Ra Tường Ký Mạc Mạc Vô Vũ Full
-
C50: Để Cho Ta Tới Chiếu Cố Ngươi
Edit: Linhxu
Beta: ss Vi Tiểu Bảo
Lê Tuyền thắng xe ngựa đưa Cận Liễu Liễu, Cận Văn Hiên và A Bảo về đến nhà, Cận gia tẩu tử lại chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn mời Lê Tuyền ngồi xuống uống rượu.
Cận Liễu Liễu cho Cận Văn Hiên ăn uống no dỗ hắn ngủ xong, đi ra nhà chính ngồi cùng Lê Tuyền thêm một lát.
Cận gia tẩu tử đang cầm bầu rượu rót rượu cho Lê Tuyền thấy Cận Liễu Liễu đi ra liền hỏi: "Văn Hiên ngủ rồi?."
"Ân, vừa ru đã ngủ say."
"Hôm nay đi chỗ Tuyền nhi chơi chắc cũng rất nghịch ngợm mệt mỏi a."
"Còn phải nói. Cũng chỉ có thời gian ngủ mới có thể làm cho người ta thích được." Cận Liễu Liễu cười nói.
Cận gia tẩu tử thấy Cận Liễu Liễu đến đây, liền đứng lên: "Ta đi xem cha ngươi một cái, ngươi khuyên Tuyền ca ngươi uống thêm vài chén."
Lê Tuyền cười: "Bác gái uống thêm nữa ta sẽ không về được."
Cận gia tẩu tử cười nếp nhăn nở ra như một đóa hoa: "không về được thì hãy ở lại một đêm. Ta nói A Bảo, A Bối ngủ một phòng là được, ngươi hãy ngủ giường a Bối, ta vừa mới thay một cái chăn sạch sẽ cho hắn."
Lê Tuyền cười đáp ứng, Cận gia tẩu tử liền đi vào phòng Cận lão cha.
Cận Liễu Liễu ngồi xuống bên cạnh bàn thấy cái chén của Lê Tuyền đã hết rượu liền lấy một cái bát lớn bên cạnh đến rót cho hắn một bát rượu đầy tràn, nói: "Đã sớm nên lấy cái chén này rót rượu cho huynh ."
Lê Tuyền cười: "Kỳ thật ta cũng nghĩ vậy, cái chén này nhỏ quá uống không thoải mái."
Lê Tuyền uống một hơi hết nửa bát, lại nói: "Liễu Liễu, ngươi muốn uống một chút không?"
Cận Liễu Liễu biết mình chỉ cần uống một ngụm đã say, lúc say còn có thể nói mê sảng, bởi vậy lắc đầu nói: "Ta cũng không dám uống rượu, buổi tối còn phải đưa Văn Hiên đi tiểu nữa."
"Làm mẫu thân tốt thật không dễ dàng, hơn nữa ngươi lại một mình vừa làm phụ thân vừa làm mẫu thân."
Cận Liễu Liễu cười: "còn có phụ mẫu và bọn đệ đệ giúp ta nữa, kỳ thật ta cũng không vất vả chút nào."
Lê Tuyền gật gật đầu, nói: "Lúc trước thấy đại thúc đối xử với ngươi như vậy ta còn tưởng rằng hắn sẽ không liếc mắt nhìn Văn Hiên một cái. Ai ngờ Văn Hiên sinh lại rất thông minh xinh đẹp cha ngươi liếc mắt một cái đã quên hết mọi tức giận."
Cận Liễu Liễu cười: "Cũng không phải thế sao, cho dù Văn Hiên có bướng bỉnh thế nào cha ta cũng không mắng một tiếng. Ta thực sợ về sau Văn Hiên sẽ bị phụ mẫu ta làm hư mất."
"Liễu Liễu, ta thấy Văn Hiên thông minh như vậy cha ngươi nhất định là hy vọng hắn chăm chỉ đọc sách sau này giành được công danh."
Cận Liễu Liễu trầm mặc một chút, nói: "Đọc sách rất tốt, đọc sách có thể hiểu được nhiều điều. Nhưng công danh gì chứ vẫn nên quên đi. Ta cũng không cầu hắn đại phú đại quý chỉ cần sau này hắn có thể sống tốt là được."
Lê Tuyền gật gật đầu, lại uống xong nửa bát rượu còn lại, Cận Liễu Liễu lại bưng bình rượu lên rót cho hắn một bát đầy nữa.
"Liễu Liễu."
"Ân?"
Lê Tuyền lại chỉ cười: "Không có gì."
Cận Liễu Liễu hồ nghi nhìn về phía hắn: "Tuyền ca ca làm sao vậy nói chuyện ấp a ấp úng ."
Lê Tuyền cười: "Ta chỉ muốn gọi tên ngươi kỳ thật không có gì."
Thủ hạ của hắn ở kinh thành mang về một tin tức hắn không biết có nên nói cho Cận Liễu Liễu hay không.
Không đến một năm sau khi Hàn Thượng qua đời, có thể là Hoàng Thượng bởi vì nỗi đau mất con không bao lâu thân thể suy sụp lại cố gắng không đến một năm nữa liền đi đời nhà ma.(từ này là ta để nguyên trong cv nhá)
Bởi vì Hoàng Thượng băng hà quá mức đột ngột lại không lưu lại di mệnh. Vì ngôi vị hoàng đế mà Thái tử và Tam hoàng tử tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, nhưng ai biết cuối cùng người ngồi lên ngôi vị hoàng đế lại là người bình thường không hiện sơn dấu diếm thủy Ngũ hoàng tử.(không thể hiện ra bên ngoài)
Ngũ hoàng tử chẳng những phá tan thế lực của Thái tử và Tam hoàng tử còn giảm miễn thuế má, đại xá thiên hạ, thu hút nhân tài thu mua dân tâm cả nước không mất đến một năm đã ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế.
Kỳ thật đối với dân chúng họ cũng không để ý người ngồi trên long ỷ là ai, chỉ cần có cơm ăn, có áo mặc là được.
Còn về phần người trong lòng Cận Liễu Liễu đã trở thành trợ thủ đắc lực nhất của tân hoàng vừa mới thăng Lại bộ Thượng Thư nổi bật vô song.
Nếu chỉ có thế thì sẽ không ai để ý nhưng gần đây cư nhiên truyền ra chuyện hưu thê khiến cho cả kinh thành ồn ào huyên náo.
Thủ hạ của Lê Tuyền cũng chỉ nghe người ta đồn đại, chỉ biết là hiện tại Cổ Vưu Chấn ra vẻ là con hơn cha quan chức còn lớn hơn phụ thân mình, cũng hoàn toàn thoát khỏi sức ảnh hưởng của nhà mẹ đẻ nguyên phối Lý thị nên mới làm ra chuyện này.
Khắp kinh thành đều đang nói Lý thị kia là một nữ tử độc ác nhân lúc Cổ Vưu Chấn sinh bệnh tự tay phá bỏ một nam nhi trong bụng một tiểu thiếp Cổ gia khiến Cổ Vưu Chấn đã hai mươi lăm tuổi vẫn chưa có con nối dòng.
Nghe nói ngay cả một người luôn bảo vệ con dâu như Cổ Bân khi biết nàng từng làm chuyện kinh khủng như vậy cũng hoàn toàn đứng về phía con.
Người Lý gia đến náo loạn một hồi đã bị rất nhiều Ngự Lâm quân đuổi đi.
Hiện tại Cổ Vưu Chấn sống độc thân vì thế làm cho toàn thể khuê nữ chưa gả ở kinh thành nhớ thương điên cuồng.
Ai cũng nói tiểu Cổ đại nhân có cốt cách thiên nhân, dung mạo như tiên nhân, lại thêm văn võ song toàn, quyền cao chức trọng, nếu có thể gả cho hắn cho dù đang ngủ cũng nở nụ cười .
Lê Tuyền vốn muốn nói chuyện này cho Cận Liễu Liễu nhưng đã hơn hai năm nàng cấm người trong nhà nhắc tới người kia thậm chí đối với những người họ Cổ khác cũng tỏ ra khó chịu.
Lê Tuyền không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Nếu thật sự là hận như vậy tại sao sau khi theo Hàn Thượng còn mang thai đứa nhỏ của Cổ Vưu Chấn đâu? Lại còn chịu nhiều đau khổ- một nữ nhân độc thân sinh ra một đứa nhỏ lại vô cùng sủng ái hắn.
Hắn đoán rằng có phải khi Hàn Thượng rời khỏi kinh thành Cổ Vưu Chấn bắt buộc Cận Liễu Liễu làm chuyện không tốt, sau đó Hàn Thượng lại qua đời, Cận Liễu Liễu mới phát giác mình có bầu nhưng không đành lòng bỏ đứa nhỏ đi, cho nên mới rời bỏ quê nhà mang theo cả nhà chuyển đến đây ở hay không.
Hàn Thượng chết hẳn là đả kích rất lớn với Cận Liễu Liễu. Hắn (Lê Tuyền) thường xuyên có thể nhìn đến Cận Liễu Liễu lộ ra vẻ mặt vừa đau thương vừa tịch mịch.
Lê Tuyền đối với Cận Liễu Liễu tràn ngập tình ý. Suốt hai năm nay đối diện với nàng cũng không dám có hành vi, ý nghĩ không an phận nào. Hắn nghĩ rằng mình là một kẻ lỗ mãng làm sao có thể sánh được với hoàng tử trong lòng Cận Liễu Liễu?
Trong lòng Lê Tuyền bỗng nhiên có chút phiền muộn, "Ùng ục, ùng ục" lại uống hết một chén rượu lớn.
Đã hơn hai năm rồi Cận Liễu Liễu luôn luôn như vậy cũng không phải là biện pháp tốt nha.
"Liễu Liễu, cũng đã lâu như vậy rồi ngươi có nghĩ tới tìm một người trong sạch gả cho không?" Có lẽ bởi vì phiền muộn trong lòng Lê Tuyền nương theo cảm giác say đánh bạo mở miệng hỏi.
Cận Liễu Liễu vừa gắp một miếng thịt gà muốn bỏ vào bát trước mặt Lê Tuyền vừa nghe hắn nói như vậy cả người nhất thời sửng sốt, chiếc đũa run lên, miếng gà liền rơi xuống bàn.
"Tuyền ca ca, sao đêm nay lại hỏi chuyện này?" Cận Liễu Liễu có chút không được tự nhiên, nàng hiểu được tâm tư Lê Tuyền với mình.
Lê Tuyền cười khổ một chút: "Ngươi còn trẻ như vậy bao nhiêu khuê nữ ở tuổi ngươi cũng đều xuất giá rồi đâu? Ngươi cũng nên tìm một người tốt thích hợp với mình chứ."
"Ta một tiểu quả phụ, còn mang theo một đứa nhỏ làm gì có người tốt nào lại cần người như ta? Ta cũng không muốn đi làm lẻ nhà người ta."
"Với dung mạo của ngươi đừng nói mang theo một đứa nh, cho dù mang theo mười đứa nhỏ người muốn kết hôn với ngươi cũng không ít. Ngay cả trong thôn này quả phụ tái giá cũng không phải ít a."
"Ta chưa từng nghĩ tới chuyện này." Cận Liễu Liễu cúi đầu.
Lê Tuyền lại uống xong một chén rượu lớn nữa: "Liễu Liễu, ngươi cứ sống cả đời như vậy cũng không được. Sớm hay muộn đại thúc, đại nương cũng sẽ đi trước ngươi, A Bảo và A Bối cũng sẽ thành gia lập nghiệp. Đến lúc đó thừa lại một mình ngươi phải làm thế nào mới tốt?"
"Ta vẫn còn có Văn Hiên."
"Văn Hiên cũng sẽ trưởng thành, cũng sẽ lập gia đình!"
"Chẳng lẽ sau này Văn Hiên sẽ không chăm sóc mẫu thân sao?"
"Ta không phải lo hắn bỏ mặc ngươi, nhưng ngươi là một nữ nhân cũng phải có người yêu ngươi mới được a!"
"Ta không cần."
Lê Tuyền thở dài một hơi, trên mặt lại nở nụ cười khổ: "Liễu Liễu, ngươi luôn cố chấp như vậy."
"Tuyền ca ca, ta không phải cố chấp, người khác không biết ngươi còn không rõ sao?"
" Chính vì ta hiểu được nên mới có thể nhịn lâu như vậy cũng không dám đem lời trong lòng nói ra."
Trong lòng Cận Liễu Liễu cả kinh đã muốn đứng lên: "Tuyền ca ca, trước kia đã nhịn bây giờ cũng nhịn đi. Khuya rồi ta muốn đi nghỉ ngơi ."
"Liễu Liễu, ta không muốn nhịn nữa, ta muốn nói ra."
"Ngươi đừng nói gì cả, ta biết ngươi uống nhiều, những gì ngươi vừa nói ta sẽ làm như chưa nghe thấy gì hết." Cận Liễu Liễu đã muốn nhấc chân chạy vào phòng.
Lê Tuyền nói thì chậm mà hành động thì nhanh, bước vài bước đã chặn đường Cận Liễu Liễu: "Chúng ta tội gì phải lừamình dối người như vậy chứ? Kỳ thật trong lòng chúng ta đều biết rõ ràng."
"Tuyền ca ca, xem như ta cầu xin ngươi trăm ngàn đừng nói ra. Chỉ cần không nói ra ta có thể làm như cái gì cũng không biết."
"Ngươi có thể, ta lại không thể. Từ nay về sau để cho ta chiếu cố ngươi, để cho ta chiếu cố hai mẫu tử các ngươi, được không?"
Hai tay Cận Liễu Liễu đã nắm chặt lại: "Tuyền ca ca, ngươi vẫn luôn chiếu cố chúng ta, cả nhà ta đều vô cùng cảm kích ngươi."
"Ngươi biết điều ta muốn nói không phải như thế. Ta muốn cưới ngươi làm vợ, chiếu cố ngươi cả đời."
Trong lòng Cận Liễu Liễu bối rối không yên, mặc dù đã sớm cảm động trước tình cảm của Lên Tuyền nhưng ở trong lòng nàng Lê Tuyền cao lớn uy vũ, nhân hậu tốt bụng. Một nam tử tốt bụng như vậy Cận Liễu Liễu không xứng với hắn.
"Ta không nghe thấy gì hết, cái gì cũng không hiểu. Tuyền ca ca, khuya rồi ngươi đến phòng A Bối nghỉ ngơi trước đi, còn chỗ này sáng mai ta sẽ tới dọn dẹp." Cận Liễu Liễu xoay người định bước vào nhà.
Lê Tuyền cầm cánh tay nàng: "Liễu Liễu, ta biết ta không xứng với ngươi. Nhưng Lê Tuyền ta có thể thề cả đời này chỉ đối tốt với một mình ngươi, cho dù tương lai ngươi có già, có xấu đi ta cũng vẫn chỉ thích một mình ngươi!"
Cận Liễu Liễu nghĩ mình đã từng trải qua biết bao thăng trầm mà vẫn còn có người nguyện ý đối xử như vậy với nàng, nhất thời chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần bất giác đau xót trong lòng.(rối loạn, lẫn lộn, không thể giải thích được)
"Tuyền ca ca, ngươi hiểu lầm rồi là ta không xứng với ngươi. Một người tốt như ngươi nên tìm một cô nương trong sạch mới đúng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook