Quỳnh Thương
Quyển 2 - Chương 29: Quyết chiến Minh Thần

Nửa tháng sau, cuối thu đầu đông. Phong đỏ cuốn hết, núi non khô cằn. Ta đứng ở chân núi Võ Đang, ngửa đầu nhìn trên núi xanh ngắt biến thành rừng hoang khắp nơi, nhìn sơn cương từng đầy người đứng kia biến thành một phiến tịch liêu, lòng phảng phất cũng bị cơn gió cuối cùng của mùa thu kia cuốn đi, không linh cô đơn.

Người của Thiếu Lâm, Không Động, Võ Đang còn có Nga Mi hiện tại nên sắp đến Minh Thần giáo rồi, ngay cả cha ta cũng đi. Ta vẫn đang ước đoán bên kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ lại, cho dù biết rồi, ta lại có thể thế nào. Người kia sống hay chết, chẳng phải đều không liên quan đến ta sao.

Nhưng, chỉ cần ta vừa nghĩ đến chuyện này, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Lộng Ngọc bị quần hùng bao vây, mình đầy thương tích, miệng phun máu tươi, lảo đảo chực ngã. Vừa nghĩ đến đây, cả trái tim đều thắt lại.

Trong gió thu xào xạc, một thanh âm ôn nhu bỗng nhiên vang lên: “Ngươi vẫn chưa đi.” Ta ngẩng đầu, nhìn Hoàn Nhã Văn đứng phía trước, không khỏi cả kinh nói: “Sao ngươi lại quay về?” Y cười khổ một chút, nói: “Ta cho là ngươi sẽ đi, không ngờ ngươi còn ở nơi này.”

Ta nhìn nhìn đường chân trời xa xôi, phương xa núi non liên miên nhấp nhô, dường như ta chỉ cần kiễng chân là có thể nhìn thấy y. Bỗng nhiên cảm thấy kỳ thật chúng ta cách nhau chỉ là vài ngọn núi, vài tòa thành, kỳ thật không hề xa xôi. So với trái tim Lộng Ngọc đã mất đi kia, không hề xa xôi.

“Ta đi lại có thể thế nào. Ta không thể cứu y, ta không cách nào ngăn cản bất cứ ai, đi rồi, cũng chỉ có thể nhìn thấy y cùng những người đó tàn sát lẫn nhau, không phải nhìn thấy y bị người loạn đao chém chết, thì là nhìn thấy y đứng trong biển máu, hai tay lại dính vô số mạng người, lưng gánh càng nhiều nghiệt trái.” Thanh âm phảng phất không phải của mình. Hễ nói ra một chữ, khí lực dường như đều phải biến mất một phần.

Hoàn Nhã Văn nhìn ta, thở dài một tiếng: “Ngươi chẳng qua là đang trốn tránh mà thôi.” Ta mù mờ nhìn y. Y nói: “Ngươi chỉ nghĩ sau khi y thắng sẽ tàn nhẫn như thế nào với ngươi, nhưng ngươi có từng nghĩ, nếu y không thắng được, vậy lần gặp mặt trước của các ngươi sẽ biến thành vĩnh biệt.” Ta chầm chậm mở miệng, đờ đẫn lặp lại hai chữ này: “Vĩnh… biệt…” Hoàn Nhã Văn gật gật đầu.

Ta như là bị rút mất linh hồn mà thì thào: “Vĩnh biệt… chính là nói… ta sẽ không còn được gặp lại y nữa.” Trước mắt lại hiện lên đôi mắt xinh đẹp mà ôn nhu của Lộng Ngọc. Nhưng ta chớp chớp mắt, lại không nhìn thấy gì hết. Hoàn Nhã Văn chìa tay ra, nói: “Đừng làm chuyện khiến mình hối hận.”

Ta nhìn bàn tay đó, bàn tay từng ban cho ta vô số quan tâm và an ủi, rất lâu, cuối cùng đặt tay mình lên.

Phóng ngựa vung roi, lao đi vùn vụt, ta và Hoàn Nhã Văn bất phân ngày đêm chạy đến Minh Thần giáo. Ta rốt cuộc đã nghĩ minh bạch, nhân sinh chẳng qua mấy chục năm ngắn ngủi, cho dù sống dài hơn, kết quả cũng chẳng qua là trống không. Cho dù y bị quần hùng thiên đao vạn quả, ta cũng không sợ hãi. Nếu trong nhân thế không dung được chúng ta bên nhau, nếu y đời này đã lãng quên ta, thế ta chỉ có đi theo y, chỉ cầu kiếp sau có duyên tương thức, tương tri, tương luyến.

Thời điểm ta cùng Hoàn Nhã Văn đến lối vào Minh Thần giáo, những người đó đã tấn công vào.

Phóng tầm mắt nhìn đi chỉ thấy xác nằm ngổn ngang, máu chảy thành sông, tuy rằng người của mấy đại phái chết rất nhiều, nhưng Minh Thần giáo lại là chiếm đại bộ phận, thiết nghĩ cũng là như thế, dù sao Minh Thần giáo thành lập thời gian không dài, hơn nữa nhân số đệ tử Minh Thần nhất định không nhiều bằng người tấn công lên, vừa nghĩ đến đây, khủng hoảng trong lòng lại thêm một phần.

Hoàn Nhã Văn nhíu mày nhìn những nhân sĩ xâm nhập chết đi đó, cau mày nói: “Những người này trên thân dường như đều không có dấu vết trúng độc, cũng không phải bởi vì trúng Mặc Mai ngân châm mà chết, xem ra chiến đấu với họ vẫn đều chỉ là tiểu lâu la, thắng bại chưa định, khả năng còn có hy vọng, chúng ta đi mau lên.” Ta gật đầu, theo y cùng nhau đi đến cảnh nội Minh Thần giáo.

Chúng ta đi theo sơn đạo, càng đi vào thi thể càng nhiều, tử trạng đều cực kỳ thảm thiết, ta nhìn mà dạ dày không khỏi quay cuồng một trận, gần như nôn mửa. Hoàn Nhã Văn vỗ vai ta, nhẹ giọng nói: “Đừng nhìn người chết.” Ta gật gật đầu, tận lực không giẫm lên thân thể của thi thể, theo y rất nhanh chóng trèo lên.

Bất đồng với sơn đạo khác chính là, đường của Thất Hành sơn càng lên cao càng bằng phẳng, chưa bao lâu, đường rộng mở sáng rõ, đại điện Minh Thần giáo hiện ra trước mắt chúng ta, lại thấy võ lâm quần hùng còn có đệ tử y phục rực rỡ của Minh Thần giáo đang đọ sức kịch liệt, tiếng keng keng đao kiếm va nhau phát ra cắt qua cả không trung. Ta vội vàng kéo Hoàn Nhã Văn trốn vào bụi cây ở bên, nói nhỏ: “Không thể để họ phát hiện ngươi ở đây, nếu không họ khẳng định phải kêu ngươi động thủ.”

Hoàn Nhã Văn gật gật đầu, bất an nói: “Xem ra họ cũng là mới đến, đệ tử Minh Thần giáo năng lực so sánh mà nói phải yếu hơn một bậc, hơn nữa mấy chính phái đông đảo, quan trọng nhất là, ngươi xem Ly Không sư thái cùng Thích Huyền đại sư đều còn đứng ở bên cạnh, căn bản chưa ra tay. Chỉ sợ… Minh Thần giáo kiên trì không được bao lâu.” Ta nắm chặt góc áo, vội nói: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ… Lộng Ngọc y nhất định ở bên trong, nhiều người như vậy, y làm sao có thể đánh thắng được.”

Hoàn Nhã Văn còn chưa đáp, đã nghe Ly Không sư thái lớn tiếng nói: “Thì ra Minh Thần giáo trong truyền thuyết cũng chẳng qua như thế, xem ra chỉ là giáo phái phế vật ức hiếp bình dân bách tính và môn phái nhược thế thôi, đáng để chúng ta nhiều người như vậy cùng nhau tấn công sao? Chỉ bằng một nửa số người của phái Nga Mi chúng ta cũng có thể san bằng nơi này!”

Ta nghe bà nói như vậy, trong lòng tức giận cực kỳ, nhưng giáo chúng Minh Thần giáo yếu nhược rất nhiều đây là sự thật rõ ràng, càng là phẫn nộ, cũng lại càng là sợ hãi, chỉ hy vọng Lộng Ngọc đã sớm rời khỏi nơi này.

Một khắc ngay sau khi Ly Không sư thái mới vừa nói xong câu kia, một tấm vải cà sa đen kịt cự đại từ trên trời buông xuống, che quá nửa mọi người. Lần này mọi người đều luống cuống tay chân, không bị che thì sốt ruột đẩy vải ra cho người bị che, người bị che còn tưởng rằng người đến kéo vải chính là địch nhân, vì thế cầm đao kiếm đâm lung tung phía trước, đến cuối cùng lại vẫn tàn sát nhau.

Thích Huyền đại sư thấy tình huống không đúng, lặng lẽ niệm một câu, kéo một góc miếng vải đen, chân điểm một cái, tại không trung băng qua mọi người, tung mảnh vải kia ra, sau đó lại đứng về chỗ cũ. Thời điểm mọi người đều thấy rõ hiện trạng, sớm đã rối loạn trận cước, nhao nhao tìm kiếm tung tích địch nhân khắp nơi, nhưng lúc này đâu còn nửa bóng người.

Ngay lúc này, trên đại điện Minh Thần giáo bỗng nhiên bay xuống mấy chục người, đều mặc hắc y, đầu quấn băng đen. Ta lúc này mới nhớ nhóm người này là Minh Thần Bát thập nhất sứ, mỗi người thân có tuyệt kỹ, võ nghệ trác tuyệt, muốn đánh thắng họ, đại để phải phí công phu rất lớn.

Nhưng sau khi họ nhảy xuống đứng vững, lại chưa hề chuẩn bị chiến, chỉ chỉnh tề xếp hàng ở cửa đại điện. Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không rõ trạng huống, lại không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ngay lúc này, trong đại điện bỗng nhiên truyền ra một tiếng rên rỉ, thanh âm kia thê thảm bi tuyệt, làm cho người ta nghe thấy không khỏi sởn tóc gáy, sau đó, thanh âm kia bỗng nhiên biến mất, thay vào đó chính là từng tiếng chó sủa. Ta bị không khí quỷ dị này khiến cho toàn thân nổi da gà, Hoàn Nhã Văn cũng không mở miệng nói một câu.

Chỉ nghe thấy tiếng chó sủa kia càng lúc càng gần, chỉ chốc lát sau, liền có hai người từ trong đại điện đi ra, chính là Thiên Nhai cùng Mẫn Lâu. Mỗi người cầm một sợi dây thừng, một đầu khác của thừng cột hai người, đang quỳ dưới đất học chó sủa gâu gâu điên cuồng, lại là Tu Mi và Vệ Hồng Liên.

Lần này mọi người đều không nhịn được thở dốc một hơi, hai người kia đều là bộ dáng bù xù nhem nhuốc, quần áo tả tơi, thần thái giống như sớm đã điên cuồng, còn thè lưỡi lớn tiếng thở hồng hộc, làm cho người ta vừa thấy khủng bố lại thấy buồn cười. Mẫn Lâu lấy ra một cái roi, chát một tiếng đánh lên người Tu Mi: “Mau, nhảy lên!” Tu Mi do dự một chút, mông vểnh lên trên, lập tức nhảy rõ cao, dáng người gầy đến chỉ còn da bọc xương kia của lão vừa nhảy như vậy, cảm giác giống như là lập tức sẽ rã ra.

Mẫn Lâu một cước đạp người lão nói: “Nhảy cao một chút, đồ ngu!” Sau đó lại là một cước đá mông lão, Tu Mi lảo đảo, suýt nữa lăn quay dưới đất, lại vẫn nén thống khổ nỗ lực nhảy lên. Thiên Nhai kéo Vệ Hồng Liên, nhưng không đánh lão, chỉ là Vệ Hồng Liên vừa không thè lưỡi thì y sẽ dùng roi quất lão.

Ly Không sư thái thật sự không nhìn nổi nữa, cả giận nói: “Tu Mi đạo trưởng, ngươi làm nhiều việc ác như vậy, mất hết mặt núi Võ Đang thôi không nhắc nữa, ngươi hiện tại đang làm gì đây? Lại đi làm chó săn của ma giáo!” Đôi mắt vàng vọt khô khan của Tu Mi lặng lẽ nhìn chỗ Ly Không sư thái một cái, lập tức bất động. Mẫn Lâu một roi đánh lên mặt lão: “Có phải còn muốn giao phối với chó cái? Đi, đi liếm chân sư thái!”

Tu Mi ánh mắt âm hàn nhìn Mẫn Lâu một cái, nhảy dựng lên, nhảy tới bên chân Ly Không sư thái thè lưỡi liếm. Ly Không sư thái sợ tới mức lập tức lui lại, nhưng Tu Mi vẫn chạy theo, hai người trốn trốn tránh tránh cả buổi, Mẫn Lâu lại vỗ tay nói: “Trở về!” Tu Mi nghe tiếng, lập tức nhảy về, còn thè lưỡi như lấy lòng y.

Mẫn Lâu lại đá lão một cước: “Người đâu.” Tiếp đó hai đồng tử chạy ra. Mẫn Lâu nói: “Hôm nay Tu Mi cẩu biểu hiện không tồi, cứ để đồng bạn hắn đến hầu hạ hắn, Vệ cẩu tiếp tục nhốt đó.” Hai đồng tử dắt Tu Mi cùng Vệ Hồng Liên xuống. Ly Không sư thái không nhịn được hỏi: “Đồng bạn gì của hắn?” Mẫn Lâu cười nói: “Chó ấy. Lão thái bà, bà chưa từng nghe người chó giao phối sao.”

Ly Không sư thái giật mình lui thêm một bước, nói cũng không rõ lắm: “Ngươi… các ngươi lại làm ra việc đại nghịch bất đạo kiểu này.” Lúc này, cha ta lại từ trong đám đông đi ra nói: “Sư thái, cẩu tặc này trừng phạt đúng tội. Bà ngẫm lại hắn đã làm chuyện gì là sẽ cảm thấy không có gì phải ngạc nhiên.” Mẫn Lâu nói: “Không phải là chó sao, cũng là súc sinh mà, rất công bình rồi. Trâu, ngựa, dê, heo, chó, gà, vịt cho ăn xuân dược hắn có loại nào chưa thử qua.”

Thiết nghĩ đây ắt là chủ ý của Lộng Ngọc. Đám Mẫn Lâu khẳng định không biết chuyện Lộng Ngọc bị đám Tu Mi khi nhục, nếu không vô cùng có khả năng sẽ trước mặt mọi người kêu dắt súc sinh đến thượng Tu Mi, ta lại chẳng mảy may đồng tình cẩu tặc kia, trong lòng chỉ cảm thấy khuây khỏa.

Ly Không sư thái run giọng nói: “Các ngươi thật sự quá…” Thích Huyền đại sư vẫn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng nói: “A di đà Phật, Ly Không sư thái, lão nạp nguyên là muốn đến khuyên họ buông đồ đao, lập tức thành Phật, lại chưa từng nghĩ lương tâm họ sớm mất sạch, tội lỗi.” Hoàn Nhã Văn ở bên cạnh ta khẽ nói: “Ta trái lại không thấy quá phận.” Ta không sao ngờ tới y lại nhìn nổi, sau đó mới phản ứng được Tu Mi cũng là cừu nhân của y, nghĩ như vậy cũng chẳng có gì là lạ.

Mẫn Lâu học Thích Huyền đại sư nhắm mắt lại, chắp tay nói: “A di đà Phật… Phật nói: chúng sinh bình đẳng. Lão hòa thượng niệm kinh niệm nhiều rồi, câu này lại quên mất. Chúng sinh đã bình đẳng, làm như vậy lại có gì không được.” Lời này vừa nói ra, bên dưới liền có rất nhiều người cười nhẹ ra tiếng, nhưng vẫn nhịn xuống. Ly Không sư thái nói: “Bớt nói nhảm, động thủ đi!”

Nói xong rút trường kiếm đâm tới Mẫn Lâu. Mẫn Lâu khinh công vốn khá bình thường, nhát đâm này y né tránh không kịp, lại bị róc rách tay áo, ẩn ẩn huyết quang rướm ra da.

Mẫn Lâu nhanh chóng rút Mặc Mai ngân châm từ bên hông, cả giận nói: “Lão thái bà chết tiệt, lại chơi trò đánh lén với Mẫn đại gia, ta đâm chết bà!” Lấy châm quệt hai cái trên người Thiên Nhai, ném đến Ly Không sư thái, Ly Không sư thái ngửa ra sau né được, châm kia bay thẳng lên một cọc gỗ phía sau, lóe ra ánh tím lạnh tanh.

Ta khe khẽ thở phào một hơi: “Mẫn Lâu này làm việc cũng đích xác đủ tuyệt, lại không lưu tình chút nào dùng ám khí dính kịch độc ném người.” Hoàn Nhã Văn nói: “Sao ngươi biết châm kia có độc.” Ta đột nhiên nhớ tới chuyện Thiên Nhai thân mang kịch độc là không ai biết, vì thế thuận miệng nói dối: “Ta đoán.” Hoàn Nhã Văn gật gật đầu: “Mẫn Lâu làm việc hơi kích động.”

Ta đáp một tiếng, lại nhìn cọc gỗ kia, phát hiện cọc gỗ đổi cả màu, hoàn toàn mất đi sinh cơ, trong lòng không khỏi run lên, nếu cắm lên thân người, chỉ sợ lại là giống Nghê Thường.

Ngay lúc này, hai đạo ngân quang sượt qua không khí, cấp tốc lóe qua, mọi người nhìn theo tia sáng, chỉ thấy hai trường châm màu bạc trong khoảnh khắc đâm hướng “huyệt chí đường” sau lưng cùng “huyệt khúc tuyền” ở chân Thiên Nhai. Thiên Nhai đầu gối mềm nhũn, chân trái quỵ xuống, toàn thân tê dại, hư thoát ngã xuống đất, y miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn nơi xa, thấp giọng nói: “Đê tiện.”

Chưởng môn Không Động đứng ra, nói: “Ta phái người điều tra vất vả như vậy, mới biết thì ra bản lĩnh dụng độc của Thiên tả sứ không phải học được, mà là sinh ra đã có. Minh Thần tả hữu hai sứ phối hợp đến thiên y vô phùng, nhưng thiếu một không được. Đều nói binh bất yếm trá, nếu không hạ một người trước, làm sao thủ thắng. Thiên tả sứ tốt nhất đừng manh động, nếu không châm kia sẽ khiến ngươi tàn phế suốt đời.”

Thiên Nhai lại chưa tức giận, không nhìn bọn họ nữa, chỉ nói nhỏ vài câu với Mẫn Lâu, Mẫn Lâu cắn răng gật gật đầu, lấy từ bên hông y một nắm Mặc Mai ngân châm, nói với Bát thập nhất sứ: “Các huynh đệ, lên!”

Vừa dứt lời, tám mươi mốt đệ tử hắc y kia lại chỉnh tề bay lên không, nhất thời vô số Mặc Mai ngân châm như mưa đen tầm tã rào rào rơi xuống, phát ra tiếng vun vút, theo đó rất nhiều đệ tử chính phái ngã nhào xuống!

Mọi người còn chưa phản ứng được, Minh Thần Bát thập nhất sứ lại một lần nữa ném Mặc Mai ngân châm, Thích Huyền đại sư thấy thế, lập tức cởi áo cà sa đỏ tươi, như sóng lớn cuốn sạch châm, lại vứt xuống đất. Mọi người lập tức rút vũ khí, lao đến Bát thập nhất sứ. Mẫn Lâu vội vàng bay lên, tung một nắm ám khí, đánh ngã vài người, nhưng không cách nào ngăn trở quần chúng ùa lên.

Nếu Thiên Nhai không bị châm đâm trúng huyệt vị, thiết nghĩ hai người họ hợp lại, có thể giải quyết đại bộ phận, ta nghĩ đây cũng là nguyên nhân Lộng Ngọc tìm hai người võ công không hề nổi trội nhất phối hợp. Chỉ là thiếu một người, lực lượng tối đa chỉ được ba thành trước kia. Hơn nữa nhân số chính phái tấn công Minh Thần đông đảo, không bao lâu, Minh Thần Bát thập nhất sứ đã tan không thành quân.

Ly Không sư thái cùng Không Động chưởng môn hai người tay cầm bảo kiếm, liên tục giáp công Mẫn Lâu, Mẫn Lâu nguyên bản chính là cao thủ dùng Tụ lý tiễn, khoảng cách gần y sẽ rơi vào liệt thế, thêm nữa hai người kia đều là cao thủ tuyệt đỉnh, y tránh trái tránh phải, lại vẫn rất nhanh chóng bị bắt được. Ly Không sư thái dùng kiếm chỉ vào yết hầu Mẫn Lâu, lớn tiếng nói: “Gọi Mai Ảnh giáo chủ của các ngươi ra đây!”

Ta cắn chặt môi, thầm nghĩ lần này xong rồi, nếu họ tìm được Lộng Ngọc, Lộng Ngọc cũng là cửu tử nhất sinh, không thể tránh được. Chỉ thấy Mẫn Lâu ngẩng đầu lên, bộ dáng thề chết bất khuất: “Lão thái bà chết tiệt, bà có bản lĩnh thì giết ta!” Ly Không sư thái cầm kiếm dùng lực nhấn vào cổ y một chút: “Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?” Mẫn Lâu ngang bướng nói: “Giết đi, ta bảo bà không giết sao.”

Ly Không sư thái tức đến đỏ bừng mặt, lại không có biện pháp với y. Hai người giằng co một hồi, đang có người muốn nói chuyện, lại nghe thấy cửa đại điện phía sau truyền đến một thanh âm uể oải: “Hữu sứ đại nhân, mới kiên trì bao lâu mà ngươi đã bị bắt, ngươi cũng khiến ta thất vọng quá đấy.”

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, Lộng Ngọc đang dựa cột hành lang ngay cửa, chỉ tùy ý khoác kiện sam mỏng, mái tóc dài xuôi theo bờ vai gầy guộc trượt xuống, buông nơi khuỷu tay, đôi mắt phượng tà khí quyến rũ hơi nhướng lên, lệ chí nơi khóe mắt đỏ sẫm như máu.

Nhất thời tất cả mọi người im lặng, ánh mắt đều chuyển dời lên người y, nhưng y không mảy may mất tự nhiên, nhoẻn miệng cười nói: “Chư vị chưởng môn quang lâm Minh Thần giáo, tại hạ không nghênh đón từ xa, thật là có lỗi.”

Y nói xong rất lâu cũng chưa có ai nói gì, đôi mắt nhìn y chằm chằm như không dời được. Ngay cả ta cách y xa như vậy cũng không nhịn được muốn bước lại gần y vài bước, nhìn kỹ hơn chút nữa, người vừa hơi động, lại bị Hoàn Nhã Văn túm lấy: “Thái, ngươi làm gì thế?” Ta lắc lắc đầu, mới phát hiện mình là đang ẩn nấp nhìn trộm. Hoàn Nhã Văn gạt mấy nhánh cây trước mặt, nghi hoặc nói: “Sao ta cảm thấy ca ca biến dạng rồi.”

“Thật sự sao, ta cũng cảm thấy như vậy.” Ngoài miệng là đáp như vậy, nhưng mắt lại thật sự như bị thi chú dừng trên người Lộng Ngọc. Y đích xác thay đổi rất nhiều, da trắng hơn trước kia, mặt và thân thể đều gầy hơn cả ngày trước, tóc cũng rất dài, không ăn diện, nhưng trong thần thái cùng động tác đều lơ đãng lộ ra một cỗ mị khí, rồi lại không cảm thấy làm bộ.

Hoàn Nhã Văn lẩm bẩm: “Ca đã sớm trưởng thành rồi, theo đạo lý sẽ không thay đổi nữa, sao cảm thấy y so với trước kia còn dễ nhìn hơn nhiều…” Ta ra sức gật gật đầu: “Phải, phải, y hiện tại thật dễ nhìn, trước kia đều cảm thấy y đã đẹp đến không giống phàm nhân, nhưng hiện tại nhìn lại còn đẹp hơn trước kia nhiều như vậy.” Ta đã không biết nên dùng ngôn ngữ gì để tán thưởng, sau khi nói xong mới phát hiện mình có chút thất thố, hơi đỏ mặt, không dám nói nữa.

Cũng không biết mọi người ngây ra bao lâu, sự trầm mặc là bị Thích Huyền đại sư phá tan: “Vị thí chủ này, xin hỏi người có phải Mai Ảnh giáo chủ?” Lộng Ngọc chân thành đi xuống thềm, cười nhạt nhìn mọi người, cuối cùng lại dừng ánh mắt trên người Thích Huyền đại sư: “Đại sư dẫn nhiều người như vậy đến, thật đúng là đã coi trọng tại hạ.”

Thích Huyền đại sư nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, quay người đang muốn nói chuyện với Ly Không sư thái, mới phát hiện Ly Không sư thái lúc này cũng sững ra theo: “Sư thái, bà nói việc này nên làm thế nào cho phải.” Ly Không sư thái lúc này mới phục hồi tinh thần, trên mặt thoáng lộ ra thần sắc thẹn thùng: “Há có thể bỏ qua như vậy! Hắn gánh mấy ngàn mấy vạn nợ máu!”

Ta trốn sau cây, không nhịn được che miệng cười trộm, không thể tưởng được ngay cả lão ni cô này cũng xuân tâm nhộn nhạo, nói lời này cũng không đủ sức.

Các đốt ngón tay dài nhỏ của Lộng Ngọc nhẹ nhàng đỉnh chóp mũi thanh tú, cười đến đặc biệt nhu mị. Ly Không sư thái cả giận nói: “Ngươi cười cái gì.” Lộng Ngọc chưa dừng ý cười, nói chuyện ý vị trào phúng mười phần: “Sư thái, đừng đùa giỡn với ta nữa, các ngươi nếu dẫn Trọng Liên đến, khả năng còn có năm thành phần thắng. Các ngươi hiện tại rời khỏi, ta sẽ không trách tội các ngươi đã đả thương Thiên tả sứ.”

Y nhìn thoáng qua Thiên Nhai, hơi giơ cổ tay mảnh mai buộc tơ lụa màu tím, búng tay một cái, một bạch y thiếu niên từ bên trong đi ra. Chờ ta thấy rõ thiếu niên kia, lập tức kinh ngạc đến không thốt nên lời, lại là Bạch công tử. Y không phải nên bị Lộng Ngọc giết rồi ư, sao hiện tại lại xuất hiện ở đây…

Bạch công tử rút bên hông ra một sợi dây thừng mảnh, đầu có một móc sắt nhỏ, y đem cái móc kia nhẹ nhàng ném đến nơi trúng châm trên người Thiên Nhai, móc kia lại tự nhiên bắt được đầu châm, nhẹ nhàng nhấc lên, châm liền hút ra khỏi huyệt vị của Thiên Nhai. Y lại rất nhanh chóng rút một cây châm khác, cả quá trình lặng như tờ, lại không ai ra ngăn cản.

Thiên Nhai sau khi huyệt đạo được giải, lập tức nửa quỳ trước mặt Lộng Ngọc nói: “Thuộc hạ thất trách, thỉnh giáo chủ trách phạt.” Lộng Ngọc nhìn thoáng qua Mẫn Lâu bị Ly Không sư thái kèm, nói: “Không trách ngươi, muốn trách thì trách Mẫn Lâu tính tình quá kích động.” Mẫn Lâu sắc mặt hơi tối, vội vàng cúi đầu xuống: “Thuộc hạ biết tội.” Lộng Ngọc khoát tay: “Được rồi, đức hạnh này của ngươi cũng không phải ngày một ngày hai có thể sửa, lui xuống đi. Ly Không sư thái thỉnh giơ cao đánh khẽ, có việc thỉnh tìm tại hạ.”

Ly Không sư thái do dự nhìn Thích Huyền đại sư một cái, lại nói với Lộng Ngọc: “Mai Ảnh giáo chủ, người chúng ta bắt được, nào có đạo lý nói thả là thả.” Lộng Ngọc mỉm cười, không hề nói gì, chỉ kéo lấy một cái nút áo trên người, phút chốc bắn đến tay phải của Ly Không sư thái đang bắt Mẫn Lâu!

Ly Không sư thái theo bản năng thu hồi tay phải, Mẫn Lâu lập tức chạy tới bên cạnh Thiên Nhai đứng một cách thành thật. Ly Không sư thái dùng tay trái nắm gắt gao cổ tay phải, đau đớn đến mức mặt nhăn hết lại: “Hoàn Lộng Ngọc… ngươi lại phế tay phải của ta!!” Lộng Ngọc nhẹ nhàng phủi góc áo, nhìn cũng chẳng thèm nhìn bà ta: “Tại hạ đã bảo với sư thái, thỉnh buông tay, tay sư thái đã không nghe sai sử, còn giữ lại làm gì.”

Ly Không sư thái phẫn hận nhìn Lộng Ngọc, dùng tay trái rút Bàn Long bảo kiếm, hàn quang chợt lóe, đâm tới người Lộng Ngọc! Lộng Ngọc không nhanh không chậm dùng ngón trỏ ngón giữa kẹp lấy trường kiếm, cười nhẹ nhàng, tay dùng sức, kiếm kia gãy thành hai đoạn!

Mọi người hoảng sợ lui một bước, đều không tự chủ được nhìn về phía Ly Không sư thái. Ly Không sư thái mặt như màu đất, tay hơi run run, thanh kiếm bị gãy kia rơi xuống đất. Lộng Ngọc lắc đầu, nói: “Bản giáo chủ hôm nay không muốn chơi nữa, các ngươi đi đi.” Nói xong quay người đi đến đại điện.

Lúc này, một trung niên nam tử bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Mai Ảnh giáo chủ, ngươi đối phó Tu Mi cẩu tặc, ta rất cảm kích ngươi, nhưng ngươi thẹn với người trong thiên hạ, còn dụ dỗ nhi tử của ta, việc này không thể cứ thế xong được!” Người nọ vừa vặn bị đám đông ngăn lại, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng mơ hồ vì cơn gió lạnh gào thét mà qua, ta chỉ có thể nghe đại khái. Lộng Ngọc nguyên bản đi vài bước, vừa nghe lời ấy, lại quay người nhìn ông: “Ta đối với nam tử không có hứng thú.”

Tim ta bỗng nhiên tựa như bị thứ gì đó nặng nề đè lên, ngột ngạt đến khó chịu. Chỉ nghe thấy nam tử kia cả giận nói: “Còn muốn chống chế!” Lộng Ngọc nhẹ nhàng khoanh tay cười nói: “Tại hạ từng có hai vị kiều thê xinh đẹp, đây là chuyện ai cũng biết. À, đương nhiên, ta cũng từng có hai nam sủng, một tên là Bùi Viên Huân, một tên là Lê Tử Hạc, đều đã không còn bên cạnh ta, hơn nữa, đều là họ chủ động dụ dỗ ta, nếu ngươi là phụ thân của một người trong số họ, thế thì ta chỉ có thể nói một tiếng thật đáng tiếc, ngươi không dạy tốt họ, để họ thấy nam nhân là muốn.”

Ta túm gắt gao vạt áo trước của mình, càng lúc càng không dám tin tưởng sự thật này – Lộng Ngọc lại không nhắc đến ta. Thì ra ta ngay cả nam sủng cũng chẳng tính được… Ta ngay cả hai nam sủng kia cũng không bằng!

Trung niên nam tử kia tức giận đến mức thanh âm cũng hơi run run: “Ngươi lại dám giả bộ! Ta tận mắt thấy ngươi dụ dỗ nó, chẳng lẽ là mắt ta bị mù?!” Vẻ mặt Lộng Ngọc bỗng nhiên trở nên có chút ngưng trọng: “Xin hỏi các hạ tôn tính đại danh.” Nam tử kia nói: “Ôn Hằng Dự! Có lẽ ngươi chưa từng nghe qua tên của ta, nhưng ngươi chung quy nên biết họ Ôn!!”

Người nọ lại là cha ta! Đầu ta đã bắt đầu choáng váng. Nắm chặt cánh tay Hoàn Nhã Văn, chân cơ hồ không đứng nổi.

Sắc mặt Lộng Ngọc bắt đầu có chút nhợt nhạt, không đáp lời ông. Trầm mặc hồi lâu, y mới thấp giọng nói một câu, bởi vì cách quá xa, ta không nghe thấy. Nhưng cha ta lập tức nói: “Nếu nó đến rồi, vậy thì thế nào? Ngươi còn muốn lừa nó một lần nữa?!” Thanh âm của Lộng Ngọc nháy mắt trở nên thập phần âm trầm: “Nếu y đến, mọi người đều đừng mong sống sót ra khỏi Minh Thần giáo!”

Ly Không sư thái sớm nuốt ba ba, nghe y nói như vậy càng nổi giận: “Hoàn Lộng Ngọc, ngươi khẩu khí lớn thật! Ngươi võ công cái thế ra sao, chúng ta cả trăm ngàn người còn sợ không đối phó được ngươi? Ôn Thái cho dù ở đây thì thế nào, ngươi có thể giết y?”

Lộng Ngọc đáy mắt lóe một tia hàn quang, xòe tay trước mặt Mẫn Lâu. Mẫn Lâu vội vàng bỏ lên mấy mũi Mặc Mai ngân châm. Lộng Ngọc dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve châm kia, cười lạnh nói: “Ly Không sư thái, còn cần mạng chứ.”

Dứt lời, nhẹ nhàng nhảy lên, bắn ra hai mũi Mặc Mai ngân châm, trong không khí chưa truyền đến một chút thanh âm, tốc độ mau đến mức làm cho người ta cơ hồ không bắt được tung tích. Mọi người bao quát ta đều chưa phản ứng được đây là chuyện thế nào, chỉ thấy Lộng Ngọc hai chân hạ đất, nhẹ nhàng phủi phủi tay.

Ly Không sư thái nhìn trái phải, biểu cảm của hai hàng nữ ni đã cứng đờ. Bà hai mắt đỏ lên nhìn Lộng Ngọc, cơ hồ phải bật khóc: “Ngươi dám giết mấy đồ nhi yêu quý nhất của ta! Ta liều mạng với ngươi-“

Bà đoạt lấy kiếm của nữ ni bên cạnh, đâm tới Lộng Ngọc!

Dưới ánh dương đầu đông ảm đạm, bảo kiếm phát ra ánh sáng lạnh thấu xương. Kiếm phong lóe màu trắng bạc thê lãnh, như một bạch mãng độc tính cực mạnh, thè cái lưỡi mảnh nóng rát, cơ hồ phải nuốt người ta sống sờ sờ vào bụng.

Lộng Ngọc nhẹ nhàng vung tay lên, đánh trên thân kiếm! Bảo kiếm lập tức bay khỏi tay Ly Không sư thái, keng keng rơi bên đường.

“Sư thái, bà căn bản không phải đối thủ của ta, tội gì liều mạng. Ta thấy bà là nữ nhân, tha cho bà.” Lộng Ngọc lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người ở đây, giận dữ nói, “Các ngươi cút hết cho ta! Vĩnh viễn không được bước vào Minh Thần giáo nửa bước.”

Ly Không sư thái bị người khinh thị như thế, sắc mặt trắng bệch quay người, dị thường kiên định mà nói với chúng nữ ni: “Hy vọng mọi người đồng tâm hợp lực, tiêu diệt đại ma đầu tội ác tày trời này, để tế hồn thiêng của đồng bạn chúng ta trên trời! Lão ni vô năng, lúc này chỉ đành lấy chết tạ – tội!”

Khi nói đến chữ tội kia, bảo kiếm bị dùng sức ném vào không trung, Ly Không sư thái ngửa ra sau, cả thanh kiếm xuyên qua thân thể Ly Không sư thái không lưu tình chút nào!

Gió lạnh thê lãnh, máu tươi tung tóe. Thân thể lão ni cô tựa như lá rụng tàn tạ, phiêu dao rơi xuống đất.

Mọi người đều bị màn tráng liệt mà thê thảm như thế chấn động. Lộng Ngọc lại chẳng buồn nhìn bà một cái, quay người đi về đại điện. Một nữ ni hét lớn: “Chúng ta phải tiêu diệt ma đầu, báo thù cho chưởng môn!!”

Đoàn người nhao nhao hưởng ứng – bao quát Thiếu Lâm, Không Động, Võ Đang, còn có những đại hiệp xuất thân danh môn hoặc là thân có tuyệt kỹ đó, đều cầm vũ khí trong tay mà ùa lên, lao đến Lộng Ngọc!

Lộng Ngọc lại như là không sốt ruột chút nào, nhảy vọt lên giữa không trung, tay áo mái tóc phiêu nhiên bay múa, một nắm Mặc Mai ngân châm rời tay ném ra. Lại là không nhìn thấy hướng đi của châm, trong khoảnh khắc những người động tác đình chỉ từng đám đều đã tắt thở.

Mà những người đó căn bản là giết đỏ cả mắt rồi, hoàn toàn không để ý mình phải chăng sẽ táng mệnh, chỉ biết ra sức lao lên. Lộng Ngọc cũng chẳng mảy may không nỡ, một đám một đám, một đội một đội, giống như là bóp chết một con tiểu trùng dễ dàng mà lại không hề chần chừ.

Nhìn từng mạng người ngã dưới Mặc Mai ngân châm, nhìn dung nhan âm trầm mặt không biểu cảm của Lộng Ngọc, lòng ta cơ hồ hoàn toàn đóng băng, một phiến tử tịch.

Đừng giết nữa, đừng!

Lộng Ngọc, ngươi thật sự không sợ bị trời khiển trách sao…

Cơ hồ đã chết hết một nửa số người. Còn tiếp tục như vậy, Minh Thần giáo sẽ trở thành cái huyệt mai táng thiên hạ anh hùng. Không cách nào nhìn tiếp nữa, lao ra trước, Hoàn Nhã Văn đưa tay muốn túm ta lại, nhưng không kịp.

Lộng Ngọc vừa vặn đưa lưng về phía ta mà đứng trên mặt đất, trong tay cầm một nắm Mặc Mai ngân châm, đang chuẩn bị bắn đến đoàn người. Ta một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, lao đến phía sau Lộng Ngọc, dùng hết toàn lực ôm lấy eo y, thét lên: “Ngọc, dừng tay, nếu ngươi ghét ta như vậy thì cứ giết ta, đừng đả thương người vô tội nữa!!”

Lộng Ngọc toàn thân hơi chấn động, quay phắt đầu lại, kinh ngạc nhìn ta.

Trong khoảnh khắc, vũ khí của mọi người đều đâm tới Lộng Ngọc!

Xong rồi, hết thảy đều xong rồi!

Nhưng ngay khi ta cho rằng hai ta đều sẽ bị vô số đao kiếm đâm nát bét, Lộng Ngọc lại trở tay ôm lấy ta, nhẹ nhàng bay lên. Ta sợ hãi nhắm mắt lại, ôm chặt lấy y, người run rẩy không ngừng, lại vẫn không quên nói với y: “Ngươi để họ đi, cầu ngươi, đừng giết nữa.”

Lộng Ngọc giẫm vai mọi người, như chuồn chuồn lướt nước nhảy đến cửa đại điện, lớn tiếng nói: “Thích Huyền đại sư, một trận chiến này ai thắng ai thua sớm rõ ràng, muốn tiếp tục đánh hay không do ông định đoạt.”

Mọi người đều ngừng động tác, ánh mắt nhất tề chuyển hướng sang lão hòa thượng được xưng là từ bi kia.

Thích Huyền đại sư chắp tay, vẻ mặt tang thương: “A di đà Phật, Mai Ảnh giáo chủ, ngươi hôm nay đại khai sát giới, cuối cùng sẽ gặp báo ứng, ôi, đệ tử Thiếu Lâm, đều cùng lão nạp trở về thôi.” Nói xong lại thở dài một tiếng, quay người rời đi. Đệ tử Thiếu Lâm theo gót rời khỏi.

Chưởng môn Không Động phẫn hận nhìn Lộng Ngọc, cả giận nói: “Hoàn Lộng Ngọc, mối thù này chúng ta kết rồi. Chúng ta đi!”

Một nữ ni Nga Mi mặt đẫm nước mắt, ôm lấy di thể Ly Không sư thái, hai mắt đỏ hoe nhìn Lộng Ngọc: “Ngươi hiện tại không giết chúng ta, chúng ta cũng sẽ báo thù.”

Những người khác không nói gì, đều chỉ lưu lại một ánh mắt oán hận hoặc là rơi lệ đầy mặt mà rời khỏi. Mà ánh mắt Lộng Ngọc từ đầu chí cuối đều không biến, vẫn nhìn nơi cực xa, ánh mắt lạnh băng mà lại vô tình.

Ngay khi ta xấu hổ đến mức không biết nên nói gì cho phải, tiếng một nam tử uy nghiêm bỗng nhiên vang lên bên cạnh: “Thái nhi, trở về với cha.” Ta không khỏi rùng mình, quay đầu lại, chỉ thấy cha vẻ mặt lãnh khốc, ánh mắt lại dừng trên tay Lộng Ngọc đang ôm eo ta.

Ta lúc này mới nhớ tới mình và Lộng Ngọc còn đang ôm nhau, sợ quá vội vàng muốn giãy ra, nhưng y ôm chặt như vậy, căn bản không cách nào động một chút. Ta ngẩng đầu, thật cẩn thận nhìn khuôn mặt Lộng Ngọc so với dĩ vãng càng thêm hoàn mỹ, nói khẽ: “Ngọc, thả… thả ta ra đi.” Lộng Ngọc không để ý, chỉ ngơ ngác nhìn nơi xa như vậy, ta lại nhỏ giọng hô một lần: “Ngọc… cha ta gọi ta đi.” Lần này y buông tay ra, quay người đi đến đại điện.

Nhưng lòng ta cũng chùng xuống như vậy.

Ta cúi gằm đầu, đi xuống bậc thềm, nhìn cha ánh mắt nghiêm túc, càng cảm thấy sự ỷ lại của mình với ông từ nhỏ đã sớm tan thành mây khói. Hiện tại thân nhân duy nhất của ta chỉ có Lộng Ngọc.

Ngay khi ta vừa muốn đi đến bên cạnh cha, thanh âm có chút lạnh băng của Lộng Ngọc đột nhiên từ trong đại điện truyền ra: “Ôn Thái, ngươi hôm nay ở lại Minh Thần giáo.” Câu này không phải nghi vấn, cũng không phải thương lượng, là mệnh lệnh.

Nhưng ta lại không hề nghĩ ngợi trực tiếp nói với cha: “Cha, hai hôm nữa con lại đến tìm người. Con… con phải ở nơi này.” Quay người chạy tới chỗ Lộng Ngọc. Cha ở phía sau ta quát lên: “Thái nhi, sao ngươi ngu muội như thế! Đừng chung đụng với ma đầu kia nữa, hắn căn bản là đang đùa bỡn ngươi! Trở về!” Ta dừng lại, nhưng không quay đầu: “Con muốn ở bên y! Mặc kệ y có cần con hay không, con đều phải ở bên cạnh y!” Câu này tuy rằng là nói cho cha nghe… trên thực tế, ta là muốn cho y nghe thấy.

Lộng Ngọc đi phía trước đại điện, dừng một chút, lại tiếp tục đi về phía trước.

Ta hít sâu một hơi, lao đến trước mặt Lộng Ngọc, cố gắng kìm nén nhịp tim đã mất khống chế kia, lộ ra nụ cười xán lạn nhất của mình: “Ngọc, ngươi thích ta, đúng không? Nếu không ngươi hôm nay sẽ không ôm ta cùng nhau trốn, ngươi cũng sẽ không bảo ta ở lại… Ngươi là thích ta, đúng không?”

Lộng Ngọc nhìn ta một cái, không để ý tới ta, vẫn tự bước đi. Ta lại chạy hai bước, giang tay ngăn y, nhưng đã cười không nổi: “Ngươi đừng đi. Chí ít ngươi không ghét ta, đúng chứ, ngươi nói cho ta biết…” Ánh mắt Lộng Ngọc lộ ra thần tình chán ghét, dùng sức đẩy ta sang bên cạnh: “Ngươi tránh xa ta một chút.”

Ta loạng choạng vài bước, suýt nữa ngã nhào, nhìn y không hề quay đầu đi đến hậu hoa viên, ta chỉ cảm thấy mình lại phải không kiên trì được, ngẩng đầu nhìn nóc đại điện trang hoàng hoa lệ, chớp mắt mấy lần liên tục, mới nhịn được không khóc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương