Quỳnh Thương
-
Quyển 1 - Chương 1-2: Dục hỏa tân sinh
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Lần đầu tiên gặp Lộng Ngọc là trong liệt hỏa hừng hực khiến ta cả đời khó quên.
Đêm ấy, ánh lửa đỏ tươi chiếu sáng cả không trung tối đen. Ta cuộn mình trước bích tỉnh tại hậu viện, chứng kiến hết thảy trước mắt. Mùi thi thể cháy sém nồng nặc pha lẫn mùi khói đốt gỗ lan qua đây, ta dùng tay bịt miệng, liều mạng ức chế cảm giác buồn nôn như sông cuộn biển gầm trong cơ thể mình. Hết thảy trong tầm nhìn đều bởi vì nhiệt độ cao mà không ngừng bóp méo, những lầu quỳnh điện ngọc ấy bị liệt hỏa đốt ra tiếng vang đồm độp, có nơi thậm chí đã biến thành một bãi than đen sì.
Trong mắt ta là ngọn lửa vô tận, đen và đỏ sậm đan xen nhau, phảng phất đã thiêu đốt vô số năm vô số tháng. Ta làm sao tiếp nhận được hiện thực này. Nơi đây không phải địa ngục mà là nhà ta.
Ánh lửa dần ẩn, một thân ảnh cao lớn đi về hướng ta, hư ảo không chân thật như vậy, giống như là từ trong lửa bước ra. Xiêm y màu xanh nhạt, lụa mỏng màu trắng thuần. Tay áo cùng mái tóc màu đỏ đen cũng giống như nhịp bước của y, nhẹ nhàng hệt như một con bướm bay múa, yêu mị mà mềm mại.
Vô luận tư thái bước đi của người kia ưu nhã thoát tục nhường nào, ta đều không thể khắc chế mình đừng co rúm lại. Ta sợ hãi vùi mặt vào đầu gối, chỉ để lại một đôi mắt kinh hoàng nhìn y.
Y đi đến trước mặt ta, ngồi xổm xuống, một mùi hương thoang thoảng phả vào mũi. Ta không khỏi buông lỏng bàn tay đang bịt mũi, ra sức hít lấy dị hương tươi mới này. Y dùng bàn tay trắng nõn sờ khuôn mặt bị khói hun hơi bẩn của ta, nhẹ nhàng nở nụ cười. Ta không tự chủ được dịch về sau, nhìn y bằng ánh mắt phòng bị. Thế nhưng, nụ cười ấy lại khiến ta vĩnh viễn không quên. Nụ cười còn trong veo hơn dòng suối thẳm sâu giữa khe núi. Ta chưa bao giờ trông thấy ai đẹp như vậy, ở nơi đẫm máu khiến người ta ngạt thở này, vẻ đẹp của y càng khiến ta cảm thấy kinh hãi.
Khí chất của y nhiều năm sau ta cũng chẳng cách nào trình bày ra. Vẻ đẹp đó không khôi ngô kỳ vĩ như nam tử anh tuấn tầm thường, cũng không thiên kiều bá mị như những nữ tử gọi là khuynh quốc. Từ nhỏ đến lớn ta chưa bao giờ là người nhìn mặt đặt tên, nhưng ta lại vô số lần bị khuất phục bởi mỹ mạo của y, từ sau khi ý thức được điểm này, ta lại hơi coi thường mình.
Y dùng đôi mắt phượng dài nhỏ kia nhìn ta, nhẹ nhàng nói: “Nhà ngươi bại vong rồi, cha mẹ ngươi mất rồi, tất cả tài sản của Ôn gia cũng hủy sạch rồi. Ngươi biết hết thảy đều là ai làm chứ?” Ngữ khí của y rất bình đạm, âm thanh rất dịu dàng, ngay cả mẹ ta ru ta ngủ cũng chưa bao giờ dùng thanh âm ôn nhu như thế.
Ta vẫn lạc đường trong tình trạng không cách nào tiếp nhận hiện thực, căn bản chưa từng nghĩ phải báo thù. Ta đã không còn nhà, cha và mẹ ta… lại chết cả rồi. Từ nay về sau, sẽ có ai thương ta, chăm sóc ta? Mũi cay xè, nước mắt cơ hồ phải chảy xuống, nhưng ta lại nhịn. Ta cắn môi lắc đầu.
Y dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc mái của ta, vẫn mỉm cười như cũ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thế ta cho ngươi biết, là Hoàn Nhã Văn. Y là Hoàn Nhã Văn.” Ta nhíu mày, ra sức gật đầu, hốc mắt ươn ướt, ta không để ý tay có bẩn hay chăng, chỉ tùy tiện lau một phen, cuối cùng nhịn được không rơi lệ. Y vừa lòng nhìn ta, hỏi: “Tại sao ngươi không khóc?”
Ta không dám khóc, bởi vì vừa khóc là sẽ có người phát hiện, vừa khóc là sẽ bị người ta giết. Ta càng thêm kiên định cắn răng mà hung hăng phun ra mấy chữ: “Bởi vì ta không muốn chết.” Nét cười của y càng đậm: “Ngươi nói đúng, vừa nãy lúc ta đến nếu ngươi đang khóc thì hiện tại ngươi đã là một thi thể rồi.”
Lời y nói làm ta cảm thấy sởn gai ốc. Người đẹp như vậy, người giống một tiên tử như vậy lại khiến ta cảm thấy rất sợ hãi. Nếu ta khóc thì y sẽ giết ta. Ta nhất thời sợ hãi không thốt nên lời, chỉ nhìn đôi mắt sáng như mã não kia. Y không cười nữa, tay lại vẫn vuốt ve khuôn mặt căng thẳng của ta, đôi tay ấy tựa như một khối ngọc thạch lạnh lẽo, nhẹ nhàng lướt qua làn da nóng hổi: “Ngươi tên là gì?”
“Ôn Thái.” Chờ ta nói ra miệng, mới phát hiện giọng mình đã khản đặc.
Y thu tay về, hơi gập ngón trỏ dài nhỏ mà chống khuôn cằn nhòn nhọn của mình, ôn nhu nói: “Ta không họ, tên Lộng Ngọc, tự Mai Ảnh.” Lúc ấy ta cảm thấy tên của y rất thích hợp với y. Y có khuôn mặt như ngọc thạch không tì vết, âm thanh ôn nhu như ngọc. Nhưng về sau ta mới biết được, kỳ thật giải thích với tên y, nên là bề ngoài kim ngọc, bên trong thối rữa.
Y cứ nhìn ta như vậy, như là đang thẩm phán cái gì đó, rất lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Ôn Thái, ngươi đi theo ta, được chứ?” Nét mặt ôn nhu như vậy, giọng điệu dịu dàng như vậy, thời khắc tuyệt vọng như vậy. Ta lúc này chẳng có gì hết, ta lúc này chẳng là gì hết, bây giờ xuất hiện người xinh đẹp ôn nhu như vậy nói muốn dẫn ta đi, làm sao ta có thể cự tuyệt được.
Không biết chớp mắt ta gật đầu đáp ứng ấy, chớp mắt y nắm tay ta đi ra ngoài ấy, chớp mắt y một lần nữa lộ ra lúm đồng tiền tuyệt mỹ ấy, ta đã tiến vào gông cùm xiềng xích y sớm thiết kế sẵn, chẳng cách nào bước ra nữa.
Thời điểm đi theo Lộng Ngọc cách sinh nhật mười tuổi của ta hai tháng. Y bảo ta gọi y là nghĩa phụ, ta gọi theo rất ngoan, nhưng cứ cảm thấy quái dị, y chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi, lại nhận một hài tử kém y có bảy tuổi làm nghĩa tử. Càng khiến người ta cảm thấy kinh ngạc chính là, từ sau khi vào ở phủ đệ của Lộng Ngọc thì ta không còn gặp lại ai khác ngoài y.
Y bố trí cho ta một gian phòng be bé trong một góc nhỏ khuất nẻo của phủ. Tiểu ốc nằm trên một dải đá ngầm rất thấp rất rộng, phía sau là biển cả mênh mông vô biên. Vài hôm sau y dẫn một nữ hài tử đến nói với ta: “Ngươi ở đây một mình sẽ khá tịch mịch, có một nha hoàn hầu hạ bầu bạn chắc sẽ vui vẻ hơn.”
Ta nhìn cô nương mặc váy màu vàng hạnh kia, đôi mắt nàng hình bầu dục rất to và sáng. Da nàng hơi tái nhợt bệnh trạng, nhưng một chút tì vết này lại bị đôi mắt tràn ngập linh khí che lấp. Trong nhà ta từng có rất nhiều nha hoàn, nhưng không một ai xinh đẹp như nàng.
Ta hỏi Lộng Ngọc: “Thật sự cần nàng ấy tới chiếu cố con sao?” Lộng Ngọc ôn nhu nở nụ cười: “Nàng ta là của ngươi, ngươi muốn đặt tên gì cũng được.” Ta nói: “Thế tên nàng là Hoa Hoa được chứ?” Lộng Ngọc hơi nhíu mày, dường như không vừa lòng với cái tên này lắm, vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta: “Vì sao lại gọi là Hoa Hoa?” Ta chớp mắt trêu ghẹo: “Nụ cười của nghĩa phụ đẹp như hoa vậy, nha đầu người tặng con đương nhiên cũng đẹp như hoa.”
Lộng Ngọc không nhíu mày nữa, biểu cảm trên mặt không biến hóa lắm, chỉ nói: “Tùy ngươi.” Ta cũng không bởi vì y không vui mà đổi tên cho Hoa Hoa, ta khi đó đích xác là một tiểu mao hài tử chẳng hiểu gì hết, hoặc giả là kiều thiếu gia bị phụ mẫu chiều hư, không biết xem sắc mặt người khác để hành sự. Mà Hoa Hoa đứng ở bên cạnh, từ đầu đến cuối đều không nói gì.
Ta chỉ là một tiểu nam hài rất bình thường, hoặc có thể nói là một cô nhi rất bình thường. Có lẽ trước kia gia đình ta không tầm thường, nhưng đó đã là chuyện quá khứ rồi. Hiện giờ ta không cha không mẹ, thân nhân duy nhất chính là Lộng Ngọc. Tiểu hài tử sẽ không đi suy tính một người lớn không thân chẳng quen nuôi mình là vì sao, khi đó ta chỉ cảm thấy Lộng Ngọc thật sự rất tốt, hơn nữa ta còn ngu ngốc mà cho rằng, Lộng Ngọc nhận nuôi ta bởi vì ta là một hài tử rất đáng yêu.
Sau khi ta ở trong tiểu ốc nọ vài ngày, Lộng Ngọc dẫn ta đến bờ biển, lúc đó chính là hoàng hôn, một đường tàn hồng từ nơi trời nước giao tiếp chiếu thẳng lên mặt biển, biển cả lúc này tựa như một khối hổ phách rực rỡ thật to, màu đỏ tía, hào quang chói lọi. Nơi khá xa chúng ta có mấy con thủy điểu chậm rãi đi lại, móng vuốt dài nhỏ ấn ra từng dấu chân trên bãi biển, sóng vừa xô lên là những dấu vết hình chạc cây ấy lập tức biến mất chẳng thấy tăm hơi. Ta nhìn bóng dáng một cao một thấp in trên bãi biển, trong lòng đột nhiên khó chịu.
Đi một hồi, Lộng Ngọc dừng lại, cúi đầu nhìn ta mà hỏi: “Ngươi có từng muốn rời khỏi nơi này không?” Ta ngẩng đầu nhìn y, lắc đầu cực kỳ thành khẩn. Y lạnh lùng nói: “Ngươi không sợ ta giết ngươi?” Ta dùng nét mặt hết sức tín nhiệm nhìn y mà nói chắc chắn: “Nghĩa phụ sẽ không giết Ôn Thái.” Cũng chẳng biết có phải là ảo giác của ta hay không, khi vừa nói xong câu đó ta lại phát hiện trên khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết kia của Lộng Ngọc lộ ra một chút tươi cười tàn khốc mà châm chọc: “Vậy ngươi không sợ ta bảo ngươi đi giết người?”
Ta căn bản chưa từng nghĩ tới giết người là như thế nào, ngay cả khi nhà chúng ta bị đốt cháy cũng không nhìn thấy người chết. Nghe y nói như vậy, ta lại cười khá hưng phấn: “Làm sát thủ sao? Giống như những sát thủ trong võ lâm đó?” Trong đầu ta lập tức hiện ra một người mặc hắc y che mặt, vừa vung tay áo là mấy mũi ám khí lấp lánh phút chốc bay ra, sau đó một loạt người trước mắt ngã xuống. Ta cho rằng đó là chuyện rất giỏi, còn cười ngây ngô.
Trên mặt Lộng Ngọc lại khôi phục sự ôn nhu dĩ vãng, y ngồi xổm xuống, nhặt vài cái vỏ sò, nhìn ta, tay lại nhẹ nhàng vung đến nơi phía sau ta, ta lập tức nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống đất, theo bản năng quay người nhìn lại, mấy con chim biển vừa nãy còn nhàn nhã tản bộ hiện tại đã ngã trên bờ cát, có một con còn bị sóng triều cuốn xuống biển.
Vẻ mặt Lộng Ngọc không hề tàn khốc như sát thủ trong tưởng tượng của ta, nhu hòa hệt như dòng suối chảy xuôi, nhẹ tênh uyển chuyển, biên độ động tác so với ta tưởng thì phải nhỏ hơn nhiều lắm, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều. Nhưng toàn thân ta tức khắc ớn lạnh, một màn như vậy khiến ta cảm thấy sợ hãi. Y nhìn thấy bộ dáng của ta, hơi khinh thường mà nở nụ cười: “Ta đã để lại một con sống, ngươi đi bắt con đó lại đây cho ta.” Ta vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy ánh mắt y, lại không thốt được một câu, chỉ gật đầu, hơi run rẩy đi về hướng lũ chim nằm chất đống kia.
Đến gần ta mới nhìn rõ, trên yết hầu mỗi một con chim đều bị cắm một mảnh vỏ sò. Không thấy máu, nhưng đã tắt thở. Ta hồi nhỏ không hiểu chết không thấy máu biểu lộ rằng hung thủ có nội công thâm hậu, chỉ cảm thấy tướng chết há miệng trợn tròn mắt của lũ chim biển đó cực kỳ quỷ dị, lập tức muốn quay người chạy về bên cạnh Lộng Ngọc. Nhưng quay người, y đứng ở nơi đó, khinh y tung bay, tóc xanh phất phới, y như vậy khiến ta không dám tiếp cận.
Vừa nhìn thấy con chim biển hai chân bị vỏ sò bắn trúng kia, ta liền nghĩ ánh mắt mình lúc này chắc là giống hệt nó nhỉ, sợ hãi đến mức không dám nhích một bước, cùng nó giằng co hồi lâu mới hạ quyết tâm, vươn bàn tay run nhè nhẹ, nhắm mắt túm lấy cái cánh trắng như tuyết, xách nó lên đi đến chỗ Lộng Ngọc.
Y nhìn ta, thu lại nét mặt ôn nhu dĩ vãng, nói: “Hiện tại, ta muốn ngươi giết nó.” Khi y nói ra chữ “giết” này, hai tay ta run lên, con chim biển chỉ cao bằng nửa ta liền rơi xuống đất, phát ra một tiếng gào thét thảm thương. Có lẽ là giác quan thứ sáu của động vật nói cho nó biết, nó cách kỳ chết đã không còn xa.
Ta nuốt nước bọt, nhỏ giọng dò hỏi: “Nó đã tàn phế, hơn nữa với chúng ta cũng vô dụng… Không giết nữa, được chứ?” Lộng Ngọc cười, tay cầm một mảnh vỏ sò nhỏ màu bạc mà ngắm nghía, y để mảnh vỏ sò nọ lên cổ ta, vuốt ve nhẹ nhàng: “Ta nghĩ khảm vỏ sò vào làn da trắng trẻo này của ngươi, nhất định là một món điêu khắc rất đẹp.”
Ta mềm nhũn chân, lập tức ngồi phịch xuống đất: “Không, không, không, con giết… con giết!” Đây là bản năng tự mình bảo hộ. Ta lại không chút do dự đoạt lấy vỏ sò trong tay y, rạch bừa trên cổ con chim biển vẫn đang kêu thảm không ngừng kia. Mỗi một nhát đều dùng hết sức lực toàn thân, nhưng nó ngoại trừ kêu càng thê thảm hơn thì chẳng có mảy may dấu hiệu tử vong. Nhiệt độ trên cổ nó cùng nhịp đập của huyết dịch bên dưới khiến ta cảm thấy ghê tởm, ta muốn nôn mửa.
Một thanh chủy thủ sáng loáng đưa tới trước mặt, ta ngẩng đầu, Lộng Ngọc dịu dàng nói: “Đây, dùng cái này.” Ta nhìn thanh chủy thủ kia, sắc bén, chém sắt như chém bùn. Run rẩy nhận lấy chủy thủ, nhắm mắt lại gắng sức đâm vào họng nó.
Chất lỏng ấm áp bắn lên mặt ta, chủy thủ rơi trên bờ cát, không có âm thanh. Ta ra sức thở từng hơi, sự hoảng sợ và tuyệt vọng vô tận nháy mắt ăn mòn đầu óc, đó là lần đầu tiên trong cuộc đời ta sát sinh, dĩ vãng ngay cả con kiến ta còn chẳng dám giẫm. Mà hiện tại, ta đã giết một con chim biển to bằng một nửa mình. Bên tai một lần nữa vang lên thanh âm uyển chuyển êm tai của Lộng Ngọc: “Hài tử ngoan, không hổ là nghĩa tử của ta, không làm ta thất vọng. Muộn rồi, về thôi.”
Cũng chẳng biết bao lâu sau, ta vẫn chưa mở mắt, đứng dậy, run rẩy tránh con chim biển, nhưng quá lo lắng cho nên lại vấp phải nó mà ngã nhào. Thân thể ta vừa tiếp xúc với cái xác còn chưa hết hơi ấm của con chim nọ, da đầu lập tức ngứa ran. Ta đá nó xuống biển, điên cuồng chạy về tiểu ốc.
Xa xa nhìn thấy Hoa Hoa đứng ở cửa, dáng vẻ trơ trọi giống như một bông lúa nhỏ đơn độc phiêu dao trong gió. Nàng đang chờ ta. Ta đi qua, nàng lại lộ ra thần sắc kinh ngạc. Ta vươn tay muốn gọi nàng lại, nhưng nhìn thấy máu tươi đầy tay còn chưa đông. Mà Hoa Hoa lập tức chạy trốn khỏi ta, trong mắt lộ vẻ hoảng hốt và sợ hãi.
“Hoa Hoa, ngươi, ngươi đừng phớt lờ ta… Ngươi vì sao phải nhìn ta như vậy… Ngươi qua đây đi…”
Ngay khi ta đang bước đến chỗ Hoa Hoa, một thanh âm cực kỳ dễ nghe từ phía sau đột nhiên truyền tới: “Ngươi nhìn ngươi xem, toàn thân đều là máu, ngươi muốn người ta phải nói chuyện với ngươi thế nào đây?” Ta quay lại, trông thấy người được ánh sao mờ mờ ngoài cửa chiếu rọi, dưới sự bao phủ của ánh sáng trắng nhu hòa như vậy, gió biển thổi đến, quần áo của y hơi căng lên, vài sợi tóc khẽ lướt trên làn da như mỡ đặc, khiến người ta nhìn thấy không khỏi nhộn nhạo trong lòng. Nhớ tới dáng vẻ của y vừa nãy khi bức ta giết con chim biển, nếu không phải cùng một khuôn mặt thì ta nhất định sẽ cho là hai người.
Y thấy ta một lúc lâu không mở miệng, lại nói: “Ngươi đi soi gương là biết bộ dáng của mình hiện tại.” Ta mù mờ gật đầu, đi tới cái gương đồng ở đầu giường mà soi. Vừa nhìn thấy người trong gương, ta suýt nữa xụi lơ dưới đất: tóc bị gió biển thổi rối tung, trên mặt, trên quần áo, trên cánh tay toàn là máu màu đỏ tươi, môi bị thổi hơi khô nứt, nhưng bởi vì bên trên có máu cho nên ta vẫn chưa hề liếm. Khi ta bị mặt mày của chính mình dọa cho suýt nữa tè ra quần, một chiếc khăn trắng như tuyết đưa vào tay.
Là Lộng Ngọc cho ta. Ta nhìn y, lại không muốn cảm kích. Tuy rằng khi ấy vẫn còn rất nhỏ nhưng ta biết việc đó là y bức ta làm, đạo lý đánh một trận trước rồi an ủi ta vẫn hiểu. Y thấy ta không nhận, cúi đầu gác cằm lên vai ta, nhìn ta trong gương ôn nhu nói: “Làm sao vậy, chẳng lẽ Thái nhi của ta đang giận nghĩa phụ của mình?”
Ta chỉ cảm thấy tim mình một giây đó dường như ngừng đập, tiếp theo máu của nửa thân dưới tựa như nháy mắt xông lên thân trên. Ta túm lấy chiếc khăn Lộng Ngọc đưa, lau qua quýt một chút, cũng chẳng cần biết mặt bị lau đau hay không, cuống cuồng chạy đến bên cạnh Hoa Hoa, chỉ chiếc khăn dính đầy máu kia hỏi: “Có nước không? Ta giặt cái khăn này.”
Hoa Hoa định nhận khăn, nhưng ta không cho, còn nói: “Để ta tự giặt, ngươi chuẩn bị nước cho ta.” Hoa Hoa khó xử nhìn ta, lại nhìn Lộng Ngọc phía sau ta. Chỉ nghe thấy đằng sau lại truyền đến giọng nói nhẹ tênh kia: “Hài tử ngoan, ngươi đưa khăn cho nàng. Qua đây, để ta nhìn ngươi cho kỹ nào.” Lời này lại thật sự giống một phụ thân đang nói chuyện với nhi tử. Không biết vì sao mà nghe giọng điệu kiểu này ta lại thấy hơi giận.
Nhưng ta vẫn ngoan ngoãn đi qua. Đó là lần đầu tiên ta nhìn y tử tế như vậy. Y có đôi mắt đẹp đẽ, đôi mắt ấy tựa như du ngọc sáng rực, lúc nhìn người ta càng thêm sáng ngời. Nhưng dưới mắt trái lại có một nốt ruồi chu sa. Nốt ruồi như ẩn như hiện điểm tô trên làn da trắng nõn, lại cho người ta cảm giác quyến rũ không nói nên lời.
Ta nghe nói nốt ruồi trên mặt chỉ cần nằm dưới mắt thì đều nên gọi là lệ chí. Người như vậy nếu không phải mệnh đồ nhấp nhô thì là rất thích rơi lệ. Chẳng biết Lộng Ngọc thuộc loại nào.
Y bế ta ngồi lên đùi mình, đôi mắt sáng ngời kia cứ nhìn ta mãi. Nói thật ta không thích ngồi như thế lắm, y rất gầy, ngồi trên người y chẳng thoải mái chút nào. Tuy còn rất nhỏ nhưng ta cũng biết chỉ có người thân mật mới có động tác như vậy, ta và y chẳng qua quen biết chưa đầy một tháng, ngồi như thế chỉ tăng thêm cảm giác căng thẳng cho ta.
Giằng co rất lâu, y mới mở miệng nói: “Ngươi biết ta vì sao phải nuôi ngươi chứ?” Ta nghi hoặc lắc đầu. Ta vẫn cho rằng y là bởi vì tội nghiệp nên mới thu lưu ta. Y lại nói: “Vậy ngươi biết ta vì sao phải bảo ngươi giết con chim biển chứ?” Ta vẫn lắc đầu như cũ. Y cười, ta không cân nhắc được hàm nghĩa của nụ cười ấy, chỉ biết đó không hề là bởi vì vui vẻ mà cười: “Bởi vì chờ khi ngươi mười lăm tuổi, sẽ phải bắt đầu giết người.”
Y không nhìn mặt ta nữa, cũng chẳng biết là trông đến nơi nào, chỉ thẳng thắnnói: “Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ phái người đến dạy ngươi võ công, chờ sau khi ngươi có được nền tảng nhất định rồi, ta sẽ cho ngươi bí tịch võ công Ngọc Thạch Câu Phần, môn võ công này phải luyện đến tầng đỉnh trước khi ngươi mười lăm tuổi, đến lúc ấy, ngươi phải tiến hành lần giết chóc đầu tiên trong cuộc đời.”
Y vừa nói như vậy, ta cũng hiểu được mục đích y nuôi mình. Ta là sát thủ chứ chẳng phải là thân nhân của y.
Hóa ra trên thế giới này không tồn tại tình yêu không hề có lý do. Ta lại nhớ đến vụ cháy kia, cùng cha mẹ vĩnh viễn tiêu tan trong lửa. Người duy nhất thật sự yêu ta đã đi rồi, ta lại có thể trách ai đây. Ta phải sống tiếp, không có lựa chọn nào khác. Khi đó ta cũng minh bạch một câu người khác thường xuyên nói, tri nhân tri diện bất tri tâm. Bề ngoài của Lộng Ngọc có thể nói là ngọc dực thiền quyên, y ăn nói càng ôn văn nho nhã, nhưng nội tâm lại tàn nhẫn vô tình như rắn rết, người như vậy trước nay đều là kiểu ta sợ hãi nhất, mà y lại là người duy nhất chịu thu lưu ta, cũng là người duy nhất có quan hệ với ta trên danh phận.
Thấy ta không trả lời nữa, y cũng chẳng nói gì thêm, thả ta lên ghế, đưa lưng về phía ta mà đi đến bên cạnh Hoa Hoa, nói với nàng: “Hoa Hoa, ngươi phải hầu hạ thiếu gia cho tốt, y muốn cái gì ngươi cứ cho cái ấy, ngươi phải tận lực thỏa mãn y, thời điểm tất yếu, cho dù y bởi vì ngượng ngùng mà không thể mở miệng, ngươi cũng phải chủ động cho, ngươi hiểu được lời ta nói chứ?”
Hoa Hoa nhìn y gật đầu, toàn thân đều đang run bần bật. Nàng lớn hơn ta ba bốn tuổi, nhưng đầu lại thấp hơn ta nhiều. Cũng chẳng biết có phải khi đó hoa mắt hay không mà ta cứ cảm thấy mặt Hoa Hoa ửng đỏ.
Sau đó ta có sư phụ, tên y là Tiêu Căng. “Kiếm Ma” Tiêu Căng từ nhỏ ta vẫn nghe người nhà nhắc tới. Ta không biết Lộng Ngọc làm sao quen biết cao nhân như vậy, rồi làm cách nào để nhân vật lợi hại như thế trở thành sư phụ dạy ta võ học nhập môn. Y thích mặc phủ phất sam vừa người màu xám đậm, lúc múa kiếm y phục vẫn dán sát thân thể, cho nên động tác rất rõ ràng cũng rất có lực. Ta chỉ biết mỗi lần nhìn thấy kiếm của Tiêu Căng được chủ nhân múa một cách mạnh mẽ như ảnh như thần, nội tâm của ta sẽ có một loại kích động cơ hồ phải sôi trào.
Sau tiểu ốc ta ở có một khu viện trồng đủ các loại hoa, Tiêu Căng dạy ta võ công chính ở nơi đó. Chỉ là nơi ấy có thêm một cái bàn đá do Lộng Ngọc bảo người đem đến. Y tuy rằng không tự tay chỉ đạo ta, lại thường xuyên ngồi đó bày một bầu rượu Hoa Điêu cùng một cái chén quỳnh.
Chiếc chén ngọc màu trắng ấy là dùng bạch ngọc Hòa Điền quý giá chạm thành, miệng chén hình tám cánh hoa, các góc cánh hoa gấp khúc rõ ràng, trong ngoài tô điểm đầy những hoa mây uốn lượn chạm nổi khắc chìm, đế có chân hình bầu dục. Tạo hình, văn sức tú lệ hoa mỹ như thế, thật đúng là tuyệt phẩm. Lúc uống rượu y thỉnh thoảng còn thưởng thức cái chén trong tay, dường như nó thu hút sự chú ý của y hơn tất cả cảnh đẹp trước mắt. Ta thường luyện công đến tối, có khi y cũng sẽ ngồi mãi đến tối, mỗi khi đến lúc trăng mọc, ta luôn nghĩ tới một bài thơ: phong lai dao đảo hương sơ độ, nguyệt phiếm quỳnh thương hoa chính xuân.
Nhưng vô luận muộn cỡ nào, ta đều nhìn thấy Hoa Hoa vẫn đứng ở cửa chờ ta về nghỉ. Nàng là một nha đầu ngọt ngào, ngoại hình cũng rất xinh đẹp. Nhưng cảm giác của ta với nàng căn bản không giống như là “tình yêu” lúc nhỏ nghe người khác nói. Ở bên nàng ta rất an tâm, nàng chuyện gì cũng nghĩ cho ta, với chuyện của bản thân lại nín thinh không nhắc. Sự bất bình như vậy luôn nhắc nhở ta rằng nàng là nha hoàn và ta là chủ nhân. Càng nhắc nhở rằng giữa ta và Lộng Ngọc, ta là một hạ nhân còn Lộng Ngọc là chủ nhân.
Rất nhiều thời điểm ta cũng chẳng biết Lộng Ngọc đang nghĩ gì, y khi thì ôn nhu khi thì tàn khốc, khi thì gấp gáp khi thì biếng nhác, tính cách thay đổi thất thường như vậy thật sự làm cho người ta khó mà tưởng tượng, nhưng thời gian dài rồi thì dần dần cũng thành thói quen.
Dưới huấn luyện tập võ từ sớm đến khuya không phân ngày đêm như vậy, bốn năm nhanh chóng qua đi. Một ngày nọ, cực kỳ đột ngột, Tiêu Căng không đến dạy ta nữa. Ánh trăng hôm ấy đặc biệt tròn và to, thoạt nhìn phải đẹp hơn bình thường nhiều lắm, nhưng ta lại cảm thấy một loại đau khổ và cô độc không nói nên lời.
Lộng Ngọc vẫn ngồi bên chiếc bàn đá kia, rót rượu, nhưng không uống, ngược lại đưa cho ta. Ta nhận chén ngọc, khẽ hớp một ngụm, nhìn y không hiểu. Y tỏ ý bảo ta ngồi xuống, cười nói: “Tiêu Căng về sau sẽ không đến nữa, bởi vì ngươi đã có thể luyện ‘Ngọc Thạch Câu Phần’.” Ta kinh ngạc nhìn y, không ngờ thời gian qua nhanh như vậy, ta đã mười bốn tuổi rồi. Y lại nói: “‘Ngọc Thạch Câu Phần’, danh như ý nghĩa chính là môn võ công địch ta bất phân. Võ công bí tịch này thích hợp với người độc lai độc vãng, lực sát thương rất mạnh, nếu bên cạnh có người khác thì tử vong đầu tiên sẽ không phải là người ngươi muốn giết mà là chính đồng bạn của ngươi. Hơn nữa chiêu thức này hết sức hao tổn nội lực, không phải đụng trúng địch nhân vô cùng mạnh thì không thể dùng.”
Ta nghe y nói, chỉ gật đầu. Ta đã không biết nên nói gì, y dạy ta võ công như vậy, phải chăng cũng đang ám chỉ ta về sau không thể tiếp xúc với người khác? Ta càng lúc càng hoài nghi mình đến nơi này phải chăng thật sự vui vẻ hơn là chết. Lộng Ngọc thấy ta không nói lời nào, ngược lại bộ dáng như là rất vui vẻ: “Hài tử ngoan, ngươi không làm cho nghĩa phụ thất vọng. Nghĩa phụ muốn tặng ngươi một món quà.” Ta hơi kinh ngạc, y chưa bao giờ tặng ta thứ gì, nhìn vẻ mặt của y, ta lo lắng nhiều hơn kinh ngạc: “Đó là cái gì?”
Y nhìn cửa phòng, cười cười có phần tà ác: “Hoa Hoa.” Ta sửng sốt: “Không phải người đã sớm tặng nàng cho con rồi sao?” Ý cười của y càng đậm: “Không, Ôn Thái, ngươi không hiểu, Hoa Hoa là nha đầu của ngươi, nhưng ngươi lại không biết hưởng thụ một nữ nhân như thế nào, không hiểu niềm vui tình yêu nam nữ có thể mang đến cho ngươi.” Ta đột nhiên minh bạch lời y nói, y lại biết ta khoảng thời gian này là nằm trong niên kỷ khá xấu hổ của nam tử, nhưng ta chưa bao giờ tính toán phải làm việc mây mưa kia với nữ tử, chỉ hỏi: “Thế nghĩa phụ từng có kinh nghiệm như vậy chưa?” Y không hề trực tiếp trả lời: “Nghĩa phụ lớn hơn ngươi, ngươi nói sao?” Ta nói: “Người không lớn hơn con bao nhiêu.” Y chẳng để ý tới ta nữa, chỉ phòng ta mà bảo: “Trở về nghỉ ngơi đi. Ngày mai ta lại đến thăm ngươi.” Dứt lời đứng dậy rời khỏi.
Ta nhìn bóng lưng ưu nhã của y, không biết vì sao mà trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, chỗ bụng dưới càng khó chịu như là bị thứ gì đó vuốt ve. Nhất thời ta lại muốn xông đến ôm lấy y, sau đó đè y xuống… Ta rốt cuộc bị làm sao vậy, lại sinh ra ảo tưởng với cả nam nhân. Hơn nữa nam nhân kia còn là nghĩa phụ của ta.
Ta ra sức ôm đầu ngồi xổm xuống, sợ hãi bật khóc. Cha và mẹ là nhân vật đức cao vọng trọng, nhưng con trai họ lại vô dụng như vậy, luân lạc đến mức ý dâm với nghĩa phụ của mình, còn không bằng chết đi cho rồi. Ta vọt dậy, đấm mạnh chiếc bàn đá, tay bị tảng đá cứng chắc cấn ra một vết máu và vết bầm, nhưng cảm giác đó càng lúc càng rõ rệt, khắp đầu óc đều là hình ảnh cùng Lộng Ngọc trần truồng ôm nhau, trằn trọc rên rỉ dưới thân y mà thừa hoan cầu ái.
Ngay lúc này, một bàn tay nho nhỏ vỗ vai. Ta quay người, mặt nóng bừng, đã không còn phân rõ thị phi. Lại nhìn thấy Hoa Hoa đứng trước mặt. Nàng nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, ngài phải đi về rồi sao?” Ta chớp chớp mắt, càng cảm thấy kỳ quái, Hoa Hoa lúc này sao lại tú lệ như thế? Nàng nhìn ta, có lẽ cũng bị vẻ mặt quái dị của ta ảnh hưởng, không tự chủ được mà đỏ mặt.
Thần trí càng lúc càng hỗn loạn, chẳng biết còn tiếp tục như vậy thì sẽ làm ra chuyện gì không bằng cầm thú, vì thế ta lập tức quay mặt đi, chỉ cửa phòng run giọng nói: “Ngươi mau về đi. Ta ngủ bên ngoài.” Phía sau truyền đến thanh âm xa thẳm của nàng: “Ngài về với ta đi, ngủ ở bên ngoài sẽ cảm lạnh mất.” Không đợi nàng nói xong ta đã ngắt lời: “Ta hiện tại không muốn nhìn thấy bất cứ ai, mau trở về đi, ta hiện tại tâm chí rất khác ngày xưa, có thể sẽ làm ra việc bừa bãi.”
Ai ngờ nàng lại dùng bàn tay lạnh lẽo của mình khẽ đè tay ta đang chỉ cửa phòng. Toàn thân ta tựa như bị cái gì đó kích thích, không tự chủ được mà run rẩy một chút. Càng khiến ta không cách nào tưởng tượng chính là, nàng lại bắt đầu cởi quần áo của mình, vừa cởi vừa nói: “Hoa Hoa lúc mới đến nơi này thì đã là người của ngài, ngài muốn làm gì ta thì làm… Thiếu gia, ngài không cần nhịn, chỉ cần ngài thích, Hoa Hoa không sợ đau…”
Trong nháy mắt lý trí của ta rốt cuộc không chống cự được dục vọng trên thân thể, lập tức hôn môi Hoa Hoa. Ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể dường như càng lúc càng mạnh. Nhắm mắt lại, nhưng cũng cảm giác được thân hình nhỏ xinh mềm mại kia đang dán sát trong lòng. Ta lưu luyến rời khỏi môi nàng, ôm ngang lên mà đi vào trong phòng.
Nhưng chờ khi ta thả nàng lên giường, lại phát hiện người trước mắt đã biến thành Lộng Ngọc.
Đêm ấy, ánh lửa đỏ tươi chiếu sáng cả không trung tối đen. Ta cuộn mình trước bích tỉnh tại hậu viện, chứng kiến hết thảy trước mắt. Mùi thi thể cháy sém nồng nặc pha lẫn mùi khói đốt gỗ lan qua đây, ta dùng tay bịt miệng, liều mạng ức chế cảm giác buồn nôn như sông cuộn biển gầm trong cơ thể mình. Hết thảy trong tầm nhìn đều bởi vì nhiệt độ cao mà không ngừng bóp méo, những lầu quỳnh điện ngọc ấy bị liệt hỏa đốt ra tiếng vang đồm độp, có nơi thậm chí đã biến thành một bãi than đen sì.
Trong mắt ta là ngọn lửa vô tận, đen và đỏ sậm đan xen nhau, phảng phất đã thiêu đốt vô số năm vô số tháng. Ta làm sao tiếp nhận được hiện thực này. Nơi đây không phải địa ngục mà là nhà ta.
Ánh lửa dần ẩn, một thân ảnh cao lớn đi về hướng ta, hư ảo không chân thật như vậy, giống như là từ trong lửa bước ra. Xiêm y màu xanh nhạt, lụa mỏng màu trắng thuần. Tay áo cùng mái tóc màu đỏ đen cũng giống như nhịp bước của y, nhẹ nhàng hệt như một con bướm bay múa, yêu mị mà mềm mại.
Vô luận tư thái bước đi của người kia ưu nhã thoát tục nhường nào, ta đều không thể khắc chế mình đừng co rúm lại. Ta sợ hãi vùi mặt vào đầu gối, chỉ để lại một đôi mắt kinh hoàng nhìn y.
Y đi đến trước mặt ta, ngồi xổm xuống, một mùi hương thoang thoảng phả vào mũi. Ta không khỏi buông lỏng bàn tay đang bịt mũi, ra sức hít lấy dị hương tươi mới này. Y dùng bàn tay trắng nõn sờ khuôn mặt bị khói hun hơi bẩn của ta, nhẹ nhàng nở nụ cười. Ta không tự chủ được dịch về sau, nhìn y bằng ánh mắt phòng bị. Thế nhưng, nụ cười ấy lại khiến ta vĩnh viễn không quên. Nụ cười còn trong veo hơn dòng suối thẳm sâu giữa khe núi. Ta chưa bao giờ trông thấy ai đẹp như vậy, ở nơi đẫm máu khiến người ta ngạt thở này, vẻ đẹp của y càng khiến ta cảm thấy kinh hãi.
Khí chất của y nhiều năm sau ta cũng chẳng cách nào trình bày ra. Vẻ đẹp đó không khôi ngô kỳ vĩ như nam tử anh tuấn tầm thường, cũng không thiên kiều bá mị như những nữ tử gọi là khuynh quốc. Từ nhỏ đến lớn ta chưa bao giờ là người nhìn mặt đặt tên, nhưng ta lại vô số lần bị khuất phục bởi mỹ mạo của y, từ sau khi ý thức được điểm này, ta lại hơi coi thường mình.
Y dùng đôi mắt phượng dài nhỏ kia nhìn ta, nhẹ nhàng nói: “Nhà ngươi bại vong rồi, cha mẹ ngươi mất rồi, tất cả tài sản của Ôn gia cũng hủy sạch rồi. Ngươi biết hết thảy đều là ai làm chứ?” Ngữ khí của y rất bình đạm, âm thanh rất dịu dàng, ngay cả mẹ ta ru ta ngủ cũng chưa bao giờ dùng thanh âm ôn nhu như thế.
Ta vẫn lạc đường trong tình trạng không cách nào tiếp nhận hiện thực, căn bản chưa từng nghĩ phải báo thù. Ta đã không còn nhà, cha và mẹ ta… lại chết cả rồi. Từ nay về sau, sẽ có ai thương ta, chăm sóc ta? Mũi cay xè, nước mắt cơ hồ phải chảy xuống, nhưng ta lại nhịn. Ta cắn môi lắc đầu.
Y dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc mái của ta, vẫn mỉm cười như cũ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thế ta cho ngươi biết, là Hoàn Nhã Văn. Y là Hoàn Nhã Văn.” Ta nhíu mày, ra sức gật đầu, hốc mắt ươn ướt, ta không để ý tay có bẩn hay chăng, chỉ tùy tiện lau một phen, cuối cùng nhịn được không rơi lệ. Y vừa lòng nhìn ta, hỏi: “Tại sao ngươi không khóc?”
Ta không dám khóc, bởi vì vừa khóc là sẽ có người phát hiện, vừa khóc là sẽ bị người ta giết. Ta càng thêm kiên định cắn răng mà hung hăng phun ra mấy chữ: “Bởi vì ta không muốn chết.” Nét cười của y càng đậm: “Ngươi nói đúng, vừa nãy lúc ta đến nếu ngươi đang khóc thì hiện tại ngươi đã là một thi thể rồi.”
Lời y nói làm ta cảm thấy sởn gai ốc. Người đẹp như vậy, người giống một tiên tử như vậy lại khiến ta cảm thấy rất sợ hãi. Nếu ta khóc thì y sẽ giết ta. Ta nhất thời sợ hãi không thốt nên lời, chỉ nhìn đôi mắt sáng như mã não kia. Y không cười nữa, tay lại vẫn vuốt ve khuôn mặt căng thẳng của ta, đôi tay ấy tựa như một khối ngọc thạch lạnh lẽo, nhẹ nhàng lướt qua làn da nóng hổi: “Ngươi tên là gì?”
“Ôn Thái.” Chờ ta nói ra miệng, mới phát hiện giọng mình đã khản đặc.
Y thu tay về, hơi gập ngón trỏ dài nhỏ mà chống khuôn cằn nhòn nhọn của mình, ôn nhu nói: “Ta không họ, tên Lộng Ngọc, tự Mai Ảnh.” Lúc ấy ta cảm thấy tên của y rất thích hợp với y. Y có khuôn mặt như ngọc thạch không tì vết, âm thanh ôn nhu như ngọc. Nhưng về sau ta mới biết được, kỳ thật giải thích với tên y, nên là bề ngoài kim ngọc, bên trong thối rữa.
Y cứ nhìn ta như vậy, như là đang thẩm phán cái gì đó, rất lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Ôn Thái, ngươi đi theo ta, được chứ?” Nét mặt ôn nhu như vậy, giọng điệu dịu dàng như vậy, thời khắc tuyệt vọng như vậy. Ta lúc này chẳng có gì hết, ta lúc này chẳng là gì hết, bây giờ xuất hiện người xinh đẹp ôn nhu như vậy nói muốn dẫn ta đi, làm sao ta có thể cự tuyệt được.
Không biết chớp mắt ta gật đầu đáp ứng ấy, chớp mắt y nắm tay ta đi ra ngoài ấy, chớp mắt y một lần nữa lộ ra lúm đồng tiền tuyệt mỹ ấy, ta đã tiến vào gông cùm xiềng xích y sớm thiết kế sẵn, chẳng cách nào bước ra nữa.
Thời điểm đi theo Lộng Ngọc cách sinh nhật mười tuổi của ta hai tháng. Y bảo ta gọi y là nghĩa phụ, ta gọi theo rất ngoan, nhưng cứ cảm thấy quái dị, y chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi, lại nhận một hài tử kém y có bảy tuổi làm nghĩa tử. Càng khiến người ta cảm thấy kinh ngạc chính là, từ sau khi vào ở phủ đệ của Lộng Ngọc thì ta không còn gặp lại ai khác ngoài y.
Y bố trí cho ta một gian phòng be bé trong một góc nhỏ khuất nẻo của phủ. Tiểu ốc nằm trên một dải đá ngầm rất thấp rất rộng, phía sau là biển cả mênh mông vô biên. Vài hôm sau y dẫn một nữ hài tử đến nói với ta: “Ngươi ở đây một mình sẽ khá tịch mịch, có một nha hoàn hầu hạ bầu bạn chắc sẽ vui vẻ hơn.”
Ta nhìn cô nương mặc váy màu vàng hạnh kia, đôi mắt nàng hình bầu dục rất to và sáng. Da nàng hơi tái nhợt bệnh trạng, nhưng một chút tì vết này lại bị đôi mắt tràn ngập linh khí che lấp. Trong nhà ta từng có rất nhiều nha hoàn, nhưng không một ai xinh đẹp như nàng.
Ta hỏi Lộng Ngọc: “Thật sự cần nàng ấy tới chiếu cố con sao?” Lộng Ngọc ôn nhu nở nụ cười: “Nàng ta là của ngươi, ngươi muốn đặt tên gì cũng được.” Ta nói: “Thế tên nàng là Hoa Hoa được chứ?” Lộng Ngọc hơi nhíu mày, dường như không vừa lòng với cái tên này lắm, vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta: “Vì sao lại gọi là Hoa Hoa?” Ta chớp mắt trêu ghẹo: “Nụ cười của nghĩa phụ đẹp như hoa vậy, nha đầu người tặng con đương nhiên cũng đẹp như hoa.”
Lộng Ngọc không nhíu mày nữa, biểu cảm trên mặt không biến hóa lắm, chỉ nói: “Tùy ngươi.” Ta cũng không bởi vì y không vui mà đổi tên cho Hoa Hoa, ta khi đó đích xác là một tiểu mao hài tử chẳng hiểu gì hết, hoặc giả là kiều thiếu gia bị phụ mẫu chiều hư, không biết xem sắc mặt người khác để hành sự. Mà Hoa Hoa đứng ở bên cạnh, từ đầu đến cuối đều không nói gì.
Ta chỉ là một tiểu nam hài rất bình thường, hoặc có thể nói là một cô nhi rất bình thường. Có lẽ trước kia gia đình ta không tầm thường, nhưng đó đã là chuyện quá khứ rồi. Hiện giờ ta không cha không mẹ, thân nhân duy nhất chính là Lộng Ngọc. Tiểu hài tử sẽ không đi suy tính một người lớn không thân chẳng quen nuôi mình là vì sao, khi đó ta chỉ cảm thấy Lộng Ngọc thật sự rất tốt, hơn nữa ta còn ngu ngốc mà cho rằng, Lộng Ngọc nhận nuôi ta bởi vì ta là một hài tử rất đáng yêu.
Sau khi ta ở trong tiểu ốc nọ vài ngày, Lộng Ngọc dẫn ta đến bờ biển, lúc đó chính là hoàng hôn, một đường tàn hồng từ nơi trời nước giao tiếp chiếu thẳng lên mặt biển, biển cả lúc này tựa như một khối hổ phách rực rỡ thật to, màu đỏ tía, hào quang chói lọi. Nơi khá xa chúng ta có mấy con thủy điểu chậm rãi đi lại, móng vuốt dài nhỏ ấn ra từng dấu chân trên bãi biển, sóng vừa xô lên là những dấu vết hình chạc cây ấy lập tức biến mất chẳng thấy tăm hơi. Ta nhìn bóng dáng một cao một thấp in trên bãi biển, trong lòng đột nhiên khó chịu.
Đi một hồi, Lộng Ngọc dừng lại, cúi đầu nhìn ta mà hỏi: “Ngươi có từng muốn rời khỏi nơi này không?” Ta ngẩng đầu nhìn y, lắc đầu cực kỳ thành khẩn. Y lạnh lùng nói: “Ngươi không sợ ta giết ngươi?” Ta dùng nét mặt hết sức tín nhiệm nhìn y mà nói chắc chắn: “Nghĩa phụ sẽ không giết Ôn Thái.” Cũng chẳng biết có phải là ảo giác của ta hay không, khi vừa nói xong câu đó ta lại phát hiện trên khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết kia của Lộng Ngọc lộ ra một chút tươi cười tàn khốc mà châm chọc: “Vậy ngươi không sợ ta bảo ngươi đi giết người?”
Ta căn bản chưa từng nghĩ tới giết người là như thế nào, ngay cả khi nhà chúng ta bị đốt cháy cũng không nhìn thấy người chết. Nghe y nói như vậy, ta lại cười khá hưng phấn: “Làm sát thủ sao? Giống như những sát thủ trong võ lâm đó?” Trong đầu ta lập tức hiện ra một người mặc hắc y che mặt, vừa vung tay áo là mấy mũi ám khí lấp lánh phút chốc bay ra, sau đó một loạt người trước mắt ngã xuống. Ta cho rằng đó là chuyện rất giỏi, còn cười ngây ngô.
Trên mặt Lộng Ngọc lại khôi phục sự ôn nhu dĩ vãng, y ngồi xổm xuống, nhặt vài cái vỏ sò, nhìn ta, tay lại nhẹ nhàng vung đến nơi phía sau ta, ta lập tức nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống đất, theo bản năng quay người nhìn lại, mấy con chim biển vừa nãy còn nhàn nhã tản bộ hiện tại đã ngã trên bờ cát, có một con còn bị sóng triều cuốn xuống biển.
Vẻ mặt Lộng Ngọc không hề tàn khốc như sát thủ trong tưởng tượng của ta, nhu hòa hệt như dòng suối chảy xuôi, nhẹ tênh uyển chuyển, biên độ động tác so với ta tưởng thì phải nhỏ hơn nhiều lắm, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều. Nhưng toàn thân ta tức khắc ớn lạnh, một màn như vậy khiến ta cảm thấy sợ hãi. Y nhìn thấy bộ dáng của ta, hơi khinh thường mà nở nụ cười: “Ta đã để lại một con sống, ngươi đi bắt con đó lại đây cho ta.” Ta vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy ánh mắt y, lại không thốt được một câu, chỉ gật đầu, hơi run rẩy đi về hướng lũ chim nằm chất đống kia.
Đến gần ta mới nhìn rõ, trên yết hầu mỗi một con chim đều bị cắm một mảnh vỏ sò. Không thấy máu, nhưng đã tắt thở. Ta hồi nhỏ không hiểu chết không thấy máu biểu lộ rằng hung thủ có nội công thâm hậu, chỉ cảm thấy tướng chết há miệng trợn tròn mắt của lũ chim biển đó cực kỳ quỷ dị, lập tức muốn quay người chạy về bên cạnh Lộng Ngọc. Nhưng quay người, y đứng ở nơi đó, khinh y tung bay, tóc xanh phất phới, y như vậy khiến ta không dám tiếp cận.
Vừa nhìn thấy con chim biển hai chân bị vỏ sò bắn trúng kia, ta liền nghĩ ánh mắt mình lúc này chắc là giống hệt nó nhỉ, sợ hãi đến mức không dám nhích một bước, cùng nó giằng co hồi lâu mới hạ quyết tâm, vươn bàn tay run nhè nhẹ, nhắm mắt túm lấy cái cánh trắng như tuyết, xách nó lên đi đến chỗ Lộng Ngọc.
Y nhìn ta, thu lại nét mặt ôn nhu dĩ vãng, nói: “Hiện tại, ta muốn ngươi giết nó.” Khi y nói ra chữ “giết” này, hai tay ta run lên, con chim biển chỉ cao bằng nửa ta liền rơi xuống đất, phát ra một tiếng gào thét thảm thương. Có lẽ là giác quan thứ sáu của động vật nói cho nó biết, nó cách kỳ chết đã không còn xa.
Ta nuốt nước bọt, nhỏ giọng dò hỏi: “Nó đã tàn phế, hơn nữa với chúng ta cũng vô dụng… Không giết nữa, được chứ?” Lộng Ngọc cười, tay cầm một mảnh vỏ sò nhỏ màu bạc mà ngắm nghía, y để mảnh vỏ sò nọ lên cổ ta, vuốt ve nhẹ nhàng: “Ta nghĩ khảm vỏ sò vào làn da trắng trẻo này của ngươi, nhất định là một món điêu khắc rất đẹp.”
Ta mềm nhũn chân, lập tức ngồi phịch xuống đất: “Không, không, không, con giết… con giết!” Đây là bản năng tự mình bảo hộ. Ta lại không chút do dự đoạt lấy vỏ sò trong tay y, rạch bừa trên cổ con chim biển vẫn đang kêu thảm không ngừng kia. Mỗi một nhát đều dùng hết sức lực toàn thân, nhưng nó ngoại trừ kêu càng thê thảm hơn thì chẳng có mảy may dấu hiệu tử vong. Nhiệt độ trên cổ nó cùng nhịp đập của huyết dịch bên dưới khiến ta cảm thấy ghê tởm, ta muốn nôn mửa.
Một thanh chủy thủ sáng loáng đưa tới trước mặt, ta ngẩng đầu, Lộng Ngọc dịu dàng nói: “Đây, dùng cái này.” Ta nhìn thanh chủy thủ kia, sắc bén, chém sắt như chém bùn. Run rẩy nhận lấy chủy thủ, nhắm mắt lại gắng sức đâm vào họng nó.
Chất lỏng ấm áp bắn lên mặt ta, chủy thủ rơi trên bờ cát, không có âm thanh. Ta ra sức thở từng hơi, sự hoảng sợ và tuyệt vọng vô tận nháy mắt ăn mòn đầu óc, đó là lần đầu tiên trong cuộc đời ta sát sinh, dĩ vãng ngay cả con kiến ta còn chẳng dám giẫm. Mà hiện tại, ta đã giết một con chim biển to bằng một nửa mình. Bên tai một lần nữa vang lên thanh âm uyển chuyển êm tai của Lộng Ngọc: “Hài tử ngoan, không hổ là nghĩa tử của ta, không làm ta thất vọng. Muộn rồi, về thôi.”
Cũng chẳng biết bao lâu sau, ta vẫn chưa mở mắt, đứng dậy, run rẩy tránh con chim biển, nhưng quá lo lắng cho nên lại vấp phải nó mà ngã nhào. Thân thể ta vừa tiếp xúc với cái xác còn chưa hết hơi ấm của con chim nọ, da đầu lập tức ngứa ran. Ta đá nó xuống biển, điên cuồng chạy về tiểu ốc.
Xa xa nhìn thấy Hoa Hoa đứng ở cửa, dáng vẻ trơ trọi giống như một bông lúa nhỏ đơn độc phiêu dao trong gió. Nàng đang chờ ta. Ta đi qua, nàng lại lộ ra thần sắc kinh ngạc. Ta vươn tay muốn gọi nàng lại, nhưng nhìn thấy máu tươi đầy tay còn chưa đông. Mà Hoa Hoa lập tức chạy trốn khỏi ta, trong mắt lộ vẻ hoảng hốt và sợ hãi.
“Hoa Hoa, ngươi, ngươi đừng phớt lờ ta… Ngươi vì sao phải nhìn ta như vậy… Ngươi qua đây đi…”
Ngay khi ta đang bước đến chỗ Hoa Hoa, một thanh âm cực kỳ dễ nghe từ phía sau đột nhiên truyền tới: “Ngươi nhìn ngươi xem, toàn thân đều là máu, ngươi muốn người ta phải nói chuyện với ngươi thế nào đây?” Ta quay lại, trông thấy người được ánh sao mờ mờ ngoài cửa chiếu rọi, dưới sự bao phủ của ánh sáng trắng nhu hòa như vậy, gió biển thổi đến, quần áo của y hơi căng lên, vài sợi tóc khẽ lướt trên làn da như mỡ đặc, khiến người ta nhìn thấy không khỏi nhộn nhạo trong lòng. Nhớ tới dáng vẻ của y vừa nãy khi bức ta giết con chim biển, nếu không phải cùng một khuôn mặt thì ta nhất định sẽ cho là hai người.
Y thấy ta một lúc lâu không mở miệng, lại nói: “Ngươi đi soi gương là biết bộ dáng của mình hiện tại.” Ta mù mờ gật đầu, đi tới cái gương đồng ở đầu giường mà soi. Vừa nhìn thấy người trong gương, ta suýt nữa xụi lơ dưới đất: tóc bị gió biển thổi rối tung, trên mặt, trên quần áo, trên cánh tay toàn là máu màu đỏ tươi, môi bị thổi hơi khô nứt, nhưng bởi vì bên trên có máu cho nên ta vẫn chưa hề liếm. Khi ta bị mặt mày của chính mình dọa cho suýt nữa tè ra quần, một chiếc khăn trắng như tuyết đưa vào tay.
Là Lộng Ngọc cho ta. Ta nhìn y, lại không muốn cảm kích. Tuy rằng khi ấy vẫn còn rất nhỏ nhưng ta biết việc đó là y bức ta làm, đạo lý đánh một trận trước rồi an ủi ta vẫn hiểu. Y thấy ta không nhận, cúi đầu gác cằm lên vai ta, nhìn ta trong gương ôn nhu nói: “Làm sao vậy, chẳng lẽ Thái nhi của ta đang giận nghĩa phụ của mình?”
Ta chỉ cảm thấy tim mình một giây đó dường như ngừng đập, tiếp theo máu của nửa thân dưới tựa như nháy mắt xông lên thân trên. Ta túm lấy chiếc khăn Lộng Ngọc đưa, lau qua quýt một chút, cũng chẳng cần biết mặt bị lau đau hay không, cuống cuồng chạy đến bên cạnh Hoa Hoa, chỉ chiếc khăn dính đầy máu kia hỏi: “Có nước không? Ta giặt cái khăn này.”
Hoa Hoa định nhận khăn, nhưng ta không cho, còn nói: “Để ta tự giặt, ngươi chuẩn bị nước cho ta.” Hoa Hoa khó xử nhìn ta, lại nhìn Lộng Ngọc phía sau ta. Chỉ nghe thấy đằng sau lại truyền đến giọng nói nhẹ tênh kia: “Hài tử ngoan, ngươi đưa khăn cho nàng. Qua đây, để ta nhìn ngươi cho kỹ nào.” Lời này lại thật sự giống một phụ thân đang nói chuyện với nhi tử. Không biết vì sao mà nghe giọng điệu kiểu này ta lại thấy hơi giận.
Nhưng ta vẫn ngoan ngoãn đi qua. Đó là lần đầu tiên ta nhìn y tử tế như vậy. Y có đôi mắt đẹp đẽ, đôi mắt ấy tựa như du ngọc sáng rực, lúc nhìn người ta càng thêm sáng ngời. Nhưng dưới mắt trái lại có một nốt ruồi chu sa. Nốt ruồi như ẩn như hiện điểm tô trên làn da trắng nõn, lại cho người ta cảm giác quyến rũ không nói nên lời.
Ta nghe nói nốt ruồi trên mặt chỉ cần nằm dưới mắt thì đều nên gọi là lệ chí. Người như vậy nếu không phải mệnh đồ nhấp nhô thì là rất thích rơi lệ. Chẳng biết Lộng Ngọc thuộc loại nào.
Y bế ta ngồi lên đùi mình, đôi mắt sáng ngời kia cứ nhìn ta mãi. Nói thật ta không thích ngồi như thế lắm, y rất gầy, ngồi trên người y chẳng thoải mái chút nào. Tuy còn rất nhỏ nhưng ta cũng biết chỉ có người thân mật mới có động tác như vậy, ta và y chẳng qua quen biết chưa đầy một tháng, ngồi như thế chỉ tăng thêm cảm giác căng thẳng cho ta.
Giằng co rất lâu, y mới mở miệng nói: “Ngươi biết ta vì sao phải nuôi ngươi chứ?” Ta nghi hoặc lắc đầu. Ta vẫn cho rằng y là bởi vì tội nghiệp nên mới thu lưu ta. Y lại nói: “Vậy ngươi biết ta vì sao phải bảo ngươi giết con chim biển chứ?” Ta vẫn lắc đầu như cũ. Y cười, ta không cân nhắc được hàm nghĩa của nụ cười ấy, chỉ biết đó không hề là bởi vì vui vẻ mà cười: “Bởi vì chờ khi ngươi mười lăm tuổi, sẽ phải bắt đầu giết người.”
Y không nhìn mặt ta nữa, cũng chẳng biết là trông đến nơi nào, chỉ thẳng thắnnói: “Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ phái người đến dạy ngươi võ công, chờ sau khi ngươi có được nền tảng nhất định rồi, ta sẽ cho ngươi bí tịch võ công Ngọc Thạch Câu Phần, môn võ công này phải luyện đến tầng đỉnh trước khi ngươi mười lăm tuổi, đến lúc ấy, ngươi phải tiến hành lần giết chóc đầu tiên trong cuộc đời.”
Y vừa nói như vậy, ta cũng hiểu được mục đích y nuôi mình. Ta là sát thủ chứ chẳng phải là thân nhân của y.
Hóa ra trên thế giới này không tồn tại tình yêu không hề có lý do. Ta lại nhớ đến vụ cháy kia, cùng cha mẹ vĩnh viễn tiêu tan trong lửa. Người duy nhất thật sự yêu ta đã đi rồi, ta lại có thể trách ai đây. Ta phải sống tiếp, không có lựa chọn nào khác. Khi đó ta cũng minh bạch một câu người khác thường xuyên nói, tri nhân tri diện bất tri tâm. Bề ngoài của Lộng Ngọc có thể nói là ngọc dực thiền quyên, y ăn nói càng ôn văn nho nhã, nhưng nội tâm lại tàn nhẫn vô tình như rắn rết, người như vậy trước nay đều là kiểu ta sợ hãi nhất, mà y lại là người duy nhất chịu thu lưu ta, cũng là người duy nhất có quan hệ với ta trên danh phận.
Thấy ta không trả lời nữa, y cũng chẳng nói gì thêm, thả ta lên ghế, đưa lưng về phía ta mà đi đến bên cạnh Hoa Hoa, nói với nàng: “Hoa Hoa, ngươi phải hầu hạ thiếu gia cho tốt, y muốn cái gì ngươi cứ cho cái ấy, ngươi phải tận lực thỏa mãn y, thời điểm tất yếu, cho dù y bởi vì ngượng ngùng mà không thể mở miệng, ngươi cũng phải chủ động cho, ngươi hiểu được lời ta nói chứ?”
Hoa Hoa nhìn y gật đầu, toàn thân đều đang run bần bật. Nàng lớn hơn ta ba bốn tuổi, nhưng đầu lại thấp hơn ta nhiều. Cũng chẳng biết có phải khi đó hoa mắt hay không mà ta cứ cảm thấy mặt Hoa Hoa ửng đỏ.
Sau đó ta có sư phụ, tên y là Tiêu Căng. “Kiếm Ma” Tiêu Căng từ nhỏ ta vẫn nghe người nhà nhắc tới. Ta không biết Lộng Ngọc làm sao quen biết cao nhân như vậy, rồi làm cách nào để nhân vật lợi hại như thế trở thành sư phụ dạy ta võ học nhập môn. Y thích mặc phủ phất sam vừa người màu xám đậm, lúc múa kiếm y phục vẫn dán sát thân thể, cho nên động tác rất rõ ràng cũng rất có lực. Ta chỉ biết mỗi lần nhìn thấy kiếm của Tiêu Căng được chủ nhân múa một cách mạnh mẽ như ảnh như thần, nội tâm của ta sẽ có một loại kích động cơ hồ phải sôi trào.
Sau tiểu ốc ta ở có một khu viện trồng đủ các loại hoa, Tiêu Căng dạy ta võ công chính ở nơi đó. Chỉ là nơi ấy có thêm một cái bàn đá do Lộng Ngọc bảo người đem đến. Y tuy rằng không tự tay chỉ đạo ta, lại thường xuyên ngồi đó bày một bầu rượu Hoa Điêu cùng một cái chén quỳnh.
Chiếc chén ngọc màu trắng ấy là dùng bạch ngọc Hòa Điền quý giá chạm thành, miệng chén hình tám cánh hoa, các góc cánh hoa gấp khúc rõ ràng, trong ngoài tô điểm đầy những hoa mây uốn lượn chạm nổi khắc chìm, đế có chân hình bầu dục. Tạo hình, văn sức tú lệ hoa mỹ như thế, thật đúng là tuyệt phẩm. Lúc uống rượu y thỉnh thoảng còn thưởng thức cái chén trong tay, dường như nó thu hút sự chú ý của y hơn tất cả cảnh đẹp trước mắt. Ta thường luyện công đến tối, có khi y cũng sẽ ngồi mãi đến tối, mỗi khi đến lúc trăng mọc, ta luôn nghĩ tới một bài thơ: phong lai dao đảo hương sơ độ, nguyệt phiếm quỳnh thương hoa chính xuân.
Nhưng vô luận muộn cỡ nào, ta đều nhìn thấy Hoa Hoa vẫn đứng ở cửa chờ ta về nghỉ. Nàng là một nha đầu ngọt ngào, ngoại hình cũng rất xinh đẹp. Nhưng cảm giác của ta với nàng căn bản không giống như là “tình yêu” lúc nhỏ nghe người khác nói. Ở bên nàng ta rất an tâm, nàng chuyện gì cũng nghĩ cho ta, với chuyện của bản thân lại nín thinh không nhắc. Sự bất bình như vậy luôn nhắc nhở ta rằng nàng là nha hoàn và ta là chủ nhân. Càng nhắc nhở rằng giữa ta và Lộng Ngọc, ta là một hạ nhân còn Lộng Ngọc là chủ nhân.
Rất nhiều thời điểm ta cũng chẳng biết Lộng Ngọc đang nghĩ gì, y khi thì ôn nhu khi thì tàn khốc, khi thì gấp gáp khi thì biếng nhác, tính cách thay đổi thất thường như vậy thật sự làm cho người ta khó mà tưởng tượng, nhưng thời gian dài rồi thì dần dần cũng thành thói quen.
Dưới huấn luyện tập võ từ sớm đến khuya không phân ngày đêm như vậy, bốn năm nhanh chóng qua đi. Một ngày nọ, cực kỳ đột ngột, Tiêu Căng không đến dạy ta nữa. Ánh trăng hôm ấy đặc biệt tròn và to, thoạt nhìn phải đẹp hơn bình thường nhiều lắm, nhưng ta lại cảm thấy một loại đau khổ và cô độc không nói nên lời.
Lộng Ngọc vẫn ngồi bên chiếc bàn đá kia, rót rượu, nhưng không uống, ngược lại đưa cho ta. Ta nhận chén ngọc, khẽ hớp một ngụm, nhìn y không hiểu. Y tỏ ý bảo ta ngồi xuống, cười nói: “Tiêu Căng về sau sẽ không đến nữa, bởi vì ngươi đã có thể luyện ‘Ngọc Thạch Câu Phần’.” Ta kinh ngạc nhìn y, không ngờ thời gian qua nhanh như vậy, ta đã mười bốn tuổi rồi. Y lại nói: “‘Ngọc Thạch Câu Phần’, danh như ý nghĩa chính là môn võ công địch ta bất phân. Võ công bí tịch này thích hợp với người độc lai độc vãng, lực sát thương rất mạnh, nếu bên cạnh có người khác thì tử vong đầu tiên sẽ không phải là người ngươi muốn giết mà là chính đồng bạn của ngươi. Hơn nữa chiêu thức này hết sức hao tổn nội lực, không phải đụng trúng địch nhân vô cùng mạnh thì không thể dùng.”
Ta nghe y nói, chỉ gật đầu. Ta đã không biết nên nói gì, y dạy ta võ công như vậy, phải chăng cũng đang ám chỉ ta về sau không thể tiếp xúc với người khác? Ta càng lúc càng hoài nghi mình đến nơi này phải chăng thật sự vui vẻ hơn là chết. Lộng Ngọc thấy ta không nói lời nào, ngược lại bộ dáng như là rất vui vẻ: “Hài tử ngoan, ngươi không làm cho nghĩa phụ thất vọng. Nghĩa phụ muốn tặng ngươi một món quà.” Ta hơi kinh ngạc, y chưa bao giờ tặng ta thứ gì, nhìn vẻ mặt của y, ta lo lắng nhiều hơn kinh ngạc: “Đó là cái gì?”
Y nhìn cửa phòng, cười cười có phần tà ác: “Hoa Hoa.” Ta sửng sốt: “Không phải người đã sớm tặng nàng cho con rồi sao?” Ý cười của y càng đậm: “Không, Ôn Thái, ngươi không hiểu, Hoa Hoa là nha đầu của ngươi, nhưng ngươi lại không biết hưởng thụ một nữ nhân như thế nào, không hiểu niềm vui tình yêu nam nữ có thể mang đến cho ngươi.” Ta đột nhiên minh bạch lời y nói, y lại biết ta khoảng thời gian này là nằm trong niên kỷ khá xấu hổ của nam tử, nhưng ta chưa bao giờ tính toán phải làm việc mây mưa kia với nữ tử, chỉ hỏi: “Thế nghĩa phụ từng có kinh nghiệm như vậy chưa?” Y không hề trực tiếp trả lời: “Nghĩa phụ lớn hơn ngươi, ngươi nói sao?” Ta nói: “Người không lớn hơn con bao nhiêu.” Y chẳng để ý tới ta nữa, chỉ phòng ta mà bảo: “Trở về nghỉ ngơi đi. Ngày mai ta lại đến thăm ngươi.” Dứt lời đứng dậy rời khỏi.
Ta nhìn bóng lưng ưu nhã của y, không biết vì sao mà trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, chỗ bụng dưới càng khó chịu như là bị thứ gì đó vuốt ve. Nhất thời ta lại muốn xông đến ôm lấy y, sau đó đè y xuống… Ta rốt cuộc bị làm sao vậy, lại sinh ra ảo tưởng với cả nam nhân. Hơn nữa nam nhân kia còn là nghĩa phụ của ta.
Ta ra sức ôm đầu ngồi xổm xuống, sợ hãi bật khóc. Cha và mẹ là nhân vật đức cao vọng trọng, nhưng con trai họ lại vô dụng như vậy, luân lạc đến mức ý dâm với nghĩa phụ của mình, còn không bằng chết đi cho rồi. Ta vọt dậy, đấm mạnh chiếc bàn đá, tay bị tảng đá cứng chắc cấn ra một vết máu và vết bầm, nhưng cảm giác đó càng lúc càng rõ rệt, khắp đầu óc đều là hình ảnh cùng Lộng Ngọc trần truồng ôm nhau, trằn trọc rên rỉ dưới thân y mà thừa hoan cầu ái.
Ngay lúc này, một bàn tay nho nhỏ vỗ vai. Ta quay người, mặt nóng bừng, đã không còn phân rõ thị phi. Lại nhìn thấy Hoa Hoa đứng trước mặt. Nàng nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, ngài phải đi về rồi sao?” Ta chớp chớp mắt, càng cảm thấy kỳ quái, Hoa Hoa lúc này sao lại tú lệ như thế? Nàng nhìn ta, có lẽ cũng bị vẻ mặt quái dị của ta ảnh hưởng, không tự chủ được mà đỏ mặt.
Thần trí càng lúc càng hỗn loạn, chẳng biết còn tiếp tục như vậy thì sẽ làm ra chuyện gì không bằng cầm thú, vì thế ta lập tức quay mặt đi, chỉ cửa phòng run giọng nói: “Ngươi mau về đi. Ta ngủ bên ngoài.” Phía sau truyền đến thanh âm xa thẳm của nàng: “Ngài về với ta đi, ngủ ở bên ngoài sẽ cảm lạnh mất.” Không đợi nàng nói xong ta đã ngắt lời: “Ta hiện tại không muốn nhìn thấy bất cứ ai, mau trở về đi, ta hiện tại tâm chí rất khác ngày xưa, có thể sẽ làm ra việc bừa bãi.”
Ai ngờ nàng lại dùng bàn tay lạnh lẽo của mình khẽ đè tay ta đang chỉ cửa phòng. Toàn thân ta tựa như bị cái gì đó kích thích, không tự chủ được mà run rẩy một chút. Càng khiến ta không cách nào tưởng tượng chính là, nàng lại bắt đầu cởi quần áo của mình, vừa cởi vừa nói: “Hoa Hoa lúc mới đến nơi này thì đã là người của ngài, ngài muốn làm gì ta thì làm… Thiếu gia, ngài không cần nhịn, chỉ cần ngài thích, Hoa Hoa không sợ đau…”
Trong nháy mắt lý trí của ta rốt cuộc không chống cự được dục vọng trên thân thể, lập tức hôn môi Hoa Hoa. Ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể dường như càng lúc càng mạnh. Nhắm mắt lại, nhưng cũng cảm giác được thân hình nhỏ xinh mềm mại kia đang dán sát trong lòng. Ta lưu luyến rời khỏi môi nàng, ôm ngang lên mà đi vào trong phòng.
Nhưng chờ khi ta thả nàng lên giường, lại phát hiện người trước mắt đã biến thành Lộng Ngọc.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook