta tốt lắm.”
Cổ Vưu Chấn lập tức dài mặt ra, thanh âm cũng hung tợn:”nhanh nhanh đi trở lại ngay! Ngươi không muốn ăn cơm sao?”
Cận Liễu Liễu gật gật đầu, vui vẻ chạy đến dòng suối nhỏ rửa tay, sau đó vui vẻ chạy về bên cạnh đống lửa.
Một đám người đều đã ngồi vây quanh đống lửa. Mọi người vì nhường chỗ cho Cổ Vưu Chấn và Cận Liễu Liễu nên đã nhóm hai đống lửa khác ở cạnh xe ngựa nướng vài cái bánh ăn. Ngọc Trúc gọi bọn họ lại gần lán bọn họ cũng không đến.
Chim trĩ đã được nướng chín, bóng loáng cực kỳ mê người, mấy con cá kia cũng nướng thơm ngào ngạt ứa ra nhiệt khí, nhìn đã muốn chảy nước miếng.
Bọn họ người người đều biết mới vừa rồi Cổ Vưu Chấn bồi Cận Liễu Liễu phương tiện, nhưng mọi người đều làm bộ như không biết, chỉ lo khen ngợi chim trĩ cùng cá rất thơm.
Cổ Vưu Chấn sắc mặt có chút biến thành màu đen, nhưng nếu mọi người đều làm bộ như không biết, hắn cũng cường giả không biết.
Lê Tuyền đem chim trĩ nướng gỡ ra, lấy từ trong lòng ra một thanh chủy thủ, nhanh và gọn đem chim trĩ cắt thành mấy phần, sau đó cầm một cái đùi đưa cho Cổ Vưu Chấn: “Cổ huynh, mời.”
Cổ Vưu Chấn không có khách khí khiêm nhượng mà chỉ nói lời cảm tạ một tiếng rồi tiếp lấy.
Lê Tuyền lại đem một cái đùi khác đưa cho Cận Liễu Liễu, nàng tiếp nhận, còn nói: “Tuyền ca ca, ngươi cũng ăn đi.”
“Ta không thích ăn đùi, ngươi ăn đi.”
Nhất thời mỗi người đều phân hết con chim trĩ,mấy con cá kia cũng bị cắt ra, mỗi người một nửa.
Có lẽ là thức quá muộn, thân thể mệt mỏi, lại rất đói bụng, Cổ Vưu Chấn cư nhiên cảm thấy chim trĩ nướng cùng cá nướng gì đó mỹ vị vô cùng. Tuy rằng không có cho muối, nhưng cũng ngon đến nỗi thiếu chút nữa cắn phải lưỡi.
Cận Liễu Liễu nhìn thoáng qua Cổ Vưu Chấn một cái, thấy hắn phi thường đang thưởng thức hương vị ngọt ngào, nàng cũng ngọt ngào cười: “Phu quân, ta chưa nói sai, mấy thứ này nướng xong ăn rất ngon .”
Cổ Vưu Chấn có chút ngượng ngùng dừng lại nhấm nuốt: “ngươi nói nhiều quá, nhanh ăn đi, ăn sớm một chút rồi nghỉ ngơi.”
Ngọc Trúc lại tiếp lời nói: “Mấy thứ này tuy rằng đều là thức ăn bình thường, nhưng chế biến đơn giản thế này thật lúc đầu không để ý, không nghĩ tới hương vị lại tốt như vậy.”
Lê Tuyền nở nụ cười: “Các ngươi đây là mới ăn lần đầu, ta có một lần cùng vài huynh đệ đi lên núi bắt được một con cọ hay bắt người. Tại núi Hắc Phong kia mai phục ước chừng năm ngày, mỗi ngày đều ăn mấy thứ này, ăn đến nỗi lưỡi cũng phải chịu khổ. Mỗi ngày ăn cái này, các ngươi sẽ không thấy ngon như vậy.”
Cận Liễu Liễu lại xen mồm nói: “Ai nói? Ta thời điểm trước kia ở nhà, nếu có thể mỗi ngày đều được ăn mấy thứ này, ta đây đến ngủ cũng phải cười. Có một hồi hạn hán, ở cái đập đầu thôn chúng ta vĩ khẩu rất lợi hại, mỗi ngày đều có không ít cá bị mắc cạn. Ta cùng A Bảo mỗi ngày đều đi bắt cá. Mỗi lần ít nhất đều bắt được một sọt nhỏ. Trước hết nhóm lửa cạnh đường nướng cá tươi, ăn xong rồi mới về nhà. Trở về đến nhà, mẫu thân ta lại đem cá nướng ăn. Mỗi ngày đều thật vui vẻ, ta thực ước gì mỗi ngày đều được như vậy.”
Lê Tuyền cười ha ha: “Ngươi từ giờ theo Cổ huynh, chẳng lẽ ăn không tốt? Bọn họ là nhà giàu, chẳng lẽ không đúng mỗi ngày thịt cá nuôi ngươi?”
“Ngô, đó cũng là thật a.” Cận Liễu Liễu gật gật đầu, còn nói: “Bất quá, ta vẫn là thích nướng ăn như vậy nhất.”
Thấy nàng nói thiên chân khả ái, chẳng những Lê Tuyền nở nụ cười, ngay cả Ngọc Trúc đều nở nụ cười theo. Chỉ có Cổ Vưu Chấn một người tựa hồ như có nhiều tâm sự, không nói lời nào, cũng không có biểu tình.
Ngọc Trúc cùng Lê Tuyền còn tưởng rằng Cổ Vưu Chấn là đang lo lắng đến chuyện về sau ở kinh thành, cũng không nói gì thêm, tiếp tục cùng Cận Liễu Liễu tùy tiện hàn huyên vài câu.
Nhất thời, ấm trà Cận Liễu Liễu đặt ở cạnh đống lửa lúc trước đã muốn nấu sôi. Ngọc Trúc dùng một cành cây nhấc ấm trà ra, bọc khăn thật dày thật cẩn thận rót trà ra chén đưa cho mỗi người một chén.
Trà ngon,chim trĩ, cá nướng, bánh bao trắng hơi khô cứng, tương dưa chuột mới mua hai ngày trước, còn có một hộp điểm tâm tinh tế nhỏ do Cận Liễu Liễu cống hiến. Một đám người ăn cảm thấy mỹ mãn, mọi người đều ngồi xuất thần cạnh đống lửa, không muốn nhúc nhích.
Qua một hồi lâu, Ngọc Trúc nhẹ nhàng nói: “Thiếu gia, người cùng tam thiếu phu nhân đi lên xe ngựa nghỉ tạm đi. Ta cùng bọn Cổ Uy thay phiên gác đêm, người không cần lo lắng. Đại ca đánh xe ngày mai phải đánh xe, nên hãy để cho bọn họ đi nghỉ ngơi.”
Quay đầu, hắn lại nói với Lê Tuyền: “Lê công tử cũng thỉnh đi trên xe chúng ta chấp nhận một đêm.”
Vì tránh cho phiền toái không cần thiết, hiện tại bọn họ đều gọi Lê Tuyền làm “Lê công tử” .
Lê Tuyền hì hì cười nói: “Ta thân cường thể tráng , khi ra ngoài ngược lại ngủ không tốt. Không bằng các ngươi đều đi nghỉ ngơi, ta đến gác đêm là tốt rồi.”
“Như vậy sao được? Lê công tử là khách nhân, ngươi đi nghỉ tạm mới hợp lẽ.”
“Được rồi, được rồi, đừng tranh . Ta xem như vậy tốt lắm, ta và các ngươi vài thay phiên gác đêm, Cổ huynh liền cùng Liễu Liễu hảo hảo đi ngủ một giấc.”
Bàn tay to của Lê Tuyền như vậy vung lên, vì thế quyết định như vậy.
Đống lửa bị đốt cháy to thêm một ít, xe ngựa đỗ ở gần chỗ đống lửa, có thể cảm thấy nhiệt khí ấm áp dễ chịu.
Bên trong xe không gian rất lớn, Cận Liễu Liễu đi trên xe ngựa trước đem cái bàn nhỏ chuyển sang bên cạnh, sau đó xuất thảm cùng chăn bông trắng đã dùng ở trong góc, thảm thì trải trên sàn xe, chăn bông là vật phẩm để cho hai người bọn họ chống lạnh đêm nay.
Trải xong chỗ nằm đơn giản, Cận Liễu Liễu vươn đầu, gọi một tiếng: “Phu quân, vào ngủ đi.”
Cổ Vưu Chấn cùng Ngọc Trúc đàm đạo vài câu, không ngoài việc dặn bọn hắn cẩn thận. Mặt khác chú ý phòng lạnh, liền nhảy lên xe ngựa, đi vào trong xe, xoay người buông màn xe xuống, đóng cửa xe.
Thấy Cận Liễu Liễu muốn thoát y phục bên ngoài ra, Cổ Vưu Chấn nói: “Bên ngoài rất lạnh, cứ mặc áo ngoài ngủ đi.”
Cận Liễu Liễu gật gật đầu: “Vâng, cám ơn phu quân nhắc nhở.”
” Cảm tạ cái gì? Gia là sợ ngươi nếu gặp lạnh bị bệnh, lãng phí ngân lượng chữa bệnh thì không nói, còn có thể chậm trễ thời gian đi đường!”
“Nga.” Cận Liễu Liễu hiện tại có thói quen chỉ cần nghe được Cổ Vưu Chấn hung tợn nói chuyện vói nàng, nàng sẽ cúi đầu “Nga” một tiếng, ra vẻ tập mãi thành thói quen.
Vì thế hai người nằm xuống, đắp chăn bông, bên trên lại bỏ thêm áo choàng da chồn bạc của Cận Liễu Liễu, thế nên tuyệt không lạnh.
Cận Liễu Liễu vừa nằm xuống không bao lâu liền ngủ say, Cổ Vưu Chấn suy nghĩ tâm sự trong chốc lát, cũng đã ngủ.
Bên ngoài đống lửa hãy còn cháy thực lớn, mấy người Ngọc Trúc mỗi một canh giờ đều thay đổi người.
Ngủ thẳng đến sau nửa đêm, Cổ Vưu Chấn lại đi ra ngoài, đi xuống xe ngựa,thấy Cổ Võ gác đêm ngồi cạnh đống lửa nâng cằm đang ngủ say.
Hắn không có đánh thức Cổ Võ, giải quyết xong, rửa tay lại tới cạnh xe ngựa, cũng không tiến trong xe ngựa, chỉ ngồi trên càng xe thượng chăm chăm ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trên trời có rất nhiều sao, một vầng trăng cong soi sáng lộ vẻ tà tà.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến: sắp đến lễ mừng năm mới.
Nhớ lại trước đây, Cổ gia bọn họ đã sớm quét tước sạch sẽ, nơi nơi giăng đèn kết hoa chuẩn bị lễ mừng năm mới. Nhưng năm nay, hắn lại mang theo vài người trên đường bôn ba,hướng đến địa phương sinh tử chưa biết.
Hắn nhất thời có chút thổn thức, lơ đãng thở dài một tiếng.
Cận Liễu Liễu vốn là ngủ mơ mơ màng màng, Cổ Vưu Chấn động thân đi ra ngoài nàng đã biết, cách một hồi lâu cũng không thấy hắn tiến vào. Lúc này lại nghe ở bên ngoài xe truyền đến một tiếng thở dài, nàng liền tỉnh.
Xoa xoa mắt, nàng cũng ra ngoài xe, thanh âm hàm hàm hồ hồ còn không rõ ràng lắm: “Phu quân, ngươi như thế nào lại ngồi ở chỗ này nha? Ngươi không ngủ được a?”
” Không ngủ được .”
“Nga.” Cận Liễu Liễu gật gật đầu, nhưng cũng đi đến bên người Cổ Vưu Chấn ngồi xuống.
Cổ Vưu Chấn ngẩn ra: “Ngươi không ngủ ? Ngày mai ngươi sẽ không có tinh thần đi đường.”
“Ta cùng ngươi, bên ngoài tối lắm a, phu quân ngồi một mình sẽ sợ hãi .”
Cổ Vưu Chấn vừa định nói nàng ngốc nghếch ngu đần, ngẩng đầu đã thấy một đôi mắt to ôn nhu nhìn hắn, dịu ngoan giống chú nai con. Trong lòng nóng lên, vào trong xe lấy áo choàng da chồn bạc của nàng ra khoác lên thân thể nàng.
Cận Liễu Liễu cười ngọt ngào: “Phu quân không lạnh sao? Ta cảm thấy khí lạnh bên ngoài này thật khó chịu.”
“Gia cũng không giống ngươi, chút lạnh như vậy tính cái gì.”
Cận Liễu Liễu gật đầu, vươn tay ra, sờ sờ tay Cổ Vưu Chấn, cảm thấy ấm áp, nàng mới yên tâm.
Cổ Vưu Chấn thấy cử chỉ săn sóc của nàng, vươn tay đem thân mình nho nhỏ của nàng tiến trong lòng, ôm thật chặt .
Một hồi lâu, hai người đều không nói chuyện.
Cận Liễu Liễu cũng học bộ dáng Cổ Vưu Chấn ngẩng đầu nhìn lên trời, trong chốc lát đột nhiên nói: “Phu quân, thật nhiều sao nha.”
“Ân.”
“Phu quân, ánh trăng đẹp quá đâu.”
“Ân.”
“Phu quân, có phải hay không sắp đến lễ mừng năm mới ?”
“Ân. Sắp đến lễ mừng năm mới.”
“Năm nay lễ mừng năm mới, ta liền không kịp ăn bánh trẻo của mẫu thân. Không biết cha mẹ bọn họ hiện tại có phải hay không đã làm xong bánh mật cùng bánh dày. Năm nay ta không ở nhà, không hiểu được ai sẽ đến tiễn song cửa sổ nhi.” Nàng nói xong, cư nhiên còn nhỏ giọng thở dài.
tiễn song cửa sổ nhi đâu*: giống như xông nhà ý
Cổ Vưu Chấn trong lòng tê rần, đem nàng ôm càng chặt: “Ngươi hội tiễn song cửa sổ nhi?”
“Đúng nha, ta cùng Hoa tỷ tỷ trong thôn. Ta sẽ tiễn mười mấy cái. Hàng năm song cửa sổ nhà thím cách vách cũng là để cho ta tiễn . Phu quân, nhà các ngươi song cửa sổ nhi là ai tiễn?”
“Gia thế nào biết được.” lời nói đó là thật, hắn là đại thiếu gia, làm sao phải quản mấy công việc nhỏ nhặt đó.
“Nga. Năm rồi nếu ở nhà, mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc. Hai mươi ba cúng táo quân; hai mươi tư quét dọn nhà cửa; hai mươi lăm làm đậu hủ; hai mươi sáu làm thịt khô; hai mươi bảy đi tập hợp…”
Cận Liễu Liễu bắt đầu nổi lên hát đồng dao dân gian, khi hát xong vẻ mặt nhìn về phương xa, tựa hồ như vậy có thể thấy nhà ở xa.
“Nhà chúng ta rất ít khi có thịt ăn, chỉ có thời điểm lễ mừng năm mới hàng năm, mẫu thân mới có thể đi cắt một miếng thịt trở về, lọc riêng da, mỡ và thịt ra. Mỡ rán thật thơm, chỉ cần nhẹ nhàng dính một chút muối, ta cùng A Bảo, A Bối mỗi lần đều đã cướp ăn. Còn lại đến thịt, nương sẽ băm , cùng rau xanh, củ cải gói bánh trẻo ăn.”
Nàng nói xong nói xong, nuốt nước miếng: “Ai, nói xong ta lại thấy hơi đói.”
Cổ Vưu Chấn vừa bực mình, vừa buồn cười, nhịn không được nhéo nhéo hai má của nàng: “Buổi tối ăn nhiều như vậy, lại đói bụng?”
Cận Liễu Liễu cũng cười: “Phu quân, ngươi năm rồi ở nhà, là làm lễ mừng năm mới như thế nào?”
Cổ Vưu Chấn ngừng một chốc lát, Cận Liễu Liễu nghĩ rằng hắn không muốn nói, lại nghe thấy thanh âm của hắn chậm rãi vang lên.
” Năm rồi lễ mừng năm mới, cùng bình thường cũng không có gì khác cả. Vẫn là cùng Ngọc Trúc, có khác chính là ăn một bàn bữa ăn đoàn viên, hơn nữa còn ăn một chén bánh trẻo lớn. Ăn xong rồi ở trong sân nhìn xem pháo hoa hàng năm trong nhà vẫn phóng. Sau đó cùng Ngọc Trúc chơi cờ đón giao thừa. Buổi sáng đầu năm đi phòng chính, bọn hạ nhân sẽ chúc tết ta, ta liền cho bọn hắn hồng bao. Các ngày khác đều vẫn là ở trong sân, bình thường nên như thế nào, liền làm như thế.”
Cổ Vưu Chấn nói hai ba câu liền kể xong mọi chuyện, Cận Liễu Liễu lại nói: “phụ mẫu ngươi, bọn họ không cùng ngươi đón lễ mừng năm mới sao?”
“Phụ mẫu ta luôn luôn ở tại kinh thành, rất ít trở về. Mỗi khi trở về, cũng ở đến lễ mừng năm mới. Trước kia ta luôn cùng tổ mẫu ở nhà, sau khi tổ mẫu rời đi, lễ mừng năm mới chỉ có ta cùng Ngọc Trúc. Tuy nhiên mấy năm trước, mẫu thân ta cũng đi , cha ta hắn cũng là ở kinh thành một mình.”
Cận Liễu Liễu nghe xong hốc mắt đỏ lên: “Phu quân.”
“Ngươi đây là làm chi? Đang hảo hảo, khóc cái gì?”
Trên mặt Cận Liễu Liễu đã muốn chảy xuống hai dòng nước mắt lớn: “Phu quân thật đáng thương.”
Cổ Vưu Chấn trong lòng chợt sững lại, hơn nửa ngày mới nguyện ý thừa nhận, hắn quả thật thực đáng thương. Mười tuổi đầu đã bị nhốt trong sân, chỗ nào cũng không dám đi, chỗ nào cũng không thể đi.
Cha mẹ vẫn không ở bên cạnh, khó khăn lắm mới có tổ mẫu yêu thương mình, lại đi sớm như vậy.
Cận Liễu Liễu nói đúng, hắn quả thật đáng thương!
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cư nhiên hâm mộ Cận Liễu Liễu. Nàng tuy rằng gia cảnh nghèo khó, nhưng là người một nhà ở cùng một chỗ tốt đẹp mỹ mãn.
“Phu quân, ngươi vì sao phải ở trong viện kia giả bệnh?”
Cổ Vưu Chấn nở nụ cười một chút: ” nguyên nhân trong đó hiện nay ta không thể nói cho ngươi biết.”
“Nga.”
Thấy nàng có chút ủy khuất, hắn lại bổ sung nói: “Không phải gia không muốn nói với ngươi, chính là việc này quan hệ trọng đại, ngươi tuổi còn nhỏ, không thể lý giải. Chờ ngươi lớn chút nữa, gia nhất định sẽ nói cho ngươi.”
Cận Liễu Liễu nở nụ cười, nước mắt trên mặt đều không lau: “Thật sự?”
“Thật sự.” Nói xong,trong lòng Cổ Vưu Chấn nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần ta có thể sống đến lúc đó.”
Cận Liễu Liễu xoa xoa cái mũi,lau nước mắt. Cổ Vưu Chấn nghe thấy nàng khịt mũi, nhanh chóng hỏi nàng: “Lạnh sao?”
“Không lạnh.”
Hai người lại trầm mặc trong chốc lát, Cổ Vưu Chấn bỗng nhiên mở miệng : “Liễu Liễu, ngươi nhớ cha mẹ sao?”
Cận Liễu Liễu đầu tiên là gật gật đầu, lại nhanh lắc đầu.
“Không nghĩ? Ngươi sợ cái gì, ngươi nhớ cha mẹ, gia cũng sẽ không ăn ngươi a.”
Cận Liễu Liễu chu cái miệng nhỏ nhắn lên: “Nhớ. Rất nhớ.”
“Kia gia gọi Lê trại chủ đưa ngươi về nhà, được không?”
Cận Liễu Liễu cả kinh: “Phu quân, ngươi muốn đuổi ta trở về?”
“Không phải ta đuổi ngươi trở về, chính là kinh thành, thật sự là nơi hổ lang, gia sợ không bảo đảm cho ngươi.”
“Ta đi trở về, phu quân cũng trở về sao?”
“Gia đương nhiên không thể trở về, gia dù thế nào cũng phải đi xem ta cha một lần .”
“Ta đây cũng đi.”
“Liễu Liễu, ngươi không cần tùy hứng.”
“Ta mới không có tùy hứng. Kinh thành là nơi hổ lang, nhưng không phải phu quân còn muốn đi sao? Ta muốn cùng đi ngươi!”
“Cho dù là chịu chết ngươi cũng đi sao?” Hắn giọng điệu bỗng nhiên trở nên hung tợn .
Cận Liễu Liễu lúc này cũng không sợ hắn, đúng lý hợp tình nói: “Ta tin tưởng lời cha ta nói, ta khẳng định có thể bình an trở về ! Phu quân cũng sẽ vậy!”
“Ngươi!” Cổ Vưu Chấn chán nản.
Cận Liễu Liễu không chịu thua mân mê cái miệng nhỏ nhắn, không chút nào nhường, nhìn thẳng hắn.
Thật lâu sau, Cổ Vưu Chấn bại trận, lắc đầu cười lên tiếng: “Ngươi, nha đầu này, chính là ngốc!”
“Ta mới không ngốc, cha ta đã nói qua, ta cái này gọi là đại trí giả ngu.”
Cổ Vưu Chấn sờ sờ tóc Cận Liễu Liễu, lại nói: “Liễu Liễu, ngươi nghe gia nói. Nếu về sau ngươi cùng gia tách ra, nhất định phải ngoan ngoãn trở về bên cạnh phụ mẫu ngươi. Nói cho bọn họ, ngươi vẫn là hoàng hoa khuê nữ, để cho phụ mẫu ngươi tìm một gia đình thật tốt gả ngươi đi. Tiểu thợ rèn kia cũng tốt, Lê trại chủ này cũng tốt, chỉ cần cha ngươi cảm thấy thích hợp, ngươi liền gả. Nghe thấy hiểu không?”
Cận Liễu Liễu có chút mơ hồ: “Ta không phải có phu quân sao? Vì sao phải đi về lập gia đình? Nếu ta trở về lập gia đình, đó không phải là… Chính là ra tường sao?”
Cổ Vưu Chấn giọng điệu thực trịnh trọng: “Ngươi đừng quản nhiều như vậy, ngươi chỉ phải nhớ kỹ những lời gia vừa nói với ngươi, nếu cùng gia tách ra, ngươi liền làm như vậy. Nghe chưa?”
“Vâng. Ta biết rồi.” Cận Liễu Liễu tuy rằng không rõ đây là vì sao. Nhưng thấy Cổ Vưu Chấn nói năng thực trịnh trọng chỉ biết đáp ứng.
Cổ Vưu Chấn trong lòng yên tâm, cảm thấy trong lòng như bị kim đâm đau nhói, chỉ có thể gắt gao cầm một tay nhỏ bé của Cận Liễu Liễu, gắt gao nắm.
Cũng không biết qua bao lâu, Cận Liễu Liễu trong lòng Cổ Vưu Chấn một lần nữa ngủ say, hắn cúi đầu hôn một chút lên trán nàng, liền như vậy ôm nàng mãi cho đến hừng đông.
Trong lòng hắn vẫn đang còn bùng cháy,Cận Liễu Liễu này thật sự là một cái túi da, một chút phong tình cũng không hiểu, còn tuyệt không biết ở trước mặt phu quân cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Chuyện này nếu xảy ra ở trên người nhị thiếu phu nhân, chỉ sợ nàng trước tiên cố ý nói với hắn muốn đi rửa tay, sau đó lặng lẽ một mình đi ra chỗ khác giải quyết tốt lắm rồi trở về, một chút dấu vết cũng sẽ không để cho hắn phát hiện.
Nhưng Cận Liễu Liễu này thì ngược lại, liền tự nhiên rõ ràng nói với hắn muốn đi “phương tiện” như vậy. Chẳng có chút bộ dáng nữ nhân nào cả!
Nghĩ vậy, hắn tiếp tục thở dài,Cận Liễu Liễu không hiểu chuyện, lại không có hương vị nữ nhi, nhưng là hắn cố tình thích cùng nàng ở cùng một chỗ, nhìn nàng trong lòng hắn liền cao hứng.
Tựa như hiện tại, tuy rằng hắn quả thật rất tức giận, cũng thật là thực bất mãn, cũng vẫn ngoan ngoãn đứng ở cánh rừng bên ngoài cùng nàng .
Cổ Vưu Chấn thở dài nặng nề, còn phối hợp nặng nề mà lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ: Cổ Vưu Chấn ta thanh danh một thời, không muốn tại đây sông nhỏ câu lý lật thuyền .
Nghĩ như vậy, trong lòng hắn bỗng nhiên cả kinh.
Sao lại thế này?
Hắn phiên cái gì thuyền?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này hắn nhìn nàng liền thấy trong lòng phiền muộn, là vì, là vì kỳ… thật trong lòng hắn có nàng?Luyến tiếc nàng?
Trong đầu chợt xông ra ý niệm này, Cổ Vưu Chấn chỉ cảm thấy như giữa trời nắng bị sét đánh, ngay cả thân mình đều lay động theo.
Trời ạ! Điều này sao có thể?
Tuyệt đối không có khả năng!
Cổ Vưu Chấn hắn tuyệt đối sẽ không đối với kẻ ngốc hồ đồ không hiểu chuyện tiểu nha đầu này động tâm!
Tuyệt đối không có khả năng!
Hắn trảm đinh tiệt thiết lắc lắc đầu, nhưng trong lòng lại tuyệt không kiên định bắt đầu hoài nghi.
Không đợi tâm tư hắn hoạt động xong, chỉ thấy Cận Liễu Liễu cầm nhánh cây đi ra, rụt rè kêu hắn: “Phu quân, ta tốt lắm.”
Cổ Vưu Chấn lập tức dài mặt ra, thanh âm cũng hung tợn:”nhanh nhanh đi trở lại ngay! Ngươi không muốn ăn cơm sao?”
Cận Liễu Liễu gật gật đầu, vui vẻ chạy đến dòng suối nhỏ rửa tay, sau đó vui vẻ chạy về bên cạnh đống lửa.
Một đám người đều đã ngồi vây quanh đống lửa. Mọi người vì nhường chỗ cho Cổ Vưu Chấn và Cận Liễu Liễu nên đã nhóm hai đống lửa khác ở cạnh xe ngựa nướng vài cái bánh ăn. Ngọc Trúc gọi bọn họ lại gần lán bọn họ cũng không đến.
Chim trĩ đã được nướng chín, bóng loáng cực kỳ mê người, mấy con cá kia cũng nướng thơm ngào ngạt ứa ra nhiệt khí, nhìn đã muốn chảy nước miếng.
Bọn họ người người đều biết mới vừa rồi Cổ Vưu Chấn bồi Cận Liễu Liễu phương tiện, nhưng mọi người đều làm bộ như không biết, chỉ lo khen ngợi chim trĩ cùng cá rất thơm.
Cổ Vưu Chấn sắc mặt có chút biến thành màu đen, nhưng nếu mọi người đều làm bộ như không biết, hắn cũng cường giả không biết.
Lê Tuyền đem chim trĩ nướng gỡ ra, lấy từ trong lòng ra một thanh chủy thủ, nhanh và gọn đem chim trĩ cắt thành mấy phần, sau đó cầm một cái đùi đưa cho Cổ Vưu Chấn: “Cổ huynh, mời.”
Cổ Vưu Chấn không có khách khí khiêm nhượng mà chỉ nói lời cảm tạ một tiếng rồi tiếp lấy.
Lê Tuyền lại đem một cái đùi khác đưa cho Cận Liễu Liễu, nàng tiếp nhận, còn nói: “Tuyền ca ca, ngươi cũng ăn đi.”
“Ta không thích ăn đùi, ngươi ăn đi.”
Nhất thời mỗi người đều phân hết con chim trĩ,mấy con cá kia cũng bị cắt ra, mỗi người một nửa.
Có lẽ là thức quá muộn, thân thể mệt mỏi, lại rất đói bụng, Cổ Vưu Chấn cư nhiên cảm thấy chim trĩ nướng cùng cá nướng gì đó mỹ vị vô cùng. Tuy rằng không có cho muối, nhưng cũng ngon đến nỗi thiếu chút nữa cắn phải lưỡi.
Cận Liễu Liễu nhìn thoáng qua Cổ Vưu Chấn một cái, thấy hắn phi thường đang thưởng thức hương vị ngọt ngào, nàng cũng ngọt ngào cười: “Phu quân, ta chưa nói sai, mấy thứ này nướng xong ăn rất ngon .”
Cổ Vưu Chấn có chút ngượng ngùng dừng lại nhấm nuốt: “ngươi nói nhiều quá, nhanh ăn đi, ăn sớm một chút rồi nghỉ ngơi.”
Ngọc Trúc lại tiếp lời nói: “Mấy thứ này tuy rằng đều là thức ăn bình thường, nhưng chế biến đơn giản thế này thật lúc đầu không để ý, không nghĩ tới hương vị lại tốt như vậy.”
Lê Tuyền nở nụ cười: “Các ngươi đây là mới ăn lần đầu, ta có một lần cùng vài huynh đệ đi lên núi bắt được một con cọ hay bắt người. Tại núi Hắc Phong kia mai phục ước chừng năm ngày, mỗi ngày đều ăn mấy thứ này, ăn đến nỗi lưỡi cũng phải chịu khổ. Mỗi ngày ăn cái này, các ngươi sẽ không thấy ngon như vậy.”
Cận Liễu Liễu lại xen mồm nói: “Ai nói? Ta thời điểm trước kia ở nhà, nếu có thể mỗi ngày đều được ăn mấy thứ này, ta đây đến ngủ cũng phải cười. Có một hồi hạn hán, ở cái đập đầu thôn chúng ta vĩ khẩu rất lợi hại, mỗi ngày đều có không ít cá bị mắc cạn. Ta cùng A Bảo mỗi ngày đều đi bắt cá. Mỗi lần ít nhất đều bắt được một sọt nhỏ. Trước hết nhóm lửa cạnh đường nướng cá tươi, ăn xong rồi mới về nhà. Trở về đến nhà, mẫu thân ta lại đem cá nướng ăn. Mỗi ngày đều thật vui vẻ, ta thực ước gì mỗi ngày đều được như vậy.”
Lê Tuyền cười ha ha: “Ngươi từ giờ theo Cổ huynh, chẳng lẽ ăn không tốt? Bọn họ là nhà giàu, chẳng lẽ không đúng mỗi ngày thịt cá nuôi ngươi?”
“Ngô, đó cũng là thật a.” Cận Liễu Liễu gật gật đầu, còn nói: “Bất quá, ta vẫn là thích nướng ăn như vậy nhất.”
Thấy nàng nói thiên chân khả ái, chẳng những Lê Tuyền nở nụ cười, ngay cả Ngọc Trúc đều nở nụ cười theo. Chỉ có Cổ Vưu Chấn một người tựa hồ như có nhiều tâm sự, không nói lời nào, cũng không có biểu tình.
Ngọc Trúc cùng Lê Tuyền còn tưởng rằng Cổ Vưu Chấn là đang lo lắng đến chuyện về sau ở kinh thành, cũng không nói gì thêm, tiếp tục cùng Cận Liễu Liễu tùy tiện hàn huyên vài câu.
Nhất thời, ấm trà Cận Liễu Liễu đặt ở cạnh đống lửa lúc trước đã muốn nấu sôi. Ngọc Trúc dùng một cành cây nhấc ấm trà ra, bọc khăn thật dày thật cẩn thận rót trà ra chén đưa cho mỗi người một chén.
Trà ngon,chim trĩ, cá nướng, bánh bao trắng hơi khô cứng, tương dưa chuột mới mua hai ngày trước, còn có một hộp điểm tâm tinh tế nhỏ do Cận Liễu Liễu cống hiến. Một đám người ăn cảm thấy mỹ mãn, mọi người đều ngồi xuất thần cạnh đống lửa, không muốn nhúc nhích.
Qua một hồi lâu, Ngọc Trúc nhẹ nhàng nói: “Thiếu gia, người cùng tam thiếu phu nhân đi lên xe ngựa nghỉ tạm đi. Ta cùng bọn Cổ Uy thay phiên gác đêm, người không cần lo lắng. Đại ca đánh xe ngày mai phải đánh xe, nên hãy để cho bọn họ đi nghỉ ngơi.”
Quay đầu, hắn lại nói với Lê Tuyền: “Lê công tử cũng thỉnh đi trên xe chúng ta chấp nhận một đêm.”
Vì tránh cho phiền toái không cần thiết, hiện tại bọn họ đều gọi Lê Tuyền làm “Lê công tử” .
Lê Tuyền hì hì cười nói: “Ta thân cường thể tráng , khi ra ngoài ngược lại ngủ không tốt. Không bằng các ngươi đều đi nghỉ ngơi, ta đến gác đêm là tốt rồi.”
“Như vậy sao được? Lê công tử là khách nhân, ngươi đi nghỉ tạm mới hợp lẽ.”
“Được rồi, được rồi, đừng tranh . Ta xem như vậy tốt lắm, ta và các ngươi vài thay phiên gác đêm, Cổ huynh liền cùng Liễu Liễu hảo hảo đi ngủ một giấc.”
Bàn tay to của Lê Tuyền như vậy vung lên, vì thế quyết định như vậy.
Đống lửa bị đốt cháy to thêm một ít, xe ngựa đỗ ở gần chỗ đống lửa, có thể cảm thấy nhiệt khí ấm áp dễ chịu.
Bên trong xe không gian rất lớn, Cận Liễu Liễu đi trên xe ngựa trước đem cái bàn nhỏ chuyển sang bên cạnh, sau đó xuất thảm cùng chăn bông trắng đã dùng ở trong góc, thảm thì trải trên sàn xe, chăn bông là vật phẩm để cho hai người bọn họ chống lạnh đêm nay.
Trải xong chỗ nằm đơn giản, Cận Liễu Liễu vươn đầu, gọi một tiếng: “Phu quân, vào ngủ đi.”
Cổ Vưu Chấn cùng Ngọc Trúc đàm đạo vài câu, không ngoài việc dặn bọn hắn cẩn thận. Mặt khác chú ý phòng lạnh, liền nhảy lên xe ngựa, đi vào trong xe, xoay người buông màn xe xuống, đóng cửa xe.
Thấy Cận Liễu Liễu muốn thoát y phục bên ngoài ra, Cổ Vưu Chấn nói: “Bên ngoài rất lạnh, cứ mặc áo ngoài ngủ đi.”
Cận Liễu Liễu gật gật đầu: “Vâng, cám ơn phu quân nhắc nhở.”
” Cảm tạ cái gì? Gia là sợ ngươi nếu gặp lạnh bị bệnh, lãng phí ngân lượng chữa bệnh thì không nói, còn có thể chậm trễ thời gian đi đường!”
“Nga.” Cận Liễu Liễu hiện tại có thói quen chỉ cần nghe được Cổ Vưu Chấn hung tợn nói chuyện vói nàng, nàng sẽ cúi đầu “Nga” một tiếng, ra vẻ tập mãi thành thói quen.
Vì thế hai người nằm xuống, đắp chăn bông, bên trên lại bỏ thêm áo choàng da chồn bạc của Cận Liễu Liễu, thế nên tuyệt không lạnh.
Cận Liễu Liễu vừa nằm xuống không bao lâu liền ngủ say, Cổ Vưu Chấn suy nghĩ tâm sự trong chốc lát, cũng đã ngủ.
Bên ngoài đống lửa hãy còn cháy thực lớn, mấy người Ngọc Trúc mỗi một canh giờ đều thay đổi người.
Ngủ thẳng đến sau nửa đêm, Cổ Vưu Chấn lại đi ra ngoài, đi xuống xe ngựa,thấy Cổ Võ gác đêm ngồi cạnh đống lửa nâng cằm đang ngủ say.
Hắn không có đánh thức Cổ Võ, giải quyết xong, rửa tay lại tới cạnh xe ngựa, cũng không tiến trong xe ngựa, chỉ ngồi trên càng xe thượng chăm chăm ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trên trời có rất nhiều sao, một vầng trăng cong soi sáng lộ vẻ tà tà.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến: sắp đến lễ mừng năm mới.
Nhớ lại trước đây, Cổ gia bọn họ đã sớm quét tước sạch sẽ, nơi nơi giăng đèn kết hoa chuẩn bị lễ mừng năm mới. Nhưng năm nay, hắn lại mang theo vài người trên đường bôn ba,hướng đến địa phương sinh tử chưa biết.
Hắn nhất thời có chút thổn thức, lơ đãng thở dài một tiếng.
Cận Liễu Liễu vốn là ngủ mơ mơ màng màng, Cổ Vưu Chấn động thân đi ra ngoài nàng đã biết, cách một hồi lâu cũng không thấy hắn tiến vào. Lúc này lại nghe ở bên ngoài xe truyền đến một tiếng thở dài, nàng liền tỉnh.
Xoa xoa mắt, nàng cũng ra ngoài xe, thanh âm hàm hàm hồ hồ còn không rõ ràng lắm: “Phu quân, ngươi như thế nào lại ngồi ở chỗ này nha? Ngươi không ngủ được a?”
” Không ngủ được .”
“Nga.” Cận Liễu Liễu gật gật đầu, nhưng cũng đi đến bên người Cổ Vưu Chấn ngồi xuống.
Cổ Vưu Chấn ngẩn ra: “Ngươi không ngủ ? Ngày mai ngươi sẽ không có tinh thần đi đường.”
“Ta cùng ngươi, bên ngoài tối lắm a, phu quân ngồi một mình sẽ sợ hãi .”
Cổ Vưu Chấn vừa định nói nàng ngốc nghếch ngu đần, ngẩng đầu đã thấy một đôi mắt to ôn nhu nhìn hắn, dịu ngoan giống chú nai con. Trong lòng nóng lên, vào trong xe lấy áo choàng da chồn bạc của nàng ra khoác lên thân thể nàng.
Cận Liễu Liễu cười ngọt ngào: “Phu quân không lạnh sao? Ta cảm thấy khí lạnh bên ngoài này thật khó chịu.”
“Gia cũng không giống ngươi, chút lạnh như vậy tính cái gì.”
Cận Liễu Liễu gật đầu, vươn tay ra, sờ sờ tay Cổ Vưu Chấn, cảm thấy ấm áp, nàng mới yên tâm.
Cổ Vưu Chấn thấy cử chỉ săn sóc của nàng, vươn tay đem thân mình nho nhỏ của nàng tiến trong lòng, ôm thật chặt .
Một hồi lâu, hai người đều không nói chuyện.
Cận Liễu Liễu cũng học bộ dáng Cổ Vưu Chấn ngẩng đầu nhìn lên trời, trong chốc lát đột nhiên nói: “Phu quân, thật nhiều sao nha.”
“Ân.”
“Phu quân, ánh trăng đẹp quá đâu.”
“Ân.”
“Phu quân, có phải hay không sắp đến lễ mừng năm mới ?”
“Ân. Sắp đến lễ mừng năm mới.”
“Năm nay lễ mừng năm mới, ta liền không kịp ăn bánh trẻo của mẫu thân. Không biết cha mẹ bọn họ hiện tại có phải hay không đã làm xong bánh mật cùng bánh dày. Năm nay ta không ở nhà, không hiểu được ai sẽ đến tiễn song cửa sổ nhi.” Nàng nói xong, cư nhiên còn nhỏ giọng thở dài.
tiễn song cửa sổ nhi đâu*: giống như xông nhà ý
Cổ Vưu Chấn trong lòng tê rần, đem nàng ôm càng chặt: “Ngươi hội tiễn song cửa sổ nhi?”
“Đúng nha, ta cùng Hoa tỷ tỷ trong thôn. Ta sẽ tiễn mười mấy cái. Hàng năm song cửa sổ nhà thím cách vách cũng là để cho ta tiễn . Phu quân, nhà các ngươi song cửa sổ nhi là ai tiễn?”
“Gia thế nào biết được.” lời nói đó là thật, hắn là đại thiếu gia, làm sao phải quản mấy công việc nhỏ nhặt đó.
“Nga. Năm rồi nếu ở nhà, mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc. Hai mươi ba cúng táo quân; hai mươi tư quét dọn nhà cửa; hai mươi lăm làm đậu hủ; hai mươi sáu làm thịt khô; hai mươi bảy đi tập hợp…”
Cận Liễu Liễu bắt đầu nổi lên hát đồng dao dân gian, khi hát xong vẻ mặt nhìn về phương xa, tựa hồ như vậy có thể thấy nhà ở xa.
“Nhà chúng ta rất ít khi có thịt ăn, chỉ có thời điểm lễ mừng năm mới hàng năm, mẫu thân mới có thể đi cắt một miếng thịt trở về, lọc riêng da, mỡ và thịt ra. Mỡ rán thật thơm, chỉ cần nhẹ nhàng dính một chút muối, ta cùng A Bảo, A Bối mỗi lần đều đã cướp ăn. Còn lại đến thịt, nương sẽ băm , cùng rau xanh, củ cải gói bánh trẻo ăn.”
Nàng nói xong nói xong, nuốt nước miếng: “Ai, nói xong ta lại thấy hơi đói.”
Cổ Vưu Chấn vừa bực mình, vừa buồn cười, nhịn không được nhéo nhéo hai má của nàng: “Buổi tối ăn nhiều như vậy, lại đói bụng?”
Cận Liễu Liễu cũng cười: “Phu quân, ngươi năm rồi ở nhà, là làm lễ mừng năm mới như thế nào?”
Cổ Vưu Chấn ngừng một chốc lát, Cận Liễu Liễu nghĩ rằng hắn không muốn nói, lại nghe thấy thanh âm của hắn chậm rãi vang lên.
” Năm rồi lễ mừng năm mới, cùng bình thường cũng không có gì khác cả. Vẫn là cùng Ngọc Trúc, có khác chính là ăn một bàn bữa ăn đoàn viên, hơn nữa còn ăn một chén bánh trẻo lớn. Ăn xong rồi ở trong sân nhìn xem pháo hoa hàng năm trong nhà vẫn phóng. Sau đó cùng Ngọc Trúc chơi cờ đón giao thừa. Buổi sáng đầu năm đi phòng chính, bọn hạ nhân sẽ chúc tết ta, ta liền cho bọn hắn hồng bao. Các ngày khác đều vẫn là ở trong sân, bình thường nên như thế nào, liền làm như thế.”
Cổ Vưu Chấn nói hai ba câu liền kể xong mọi chuyện, Cận Liễu Liễu lại nói: “phụ mẫu ngươi, bọn họ không cùng ngươi đón lễ mừng năm mới sao?”
“Phụ mẫu ta luôn luôn ở tại kinh thành, rất ít trở về. Mỗi khi trở về, cũng ở đến lễ mừng năm mới. Trước kia ta luôn cùng tổ mẫu ở nhà, sau khi tổ mẫu rời đi, lễ mừng năm mới chỉ có ta cùng Ngọc Trúc. Tuy nhiên mấy năm trước, mẫu thân ta cũng đi , cha ta hắn cũng là ở kinh thành một mình.”
Cận Liễu Liễu nghe xong hốc mắt đỏ lên: “Phu quân.”
“Ngươi đây là làm chi? Đang hảo hảo, khóc cái gì?”
Trên mặt Cận Liễu Liễu đã muốn chảy xuống hai dòng nước mắt lớn: “Phu quân thật đáng thương.”
Cổ Vưu Chấn trong lòng chợt sững lại, hơn nửa ngày mới nguyện ý thừa nhận, hắn quả thật thực đáng thương. Mười tuổi đầu đã bị nhốt trong sân, chỗ nào cũng không dám đi, chỗ nào cũng không thể đi.
Cha mẹ vẫn không ở bên cạnh, khó khăn lắm mới có tổ mẫu yêu thương mình, lại đi sớm như vậy.
Cận Liễu Liễu nói đúng, hắn quả thật đáng thương!
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cư nhiên hâm mộ Cận Liễu Liễu. Nàng tuy rằng gia cảnh nghèo khó, nhưng là người một nhà ở cùng một chỗ tốt đẹp mỹ mãn.
“Phu quân, ngươi vì sao phải ở trong viện kia giả bệnh?”
Cổ Vưu Chấn nở nụ cười một chút: ” nguyên nhân trong đó hiện nay ta không thể nói cho ngươi biết.”
“Nga.”
Thấy nàng có chút ủy khuất, hắn lại bổ sung nói: “Không phải gia không muốn nói với ngươi, chính là việc này quan hệ trọng đại, ngươi tuổi còn nhỏ, không thể lý giải. Chờ ngươi lớn chút nữa, gia nhất định sẽ nói cho ngươi.”
Cận Liễu Liễu nở nụ cười, nước mắt trên mặt đều không lau: “Thật sự?”
“Thật sự.” Nói xong,trong lòng Cổ Vưu Chấn nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần ta có thể sống đến lúc đó.”
Cận Liễu Liễu xoa xoa cái mũi,lau nước mắt. Cổ Vưu Chấn nghe thấy nàng khịt mũi, nhanh chóng hỏi nàng: “Lạnh sao?”
“Không lạnh.”
Hai người lại trầm mặc trong chốc lát, Cổ Vưu Chấn bỗng nhiên mở miệng : “Liễu Liễu, ngươi nhớ cha mẹ sao?”
Cận Liễu Liễu đầu tiên là gật gật đầu, lại nhanh lắc đầu.
“Không nghĩ? Ngươi sợ cái gì, ngươi nhớ cha mẹ, gia cũng sẽ không ăn ngươi a.”
Cận Liễu Liễu chu cái miệng nhỏ nhắn lên: “Nhớ. Rất nhớ.”
“Kia gia gọi Lê trại chủ đưa ngươi về nhà, được không?”
Cận Liễu Liễu cả kinh: “Phu quân, ngươi muốn đuổi ta trở về?”
“Không phải ta đuổi ngươi trở về, chính là kinh thành, thật sự là nơi hổ lang, gia sợ không bảo đảm cho ngươi.”
“Ta đi trở về, phu quân cũng trở về sao?”
“Gia đương nhiên không thể trở về, gia dù thế nào cũng phải đi xem ta cha một lần .”
“Ta đây cũng đi.”
“Liễu Liễu, ngươi không cần tùy hứng.”
“Ta mới không có tùy hứng. Kinh thành là nơi hổ lang, nhưng không phải phu quân còn muốn đi sao? Ta muốn cùng đi ngươi!”
“Cho dù là chịu chết ngươi cũng đi sao?” Hắn giọng điệu bỗng nhiên trở nên hung tợn .
Cận Liễu Liễu lúc này cũng không sợ hắn, đúng lý hợp tình nói: “Ta tin tưởng lời cha ta nói, ta khẳng định có thể bình an trở về ! Phu quân cũng sẽ vậy!”
“Ngươi!” Cổ Vưu Chấn chán nản.
Cận Liễu Liễu không chịu thua mân mê cái miệng nhỏ nhắn, không chút nào nhường, nhìn thẳng hắn.
Thật lâu sau, Cổ Vưu Chấn bại trận, lắc đầu cười lên tiếng: “Ngươi, nha đầu này, chính là ngốc!”
“Ta mới không ngốc, cha ta đã nói qua, ta cái này gọi là đại trí giả ngu.”
Cổ Vưu Chấn sờ sờ tóc Cận Liễu Liễu, lại nói: “Liễu Liễu, ngươi nghe gia nói. Nếu về sau ngươi cùng gia tách ra, nhất định phải ngoan ngoãn trở về bên cạnh phụ mẫu ngươi. Nói cho bọn họ, ngươi vẫn là hoàng hoa khuê nữ, để cho phụ mẫu ngươi tìm một gia đình thật tốt gả ngươi đi. Tiểu thợ rèn kia cũng tốt, Lê trại chủ này cũng tốt, chỉ cần cha ngươi cảm thấy thích hợp, ngươi liền gả. Nghe thấy hiểu không?”
Cận Liễu Liễu có chút mơ hồ: “Ta không phải có phu quân sao? Vì sao phải đi về lập gia đình? Nếu ta trở về lập gia đình, đó không phải là… Chính là ra tường sao?”
Cổ Vưu Chấn giọng điệu thực trịnh trọng: “Ngươi đừng quản nhiều như vậy, ngươi chỉ phải nhớ kỹ những lời gia vừa nói với ngươi, nếu cùng gia tách ra, ngươi liền làm như vậy. Nghe chưa?”
“Vâng. Ta biết rồi.” Cận Liễu Liễu tuy rằng không rõ đây là vì sao. Nhưng thấy Cổ Vưu Chấn nói năng thực trịnh trọng chỉ biết đáp ứng.
Cổ Vưu Chấn trong lòng yên tâm, cảm thấy trong lòng như bị kim đâm đau nhói, chỉ có thể gắt gao cầm một tay nhỏ bé của Cận Liễu Liễu, gắt gao nắm.
Cũng không biết qua bao lâu, Cận Liễu Liễu trong lòng Cổ Vưu Chấn một lần nữa ngủ say, hắn cúi đầu hôn một chút lên trán nàng, liền như vậy ôm nàng mãi cho đến hừng đông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook